Chương 692: Học vấn về quà cáp.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Lưu Bằng đến nhà Hào Vĩ thì chỉ sợ gặp phải chị vợ là Miêu Hà, vì địa vị của hắn ở nhà rất thấp, dù tự phụ là tài hoa tuyệt đỉnh cũng không thể nào đối đáp lại một bà chị vợ.
Khi làm khó dễ Lưu Bằng trước cửa một lúc lâu, đến khi Lưu Bằng dâng lễ vật lên thì vẻ mặt Miêu Hà mới tốt hơn một chút. Khi vào cửa thì Lưu Bằng mới biết Hào Vĩ còn chưa về nhà, trong nhà chỉ có Miêu Hà và cô bé Hào Ly.
Sau khi ngồi xuống trong chốc lát thì Lưu Bằng cảm thấy khó mở miệng tìm chủ đề, khi đang định bỏ đi thì Miêu Hà đi ra với vẻ mặt hầm hầm, nàng cầm điện thoại nói:
- Nhận điện thoại đi, anh của cậu.
Lưu Bằng có chút sững sốt, hắn nhận điện thoại rồi nói:
- Anh, em là Lưu Bằng, anh đang ở đâu?
- Ha ha, Bằng Tử, điện thoại cho cậu thì rõ ràng là tắt máy, tôi còn tưởng cậu còn chưa đến? Thế này, tôi đang ở khách sạn của phòng nông nghiệp, bây giờ cậu đến ngay, bảo chị gái tìm cho một bộ đàng hoàng vào, nghe rõ chưa?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hào Vĩ.
- Vâng, vâng!
Lưu Bằng gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng rất vui sướng, biết rõ Hào Vĩ đang tiến cử mình cho một người nào đó.
Sau khi cúp điện thoại thì Lưu Bằng nhìn vào trang phục của mình, vì hôm nay có diễn thuyết nên hắn ăn mặc khá chính quy, vì vậy cũng không cần tìm một bộ quần áo đàng hoàng như lời của Hào Vĩ. Hơn nữa vẻ mặt của Miêu Hà cũng làm Lưu Bằng khó thể mở miệng.
- Thế nào, anh cậu bảo cậu ra ngoài sao?
Miêu Hà nói, hai hàng chân mày chợt cau lại:
- Cậu cũng đừng làm mất mặt anh, ra ngoài phải hạ mình một chút, phải cơ trí một chút, đừng xem mình là con nít.
Cơ thịt trên mặt Lưu Bằng chợt co rút, hắn gật đầu rồi chào chị vợ mà rời khỏi nhà, sau đó không dám chậm trễ mà lập tức đi đến khách sạn phòng nông nghiệp. Hào Vĩ đang cười tủm tỉm đứng trước cửa chờ người, hai người gặp mặt nhau mà cũng không nói lời nào, cả hai cùng đi vào. Sau đó Hào Vĩ lại ngồi xuống ghế ở đại sảnh xem báo.
- Tốc độ rất nhanh nhưng chúng ta phải chờ chút, chút nữa còn có khách đến.
Hào Vĩ giương mắt nhìn Lưu Bằng nói:
- Đúng rồi, không phải cậu bảo chiều nay sẽ đến nhà à? Sao lại không đến?
Lưu Bằng nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cười cười nói:
- Đáng lý ra sẽ đến vào buổi chiều nhưng trong trường có tổ chức diễn thuyết, em là một nhân viên có tham dự, không thể phân thân được.
- Ha ha, tốt! Học tập ở trường đảng không được khinh thường, sẽ có những cơ hội tốt.
Hào Vĩ nói.
Hào Vĩ còn chưa dứt lời thì trước cổng khách sạn dừng lại một chiếc xe, nhân viên khách sạn mở cửa xe, có hai người bước xuống. Hào Vĩ vội vàng đứng lên đi ra ngoài nói:
- Trưởng phòng Lưu, bí thư Tề, hoan nghênh, hoan nghênh. Hôm nay hai anh xuống phòng nông nghiệp cũng làm vẻ vang cho tôi, có cơ hội chào đón hai vị khách quý, ha ha... ....
Hào Vĩ cười lớn nói, Lưu Bằng theo sát phía sau tiến ra cửa. Trước đó Lưu Bằng và thành phố Hoài Dương học tập cũng chú ý nhân sự, hầu như biết rõ tướng mạo các lãnh đạo thị ủy, hắn liếc mắt nhìn vị trưởng phòng Lưu đi đầu, rõ ràng là trưởng phòng tổ chức Lưu Phái.
Phòng tổ chức là một ban ngành quan trọng của thị ủy, toàn bộ vấn đề lên chức và đề bạt đều nằm trong tay ban ngành này, vì vậy mà có thể thấy được địa vị của trưởng phòng tổ chức là như thế nào. Trong lòng Lưu Bằng thầm cảm kích, biết rõ hôm nay anh rể xem mình là người nhà, nếu không sẽ khó xoay được quan hệ tốt như vậy.
Lưu Phái là cán bộ tỉnh ủy xuống tuyến dưới rèn luyện, tất nhiên sẽ có vài phần nho nhã hơn khi so sánh với cán bộ địa phương Hoài Dương. Hôm nay hắn thắt một chiếc dây lưng bản lớn, phối hợp với thân thể cao to, có thể nói là cực kỳ khí thế.
Theo sát sau lưng Lưu Phái chính là bí thư huyện ủy huyện Lâm Viên Tề Hào Cường. Huyện Lâm Viên là vùng xa xôi, là huyện nổi danh nông nghiệp trong thành phố Hoài Dương, mỗi lần hắn vào thành phố đều hẹn Lưu Phái, sau đó còn hẹn cả Hào Vĩ và vài người nữa để nối quan hệ.
Hôm nay không trùng hợp, vừa lúc người đến không đủ, vì vậy mà Hào Vĩ mới gọi Lưu Bằng đến, như vậy sẽ đủ người cùng chơi bài giải trí.
Rõ ràng ba người này không phải lần đầu tiên tụ tập lại với nhau, đôi bên nắm tay nói chuyện rất tùy ý. Hào Vĩ chỉ vào Lưu Bằng nói:
- Trưởng phòng Lưu, bí thư Tề, đây là một anh em đồng hao của tôi, là Lưu Bằng, cũng là người trong thể chế, bây giờ là phó bí thư chi đoàn của huyện ủy Vọng Hải, được xưng là đệ nhất tài tử Vọng Hải.
- Chào trưởng phòng Lưu, chào bí thư Tề!
Lưu Bằng vội vàng cười nói, Lưu Phái gật đầu co chút cẩn trọng khi lên tiếng. Tề Hào Cường thì nhiệt tình hơn, hắn nắm chặt tay Lưu Bằng rồi nói:
- Cậu ở Vọng Hải, còn tôi đến từ huyện Lâm Viên, chúng ta đều là cán bộ các huyện ngoại thành, rõ ràng là nông dân lên thành phố, hôm nay chủ yếu đến ăn nhờ trưởng phòng Hào mà thôi, ha ha... ....
Tề Hào Cường lớn tiếng nói, có vẻ rất hào sảng. Hào Vĩ nói:
- Được rồi, được rồi, đêm nay đã có sắp xếp, trước tiên dùng cơm, tôi đã chuẩn bị xong.
Hào Vĩ vừa nói vừa đưa tay mời, đám người vây quanh Lưu Phái tiến lên phòng vip trên lầu ba. Hào Vĩ sắp xếp các món ăn truyền thống, mọi người tụ tập lại thì nâng ly. Khi bắt đầu bữa tiệc thì Hào Vĩ vội vàng bắt Lưu Bằng mời rượu lãnh đạo.
Lưu Bằng vội vàng nâng ly mời Lưu Phái, Tề Hào Cường lại vung tay nói:
- Đợi đã, uống rượu phải theo đúng quy củ, cậu là em của trưởng phòng Hào, chúng tôi cũng không muốn làm khó cậu. Thế này đi, đây là lần đầu gặp mặt, cậu uống trước ba ly, như vậy sẽ đến chúng tôi, như vậy không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề!
Không đợi Lưu Bằng mở miệng thì Hào Vĩ đã lớn tiếng nói, sau đó lại ra hiệu cho nhân viên rót rượu. Vẻ mặt Lưu Bằng biến đổi vài lượt, trong lòng thầm kêu khổ, tửu lượng của hắn cũng không mạnh, ba ly rượu lớn vào bụng cũng khó khăn.
- Khụ, khụ!
Hào Vĩ chợt ho khan, Lưu Bằng cắn răng mà cảm thấy không có biện pháp, thôi thì quyết định. Hắn nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng hắn chợt nhảy dựng lên, cảm thấy thứ nước vào trong họng không phải rượu mà giống như nước. Khi hắn còn đang nghi ngờ thì Hào Vĩ đã nói:
- Ly thứ hai.
Trong lòng Lưu Bằng chợt chấn động, hắn lại uống một ly. Sau hai ly mà mặt không thay đổi thì hắn đã biết Hào Vĩ có tâm tư, trong lòng không khỏi thầm cảm kích. Khi đến ly thứ ba thì hắn cũng uống một hơi cạn sạch.
Nhưng Lưu Bằng không ngờ khi ly rượu thứ ba trút vào trong miệng thì sinh ra cảm giác nóng hừng hực, dạ dày bắt đầu co bóp, cực kỳ khó chịu, hắn thiếu chút nữa đã phun ra. Ly thứ ba rõ ràng là rượu thật nên làm hắn không có chuẩn bị, khi uống cạn sạch thì chợt ho khan, vẻ mặt đỏ bừng.
- Ha ha!
Tề Hào Cường cười ha hả, bộ dạng có vẻ rất vui. Lưu Phái híp mắt nhìn Lưu Bằng rồi nói:
- Anh Hào, nhìn em của anh có vẻ hào hoa phong nhã nhưng lại rất nghiêm túc trên bàn rượu, đúng là một hảo hán, thời đại ngày nay cũng thiếu những người như vậy.
Lưu Bằng cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội, hắn cực kỳ khó chịu. Hắn thầm nghĩ muốn tìm một chỗ nào đó nôn tất cả những gì trong bụng ra mới thoải mái, nhưng khi nghe thấy Lưu Phái nói như vậy thì cảm thấy có chút phấn chấn, những luồng khí nóng bùng lên vòm họng bị hắn ép xuống, cố gắng bảo trì trạng thái bình thường.
- Trưởng phòng Lưu, anh cũng đừng nói vậy, em trai của tôi thật sự là tài hoa. Hiện nay cậu ấy đang học tập ở trường đảng, hôm nay trong buổi diễn thuyết của trường đảng, cậu ấy lên phát biểu và bí thư Trương cũng có mặt, nghe nói bí thư Trương còn bày tỏ khen ngợi.
Hào Vĩ nói.
Lưu Phái chợt sững sờ, vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Hắn là trưởng phòng tổ chức, nhưng Trương Thanh Vân đến thị sát trường đảng mà hắn không hay biết, điều này cũng làm hắn mất hết mặt mũi. Hào Vĩ cũng không nói thêm điều gì, hắn bắt đầu mời hai lãnh đạo uống rượu.
Trước đó vì Lưu Bằng đã uống trước nên cũng không bị ép, tuy là thế nhưng sau khi cơm nước no nê hắn chạy thẳng đến phòng vệ sinh. Khi đang cố gắng móc họng thì độ nhiên thấy có người nào đó vỗ lên vai, sau khi quay lại thì thấy Hào Vĩ. Lưu Bằng định mở miệng thì Hào Vĩ đã vung tay rút từ trong túi áo ra một xấp tiền mặt, hắn nói:
- Như thế này cũng đủ cho cậu chơi đùa, cố gắng chăm chú biểu hiện bản lĩnh thật sự của mình.
Lưu Bằng sững sờ nhận tiền, khi đang định mở lời thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vì vậy hắn đành phải giấu tiền đi và ra vẻ như không có gì. Người tiến vào là Lưu Phái, hắn vừa đi vừa cười ha hả nói:
- Thế nào? Uống chút rượu đã say rồi sao?
Lưu Bằng còn chưa trả lời thì Hào Vĩ đã nói:
- Trưởng phòng Lưu, tối nay chúng ta vẫn theo quy cách cũ, anh thấy thế nào? Lưu Bằng dù chỉ là một hậu bối nhưng cũng coi như miễn cưỡng phù hợp, chúng ta cùng nhau chơi đùa.
Lưu Phái cười ha hả, hắn không lên tiếng chẳng khác nào đã chấp nhận. Hào Vĩ móc từ trong túi ra một phong thư đưa cho Lưu Phái rất tự nhiên, hắn nói:
- Tối nay chúng ta tiếp tục giữ vững tinh thần, cần phải bày ra bản lĩnh thật mới năng nổ được.
Lưu Phái nhíu mày nhưng cũng không kháng cự, hắn tiếp nhận phong thư rồi vân vê, cảm thấy bên trong có thể là hai chục ngàn. Sau đó hắn cũng không nói gì, hắn khoát tay nói:
- Vậy thì bắt đầu thôi, những thứ khác có thể bỏ qua, đều là đàn ông mà chú ý nhiều thứ như vậy làm gì?
.Lưu Bằng rời khỏi phòng vệ sinh mà cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh, nhưng trái tim đập lên điên cuồng. Hắn cũng coi như lão quan trường, cũng rất quen thuộc những thủ tục nghênh đón khách, nhưng trưởng phòng tổ chức thị ủy thu lễ vật làm hắn khó thể bình tĩnh.
Hào Vĩ rõ ràng đang dùng tâm tư để giúp đỡ Lưu Bằng, hơn nữa lại ra tay ngay trước mặt hắn, để hắn dung nhập vào trong vòng luẩn quẩn. Trong những vấn đề này có chút khổ tâm, Lưu Bằng tài hoa nhưng quá kém trong quan hệ quan trường, Hào Vĩ nhìn trúng đặc điểm này, xem như hốt thuốc đúng bệnh.
Khi mọi người quay về gian phòng thì Lưu Bằng cảm thấy Lưu Phái thiếu đi chút cẩn trọng, ngẫu nhiên còn nói vài lời vui đùa, điều này làm cho hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Bốn người tạo thành một bàn bài, Hào Vĩ cũng kiêm luôn công tác hậu cần.
Trình độ đánh bài của Lưu Bằng cũng không cao, chủ yếu là do thiếu rèn luyện, vì vậy mà tốc độ thua tiền là không chậm, ba giờ đã thua tám nghìn. Trong lòng hắn cảm thấy rất đau nhưng vẻ mặt không chút biểu cảm, những năm này hắn đã sớm giữ được sự trầm ổn, nếu lỗ mãng trước mặt lãnh đạo thì rõ ràng rất đáng chết.
Quả nhiên những biểu hiện của Lưu Bằng được lãnh đạo thừa nhận, Lưu Bằng thấy đối phương thua nhiều thì dùng giọng không nóng không lạnh nói:
- Tiểu Lưu, đừng nóng vội, đánh bài phải như vậy, khi chưa rời khỏi bàn thì chưa thể nói rõ thắng bại, đây cũng chính là mị lực lớn với người chơi bài.
- Cám ơn trưởng phòng dạy bảo, tôi thua vì tài thấp, tôi sẽ không oán trách.
Lưu Bằng cười nói.
- Ha ha!
Lưu Phái cười, rõ ràng khá thích lời nói của Lưu Bằng, hắn đưa tay nói:
- Tốt, hôm nay chúng ta chơi bài cho sảng khoái, trước tiên cứ như vậy, nghĩ giải lao một chút nhé, mọi người thấy thế nào?
Hào Vĩ vội vàng đứng lên sắp xếp thư ký chuẩn bị vài món trái cây điểm tâm, lại sắp xếp thợ mát xa. Sau khi bận rộn một lúc thì mọi người xuống tắm hơi, trong phòng tắm có bốn người đàn ông, mọi người tương đối lõa thể, vì vậy mà quan hệ kéo lại gần.
- Tiểu Lưu, hôm nay cậu nói đến buổi diễn thuyết, rốt cuộc tình huống là thế nào?
Lưu Phái đột nhiên nói.
Lưu Bằng chợt sững sờ, hắn vội vàng nói rõ tình huống hôm nay, cuối cùng nói:
- Bí thư Trương đến rất vội, đi cũng rất vội, cũng không nghe xong tất cả những gì mọi người diễn thuyết, có lẽ vì lịch trình quá căng.
Lưu Phái rơi vào trầm mặc, trong đầu đang nghĩ đến những ý đồ của Trương Thanh Vân khi thị sát trường đảng. Hắn là trưởng phòng tổ chức nên cảm thấy không yên lòng, vì bí thư tiền nhiệm thường sẽ động vài vấn đề tổ chức nhân sự đầu tiên.
Ý nghĩa của sự việc này chính là Lưu Phái sẽ cần phối hợp công tác với Trương Thanh Vân, nhưng bí thư Trương đến Hoài Dương đã rất lâu mà rất ít khi liên hệ. Vì vậy mà Lưu Phái còn đặc biệt báo cáo lên trên, hắn nói mâu thuẫn trong ban ngành các quận huyện đã bùng ra, hy vọng có thể được Trương Thanh Vân coi trọng.
Nhưng báo cáo lên mà Trương Thanh Vân lại chậm chạp không có chỉ thị, điều này sao có thể làm cho Lưu Phái yên tâm được? Hơn nữa trước kia Lưu Phái còn là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, có chút ân oán với Trương Thanh Vân, khi đó đã được thấy thủ đoạn của đối phương, vì vậy sợ nhất là không được sử dụng. Nếu thật sự là như vậy thì trưởng phòng tổ chức không có quyền chỉ là chuyện nhỏ, mà kết quả chính là không rơi mũ quyền lực.
- Bằng Tử, trạng thái diễn thuyết hôm nay là thế nào? Tôi nghe nói gần đây bí thư Trương đang chọn thư ký, hôm nay bí thư đến trường đảng tham gia diễn thuyết, cũng khó thể loại trừ khả năng này.
Hào Vĩ đột nhiên mở miệng.
Toàn thân Lưu Phái chợt chấn động, hắn ư lên một tiếng làm cô gái mát xa trượt tay ngã lên người. Lưu Phái cũng ý thức được mình đã thất thố, hắn khoát tay nói dừng lại, sau đó để nhân viên mặc áo vào.
Lưu Phái đã như vậy thì những người khác cũng không nên tiếp tục ở lại, vì vậy mà khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa ván bài chợt kết thúc. Sau khi quay trở lại đánh bài thì Lưu Phái đặc biệt gọi Lưu Bằng đến hỏi vài lời, chủ yếu hỏi về nội dung cuộc diễn thuyết hôm nay.
Lưu Bằng nghe những câu hỏi của Lưu Phái mà trái tim đập lên dồn dập, hắn biết cơ hội ngàn năm một thuở của mình đã đến. Nếu có Lưu Phái đứng ở giữa thì cơ hội làm thư ký của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Dưới tình cảnh kỳ ngộ này Lưu Bằng cố gắng áp chế kích động trong lòng mà chăm chú báo cáo cho Lưu Phái. Vẻ mặt Lưu Phái trầm tĩnh như nước, Lưu Bằng không nhìn ra chút manh mối nào trên mặt đối phương. Hai người trò chuyện trong chốc lát thì quay về đánh bài mà giống như không có gì, ván bài ồn ào lại tiếp tục.
Mọi người lại tiếp tục chơi bài đến gần mười hai giờ, cuối cùng Lưu Bằng thua gần mười ngàn, vì vậy mà ván bài mới chấm dứt. Sau khi bận rộn đưa hai người Lưu Phái và Tề Hào Cường quay về thì Lưu Bằng nói với Hào Vĩ:
- Anh, hôm nay thật cám ơn, đã hao phí của anh nhiều tiền như vậy, em...Em phải làm sao để báo đáp đây?
Hào Vĩ khoát tay, hắn híp mắt nhìn Lưu Bằng nói:
- Cậu là người có năng lực, trước kia tôi khen cậu vì không hiểu rõ, sau sự kiện lần trước thì tôi đã thấy bản lĩnh thật sự của cậu.
- Chuyện hao tổn vài đồng tiền cậu không cần quan tâm, vấn đề quà cáp thì một trưởng phòng như tôi cũng có chút quyền lợi. Chúng ta đều là con rể Miêu gia, hơn nữa cũng không dễ làm, mọi người quá ganh đua so sánh, nịnh bợ, lại hồn nhiên không biết đoàn kết. Nếu lần này cậu có vận may thì hoàn toàn có thể đi lên, người làm anh như tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng sau này cậu đừng quên những gì tôi đã làm.
Lưu Bằng trịnh trọng gật đầu, hắn cũng không muốn giả vờ. Hào Vĩ thông minh, là kẻ cực kỳ thông minh, quan trường thường là lợi ích, Hào Vĩ giúp Lưu Bằng thật ra cũng là đầu tư, đây là sự thật. Hào Vĩ cũng không lảng tránh chuyện này, hắn nói thẳng để mọi người dùng tâm tính bình thản để đối mặt.
Khu nhà thị ủy, trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân, Mạc Ngôn Đông đang cúi người đợi Trương Thanh Vân đáp lời. Lúc này Trương Thanh Vân đang đảo mắt qua xấp sơ yếu lý lịch, xem qua rất nhanh, cũng khá cẩn thận, trên mặt không có biểu cảm gì.
- Nhiều như vậy sao?
Trương Thanh Vân xem hết văn kiện rồi gõ bàn nói.
- Chỉ là như vậy mà thôi, những người này đều là cán bộ trẻ vĩ đại, kinh nghiệm thư ký phong phú, bản lĩnh lý luận vững chắc, tiền cảnh phát triển rộng lớn, tôi tin... ....
Mạc Ngôn Đông nói, khi nói được một nửa thì gặp phải ánh mắt của Trương Thanh Vân, câu nói tiếp theo nghẹn trong cuống họng.
Mạc Ngôn Đông vốn định nói trong số này nhất định sẽ có người hợp ý, nhưng nếu nói như vậy chẳng phải ép lãnh đạo phải đưa ra quyết định sao? Mạc Ngôn Đông thông qua giác quan thứ sáu có thể phát hiện ra sự khác thường của Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng càng nghiêm nghị, vẻ mặt càng cung kính.
Trương Thanh Vân đứng dậy vung tay bảo Mạc Ngôn Đông ngồi xuống, nhưng trong lòng hắn đã có một phán quyết chỉnh thể. Mạc Ngôn Đông này làm việc thận trọng, chịu làm việc, muốn giải ưu phiền cho lãnh đạo, nếu xét trên nhiều khía canh thì rõ ràng là người đáng được quan tâm.
Nhưng nhược điểm lớn nhất của người này chính là thiếu năng lực trong phương diện tiếp thu ý đồ của lãnh đạo. Từ đầu đến cuối Mạc Ngôn Đông không biết trong lòng Trương Thanh Vân có ý nghĩ gì về vấn đề thư ký, cũng không biết những hàm nghĩa ở sâu bên trong.
Mặt khác còn có một căn bệnh, Mạc Ngôn Đông thích kéo quan hệ nhưng người khác cũng chạy về phía hắn rất nhiều. Chỉ xét riêng việc tuyển thư ký mà trước sau đã đề cử khá nhiều người, hầu như ai cũng có bối cảnh, nếu tuyển thư ký cho lãnh đạo mà như vậy thì rất riêng kỵ.
Mạc Ngôn Đông thiếu suy xét về vấn đề này, tuy rất cẩn thận nhưng lại có điểm ngốc nghếch. Nếu sắp xếp hắn làm thư ký trưởng thì còn miễn cưỡng hợp cách, nhưng nếu đưa lên thì còn kém hỏa hầu.
Trương Thanh Vân đốt một điếu thuốc, trong lòng Mạc Ngôn Đông lại cảm thấy buông lỏng. Hắn nào biết rõ trong lòng Trương Thanh Vân có cảm xúc lớn như vậy, nếu khoảnh khắc này hắn biết con đường làm quan của mình bị đối phương chặt dứt thì chẳng biết có cảm tưởng gì.
- Anh Mạc, anh xem qua tài liệu này, đây là những gì trưởng phòng tổ chức Lưu Phái đưa đến, ngày đó không phải còn có Lưu Bằng sao? Anh không có hồ sơ của người này, nhưng của anh Lưu đưa đến lại có, anh xem.
Trương Thanh Vân nói.
Mạc Ngôn Đông chợt sững sờ, Lưu Bằng sao? Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, một lúc sau hắn mới biết Lưu Bằng là ai, vì vậy mà trái tim đập mạnh lên, cảm thấy có chút không ổn. Sau đó lại đi sang cầm lấy tài liệu về Lưu Bằng trên tay Trương Thanh Vân.
Lưu Bằng là một phó bí thư chi đoàn của huyện Vọng Hải, là tài tử không bối cảnh, không tương lai, có bản lĩnh hay không thì khó nói, độ tuổi cũng đã trưởng thành. Mạc Ngôn Đông xem qua sơ yếu lý lịch, trong lòng có chút khả nghi, thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Thanh Vân muốn tuyển một thư ký như vậy?
Mạc Ngôn Đông đột nhiên nghĩ đến tình hình buổi diễn thuyết ngày hôm đó, Lưu Bằng nhảy xổ ra tranh giành vị trí diễn thuyết. Nghĩ đến đây thì hắn cảm thấy không ổn, cảm thấy đau đầu...
Khi làm khó dễ Lưu Bằng trước cửa một lúc lâu, đến khi Lưu Bằng dâng lễ vật lên thì vẻ mặt Miêu Hà mới tốt hơn một chút. Khi vào cửa thì Lưu Bằng mới biết Hào Vĩ còn chưa về nhà, trong nhà chỉ có Miêu Hà và cô bé Hào Ly.
Sau khi ngồi xuống trong chốc lát thì Lưu Bằng cảm thấy khó mở miệng tìm chủ đề, khi đang định bỏ đi thì Miêu Hà đi ra với vẻ mặt hầm hầm, nàng cầm điện thoại nói:
- Nhận điện thoại đi, anh của cậu.
Lưu Bằng có chút sững sốt, hắn nhận điện thoại rồi nói:
- Anh, em là Lưu Bằng, anh đang ở đâu?
- Ha ha, Bằng Tử, điện thoại cho cậu thì rõ ràng là tắt máy, tôi còn tưởng cậu còn chưa đến? Thế này, tôi đang ở khách sạn của phòng nông nghiệp, bây giờ cậu đến ngay, bảo chị gái tìm cho một bộ đàng hoàng vào, nghe rõ chưa?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hào Vĩ.
- Vâng, vâng!
Lưu Bằng gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng rất vui sướng, biết rõ Hào Vĩ đang tiến cử mình cho một người nào đó.
Sau khi cúp điện thoại thì Lưu Bằng nhìn vào trang phục của mình, vì hôm nay có diễn thuyết nên hắn ăn mặc khá chính quy, vì vậy cũng không cần tìm một bộ quần áo đàng hoàng như lời của Hào Vĩ. Hơn nữa vẻ mặt của Miêu Hà cũng làm Lưu Bằng khó thể mở miệng.
- Thế nào, anh cậu bảo cậu ra ngoài sao?
Miêu Hà nói, hai hàng chân mày chợt cau lại:
- Cậu cũng đừng làm mất mặt anh, ra ngoài phải hạ mình một chút, phải cơ trí một chút, đừng xem mình là con nít.
Cơ thịt trên mặt Lưu Bằng chợt co rút, hắn gật đầu rồi chào chị vợ mà rời khỏi nhà, sau đó không dám chậm trễ mà lập tức đi đến khách sạn phòng nông nghiệp. Hào Vĩ đang cười tủm tỉm đứng trước cửa chờ người, hai người gặp mặt nhau mà cũng không nói lời nào, cả hai cùng đi vào. Sau đó Hào Vĩ lại ngồi xuống ghế ở đại sảnh xem báo.
- Tốc độ rất nhanh nhưng chúng ta phải chờ chút, chút nữa còn có khách đến.
Hào Vĩ giương mắt nhìn Lưu Bằng nói:
- Đúng rồi, không phải cậu bảo chiều nay sẽ đến nhà à? Sao lại không đến?
Lưu Bằng nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cười cười nói:
- Đáng lý ra sẽ đến vào buổi chiều nhưng trong trường có tổ chức diễn thuyết, em là một nhân viên có tham dự, không thể phân thân được.
- Ha ha, tốt! Học tập ở trường đảng không được khinh thường, sẽ có những cơ hội tốt.
Hào Vĩ nói.
Hào Vĩ còn chưa dứt lời thì trước cổng khách sạn dừng lại một chiếc xe, nhân viên khách sạn mở cửa xe, có hai người bước xuống. Hào Vĩ vội vàng đứng lên đi ra ngoài nói:
- Trưởng phòng Lưu, bí thư Tề, hoan nghênh, hoan nghênh. Hôm nay hai anh xuống phòng nông nghiệp cũng làm vẻ vang cho tôi, có cơ hội chào đón hai vị khách quý, ha ha... ....
Hào Vĩ cười lớn nói, Lưu Bằng theo sát phía sau tiến ra cửa. Trước đó Lưu Bằng và thành phố Hoài Dương học tập cũng chú ý nhân sự, hầu như biết rõ tướng mạo các lãnh đạo thị ủy, hắn liếc mắt nhìn vị trưởng phòng Lưu đi đầu, rõ ràng là trưởng phòng tổ chức Lưu Phái.
Phòng tổ chức là một ban ngành quan trọng của thị ủy, toàn bộ vấn đề lên chức và đề bạt đều nằm trong tay ban ngành này, vì vậy mà có thể thấy được địa vị của trưởng phòng tổ chức là như thế nào. Trong lòng Lưu Bằng thầm cảm kích, biết rõ hôm nay anh rể xem mình là người nhà, nếu không sẽ khó xoay được quan hệ tốt như vậy.
Lưu Phái là cán bộ tỉnh ủy xuống tuyến dưới rèn luyện, tất nhiên sẽ có vài phần nho nhã hơn khi so sánh với cán bộ địa phương Hoài Dương. Hôm nay hắn thắt một chiếc dây lưng bản lớn, phối hợp với thân thể cao to, có thể nói là cực kỳ khí thế.
Theo sát sau lưng Lưu Phái chính là bí thư huyện ủy huyện Lâm Viên Tề Hào Cường. Huyện Lâm Viên là vùng xa xôi, là huyện nổi danh nông nghiệp trong thành phố Hoài Dương, mỗi lần hắn vào thành phố đều hẹn Lưu Phái, sau đó còn hẹn cả Hào Vĩ và vài người nữa để nối quan hệ.
Hôm nay không trùng hợp, vừa lúc người đến không đủ, vì vậy mà Hào Vĩ mới gọi Lưu Bằng đến, như vậy sẽ đủ người cùng chơi bài giải trí.
Rõ ràng ba người này không phải lần đầu tiên tụ tập lại với nhau, đôi bên nắm tay nói chuyện rất tùy ý. Hào Vĩ chỉ vào Lưu Bằng nói:
- Trưởng phòng Lưu, bí thư Tề, đây là một anh em đồng hao của tôi, là Lưu Bằng, cũng là người trong thể chế, bây giờ là phó bí thư chi đoàn của huyện ủy Vọng Hải, được xưng là đệ nhất tài tử Vọng Hải.
- Chào trưởng phòng Lưu, chào bí thư Tề!
Lưu Bằng vội vàng cười nói, Lưu Phái gật đầu co chút cẩn trọng khi lên tiếng. Tề Hào Cường thì nhiệt tình hơn, hắn nắm chặt tay Lưu Bằng rồi nói:
- Cậu ở Vọng Hải, còn tôi đến từ huyện Lâm Viên, chúng ta đều là cán bộ các huyện ngoại thành, rõ ràng là nông dân lên thành phố, hôm nay chủ yếu đến ăn nhờ trưởng phòng Hào mà thôi, ha ha... ....
Tề Hào Cường lớn tiếng nói, có vẻ rất hào sảng. Hào Vĩ nói:
- Được rồi, được rồi, đêm nay đã có sắp xếp, trước tiên dùng cơm, tôi đã chuẩn bị xong.
Hào Vĩ vừa nói vừa đưa tay mời, đám người vây quanh Lưu Phái tiến lên phòng vip trên lầu ba. Hào Vĩ sắp xếp các món ăn truyền thống, mọi người tụ tập lại thì nâng ly. Khi bắt đầu bữa tiệc thì Hào Vĩ vội vàng bắt Lưu Bằng mời rượu lãnh đạo.
Lưu Bằng vội vàng nâng ly mời Lưu Phái, Tề Hào Cường lại vung tay nói:
- Đợi đã, uống rượu phải theo đúng quy củ, cậu là em của trưởng phòng Hào, chúng tôi cũng không muốn làm khó cậu. Thế này đi, đây là lần đầu gặp mặt, cậu uống trước ba ly, như vậy sẽ đến chúng tôi, như vậy không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề!
Không đợi Lưu Bằng mở miệng thì Hào Vĩ đã lớn tiếng nói, sau đó lại ra hiệu cho nhân viên rót rượu. Vẻ mặt Lưu Bằng biến đổi vài lượt, trong lòng thầm kêu khổ, tửu lượng của hắn cũng không mạnh, ba ly rượu lớn vào bụng cũng khó khăn.
- Khụ, khụ!
Hào Vĩ chợt ho khan, Lưu Bằng cắn răng mà cảm thấy không có biện pháp, thôi thì quyết định. Hắn nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong lòng hắn chợt nhảy dựng lên, cảm thấy thứ nước vào trong họng không phải rượu mà giống như nước. Khi hắn còn đang nghi ngờ thì Hào Vĩ đã nói:
- Ly thứ hai.
Trong lòng Lưu Bằng chợt chấn động, hắn lại uống một ly. Sau hai ly mà mặt không thay đổi thì hắn đã biết Hào Vĩ có tâm tư, trong lòng không khỏi thầm cảm kích. Khi đến ly thứ ba thì hắn cũng uống một hơi cạn sạch.
Nhưng Lưu Bằng không ngờ khi ly rượu thứ ba trút vào trong miệng thì sinh ra cảm giác nóng hừng hực, dạ dày bắt đầu co bóp, cực kỳ khó chịu, hắn thiếu chút nữa đã phun ra. Ly thứ ba rõ ràng là rượu thật nên làm hắn không có chuẩn bị, khi uống cạn sạch thì chợt ho khan, vẻ mặt đỏ bừng.
- Ha ha!
Tề Hào Cường cười ha hả, bộ dạng có vẻ rất vui. Lưu Phái híp mắt nhìn Lưu Bằng rồi nói:
- Anh Hào, nhìn em của anh có vẻ hào hoa phong nhã nhưng lại rất nghiêm túc trên bàn rượu, đúng là một hảo hán, thời đại ngày nay cũng thiếu những người như vậy.
Lưu Bằng cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội, hắn cực kỳ khó chịu. Hắn thầm nghĩ muốn tìm một chỗ nào đó nôn tất cả những gì trong bụng ra mới thoải mái, nhưng khi nghe thấy Lưu Phái nói như vậy thì cảm thấy có chút phấn chấn, những luồng khí nóng bùng lên vòm họng bị hắn ép xuống, cố gắng bảo trì trạng thái bình thường.
- Trưởng phòng Lưu, anh cũng đừng nói vậy, em trai của tôi thật sự là tài hoa. Hiện nay cậu ấy đang học tập ở trường đảng, hôm nay trong buổi diễn thuyết của trường đảng, cậu ấy lên phát biểu và bí thư Trương cũng có mặt, nghe nói bí thư Trương còn bày tỏ khen ngợi.
Hào Vĩ nói.
Lưu Phái chợt sững sờ, vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Hắn là trưởng phòng tổ chức, nhưng Trương Thanh Vân đến thị sát trường đảng mà hắn không hay biết, điều này cũng làm hắn mất hết mặt mũi. Hào Vĩ cũng không nói thêm điều gì, hắn bắt đầu mời hai lãnh đạo uống rượu.
Trước đó vì Lưu Bằng đã uống trước nên cũng không bị ép, tuy là thế nhưng sau khi cơm nước no nê hắn chạy thẳng đến phòng vệ sinh. Khi đang cố gắng móc họng thì độ nhiên thấy có người nào đó vỗ lên vai, sau khi quay lại thì thấy Hào Vĩ. Lưu Bằng định mở miệng thì Hào Vĩ đã vung tay rút từ trong túi áo ra một xấp tiền mặt, hắn nói:
- Như thế này cũng đủ cho cậu chơi đùa, cố gắng chăm chú biểu hiện bản lĩnh thật sự của mình.
Lưu Bằng sững sờ nhận tiền, khi đang định mở lời thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vì vậy hắn đành phải giấu tiền đi và ra vẻ như không có gì. Người tiến vào là Lưu Phái, hắn vừa đi vừa cười ha hả nói:
- Thế nào? Uống chút rượu đã say rồi sao?
Lưu Bằng còn chưa trả lời thì Hào Vĩ đã nói:
- Trưởng phòng Lưu, tối nay chúng ta vẫn theo quy cách cũ, anh thấy thế nào? Lưu Bằng dù chỉ là một hậu bối nhưng cũng coi như miễn cưỡng phù hợp, chúng ta cùng nhau chơi đùa.
Lưu Phái cười ha hả, hắn không lên tiếng chẳng khác nào đã chấp nhận. Hào Vĩ móc từ trong túi ra một phong thư đưa cho Lưu Phái rất tự nhiên, hắn nói:
- Tối nay chúng ta tiếp tục giữ vững tinh thần, cần phải bày ra bản lĩnh thật mới năng nổ được.
Lưu Phái nhíu mày nhưng cũng không kháng cự, hắn tiếp nhận phong thư rồi vân vê, cảm thấy bên trong có thể là hai chục ngàn. Sau đó hắn cũng không nói gì, hắn khoát tay nói:
- Vậy thì bắt đầu thôi, những thứ khác có thể bỏ qua, đều là đàn ông mà chú ý nhiều thứ như vậy làm gì?
.Lưu Bằng rời khỏi phòng vệ sinh mà cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh, nhưng trái tim đập lên điên cuồng. Hắn cũng coi như lão quan trường, cũng rất quen thuộc những thủ tục nghênh đón khách, nhưng trưởng phòng tổ chức thị ủy thu lễ vật làm hắn khó thể bình tĩnh.
Hào Vĩ rõ ràng đang dùng tâm tư để giúp đỡ Lưu Bằng, hơn nữa lại ra tay ngay trước mặt hắn, để hắn dung nhập vào trong vòng luẩn quẩn. Trong những vấn đề này có chút khổ tâm, Lưu Bằng tài hoa nhưng quá kém trong quan hệ quan trường, Hào Vĩ nhìn trúng đặc điểm này, xem như hốt thuốc đúng bệnh.
Khi mọi người quay về gian phòng thì Lưu Bằng cảm thấy Lưu Phái thiếu đi chút cẩn trọng, ngẫu nhiên còn nói vài lời vui đùa, điều này làm cho hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Bốn người tạo thành một bàn bài, Hào Vĩ cũng kiêm luôn công tác hậu cần.
Trình độ đánh bài của Lưu Bằng cũng không cao, chủ yếu là do thiếu rèn luyện, vì vậy mà tốc độ thua tiền là không chậm, ba giờ đã thua tám nghìn. Trong lòng hắn cảm thấy rất đau nhưng vẻ mặt không chút biểu cảm, những năm này hắn đã sớm giữ được sự trầm ổn, nếu lỗ mãng trước mặt lãnh đạo thì rõ ràng rất đáng chết.
Quả nhiên những biểu hiện của Lưu Bằng được lãnh đạo thừa nhận, Lưu Bằng thấy đối phương thua nhiều thì dùng giọng không nóng không lạnh nói:
- Tiểu Lưu, đừng nóng vội, đánh bài phải như vậy, khi chưa rời khỏi bàn thì chưa thể nói rõ thắng bại, đây cũng chính là mị lực lớn với người chơi bài.
- Cám ơn trưởng phòng dạy bảo, tôi thua vì tài thấp, tôi sẽ không oán trách.
Lưu Bằng cười nói.
- Ha ha!
Lưu Phái cười, rõ ràng khá thích lời nói của Lưu Bằng, hắn đưa tay nói:
- Tốt, hôm nay chúng ta chơi bài cho sảng khoái, trước tiên cứ như vậy, nghĩ giải lao một chút nhé, mọi người thấy thế nào?
Hào Vĩ vội vàng đứng lên sắp xếp thư ký chuẩn bị vài món trái cây điểm tâm, lại sắp xếp thợ mát xa. Sau khi bận rộn một lúc thì mọi người xuống tắm hơi, trong phòng tắm có bốn người đàn ông, mọi người tương đối lõa thể, vì vậy mà quan hệ kéo lại gần.
- Tiểu Lưu, hôm nay cậu nói đến buổi diễn thuyết, rốt cuộc tình huống là thế nào?
Lưu Phái đột nhiên nói.
Lưu Bằng chợt sững sờ, hắn vội vàng nói rõ tình huống hôm nay, cuối cùng nói:
- Bí thư Trương đến rất vội, đi cũng rất vội, cũng không nghe xong tất cả những gì mọi người diễn thuyết, có lẽ vì lịch trình quá căng.
Lưu Phái rơi vào trầm mặc, trong đầu đang nghĩ đến những ý đồ của Trương Thanh Vân khi thị sát trường đảng. Hắn là trưởng phòng tổ chức nên cảm thấy không yên lòng, vì bí thư tiền nhiệm thường sẽ động vài vấn đề tổ chức nhân sự đầu tiên.
Ý nghĩa của sự việc này chính là Lưu Phái sẽ cần phối hợp công tác với Trương Thanh Vân, nhưng bí thư Trương đến Hoài Dương đã rất lâu mà rất ít khi liên hệ. Vì vậy mà Lưu Phái còn đặc biệt báo cáo lên trên, hắn nói mâu thuẫn trong ban ngành các quận huyện đã bùng ra, hy vọng có thể được Trương Thanh Vân coi trọng.
Nhưng báo cáo lên mà Trương Thanh Vân lại chậm chạp không có chỉ thị, điều này sao có thể làm cho Lưu Phái yên tâm được? Hơn nữa trước kia Lưu Phái còn là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, có chút ân oán với Trương Thanh Vân, khi đó đã được thấy thủ đoạn của đối phương, vì vậy sợ nhất là không được sử dụng. Nếu thật sự là như vậy thì trưởng phòng tổ chức không có quyền chỉ là chuyện nhỏ, mà kết quả chính là không rơi mũ quyền lực.
- Bằng Tử, trạng thái diễn thuyết hôm nay là thế nào? Tôi nghe nói gần đây bí thư Trương đang chọn thư ký, hôm nay bí thư đến trường đảng tham gia diễn thuyết, cũng khó thể loại trừ khả năng này.
Hào Vĩ đột nhiên mở miệng.
Toàn thân Lưu Phái chợt chấn động, hắn ư lên một tiếng làm cô gái mát xa trượt tay ngã lên người. Lưu Phái cũng ý thức được mình đã thất thố, hắn khoát tay nói dừng lại, sau đó để nhân viên mặc áo vào.
Lưu Phái đã như vậy thì những người khác cũng không nên tiếp tục ở lại, vì vậy mà khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa ván bài chợt kết thúc. Sau khi quay trở lại đánh bài thì Lưu Phái đặc biệt gọi Lưu Bằng đến hỏi vài lời, chủ yếu hỏi về nội dung cuộc diễn thuyết hôm nay.
Lưu Bằng nghe những câu hỏi của Lưu Phái mà trái tim đập lên dồn dập, hắn biết cơ hội ngàn năm một thuở của mình đã đến. Nếu có Lưu Phái đứng ở giữa thì cơ hội làm thư ký của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Dưới tình cảnh kỳ ngộ này Lưu Bằng cố gắng áp chế kích động trong lòng mà chăm chú báo cáo cho Lưu Phái. Vẻ mặt Lưu Phái trầm tĩnh như nước, Lưu Bằng không nhìn ra chút manh mối nào trên mặt đối phương. Hai người trò chuyện trong chốc lát thì quay về đánh bài mà giống như không có gì, ván bài ồn ào lại tiếp tục.
Mọi người lại tiếp tục chơi bài đến gần mười hai giờ, cuối cùng Lưu Bằng thua gần mười ngàn, vì vậy mà ván bài mới chấm dứt. Sau khi bận rộn đưa hai người Lưu Phái và Tề Hào Cường quay về thì Lưu Bằng nói với Hào Vĩ:
- Anh, hôm nay thật cám ơn, đã hao phí của anh nhiều tiền như vậy, em...Em phải làm sao để báo đáp đây?
Hào Vĩ khoát tay, hắn híp mắt nhìn Lưu Bằng nói:
- Cậu là người có năng lực, trước kia tôi khen cậu vì không hiểu rõ, sau sự kiện lần trước thì tôi đã thấy bản lĩnh thật sự của cậu.
- Chuyện hao tổn vài đồng tiền cậu không cần quan tâm, vấn đề quà cáp thì một trưởng phòng như tôi cũng có chút quyền lợi. Chúng ta đều là con rể Miêu gia, hơn nữa cũng không dễ làm, mọi người quá ganh đua so sánh, nịnh bợ, lại hồn nhiên không biết đoàn kết. Nếu lần này cậu có vận may thì hoàn toàn có thể đi lên, người làm anh như tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng sau này cậu đừng quên những gì tôi đã làm.
Lưu Bằng trịnh trọng gật đầu, hắn cũng không muốn giả vờ. Hào Vĩ thông minh, là kẻ cực kỳ thông minh, quan trường thường là lợi ích, Hào Vĩ giúp Lưu Bằng thật ra cũng là đầu tư, đây là sự thật. Hào Vĩ cũng không lảng tránh chuyện này, hắn nói thẳng để mọi người dùng tâm tính bình thản để đối mặt.
Khu nhà thị ủy, trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân, Mạc Ngôn Đông đang cúi người đợi Trương Thanh Vân đáp lời. Lúc này Trương Thanh Vân đang đảo mắt qua xấp sơ yếu lý lịch, xem qua rất nhanh, cũng khá cẩn thận, trên mặt không có biểu cảm gì.
- Nhiều như vậy sao?
Trương Thanh Vân xem hết văn kiện rồi gõ bàn nói.
- Chỉ là như vậy mà thôi, những người này đều là cán bộ trẻ vĩ đại, kinh nghiệm thư ký phong phú, bản lĩnh lý luận vững chắc, tiền cảnh phát triển rộng lớn, tôi tin... ....
Mạc Ngôn Đông nói, khi nói được một nửa thì gặp phải ánh mắt của Trương Thanh Vân, câu nói tiếp theo nghẹn trong cuống họng.
Mạc Ngôn Đông vốn định nói trong số này nhất định sẽ có người hợp ý, nhưng nếu nói như vậy chẳng phải ép lãnh đạo phải đưa ra quyết định sao? Mạc Ngôn Đông thông qua giác quan thứ sáu có thể phát hiện ra sự khác thường của Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng càng nghiêm nghị, vẻ mặt càng cung kính.
Trương Thanh Vân đứng dậy vung tay bảo Mạc Ngôn Đông ngồi xuống, nhưng trong lòng hắn đã có một phán quyết chỉnh thể. Mạc Ngôn Đông này làm việc thận trọng, chịu làm việc, muốn giải ưu phiền cho lãnh đạo, nếu xét trên nhiều khía canh thì rõ ràng là người đáng được quan tâm.
Nhưng nhược điểm lớn nhất của người này chính là thiếu năng lực trong phương diện tiếp thu ý đồ của lãnh đạo. Từ đầu đến cuối Mạc Ngôn Đông không biết trong lòng Trương Thanh Vân có ý nghĩ gì về vấn đề thư ký, cũng không biết những hàm nghĩa ở sâu bên trong.
Mặt khác còn có một căn bệnh, Mạc Ngôn Đông thích kéo quan hệ nhưng người khác cũng chạy về phía hắn rất nhiều. Chỉ xét riêng việc tuyển thư ký mà trước sau đã đề cử khá nhiều người, hầu như ai cũng có bối cảnh, nếu tuyển thư ký cho lãnh đạo mà như vậy thì rất riêng kỵ.
Mạc Ngôn Đông thiếu suy xét về vấn đề này, tuy rất cẩn thận nhưng lại có điểm ngốc nghếch. Nếu sắp xếp hắn làm thư ký trưởng thì còn miễn cưỡng hợp cách, nhưng nếu đưa lên thì còn kém hỏa hầu.
Trương Thanh Vân đốt một điếu thuốc, trong lòng Mạc Ngôn Đông lại cảm thấy buông lỏng. Hắn nào biết rõ trong lòng Trương Thanh Vân có cảm xúc lớn như vậy, nếu khoảnh khắc này hắn biết con đường làm quan của mình bị đối phương chặt dứt thì chẳng biết có cảm tưởng gì.
- Anh Mạc, anh xem qua tài liệu này, đây là những gì trưởng phòng tổ chức Lưu Phái đưa đến, ngày đó không phải còn có Lưu Bằng sao? Anh không có hồ sơ của người này, nhưng của anh Lưu đưa đến lại có, anh xem.
Trương Thanh Vân nói.
Mạc Ngôn Đông chợt sững sờ, Lưu Bằng sao? Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, một lúc sau hắn mới biết Lưu Bằng là ai, vì vậy mà trái tim đập mạnh lên, cảm thấy có chút không ổn. Sau đó lại đi sang cầm lấy tài liệu về Lưu Bằng trên tay Trương Thanh Vân.
Lưu Bằng là một phó bí thư chi đoàn của huyện Vọng Hải, là tài tử không bối cảnh, không tương lai, có bản lĩnh hay không thì khó nói, độ tuổi cũng đã trưởng thành. Mạc Ngôn Đông xem qua sơ yếu lý lịch, trong lòng có chút khả nghi, thầm nghĩ chẳng lẽ Trương Thanh Vân muốn tuyển một thư ký như vậy?
Mạc Ngôn Đông đột nhiên nghĩ đến tình hình buổi diễn thuyết ngày hôm đó, Lưu Bằng nhảy xổ ra tranh giành vị trí diễn thuyết. Nghĩ đến đây thì hắn cảm thấy không ổn, cảm thấy đau đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.