Chương 1102: Sự vi diệu trong hội nghị thường ủy
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Khi Trương Thanh Vân đưa ra đề xuất tạm thời dừng tất cả chức vụ của Vi Cường, hơn nữa còn đưa ra nước ngoài học tập thì toàn bộ hội trường cực kỳ yên tĩnh. Trước đó vài giây ai cũng phát biểu ý kiến của mình nhưng vào khoảnh khắc này ai cũng không nói lời nào, ai cũng nhìn về phía Trương Thanh Vân.
Không thể nghi ngờ tất cả mọi người đang ngồi đây đều rất khiếp sợ vì những lời lên tiếng của Trương Thanh Vân, hội nghị thường ủy hôm nay chủ yếu thảo luận về những vấn đề khó khăn ở cục công an tỉnh. Khi tất cả mọi người còn đang châm chước xem nên dùng từ thế nào thì Trương Thanh Vân đột nhiên đưa ra một lời đề nghị triệt để như vậy.
Quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Công viên kỹ thuật không phải là bí mật ở Giang Nam, tất cả các thường ủy đều biết rõ điều này. Vì vậy hội nghị thường ủy hôm nay ai cũng muốn tạo ra chút áp lực cho Trương Thanh Vân, cũng có người muốn lấy lòng Trương Thanh Vân, nhưng không ai ngờ Trương Thanh Vân sẽ nói ra những lời như thế.
Lời đề nghị của Trương Thanh Vân chẳng khác nào tự chặt một tay, hắn nói bằng giọng rất bình thản nhưng tất cả mọi người đang ngồi nơi đây đều cảm thấy ý lạnh. Đây rõ ràng là cắt đứt những vướng mắc ở nhà và dũng cảm tiến lên, mãi đến lúc này mọi người mới thấy gần đây Trương Thanh Vân thật sự gắng sức thúc đẩy sự kiện công trình kiến trúc chính là một hành động đả kích hủ bại trên phạm vi toàn tỉnh.
Xét theo điệu bộ này thì Trương Thanh Vân chắc chắn sắp ra tay, dù có thành công hay không thì quyết tâm đó cũng làm người ta chấn động.
Trong số đám người đang ngồi đây, ngoài phó chủ tịch Cao Khiêm còn bị bệnh chưa thể đến họp thì những thường ủy khác đều đến đông đủ. Trương Thanh Vân nói như vậy chính thức làm cho gương mặt vài tên thường ủy trở nên rất khó coi, ví dụ như trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu.
Lâm Tắc Diêu vẫn là người muốn dựa vào Trương Thanh Vân, nhưng gần đây hắn gặp phải áp lực rất lớn, tất nhiên áp lực bùng ra từ những động tác của Trương Thanh Vân. Lần này Trương Thanh Vân vươn tay vào trong ban ngành kiến trúc xây dựng, đây rõ ràng là vạch trần cái nắp sâu nhất ở Giang Nam, nếu cái nắp này bị vạch ra, Giang Nam sẽ biến thiên.
Lâm Tắc Diêu nếu tiếp tục ủng hộ Trương Thanh Vân thì sẽ là tiến thoái lưỡng nan, nhưng nếu hắn không ủng hộ Trương Thanh Vân, nếu những gì Trương Thanh Vân ra tay sẽ có kết quả thật sự, như vậy Thang Vận Quốc sẽ ủng hộ.
Bí thư và chủ tịch có chung sự thừa nhận là chuyện đương nhiên, khi đó thường ủy còn có ai dám phát biểu ý kiến? Vì vậy đối với vài tên thường ủy tỉnh ủy thuộc phái con nhà quan ở Giang Nam thì khí thế trong biểu hiện của Trương Thanh Vân làm tất cả bất an, cảm thấy không ổn.
Ngoài những người này, Trần Hiểu trước nay luôn muốn làm khó Trương Thanh Vân cũng mất đi sự sống động. Trần Hiểu bây giờ cảm thấy thật sự không theo kịp tiết tấu quá nhanh của Trương Thanh Vân, hành động của Trương Thanh Vân thường nằm trong điểm mù của người khác, vì vậy mà người ta khó lòng phòng bị.
Ví dụ như sự kiện Vi Cường lần này, Trần Hiểu cũng có tâm tư, chủ yếu là muốn lợi dụng vấn đề của Vi Cường để gây áp lực cho Trương Thanh Vân, để Trương Thanh Vân phải nhượng bộ trên vài công tác.
Nhưng Trần Hiểu còn chưa suy xét được một sách lược hoàn thiện thì Trương Thanh Vân đã ra cờ, trực tiếp chặt đứt tất cả ý nghĩ của Trần Hiểu. Trương Thanh Vân quả nhiên hung ác danh bất hư truyền, Trần Hiểu cảm thấy rất rầu rĩ.
Người giúp đỡ cho ý kiến của Trương Thanh Vân đầu tiên là Ngô Cương, khi không ai lên tiếng trong vòng năm phút đồng hồ thì Ngô Cương lên tiếng:
- Tôi đồng ý với đề nghị của chủ tịch, phó cục trưởng Vi rốt cuộc có vấn đề hay không thì khó nói rõ ràng, bên trong liên quan đến quanh hệ đảng ủy chính quyền giữa hai tỉnh anh em, Giang Nam chúng ta liên lụy quá nhiều, nếu Giang Bắc tiếp tục can thiệp thì sự việc sẽ càng thêm phức tạp.
- Nếu đã như vậy thì không bằng tạm thời ngừng chức vụ của anh ấy, để sự việc hạ nhiệt, đồng thời cũng đưa ra một phương án bảo vệ cán bộ, đợi đến khi hết tin đồn thì chúng ta sẽ tổ chức điều tra, nếu anh ấy thật sự không có vấn đề thì tổ chức sẽ tiếp tục bổ nhiệm... ....
Ngô Cương chậm rãi nói, hắn nói có vẻ không chỉ giúp đỡ Trương Thanh Vân, hơn nữa còn cho Trương Thanh Vân đầy đủ lý do. Sau khi phân tích như vậy thì những điểm nổi bật trong lời đề nghị của Trương Thanh Vân đã bùng ra, cực kỳ có sức thuyết phục.
Ngô Cương lên tiếng xong thì Lâm Tắc Diêu lập tức mở lời giúp đỡ, sự kiện Vi Cường rốt cuộc là do ai đâm đao sau lưng thì Lâm Tắc Diêu biết rất rõ, hắn tin Trương Thanh Vân cũng biết rõ. Trước nay Trương Thanh Vân luôn nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, hôm nay hắn có thể tự chặt một tay của mình, tất nhiên vào ngày nào đó hắn sẽ đuổi giết người khác.
Lâm Tắc Diêu may mà không dính vào sự kiện này, nếu không sẽ chẳng có gì tốt. Bây giờ hắn giúp Trương Thanh Vân, chỉ cần cách chức Vi Cường tạm thời thì sự việc sẽ dần rõ ràng.
Trương Thanh Vân và Lâm Tắc Diêu kết thành quan hệ sông núi, như vậy là chuyện tốt với Lâm Tắc Diêu, hắn giúp Trương Thanh Vân thì sợ rằng người trợ giúp sẽ nhiều hơn, cơ hội lớn hơn.
Đến lượt Trần Hiểu lên tiếng, hắn bỏ quyền, cuối cùng ai cũng chú ý đến Thang Vận Quốc. Thang Vận Quốc luôn cực kỳ bình tĩnh, chỉ nhìn vào đôi mắt tịch mịch thì khó thể nhìn ra những gì lão đang suy nghĩ .
Thang Vận Quốc chậm rãi đảo mắt qua mặt mọi người, lão dừng lại một chút rồi nói:
- Chủ tịch Trương đã đưa ra một đề nghị lấy đại cục làm trọng, tuy cũng có vẻ khá nhân tình nhưng đây là xử lý mạnh vào thời điểm phi thường, cần phải giúp đỡ, cá nhân tôi sẽ giúp đỡ.
- Mặt khác từ ngữ tạm dừng chức vụ này cũng rất tốt, đây là sự bảo trì hiện trạng, là biện pháp hạ nhiệt rất tốt, nếu dựa theo lời đề nghị của chủ tịch Trương thì tin tức sẽ do phòng tổ chức tuyên bố.
Thang Vận Quốc đảo mắt nhìn qua Trương Thanh Vân:
- Còn vấn đề tư tưởng công tác của đồng chí Vi Cường, tôi thấy là rất tốt, tôi tin tưởng đồng chí Vi Cường có thể lấy đại cục làm trọng.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Bí thư yên tâm, tôi nghĩ anh ta cũng không còn tâm tính náo loạn, một cây làm chẳng nên non, tiểu tử này bình thường quá đường hoàng, bây giờ dạy cho một bài học, xét theo phương diện nào đó thì điều này là rất tốt.
Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc một hỏi một đáp, việc này thực tế đã định, nhưng hai người bọn họ đáp lời với nhau cũng chẳng phải chỉ có bấy nhiêu ý nghĩa.
Trương Thanh Vân thông qua quyết nghị trong khối chính quyền sau đó triển khai hành động kiểm tra các công trình kiến trúc trong toàn tỉnh. Động tác của hắn là quá lớn, thực tế chính là vua ra lệnh cho chư hầu, ép Thang Vận Quốc giúp đỡ cùng hắn làm triệt để vấn đề.
Nếu xem xét ở khía cạnh nào đó thì hành động lần này có ý tiền trảm hậu tấu, trước nay Thang Vận Quốc là người nổi tiếng ổn định, là tích cách cực đoan so với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân hành động như vậy, có thể thấy tâm tình của Thang Vận Quốc lúc này là thế nào.
Nhưng lúc này Thang Vận Quốc lại tỉnh táo và bình tĩnh làm người ta khó thể xem xét, lão là một bí thư tỉnh ủy, lực nhẫn nại đã đến mức độ như vậy rồi sao?
- Bí thư, phó cục trưởng Vi tạm thời bị cách chức, tôi cho rằng đây chỉ là một biện pháp suy xét đến tình hình bất ổn ở Giang Nam mà thôi. Tôi thấy thông qua sự kiện lần này có thể mở rộng hội nghị giữ ổn định trên toàn tỉnh, trên hội nghị chúng ta sẽ làm sáng to những nguy cơ dư luận xã hội ở sự kiện cục công an lần này. Còn phương diện khác, chúng ta có thể chỉ đạo công tác ổn định tư tưởng, để các lãnh đạo quận huyện thành phố thấy được tình thế trước mắt cần phải duy trì tính ổn định, để toàn tỉnh trở nên ổn định khó thể lay chuyển... ....
Trần Hiểu lên tiếng, hắn nói hai chữ ổn định có độ nậng rất lớn, ý nghĩa không nói cũng hiểu.
Trương Thanh Vân bây giờ đang đưa ra hành động lớn, đây là nhân tố không ổn định, nếu muốn ổn định thì phải hủy bỏ hành động, không được áp dụng, dù áp dụng cũng bị lấy cớ hủy bỏ, cuối cùng chẳng giải quyết được vấn đề.
Trần Hiểu biết rõ ràng một điều, Trương Thanh Vân làm ra chuyện lớn như vậy mà không có sự giúp đỡ của đảng ủy thì sẽ chẳng ra hồn gì. Lúc này hắn phải nhắc nhở Thang Vận Quốc, để bí thư tỉnh táo, phải suy xét lại, không thể cho Trương Thanh Vân lợi dụng.
Ai cũng hiểu tâm tư của Trần Hiểu, nhưng cũng vì hiểu mà sau khi Trần Hiểu đưa ra ý kiến thì người khác không nói lời nào. Mọi người thấy các vị lãnh đạo đang ma xát, cần phải chờ xem thế nào.
Ánh mắt Thang Vận Quốc rất sâu sắc đồng thời cũng lợi hại như cú mèo, Trần Hiểu nói chuyện thì ánh mắt lão chuyển lên người, khóe miệng rất căng, không ai biết lão đang suy xét về vấn đề gì.
Thang Vận Quốc có nổi khó xử riêng, trong lòng lão biết rõ lời đề nghị của Trần Hiểu, nếu áp dụng sẽ trung hòa sự cầu tiên của Trương Thanh Vân.
Nhưng sự việc không đơn giản như vậy, Trương Thanh Vân đã dám mạo hiểm, hắn dám tiến lên thì phía sau phải có chỗ dựa.
Thang Vận Quốc lần này về thủ đô họp thì trung ương đã đưa ra vài điểm đề nghị cho công tác của Giang Nam, trong đó trung ương trọng điểm hy vọng cục diện ở Giang Nam có thể nhanh chóng hơn, bước chân có thể nhanh hơn. Khi thủ tướng Đỗ tiếp kiến Thang Vận Quốc thì có chút phê bình, lão phê bình Thang Vận Quốc không lớn gan, quá cẩn thận và an phận, chỉ biết giữ vị trí của mình, không biết giải quyết vấn đề.
Có lời phê bình của thủ tướng Đỗ, bây giờ có sự cầu tiến của Trương Thanh Vân, nếu Thang Vận Quốc phản đối thì lãnh đạo trung ương sẽ nhìn thế nào?
Còn nữa, trong hội nghị ở thủ đô thì ý đồ điều chỉnh ban ngành của trung ương ở Giang Nam đã là rất rõ ràng, ý đồ của trung ương đã rất rõ, Trương Thanh Vân đến Giang Nam đã lâu, hai bên Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân nên phối hợp tốt một chút, điều chỉnh ban ngành phù hợp hơn, có lợi cho triển khai mở rộng công tác.
Trung ương có ý này, thực tế cũng là yêu cầu với Thang Vận Quốc, đó chính là làm tốt đoàn kết, điều chỉnh ban ngành sẽ lấy lão và Trương Thanh Vân làm trung tâm, nếu cả hai không đoàn kết thì còn ý nghĩa gì?
Hơn nữa Thang Vận Quốc cũng không biết trên tay Trương Thanh Vân còn lá bài gì, vì vậy mà trong lòng rất nặng nề, sao có thể tiếp nhận ý kiến của Trần Hiểu?
Không thể nghi ngờ tất cả mọi người đang ngồi đây đều rất khiếp sợ vì những lời lên tiếng của Trương Thanh Vân, hội nghị thường ủy hôm nay chủ yếu thảo luận về những vấn đề khó khăn ở cục công an tỉnh. Khi tất cả mọi người còn đang châm chước xem nên dùng từ thế nào thì Trương Thanh Vân đột nhiên đưa ra một lời đề nghị triệt để như vậy.
Quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Công viên kỹ thuật không phải là bí mật ở Giang Nam, tất cả các thường ủy đều biết rõ điều này. Vì vậy hội nghị thường ủy hôm nay ai cũng muốn tạo ra chút áp lực cho Trương Thanh Vân, cũng có người muốn lấy lòng Trương Thanh Vân, nhưng không ai ngờ Trương Thanh Vân sẽ nói ra những lời như thế.
Lời đề nghị của Trương Thanh Vân chẳng khác nào tự chặt một tay, hắn nói bằng giọng rất bình thản nhưng tất cả mọi người đang ngồi nơi đây đều cảm thấy ý lạnh. Đây rõ ràng là cắt đứt những vướng mắc ở nhà và dũng cảm tiến lên, mãi đến lúc này mọi người mới thấy gần đây Trương Thanh Vân thật sự gắng sức thúc đẩy sự kiện công trình kiến trúc chính là một hành động đả kích hủ bại trên phạm vi toàn tỉnh.
Xét theo điệu bộ này thì Trương Thanh Vân chắc chắn sắp ra tay, dù có thành công hay không thì quyết tâm đó cũng làm người ta chấn động.
Trong số đám người đang ngồi đây, ngoài phó chủ tịch Cao Khiêm còn bị bệnh chưa thể đến họp thì những thường ủy khác đều đến đông đủ. Trương Thanh Vân nói như vậy chính thức làm cho gương mặt vài tên thường ủy trở nên rất khó coi, ví dụ như trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu.
Lâm Tắc Diêu vẫn là người muốn dựa vào Trương Thanh Vân, nhưng gần đây hắn gặp phải áp lực rất lớn, tất nhiên áp lực bùng ra từ những động tác của Trương Thanh Vân. Lần này Trương Thanh Vân vươn tay vào trong ban ngành kiến trúc xây dựng, đây rõ ràng là vạch trần cái nắp sâu nhất ở Giang Nam, nếu cái nắp này bị vạch ra, Giang Nam sẽ biến thiên.
Lâm Tắc Diêu nếu tiếp tục ủng hộ Trương Thanh Vân thì sẽ là tiến thoái lưỡng nan, nhưng nếu hắn không ủng hộ Trương Thanh Vân, nếu những gì Trương Thanh Vân ra tay sẽ có kết quả thật sự, như vậy Thang Vận Quốc sẽ ủng hộ.
Bí thư và chủ tịch có chung sự thừa nhận là chuyện đương nhiên, khi đó thường ủy còn có ai dám phát biểu ý kiến? Vì vậy đối với vài tên thường ủy tỉnh ủy thuộc phái con nhà quan ở Giang Nam thì khí thế trong biểu hiện của Trương Thanh Vân làm tất cả bất an, cảm thấy không ổn.
Ngoài những người này, Trần Hiểu trước nay luôn muốn làm khó Trương Thanh Vân cũng mất đi sự sống động. Trần Hiểu bây giờ cảm thấy thật sự không theo kịp tiết tấu quá nhanh của Trương Thanh Vân, hành động của Trương Thanh Vân thường nằm trong điểm mù của người khác, vì vậy mà người ta khó lòng phòng bị.
Ví dụ như sự kiện Vi Cường lần này, Trần Hiểu cũng có tâm tư, chủ yếu là muốn lợi dụng vấn đề của Vi Cường để gây áp lực cho Trương Thanh Vân, để Trương Thanh Vân phải nhượng bộ trên vài công tác.
Nhưng Trần Hiểu còn chưa suy xét được một sách lược hoàn thiện thì Trương Thanh Vân đã ra cờ, trực tiếp chặt đứt tất cả ý nghĩ của Trần Hiểu. Trương Thanh Vân quả nhiên hung ác danh bất hư truyền, Trần Hiểu cảm thấy rất rầu rĩ.
Người giúp đỡ cho ý kiến của Trương Thanh Vân đầu tiên là Ngô Cương, khi không ai lên tiếng trong vòng năm phút đồng hồ thì Ngô Cương lên tiếng:
- Tôi đồng ý với đề nghị của chủ tịch, phó cục trưởng Vi rốt cuộc có vấn đề hay không thì khó nói rõ ràng, bên trong liên quan đến quanh hệ đảng ủy chính quyền giữa hai tỉnh anh em, Giang Nam chúng ta liên lụy quá nhiều, nếu Giang Bắc tiếp tục can thiệp thì sự việc sẽ càng thêm phức tạp.
- Nếu đã như vậy thì không bằng tạm thời ngừng chức vụ của anh ấy, để sự việc hạ nhiệt, đồng thời cũng đưa ra một phương án bảo vệ cán bộ, đợi đến khi hết tin đồn thì chúng ta sẽ tổ chức điều tra, nếu anh ấy thật sự không có vấn đề thì tổ chức sẽ tiếp tục bổ nhiệm... ....
Ngô Cương chậm rãi nói, hắn nói có vẻ không chỉ giúp đỡ Trương Thanh Vân, hơn nữa còn cho Trương Thanh Vân đầy đủ lý do. Sau khi phân tích như vậy thì những điểm nổi bật trong lời đề nghị của Trương Thanh Vân đã bùng ra, cực kỳ có sức thuyết phục.
Ngô Cương lên tiếng xong thì Lâm Tắc Diêu lập tức mở lời giúp đỡ, sự kiện Vi Cường rốt cuộc là do ai đâm đao sau lưng thì Lâm Tắc Diêu biết rất rõ, hắn tin Trương Thanh Vân cũng biết rõ. Trước nay Trương Thanh Vân luôn nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, hôm nay hắn có thể tự chặt một tay của mình, tất nhiên vào ngày nào đó hắn sẽ đuổi giết người khác.
Lâm Tắc Diêu may mà không dính vào sự kiện này, nếu không sẽ chẳng có gì tốt. Bây giờ hắn giúp Trương Thanh Vân, chỉ cần cách chức Vi Cường tạm thời thì sự việc sẽ dần rõ ràng.
Trương Thanh Vân và Lâm Tắc Diêu kết thành quan hệ sông núi, như vậy là chuyện tốt với Lâm Tắc Diêu, hắn giúp Trương Thanh Vân thì sợ rằng người trợ giúp sẽ nhiều hơn, cơ hội lớn hơn.
Đến lượt Trần Hiểu lên tiếng, hắn bỏ quyền, cuối cùng ai cũng chú ý đến Thang Vận Quốc. Thang Vận Quốc luôn cực kỳ bình tĩnh, chỉ nhìn vào đôi mắt tịch mịch thì khó thể nhìn ra những gì lão đang suy nghĩ .
Thang Vận Quốc chậm rãi đảo mắt qua mặt mọi người, lão dừng lại một chút rồi nói:
- Chủ tịch Trương đã đưa ra một đề nghị lấy đại cục làm trọng, tuy cũng có vẻ khá nhân tình nhưng đây là xử lý mạnh vào thời điểm phi thường, cần phải giúp đỡ, cá nhân tôi sẽ giúp đỡ.
- Mặt khác từ ngữ tạm dừng chức vụ này cũng rất tốt, đây là sự bảo trì hiện trạng, là biện pháp hạ nhiệt rất tốt, nếu dựa theo lời đề nghị của chủ tịch Trương thì tin tức sẽ do phòng tổ chức tuyên bố.
Thang Vận Quốc đảo mắt nhìn qua Trương Thanh Vân:
- Còn vấn đề tư tưởng công tác của đồng chí Vi Cường, tôi thấy là rất tốt, tôi tin tưởng đồng chí Vi Cường có thể lấy đại cục làm trọng.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Bí thư yên tâm, tôi nghĩ anh ta cũng không còn tâm tính náo loạn, một cây làm chẳng nên non, tiểu tử này bình thường quá đường hoàng, bây giờ dạy cho một bài học, xét theo phương diện nào đó thì điều này là rất tốt.
Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc một hỏi một đáp, việc này thực tế đã định, nhưng hai người bọn họ đáp lời với nhau cũng chẳng phải chỉ có bấy nhiêu ý nghĩa.
Trương Thanh Vân thông qua quyết nghị trong khối chính quyền sau đó triển khai hành động kiểm tra các công trình kiến trúc trong toàn tỉnh. Động tác của hắn là quá lớn, thực tế chính là vua ra lệnh cho chư hầu, ép Thang Vận Quốc giúp đỡ cùng hắn làm triệt để vấn đề.
Nếu xem xét ở khía cạnh nào đó thì hành động lần này có ý tiền trảm hậu tấu, trước nay Thang Vận Quốc là người nổi tiếng ổn định, là tích cách cực đoan so với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân hành động như vậy, có thể thấy tâm tình của Thang Vận Quốc lúc này là thế nào.
Nhưng lúc này Thang Vận Quốc lại tỉnh táo và bình tĩnh làm người ta khó thể xem xét, lão là một bí thư tỉnh ủy, lực nhẫn nại đã đến mức độ như vậy rồi sao?
- Bí thư, phó cục trưởng Vi tạm thời bị cách chức, tôi cho rằng đây chỉ là một biện pháp suy xét đến tình hình bất ổn ở Giang Nam mà thôi. Tôi thấy thông qua sự kiện lần này có thể mở rộng hội nghị giữ ổn định trên toàn tỉnh, trên hội nghị chúng ta sẽ làm sáng to những nguy cơ dư luận xã hội ở sự kiện cục công an lần này. Còn phương diện khác, chúng ta có thể chỉ đạo công tác ổn định tư tưởng, để các lãnh đạo quận huyện thành phố thấy được tình thế trước mắt cần phải duy trì tính ổn định, để toàn tỉnh trở nên ổn định khó thể lay chuyển... ....
Trần Hiểu lên tiếng, hắn nói hai chữ ổn định có độ nậng rất lớn, ý nghĩa không nói cũng hiểu.
Trương Thanh Vân bây giờ đang đưa ra hành động lớn, đây là nhân tố không ổn định, nếu muốn ổn định thì phải hủy bỏ hành động, không được áp dụng, dù áp dụng cũng bị lấy cớ hủy bỏ, cuối cùng chẳng giải quyết được vấn đề.
Trần Hiểu biết rõ ràng một điều, Trương Thanh Vân làm ra chuyện lớn như vậy mà không có sự giúp đỡ của đảng ủy thì sẽ chẳng ra hồn gì. Lúc này hắn phải nhắc nhở Thang Vận Quốc, để bí thư tỉnh táo, phải suy xét lại, không thể cho Trương Thanh Vân lợi dụng.
Ai cũng hiểu tâm tư của Trần Hiểu, nhưng cũng vì hiểu mà sau khi Trần Hiểu đưa ra ý kiến thì người khác không nói lời nào. Mọi người thấy các vị lãnh đạo đang ma xát, cần phải chờ xem thế nào.
Ánh mắt Thang Vận Quốc rất sâu sắc đồng thời cũng lợi hại như cú mèo, Trần Hiểu nói chuyện thì ánh mắt lão chuyển lên người, khóe miệng rất căng, không ai biết lão đang suy xét về vấn đề gì.
Thang Vận Quốc có nổi khó xử riêng, trong lòng lão biết rõ lời đề nghị của Trần Hiểu, nếu áp dụng sẽ trung hòa sự cầu tiên của Trương Thanh Vân.
Nhưng sự việc không đơn giản như vậy, Trương Thanh Vân đã dám mạo hiểm, hắn dám tiến lên thì phía sau phải có chỗ dựa.
Thang Vận Quốc lần này về thủ đô họp thì trung ương đã đưa ra vài điểm đề nghị cho công tác của Giang Nam, trong đó trung ương trọng điểm hy vọng cục diện ở Giang Nam có thể nhanh chóng hơn, bước chân có thể nhanh hơn. Khi thủ tướng Đỗ tiếp kiến Thang Vận Quốc thì có chút phê bình, lão phê bình Thang Vận Quốc không lớn gan, quá cẩn thận và an phận, chỉ biết giữ vị trí của mình, không biết giải quyết vấn đề.
Có lời phê bình của thủ tướng Đỗ, bây giờ có sự cầu tiến của Trương Thanh Vân, nếu Thang Vận Quốc phản đối thì lãnh đạo trung ương sẽ nhìn thế nào?
Còn nữa, trong hội nghị ở thủ đô thì ý đồ điều chỉnh ban ngành của trung ương ở Giang Nam đã là rất rõ ràng, ý đồ của trung ương đã rất rõ, Trương Thanh Vân đến Giang Nam đã lâu, hai bên Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân nên phối hợp tốt một chút, điều chỉnh ban ngành phù hợp hơn, có lợi cho triển khai mở rộng công tác.
Trung ương có ý này, thực tế cũng là yêu cầu với Thang Vận Quốc, đó chính là làm tốt đoàn kết, điều chỉnh ban ngành sẽ lấy lão và Trương Thanh Vân làm trung tâm, nếu cả hai không đoàn kết thì còn ý nghĩa gì?
Hơn nữa Thang Vận Quốc cũng không biết trên tay Trương Thanh Vân còn lá bài gì, vì vậy mà trong lòng rất nặng nề, sao có thể tiếp nhận ý kiến của Trần Hiểu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.