Chương 48: Vào kinh
Úy Không
28/08/2020
Hơn nửa tháng sau, cuối cùng Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc cũng đến
được kinh thành. Lúc này hai người đều phong trần mệt mỏi, bộ dạng hai
lúa lần được được vào kinh.
Dưới chân thiên tử, cho dù là lính canh cổng thành bình thường cũng tài trí hơn người đấy, thấy hai người bộ dạng tha hương đất khách quê người, ánh mắt nhìn có chút khinh bỉ.
Cũng may từ trước đến nay Đông Sinh đều có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, cũng không để trong lòng. Chàng cứ lo Tần Châu Ngọc sẽ không vui, sau khi tiến vào cổng thành, đã thấy nàng liên tục ngó quanh bốn phía, biểu tình mê mẩn đầy hưng phấn.
“Lần đầu tiên vào kinh thành, rất hưng phấn có phải không?”, Đông Sinh nghiêng đầu nhìn nàng. Mấy ngày nay toàn trong tình cảnh màn trời chiếu đất, đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước kia của nàng sạm đi không ít, đôi má cũng có chút gầy. Chàng không khỏi đau lòng.
Tần Châu Ngọc gật đầu, lại sờ sờ sau ót, bộ dạng tựa hồ rất mờ mịt: “Nhưng mà, thiếp lại cảm thấy nơi đây rất quen thuộc.”
Đông Sinh không để trong lòng, chỉ nói: “Đợi sắp xếp xong xuôi, rồi chúng ta sẽ dạo chơi thoải mái.”
“Thiếp thật sự cảm giác là mình đã tới đây.” tâm tư Tần Châu Ngọc vẫn chìm trong nỗi mơ hồ của mình, nghĩ nghĩ, kéo Đông Sinh nói: “Góc rẽ phía trước có một tiệm bánh bao tại gia, bánh bao nhân trứng muối ăn cực ngon.”
Đông Sinh im lặng theo sát nàng, không ngờ, đến chỗ góc cua, thực sự nhìn thấy một tiệm bánh bao tại gia xinh xắn rất khác biệt, lập tức há hốc miệng. Tần Châu Ngọc thấy đúng y như mình nghĩ, vui vẻ chạy đến trước cửa tiệm, hướng tiểu nhị nói: “Cho ta bốn bánh bao trứng muối.”
“Được ạ! Cô nương tới thật đúng lúc, vừa vặn còn đúng bốn bánh bao trứng muối.” Tiểu nhị đem bánh bao để trong túi rồi đưa cho nàng.
Tần Châu Ngọc quay đầu, gặm bánh bao nóng hôi hổi trong tay, nói với Đông Sinh: “Thư Ngốc, mau trả tiền đi. Ăn ngon lắm, thiếp không lừa chàng đâu, chúng ta mỗi người hai cái nhé.”
Đông Sinh tiến lên đưa tiền, rồi nhận lấy bánh bao trong tay nàng, khẽ cắn một miếng, quả thật là mỹ vị. Quay đầu nhìn nàng, liền thấy bộ dạng cười tủm tỉm thỏa mãn của nàng.
Giờ khắc này, trong lòng chàng bỗng nhiên có cảm giác vi diệu không thể hình dung, chàng không tìm được đầu mối, lại không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ. Chậm rãi ăn hết một cái bánh bao, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Châu Ngọc tiêu diệt sạch sẽ hai cái bánh bao, vui vẻ ợ một tiếng, giống như là vẫn chưa thỏa mãn.
Đông Sinh không nghĩ nhiều, đưa chiếc bánh bao còn lại trong tay cho nàng: “Ăn đi.”
Tần Châu Ngọc sửng sốt, vốn định khoát tay cự tuyệt, nhưng ánh mắt nhìn đến chiếc bánh bao vẫn còn hơi nóng bốc lên, liếm liềm bờ môi, rốt cuộc vẫn cầm lấy, sau đó bẻ thành hai nữa, đưa lại cho Đông Sinh phần nửa bánh lớn hơn: “Thiếp chỉ muốn một chút là đủ rồi.”
Đông Sinh vui vẻ cười cười, nhưng bất an trong lòng lại như cũ không hề mất đi.
“Tiểu Ngọc, đã lâu như vậy rồi, nàng có nhớ lại được chút gì không?” Sau một lúc lâu, Đông Sinh mới cẩn trọng hỏi.
Tần Châu Ngọc còn đang mải mê ăn bánh bao, bộ dạng hoàn toàn không tim không phổi: “Không có, một chút cũng chẳng nhớ được gì.”
“Vậy nàng hi vọng nhớ lại được sao?” Đông Sinh tiếp tục hỏi.
“Không quan trọng, dù sao thì có nhớ lại hay không cũng chả khác gì.” Tần Châu Ngọc ăn xong miếng cuối, lau miệng, hắc hắc khoác tay chàng, “Cho dù có nhớ lại thì chàng vẫn là tướng công của thiếp. Nếu chàng thi đậu trạng nguyên, thiếp chính là trạng nguyên phu nhân đấy.”
Đông Sinh lắc đầu cười cười: “Thế nếu thi không đậu thì sao?”
Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười cười: “Vậy cũng vẫn là cử nhân phu nhân.”
Nàng nói như thể đương nhiên.
Bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, hai người dắt ngựa mãi đến buổi tối mới tìm được chỗ ở.
Là một tòa nhà đơn giản ở ngoại thành, đã có hai vị cử nhân vào kinh dự thi tới ở trước, đều là người đọc sách, hoàn cảnh coi như không phức tạp. Đông Sinh cũng thoáng yên tâm.
Ngoại trừ Đông Sinh ra, Tần Châu Ngọc đối với người đọc sách đều không có nhiều hứng thú lắm, cho nên cũng không để ý xem hai hàng xóm tạm thời tròn méo ra sao, cùng Đông Sinh thu thập phòng xong, liền đi nghỉ ngơi sớm.
Thật ra, cũng quá mệt mỏi đi.
Đến cùng vẫn là giường cứng chiếu cứng, so với màn trời chiếu đất thì cũng không khá hơn bao nhiêu. Ngày thứ hai tỉnh lại, Tần Châu Ngọc đau lưng đến lợi hại.
Lúc này đã gần tới kỳ thi mùa xuân, Đông Sinh không có tinh lực bận tâm những chuyện vặt, liền giao túi tiền cho Tần Châu Ngọc, để nàng một mình đi mua chăn, màn với vài loại đồ dùng.
Tần Châu Ngọc nghĩ mình đến đây là muốn thay Đông Sinh gánh việc vặt, quyết định tâm tư muốn chăm sóc chàng, làm một nàng dâu thật tốt. Muốn cho chàng ăn ngon, ngủ ngon, thật khỏe mạnh vui vẻ đi thi.
Mang tâm tư như vậy, Tần Châu Ngọc ước lượng túi tiền của Đông Sinh, tung tăng như chim sẻ mà ra ngoài.
Có lẽ là do tiềm thức trước đó, mà Tần Châu Ngọc một đường quen việc dễ làm. Nàng cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy đại khái là đã từng tới đây, nên mới có cảm giác quen thuộc.
Tìm được chỗ bán chăn màn, nàng cảm thấy có chút thành tựu khi mặc cả còn một phần ba giá tiền, sau đó lưng cõng chiếc chăn dày bự, trên đường phố nhộn nhịp nơi kinh thành, vừa đi vừa ngắm.
Cứ đi cứ đi, nàng bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, khịt khịt mũi, quả nhiên là quán bán kẹo đường có hình thù*
Trước khi đi Đông Sinh đã nói với nàng, ngân lượng mang theo không nhiều lắm, đến kinh thành phải chi tiêu dè xẻn. Tần Châu Ngọc cắn cắn bờ môi, thầm nghĩ, ăn một cái kẹo đường chắc không tính là quá lắm nhỉ.
Đầu óc do dự, nhưng chân đã bước về phía trước.
“Lão bản, cho ta một chiếc.” Tần Châu Ngọc hai mắt tỏa sáng nhìn bàn tay khéo léo tinh xảo tạo hình của người bán rong.
“Được rồi, xong ngay đây.” Kẹo đường trong tay người bán rong đã tạo hình được phân nửa, vài động tác sau đã hoàn thành đưa cho Tần Châu Ngọc mặt mũi đầy chờ mong.
Tần Châu Ngọc đưa tiền, nhận lấy chiếc kẹo đường hình thù vui vẻ hớn hở thè lưỡi liếm một cái. Vốn chuẩn bị rời đi, lại nghĩ tới Đông Sinh, liền bảo người bán hành làm tiếp cho nàng một cái nữa, mình thì ngồi xổm ở một bên cạnh vừa ăn vừa chờ.
“Thiếu gia, ngài muốn ăn kẹo đường sao?”
Tần Châu Ngọc đang ăn, bên cạnh lại vang lên một cuộc đối thoại. Bởi vì quay lưng, nên nàng không nhìn được người khác. Người khác cũng chỉ có thể nhìn được phân nửa cái ót của nàng, còn lại đã bị chăn che, cô nương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ai lại đi để ý.
“Không, chỉ là nhớ tới Tiểu Ngọc ngày trước hay quấn quít đòi ta mua món này, nhất thời có chút buồn mà thôi.”
Tiểu Ngọc? Tần Châu Ngọc đưa lưng về phía hai người liếc mắt, thế mà lại có tên giống nàng.
“Thiếu gia hóa ra là lại nhớ đến tiểu thư, người chết không thể sống lại, đã một năm rồi, thiếu gia ngài cũng nên buông bỏ, thả lỏng tinh thần đi ạ.”
“A Phúc, ngươi tin sao? Ta vẫn cảm thấy Tiểu Ngọc không có chết.”
“A Phúc cũng mong là vậy, nhưng nếu như tiểu thư vẫn còn, tại sao lâu như vậy mà không trở về nhà?”
“Ta cũng nghĩ không thông. Ai, được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ài”
Hai người vừa mới quay người đi được vài mét, Tần Châu Ngọc ngồi chồm hỗm trên mặt đất đã gặm xong kẹo đường, vỗ vỗ tay đứng lên, vô thức quay đầu nhìn hai người mới rời đi. Một cao một thấp, một béo một gầy. Nhất là cái vị cao kia, tư thái cả người có loại phong lưu không bị trói buộc, không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
Tần Châu Ngọc gãi gãi đầu, cảm giác mông lung chợt lóe lên.
Người bán rong đưa cho nàng chiếc kẹo đường đã hoàn thành, cười trêu ghẹo nói: “Cô nương, cô vừa mới ngắm vị công tử kia à? Tôi cũng nhịn không được mà nhìn mấy lần đấy, tuấn tú quá đi.”
“Ta cảm thấy hắn có chút quen mắt. “Tần Châu Ngọc quay đầu lại, mắt nhìn bóng lưng dần dần xa, “Lão bản, ông có biết hắn là ai không?”
Lão bản lắc đầu: “Nhìn cách ăn mặc biết rõ là kiểu người không phú thì quý rồi, tôi làm sao mà biết nổi? Bất quá, vị công tử kia có đến chỗ tôi vài lần, nhưng không mua, chỉ là đứng xem một hồi, bộ dạng giống như thật sự đau khổ thương tâm.”
Trọng điểm Tần Châu Ngọc chú ý hiển nhiên là không hề giống với người bán rong, chỉ thấy nàng bĩu môi: “Kẻ có tiền quả nhiên là đồ keo kiệt, có mỗi kẹo đường thôi mà cũng không nỡ mua.”
Note: *kẹo đường có hình thù: thực ra trong bản gốc là đồ chơi làm bằng kẹo đường nhưng chẳng nghĩ edit được thành gì vì search ra toàn kẹo đường hình thú hay nhân vật nên phía dưới Daisy chỉ edit thành kẹo đường thôi nhé.
Dưới chân thiên tử, cho dù là lính canh cổng thành bình thường cũng tài trí hơn người đấy, thấy hai người bộ dạng tha hương đất khách quê người, ánh mắt nhìn có chút khinh bỉ.
Cũng may từ trước đến nay Đông Sinh đều có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, cũng không để trong lòng. Chàng cứ lo Tần Châu Ngọc sẽ không vui, sau khi tiến vào cổng thành, đã thấy nàng liên tục ngó quanh bốn phía, biểu tình mê mẩn đầy hưng phấn.
“Lần đầu tiên vào kinh thành, rất hưng phấn có phải không?”, Đông Sinh nghiêng đầu nhìn nàng. Mấy ngày nay toàn trong tình cảnh màn trời chiếu đất, đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước kia của nàng sạm đi không ít, đôi má cũng có chút gầy. Chàng không khỏi đau lòng.
Tần Châu Ngọc gật đầu, lại sờ sờ sau ót, bộ dạng tựa hồ rất mờ mịt: “Nhưng mà, thiếp lại cảm thấy nơi đây rất quen thuộc.”
Đông Sinh không để trong lòng, chỉ nói: “Đợi sắp xếp xong xuôi, rồi chúng ta sẽ dạo chơi thoải mái.”
“Thiếp thật sự cảm giác là mình đã tới đây.” tâm tư Tần Châu Ngọc vẫn chìm trong nỗi mơ hồ của mình, nghĩ nghĩ, kéo Đông Sinh nói: “Góc rẽ phía trước có một tiệm bánh bao tại gia, bánh bao nhân trứng muối ăn cực ngon.”
Đông Sinh im lặng theo sát nàng, không ngờ, đến chỗ góc cua, thực sự nhìn thấy một tiệm bánh bao tại gia xinh xắn rất khác biệt, lập tức há hốc miệng. Tần Châu Ngọc thấy đúng y như mình nghĩ, vui vẻ chạy đến trước cửa tiệm, hướng tiểu nhị nói: “Cho ta bốn bánh bao trứng muối.”
“Được ạ! Cô nương tới thật đúng lúc, vừa vặn còn đúng bốn bánh bao trứng muối.” Tiểu nhị đem bánh bao để trong túi rồi đưa cho nàng.
Tần Châu Ngọc quay đầu, gặm bánh bao nóng hôi hổi trong tay, nói với Đông Sinh: “Thư Ngốc, mau trả tiền đi. Ăn ngon lắm, thiếp không lừa chàng đâu, chúng ta mỗi người hai cái nhé.”
Đông Sinh tiến lên đưa tiền, rồi nhận lấy bánh bao trong tay nàng, khẽ cắn một miếng, quả thật là mỹ vị. Quay đầu nhìn nàng, liền thấy bộ dạng cười tủm tỉm thỏa mãn của nàng.
Giờ khắc này, trong lòng chàng bỗng nhiên có cảm giác vi diệu không thể hình dung, chàng không tìm được đầu mối, lại không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ. Chậm rãi ăn hết một cái bánh bao, lúc ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Châu Ngọc tiêu diệt sạch sẽ hai cái bánh bao, vui vẻ ợ một tiếng, giống như là vẫn chưa thỏa mãn.
Đông Sinh không nghĩ nhiều, đưa chiếc bánh bao còn lại trong tay cho nàng: “Ăn đi.”
Tần Châu Ngọc sửng sốt, vốn định khoát tay cự tuyệt, nhưng ánh mắt nhìn đến chiếc bánh bao vẫn còn hơi nóng bốc lên, liếm liềm bờ môi, rốt cuộc vẫn cầm lấy, sau đó bẻ thành hai nữa, đưa lại cho Đông Sinh phần nửa bánh lớn hơn: “Thiếp chỉ muốn một chút là đủ rồi.”
Đông Sinh vui vẻ cười cười, nhưng bất an trong lòng lại như cũ không hề mất đi.
“Tiểu Ngọc, đã lâu như vậy rồi, nàng có nhớ lại được chút gì không?” Sau một lúc lâu, Đông Sinh mới cẩn trọng hỏi.
Tần Châu Ngọc còn đang mải mê ăn bánh bao, bộ dạng hoàn toàn không tim không phổi: “Không có, một chút cũng chẳng nhớ được gì.”
“Vậy nàng hi vọng nhớ lại được sao?” Đông Sinh tiếp tục hỏi.
“Không quan trọng, dù sao thì có nhớ lại hay không cũng chả khác gì.” Tần Châu Ngọc ăn xong miếng cuối, lau miệng, hắc hắc khoác tay chàng, “Cho dù có nhớ lại thì chàng vẫn là tướng công của thiếp. Nếu chàng thi đậu trạng nguyên, thiếp chính là trạng nguyên phu nhân đấy.”
Đông Sinh lắc đầu cười cười: “Thế nếu thi không đậu thì sao?”
Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười cười: “Vậy cũng vẫn là cử nhân phu nhân.”
Nàng nói như thể đương nhiên.
Bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, hai người dắt ngựa mãi đến buổi tối mới tìm được chỗ ở.
Là một tòa nhà đơn giản ở ngoại thành, đã có hai vị cử nhân vào kinh dự thi tới ở trước, đều là người đọc sách, hoàn cảnh coi như không phức tạp. Đông Sinh cũng thoáng yên tâm.
Ngoại trừ Đông Sinh ra, Tần Châu Ngọc đối với người đọc sách đều không có nhiều hứng thú lắm, cho nên cũng không để ý xem hai hàng xóm tạm thời tròn méo ra sao, cùng Đông Sinh thu thập phòng xong, liền đi nghỉ ngơi sớm.
Thật ra, cũng quá mệt mỏi đi.
Đến cùng vẫn là giường cứng chiếu cứng, so với màn trời chiếu đất thì cũng không khá hơn bao nhiêu. Ngày thứ hai tỉnh lại, Tần Châu Ngọc đau lưng đến lợi hại.
Lúc này đã gần tới kỳ thi mùa xuân, Đông Sinh không có tinh lực bận tâm những chuyện vặt, liền giao túi tiền cho Tần Châu Ngọc, để nàng một mình đi mua chăn, màn với vài loại đồ dùng.
Tần Châu Ngọc nghĩ mình đến đây là muốn thay Đông Sinh gánh việc vặt, quyết định tâm tư muốn chăm sóc chàng, làm một nàng dâu thật tốt. Muốn cho chàng ăn ngon, ngủ ngon, thật khỏe mạnh vui vẻ đi thi.
Mang tâm tư như vậy, Tần Châu Ngọc ước lượng túi tiền của Đông Sinh, tung tăng như chim sẻ mà ra ngoài.
Có lẽ là do tiềm thức trước đó, mà Tần Châu Ngọc một đường quen việc dễ làm. Nàng cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy đại khái là đã từng tới đây, nên mới có cảm giác quen thuộc.
Tìm được chỗ bán chăn màn, nàng cảm thấy có chút thành tựu khi mặc cả còn một phần ba giá tiền, sau đó lưng cõng chiếc chăn dày bự, trên đường phố nhộn nhịp nơi kinh thành, vừa đi vừa ngắm.
Cứ đi cứ đi, nàng bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm ngọt ngào, khịt khịt mũi, quả nhiên là quán bán kẹo đường có hình thù*
Trước khi đi Đông Sinh đã nói với nàng, ngân lượng mang theo không nhiều lắm, đến kinh thành phải chi tiêu dè xẻn. Tần Châu Ngọc cắn cắn bờ môi, thầm nghĩ, ăn một cái kẹo đường chắc không tính là quá lắm nhỉ.
Đầu óc do dự, nhưng chân đã bước về phía trước.
“Lão bản, cho ta một chiếc.” Tần Châu Ngọc hai mắt tỏa sáng nhìn bàn tay khéo léo tinh xảo tạo hình của người bán rong.
“Được rồi, xong ngay đây.” Kẹo đường trong tay người bán rong đã tạo hình được phân nửa, vài động tác sau đã hoàn thành đưa cho Tần Châu Ngọc mặt mũi đầy chờ mong.
Tần Châu Ngọc đưa tiền, nhận lấy chiếc kẹo đường hình thù vui vẻ hớn hở thè lưỡi liếm một cái. Vốn chuẩn bị rời đi, lại nghĩ tới Đông Sinh, liền bảo người bán hành làm tiếp cho nàng một cái nữa, mình thì ngồi xổm ở một bên cạnh vừa ăn vừa chờ.
“Thiếu gia, ngài muốn ăn kẹo đường sao?”
Tần Châu Ngọc đang ăn, bên cạnh lại vang lên một cuộc đối thoại. Bởi vì quay lưng, nên nàng không nhìn được người khác. Người khác cũng chỉ có thể nhìn được phân nửa cái ót của nàng, còn lại đã bị chăn che, cô nương ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ai lại đi để ý.
“Không, chỉ là nhớ tới Tiểu Ngọc ngày trước hay quấn quít đòi ta mua món này, nhất thời có chút buồn mà thôi.”
Tiểu Ngọc? Tần Châu Ngọc đưa lưng về phía hai người liếc mắt, thế mà lại có tên giống nàng.
“Thiếu gia hóa ra là lại nhớ đến tiểu thư, người chết không thể sống lại, đã một năm rồi, thiếu gia ngài cũng nên buông bỏ, thả lỏng tinh thần đi ạ.”
“A Phúc, ngươi tin sao? Ta vẫn cảm thấy Tiểu Ngọc không có chết.”
“A Phúc cũng mong là vậy, nhưng nếu như tiểu thư vẫn còn, tại sao lâu như vậy mà không trở về nhà?”
“Ta cũng nghĩ không thông. Ai, được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ài”
Hai người vừa mới quay người đi được vài mét, Tần Châu Ngọc ngồi chồm hỗm trên mặt đất đã gặm xong kẹo đường, vỗ vỗ tay đứng lên, vô thức quay đầu nhìn hai người mới rời đi. Một cao một thấp, một béo một gầy. Nhất là cái vị cao kia, tư thái cả người có loại phong lưu không bị trói buộc, không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
Tần Châu Ngọc gãi gãi đầu, cảm giác mông lung chợt lóe lên.
Người bán rong đưa cho nàng chiếc kẹo đường đã hoàn thành, cười trêu ghẹo nói: “Cô nương, cô vừa mới ngắm vị công tử kia à? Tôi cũng nhịn không được mà nhìn mấy lần đấy, tuấn tú quá đi.”
“Ta cảm thấy hắn có chút quen mắt. “Tần Châu Ngọc quay đầu lại, mắt nhìn bóng lưng dần dần xa, “Lão bản, ông có biết hắn là ai không?”
Lão bản lắc đầu: “Nhìn cách ăn mặc biết rõ là kiểu người không phú thì quý rồi, tôi làm sao mà biết nổi? Bất quá, vị công tử kia có đến chỗ tôi vài lần, nhưng không mua, chỉ là đứng xem một hồi, bộ dạng giống như thật sự đau khổ thương tâm.”
Trọng điểm Tần Châu Ngọc chú ý hiển nhiên là không hề giống với người bán rong, chỉ thấy nàng bĩu môi: “Kẻ có tiền quả nhiên là đồ keo kiệt, có mỗi kẹo đường thôi mà cũng không nỡ mua.”
Note: *kẹo đường có hình thù: thực ra trong bản gốc là đồ chơi làm bằng kẹo đường nhưng chẳng nghĩ edit được thành gì vì search ra toàn kẹo đường hình thú hay nhân vật nên phía dưới Daisy chỉ edit thành kẹo đường thôi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.