Chương 55: Đề tên bảng vàng
Úy Không
28/08/2020
Tần Châu Ngọc có chút hỗn loạn bởi kỳ thi mùa xuân đã đến rồi. Kỳ thi mùa xuân này là một cuộc thi cực kì tàn khốc, thi đến tận cửu thiên,
Đông Sinh lúc đi ra, cả người đều gầy đi một vòng.
Nói không khẩn trương thì là giả dối. Nhưng Đông Sinh là người bất dĩ vật hỉ bất dĩ kỷ bi*, đã cố gắng hết sức rồi mà vẫn bị thi rớt thì chỉ coi như là vận mệnh bất lực.
*bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi: không vì vật mà vui, không do mình mà buồn (không cảm thấy vui vì lợi ích vật chất cũng không cảm thấy buồn cho số phận không may của mình)
Chỉ là có chút tiếc nuối, chuyện chàng đáp ứng Tiểu Ngọc, không thể hoàn thành.
Khách quan mà nói, Tần Châu Ngọc biểu hiện thực sự mất bình tĩnh, sau ba ngày thi, nàng ba lần bảy lượt chạy ra ngoài cổng lớn trường thi, nhìn xem đã có kết quả thi chưa. Này cũng chưa đủ, nàng còn bắt Trương Cẩn tìm người đi nghe ngóng tin tức nội bộ. Bởi vì nàng thấy mọi người trên đường bàn tán nói khoa khảo năm nay thực sự là chỗ nước sâu, có nhiều thí sinh đều chạy tiền khơi quan hệ, việc này khiến nàng nôn nóng, vạn nhất Đông Sinh bị người ta đút tiền lấy mất chỗ thì sao, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đi tìm nhà giàu mới nổi Trương Cẩn.
Tuy Trương Cẩn tiền thì không thiếu, nhưng ở kinh thành lại không có mối quan hệ, chỉ là thương nhân bình thường, nghĩ nghĩ cũng không biết đưa tiền cho ai, vốn còn muốn mặt dày lôi kéo làm quen với vị Tần Tứ công tử kia, nào biết mấy ngày nay Tần công tử lại chẳng hề xuất hiện.
Trương Cẩn thúc thủ vô sách, lại bị Tần Châu Ngọc oanh tạc, có thể nói là khổ không thể tả, cuối cùng đành phải tìm đến Đông Sinh trách cứ xả khổ.
Thế mà hết lần này tới lần khác, Đông Sinh đều không quan tâm, mặc kệ hắn bị Tần Châu Ngọc tra tấn.
Cũng may cuộc sống khốn khổ hơn nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi sáng hôm đó, Tần Châu Ngọc vốn muốn đi ra cổng trường thi xem bảng, lại bị Đông Sinh gọi lại: “Ta cũng đi.”
Tần Châu Ngọc kỳ quái hỏi: “Sao chàng lại cũng muốn đi?”
Đông Sinh tức giận gõ đầu nàng: “Bởi vì hôm nay yết bảng chứ sao.”
Tần Châu Ngọc phẫn nộ: “Sao chàng không nói sớm cho ta? Hại ta mỗi ngày mất công lui tới.”
“Ta có nói rồi mà.” Đông Sinh chậm rãi nói, “Ta đã bảo đợi chút thời gian, nàng không cần phải mỗi ngày đều đi xem, nàng lại chẳng chịu nghe.”
“Chàng không nói cụ thể ngày nào, đương nhiên là ta mỗi ngày đều phải chạy đi thám thính rồi.” Tần Châu Ngọc tức giận hiển nhiên là giả, nói xong lời này lại cười hắc hắc, “Chúng ta mau đi thôi, nhất định phải là người chứng kiến đầu tiên.”
Đông Sinh lắc đầu cười cười, không đáp lại.
Đến cổng trường thi, nguyện vọng được chứng kiến đầu tiên của nàng, hiển nhiên là tan thành mây khói. Bởi vì ngoài cổng lúc nay đã chen chúc một đống người, cơ hồ chật như nêm cối, tiếng bàn luận liên tiếp, có người hoan hô, lại có người cúi đầu chán nản, thất vọng đi ra khỏi đám người.
“Tránh ra nào, tránh ra nào.” Tần Châu Ngọc rất không khách khí mà chen vào bên trong, lách trái đụng phải, khiến người khác kêu ca, đương nhiên đều bị nàng tự động bỏ ngoài tai, coi như không nghe thấy.
Đông Sinh sợ nàng bị người khác chen đẩy, không dám sơ suất, nỗ lực đi phía sau lưng, coi chừng chống đỡ nàng.
Rốt cuộc cũng chen đến hàng phía trước, một bảng vàng to rộng được dán trên tường.
Đông Sinh vừa mới đứng lại, còn chưa ngẩng đầu, đã nghe thấy tiếng Tần Châu Ngọc thét lên chói tai: “Thư Ngốc, chàng đỗ rồi!”
Đông Sinh theo tiếng nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy tên mình ở vị trí thứ hai đầu bảng. Tảng đá trong lòng chàng cuối cùng cũng rơi xuống, tuy là trong dự liệu, mà cũng là ngoài dự liệu.
Giọng của Tần Châu Ngọc thu hút những người vây quanh xem bảng vàng, liền ào ào quăng ánh mắt hâm mộ về hai người. Tần Châu Ngọc đương nhiên đều nhận hết, lôi kéo tay Đông Sinh, như đôi khổng tước, đầu ngẩng cực cao.
Đợi đến lúc cảm thấy không sai biệt lắm, nàng liền đẩy Đông Sinh đi ra ngoài: “Đi, chúng ta đi tìm Trương Cẩn ăn mừng.”
Giờ phút này, ở bên ngoài, Tần Tứ công tử cũng cùng lúc đi ngang qua, hắn nhìn đám người chen chúc, thuận miệng hỏi: “Là yết bảng thi Hội sao?”
“Hình như là vậy ạ, thưa thiếu gia.”
Tần Tứ công tử đối với việc này cũng không có hứng thú, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên loáng thoáng nghe được câu kia “Đi, chúng ta đi tìm Trương Cẩn ăn mừng.”
Hắn khẽ giật mình, giọng nói này…thực sự quá quen thuộc.
“Ô, thiếu gia, người sao vậy?”
Tùy tùng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy chủ nhân nhà mình bỗng nhiên không quan tâm đám đông mà chen chúc chui vào.
Rốt cuộc là có quá nhiều người, nên đợi đến lúc Tần Tứ công tử chen đến phía trước, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc đã đi ra bên ngoài. Chỉ cách mấy người, đi sát qua nhau.
Hắn nhắm mắt thở dài, thất vọng đi ra khỏi đám người, người không biết còn tưởng hắn là cử nhân thi rớt, trông tuấn tú lịch sự đến vậy, quả thực đáng tiếc.
Tần Châu Ngọc một đường tung tăng như chim sẻ, vui vẻ như trẻ con. Nhìn nàng vui cười như vậy, Đông Sinh cũng không khỏi vui lây, dù ngày thường bộ dạng như hòa thượng nhập định, cũng không nhịn được mà một đường chạy chậm theo nàng, nhếch miệng cười vui vẻ đến sáng lạn.
Vừa chạy đến quán rượu, Tần Châu Ngọc hướng Trương Cẩn đang ngồi trên quầy gẩy bàn tính lớn tiếng nói: “Trương Cẩn, Trương Cẩn, Thư Ngốc thi đậu rồi.” Còn rất đắc ý dùng tay ra hiệu số hai, “Tên ở vị trí thứ hai đấy nhé.”
“Thật hả?” Trương Cẩn buông bàn tính, nhảy từ bên trong ra, nắm chặt tay nàng, biểu lộ kích động như thể chính mình là người thi đậu vậy.
Đông Sinh đang nghĩ sao Trương Cẩn lại quan tâm đến việc thi đỗ của mình đến vậy thì hắn đã quay sang, lệ nóng lưng tròng nói: “Thư sinh, thật may là ngươi thi đậu rồi, bằng không Tiểu Ngọc khẳng định là lại trách móc ta không có đưa tiền cho quan viên trong triều giúp ngươi, lại để người khác chiếm mất. Xem ra, khoa cử lần này coi như công bằng, không để ngươi trắng tay nhiều năm. Quê hương chúng ta rốt cuộc cũng có Phượng hoàng bay ra từ khe suối rồi, cha ta mà biết nhất định sẽ cao hứng ngất trời đấy.”
Đông Sinh thấy bộ dạng của hắn, thật sự rất muốn cười, nhưng thật tình cũng có chút cảm động, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Chỉ là câu cảm ơn này lại khiến Trương Cẩn không được tự nhiên, sửng sốt, ấp úng cả buổi, cuối cùng mới làm bộ hào khí vỗ tay một cái: “Đi, hôm nay chúng ta phải uống một chén ăn mừng.”
“Lão bản, có món gì ngon thì mau đem hết lên cho ta.” Ba người đang kích động, thì một đám người đã tiến vào cửa, lớn tiếng thét to.
Trương Cẩn thấy có khách tới, liền vội vàng sai tiểu nhị đi đến mời. Không ngờ, kẻ dẫn đầu đám người này vừa nhìn thấy Đông Sinh với Tần Châu Ngọc, âm dương quái khí mở miệng: “Thật là đúng dịp, Tống huynh. Không nghĩ tới Tống huynh bị thương, lại có thể thi đậu vị trí thứ hai đấy, quả nhiên là một nhân tài. Tiểu đệ ta cũng đúng lúc tới chỗ này chúc mừng mình thi đậu cống sĩ, không biết Tống huynh có chịu nể mặt cùng uống một chén không?”
Tần Châu Ngọc vừa nhìn thấy mấy tên này, mặt lập tức trầm xuống, lại nghe thấy hắn nói thi đậu cống sĩ, thiếu chút nữa muốn mắng thật to rằng ông trời mắt mù.
Mà Đông Sinh còn chưa đáp lời, Trương Cẩn đã nhảy đến, cười hì hì nói: “Hóa ra là bằng hữu của Đông Sinh, tốt quá tốt quá, ta lập tức đem rượu với đồ ăn ngon nhất đến cho các vị.”
Đông Sinh phát hiện tay Tần Châu Ngọc đã nắm thành nắm đấm, không muốn nàng lại xung đột với loại người này, liền kéo nàng phất tay áo bỏ đi.
Lý Nguyên thấy hai người rời đi, đắc ý hừ một tiếng.
Trương Cẩn thì sờ sờ đầu, khó hiểu nhìn hai người rời đi, liền nhìn biểu cảm của Lý Nguyên, giờ mới hiểu chuyện.
Nói không khẩn trương thì là giả dối. Nhưng Đông Sinh là người bất dĩ vật hỉ bất dĩ kỷ bi*, đã cố gắng hết sức rồi mà vẫn bị thi rớt thì chỉ coi như là vận mệnh bất lực.
*bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi: không vì vật mà vui, không do mình mà buồn (không cảm thấy vui vì lợi ích vật chất cũng không cảm thấy buồn cho số phận không may của mình)
Chỉ là có chút tiếc nuối, chuyện chàng đáp ứng Tiểu Ngọc, không thể hoàn thành.
Khách quan mà nói, Tần Châu Ngọc biểu hiện thực sự mất bình tĩnh, sau ba ngày thi, nàng ba lần bảy lượt chạy ra ngoài cổng lớn trường thi, nhìn xem đã có kết quả thi chưa. Này cũng chưa đủ, nàng còn bắt Trương Cẩn tìm người đi nghe ngóng tin tức nội bộ. Bởi vì nàng thấy mọi người trên đường bàn tán nói khoa khảo năm nay thực sự là chỗ nước sâu, có nhiều thí sinh đều chạy tiền khơi quan hệ, việc này khiến nàng nôn nóng, vạn nhất Đông Sinh bị người ta đút tiền lấy mất chỗ thì sao, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đi tìm nhà giàu mới nổi Trương Cẩn.
Tuy Trương Cẩn tiền thì không thiếu, nhưng ở kinh thành lại không có mối quan hệ, chỉ là thương nhân bình thường, nghĩ nghĩ cũng không biết đưa tiền cho ai, vốn còn muốn mặt dày lôi kéo làm quen với vị Tần Tứ công tử kia, nào biết mấy ngày nay Tần công tử lại chẳng hề xuất hiện.
Trương Cẩn thúc thủ vô sách, lại bị Tần Châu Ngọc oanh tạc, có thể nói là khổ không thể tả, cuối cùng đành phải tìm đến Đông Sinh trách cứ xả khổ.
Thế mà hết lần này tới lần khác, Đông Sinh đều không quan tâm, mặc kệ hắn bị Tần Châu Ngọc tra tấn.
Cũng may cuộc sống khốn khổ hơn nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi sáng hôm đó, Tần Châu Ngọc vốn muốn đi ra cổng trường thi xem bảng, lại bị Đông Sinh gọi lại: “Ta cũng đi.”
Tần Châu Ngọc kỳ quái hỏi: “Sao chàng lại cũng muốn đi?”
Đông Sinh tức giận gõ đầu nàng: “Bởi vì hôm nay yết bảng chứ sao.”
Tần Châu Ngọc phẫn nộ: “Sao chàng không nói sớm cho ta? Hại ta mỗi ngày mất công lui tới.”
“Ta có nói rồi mà.” Đông Sinh chậm rãi nói, “Ta đã bảo đợi chút thời gian, nàng không cần phải mỗi ngày đều đi xem, nàng lại chẳng chịu nghe.”
“Chàng không nói cụ thể ngày nào, đương nhiên là ta mỗi ngày đều phải chạy đi thám thính rồi.” Tần Châu Ngọc tức giận hiển nhiên là giả, nói xong lời này lại cười hắc hắc, “Chúng ta mau đi thôi, nhất định phải là người chứng kiến đầu tiên.”
Đông Sinh lắc đầu cười cười, không đáp lại.
Đến cổng trường thi, nguyện vọng được chứng kiến đầu tiên của nàng, hiển nhiên là tan thành mây khói. Bởi vì ngoài cổng lúc nay đã chen chúc một đống người, cơ hồ chật như nêm cối, tiếng bàn luận liên tiếp, có người hoan hô, lại có người cúi đầu chán nản, thất vọng đi ra khỏi đám người.
“Tránh ra nào, tránh ra nào.” Tần Châu Ngọc rất không khách khí mà chen vào bên trong, lách trái đụng phải, khiến người khác kêu ca, đương nhiên đều bị nàng tự động bỏ ngoài tai, coi như không nghe thấy.
Đông Sinh sợ nàng bị người khác chen đẩy, không dám sơ suất, nỗ lực đi phía sau lưng, coi chừng chống đỡ nàng.
Rốt cuộc cũng chen đến hàng phía trước, một bảng vàng to rộng được dán trên tường.
Đông Sinh vừa mới đứng lại, còn chưa ngẩng đầu, đã nghe thấy tiếng Tần Châu Ngọc thét lên chói tai: “Thư Ngốc, chàng đỗ rồi!”
Đông Sinh theo tiếng nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy tên mình ở vị trí thứ hai đầu bảng. Tảng đá trong lòng chàng cuối cùng cũng rơi xuống, tuy là trong dự liệu, mà cũng là ngoài dự liệu.
Giọng của Tần Châu Ngọc thu hút những người vây quanh xem bảng vàng, liền ào ào quăng ánh mắt hâm mộ về hai người. Tần Châu Ngọc đương nhiên đều nhận hết, lôi kéo tay Đông Sinh, như đôi khổng tước, đầu ngẩng cực cao.
Đợi đến lúc cảm thấy không sai biệt lắm, nàng liền đẩy Đông Sinh đi ra ngoài: “Đi, chúng ta đi tìm Trương Cẩn ăn mừng.”
Giờ phút này, ở bên ngoài, Tần Tứ công tử cũng cùng lúc đi ngang qua, hắn nhìn đám người chen chúc, thuận miệng hỏi: “Là yết bảng thi Hội sao?”
“Hình như là vậy ạ, thưa thiếu gia.”
Tần Tứ công tử đối với việc này cũng không có hứng thú, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên loáng thoáng nghe được câu kia “Đi, chúng ta đi tìm Trương Cẩn ăn mừng.”
Hắn khẽ giật mình, giọng nói này…thực sự quá quen thuộc.
“Ô, thiếu gia, người sao vậy?”
Tùy tùng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy chủ nhân nhà mình bỗng nhiên không quan tâm đám đông mà chen chúc chui vào.
Rốt cuộc là có quá nhiều người, nên đợi đến lúc Tần Tứ công tử chen đến phía trước, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc đã đi ra bên ngoài. Chỉ cách mấy người, đi sát qua nhau.
Hắn nhắm mắt thở dài, thất vọng đi ra khỏi đám người, người không biết còn tưởng hắn là cử nhân thi rớt, trông tuấn tú lịch sự đến vậy, quả thực đáng tiếc.
Tần Châu Ngọc một đường tung tăng như chim sẻ, vui vẻ như trẻ con. Nhìn nàng vui cười như vậy, Đông Sinh cũng không khỏi vui lây, dù ngày thường bộ dạng như hòa thượng nhập định, cũng không nhịn được mà một đường chạy chậm theo nàng, nhếch miệng cười vui vẻ đến sáng lạn.
Vừa chạy đến quán rượu, Tần Châu Ngọc hướng Trương Cẩn đang ngồi trên quầy gẩy bàn tính lớn tiếng nói: “Trương Cẩn, Trương Cẩn, Thư Ngốc thi đậu rồi.” Còn rất đắc ý dùng tay ra hiệu số hai, “Tên ở vị trí thứ hai đấy nhé.”
“Thật hả?” Trương Cẩn buông bàn tính, nhảy từ bên trong ra, nắm chặt tay nàng, biểu lộ kích động như thể chính mình là người thi đậu vậy.
Đông Sinh đang nghĩ sao Trương Cẩn lại quan tâm đến việc thi đỗ của mình đến vậy thì hắn đã quay sang, lệ nóng lưng tròng nói: “Thư sinh, thật may là ngươi thi đậu rồi, bằng không Tiểu Ngọc khẳng định là lại trách móc ta không có đưa tiền cho quan viên trong triều giúp ngươi, lại để người khác chiếm mất. Xem ra, khoa cử lần này coi như công bằng, không để ngươi trắng tay nhiều năm. Quê hương chúng ta rốt cuộc cũng có Phượng hoàng bay ra từ khe suối rồi, cha ta mà biết nhất định sẽ cao hứng ngất trời đấy.”
Đông Sinh thấy bộ dạng của hắn, thật sự rất muốn cười, nhưng thật tình cũng có chút cảm động, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Chỉ là câu cảm ơn này lại khiến Trương Cẩn không được tự nhiên, sửng sốt, ấp úng cả buổi, cuối cùng mới làm bộ hào khí vỗ tay một cái: “Đi, hôm nay chúng ta phải uống một chén ăn mừng.”
“Lão bản, có món gì ngon thì mau đem hết lên cho ta.” Ba người đang kích động, thì một đám người đã tiến vào cửa, lớn tiếng thét to.
Trương Cẩn thấy có khách tới, liền vội vàng sai tiểu nhị đi đến mời. Không ngờ, kẻ dẫn đầu đám người này vừa nhìn thấy Đông Sinh với Tần Châu Ngọc, âm dương quái khí mở miệng: “Thật là đúng dịp, Tống huynh. Không nghĩ tới Tống huynh bị thương, lại có thể thi đậu vị trí thứ hai đấy, quả nhiên là một nhân tài. Tiểu đệ ta cũng đúng lúc tới chỗ này chúc mừng mình thi đậu cống sĩ, không biết Tống huynh có chịu nể mặt cùng uống một chén không?”
Tần Châu Ngọc vừa nhìn thấy mấy tên này, mặt lập tức trầm xuống, lại nghe thấy hắn nói thi đậu cống sĩ, thiếu chút nữa muốn mắng thật to rằng ông trời mắt mù.
Mà Đông Sinh còn chưa đáp lời, Trương Cẩn đã nhảy đến, cười hì hì nói: “Hóa ra là bằng hữu của Đông Sinh, tốt quá tốt quá, ta lập tức đem rượu với đồ ăn ngon nhất đến cho các vị.”
Đông Sinh phát hiện tay Tần Châu Ngọc đã nắm thành nắm đấm, không muốn nàng lại xung đột với loại người này, liền kéo nàng phất tay áo bỏ đi.
Lý Nguyên thấy hai người rời đi, đắc ý hừ một tiếng.
Trương Cẩn thì sờ sờ đầu, khó hiểu nhìn hai người rời đi, liền nhìn biểu cảm của Lý Nguyên, giờ mới hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.