Chương 54: Công tử nhã nhặn
Úy Không
28/08/2020
“Dương Liễu Thanh Thanh, đào hồng liễu thúy, thành tuyền thạch thượng lưu.” Trương Cẩn ngồi bên cạnh Đông Sinh, cầm tờ thực đơn, vừa nhẩm
đọc, vừa chậc chậc: “Quả nhiên là những cái tên văn nhã, biểu hiện cấp
bậc đồ ăn. Không được, ta phải nâng giá lên mới có thể bộc lộ phẩm vị.”
Đã qua hai ngày, thân thể Đông Sinh tốt lên nhiều, liền bỏ chút thời gian ôn bài ra để giúp Trương Cẩn sửa tên món ăn. Đông Sinh vừa xem sách, vừa nghe Trương Cẩn tự quyết định, thuận miệng nói: “Cho dù sửa lại tên, thì rau xào đậu giác của ngươi cũng không thể xào ra vàng, còn muốn nâng giá tiền sao?”
Trương Cẩn khoát khoát tay: “Xem đi, mọt sách thì cũng chỉ là mọt sách mà thôi, ngươi không thể hiểu sự tình được. Ở kinh thành có rất nhiều quan lại quyền quý, trong nhà ăn cái gì mà chẳng được, sao lại còn muốn tới quán rượu? Vì chính là thú vui thưởng thức đồ ăn đó. Ta thay đổi tên món ăn, liền phù hợp với phẩm vị của họ. Ví dụ như món đậu giác xào này đổi thành Dương Liễu Thanh Thanh, những người kia sẽ không coi đây là món đậu giác xào rồi. Ai, được rồi được rồi, có nói ngươi cũng không hiểu. Ô? Đây là vạn cái gì sơn? Ta không hiểu được chữ này.”
Đông Sinh nhìn về phía hắn chỉ, rất im lặng nói: “Vạn Nhận Sơn.”
Trương Cẩn giống như sợ không nhớ được, nghiêm túc mà lẩm nhẩm trong miệng mấy lần. Đông Sinh cảm thấy buồn cười, lắc đầu, chợt nhớ tới hai người ngồi chỗ này xem thực đơn lâu vậy, lại không thấy Tần Châu Ngọc đâu, liền thuận miệng hỏi, “Tiểu Ngọc đâu rồi? Ngươi sẽ không để nàng đi rửa chén đấy chứ?”
“Ta cũng không có gan này.” Trương Cẩn vội vàng nói, “Tửu lâu của ta cũng không có nhiều chén bát lắm, sợ không đủ cho nàng đập phá đấy.”
Đông Sinh đã không còn vẻ lo lắng như hôm trước, tâm tình hôm nay không tệ, nghe Trương Cẩn trêu trọc, lần đầu tiên cảm thấy hắn thú vị. Chỉ là không đợi chàng nói, Trương Cẩn bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đấy, liền ghé sát mặt chàng, thần thần bí bí mở miệng: “Đúng rồi, Thư sinh, ta có chuyện về Tiểu Ngọc cần nói với ngươi.”
Đông Sinh ngẩng đầu nhìn lại hắn: “Chuyện gì?”
Trương Cẩn nhíu mày bộ dạng xoắn xuýt, cuối cùng vẫn là vừa nhắm mắt, cắn răng nói: “Ta cảm thấy hình như Tiểu Ngọc muốn hồng hạnh xuất tường đấy.”
Đông Sinh nghe xong, xùy một tiếng, coi là nói giỡn, không quan tâm, tiếp tục xem sách.
Trương Cẩn sửng sốt, không nghĩ tới tin tức bom tấn của mình thế mà lại không hề phát nổ, chỉ im lặng, thực sự không cam lòng, lại nói tiếp: “Ta nói thật đấy. Có một vị công tử Tần Hầu phủ thường ghé tiệm ta, Tiểu Ngọc lần đầu tiên thấy hắn đã nhìn chằm chằm người ta hồi lâu, nãy vị Tần công tử lại tới nữa, hình như Tiểu Ngọc lại đi nhìn người ta rồi đấy.”
Đông Sinh buông sách, quay đầu nhìn hắn, lâu sau, rốt cuộc cũng thốt ra một câu: “Thật sự?”
Trương Cẩn gật đầu mạnh: “Ta lừa ngươi làm gì? Vốn ta cảm thấy Tiểu Ngọc toàn tâm toàn ý với ngươi, cũng không có để trong lòng. Nhưng nghĩ vị Tần công tử kia, quả thật tuấn tú lịch sự, nghe nói văn hay võ tốt, là tình nhân trong mộng của nhiều nữ tử trong thành đấy. Ta sợ Tiểu Ngọc…Ai…Ngươi sao đã đi rồi, ta còn chưa nói xong mà!”
Đông Sinh vội bước đến quán rượu đằng trước, thẳng đường đi đến lầu hai, quả nhiên phát hiện trong cửa phòng sổ sách, Tần Châu Ngọc lén lét lút lút lộ mặt ra, không nhúc nhích nhìn xem một chỗ.
Đông Sinh nhìn theo tầm mắt nàng, liền thấy vị công tử văn nhã ngồi gần cửa sổ kia. Quả nhiên là công tử văn nhã, một thân cẩm y, người đầy quý khí, không chút quá lời, còn có cảm giác bướng bỉnh không bị trói buộc, nhìn chung là một thiếu niên đầy khí chất. Khách quan mà nói, chàng không thể không có chút tự ti mặc cảm.
Đang lúc chàng tự coi thường mình, Tần Châu Ngọc phát hiện ra chàng, liền vụng trộm vẫy vẫy tay.
Đông Sinh đi đến chỗ nàng, vừa tới cửa, đã bị nàng kéo vào, đóng cửa lại.
“Nàng làm gì thế?” Đông Sinh kỳ quái hỏi.
“Đương nhiên là để vị Tần Tứ công tử kia không phát hiện ra thiếp.” Tần Châu Ngọc đáp lại hiển nhiên.
Đông Sinh vì chuyện này của nàng mà không hề che dấu trong lòng, có chút ghen tuông thêm không vui: “Nàng là phụ nữ đã có chồng, nhìn nam nhân lạ người ta làm cái gì? Trương Cẩn đều đã nói cho ta biết, nói nàng đã nhìn người kia nhiều lần rồi, hắn hoài nghi nàng có ý định hồng hạnh xuất tường đấy.”
Tần Châu Ngọc giật mình, rồi lập tức phi phi hai tiếng: “Cái tên Trương Cẩn kia nói mà chàng cũng nghe hả?”
“Ta cũng thấy nàng đang ngó xem người ta đây này.” Đông Sinh cố ý làm ra bộ dạng ủy khuất.
Tần Châu Ngọc gấp đến độ nhảy dựng lên: “Thiếp không có. Chỉ là thiếp cảm thấy hắn thoạt nhìn có chút quen mắt, muốn nhìn xem có phải đã gặp nhau ở nơi nào không thôi.”
“Là thế hả?” Đông Sinh kỳ thật cũng không thực sự hoài nghi nàng, chàng có thể nhìn được trong ánh mắt của nàng, nàng đối với vị Tần Tứ công tử kia, tuyệt đối không phải như Trương Cẩn nói. Chỉ là nàng dâu của mình cứ nhìn chằm chằm vào nam nhân khác, trong lòng chung quy vẫn có chút dấm chua.
“Thiên chân vạn xác. Nếu không phải Trương Cẩn nói người ta là Tứ công tử của phủ Tần Hầu, không cho thiếp đến hù người ta, thì thiếp đã sớm vọt tới trước mặt hắn để xác nhận rồi.”
Không thể không nói, huyết thống chung quy là vẫn có lực thu hút đấy. Dù cho đến bây giờ Tần Châu Ngọc vẫn không thể khôi phục lại chút ít trí nhớ nào, nhưng cảm giác quen thuộc với Tứ Ca của nàng, giống như là dây leo vậy, một mực quấn quanh lấy nàng, thậm chí khiến trong đầu nàng xuất hiện những tiếng ong ong ồn ào.
Đến tối hôm đó, cả người Tần Châu Ngọc vì loại cảm giác này mà không yên lòng. Sau khi lên giường, trong đầu vẫn là hình ảnh của vị Tần Tứ công tử đó, nhịn không được níu chặt Đông Sinh hỏi: “Thư Ngốc, chàng nói ta cùng vị Tần Tứ công tử kia có khi nào lại quen biết từ trước hay không?”
Đông Sinh tự nhiên cảm thấy buồn cười. Tuy chàng vẫn cho rằng Tần Châu Ngọc là thiên kim tiểu thư nhà nào đó bị thất lạc, nhưng muốn nói có quan hệ với Hầu phủ đệ nhất đó, quả thực là chuyện lạ. Kinh thành và nơi kia của bọn họ, khoảng cách thật sự rất xa đấy. Hơn nữa, chàng cũng nghe ngóng qua Trương Cẩn, vị Tần Tứ công tử kia là người gốc sống ở kinh thành.
“Tiểu Ngọc, nàng nói thật cho ta biết, có phải nàng vừa ý người đó không?” Đông Sinh trêu trọc.
Nào ngờ sắc mặt Tần Châu Ngọc lại trầm xuống, thanh âm ác khí nói: “Làm sao có thể chứ? Ta cũng không phải là cô nương dâm loàn. Ta là vợ của chàng, ta chỉ thích chàng thôi.”
Nói xong, thực sự tức giận xoay người đưa lưng về chàng.
Đông Sinh thấy mình hơi quá, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta đùa thôi mà, Tiểu Ngọc, tức giận sao?”
“Đúng thế.” Tần Châu Ngọc nghiêm túc đáp lại, “Ta không thích chàng nói ta như vậy.”
“Ta xin lỗi.”
“Hừ!”
Đông Sinh nghĩ nghĩ, bờ môi giảo hoạt có chút nhếch lên, tay với vào trong vạt áo nàng, từng chút từng chút sờ lên.
Tần Châu Ngọc vốn định giả bộ ngủ, nhưng mà cái tư vị ngứa ngáy kia, khiến nàng không nhịn được, vội vàng nắm chặt tay chàng: “Sắc lang, chàng muốn làm gì?”
Đông Sinh tiến đến sát tai nàng, cắn cắn tai nàng nói: “Tiểu Ngọc, hình như rất lâu rồi chúng ta chưa có thân mật nhỉ.”
Tần Châu Ngọc bị chàng đùa đến tâm tư ngứa ngáy khó nhịn, rốt cuộc buông bỏ chống cự, ngã vào ngực chàng.
Đã trải qua hai ngày chật vật kia, Đông Sinh cơ hồ có loại ảo giác trọng sinh kiếp sau. Càng cảm thấy người bên gối của mình đáng yêu đến nỗi chàng không thể kiềm chế thêm.
Loại cảm giác này không chỉ mỗi Đông Sinh có, ban đêm yên ắng đã lâu, hai người đều có chút kích động.
Về sau, chỉ nghe thấy Tần Châu Ngọc trong mê loạn mà phát ra âm thanh mơ hồ không rõ nói: “Thư Ngốc, thiếp chỉ thích mình chàng thôi.”
Câu nói này tự nhiên là một lời hứa hẹn thật tâm, nhưng Đông Sinh lại cảm thấy có chút sợ hãi. Bình tĩnh trở lại, chàng ôm lấy nàng mà nói: “Ta sẽ cố gắng thi được tam giáp*.”
*tam giác: top 3 vị trí đầu
Sắc mặt Tần Châu Ngọc còn chưa hết ửng hồng, có chút thở dốc ôm Đông Sinh. Vừa nãy tim nàng cũng đập điên cuồng, trong đầu cũng ong ong vang lên, tựa hồ có rất nhiều hình ảnh không rõ ràng chợt lóe lên, nhưng nàng lại không nắm bắt được. Nàng cũng không muốn nắm lấy, thậm chí thầm nghĩ những hình ảnh kia hãy cách xa nàng, xa nàng chút nữa.
Nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Đã qua hai ngày, thân thể Đông Sinh tốt lên nhiều, liền bỏ chút thời gian ôn bài ra để giúp Trương Cẩn sửa tên món ăn. Đông Sinh vừa xem sách, vừa nghe Trương Cẩn tự quyết định, thuận miệng nói: “Cho dù sửa lại tên, thì rau xào đậu giác của ngươi cũng không thể xào ra vàng, còn muốn nâng giá tiền sao?”
Trương Cẩn khoát khoát tay: “Xem đi, mọt sách thì cũng chỉ là mọt sách mà thôi, ngươi không thể hiểu sự tình được. Ở kinh thành có rất nhiều quan lại quyền quý, trong nhà ăn cái gì mà chẳng được, sao lại còn muốn tới quán rượu? Vì chính là thú vui thưởng thức đồ ăn đó. Ta thay đổi tên món ăn, liền phù hợp với phẩm vị của họ. Ví dụ như món đậu giác xào này đổi thành Dương Liễu Thanh Thanh, những người kia sẽ không coi đây là món đậu giác xào rồi. Ai, được rồi được rồi, có nói ngươi cũng không hiểu. Ô? Đây là vạn cái gì sơn? Ta không hiểu được chữ này.”
Đông Sinh nhìn về phía hắn chỉ, rất im lặng nói: “Vạn Nhận Sơn.”
Trương Cẩn giống như sợ không nhớ được, nghiêm túc mà lẩm nhẩm trong miệng mấy lần. Đông Sinh cảm thấy buồn cười, lắc đầu, chợt nhớ tới hai người ngồi chỗ này xem thực đơn lâu vậy, lại không thấy Tần Châu Ngọc đâu, liền thuận miệng hỏi, “Tiểu Ngọc đâu rồi? Ngươi sẽ không để nàng đi rửa chén đấy chứ?”
“Ta cũng không có gan này.” Trương Cẩn vội vàng nói, “Tửu lâu của ta cũng không có nhiều chén bát lắm, sợ không đủ cho nàng đập phá đấy.”
Đông Sinh đã không còn vẻ lo lắng như hôm trước, tâm tình hôm nay không tệ, nghe Trương Cẩn trêu trọc, lần đầu tiên cảm thấy hắn thú vị. Chỉ là không đợi chàng nói, Trương Cẩn bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đấy, liền ghé sát mặt chàng, thần thần bí bí mở miệng: “Đúng rồi, Thư sinh, ta có chuyện về Tiểu Ngọc cần nói với ngươi.”
Đông Sinh ngẩng đầu nhìn lại hắn: “Chuyện gì?”
Trương Cẩn nhíu mày bộ dạng xoắn xuýt, cuối cùng vẫn là vừa nhắm mắt, cắn răng nói: “Ta cảm thấy hình như Tiểu Ngọc muốn hồng hạnh xuất tường đấy.”
Đông Sinh nghe xong, xùy một tiếng, coi là nói giỡn, không quan tâm, tiếp tục xem sách.
Trương Cẩn sửng sốt, không nghĩ tới tin tức bom tấn của mình thế mà lại không hề phát nổ, chỉ im lặng, thực sự không cam lòng, lại nói tiếp: “Ta nói thật đấy. Có một vị công tử Tần Hầu phủ thường ghé tiệm ta, Tiểu Ngọc lần đầu tiên thấy hắn đã nhìn chằm chằm người ta hồi lâu, nãy vị Tần công tử lại tới nữa, hình như Tiểu Ngọc lại đi nhìn người ta rồi đấy.”
Đông Sinh buông sách, quay đầu nhìn hắn, lâu sau, rốt cuộc cũng thốt ra một câu: “Thật sự?”
Trương Cẩn gật đầu mạnh: “Ta lừa ngươi làm gì? Vốn ta cảm thấy Tiểu Ngọc toàn tâm toàn ý với ngươi, cũng không có để trong lòng. Nhưng nghĩ vị Tần công tử kia, quả thật tuấn tú lịch sự, nghe nói văn hay võ tốt, là tình nhân trong mộng của nhiều nữ tử trong thành đấy. Ta sợ Tiểu Ngọc…Ai…Ngươi sao đã đi rồi, ta còn chưa nói xong mà!”
Đông Sinh vội bước đến quán rượu đằng trước, thẳng đường đi đến lầu hai, quả nhiên phát hiện trong cửa phòng sổ sách, Tần Châu Ngọc lén lét lút lút lộ mặt ra, không nhúc nhích nhìn xem một chỗ.
Đông Sinh nhìn theo tầm mắt nàng, liền thấy vị công tử văn nhã ngồi gần cửa sổ kia. Quả nhiên là công tử văn nhã, một thân cẩm y, người đầy quý khí, không chút quá lời, còn có cảm giác bướng bỉnh không bị trói buộc, nhìn chung là một thiếu niên đầy khí chất. Khách quan mà nói, chàng không thể không có chút tự ti mặc cảm.
Đang lúc chàng tự coi thường mình, Tần Châu Ngọc phát hiện ra chàng, liền vụng trộm vẫy vẫy tay.
Đông Sinh đi đến chỗ nàng, vừa tới cửa, đã bị nàng kéo vào, đóng cửa lại.
“Nàng làm gì thế?” Đông Sinh kỳ quái hỏi.
“Đương nhiên là để vị Tần Tứ công tử kia không phát hiện ra thiếp.” Tần Châu Ngọc đáp lại hiển nhiên.
Đông Sinh vì chuyện này của nàng mà không hề che dấu trong lòng, có chút ghen tuông thêm không vui: “Nàng là phụ nữ đã có chồng, nhìn nam nhân lạ người ta làm cái gì? Trương Cẩn đều đã nói cho ta biết, nói nàng đã nhìn người kia nhiều lần rồi, hắn hoài nghi nàng có ý định hồng hạnh xuất tường đấy.”
Tần Châu Ngọc giật mình, rồi lập tức phi phi hai tiếng: “Cái tên Trương Cẩn kia nói mà chàng cũng nghe hả?”
“Ta cũng thấy nàng đang ngó xem người ta đây này.” Đông Sinh cố ý làm ra bộ dạng ủy khuất.
Tần Châu Ngọc gấp đến độ nhảy dựng lên: “Thiếp không có. Chỉ là thiếp cảm thấy hắn thoạt nhìn có chút quen mắt, muốn nhìn xem có phải đã gặp nhau ở nơi nào không thôi.”
“Là thế hả?” Đông Sinh kỳ thật cũng không thực sự hoài nghi nàng, chàng có thể nhìn được trong ánh mắt của nàng, nàng đối với vị Tần Tứ công tử kia, tuyệt đối không phải như Trương Cẩn nói. Chỉ là nàng dâu của mình cứ nhìn chằm chằm vào nam nhân khác, trong lòng chung quy vẫn có chút dấm chua.
“Thiên chân vạn xác. Nếu không phải Trương Cẩn nói người ta là Tứ công tử của phủ Tần Hầu, không cho thiếp đến hù người ta, thì thiếp đã sớm vọt tới trước mặt hắn để xác nhận rồi.”
Không thể không nói, huyết thống chung quy là vẫn có lực thu hút đấy. Dù cho đến bây giờ Tần Châu Ngọc vẫn không thể khôi phục lại chút ít trí nhớ nào, nhưng cảm giác quen thuộc với Tứ Ca của nàng, giống như là dây leo vậy, một mực quấn quanh lấy nàng, thậm chí khiến trong đầu nàng xuất hiện những tiếng ong ong ồn ào.
Đến tối hôm đó, cả người Tần Châu Ngọc vì loại cảm giác này mà không yên lòng. Sau khi lên giường, trong đầu vẫn là hình ảnh của vị Tần Tứ công tử đó, nhịn không được níu chặt Đông Sinh hỏi: “Thư Ngốc, chàng nói ta cùng vị Tần Tứ công tử kia có khi nào lại quen biết từ trước hay không?”
Đông Sinh tự nhiên cảm thấy buồn cười. Tuy chàng vẫn cho rằng Tần Châu Ngọc là thiên kim tiểu thư nhà nào đó bị thất lạc, nhưng muốn nói có quan hệ với Hầu phủ đệ nhất đó, quả thực là chuyện lạ. Kinh thành và nơi kia của bọn họ, khoảng cách thật sự rất xa đấy. Hơn nữa, chàng cũng nghe ngóng qua Trương Cẩn, vị Tần Tứ công tử kia là người gốc sống ở kinh thành.
“Tiểu Ngọc, nàng nói thật cho ta biết, có phải nàng vừa ý người đó không?” Đông Sinh trêu trọc.
Nào ngờ sắc mặt Tần Châu Ngọc lại trầm xuống, thanh âm ác khí nói: “Làm sao có thể chứ? Ta cũng không phải là cô nương dâm loàn. Ta là vợ của chàng, ta chỉ thích chàng thôi.”
Nói xong, thực sự tức giận xoay người đưa lưng về chàng.
Đông Sinh thấy mình hơi quá, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta đùa thôi mà, Tiểu Ngọc, tức giận sao?”
“Đúng thế.” Tần Châu Ngọc nghiêm túc đáp lại, “Ta không thích chàng nói ta như vậy.”
“Ta xin lỗi.”
“Hừ!”
Đông Sinh nghĩ nghĩ, bờ môi giảo hoạt có chút nhếch lên, tay với vào trong vạt áo nàng, từng chút từng chút sờ lên.
Tần Châu Ngọc vốn định giả bộ ngủ, nhưng mà cái tư vị ngứa ngáy kia, khiến nàng không nhịn được, vội vàng nắm chặt tay chàng: “Sắc lang, chàng muốn làm gì?”
Đông Sinh tiến đến sát tai nàng, cắn cắn tai nàng nói: “Tiểu Ngọc, hình như rất lâu rồi chúng ta chưa có thân mật nhỉ.”
Tần Châu Ngọc bị chàng đùa đến tâm tư ngứa ngáy khó nhịn, rốt cuộc buông bỏ chống cự, ngã vào ngực chàng.
Đã trải qua hai ngày chật vật kia, Đông Sinh cơ hồ có loại ảo giác trọng sinh kiếp sau. Càng cảm thấy người bên gối của mình đáng yêu đến nỗi chàng không thể kiềm chế thêm.
Loại cảm giác này không chỉ mỗi Đông Sinh có, ban đêm yên ắng đã lâu, hai người đều có chút kích động.
Về sau, chỉ nghe thấy Tần Châu Ngọc trong mê loạn mà phát ra âm thanh mơ hồ không rõ nói: “Thư Ngốc, thiếp chỉ thích mình chàng thôi.”
Câu nói này tự nhiên là một lời hứa hẹn thật tâm, nhưng Đông Sinh lại cảm thấy có chút sợ hãi. Bình tĩnh trở lại, chàng ôm lấy nàng mà nói: “Ta sẽ cố gắng thi được tam giáp*.”
*tam giác: top 3 vị trí đầu
Sắc mặt Tần Châu Ngọc còn chưa hết ửng hồng, có chút thở dốc ôm Đông Sinh. Vừa nãy tim nàng cũng đập điên cuồng, trong đầu cũng ong ong vang lên, tựa hồ có rất nhiều hình ảnh không rõ ràng chợt lóe lên, nhưng nàng lại không nắm bắt được. Nàng cũng không muốn nắm lấy, thậm chí thầm nghĩ những hình ảnh kia hãy cách xa nàng, xa nàng chút nữa.
Nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.