Bố Y Quan Đạo

Chương 691: Sự cố ngoài ý muốn.

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

09/04/2013

Hội nghị diễn thuyết chính thức được cử hành ở lễ đường số ba, tin tức bí thư thị ủy Trương Thanh Vân sẽ đến tham dự buổi diễn thuyết đã được truyền ra trước khi cử hành một giờ, vì vậy mà buổi diễn thuyết được tất cả mọi người chú ý, trở thành tiêu điểm của cả trường đảng.

Không biết có bao nhiêu người đấm ngực giậm chân vì mất đi cơ hội biểu hiện tài hoa trước mặt lãnh đạo, nhưng việc đã đến nước này thì mọi người ngoài chen chúc nhau đến hiện trường thì không còn gì khác. Cũng vì vậy mà trường đảng quyết định dời địa điểm, nơi cử hành sẽ là lễ đường số một có thể chưa hơn ngàn người.

Hiệu trưởng trường đảng Diêu Xương Thịnh kiêm nhiệm cả chức vụ phó phòng tổ chức thị ủy, hắn là cán bộ cấp phó phòng nhưng Trương Thanh Vân đến trường đảng cũng bắt buộc phải an phận theo nguyên tắc, không treo biểu ngữ, không quá phô trương. Lúc này tất cả ban ngành trường đảng đều tập hợp lại, mọi người chỉnh tề đứng trước trường đảng đón tiếp Trương Thanh Vân.

Tuy đã được nhắc nhở cần phải an phận khi đón tiếp lãnh đạo nhưng thái độ lại khó thể qua loa đại khái, dù Diêu Xương Thịnh là hiệu trưởng trường đảng nhưng là lão quan trường, hắn biết rõ những gì tinh diệu trong sự việc lần này.

Người người thường nói lãnh đạo đến thì quan tâm mà không đến thì yên tâm, nhưng lãnh đạo đến trường đảng thì thường có sự kỳ vọng vào cán bộ đang học tập rèn luyện. Trường đảng là địa phương bồi dưỡng cán bộ của đảng, địa vị là không nhỏ, nếu bí thư không quan tâm đến trường đảng thì vẻ mặt Diêu Xương Thịnh cũng không có hào quang.

Hôm nay Trương Thanh Vân quả nhiên an phận xuất hành, chỉ có một xe chạy đến, mà thư ký trưởng thị ủy Mạc Ngôn Đông thì an phận ngồi ở ghế lái phụ đảm nhiệm vai trò thư ký. Mạc Ngôn Đông đã khăng khăng bày tỏ ý nghĩ thì Trương Thanh Vân cũng không quá khách khí, chút ý nghĩ hẹp hòi của đối phương cũng bị hắn nhìn thấu.

Mạc Ngôn Đông là thư ký trưởng thì tất nhiên phải có ý kiến trong vấn đề lãnh đạo chọn thư ký, tất nhiên cũng phải có tư tâm. Đồng thời vị trí thư ký của bí thư là quá mẫn cảm, mà thư ký của bí thư lại nằm dưới sự quản lý của Mạc Ngôn Đông.

Đối với một vị trí quan trọng như vậy mà Mạc Ngôn Đông không thể khống chế thì rõ ràng là uy hiếp rất lớn. Nếu thư ký có cấp độ quá cao thì Mạc Ngôn Đông rất khó đảm đương chức vụ quản gia ở thị ủy, hắn hiểu rõ đạo lý này nên dùng tâm tư ở khắp nơi.

Sau khi xe tiến vào cổng chính của trường đảng thị ủy thì Mạc Ngôn Đông xuống xe đi ra phía sau mở cửa cho Trương Thanh Vân. Khi Trương Thanh Vân xuống xe thì Diêu Xương Thịnh đã dẫn theo tất cả thành viên ban ngành vây quanh cổng, khi đám người thấy tư thái của bí thư thì trong lòng có chút căng thẳng.

Thư ký trưởng là thường ủy thị ủy, nếu dựa theo thông thường thì Mạc Ngôn Đông cũng coi như là một lãnh đạo tối cao nhất của Hoài Dương, nhưng bây giờ hắn chỉ là một tiểu thư ký đi theo Trương Thanh Vân. Điều này tất nhiên cũng có nhân tố nịnh nọt lãnh đạo của Mạc Ngôn Đông, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng thấy địa vị siêu nhiên của bí thư thị ủy Trương Thanh Vân.

- Chào bí thư!

Diêu Xương Thịnh cười nói, khi còn cách một khoảng thì hắn đã tiến lên chào hỏi. Hắn mở miệng thì đám người theo sau cũng mở lời, tình cảnh này rất dễ làm người ta liên tưởng đến tình cảnh thầy giáo đến cửa trường thì gặp một đám học sinh, tất cả đều cung kính chào thầy.

Nhưng tình hình lúc này dù sao cũng có sự khác biệt, Trương Thanh Vân đến trường đảng để thị sát, đám người Diêu Xương Thịnh là chủ nhân, sau khi chào một tiếng thì tất cả tiến lên ra mắt Trương Thanh Vân theo trình tự được sắp xếp sẵn. Trương Thanh Vân mỉm cười bắt tay với tất cả mọi người, cuối cùng hắn đi đến bên cạnh Diêu Xương Thịnh nói:

- Hiệu trưởng Diêu, hôm nay tôi đến cũng không có gì khác, nghe nói trong trường đảng có tổ chức một buổi diễn thuyết, hơn nữa diễn thuyết lần này lại khá lớn, nội dung liên quan đến sự phát triển của xã hội Hoài Dương. Tôi và anh Mạc sẽ đến tham dự, để tìm hiểu một chút tình hình coi như làm một công tác kiểm duyệt đối với trình độ giáo dục của trường đảng.

Diêu Xương Thịnh chợt sững sờ, hắn vội hỏi:

- Bí thư có thể đến tham gia diễn thuyết chính là sự cổ vũ rất lớn cho trường đảng chúng tôi, tất cả đều đã được sắp xếp thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể đến hiện trường.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt bình tĩnh như mặt nước nhìn Diêu Xương Thịnh, vẻ mặt Mạc Ngôn Đông ở bên cạnh lại biến đổi. Diêu Xương Thịnh rõ ràng là chó cắn người thì không sủa, Mạc Ngôn Đông muốn lợi dụng đối phương để làm tấm chắn yểm hộ, nhưng bây giờ Diêu Xương Thịnh đã hóa giải tất cả.

Diêu Xương Thịnh đã nghe nói Trương Thanh Vân đến trường đảng để tham gia diễn thuyết, tất nhiên sẽ khó thể giữ được bí mật. Mà tin tức này do Mạc Ngôn Đông truyền cho Diêu Xương Thịnh, nếu cuối cùng Trương Thanh Vân không hài lòng thì Mạc Ngôn Đông khó tránh khỏi liên quan.

Diêu Xương Thịnh đưa Trương Thanh Vân và Mạc Ngôn Đông đi thăm thú một vòng quanh trường đảng, hắn là người gầy khọm nhưng tinh lực tràn đầy, ý nghĩ rõ ràng, nói ra tất cả những kỳ ngộ và khiêu chiến của trường đảng từ xưa đến nay.

Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, hắn biết khá rõ về Diêu Xương Thịnh, trước kia người này là phó chủ tịch thành phố Chuẩn Dương, nhưng sau khi lãnh đạo đến nhận chức thì bị xa lánh. Người này xuống làm hiệu trưởng trường đảng Hoài Dương vài năm, coi như bị hoang phế, kiếp sống chính trị cũng coi như đi vào đường kết.

Những ví dụ như thế này có rất nhiều dưới địa phương, sự tàn khốc của quan trường thường được thể hiện vào những phương diện này, một quan viên tài hoa hơn người và có năng lực thường cũng vì đứng sai đội ngũ mà bị chèn ép. Nếu bị bỏ qua vài năm, bỏ lỡ thời điểm hoàng kim trong sự nghiệp, sau này muốn tiến lên thì khó càng thêm khó. Diêu Xương Thịnh là một ví dụ điển hình, trước đó hắn như mặt trời giữa ban trưa thì Mạc Ngôn Đông chỉ là một phó ban, bây giờ Mạc Ngôn Đông đã là thường ủy thị ủy, hai người cùng cấp nhưng quyền lực trên tay lại khác xa nhau.

Sự thật là như vậy, quy tắc quan trường cũng là như thế, thân phận của Mạc Ngôn Đông lúc này có thể khoa tay múa chân trước mặt Diêu Xương Thịnh, nhưng sao có thể đối kháng lại Diêu Xương Thịnh? Mạc Ngôn Đông dùng chút tâm tính hẹp hòi, đây là những gì mà Diêu Xương Thịnh nhiều năm trước đã dùng qua, vì vậy mà trong lúc vô tình hắn lập tức ngáng chân Mạc Ngôn Đông.

- Bí thư, nhiều năm nay trường đảng bị chú ý chằm chằm, đây chủ yếu là được sự coi trọng của trung ương và ban ngành các cấp. Vài năm gần đây trường đảng Hoài Dương chúng ta cũng cố gắng vì mục tiêu bồi dưỡng lớp cán bộ vĩ đại trung kiên, cố gắng để cho tố chất cán bộ vượt qua thử thách, để cán bộ tuyến dưới có bản lĩnh lý luận vững chắc, tạo nên một đội ngũ cán bộ cơ sở công hiến lực lượng cho đảng cho dân.



Diêu Xương Thịnh nói, giọng điệu rất hào hứng.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói:

- Tư tưởng chỉ đạo nà là rất tốt, giáo dục ở trường đảng rất quan trọng, rất mấu chốt. Đây không phải chỉ là phận sự của riêng trường đảng mà tất cả các cấp chính quyền đều phải coi trọng công tác giáo dục và bồi dưỡng cán bộ. Hôm nay tôi đến trường đảng xem xét, tất nhiên các bí thư quận huyện tuyến dưới cũng nên thường xuyên quan tâm đến các cấp trường đảng, phải chú ý, phải đề cao, như vậy mới tiến lên một nấc phát triển mới. Tôi hy vọng giáo dục bồi dưỡng cán bộ sẽ trở thành một truyền thống ở Hoài Dương chúng ta, cần phải làm tốt truyền thống này, chỉ như vậy mới có hy vọng xây dựng đội ngũ cán bộ có năng lực, chỉ khi nào phát huy truyền thống này thì Hoài Dương chúng ta mới có được tương lai tươi sáng.

- Vâng, bí thư nhìn xa trông rộng, là một cán bộ trường đảng nên tôi cảm thấy rất kích động, đồng thời cũng là trách nhiệm lớn. Nhưng dù nói thế nào thì chúng tôi cũng sẽ cố gắng làm tốt công tác, để lãnh đạo yên tâm, cũng là trách nhiệm với nhân dân toàn thành phố.

Diêu Xương Thịnh nói, giọng điệu được đề cao lên vài lần, có vẻ rất kích động.

Trương Thanh Vân gật đầu, trên mặt là nụ cười khó thể nắm bắt, mọi người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng cũng đến lễ đường trường đảng. Vì trước đó đã có chuẩn bị nên trong lễ đường có vị trí của khách quý, vị trí này đi vào từ một con đường bí mật, khi đoàn người tiến vào thì buổi diễn thuyết đã bắt đầu. Trương Thanh Vân đến làm toàn hội trường chợt chấn động, tình cảnh có chút rối loạn.

Khi tình cảnh khôi phục trở lại thì diễn thuyết vẫn tiếp tục, vì không biết bí thư Trương Thanh Vân có thể kiên trì xem xét đến bao lâu nên sự sắp xếp học viên lên diễn thuyết rất được chú ý, những mầm mống chính trị tốt thường được đưa lên trước.

Vì trước đó đã có chuẩn bị nên người lên diễn thuyết đều đã biết tròn méo thế nào, những nội dung diễn thuyết phần lớn xoay quanh vấn đề quy hoạch phát triển kinh tế địa phương, những công tác có liên quan đến nông thôn, ai cũng kết hợp thực tế tình huống với cơ sở, nói rất có điểm sáng.

Trương Thanh Vân lắng nghe rất chân thành, chốc chốc lại quay đầu hỏi Diêu Xương Thịnh về tình huống của người diễn thuyết, có vẻ rất chuyên chú. Người thứ hai đã diễn thuyết xong thì người thứ ba tiến lên, nhưng người này vừa đi được nửa đường thì đã bị một người khác cướp đường tiến lên bục. Bộ dạng người này rất căng thẳng, đầu cúi thấp giống như không dám nhìn người xung quanh.

Vẻ mặt Diêu Xương Thịnh chợt biến đổi, thiếu chút nữa đã đứng dậy. Mạc Ngôn Đông ho khan một tiếng, vẻ mặt cũng không tốt cho lắm. Trước khi diễn thuyết đã sắp xếp trình tự trước sau, như thế nào lại có hai người cùng lên đài? Đây không phải đáng chê cười sao?

Người từ một phía khác tiến lên bục giảng chính là Lưu Bằng, hắn vất vả lắm mới có cơ hôi diễn thuyết nhưng bây giờ lại nhận được thông báo bị xếp xuống phía sau, vì vậy mà trong lòng nóng như lửa đốt. Tất nhiên hắn biết rõ nguyên nhân, nhưng có biện pháp sao?

Lưu Bằng suy trước nghĩ sau thì cuối cùng thấy Trương Thanh Vân đến, vì vậy hắn quyết định chó cùng rứt giậu được ăn cả ngã về không, cưỡng ép cướp đường đi lên bục giảng, cưỡng chế hoàn thành phần diễn thuyết của mình. Nếu đã cố ý thì hắn tất nhiên sẽ không cho kẻ khác cơ hội khuyên can, hắn ra vẻ rất vội vàng, vừa lên bục giảng đã bắt đầu diễn thuyết.

Đến lúc này thì người đáng lý sẽ lên diễn thuyết lại không còn cơ hội chen chân, cuối cùng cũng để cho Lưu Bằng cơ hội tranh giành. Đề mục diễn thuyết của Lưu Bằng chính là "Phát huy ưu thế địa vực để tìm điểm tăng trưởng mới cho kinh tế!" Đây là một đề mục bình thường, hơn nữa phạm vị lại rộng, rất khó tạo ra điểm sáng.

Trương Thanh Vân quay đầu hỏi Diêu Xương Thịnh:

- Anh Diêu, đồng chí này ở đơn vị nào? Có vể đề mục rất sát thực tế.

Diêu Xương Thịnh đỏ mặt, hắn đã không còn đối ứng được tự nhiên. Lưu Bằng lên diễn thuyết là một tình huống khó thể đoán trước, hắn sao biết được người này là ai? Mạc Ngôn Đông ở bên cạnh nói:

- Vấn đề kinh tế đúng là luôn đứng đầu, chúng ta cứ xem xét đồng chí kia nói như thế nào đã, cũng từ phương diện này mà có thể thấy được mức độ tu dưỡng lý luận của học viên trường đảng là thế nào.

Mạc Ngôn Đông nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng chỉ cười cười mà không nói thêm điều gì, tốc dộ diễn thuyết của Lưu Bằng là rất nhanh, ngữ điệu và tiết tấu người bình thường khó theo kịp. Nếu so sánh với vài người diễn thuyết ung dung bình tĩnh trước đó thì hắn biểu hiện sự vội vàng và thận trọng.

Lưu Bằng trên đài diễn thuyết mà đám người bên dưới chợt ầm ĩ, rõ ràng tỏ vẻ rất chú ý đến tình cảnh phát sinh vừa rồi, trên cơ bản không có mấy người chăm chú nghe nội dung. Trương Thanh Vân nhíu mà và có vẻ nghe rất chuyên chú, trong lòng hắn vốn suy nghĩ những vấn đề khác, nhưng khi nghe được vài câu diễn thuyết thì chợt biến đổi.

Nội dung diễn thuyết của Lưu Bằng liên quan đến tổng thể Hoa Đông, trọng điểm chính là Hoài Dương phải làm sao để dựa vào ưu thế địa lý cũng như khoảng cách gần với Hoàng Hải để làm ưu thế cho vấn đề làm đặc sắc kinh tế. Những gì hắn giảng giải là thế yếu của Hoài Dương trong công tác liên kết tạo ra khu kinh tế với hai thành phố Cảng Thành và Hoàng Hải, phải tranh thủ quyền lên tiếng trong thế yếu ra sao, nên lựa chọn sản nghiệp gì để tạo thành góc bù chiến lược.

Lưu Bằng có ví dụ cụ thể, nói về công trình cung cấp rau xanh cho thành phố, dân cư ở Hoàng Hải và vài chục triệu, tất cả rau xanh đều được cung cấp từ bên ngoài. Mà Hoài Dương có diện tích đất nông nghiệp khá lớn, đồi núi chiếm tỉ trọng cao, có đủ điều kiện để phát triển các vùng trồng rau. Nếu coi đây là cơ hội thì Hoài Dương sẽ coi như chiếm địa vị quan trọng trong liên kết kinh tế chiến lược của ba thành phố, sẽ không vì Hoài Dương có cấp bậc thấp và kinh tế tụt hậu mà rơi vào vị trí khó khăn.

Vì lúc này sự tồn tại của Hoài Dương đã chính thức giải quyết được những vấn đề mà Cảng Thành và Hoàng Hải không có năng lực xử lý, vì vậy mà trong lúc hợp tác sẽ có thể tìm được lợi ích, các thành phố liên kết với nhau thêm chặt.

Lưu Bằng dùng giọng lưu loát diễn thuyết vượt quá khung thời gian quy định, nhưng hắn không quan tâm mà tiếp tục mở lời, mà lúc này tiếng ồn ở bên dưới lại ngày càng lớn.

- Bí thư, hôm nay chúng tôi không làm tốt công tác, tạm thời có sơ hở, tôi trước tiên xin được làm kiểm điểm.



Khi Diêu Xương Thịnh nói sẽ làm kiểm điểm thì cũng có người lên bục giảng liên hệ với Lưu Bằng, Mạc Ngôn Đông cũng chen lời:

- Diễn thuyết dù sao cũng có độ mạnh yếu, hiệu trưởng Diêu cũng không cần phải làm kiểm điểm.

Mạc Ngôn Đông nói rất nghiêm túc nhưng thật ra lại trào phúng Diêu Xương Thịnh trước đó bận rộn sắp xếp, tất nhiên mọi thứ có bóng dáng của Diêu Xương Thịnh nhưng rõ ràng không đạt đến yêu cầu mà thôi.

Trương Thanh Vân vung tay lên ngăn hai người tranh luận, hắn tiếp tục nghe diễn thuyết. Lúc này có một nhân viên công tác đến thì thầm vài câu bên tai Diêu Xương Thịnh, sau đó Diêu Xương Thịnh nói:

- Bí thư, đồng chí đang diễn thuyết là Lưu Bằng, là một phó bí thư chi đoàn của huyện Vọng Hải, đây là một cán bộ tốt, nhưng cũng có chút bốc đồng tuổi trẻ, có lẽ đợi thêm một thời gian nữa sẽ là nhân tài.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Diêu Xương Thịnh mà vẻ mặt bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng hắn lại rất kinh ngạc vì người đang diễn thuyết lại đến từ một trong các huyện của Hoài Dương. Vừa rồi Trương Thanh Vân thấy đối phương nóng lòng biểu hiện, hắn còn tưởng rằng trong sự kiện lần này có sự sắp xếp, nhưng bây giờ thấy Diêu Xương Thịnh nói như vậy thì Trương Thanh Vân có chút nghi hoặc, cũng có phần hiếu kỳ với Lưu Bằng.

Đầu tiên tiểu chuẩn diễn thuyết của Lưu Bằng là rất cao, người trong hội trường chú ý lắng nghe không nhiều, nhưng Trương Thanh Vân có thể là một trong số những người chuyên chú. Điểm tốt trong diễn thuyết của Lưu Bằng chính là nắm bắt được vấn đề Trương Thanh Vân nóng lòng giải quyết, đồng thời cũng mong muốn Hoài Dương được chỉnh đốn, khôi phục nguyên khí kinh tế, là những khó khăn đang bày ra trước mắt Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân đến bây giờ vẫn còn chưa có quy hoạch chỉnh thể để giải quyết những khó khăn này, mà nội dung diễn thuyết của Lưu Bằng hôm nay đã cho hắn một ý nghĩ tốt. Điều này làm cho Trương Thanh Vân đặt mình ở một điểm mà nhìn khắp Hoài Dương, phân tích ưu thế và hoàn cảnh xấu của Hoài Dương, phương pháp tư duy thế này tất nhiên là đứng cao nhìn xa, làm người ta sinh ra cảm giác trong sáng.

Nếu nội dung diễn thuyết thật sự là bản lĩnh của Lưu Bằng thì Trương Thanh Vân thấy chuyến đi lần này là không tệ, hắn thầm nhớ tên và vẻ mặt của đối phương mà không có chút biểu hiện khác thường. Sau đó diễn thuyết tiếp tục, nhưng nội dung rõ ràng khác biệt quá lớn so với Lưu Bằng, nếu xem xét tình cảnh trước mắt thì nội dung của những người sau này không phù hợp tâm tính của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân là người mới đến, hắn đối mặt với tình huống phức tạp và khó khăn như vậy thì tất nhiên sẽ nghĩ đến vấn đề triển khai và mở rộng công tác. Mà phần lớn người diễn thuyết đều không nắm chắc tâm lý này của Trương Thanh Vân, tuy rất đặc sắc nhưng không thể làm Trương Thanh Vân sinh ra cộng minh và hứng thú, vì vậy có thể coi là trình độ bình thường.

Quả nhiên Trương Thanh Vân cũng không nghe xong tất cả quá trình diễn thuyết, hắn đề xuất rời khỏi hội trường. Sau khi rời khỏi hội trường thì hắn mượn cơ hội tiến hành khảo sát toàn diện trường đảng, mời các ban ngành trường đảng tham gia hội nghị. Mạc Ngôn Đông vốn là quỷ tinh linh, hắn đã sớm sắp xếp phóng viên đài truyền hình để có thể nhận lệnh. Vì vậy mà sau khi Trương Thanh Vân rời khỏi lễ đường thì toàn bộ quá trình được ghi chép, tin tức Trương Thanh Vân thị sát trường đảng cũng lập tức được truyền khắp Hoài Dương.

Sau khi quay về thì Trương Thanh Vân ngồi trên xe trưng cầu ý kiến của Mạc Ngôn Đông về vấn đề nhân tuyển thư ký, Mạc Ngôn Đông nói:

- Nhân tuyển thư ký thì tốt nhất phải thỏa mãn yêu cầu của anh, nhưng vị trí thư ký cũng rất quan trọng, vừa phải có trình độ, vừa phải có sự đầy đủ về tư tưởng. Hôm nay rõ ràng hiệu trưởng Diêu đã có sắp xếp, những người lên diễn thuyết cũng không tệ, tôi sẽ tinh tế xem xét tình huống của bọn họ, đến lúc đó sẽ báo cáo cho anh.

- Được, anh đi sắp xếp, vấn đề thư ký phải sớm quyết định, nếu không cứ tiếp tục bắt anh bận rộn thì rõ ràng là tài lớn việc nhỏ, không cần phải như vậy.

- Bí thư, cũng không nói như vậy được, tôi la quản gia thị ủy, phục vụ lãnh đạo chính là bản chức công tác của tôi. Anh vừa đến Hoài Dương, có rất nhiều tình huống chưa quen thuộc, tôi phải phối hợp để anh hiểu rõ tình huống, vì vậy chưa chọn thư ký trong khoảng thời gian này cũng là đúng đắn.

Mạc Ngôn Đông nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.

Trương Thanh Vân không nói thêm điều gì, lúc này điện thoại của Mạc Ngôn Đông lại vang lên, nghe qua thì biết đó là đài truyền hình gọi đến. Mạc Ngôn Đông dùng giọng ôn hòa thông báo cho đối phương biết mình sẽ đích thân đến đài truyền hình, nói rằng bây giờ không tiện nói chuyện. Sau khi chấm dứt thì nhật báo Hoài Dương lại gọi đến, Mạc Ngôn Đông cũng lặp lại những lời vừa rồi.

Trương Thanh Vân nhìn Mạc Ngôn Đông bận rộn mà tâm tình có chút phức tạp, Mạc Ngôn Đông nắm công tác rất nhỏ, ngay cả vấn đề đưa tin của đài truyền hình và nhật báo cũng cần người này đích thân nắm bắt. Những tin tức ở Hoài Dương dù nhiều ít, lãnh đạo lên màn ảnh thế nào cũng được Mạc Ngôn Đông tham dự cho ý kiến, chỉ điểm, làm thư ký trưởng thị ủy mà đến mức độ này thì rõ ràng là quá khủng bố.

Lại nói về Lưu Bằng, sau khi diễn thuyết xong thì trong lòng hắn không có mấy ý nghĩ về hành động trước đó của mình. Mà cũng vì lên diễn thuyết không theo trình tự mà lãnh đạo trường đảng nổi giận, còn ồn ào muốn xử phạt. Lúc này hắn cũng không có tâm tư ở lâu trong trường đảng, hắn ra khỏi cổng mua một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, sau đó mua thêm vài lễ vật chạy thẳng đến khu nhà phòng nông nghiệp thị ủy.

Lưu Bằng gõ cửa nhà Hào Vĩ, người ra mở cửa là Miêu Hà vợ của Hào Vĩ. Khi thấy người đến là Lưu Bằng thì nàng không khách khí nói:

- Ôi, rốt cuộc cậu đã đến, sáng nay Thanh Thanh đã gọi điện cho tôi nói rằng buổi chiều cậu sẽ đến, làm hại tôi cả nhà chờ cơm. Thế nào, đến trường đảng học tập hình như càng lúc càng cao cấp thì phải.

- Xin lỗi chị, hôm nay công tác ở trường đảng là khó tránh khỏi, không thể phân thân, tôi đã để Thanh Thanh gọi điện thông báo cho chị, có lẽ chị đã quên rồi?

Lưu Bằng ngượng ngùng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Quan Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook