Chương 82: Cáo trạng
Úy Không
28/08/2020
Hôn sự giữa hai nhà Cố – Tần không cử hành đúng như dự tính được.
Lại nói cũng trùng hợp. Hai ngày trước hôn kỳ, triều đình bỗng nhận được bồ câu đưa tin rằng Man tộc phía Bắc đang ngóc đầu chuẩn bị xâm lược, phòng tuyến nơi biên cương rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Vốn triều đình định phái huynh đệ Tần gia đến trợ trận. Nhưng không ngờ Cố Khinh Châu lại chủ động xin đi giết giặc, một đấng nam nhi là phải máu rơi trên chiến trường, chứ không phải rơi vào nữ nhi tình trường.
Hoàng Thượng nghĩ hắn vừa mới giành thắng lợi nơi biên cương trở về, chắc chắn sẽ nhất cổ tác khí (*), liền để hắn đi bảo vệ Vệ Quốc.
*nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Vì thế mà hôn lễ long trọng chấn động kinh thành giữa hai nhà Cố Tần liền gác lại.
Người dân kinh thành không biết tình hình thực tế còn nghĩ vị ác thiên kim của Hầu phủ kia có lẽ sẽ phải lật trời lên đấy.
Ai biết được rằng trong lúc ấy, có một cô nương giả nam trang mang theo hai thị vệ, xe ngựa gấp gáp, ngâm nga tiểu khúc, vui sướng rời khỏi kinh thành.
Lần này Tần Châu Ngọc đã có một bài học nên khôn hơn một chút, lúc xuất hành không chỉ kéo theo một xe chở đầy hành lý, còn mang theo hai bảo tiêu thân thủ bất phàm… Đương nhiên, bảo tiêu là do phụ tử Tần gia an bài cho nàng.
Cha và anh thấy tâm nàng giống như đã mọc cánh, hôn kỳ được hủy bỏ liền lập tức bao lớn bao nhỏ chuẩn bị rời nhà đi tìm tướng công, bộ dạng hoàn toàn không tim không phổi. Thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười. Vì an toàn của nàng liền cứng rắn để cho hai thị vệ đi theo. Bọn họ cũng không muốn sau này gặp lại, tiểu thư Tần gia nhà bọn họ lại đổi một tướng công khác.
Hôm nay, trống bên ngoài Huyện phủ lại vang lớn sớm hơn bất kỳ ngày nào.
Huyện lão gia vội vàng thăng đường, ngồi ở công đường mơ hồ liếc tròng mắt nhìn người nghênh ngang đang tiến vào kia, thầm nghĩ cô nương nhà ai mà lại không có lễ nghi như vậy, hóa ra là thiên kim ngang ngược kiêu ngạo của Hầu phủ. Huyện lão gia liền khúm núm tiến lên: “”Tiểu Ngọc cô nương trở về rồi đấy à?”
Tần Châu Ngọc kiêu căng hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Ta muốn cáo trạng!”
“Cáo trạng?” Huyện lão gia không hiểu chuyện gì.
“Đúng vậy.” Tần Châu Ngọc nhìn quanh bốn phía một cái, không thấy thân ảnh Đông Sinh, mất kiên nhẫn hỏi, “Thư Ngốc có phải làm văn thư ở Huyện phủ không?”
Huyện lão gia kịp phản ứng nàng đang nói tới ai, gật đầu: “Đúng vậy đó.”
“Ta đây muốn cáo trạng văn thư của Huyện phủ các ngươi.”
“Hả?” Huyện lão gia ngạc nhiên, “Cô muốn cáo trạng Tống tiên sinh sao? Hắn không phải tướng công của cô sao?”
“Ta chính là muốn cáo trạng hắn. Ta muốn cáo hắn ném vợ bỏ con!”
Huyện lão gia không hiểu nổi: “Ném vợ bỏ con? Tiểu Ngọc cô nương ở cùng hắn mới non nửa năm, làm sao đã có hài tử rồi?”
Tần Châu Ngọc mặt không đổi sắc hừ một tiếng: “Hài tử tương lai, không được sao?”
Huyện lão gia một đầu mồ hôi, gật đầu liên tục: “Được được được, vậy ngài nói rõ xem, Tống tiên sinh ném vợ bỏ con như thế nào, tiểu quan sẽ thay ngài chủ trì công đạo.”
Tròng mắt Tần Châu Ngọc đảo quanh: “Trước tiên ngươi kêu hắn ra đây.”
Huyện lão gia sửng sốt: “Tống tiên sinh hồi hương chúc thọ nương hắn rồi, không ở chỗ này.”
Lông mày Tần Châu Ngọc vặn lên, không kiên nhẫn nói: “Không nói sớm!”
Nói xong vẫy tay với hai thị vệ sau lưng, phẩy tay áo bỏ đi.
Huyện lão gia chẳng hiểu mô tê gì, sửng sốt cả buổi, mới hướng bên ngoài kêu to: “Tiểu Ngọc cô nương, vậy cô còn cáo trạng nữa hay không thế?”
Tần Châu Ngọc than một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Hai thị vệ của Tần Châu Ngọc, tuy là hạ nhân, nhưng dù gì cũng đến từ kinh thành, cưỡi ngựa theo Tần Châu Ngọc nửa ngày, nhìn thấy khung cảnh càng ngày càng vắng vẻ, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, cô gia ở chỗ này sao?”
Tần Châu Ngọc hung hăng trừng mắt hai người bọn họ: “Nếu các ngươi thấy chướng mắt, hộ tống ta đến đó rồi cút về kinh thành đi, cũng không được nói lung tung trước mặt phụ thân cùng các ca ca.”
Hai người vội vàng khúm núm im tiếng.
Ba người cưỡi ngựa theo cùng bao lớn bao nhỏ, đi hết gần nửa ngày cuối cùng cũng đến cổng thôn Kim Viễn.
Mắt Tần Châu Ngọc sáng ngời, nhảy xuống ngựa muốn chạy ngay vào bên trong. Nhưng đi vài bước, chợt nhớ tới nhiệm vụ thiết yếu của mình là phải tìm Đông Sinh tính sổ, liền bước chậm lại, làm ra bộ dạng chẳng thèm quan tâm.
Đi một đoạn đường ngắn, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Tần Châu Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu liếc xéo hai người.
Nhị Cường dụi dụi mắt, kéo người bên cạnh lén lút nói: “Ca, ta không nhìn lầm đâu! Đúng là biểu tẩu trở về rồi.”
Đại Tráng gật đầu liên tục, kéo người chạy lên trước: “Biểu tẩu, tẩu đã quay về rồi!”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, cũng không để ý tới hai người, tiếp tục đi về phía trước.
Đại Tráng, Nhị Cường đương nhiên đã sớm quen với bộ dạng này, ưỡn ngực nghiêm mặt đi bên cạnh nàng, lại tò mò nghiêng mắt nhìn hai người mặt không cảm xúc đi sau nàng, ríu rít hỏi: “Biểu tẩu, tẩu thực sự là tiểu thư Hầu phủ à?”
Tần Châu Ngọc lại hừ một tiếng, đắc ý nói: “Đương nhiên.”
Hai người hưng phấn oa một tiếng, lại nói: “Bọn đệ thấy một mình biểu ca trở về, còn tưởng rằng tẩu không cần biểu ca nữa đấy.”
Tần Châu Ngọc nghe thấy “một mình trở về”, chọc ngay chỗ tức, dậm chân hung hăng nói: “Ta chính là không cần hắn nữa đấy.”
“Hả?” Hai biểu đệ đơn thuần của Đông Sinh choáng váng, “Cái kia…Vậy tẩu còn quay về thôn Kim Viên…làm gì?”
“Ta đến du ngoạn! Du ngoạn!” Tần Châu Ngọc tức giận kêu to.
Đại Tráng, Nhị Cường hậm hực sờ sờ mũi, thấy hướng nàng đi, lại nói: “Vậy tẩu đến nhà biểu ca làm gì?”
Tần Châu Ngọc thẹn quá hóa giận: “Ta thích đi nơi nào liên quan gì đến các ngươi!”
Có người ở trong nhà nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền chạy ra. Mẹ Đông Sinh cầm một cái chổi, hùng hùng hổ hổ: “Đại Tráng, Nhị Cường, làm gì thế? Từ xa đã nghe thấy giọng mấy đứa rồi.”
“Biểu di…”
“Mấy đứa…” Mẹ Đông Sinh còn muốn mở miệng, chợt thấy người đứng ở đằng xa, vội chạy tới, “Ôi nha, con dâu ngoan của ta, cuối cùng con cũng về rồi, nương nhớ con muốn chết rồi đây.”
Tần Châu Ngọc ngượng ngùng cười cười, mất tự nhiên mở miệng: “Nương, người ta cũng rất nhớ nương đấy.”
Đại Tráng, Nhị Cường nghe thấy nàng gọi “nương”, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Đông Sinh sờ sờ mặt nàng, quay đầu nhìn vào bên trong kêu lớn: “Đông Sinh, mau ra đây, vợ con về rồi này.”
Đông Sinh ở bên trong nghe được động tĩnh, mới đầu còn không dám tin, sao có thể là Tiểu Ngọc được, chính chàng cũng mới chỉ trở về hơn mười ngày thôi. Thấy tiếng gọi của mẹ chàng, cũng không thể hoài nghi được nữa, vội vã buông chuyện trong tay, lòng như lửa đốt chạy đến.
Chạy đến cửa ra vào thì thấy đúng thật là Tiểu Ngọc của chàng. Chỉ là…sắc mặt kia nhìn chàng lại đen như khối than củi, có lẽ là đang giận chuyện chàng một mình rời đi đấy.
Đông Sinh cười khan, tiến lên nắm lấy tay nàng, cũng mặc kệ những người đứng xung quanh, thân mật hỏi han: “Tiểu Ngọc, sao nàng lại quay về sớm vậy?”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, không thèm để ý tới chàng, giọng hung ác nói: “Chàng ước gì ta không quay lại, có phải không?” Nói xong, cũng không đợi chàng mở miệng, kéo mẹ Đông Sinh đi vào trong: “Nương, chúng ta vào nhà đi, con mua cho nương nhiều đồ lắm.”
Nói xong, lại sai hai thị vệ đằng sau cùng hai biểu đệ của Đông Sinh mang đồ đạc vào nhà.
Lại nói cũng trùng hợp. Hai ngày trước hôn kỳ, triều đình bỗng nhận được bồ câu đưa tin rằng Man tộc phía Bắc đang ngóc đầu chuẩn bị xâm lược, phòng tuyến nơi biên cương rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Vốn triều đình định phái huynh đệ Tần gia đến trợ trận. Nhưng không ngờ Cố Khinh Châu lại chủ động xin đi giết giặc, một đấng nam nhi là phải máu rơi trên chiến trường, chứ không phải rơi vào nữ nhi tình trường.
Hoàng Thượng nghĩ hắn vừa mới giành thắng lợi nơi biên cương trở về, chắc chắn sẽ nhất cổ tác khí (*), liền để hắn đi bảo vệ Vệ Quốc.
*nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Vì thế mà hôn lễ long trọng chấn động kinh thành giữa hai nhà Cố Tần liền gác lại.
Người dân kinh thành không biết tình hình thực tế còn nghĩ vị ác thiên kim của Hầu phủ kia có lẽ sẽ phải lật trời lên đấy.
Ai biết được rằng trong lúc ấy, có một cô nương giả nam trang mang theo hai thị vệ, xe ngựa gấp gáp, ngâm nga tiểu khúc, vui sướng rời khỏi kinh thành.
Lần này Tần Châu Ngọc đã có một bài học nên khôn hơn một chút, lúc xuất hành không chỉ kéo theo một xe chở đầy hành lý, còn mang theo hai bảo tiêu thân thủ bất phàm… Đương nhiên, bảo tiêu là do phụ tử Tần gia an bài cho nàng.
Cha và anh thấy tâm nàng giống như đã mọc cánh, hôn kỳ được hủy bỏ liền lập tức bao lớn bao nhỏ chuẩn bị rời nhà đi tìm tướng công, bộ dạng hoàn toàn không tim không phổi. Thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười. Vì an toàn của nàng liền cứng rắn để cho hai thị vệ đi theo. Bọn họ cũng không muốn sau này gặp lại, tiểu thư Tần gia nhà bọn họ lại đổi một tướng công khác.
Hôm nay, trống bên ngoài Huyện phủ lại vang lớn sớm hơn bất kỳ ngày nào.
Huyện lão gia vội vàng thăng đường, ngồi ở công đường mơ hồ liếc tròng mắt nhìn người nghênh ngang đang tiến vào kia, thầm nghĩ cô nương nhà ai mà lại không có lễ nghi như vậy, hóa ra là thiên kim ngang ngược kiêu ngạo của Hầu phủ. Huyện lão gia liền khúm núm tiến lên: “”Tiểu Ngọc cô nương trở về rồi đấy à?”
Tần Châu Ngọc kiêu căng hừ một tiếng, ngẩng đầu lên nói: “Ta muốn cáo trạng!”
“Cáo trạng?” Huyện lão gia không hiểu chuyện gì.
“Đúng vậy.” Tần Châu Ngọc nhìn quanh bốn phía một cái, không thấy thân ảnh Đông Sinh, mất kiên nhẫn hỏi, “Thư Ngốc có phải làm văn thư ở Huyện phủ không?”
Huyện lão gia kịp phản ứng nàng đang nói tới ai, gật đầu: “Đúng vậy đó.”
“Ta đây muốn cáo trạng văn thư của Huyện phủ các ngươi.”
“Hả?” Huyện lão gia ngạc nhiên, “Cô muốn cáo trạng Tống tiên sinh sao? Hắn không phải tướng công của cô sao?”
“Ta chính là muốn cáo trạng hắn. Ta muốn cáo hắn ném vợ bỏ con!”
Huyện lão gia không hiểu nổi: “Ném vợ bỏ con? Tiểu Ngọc cô nương ở cùng hắn mới non nửa năm, làm sao đã có hài tử rồi?”
Tần Châu Ngọc mặt không đổi sắc hừ một tiếng: “Hài tử tương lai, không được sao?”
Huyện lão gia một đầu mồ hôi, gật đầu liên tục: “Được được được, vậy ngài nói rõ xem, Tống tiên sinh ném vợ bỏ con như thế nào, tiểu quan sẽ thay ngài chủ trì công đạo.”
Tròng mắt Tần Châu Ngọc đảo quanh: “Trước tiên ngươi kêu hắn ra đây.”
Huyện lão gia sửng sốt: “Tống tiên sinh hồi hương chúc thọ nương hắn rồi, không ở chỗ này.”
Lông mày Tần Châu Ngọc vặn lên, không kiên nhẫn nói: “Không nói sớm!”
Nói xong vẫy tay với hai thị vệ sau lưng, phẩy tay áo bỏ đi.
Huyện lão gia chẳng hiểu mô tê gì, sửng sốt cả buổi, mới hướng bên ngoài kêu to: “Tiểu Ngọc cô nương, vậy cô còn cáo trạng nữa hay không thế?”
Tần Châu Ngọc than một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Hai thị vệ của Tần Châu Ngọc, tuy là hạ nhân, nhưng dù gì cũng đến từ kinh thành, cưỡi ngựa theo Tần Châu Ngọc nửa ngày, nhìn thấy khung cảnh càng ngày càng vắng vẻ, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, cô gia ở chỗ này sao?”
Tần Châu Ngọc hung hăng trừng mắt hai người bọn họ: “Nếu các ngươi thấy chướng mắt, hộ tống ta đến đó rồi cút về kinh thành đi, cũng không được nói lung tung trước mặt phụ thân cùng các ca ca.”
Hai người vội vàng khúm núm im tiếng.
Ba người cưỡi ngựa theo cùng bao lớn bao nhỏ, đi hết gần nửa ngày cuối cùng cũng đến cổng thôn Kim Viễn.
Mắt Tần Châu Ngọc sáng ngời, nhảy xuống ngựa muốn chạy ngay vào bên trong. Nhưng đi vài bước, chợt nhớ tới nhiệm vụ thiết yếu của mình là phải tìm Đông Sinh tính sổ, liền bước chậm lại, làm ra bộ dạng chẳng thèm quan tâm.
Đi một đoạn đường ngắn, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Tần Châu Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu liếc xéo hai người.
Nhị Cường dụi dụi mắt, kéo người bên cạnh lén lút nói: “Ca, ta không nhìn lầm đâu! Đúng là biểu tẩu trở về rồi.”
Đại Tráng gật đầu liên tục, kéo người chạy lên trước: “Biểu tẩu, tẩu đã quay về rồi!”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, cũng không để ý tới hai người, tiếp tục đi về phía trước.
Đại Tráng, Nhị Cường đương nhiên đã sớm quen với bộ dạng này, ưỡn ngực nghiêm mặt đi bên cạnh nàng, lại tò mò nghiêng mắt nhìn hai người mặt không cảm xúc đi sau nàng, ríu rít hỏi: “Biểu tẩu, tẩu thực sự là tiểu thư Hầu phủ à?”
Tần Châu Ngọc lại hừ một tiếng, đắc ý nói: “Đương nhiên.”
Hai người hưng phấn oa một tiếng, lại nói: “Bọn đệ thấy một mình biểu ca trở về, còn tưởng rằng tẩu không cần biểu ca nữa đấy.”
Tần Châu Ngọc nghe thấy “một mình trở về”, chọc ngay chỗ tức, dậm chân hung hăng nói: “Ta chính là không cần hắn nữa đấy.”
“Hả?” Hai biểu đệ đơn thuần của Đông Sinh choáng váng, “Cái kia…Vậy tẩu còn quay về thôn Kim Viên…làm gì?”
“Ta đến du ngoạn! Du ngoạn!” Tần Châu Ngọc tức giận kêu to.
Đại Tráng, Nhị Cường hậm hực sờ sờ mũi, thấy hướng nàng đi, lại nói: “Vậy tẩu đến nhà biểu ca làm gì?”
Tần Châu Ngọc thẹn quá hóa giận: “Ta thích đi nơi nào liên quan gì đến các ngươi!”
Có người ở trong nhà nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền chạy ra. Mẹ Đông Sinh cầm một cái chổi, hùng hùng hổ hổ: “Đại Tráng, Nhị Cường, làm gì thế? Từ xa đã nghe thấy giọng mấy đứa rồi.”
“Biểu di…”
“Mấy đứa…” Mẹ Đông Sinh còn muốn mở miệng, chợt thấy người đứng ở đằng xa, vội chạy tới, “Ôi nha, con dâu ngoan của ta, cuối cùng con cũng về rồi, nương nhớ con muốn chết rồi đây.”
Tần Châu Ngọc ngượng ngùng cười cười, mất tự nhiên mở miệng: “Nương, người ta cũng rất nhớ nương đấy.”
Đại Tráng, Nhị Cường nghe thấy nàng gọi “nương”, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Đông Sinh sờ sờ mặt nàng, quay đầu nhìn vào bên trong kêu lớn: “Đông Sinh, mau ra đây, vợ con về rồi này.”
Đông Sinh ở bên trong nghe được động tĩnh, mới đầu còn không dám tin, sao có thể là Tiểu Ngọc được, chính chàng cũng mới chỉ trở về hơn mười ngày thôi. Thấy tiếng gọi của mẹ chàng, cũng không thể hoài nghi được nữa, vội vã buông chuyện trong tay, lòng như lửa đốt chạy đến.
Chạy đến cửa ra vào thì thấy đúng thật là Tiểu Ngọc của chàng. Chỉ là…sắc mặt kia nhìn chàng lại đen như khối than củi, có lẽ là đang giận chuyện chàng một mình rời đi đấy.
Đông Sinh cười khan, tiến lên nắm lấy tay nàng, cũng mặc kệ những người đứng xung quanh, thân mật hỏi han: “Tiểu Ngọc, sao nàng lại quay về sớm vậy?”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, không thèm để ý tới chàng, giọng hung ác nói: “Chàng ước gì ta không quay lại, có phải không?” Nói xong, cũng không đợi chàng mở miệng, kéo mẹ Đông Sinh đi vào trong: “Nương, chúng ta vào nhà đi, con mua cho nương nhiều đồ lắm.”
Nói xong, lại sai hai thị vệ đằng sau cùng hai biểu đệ của Đông Sinh mang đồ đạc vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.