Chương 1101: Được mất tàn khốc
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Hai người ở trên đỉnh núi không ai quấy rầy, Thẩm Di và Trần Gia Cường cách bọn họ khá xa.
Hai người gặp mặt cũng không xuất hiện tình huống nóng bỏng, hai người đều khá lặng lẽ, đều đi lên phía trước. Cuối cùng Trương Thanh Vân dừng lại rồi quay đầu nhìn Vi Cường, hắn nhìn đối phương từ trên xuống dưới rồi nói:
- Thế nào? Còn chịu đựng được không?
Vi Cường thở dài một hơi, hắn buông tay nói:
- Khốn nạn, lão già Chu Quốc Lập kia quá ác, tiểu nhân khó phòng. Nếu không phải hắn ép tôi phân rõ giới hạn với hệ thống công an Giang Nam, sợ rằng phiền toái của tôi sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
- Nhưng hắn có kế Trương Lương thì tôi có thang qua tường, tôi chơi trò vua cũng thua thằng liều, tôi nếu không thể tiếp tục ở lại cục công an thì cũng sẽ vạch trần tất cả nắp bình, tôi cũng muốn cho Chu Quốc Lập nếm thử hương vị bốn phía đề là địch.
- Vì vậy nếu xét chỉnh thể thì tôi vẫn gánh vác được, sau đợt xào nấu lần này của inte thì tất cả sẽ tốt.
Trương Thanh Vân cười cười, trên mặt có vẻ hối lỗi hiếm thấy, Vi Cường nói có vẻ rất nhẹ nhàng linh hoạt, thật ra Trương Thanh Vân biết rõ Vi Cường gặp phải khó khăn chưa từng có. Thừa dịp lần này mà cục công an cho Vi Cường ra rìa, hắn bị áp chế ở cục công an, khó thể bước chân ra.
Bộ dạng này nhìn qua có vẻ khá liên quan đến Trương Thanh Vân, nhưng thật ra đây có lẽ là sự ăn ý và thỏa hiệp của Chu Quốc Lập và những người khác. Phải biết rằng trước đó cục công an do Liêu Khải Hoa khống chế, cục công an điều chỉnh, vài tên phó cục trưởng còn lại là lão tướng của Liêu Khải Hoa.
Bây giờ đám lão tướng kia lại quay về thời điểm có chút thế lực, tất nhiên bọn họ sẽ bị thế lực sau lưng vung tay quấy phá, nếu không có sự ăn ý với Chu Quốc Lập thì bọn họ sao có thể dễ dàng thực hiện vấn đề như vậy.
- Chủ tịch Thanh Vân, tính cách của Chu Quốc Lập nhiều năm không đổi, vẫn là bác sĩ nham hiểm, là loại chó khó nuôi, nhưng dù nuôi chó cũng phải chọn loại chó biết nghe lời mới được.
Vi Cường nói, nhắc đến Chu Quốc Lập thì vẻ mặt hắn không tốt đẹp gì cho lắm.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn vỗ vai Vi Cường, sau đó nói:
- Tôi nói cho cậu biết, khoảng thời gian qua tôi muốn cậu khổ cực, cậu kiên trì được lâu như vậy cũng làm tôi vui mừng. Gần đây tô không quan tâm đến chuyện của cậu, tất cả đều phải do cậu dựa vào chính mình.
- Chuyện của Chu Quốc Lập cũng là vấn đề của cậu, có một câu nói rất đơn giản, không có lãnh đạo nào thích một cấp dưới muốn bao phủ cấp trên, bình thường cậu quá ngang ngược, vì vậy mới có ngày hôm nay hắn bỏ đá xuống giếng.
Vi Cường nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không phản bác được. Trương Thanh Vân thở ra một hơi, trong lòng thật ra cũng có chút bất mãn với Chu Quốc Lập, khó trách những năm qua Chu Quốc Lập bập bềnh sương gió, thì ra ánh mắt của đối phương không phải chỉ là kém cỏi một cách thông thường.
Trương Thanh Vân không nhúng tay vào chuyện của cục công an, hắn không có tinh lực đi xử lý những vấn đề nhỏ nhặt này. Nếu Chu Quốc Lập có thể hiểu thì rõ ràng giữ thế ổn định của cục công an mới là việc nên làm. Nhưng Chu Quốc Lập luôn thích sử dụng trò chơi chiến thuật ở cục công an, đúng là ngốc như lừa.
Nói đến công tác thì Chu Quốc Lập thật sự có bản lĩnh, nhưng cách đối nhân xử thế quá kém, có chút chuyện như vậy mà không làm cho người ta yên tâm, Trương Thanh Vân sao có thể yên tâm sử dụng?
Nếu so sánh với một Chu Quốc Lập năng lực kém thì Quý Đông Phương biểu hiện sáng rực hơn rất nhiều, Trương Thanh Vân chỉ nói đến manh mối ở công trình xây dựng, Quý Đông Phương đã liên tục tổ chức những hội nghị kinh tế chuyên đề. Hắn dùng thứ này để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không để cho tất cả nhìn về phía thể chế, sáng tạo điều kiện có lợi cho Trương Thanh Vân.
Quý Đông Phương khong những là như thế, hắn còn lợi dụng lực ảnh hưởng của mình ở khối chính quyền tỉnh để ép các phó chủ tịch khác phải chú trọng công tác, dùng hành động thực tế để phối hợp với công tác của Trương Thanh Vân, mơ hồ có phong thái của một phó chủ tịch thường vụ, nhân tài như vậy là người Trương Thanh Vân đang cần.
Trương Thanh Vân biết rõ, trong lúc bố trí ban ngành cấp phó bộ thì không có cơ hội dùng người của mình. Hắn chỉ có thể xem xét những biểu hiện của tuyến dưới, tìm được sự thừa nhận của đại đa số các đồng chí, như vậy công tác ở Giang Nam mới phát triển tốt đẹp.
Lần này Trương Thanh Vân và Vi Cường bí mật gặp mặt để trao đổi công tác trọng điểm. Trương Thanh Vân cho Vi Cường vài lá bài tẩy, hắn nói thứ này chẳng khác gì Quan Thế Âm Bồ Tát cho Tôn Ngộ Không ba sợ lông tơ cứu mạng, chỉ có thể sử dụng vào giai đoạn cực kỳ quan trọng mà thôi.
Vi Cường trịnh trọng gật đầu, hắn liên tục cảm ơn và nói:
- Tôi biết chủ tịch sẽ có toan tính, hơn nữa gần đây phát sinh nhiều chuyện, vẫn là chủ tịch Túc không lau mông sạch sẽ.
- Khi chủ tịch Túc mới đến giang bắc thì khó khăn nặng nề, tôi vâng lệnh chủ tịch, tất nhiên sẽ có vài vấn đề không làm theo quy củ. Khi nào nên lung lạc nhân tâm thì phải ra tay, khi nào nên dùng thủ đoạn thì không được e ngại.
- Những lời đồn về vấn đề tiền bạc trong cục công an Giang Bắc là có thật, nhưng sự việc khác đều là thái quá. Vi Cường tôi không phải người cầm tiền chạy cho người khác, đây là vâng mệnh cấp trên, có vài chuyện phải biến lớn thành nhỏ.
- Nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, nếu rơi xuống đầu tôi, khi ủy ban kỷ luật có hỏi thì tôi cũng sẽ nói như thế. Tôi không liên quan đến hủ bại, tôi đa cũng chỉ có chút vi phạm kỷ luật mà thôi, ai làm gì được tôi? Tôi đã trải qua nhiều sự kiện từ tên xuống dưới, chẳng phải bây giờ chỉ tiếp tục có chuyện phát sinh thôi sao? Sợ gì?
- Ông đây trẻ hơn Chu Quốc Lập mười tuổi, để xem tên khốn kia còn gắng gượng được bao lâu? Trừ khi tôi lật kẻ khác, nếu muốn lật tôi thì sẽ biết tay.
Vi Cường hùng hổ nói, Trương Thanh Vân vỗ vai Vi Cường, hắn cảm nhận được sự cầu tiến của Vi Cường. Ít nhất bây giờ Vi Cường cũng biết Trương Thanh Vân đang làm chuyện lớn, chỉ cần Trương Thanh Vân không có vấn đề, Vi Cường sẽ không gục, dù thiên hạ sụp đổ cũng sẽ có ngày đi lên.
Hai người hàn huyên nửa giờ, Trương Thanh Vân không có quá nhiều thời gian, hắn tự mình tiễn Vi Cường lên xe, lúc gần đi mới vỗ vai đối phương nói:
- Nếu cậu không thích ở lại cục công an thì thích xuống tỉnh thành hay tuyến dưới?
Vi Cường chợt sững sờ, sau đó hắn nhanh chóng che giấu tâm tình của mình:
- Ở đâu cũng được, dù đến làm cục trưởng cục công an ở quận huyện vùng núi cũng được.
Tâm tình Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn khoát tay lên vai Vi Cường rồi nói:
- Cậu đi trước, Chu Quốc Lập cũng không phải một món đồ đơn giản.
Trương Thanh Vân nói xong thì xoay người, Vi Cường mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Hắn khởi động xe và chạy xuống núi, hắn cố ý chạy chậm để tạo ra ấn tượng vững vàng cho Trương Thanh Vân. Nhưng thật ra hai tay Vi Cường đang run, ánh mắt có chút hồng, gió núi thổi cay mắt sao?
Vi Cường từ Giang Bắc về Giang Nam với một bụng tâm tư, hắn muốn đến cải cách cục công an ở Giang Nam, thậm chí còn nghĩ đến vấn đề bắt tay vào từ đâu, cải cách thành bộ dạng gì, lợi dụng công tác để chuẩn bị biến thiên.
Nhưng sự thật tàn khốc, Vi Cường đến cục công an được vài tháng, bây giờ hắn phải lui. Trước đó hắn đã nghĩ đến khả năng này nhưng trong lòng cảm thấy không phục, nếu người khác cho hắn lui thì nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng người nói ra chính là Trương Thanh Vân, vì vậy hắn chỉ có thể yên lặng tiếp nhận. Hắn biết rõ Trương Thanh Vân nói hắn lui chính là bảo vệ, tất nhiên cũng lên tiếng ủng hộ Túc Nhất Tiêu.
Ánh mắt Trương Thanh Vân thấy xa hơn người thường, hắn có thể ngửi được hương vị nguy hiểm của mình trong chuyện của Vi Cường, cũng ngửi được cục diện khó đang ngấp nghé xảy ra ở Giang Bắc. Tin đồn bí thư tỉnh Giang Bắc sắp điều động đã phát ra, vị trí bí thư tỉnh tranh giành rất ác liệt, người khác có thể lợi dụng Vi Cường để đối phó với Trương Thanh Vân, tất nhiên cũng có thể nắm Vi Cường để túm tóc Túc Nhất Tiêu.
Trương Thanh Vân đưa ra quyết đoán, điều này chính là nguyên nhân mà hắn đã đứng vững nhiều năm không ngã.
Vi Cường dụi mắt, hắn dùng mũi hít vào vài hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, tâm tình giống như tốt hơn rất nhiều. Hắn có lòng tin tuyệt đối với Trương Thanh Vân, hắn tin mình chỉ bị cho ra ngoài tạm thời, sẽ có ngày hắn quay lại.
Trương Thanh Vân đứng nhìn chiếc xe chạy đi ra và chỉ còn là một điểm trắng nhỏ nhưng vẫn chưa thu ánh mắt lại. Tuy hắn biết bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá rất nhiều, nhưng một cái giá lớn phải cho Vi Cường gánh chịu, điều này làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Tuy trong sự việc lần này có vấn đề của bản thân Vi Cường, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn chính là Trương Thanh Vân không phải chỉ lo cho mình, hắn ngửi được nguy cơ của Túc Nhất Tiêu.
Trương Thanh Vân không nhúng tay vào sự kiện của Vi Cường cũng không có nghĩa là chẳng chú ý, những ngày gầnn đây hắn thấy truyền thông đang chuyển hướng sự kiện về phía Giang Bắc, điều này chẳng phải đang nhằm vào Túc Nhất Tiêu sao?
Túc Nhất Tiêu là người có tính cách cao ngạo, hơn nữa vì vấn đề Vi Cường mà hắn có chút xấu hổ, hắn không có lý do gì và cũng chẳng có thể diện để bàn điều kiện với Trương Thanh Vân. Nhưng Trương Thanh Vân đã nói, hắn biết Túc Nhất Tiêu gặp phải phiền phức, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vi Cường bị uất ức, điều này chỉ có thể để lại trong lòng, có người muốn dùng một mũi tên bắn trúng hai chim sao? Trương Thanh Vân sẽ không cho người ta được như mong muốn, chắc chắn sẽ không ai nghĩ Trương Thanh Vân sẽ tự chặt tay mình, dù là chính Trương Thanh Vân thì vài ngày trước cũng chưa nghĩ đến vấn đề này.
Trong lòng Trương Thanh Vân thì hắn đưa ra quyết định này còn khó khăn hơn bất kỳ những quyết định nào khác, cũng may hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định, mà Vi Cường cũng hiểu... ....
- Đi, xuống núi... ....
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, trong giọng nói có sát khí nói không nên lời. Thẩm Di và Trần Gia Cường công tác với nhau đã khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân đáng sợ như vậy.
Hai người căn bản không dám chậm trễ, bọn họ vội vẫy tay, hai chiếc xe phóng đến, từ chiếc xe phía sau có người nhảy xuống, là Ân Bằng Phi.
Trương Thanh Vân cau mày, Ân Bằng Phi tiến lên nói:
- Chủ tịch, Ân Bằng Phi đến báo danh với anh... ....
- Tiểu tử này, muốn đến xem náo nhiệt sao? Lên xe, chúng ta trò chuyện trên xe.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn không thể trách cấp dưới, vì khoảnh khắc này còn có nhiều sự việc cần hắn quyết định.
Hai người gặp mặt cũng không xuất hiện tình huống nóng bỏng, hai người đều khá lặng lẽ, đều đi lên phía trước. Cuối cùng Trương Thanh Vân dừng lại rồi quay đầu nhìn Vi Cường, hắn nhìn đối phương từ trên xuống dưới rồi nói:
- Thế nào? Còn chịu đựng được không?
Vi Cường thở dài một hơi, hắn buông tay nói:
- Khốn nạn, lão già Chu Quốc Lập kia quá ác, tiểu nhân khó phòng. Nếu không phải hắn ép tôi phân rõ giới hạn với hệ thống công an Giang Nam, sợ rằng phiền toái của tôi sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
- Nhưng hắn có kế Trương Lương thì tôi có thang qua tường, tôi chơi trò vua cũng thua thằng liều, tôi nếu không thể tiếp tục ở lại cục công an thì cũng sẽ vạch trần tất cả nắp bình, tôi cũng muốn cho Chu Quốc Lập nếm thử hương vị bốn phía đề là địch.
- Vì vậy nếu xét chỉnh thể thì tôi vẫn gánh vác được, sau đợt xào nấu lần này của inte thì tất cả sẽ tốt.
Trương Thanh Vân cười cười, trên mặt có vẻ hối lỗi hiếm thấy, Vi Cường nói có vẻ rất nhẹ nhàng linh hoạt, thật ra Trương Thanh Vân biết rõ Vi Cường gặp phải khó khăn chưa từng có. Thừa dịp lần này mà cục công an cho Vi Cường ra rìa, hắn bị áp chế ở cục công an, khó thể bước chân ra.
Bộ dạng này nhìn qua có vẻ khá liên quan đến Trương Thanh Vân, nhưng thật ra đây có lẽ là sự ăn ý và thỏa hiệp của Chu Quốc Lập và những người khác. Phải biết rằng trước đó cục công an do Liêu Khải Hoa khống chế, cục công an điều chỉnh, vài tên phó cục trưởng còn lại là lão tướng của Liêu Khải Hoa.
Bây giờ đám lão tướng kia lại quay về thời điểm có chút thế lực, tất nhiên bọn họ sẽ bị thế lực sau lưng vung tay quấy phá, nếu không có sự ăn ý với Chu Quốc Lập thì bọn họ sao có thể dễ dàng thực hiện vấn đề như vậy.
- Chủ tịch Thanh Vân, tính cách của Chu Quốc Lập nhiều năm không đổi, vẫn là bác sĩ nham hiểm, là loại chó khó nuôi, nhưng dù nuôi chó cũng phải chọn loại chó biết nghe lời mới được.
Vi Cường nói, nhắc đến Chu Quốc Lập thì vẻ mặt hắn không tốt đẹp gì cho lắm.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn vỗ vai Vi Cường, sau đó nói:
- Tôi nói cho cậu biết, khoảng thời gian qua tôi muốn cậu khổ cực, cậu kiên trì được lâu như vậy cũng làm tôi vui mừng. Gần đây tô không quan tâm đến chuyện của cậu, tất cả đều phải do cậu dựa vào chính mình.
- Chuyện của Chu Quốc Lập cũng là vấn đề của cậu, có một câu nói rất đơn giản, không có lãnh đạo nào thích một cấp dưới muốn bao phủ cấp trên, bình thường cậu quá ngang ngược, vì vậy mới có ngày hôm nay hắn bỏ đá xuống giếng.
Vi Cường nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không phản bác được. Trương Thanh Vân thở ra một hơi, trong lòng thật ra cũng có chút bất mãn với Chu Quốc Lập, khó trách những năm qua Chu Quốc Lập bập bềnh sương gió, thì ra ánh mắt của đối phương không phải chỉ là kém cỏi một cách thông thường.
Trương Thanh Vân không nhúng tay vào chuyện của cục công an, hắn không có tinh lực đi xử lý những vấn đề nhỏ nhặt này. Nếu Chu Quốc Lập có thể hiểu thì rõ ràng giữ thế ổn định của cục công an mới là việc nên làm. Nhưng Chu Quốc Lập luôn thích sử dụng trò chơi chiến thuật ở cục công an, đúng là ngốc như lừa.
Nói đến công tác thì Chu Quốc Lập thật sự có bản lĩnh, nhưng cách đối nhân xử thế quá kém, có chút chuyện như vậy mà không làm cho người ta yên tâm, Trương Thanh Vân sao có thể yên tâm sử dụng?
Nếu so sánh với một Chu Quốc Lập năng lực kém thì Quý Đông Phương biểu hiện sáng rực hơn rất nhiều, Trương Thanh Vân chỉ nói đến manh mối ở công trình xây dựng, Quý Đông Phương đã liên tục tổ chức những hội nghị kinh tế chuyên đề. Hắn dùng thứ này để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không để cho tất cả nhìn về phía thể chế, sáng tạo điều kiện có lợi cho Trương Thanh Vân.
Quý Đông Phương khong những là như thế, hắn còn lợi dụng lực ảnh hưởng của mình ở khối chính quyền tỉnh để ép các phó chủ tịch khác phải chú trọng công tác, dùng hành động thực tế để phối hợp với công tác của Trương Thanh Vân, mơ hồ có phong thái của một phó chủ tịch thường vụ, nhân tài như vậy là người Trương Thanh Vân đang cần.
Trương Thanh Vân biết rõ, trong lúc bố trí ban ngành cấp phó bộ thì không có cơ hội dùng người của mình. Hắn chỉ có thể xem xét những biểu hiện của tuyến dưới, tìm được sự thừa nhận của đại đa số các đồng chí, như vậy công tác ở Giang Nam mới phát triển tốt đẹp.
Lần này Trương Thanh Vân và Vi Cường bí mật gặp mặt để trao đổi công tác trọng điểm. Trương Thanh Vân cho Vi Cường vài lá bài tẩy, hắn nói thứ này chẳng khác gì Quan Thế Âm Bồ Tát cho Tôn Ngộ Không ba sợ lông tơ cứu mạng, chỉ có thể sử dụng vào giai đoạn cực kỳ quan trọng mà thôi.
Vi Cường trịnh trọng gật đầu, hắn liên tục cảm ơn và nói:
- Tôi biết chủ tịch sẽ có toan tính, hơn nữa gần đây phát sinh nhiều chuyện, vẫn là chủ tịch Túc không lau mông sạch sẽ.
- Khi chủ tịch Túc mới đến giang bắc thì khó khăn nặng nề, tôi vâng lệnh chủ tịch, tất nhiên sẽ có vài vấn đề không làm theo quy củ. Khi nào nên lung lạc nhân tâm thì phải ra tay, khi nào nên dùng thủ đoạn thì không được e ngại.
- Những lời đồn về vấn đề tiền bạc trong cục công an Giang Bắc là có thật, nhưng sự việc khác đều là thái quá. Vi Cường tôi không phải người cầm tiền chạy cho người khác, đây là vâng mệnh cấp trên, có vài chuyện phải biến lớn thành nhỏ.
- Nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, nếu rơi xuống đầu tôi, khi ủy ban kỷ luật có hỏi thì tôi cũng sẽ nói như thế. Tôi không liên quan đến hủ bại, tôi đa cũng chỉ có chút vi phạm kỷ luật mà thôi, ai làm gì được tôi? Tôi đã trải qua nhiều sự kiện từ tên xuống dưới, chẳng phải bây giờ chỉ tiếp tục có chuyện phát sinh thôi sao? Sợ gì?
- Ông đây trẻ hơn Chu Quốc Lập mười tuổi, để xem tên khốn kia còn gắng gượng được bao lâu? Trừ khi tôi lật kẻ khác, nếu muốn lật tôi thì sẽ biết tay.
Vi Cường hùng hổ nói, Trương Thanh Vân vỗ vai Vi Cường, hắn cảm nhận được sự cầu tiến của Vi Cường. Ít nhất bây giờ Vi Cường cũng biết Trương Thanh Vân đang làm chuyện lớn, chỉ cần Trương Thanh Vân không có vấn đề, Vi Cường sẽ không gục, dù thiên hạ sụp đổ cũng sẽ có ngày đi lên.
Hai người hàn huyên nửa giờ, Trương Thanh Vân không có quá nhiều thời gian, hắn tự mình tiễn Vi Cường lên xe, lúc gần đi mới vỗ vai đối phương nói:
- Nếu cậu không thích ở lại cục công an thì thích xuống tỉnh thành hay tuyến dưới?
Vi Cường chợt sững sờ, sau đó hắn nhanh chóng che giấu tâm tình của mình:
- Ở đâu cũng được, dù đến làm cục trưởng cục công an ở quận huyện vùng núi cũng được.
Tâm tình Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn khoát tay lên vai Vi Cường rồi nói:
- Cậu đi trước, Chu Quốc Lập cũng không phải một món đồ đơn giản.
Trương Thanh Vân nói xong thì xoay người, Vi Cường mấp máy môi nhưng không lên tiếng. Hắn khởi động xe và chạy xuống núi, hắn cố ý chạy chậm để tạo ra ấn tượng vững vàng cho Trương Thanh Vân. Nhưng thật ra hai tay Vi Cường đang run, ánh mắt có chút hồng, gió núi thổi cay mắt sao?
Vi Cường từ Giang Bắc về Giang Nam với một bụng tâm tư, hắn muốn đến cải cách cục công an ở Giang Nam, thậm chí còn nghĩ đến vấn đề bắt tay vào từ đâu, cải cách thành bộ dạng gì, lợi dụng công tác để chuẩn bị biến thiên.
Nhưng sự thật tàn khốc, Vi Cường đến cục công an được vài tháng, bây giờ hắn phải lui. Trước đó hắn đã nghĩ đến khả năng này nhưng trong lòng cảm thấy không phục, nếu người khác cho hắn lui thì nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng người nói ra chính là Trương Thanh Vân, vì vậy hắn chỉ có thể yên lặng tiếp nhận. Hắn biết rõ Trương Thanh Vân nói hắn lui chính là bảo vệ, tất nhiên cũng lên tiếng ủng hộ Túc Nhất Tiêu.
Ánh mắt Trương Thanh Vân thấy xa hơn người thường, hắn có thể ngửi được hương vị nguy hiểm của mình trong chuyện của Vi Cường, cũng ngửi được cục diện khó đang ngấp nghé xảy ra ở Giang Bắc. Tin đồn bí thư tỉnh Giang Bắc sắp điều động đã phát ra, vị trí bí thư tỉnh tranh giành rất ác liệt, người khác có thể lợi dụng Vi Cường để đối phó với Trương Thanh Vân, tất nhiên cũng có thể nắm Vi Cường để túm tóc Túc Nhất Tiêu.
Trương Thanh Vân đưa ra quyết đoán, điều này chính là nguyên nhân mà hắn đã đứng vững nhiều năm không ngã.
Vi Cường dụi mắt, hắn dùng mũi hít vào vài hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, tâm tình giống như tốt hơn rất nhiều. Hắn có lòng tin tuyệt đối với Trương Thanh Vân, hắn tin mình chỉ bị cho ra ngoài tạm thời, sẽ có ngày hắn quay lại.
Trương Thanh Vân đứng nhìn chiếc xe chạy đi ra và chỉ còn là một điểm trắng nhỏ nhưng vẫn chưa thu ánh mắt lại. Tuy hắn biết bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá rất nhiều, nhưng một cái giá lớn phải cho Vi Cường gánh chịu, điều này làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Tuy trong sự việc lần này có vấn đề của bản thân Vi Cường, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn chính là Trương Thanh Vân không phải chỉ lo cho mình, hắn ngửi được nguy cơ của Túc Nhất Tiêu.
Trương Thanh Vân không nhúng tay vào sự kiện của Vi Cường cũng không có nghĩa là chẳng chú ý, những ngày gầnn đây hắn thấy truyền thông đang chuyển hướng sự kiện về phía Giang Bắc, điều này chẳng phải đang nhằm vào Túc Nhất Tiêu sao?
Túc Nhất Tiêu là người có tính cách cao ngạo, hơn nữa vì vấn đề Vi Cường mà hắn có chút xấu hổ, hắn không có lý do gì và cũng chẳng có thể diện để bàn điều kiện với Trương Thanh Vân. Nhưng Trương Thanh Vân đã nói, hắn biết Túc Nhất Tiêu gặp phải phiền phức, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vi Cường bị uất ức, điều này chỉ có thể để lại trong lòng, có người muốn dùng một mũi tên bắn trúng hai chim sao? Trương Thanh Vân sẽ không cho người ta được như mong muốn, chắc chắn sẽ không ai nghĩ Trương Thanh Vân sẽ tự chặt tay mình, dù là chính Trương Thanh Vân thì vài ngày trước cũng chưa nghĩ đến vấn đề này.
Trong lòng Trương Thanh Vân thì hắn đưa ra quyết định này còn khó khăn hơn bất kỳ những quyết định nào khác, cũng may hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định, mà Vi Cường cũng hiểu... ....
- Đi, xuống núi... ....
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, trong giọng nói có sát khí nói không nên lời. Thẩm Di và Trần Gia Cường công tác với nhau đã khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân đáng sợ như vậy.
Hai người căn bản không dám chậm trễ, bọn họ vội vẫy tay, hai chiếc xe phóng đến, từ chiếc xe phía sau có người nhảy xuống, là Ân Bằng Phi.
Trương Thanh Vân cau mày, Ân Bằng Phi tiến lên nói:
- Chủ tịch, Ân Bằng Phi đến báo danh với anh... ....
- Tiểu tử này, muốn đến xem náo nhiệt sao? Lên xe, chúng ta trò chuyện trên xe.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn không thể trách cấp dưới, vì khoảnh khắc này còn có nhiều sự việc cần hắn quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.