Chương 47: Phong ba ly biệt
Úy Không
28/08/2020
Sau sự kiện sinh con một thời gian, kế tiếp chính là lễ mừng năm mới
vui vẻ. Lễ mừng năm mới ở nông thôn luôn đặc biệt náo nhiệt, Tần Châu
Ngọc cả ngày ăn uống no đủ, lại cùng Đại Tráng Nhị Cường ngày ngày rướn
cổ xem đoàn kịch nhỏ của thôn biểu diễn. Đến mùng năm mùng sáu tháng
giêng, thấy mẹ Đông Sinh chuẩn bị đồ đạc mới nhớ tới chuyện Đông Sinh
sắp lên kinh thành dự thi, mới nghĩ đến, mà chuyện này đã tới rồi, lần
này Đông Sinh đi mất khoảng ba đến năm tháng liền.
Ba đến năm tháng đấy! Tần Châu Ngọc thử tính đốt ngón tay một cái, nàng cùng Đông Sinh ở một chỗ tổng cộng được hơn nửa năm, kết hôn mới hơn ba tháng. Lần này chia cách lại lâu như vậy, nghĩ đến đã chịu không được.
Nghĩ như vậy, thừa dịp buổi tối đi ngủ, nàng nói với Đông Sinh suy nghĩ của mình: “Thư Ngốc, thiếp muốn cùng chàng đi kinh thành.”
Đông Sinh không chút nghĩ ngợi từ chối nàng: “Đừng nháo, từ nơi này đến kinh thành đi cũng mất hơn nửa tháng, ta lại không có nhiều tiền để thuê xe ngựa, chẳng lẽ ta lại để nàng đi theo rồi ở màn trời chiếu đất à?
“Không có việc gì đâu, thiếp không sợ.”
“Nàng không sợ nhưng ta sợ, đã quyết định rồi, đợi kỳ thi kết thúc, ta sẽ trở lại. Bây giờ thì đi ngủ đi!”
Trên thực tế, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe có thư sinh nào ngàn dặm xa xôi đi thi lại còn mang theo vợ đấy.
Bất quá, Đông Sinh hiển nhiên đã đánh giá thấp sự bướng bỉnh của Tần Châu Ngọc, vốn nghĩ nàng chỉ nói nói vậy thôi, thấy chàng cự tuyệt chắc cũng bỏ ý định. Nào biết, sáng sớm hôm sau, Đông Sinh vừa mở mắt, đã thấy nàng u oán ngồi ở đầu giường, thấy chàng mở mắt ra, liền nói: “Thiếp muốn đi theo chàng.”
Đông Sinh bất vi sở động: “Không được.”
“Ta muốn.”
“Không được.”
“Ta muốn.”
“Không được.”
“Ta muốn…tìm nương nói chuyện.”
Đông Sinh đang chuẩn bị tiếp tục cự tuyệt, lại thấy Tần Châu Ngọc đổi lời, hầm hừ chạy ra ngoài.
Mẹ Đông Sinh nghe nàng nói xong, hiển nhiên thái độ cũng giống với Đông Sinh: “Đông Sinh là đi thi, cũng không phải đi chơi, con đi theo làm gì.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, nóng nảy, lôi kéo tay mẹ Đông Sinh mà ồn ào: “Con muốn đi, con có thể chăm sóc cho Thư Ngốc đấy, lúc chàng ôn thi, con có thể nấu cơm giặt quần áo cho chàng.”
Mẹ Đông Sinh yên lặng nghĩ đến tình cảnh giữa trưa ngày hôm trước, nha đầu kia thiếu chút nữa đã đốt rụi nhà bếp, nghi ngờ mà hỏi lại: “Con xác định là có thể chăm sóc cho Đông Sinh?”
Tần Châu Ngọc bị hỏi vậy, tự nhiên có chút chột dạ, lầm bầm hai tiếng: “Dù sao cũng không gây phiền cho chàng.”
Mẹ Đông Sinh vỗ vỗ tay nàng: “Tiểu Ngọc à! Ta biết rõ con không nỡ xa Đông Sinh, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, con ở nhà cùng nương đợi hắn trở về, được không?”
“Ai không nỡ xa chàng chứ!” Tần Châu Ngọc vô thức phản bác, nói xong lại bĩu môi, không kiên nhẫn nói, “Đúng rồi đúng rồi, con chính là không nỡ xa chàng đấy.”
Mẹ Đông Sinh thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của nàng, phốc phốc bật cười.
“Nương, nương đừng cười. Con chính là muốn cùng chàng đi kinh thành. Nương nghĩ xem, có con đi cùng chàng, tâm tình của chàng nhất định sẽ rất vui vẻ, tâm tình cởi mở thì thi sẽ rất tốt, đúng không?”
Tuy chỉ là lời nói vô lại, nhưng mẹ Đông Sinh nghe xong lại có chút do dự, nghĩ đến những ngày này, từ sau khi hai người về chung một chỗ, Đông Sinh tựa hồ thật sự vui vẻ không ít.
Đang nghĩ ngợi, chẳng biết Đông Sinh đã đi tới từ lúc nào. Mẹ Đông Sinh ngẩng đầu do dự mà hỏi: “Đông Sinh, nếu không…con mang theo Tiểu Ngọc cùng đi kinh thành?”
Đông Sinh nhăn mày: “Nương, người thế nào mà lại hồ nháo giống Tiểu Ngọc, đường xá xa như vậy, đến kinh thành cũng không biết sắp xếp thế nào, con là nam nhân ngược lại nghỉ ngơi ở đâu cũng đều không sao cả, chứ Tiểu Ngọc là cô nương thứ gia, vạn nhất bị ủy khuất thì làm sao bây giờ?”
“Thư Ngốc, sẽ không đâu. Lại nói, thiếp cũng có thể chịu được cực khổ đấy. Chàng xem nương cũng đã đáp ứng rồi, để thiếp đi cùng chàng có được không?” Giọng nói Tần Châu Ngọc không khỏi có chút hờn dỗi.
Bình thường, mọi yêu cầu của nàng, dù quá phận thì Đông Sinh cũng đều đáp ứng, chỉ là chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ, Đông Sinh nói gì cũng đều không đồng ý.
Tần Châu Ngọc quệt miệng, ác liệt mà muốn, ta mỗi ngày đều nói, cho lỗ tai chàng mọc kén, xem chàng có đáp ứng hay không.
Tần Châu Ngọc nói được làm được.
Buổi tối trước khi ngủ, níu lấy Đông Sinh: “Thiếp muốn đi kinh thành cùng chàng.”
Đông Sinh xoay người, yên lặng.
Buổi sáng lúc rời giường, Đông Sinh mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt phóng đại của nàng, mở miệng từng câu từng chữ nói: “Thiếp muốn đi kinh thành.”
Trên bàn cơm, nàng ngồi đối diện chàng, bới mấy ngụm cơm, thình lình nói: “Thiếp muốn đi theo chàng.”
Lúc Đông Sinh đọc sách, nàng đột ngột xuất hiện sau lưng, cười hắc hắc: “Thiếp muốn đi.”
Đông Sinh mắt thấy không chịu được, hướng mẹ chàng xin giúp đỡ, nhưng mẹ chàng chỉ thở dài thườn thượt, sau đó lặng yên lướt đi.
Đến ngày thứ ba, Đông Sinh rốt cuộc cũng không chịu nổi thế tấn công quấn quít của Tần Châu Ngọc, đành phải gật đầu đáp ứng nàng. Đương nhiên, cũng chỉ là đáp ứng xuông, trong lòng thì nghĩ, đến ngày lên đường, lặng lẽ rời đi là được.
Bất quá, chứng kiến Tần Châu Ngọc vui vẻ đi thu thập hành lý, trong lòng vẫn có chút không đành lòng.
Nói cho cùng, chính chàng không nỡ xa nàng.
Đêm trước khi đi, Đông Sinh ra sức cùng Tần Châu Ngọc vuốt ve an ủi, quấn quít dây dưa hồi lâu, Tần Châu Ngọc rốt cục cũng ngủ thật say.
Đông Sinh rón rén mặc quần áo tử tế, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nàng một hồi, mới lặng lẽ không tiếng động xuống giường.
Mẹ Đông Sinh dắt ngựa đợi ngoài sân nhỏ đã lâu, thấy chàng đi ra, nhỏ giọng nói: “Ngủ rồi?”
“Vâng.” Đông Sinh nhận lấy dây cương, ngữ khí có chút hậm hực không vui.
“Con thật sự cứ lặng lẽ đi vậy à?”
“Bằng không thì sao, muốn dẫn Tiểu Ngọc đi cùng ư?”
“Kỳ thật cũng không phải không được.”
“Nương…”
“Được rồi, biết rồi. Con đi đường cẩn thận một chút, nương sẽ thay con chăm sóc vợ con.”
Đông Sinh gật đầu: “Nương cũng phải chăm sóc mình thật tốt nhé.” Dừng một chút, “Tiểu Ngọc tỉnh lại thấy con lặng lẽ đi rồi, nhất định sẽ phát giận, nương an ủi trấn an nàng, đừng chấp nhặt nàng nhé.”
Mẹ Đông Sinh cười: “Biết rồi, nương không khi dễ vợ con đâu.”
“Nương nói cho nàng biết, khi con thi xong sẽ trở lại, sẽ mang quần áo đẹp đồ ăn ngon về cho nàng.”
“Biết rồi.”
“Bảo Đại Tráng Nhị Cường chơi cùng nàng nhiều hơn.”
“Được.”
“Nàng muốn gì nương mua cho nàng nhé.”
“Nhất định rồi.”
“Lại nói cho nàng biết, khi con về, chúng con nhất định sẽ sinh tiểu oa nhi.”
“Đi thôi.”
“Còn có…”
“Đủ rồi!” Mẹ Đông Sinh rốt cuộc nhịn không được, nếu không phải sợ đánh thức Tần Châu Ngọc trong phòng, bà thiếu điều muốn rống lên, “Con đã không nỡ như vậy rồi, thì mang người đi theo đi. Lề mà lề mề, con không phiền nhưng nương con phiền lắm. Đi nhanh lên, người mà tỉnh thì phiền toái lớn đấy.”
Đông Sinh lúng ta lúng túng “ah” một tiếng, mắt dõi theo nhìn vào sân, tất nhiên là không nhìn được gì, cuối cùng cũng ở dưới ánh mắt không kiên nhẫn của mẹ chàng, chậm rãi dắt ngựa rời đi.
“Ah!”
Sáng sớm ngày kế tiếp, chỉ nghe thấy một tiếng thét vang tận mây xanh.
Mẹ Đông Sinh vội vàng xông vào phòng, liền thấy Tần Châu Ngọc luống cuống tay chân mặc quần áo, thấy bà, nước mắt đã đảo quanh đôi mắt: “Thư Ngốc đã đi rồi phải không? Con biết ngay là chàng lừa gạt con! Các người đều lừa gạt con!”
Lại nói, lúc Tần Châu Ngọc mở to mắt, phát giác Đông Sinh không có bên người, trong lòng hự một tiếng, trực giác cho thấy không ổn, nhảy xuống giường mở ngăn tủ, quá nhiên không thấy bọc đồ của Đông Sinh. Kẻ đần cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Chàng sao có thể lừa gạt nàng?
Mẹ Đông Sinh giả ý ho một tiếng: “Tiểu Ngọc à! Đông Sinh và ta vạn bất đắc dĩ mới lừa gạt con. Hắn cũng đã đi rồi, con đừng nghĩ ngợi gì nữa, thành thành thật thật đợi hắn về là được rồi.”
“Con mới không!” Tần Châu Ngọc mặc quần áo tử tế, đỏ mặt đứng trên mặt đất rống lên, “Con muốn đuổi theo chàng.”
Mẹ Đông Sinh ngây người. Lưng nàng đã cõng bọc quần áo nhỏ mình chuẩn bị từ trước, chạy như một làn khói.
Ai nha! Nha đầu chết tiệt này! Mẹ Đông Sinh phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo.
Chạy ra ngoài, đúng lúc gặp Đại Tráng Nhị Cường: “Ô? Biểu di, biểu tẩu làm sao vậy? Vừa mới chào nàng cũng không để ý tới, chạy nhanh như thỏ, con mắt cũng hồng hồng như con thỏ đấy.”
Mẹ Đông Sinh trừng hai người, tức giận nói: “Nó là đi tìm Đông Sinh đấy, các ngươi mau mau chặn nó lại.”
“Hả?”
“À!”
Tần Châu Ngọc chạy trốn thực sự như con thỏ. Mãi cho đến cổng thôn, ba người mới đuổi được nàng.
Mẹ Đông Sinh thở hồng hộc ở phía sau, gia lệnh cho hai tên tiểu tử phía trước: “Nhanh ngăn biểu tẩu của các ngươi lại, đừng để nàng đuổi theo.”
Đại Tráng Nhị Cường tuân mệnh, không để ý nhiều, mỗi người một tay, lôi kéo Tần Châu Ngọc.
Nhưng lúc này tính tình Tần Châu Ngọc y hệt con nghé con, làm thế nào cũng kéo không nổi, huống chi nàng còn có chút võ công mèo cào. Hai biểu đệ đáng thương của Đông Sinh, rất nhanh bị trúng đòn, bất quá đã mang nhiệm vụ trên thân mình, cũng không dám buông tay, chỉ có thể miễn cưỡng chịu quyền cước của nàng.
Một lát sau, mẹ Đông Sinh đuổi tới, thở hổn hển, gia nhập cuộc chiến hỗn loạn này, một tay ôm lấy Tần Châu Ngọc, một tay kéo bọc quần áo của nàng, hung hăng vứt xuống mặt đất, giận dữ hét: “Đừng có nháo!”
Cái gầm giận dữ này, cuối cùng cũng khiến Tần Châu Ngọc an tĩnh lại, chỉ là, một lát sau, đã thấy miệng nàng nhếch lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
Đại Tráng Nhị Cường sửng sốt, không tự giác mà buông lỏng tay. Mẹ Đông Sinh thấy cũng thả nàng ra.
Tần Châu Ngọc được tự do, kéo áo lau nước mắt, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, bụm mặt khóc toáng lên.
Cũng không biết qua bao lâu, Nhị Cường bỗng nhiên mở miệng: “Biểu tẩu, đừng khóc. Ngươi xem, biểu ca trở về rồi kìa.”
“Ta không thèm tin ngươi. Các ngươi đều là đồ lừa đảo.”
“Thật đấy, không tin ngươi ngẩng đầu nhìn xem.”
“Ta không thèm!”
“Tiểu Ngọc, nàng đang làm gì đó?”
“Ngươi quản…”
Lời thô tục đằng sau còn chưa thốt ra, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Đông Sinh đang dắt ngựa, đứng cách mình vài bước, cau mày, nghi hoặc lại lo lắng mà nhìn nàng.
Nàng nhảy dựng từ trên mặt đất lên, chạy tới ôm lấy chàng, vừa đánh vừa đá: “Ngươi chính là cái tên lừa gạt! Dám lén lút bỏ đi.”
Đông Sinh bị đánh nhe răng thở dài: “Ta đây không phải đã biết sai rồi sửa, quay lại đón nàng rồi sao?”
“Hừ!” Tần Châu Ngọc đẩy chàng ra, quay đầu, “Ngươi không đón ta, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi đấy.”
“Vừa mới không biết là ai mất mặt?”
“Ai thế? Ta không biết!”
“Được rồi, lên ngựa nào.”
Tần Châu Ngọc vui vẻ hớn hở bò lên ngựa, hướng ba người đã sớm im lặng một bên, phất phất tay: “Nương, Đại Tráng Nhị Cường, chúng ta đi rồi, các ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ Thư Ngốc thi đỗ nhé.”
Ba người im lặng liếc mắt.
Ba đến năm tháng đấy! Tần Châu Ngọc thử tính đốt ngón tay một cái, nàng cùng Đông Sinh ở một chỗ tổng cộng được hơn nửa năm, kết hôn mới hơn ba tháng. Lần này chia cách lại lâu như vậy, nghĩ đến đã chịu không được.
Nghĩ như vậy, thừa dịp buổi tối đi ngủ, nàng nói với Đông Sinh suy nghĩ của mình: “Thư Ngốc, thiếp muốn cùng chàng đi kinh thành.”
Đông Sinh không chút nghĩ ngợi từ chối nàng: “Đừng nháo, từ nơi này đến kinh thành đi cũng mất hơn nửa tháng, ta lại không có nhiều tiền để thuê xe ngựa, chẳng lẽ ta lại để nàng đi theo rồi ở màn trời chiếu đất à?
“Không có việc gì đâu, thiếp không sợ.”
“Nàng không sợ nhưng ta sợ, đã quyết định rồi, đợi kỳ thi kết thúc, ta sẽ trở lại. Bây giờ thì đi ngủ đi!”
Trên thực tế, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe có thư sinh nào ngàn dặm xa xôi đi thi lại còn mang theo vợ đấy.
Bất quá, Đông Sinh hiển nhiên đã đánh giá thấp sự bướng bỉnh của Tần Châu Ngọc, vốn nghĩ nàng chỉ nói nói vậy thôi, thấy chàng cự tuyệt chắc cũng bỏ ý định. Nào biết, sáng sớm hôm sau, Đông Sinh vừa mở mắt, đã thấy nàng u oán ngồi ở đầu giường, thấy chàng mở mắt ra, liền nói: “Thiếp muốn đi theo chàng.”
Đông Sinh bất vi sở động: “Không được.”
“Ta muốn.”
“Không được.”
“Ta muốn.”
“Không được.”
“Ta muốn…tìm nương nói chuyện.”
Đông Sinh đang chuẩn bị tiếp tục cự tuyệt, lại thấy Tần Châu Ngọc đổi lời, hầm hừ chạy ra ngoài.
Mẹ Đông Sinh nghe nàng nói xong, hiển nhiên thái độ cũng giống với Đông Sinh: “Đông Sinh là đi thi, cũng không phải đi chơi, con đi theo làm gì.”
Tần Châu Ngọc nghe xong, nóng nảy, lôi kéo tay mẹ Đông Sinh mà ồn ào: “Con muốn đi, con có thể chăm sóc cho Thư Ngốc đấy, lúc chàng ôn thi, con có thể nấu cơm giặt quần áo cho chàng.”
Mẹ Đông Sinh yên lặng nghĩ đến tình cảnh giữa trưa ngày hôm trước, nha đầu kia thiếu chút nữa đã đốt rụi nhà bếp, nghi ngờ mà hỏi lại: “Con xác định là có thể chăm sóc cho Đông Sinh?”
Tần Châu Ngọc bị hỏi vậy, tự nhiên có chút chột dạ, lầm bầm hai tiếng: “Dù sao cũng không gây phiền cho chàng.”
Mẹ Đông Sinh vỗ vỗ tay nàng: “Tiểu Ngọc à! Ta biết rõ con không nỡ xa Đông Sinh, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, con ở nhà cùng nương đợi hắn trở về, được không?”
“Ai không nỡ xa chàng chứ!” Tần Châu Ngọc vô thức phản bác, nói xong lại bĩu môi, không kiên nhẫn nói, “Đúng rồi đúng rồi, con chính là không nỡ xa chàng đấy.”
Mẹ Đông Sinh thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của nàng, phốc phốc bật cười.
“Nương, nương đừng cười. Con chính là muốn cùng chàng đi kinh thành. Nương nghĩ xem, có con đi cùng chàng, tâm tình của chàng nhất định sẽ rất vui vẻ, tâm tình cởi mở thì thi sẽ rất tốt, đúng không?”
Tuy chỉ là lời nói vô lại, nhưng mẹ Đông Sinh nghe xong lại có chút do dự, nghĩ đến những ngày này, từ sau khi hai người về chung một chỗ, Đông Sinh tựa hồ thật sự vui vẻ không ít.
Đang nghĩ ngợi, chẳng biết Đông Sinh đã đi tới từ lúc nào. Mẹ Đông Sinh ngẩng đầu do dự mà hỏi: “Đông Sinh, nếu không…con mang theo Tiểu Ngọc cùng đi kinh thành?”
Đông Sinh nhăn mày: “Nương, người thế nào mà lại hồ nháo giống Tiểu Ngọc, đường xá xa như vậy, đến kinh thành cũng không biết sắp xếp thế nào, con là nam nhân ngược lại nghỉ ngơi ở đâu cũng đều không sao cả, chứ Tiểu Ngọc là cô nương thứ gia, vạn nhất bị ủy khuất thì làm sao bây giờ?”
“Thư Ngốc, sẽ không đâu. Lại nói, thiếp cũng có thể chịu được cực khổ đấy. Chàng xem nương cũng đã đáp ứng rồi, để thiếp đi cùng chàng có được không?” Giọng nói Tần Châu Ngọc không khỏi có chút hờn dỗi.
Bình thường, mọi yêu cầu của nàng, dù quá phận thì Đông Sinh cũng đều đáp ứng, chỉ là chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ, Đông Sinh nói gì cũng đều không đồng ý.
Tần Châu Ngọc quệt miệng, ác liệt mà muốn, ta mỗi ngày đều nói, cho lỗ tai chàng mọc kén, xem chàng có đáp ứng hay không.
Tần Châu Ngọc nói được làm được.
Buổi tối trước khi ngủ, níu lấy Đông Sinh: “Thiếp muốn đi kinh thành cùng chàng.”
Đông Sinh xoay người, yên lặng.
Buổi sáng lúc rời giường, Đông Sinh mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt phóng đại của nàng, mở miệng từng câu từng chữ nói: “Thiếp muốn đi kinh thành.”
Trên bàn cơm, nàng ngồi đối diện chàng, bới mấy ngụm cơm, thình lình nói: “Thiếp muốn đi theo chàng.”
Lúc Đông Sinh đọc sách, nàng đột ngột xuất hiện sau lưng, cười hắc hắc: “Thiếp muốn đi.”
Đông Sinh mắt thấy không chịu được, hướng mẹ chàng xin giúp đỡ, nhưng mẹ chàng chỉ thở dài thườn thượt, sau đó lặng yên lướt đi.
Đến ngày thứ ba, Đông Sinh rốt cuộc cũng không chịu nổi thế tấn công quấn quít của Tần Châu Ngọc, đành phải gật đầu đáp ứng nàng. Đương nhiên, cũng chỉ là đáp ứng xuông, trong lòng thì nghĩ, đến ngày lên đường, lặng lẽ rời đi là được.
Bất quá, chứng kiến Tần Châu Ngọc vui vẻ đi thu thập hành lý, trong lòng vẫn có chút không đành lòng.
Nói cho cùng, chính chàng không nỡ xa nàng.
Đêm trước khi đi, Đông Sinh ra sức cùng Tần Châu Ngọc vuốt ve an ủi, quấn quít dây dưa hồi lâu, Tần Châu Ngọc rốt cục cũng ngủ thật say.
Đông Sinh rón rén mặc quần áo tử tế, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nàng một hồi, mới lặng lẽ không tiếng động xuống giường.
Mẹ Đông Sinh dắt ngựa đợi ngoài sân nhỏ đã lâu, thấy chàng đi ra, nhỏ giọng nói: “Ngủ rồi?”
“Vâng.” Đông Sinh nhận lấy dây cương, ngữ khí có chút hậm hực không vui.
“Con thật sự cứ lặng lẽ đi vậy à?”
“Bằng không thì sao, muốn dẫn Tiểu Ngọc đi cùng ư?”
“Kỳ thật cũng không phải không được.”
“Nương…”
“Được rồi, biết rồi. Con đi đường cẩn thận một chút, nương sẽ thay con chăm sóc vợ con.”
Đông Sinh gật đầu: “Nương cũng phải chăm sóc mình thật tốt nhé.” Dừng một chút, “Tiểu Ngọc tỉnh lại thấy con lặng lẽ đi rồi, nhất định sẽ phát giận, nương an ủi trấn an nàng, đừng chấp nhặt nàng nhé.”
Mẹ Đông Sinh cười: “Biết rồi, nương không khi dễ vợ con đâu.”
“Nương nói cho nàng biết, khi con thi xong sẽ trở lại, sẽ mang quần áo đẹp đồ ăn ngon về cho nàng.”
“Biết rồi.”
“Bảo Đại Tráng Nhị Cường chơi cùng nàng nhiều hơn.”
“Được.”
“Nàng muốn gì nương mua cho nàng nhé.”
“Nhất định rồi.”
“Lại nói cho nàng biết, khi con về, chúng con nhất định sẽ sinh tiểu oa nhi.”
“Đi thôi.”
“Còn có…”
“Đủ rồi!” Mẹ Đông Sinh rốt cuộc nhịn không được, nếu không phải sợ đánh thức Tần Châu Ngọc trong phòng, bà thiếu điều muốn rống lên, “Con đã không nỡ như vậy rồi, thì mang người đi theo đi. Lề mà lề mề, con không phiền nhưng nương con phiền lắm. Đi nhanh lên, người mà tỉnh thì phiền toái lớn đấy.”
Đông Sinh lúng ta lúng túng “ah” một tiếng, mắt dõi theo nhìn vào sân, tất nhiên là không nhìn được gì, cuối cùng cũng ở dưới ánh mắt không kiên nhẫn của mẹ chàng, chậm rãi dắt ngựa rời đi.
“Ah!”
Sáng sớm ngày kế tiếp, chỉ nghe thấy một tiếng thét vang tận mây xanh.
Mẹ Đông Sinh vội vàng xông vào phòng, liền thấy Tần Châu Ngọc luống cuống tay chân mặc quần áo, thấy bà, nước mắt đã đảo quanh đôi mắt: “Thư Ngốc đã đi rồi phải không? Con biết ngay là chàng lừa gạt con! Các người đều lừa gạt con!”
Lại nói, lúc Tần Châu Ngọc mở to mắt, phát giác Đông Sinh không có bên người, trong lòng hự một tiếng, trực giác cho thấy không ổn, nhảy xuống giường mở ngăn tủ, quá nhiên không thấy bọc đồ của Đông Sinh. Kẻ đần cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Chàng sao có thể lừa gạt nàng?
Mẹ Đông Sinh giả ý ho một tiếng: “Tiểu Ngọc à! Đông Sinh và ta vạn bất đắc dĩ mới lừa gạt con. Hắn cũng đã đi rồi, con đừng nghĩ ngợi gì nữa, thành thành thật thật đợi hắn về là được rồi.”
“Con mới không!” Tần Châu Ngọc mặc quần áo tử tế, đỏ mặt đứng trên mặt đất rống lên, “Con muốn đuổi theo chàng.”
Mẹ Đông Sinh ngây người. Lưng nàng đã cõng bọc quần áo nhỏ mình chuẩn bị từ trước, chạy như một làn khói.
Ai nha! Nha đầu chết tiệt này! Mẹ Đông Sinh phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo.
Chạy ra ngoài, đúng lúc gặp Đại Tráng Nhị Cường: “Ô? Biểu di, biểu tẩu làm sao vậy? Vừa mới chào nàng cũng không để ý tới, chạy nhanh như thỏ, con mắt cũng hồng hồng như con thỏ đấy.”
Mẹ Đông Sinh trừng hai người, tức giận nói: “Nó là đi tìm Đông Sinh đấy, các ngươi mau mau chặn nó lại.”
“Hả?”
“À!”
Tần Châu Ngọc chạy trốn thực sự như con thỏ. Mãi cho đến cổng thôn, ba người mới đuổi được nàng.
Mẹ Đông Sinh thở hồng hộc ở phía sau, gia lệnh cho hai tên tiểu tử phía trước: “Nhanh ngăn biểu tẩu của các ngươi lại, đừng để nàng đuổi theo.”
Đại Tráng Nhị Cường tuân mệnh, không để ý nhiều, mỗi người một tay, lôi kéo Tần Châu Ngọc.
Nhưng lúc này tính tình Tần Châu Ngọc y hệt con nghé con, làm thế nào cũng kéo không nổi, huống chi nàng còn có chút võ công mèo cào. Hai biểu đệ đáng thương của Đông Sinh, rất nhanh bị trúng đòn, bất quá đã mang nhiệm vụ trên thân mình, cũng không dám buông tay, chỉ có thể miễn cưỡng chịu quyền cước của nàng.
Một lát sau, mẹ Đông Sinh đuổi tới, thở hổn hển, gia nhập cuộc chiến hỗn loạn này, một tay ôm lấy Tần Châu Ngọc, một tay kéo bọc quần áo của nàng, hung hăng vứt xuống mặt đất, giận dữ hét: “Đừng có nháo!”
Cái gầm giận dữ này, cuối cùng cũng khiến Tần Châu Ngọc an tĩnh lại, chỉ là, một lát sau, đã thấy miệng nàng nhếch lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
Đại Tráng Nhị Cường sửng sốt, không tự giác mà buông lỏng tay. Mẹ Đông Sinh thấy cũng thả nàng ra.
Tần Châu Ngọc được tự do, kéo áo lau nước mắt, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, bụm mặt khóc toáng lên.
Cũng không biết qua bao lâu, Nhị Cường bỗng nhiên mở miệng: “Biểu tẩu, đừng khóc. Ngươi xem, biểu ca trở về rồi kìa.”
“Ta không thèm tin ngươi. Các ngươi đều là đồ lừa đảo.”
“Thật đấy, không tin ngươi ngẩng đầu nhìn xem.”
“Ta không thèm!”
“Tiểu Ngọc, nàng đang làm gì đó?”
“Ngươi quản…”
Lời thô tục đằng sau còn chưa thốt ra, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Đông Sinh đang dắt ngựa, đứng cách mình vài bước, cau mày, nghi hoặc lại lo lắng mà nhìn nàng.
Nàng nhảy dựng từ trên mặt đất lên, chạy tới ôm lấy chàng, vừa đánh vừa đá: “Ngươi chính là cái tên lừa gạt! Dám lén lút bỏ đi.”
Đông Sinh bị đánh nhe răng thở dài: “Ta đây không phải đã biết sai rồi sửa, quay lại đón nàng rồi sao?”
“Hừ!” Tần Châu Ngọc đẩy chàng ra, quay đầu, “Ngươi không đón ta, ta cũng sẽ đuổi theo ngươi đấy.”
“Vừa mới không biết là ai mất mặt?”
“Ai thế? Ta không biết!”
“Được rồi, lên ngựa nào.”
Tần Châu Ngọc vui vẻ hớn hở bò lên ngựa, hướng ba người đã sớm im lặng một bên, phất phất tay: “Nương, Đại Tráng Nhị Cường, chúng ta đi rồi, các ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ Thư Ngốc thi đỗ nhé.”
Ba người im lặng liếc mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.