Chương 94: Gia đình
Dã Bồ Tát
05/07/2024
Điền Tư tắm xong bước ra, Hồ Già vẫn nằm trên ghế sofa.
Cô lười ngẩng đầu, chỉ liếc mắt hỏi anh: “Một ngày anh phải tắm mấy lần?”
Điền Tư dùng khăn lau khô tóc, mang chút nghiêm túc trả lời: “Sáng một lần, tối một lần, không tính là nhiều đúng không?”
Trên người Hồ Già đắp áo khoác của Điền Tư, tay và chân đều để hết bên ngoài, cô co người vào trong, bĩu môi với Điền Tư: “Trước khi làm phải tắm, xong rồi còn phải tắm lần nữa, những lần tắm này cộng lại cũng nhiều rồi, anh không sợ chà rách da à.”
Điền Tư cong khoé miệng cười, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ chân, cô hiểu ý, chui vào lòng anh.
Hai người ôm nhau, Hồ Già ngửi thấy mùi thơm sảng khoái của sữa tắm mà anh dùng.
“Cái này làm sao đây?” Hồ Già gãi gãi cổ anh.
Cổ Điền Tư toàn là dấu hôn và vết cắn, cô ra tay khá nặng, còn hút ra cả vết bầm máu.
“Sẽ có cách mà.” Anh lẩm bẩm, tay vẫn ôm lấy eo Hồ Già, dịu dàng hôn cô như thể đã nghiện đến một mức độ nào đó.
Điền Tư vừa tắm xong, mái tóc đen vẫn ướt một nửa, làn da càng trở nên trắng nõn, Hồ Già đối diện với mặt mày anh tuấn, say đắm của anh, rất nhanh đã rơi vào một chốn dịu dàng. Trước khi ra cửa, Điền Tư chỉ đơn giản xé một miếng cao dán vết thương của Vân Nam Bạch Dược dán lên cổ, đỏ tím hay xanh gì đều che được hết, vết dâu tây lần lượt bị anh giấu đi.
“Cổ bị làm sao vậy?”
Điền Trọng Lân chuyển tầm mắt từ án thư lên người Điền Tư.
“Chơi bóng bị trật ạ, chỉ cần dán miếng thuốc là được rồi ạ.” Điền Tư thản nhiên nói, như thể anh thực sự đi chơi bóng vậy.
Điền Trọng Lân nhìn anh một lúc, Điền Tư vẫn giữ vẻ mặt không đổi, làm gì thì làm, Điền Trọng Lân cũng không truy cứu nữa, ông cầm cây bút lông Kỳ Lân đầu lớn, cúi người rồi lại cúi đầu, động tác tay nhanh và mạnh mẽ, chỉ nghe thấy tiếng lạnh lẽo của bút lông cọ trên giấy viết thư pháp như gió mạnh quét đi lá rụng.
Khi buông bút, Điền Trọng Lân hơi gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
Ông nghiêng đầu hỏi Điền Tư: “Chữ này thế nào?”
Điền Tư nhìn qua, trên giấy viết thư pháp là mấy nét chữ lớn và cứng cáp “Thiên hành kiện quân tử dĩ tự cường bất tức“.
Điền Trọng Lân khi viết chữ thiên về bút lực mạnh mẽ, nét ngang thẳng tắp, nét dọc thẳng đứng, lộ rõ gân cốt, toát lên vẻ cứng cáp và hùng tráng, đó đều là khí chất trang nghiêm của miếu đường. Điền Tư không biết Hồ Già sẽ đánh giá bức chữ này thế nào, có lẽ cô sẽ hỏi, đây là của lãnh đạo nào viết, nhìn thật là ra vẻ.
Nghĩ đến đây Điền Tư đã có chút muốn cười.
Anh thận trọng đáp lại Điền Trọng Lân: “Bức thư pháp này viết rất hay, mỗi nét chữ đều mạnh mẽ, đầy sức sống, khí chất hùng hồn, hòa quyện cùng câu nói này, toát lên tinh thần hăng hái, không gục ngã trước nghịch cảnh, con rất thích.”
Điền Trọng Lân gật đầu nói: “Vậy thì ta tặng cho con, mang về treo ở phòng đọc sách.”
Điền Tư thấy hối hận nhưng mặt vẫn cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Nhà họ Điền từ trước đến nay đều ăn tối lúc sáu giờ.
Bây giờ mới năm giờ, Điền Tư lại ngồi với Điền Trọng Lân trong phòng đọc sách một lúc.
Điền Trọng Lân cuối cùng cũng nói với anh: “Tháng 9 năm sau con sẽ là sinh viên đại học rồi, có ý định hẹn hò ở đại học không?”
Điền Tư thấy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng kìm nén lại, anh thầm nghĩ Điền Trọng Lân chắc vẫn chưa nhìn ra điều gì, chỉ nói một cách chung chung: “Con ở đại học vẫn chú trọng học tập là chính, không có mấy thời gian để hẹn hò, còn ý định, cũng phải đợi gặp người phù hợp rồi hẵn tính.”
Điền Trọng Lân xua tay, nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải là người cổ hủ gì, cuộc sống đại học không giống như cấp ba, con hẹn hò ta cũng không phản đối, ta chỉ nhấn mạnh với con một điều, hẹn hò phải lấy kết hôn làm mục đích, cùng nhau đem lại thành tựu, giống như cô và chú con, nhìn muôn đăng hộ đối biết bao? Chú con vừa lên chức trưởng phòng, sau này còn có thể thăng tiến...”
Điền Tư không nói, Điền Trọng Lân lại nhấn mạnh thêm: “Dù sao cũng đừng như bố con, tìm một người nghệ sĩ nào đó, không ra thể thống gì cả!”
Điền Tư không nhịn được mà ngắt lời Điền Trọng Lân: “Ông đừng nói về bố mẹ con như vậy được không?”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Điền Tư có phần bài xích, thậm chí là lạnh nhạt.
Điền Trọng Lân vô thức siết chặt gậy.
Bầu không khí trở nên áp lực.
Điền Dục Mẫn bước vào cửa, liền trong cơn vô thức thu lại biểu cảm của mình, cô cởi áo khoác, cô giúp việc ở bên cạnh giúp cô treo lên.
Rõ ràng là một ngày sum họp cuối tuần, mấy người họ lại đều yên lặng, món ăn trên bàn đã bày đủ nhưng người vẫn chưa đến đủ.
Điền Trọng Lân nói với Điền Dục Mẫn bằng giọng điệu vẫn tương đối ôn hòa: “Kỳ Chấn Quảng đâu? Bảo là đến ăn cơm mà sao lại không thấy người đâu? Tuần này vẫn bận công việc à?”
Giọng nói của Điền Dục Mẫn có hơi khàn: “Anh ấy đến rồi, đang ở bên ngoài gọi điện thoại.”
Điền Trọng Lân gật đầu rồi lại nói: “Quan mới nhậm chức ba ngọn lửa (*), bận cũng là điều khó tránh khỏi, con phải thông cảm cho nó nhiều.”
(*Ý nói người mới nhậm chức thường có sự hăng hái, nhiệt huyết)
Lời ông còn chưa nói hết, Điền Dục Mẫn đã bắt đầu ho, Điền Tư rót cho cô một cốc nước, Điền Dục Mẫn thở dốc, vừa định uống thì lại ho tiếp.
Kỳ Chấn Quảng ở ngoài cúp điện thoại rồi bước vào.
Anh mặc đơn giản, áo khoác cổ nhung len cừu đen, bên trong là một chiếc sơ mi trắng, trên người không có một nét thừa nào.
Điền Trọng Lân thấy Kỳ Chấn Quảng, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng hòa hoãn đi, ông đứng dậy để đón tiếp anh. Điền Trọng Lân và Kỳ Chấn Quảng đều cao, hai người đứng với nhau nhìn có phần giống như bình phong nén khí. Kỳ Chấn Quảng giống Điền Trọng Lân, chỉ là đường nét trên khuôn mặt anh mềm mại hơn Điền Trọng Lân một chút, nói chuyện hay làm việc cũng khéo léo hơn và biết chừa đường lui hơn, có người nói anh là người biết múa quạt với tay áo dài. (*)
(*Nghĩa đen của thành ngữ này là “múa quạt với tay áo dài”, xuất phát từ hình ảnh người mặc áo tay dài múa quạt một cách uyển chuyển và đẹp mắt. Nghĩa bóng là để ví von cho những người có tài năng và sự khéo léo trong việc xử lý các tình huống phức tạp, đặc biệt là những người có quyền lực và ảnh hưởng.)
Trong bữa cơm, họ cũng nói đến chuyện gia đình.
Điền Trọng Lân thấy Điền Dục Mẫn chỉ gắp một ít món thanh đạm ăn liền hỏi cô: “Vừa rồi sao ho dữ vậy? Con bị bệnh à?”
Điền Dục Mẫn uống ngụm nước làm ẩm cổ họng: “Việc trong trường nhiều, con không chú ý nên bị cảm lạnh, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi, không sao đâu bố.”
Nói xong, biểu cảm trên mặt Điền Dục Mẫn vẫn có vẻ mệt mỏi, Kỳ Chấn Quảng buông đũa, múc cho cô một bát canh sườn ngô cà rốt, Điền Dục Mẫn hơi ngước mắt lên, cô biết Điền Trọng Lân vẫn đang nhìn họ, dù không muốn uống bát canh này, cô cũng phải uống.
Điền Dục Mẫn cầm muỗng canh, chậm rãi nhấp một ngụm.
Điền Trọng Lân thu hồi ánh mắt rồi nhìn sang Điền Tư.
Sau khi họ ra khỏi phòng đọc sách, sắc mặt vẫn tương đối hòa hoãn nhưng trong lòng cuối cùng vẫn để lại gai góc.
Điền Trọng Lân cũng múc cho Điền Tư một bát canh, dùng giọng điệu trêu đùa của người lớn: “Hôm nay sao con không mang máy tính qua? Sợ ông thấy con chơi game mà phê bình con à?”
Điền Tư biết ý đồ của ông nên cũng cười nói: “Chơi game nhiều cũng thấy vô vị, chi bằng tự mình làm một cái.”
Điền Trọng Lân nghe xong, vừa định nói là thế nào thì Kỳ Chấn Quảng đã lên tiếng trước: “Xu thế phát triển của ngành game trong nước khá tốt, chú có một người bạn đại học làm lĩnh vực này, anh ấy kết hợp game với sáng tạo văn hóa, cũng làm khá tốt, nếu con có hứng thú, để chú gọi điện cho anh ấy, xem con có thể tham gia dự án được không, cũng coi như là thực tập.”
Điền Tư mang chút khiêm tốn đáp: “Con vẫn là học sinh cấp ba, không có kinh nghiệm làm dự án, có thể họ sẽ không cần.”
Kỳ Chấn Quảng liền mỉm cười nói: “Nể mặt mũi của chú thì họ sẽ không từ chối đâu, game là một ngành mới nổi, con có thể đi thử xem sao.”
Nói còn chưa được mấy câu, điện thoại của Kỳ Chấn Quảng lại reo lên. Đợi anh gọi điện xong quay lại, món ăn trên bàn cũng đã nguội. Điền Dục Mẫn mặc áo khoác, đối diện với ánh mắt Kỳ Chấn Quảng, cô rõ ràng đang muốn đi, Kỳ Chấn Quảng cũng nói xin lỗi với Điền Trọng Lân: “Lát nữa còn có một buổi lễ khánh thành cần con tham gia, con và Dục Mẫn về trước đây, tuần sau sẽ lại qua thăm bố.”
Điền Trọng Lân gật gật đầu: “Đi đi, công việc vẫn quan trọng hơn.”
Lúc ra ngoài, Điền Dục Mẫn vì vội vàng nên vấp một cái ở cửa.
Kỳ Chấn Quảng đỡ lấy cô, bàn tay anh bóp vào cánh tay Điền Dục Mẫn khiến cô đau đến nhăn mày.
Điền Dục Mẫn đẩy mạnh Kỳ Chấn Quảng ra: “Đừng đụng vào tôi.” Kỳ Chấn Quảng buông tay, lạnh nhạt hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Họ đứng ở đây Điền Trọng Lân cũng không nhìn thấy họ nữa, Điền Dục Mẫn cũng lười giả vờ, cô ngồi vào xe Mercedes, vừa nổ máy đã đạp ga đi mất.
Kỳ Chấn Quảng đứng tại chỗ nhìn đèn chiếu hậu ở xe cô, xe anh vẫn đậu ở bên ngoài, nói là cùng nhau về nhưng Điền Dục Mẫn thậm chí không muốn ngồi chung xe với anh.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Cô lười ngẩng đầu, chỉ liếc mắt hỏi anh: “Một ngày anh phải tắm mấy lần?”
Điền Tư dùng khăn lau khô tóc, mang chút nghiêm túc trả lời: “Sáng một lần, tối một lần, không tính là nhiều đúng không?”
Trên người Hồ Già đắp áo khoác của Điền Tư, tay và chân đều để hết bên ngoài, cô co người vào trong, bĩu môi với Điền Tư: “Trước khi làm phải tắm, xong rồi còn phải tắm lần nữa, những lần tắm này cộng lại cũng nhiều rồi, anh không sợ chà rách da à.”
Điền Tư cong khoé miệng cười, anh ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ chân, cô hiểu ý, chui vào lòng anh.
Hai người ôm nhau, Hồ Già ngửi thấy mùi thơm sảng khoái của sữa tắm mà anh dùng.
“Cái này làm sao đây?” Hồ Già gãi gãi cổ anh.
Cổ Điền Tư toàn là dấu hôn và vết cắn, cô ra tay khá nặng, còn hút ra cả vết bầm máu.
“Sẽ có cách mà.” Anh lẩm bẩm, tay vẫn ôm lấy eo Hồ Già, dịu dàng hôn cô như thể đã nghiện đến một mức độ nào đó.
Điền Tư vừa tắm xong, mái tóc đen vẫn ướt một nửa, làn da càng trở nên trắng nõn, Hồ Già đối diện với mặt mày anh tuấn, say đắm của anh, rất nhanh đã rơi vào một chốn dịu dàng. Trước khi ra cửa, Điền Tư chỉ đơn giản xé một miếng cao dán vết thương của Vân Nam Bạch Dược dán lên cổ, đỏ tím hay xanh gì đều che được hết, vết dâu tây lần lượt bị anh giấu đi.
“Cổ bị làm sao vậy?”
Điền Trọng Lân chuyển tầm mắt từ án thư lên người Điền Tư.
“Chơi bóng bị trật ạ, chỉ cần dán miếng thuốc là được rồi ạ.” Điền Tư thản nhiên nói, như thể anh thực sự đi chơi bóng vậy.
Điền Trọng Lân nhìn anh một lúc, Điền Tư vẫn giữ vẻ mặt không đổi, làm gì thì làm, Điền Trọng Lân cũng không truy cứu nữa, ông cầm cây bút lông Kỳ Lân đầu lớn, cúi người rồi lại cúi đầu, động tác tay nhanh và mạnh mẽ, chỉ nghe thấy tiếng lạnh lẽo của bút lông cọ trên giấy viết thư pháp như gió mạnh quét đi lá rụng.
Khi buông bút, Điền Trọng Lân hơi gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
Ông nghiêng đầu hỏi Điền Tư: “Chữ này thế nào?”
Điền Tư nhìn qua, trên giấy viết thư pháp là mấy nét chữ lớn và cứng cáp “Thiên hành kiện quân tử dĩ tự cường bất tức“.
Điền Trọng Lân khi viết chữ thiên về bút lực mạnh mẽ, nét ngang thẳng tắp, nét dọc thẳng đứng, lộ rõ gân cốt, toát lên vẻ cứng cáp và hùng tráng, đó đều là khí chất trang nghiêm của miếu đường. Điền Tư không biết Hồ Già sẽ đánh giá bức chữ này thế nào, có lẽ cô sẽ hỏi, đây là của lãnh đạo nào viết, nhìn thật là ra vẻ.
Nghĩ đến đây Điền Tư đã có chút muốn cười.
Anh thận trọng đáp lại Điền Trọng Lân: “Bức thư pháp này viết rất hay, mỗi nét chữ đều mạnh mẽ, đầy sức sống, khí chất hùng hồn, hòa quyện cùng câu nói này, toát lên tinh thần hăng hái, không gục ngã trước nghịch cảnh, con rất thích.”
Điền Trọng Lân gật đầu nói: “Vậy thì ta tặng cho con, mang về treo ở phòng đọc sách.”
Điền Tư thấy hối hận nhưng mặt vẫn cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Nhà họ Điền từ trước đến nay đều ăn tối lúc sáu giờ.
Bây giờ mới năm giờ, Điền Tư lại ngồi với Điền Trọng Lân trong phòng đọc sách một lúc.
Điền Trọng Lân cuối cùng cũng nói với anh: “Tháng 9 năm sau con sẽ là sinh viên đại học rồi, có ý định hẹn hò ở đại học không?”
Điền Tư thấy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng kìm nén lại, anh thầm nghĩ Điền Trọng Lân chắc vẫn chưa nhìn ra điều gì, chỉ nói một cách chung chung: “Con ở đại học vẫn chú trọng học tập là chính, không có mấy thời gian để hẹn hò, còn ý định, cũng phải đợi gặp người phù hợp rồi hẵn tính.”
Điền Trọng Lân xua tay, nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải là người cổ hủ gì, cuộc sống đại học không giống như cấp ba, con hẹn hò ta cũng không phản đối, ta chỉ nhấn mạnh với con một điều, hẹn hò phải lấy kết hôn làm mục đích, cùng nhau đem lại thành tựu, giống như cô và chú con, nhìn muôn đăng hộ đối biết bao? Chú con vừa lên chức trưởng phòng, sau này còn có thể thăng tiến...”
Điền Tư không nói, Điền Trọng Lân lại nhấn mạnh thêm: “Dù sao cũng đừng như bố con, tìm một người nghệ sĩ nào đó, không ra thể thống gì cả!”
Điền Tư không nhịn được mà ngắt lời Điền Trọng Lân: “Ông đừng nói về bố mẹ con như vậy được không?”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Điền Tư có phần bài xích, thậm chí là lạnh nhạt.
Điền Trọng Lân vô thức siết chặt gậy.
Bầu không khí trở nên áp lực.
Điền Dục Mẫn bước vào cửa, liền trong cơn vô thức thu lại biểu cảm của mình, cô cởi áo khoác, cô giúp việc ở bên cạnh giúp cô treo lên.
Rõ ràng là một ngày sum họp cuối tuần, mấy người họ lại đều yên lặng, món ăn trên bàn đã bày đủ nhưng người vẫn chưa đến đủ.
Điền Trọng Lân nói với Điền Dục Mẫn bằng giọng điệu vẫn tương đối ôn hòa: “Kỳ Chấn Quảng đâu? Bảo là đến ăn cơm mà sao lại không thấy người đâu? Tuần này vẫn bận công việc à?”
Giọng nói của Điền Dục Mẫn có hơi khàn: “Anh ấy đến rồi, đang ở bên ngoài gọi điện thoại.”
Điền Trọng Lân gật đầu rồi lại nói: “Quan mới nhậm chức ba ngọn lửa (*), bận cũng là điều khó tránh khỏi, con phải thông cảm cho nó nhiều.”
(*Ý nói người mới nhậm chức thường có sự hăng hái, nhiệt huyết)
Lời ông còn chưa nói hết, Điền Dục Mẫn đã bắt đầu ho, Điền Tư rót cho cô một cốc nước, Điền Dục Mẫn thở dốc, vừa định uống thì lại ho tiếp.
Kỳ Chấn Quảng ở ngoài cúp điện thoại rồi bước vào.
Anh mặc đơn giản, áo khoác cổ nhung len cừu đen, bên trong là một chiếc sơ mi trắng, trên người không có một nét thừa nào.
Điền Trọng Lân thấy Kỳ Chấn Quảng, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng hòa hoãn đi, ông đứng dậy để đón tiếp anh. Điền Trọng Lân và Kỳ Chấn Quảng đều cao, hai người đứng với nhau nhìn có phần giống như bình phong nén khí. Kỳ Chấn Quảng giống Điền Trọng Lân, chỉ là đường nét trên khuôn mặt anh mềm mại hơn Điền Trọng Lân một chút, nói chuyện hay làm việc cũng khéo léo hơn và biết chừa đường lui hơn, có người nói anh là người biết múa quạt với tay áo dài. (*)
(*Nghĩa đen của thành ngữ này là “múa quạt với tay áo dài”, xuất phát từ hình ảnh người mặc áo tay dài múa quạt một cách uyển chuyển và đẹp mắt. Nghĩa bóng là để ví von cho những người có tài năng và sự khéo léo trong việc xử lý các tình huống phức tạp, đặc biệt là những người có quyền lực và ảnh hưởng.)
Trong bữa cơm, họ cũng nói đến chuyện gia đình.
Điền Trọng Lân thấy Điền Dục Mẫn chỉ gắp một ít món thanh đạm ăn liền hỏi cô: “Vừa rồi sao ho dữ vậy? Con bị bệnh à?”
Điền Dục Mẫn uống ngụm nước làm ẩm cổ họng: “Việc trong trường nhiều, con không chú ý nên bị cảm lạnh, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi, không sao đâu bố.”
Nói xong, biểu cảm trên mặt Điền Dục Mẫn vẫn có vẻ mệt mỏi, Kỳ Chấn Quảng buông đũa, múc cho cô một bát canh sườn ngô cà rốt, Điền Dục Mẫn hơi ngước mắt lên, cô biết Điền Trọng Lân vẫn đang nhìn họ, dù không muốn uống bát canh này, cô cũng phải uống.
Điền Dục Mẫn cầm muỗng canh, chậm rãi nhấp một ngụm.
Điền Trọng Lân thu hồi ánh mắt rồi nhìn sang Điền Tư.
Sau khi họ ra khỏi phòng đọc sách, sắc mặt vẫn tương đối hòa hoãn nhưng trong lòng cuối cùng vẫn để lại gai góc.
Điền Trọng Lân cũng múc cho Điền Tư một bát canh, dùng giọng điệu trêu đùa của người lớn: “Hôm nay sao con không mang máy tính qua? Sợ ông thấy con chơi game mà phê bình con à?”
Điền Tư biết ý đồ của ông nên cũng cười nói: “Chơi game nhiều cũng thấy vô vị, chi bằng tự mình làm một cái.”
Điền Trọng Lân nghe xong, vừa định nói là thế nào thì Kỳ Chấn Quảng đã lên tiếng trước: “Xu thế phát triển của ngành game trong nước khá tốt, chú có một người bạn đại học làm lĩnh vực này, anh ấy kết hợp game với sáng tạo văn hóa, cũng làm khá tốt, nếu con có hứng thú, để chú gọi điện cho anh ấy, xem con có thể tham gia dự án được không, cũng coi như là thực tập.”
Điền Tư mang chút khiêm tốn đáp: “Con vẫn là học sinh cấp ba, không có kinh nghiệm làm dự án, có thể họ sẽ không cần.”
Kỳ Chấn Quảng liền mỉm cười nói: “Nể mặt mũi của chú thì họ sẽ không từ chối đâu, game là một ngành mới nổi, con có thể đi thử xem sao.”
Nói còn chưa được mấy câu, điện thoại của Kỳ Chấn Quảng lại reo lên. Đợi anh gọi điện xong quay lại, món ăn trên bàn cũng đã nguội. Điền Dục Mẫn mặc áo khoác, đối diện với ánh mắt Kỳ Chấn Quảng, cô rõ ràng đang muốn đi, Kỳ Chấn Quảng cũng nói xin lỗi với Điền Trọng Lân: “Lát nữa còn có một buổi lễ khánh thành cần con tham gia, con và Dục Mẫn về trước đây, tuần sau sẽ lại qua thăm bố.”
Điền Trọng Lân gật gật đầu: “Đi đi, công việc vẫn quan trọng hơn.”
Lúc ra ngoài, Điền Dục Mẫn vì vội vàng nên vấp một cái ở cửa.
Kỳ Chấn Quảng đỡ lấy cô, bàn tay anh bóp vào cánh tay Điền Dục Mẫn khiến cô đau đến nhăn mày.
Điền Dục Mẫn đẩy mạnh Kỳ Chấn Quảng ra: “Đừng đụng vào tôi.” Kỳ Chấn Quảng buông tay, lạnh nhạt hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Họ đứng ở đây Điền Trọng Lân cũng không nhìn thấy họ nữa, Điền Dục Mẫn cũng lười giả vờ, cô ngồi vào xe Mercedes, vừa nổ máy đã đạp ga đi mất.
Kỳ Chấn Quảng đứng tại chỗ nhìn đèn chiếu hậu ở xe cô, xe anh vẫn đậu ở bên ngoài, nói là cùng nhau về nhưng Điền Dục Mẫn thậm chí không muốn ngồi chung xe với anh.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.