Bố Y Thiên Kim

Chương 83: Trọng chấn phu cương(*)

Úy Không

28/08/2020

(*) Khôi phục quyền uy của người làm chồng “Nương, đây đều là cho nương đấy.” Tần Châu Ngọc cởi bao lớn bao nhỏ ra, toàn là quần áo, thuốc bổ, rồi trang sức châu báu, mẹ Đông Sinh vui sướng cười đến không khép nổi miệng.

Đưa quà cho mẹ Đông Sinh xong, nàng lại gọi Đại Tráng, Nhị Cường tới: “Tới đây tới đây, quà cho hai tên hạ lưu bại hoại nhà các ngươi này.”

Đại Tráng, Nhị Cường thụ sủng nhược kinh, chạy đến: “Bọn đệ cũng có hả?”

“Đương nhiên.”

Hai người được tặng đồ từ kinh thành, cao hứng cực kỳ, lại thấy nàng lấy đồ ra thêm: “Đây là cho cha nương mấy đứa này, còn đây là cho tiểu tử mập mạp bên cạnh này.”

Nàng đã phân chia đồ xong rồi, mà lại chẳng thấy của Đông Sinh đâu, hai biểu đệ kỳ quái hỏi: “Sao lại không thấy quà cho biểu ca vậy?”

Tần Châu Ngọc liếc mắt: “Biểu ca? Biểu ca gì cơ? Ta không biết.”

Hai tên ngốc này bây giờ mới ý thức được biểu ca và biểu tẩu mâu thuẫn cãi nhau, vội vàng nịnh nọt nói: “Biểu tẩu, có phải Hầu phủ của tẩu lớn lắm đúng không?”

Tần Châu Ngọc đắc ý ngẩng đầu: “Tất nhiên!” Nói xong lại khoa tay múa chân: “Biệt viện nhỏ nhất của nhà ta cũng lớn hơn cả thôn Kim Viễn đấy.”

“Oa!”

“Trong nhà tẩu có phải núi vàng núi bạc chồng chất không?”

“Tất nhiên, kho củi bên trong nhà ta chất đầy vàng bạc châu báu.”

“Oa!”

“Vậy Hầu phủ bình thường ăn gì? Đều ăn sơn hào hải vị phải không?”

“Sơn hào hải vị đã là gì, chúng ta đều ăn thịt rồng.”

“Thật á? Thế nhưng mà…không phải rồng không có thật sao?”

“Các ngươi chưa thấy qua, nên đương nhiên cho rằng rồng là không có rồi. Hồ nước nhà chúng ta nuôi nhiều rồng lắm luôn.”

Hai tên thiếu niên chưa thấy qua việc đời, hâm mộ đến nỗi mắt đều tỏa sáng như sao.

Đông Sinh thật sự nghe không nổi nữa, ho khan hai tiếng, nói với hai biểu đệ: “Đại Tráng, Nhị Cường, hình như ta vừa thấy trâu nhà ngươi bay trên trời đây!”



“Á? Không phải chứ.” Hai tên biểu đệ ngốc không kịp phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài xem.

Tần Châu Ngọc tức đến nghiến răng, oán hận nói: “Ta cũng không nói khoác, ta nói là long nhãn, là long nhãn đấy.” (*)

(*) phía trên Tiểu Ngọc có nói là “long nhục” – chính là “thịt rồng” đó, còn long nhãn này là quả nhãn đấy ^^

Mẹ Đông Sinh thấy con dâu không cho con trai sắc mặt tốt, cũng rõ chuyện, ôn tồn nói: “Tiểu Ngọc, có phải con đang giận Đông Sinh trở về một mình không?”

Tần Châu Ngọc bĩu môi, không thể đáp, một lát lại nghĩ đến cái gì đó, cười hắc hắc: “Nương, con hưu Đông Sinh chết tiệt, rồi con làm khuê nữ của nương có được không?”

Mẹ Đông Sinh kinh ngạc nhìn sang con trai, cười ha ha: “Được được, mẹ vẫn muốn có một khuê nữ đây!”

Tần Châu Ngọc giống như thực sự quyết tâm không cho Đông Sinh sắc mặt tốt, lần này lại khiến Đông Sinh có chút dở khóc dở cười, mà hết lần này đến lần khác mẹ chàng lại còn nối giáo cho giặc, mẹ chồng nàng dâu hợp lực đối xử với chàng như là người ngoài.

Vốn Đông Sinh còn muốn dỗ dành, dù sao thì theo tính cách của nàng, chỉ cần dỗ dành hai cái khẳng định là tốt rồi. Không ngờ, cô dì chú bác họ hàng nghe nói Tần Châu Ngọc trở về, lại còn là thiên kim Hầu phủ liền kéo nhau tới tham gia náo nhiệt.

Kỳ thật người dân ở thôn Kim Viễn biết chữ đâu có mấy người, nào biết Hầu phủ tròn méo ra sao, chỉ cho rằng đó là nơi rất lợi hại. Nhất là lại nhìn đến hai thị vệ hữu lực theo sau nàng, càng chậc chậc khen ngợi.

Tần Châu Ngọc cũng bó tay, được tâng bốc sắp lên mây xanh rồi. Chỉ khổ hai thị vị của nàng bị vây xem như động vật, bọn họ cũng chỉ là hạ nhân bình thường nhất của Hầu phủ thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua loại đãi ngộ này, liền cảm thấy chỗ thâm sơn cùng cốc này cũng có chỗ tốt đấy, để bọn họ lưu lại đây cũng không phải không được đâu. Nhưng mà đương nhiên là không được, tiểu thư của bọn hắn phát giác ra hai người bọn họ đã cướp đi danh tiếng của nàng, liền hạ lệnh lần nữa cho bọn họ ngày mai khẩn trương lăn về kinh thành. Hu hu hu!

Đến tối, người đến nhà Đông Sinh rốt cuộc cũng rời đi.

Tần Châu Ngọc quả thực cũng rất mệt mỏi, sau khi rửa mặt xong liền tự giác đi về phòng ngủ trước kia của nàng với Đông SInh. Sau khi đi vào, còn không quên cài then cửa lại.

Đông Sinh sau khi thu xếp xong, chuẩn bị trở về phòng để vuốt ve an ủi nàng dâu của mình thật tốt, cũng hơn một tháng không gặp, trong lòng không khỏi nhớ nhung rất nhiều.

Không ngờ lúc đẩy cửa vào lại phát hiện cửa cài then từ bên trong. Chàng gõ cửa: “Tiểu Ngọc, sao nàng lại đóng cửa thế?”

Tần Châu Ngọc nằm trên giường, ôm chăn đã lâu, vui vẻ lộn mấy vòng, nghe thấy giọng nói bên ngoài, nghĩ tới những chuyện không vui gần đây, hừ một tiếng: “Ta muốn đi ngủ, đương nhiên là phải đóng cửa.”

“Thế nhưng ta còn chưa vào mà!”

“Ngươi vào làm gì? Đây là phòng của ta. Mà lại nói, ta cũng bỏ ngươi rồi.”

Đông Sinh biết rõ nàng vẫn còn sinh khí, cười khổ: “Tiểu Ngọc, ta sai rồi. Nàng đánh ta mắng ta đều được. Nàng mở cửa được không nào?”

Tròng mắt Tần Châu Ngọc đảo quanh, từ trên giường đứng lên, chạy ra mở cửa, khoanh tay nói: “Chính ngươi nói đó.”

Đông Sinh gật đầu, cười cười đi vào phòng, đóng cửa cẩn thận. Lại quay người giơ tay muốn ôm lấy Tần Châu Ngọc, nhưng không ngờ lại bị nàng trốn, âm thanh ác khí nói: “Không được đụng vào ta, ta đã bỏ ngươi rồi, giờ ta là phu nhân tướng quân đấy.”



Nàng vừa nói vậy, Đông Sinh thoáng sửng sốt, tay không tự chủ mà hạ xuống, nửa ngày mới lúng ta lúng túng mở miệng: “Tiểu Ngọc, nàng còn chưa nói cho ta biết, hôn sự của nàng cùng Cố tướng quân…”

Tần Châu Ngọc hừ một tiếng: “Ngươi muốn biết? Đã muốn biết sao không ở lại kinh thành tự mình xem. Bất quá ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ta cùng Cố đại ca thành thân rồi, rất long trọng đấy, toàn bộ kinh thành đều chúc mừng.”

Đông Sinh thấy ngữ khí của nàng khoa trương vậy, đoán được nhất định có vài phần là giả. Huống chi nàng lại trở về nhanh như thế, hiển nhiên là có việc kỳ quái. Nhưng nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng vẫn có chút hụt hẫng, dù sao nàng cũng là vợ của chàng mà.

Tần Châu Ngọc thấy chàng không lên tiếng, cho rằng chàng đã tin tưởng lời của mình, có chút đắc ý tiếp tục nói: “Tuy trước kia ta cùng Cố đại ca đã thống nhất chờ thêm một chút thời gian liền để huynh ấy hưu ta. Nhưng mà hiện giờ nghĩ lại, dù sao cũng có người vô thanh vô tức mà đi, không bằng ta cứ tiếp tục làm phu nhân tướng quân cũng tốt nhỉ.”

Đông Sinh thấy mặt nàng hớn hở, trong lòng càng thêm chắc chắn. Nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ, chỉ yên lặng đi qua nàng, ngồi xuống giường, không nói một lời.

Tần Châu Ngọc thấy chàng không nói gì, đắc ý vừa nãy liền biến mất, lại thấy bất mãn, chạy tới, ra sức đánh lên vai chàng vài cái: “Thư Sinh chết tiệt, sao chàng không nói chuyện!”

Đông Sinh ngẩng đầu, yên lặng nhìn nàng một lát, chậm rãi nói: “Kỳ thật, so với trở về cùng ta thì làm phu nhân tướng quân xác thực cũng tốt hơn.”

Hả?!

Tần Châu Ngọc ngẩn người, lập tức nộ khí trùng thiên, dùng sức đánh Đông Sinh mấy quyền, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh: “Ngươi…Ngươi…Ta…Ta, ai mà thèm ngươi chứ, giờ ta liền quay về kinh thành, không thèm để ý tới ngươi nữa!”

Nói xong thật sự xông ra bên ngoài.

Động tĩnh của hai người đại khái có chút lớn, quấy nhiễu mẹ Đông Sinh.

Tần Châu Ngọc vừa lao ra, suýt nữa đụng trúng bà.

Đông Sinh từ phía sau liền ôm ngang lấy Tần Châu Ngọc, mẹ chàng nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của con dâu, liền tức giận đánh một chưởng lên con trai nhà mình: “Ngươi làm cái gì thế hả? Tiểu Ngọc vừa mới trở về, ngươi lại bắt nạt nó.”

Tần Châu Ngọc nghe xong gật đầu liên tục, nắm lấy vạt áo mẹ Đông Sinh: “Nương, Đông Sinh khi dễ con! Hắn muốn đuổi con đi!”

Ăn nói bừa bãi từ trước đến nay luôn là sở trường của Tần Châu Ngọc.

Mẹ Đông Sinh thấy bộ dàng quệt miệng muốn khóc của nàng, vỗ vỗ tay nàng, lại cởi giày dưới chân, hướng Đông Sinh đập tới: “Ngươi thiếu chút nữa đánh mất nàng dâu tốt, giờ người cũng trở về rồi lại còn khi dễ người ta. Ta thấy là ngươi ngứa da ngứa thịt đấy.”

Đông Sinh trốn đông trốn tây, vội vàng ôm lấy Tần Châu Ngọc kéo vào trong phòng, thừa dịp mẹ chàng còn chưa tiến đến, nhanh chóng đóng cửa lại.

Quay đầu nhìn, quả nhiên người trước mắt lại bắt đầu đắc ý.

Đông Sinh cảm giác mình phải làm điều quan trọng, trọng chấn phu cương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Thiên Kim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook