Chương 95: Lòng đỏ trứng
Dã Bồ Tát
05/07/2024
Điền Tư về đến nhà, khi còn đang thay giày, Hồ Già đã chui ra từ phòng đọc sách nhìn anh.
Anh nhìn thấy trên người cô mặc một bộ váy ngủ lụa mềm mại, lòng cũng mềm nhũn theo, anh cúi mắt cười với cô.
"Kiếm đâu ra bức chữ này vậy?" Hồ Già mở bức thư pháp của Điền Trọng Lân ra, "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức - Anh đã mạnh vậy rồi còn mà còn muốn ganh đua nữa à? Cất đi, cất đi đi, nhìn vào là thấy áp lực." Cô tặc lưỡi ra vẻ kì quái thật rồi đẩy chữ cho Điền Tư.
Điền Tư nhận lấy, anh cuộn chữ lại, để sang một bên rồi ôm cô vào lòng, chỉ yên lặng ôm như vậy.
Hồ Già lẩm bẩm: "Anh lại lén ngửi em."
Điền Tư nghiêng đầu rồi lại hôn cô một cái. Hồ Già vỗ vỗ lưng anh, cô biết anh không vui.
Từ trong lồng ngực Điền Tư, cô thầm đánh giá nhà anh, cô nhìn thấy trên tường từ đông lẫn tây đều treo toàn thư pháp, chữ khải thì mang nét gân cốt rõ ràng, chữ hành thì phóng khoáng và mạnh mẽ, hình chữ vuông thì cứng như muốn nhốt người vào, cô nghĩ đến bức chữ vừa xem, thư pháp trong nhà Điền Tư rõ ràng đều là do cùng một người viết, có lẽ đó chính là ông nội của anh.
Cô thử hỏi: "Mang về rồi mà không treo lên à?"
Điền Tư nhẹ nhàng nói: "Không phải em nói là mang nhiều áp lực sao? Không treo nữa."
Hai người ngồi trên sofa một lúc, Điền Tư ôm Hồ Già hỏi: "Chuyện quảng cáo thế nào rồi?"
"Mới ngày thứ hai thôi mà, kết quả vẫn chưa có đâu." Hồ Già gác chân lên chân anh rồi lại nói, "Cũng có thể họ không cần em đâu."
"Sẽ cần mà." Điền Tư khẳng định. Tâm trạng hai người đều không mấy vui vẻ, họ tựa vào nhau, Hồ Già tính ngày trong lòng, tuần sau Lý Huệ Quân sẽ ra ngoài rồi, cô phải làm sao đây? Hồ Già là con gái của Lý Huệ Quân, lúc đối mặt với nhau, cô luôn kém mẹ một bậc, đối với mẹ, Hồ Già hoàn toàn không có quyền uy. Cô chỉ hy vọng sau khi Lý Huệ Quân ra ngoài có thể cải tà quy chính.
Một tuần mới lại bắt đầu.
Hồ Già rốt cuộc vẫn để ý kết quả thử vai, vào giờ nghỉ trưa hay tan học, cô đều xem WeChat.
Vào giờ tự học buổi tối, Hồ Già vẫn trốn ở cầu thang xem điện thoại, Vicky vẫn chưa nhắn tin lại cho cô.
Đã qua bốn ngày rồi, khung chat của Vicky đã bị đẩy xuống bên dưới như một viên sỏi bị quăng xuống, sắp chìm đến đáy giếng.
Hồ Già khóa màn hình rồi lại mở ra, chiếc màn hình nội địa được thay vào vừa vàng vừa tối vừa chậm, điều này khiến cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng thật cũ kỹ và u ám.
Nguyễn Lệ đạt thành tích tốt trong kỳ thi vừa rồi.
Hồ Già không muốn biết về cuộc sống của Nguyễn Lệ nhưng ông trời lại cứ luôn như vậy, chuyện cô không muốn biết, nó cũng có trăm nghìn cách để nói cho cô.
Vào tiết sinh hoạt lớp, Vương Phú Xuân bấm vào trang web chính thức của trường Quyến Trung trên màn hình lớn, tin vui Nguyễn Lệ đoạt giải liền nhảy ra. Trong ảnh, Nguyễn Lệ mặc một bộ đồng phục sạch sẽ với nụ cười rạng rỡ. Ai cũng nhìn ra rằng tương lai của cô ta thật sáng lạn.
"Con nhỏ này là ai vậy?" Từ Duệ huýt một tiếng sáo.
Hồ Già bôi dầu gió lên thái dương.
Trong lòng cô vẫn có cảm giác bồn chồn nhẹ, cô tự nhủ đừng nên nóng vội nhưng vẫn bị bầu không khí của lớp 12 cuốn theo.
Hồ Già biết dù cố gắng thế nào cô cũng không thể thi đỗ Thanh Bắc Phúc Giao (*), cuối cùng, cô có thể vào một trường song phi bình thường cũng đã là tốt rồi.
(*Thanh Bắc Phục Giao: Viết tắt của 4 trường: Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh (Bắc Đại), Đại học Phúc Đán, Đại học Giao Thông. Còn 'Song phi' thì dùng để chỉ những trường đại học không thuộc nhóm trường '211' lẫn '985' của Trung Quốc.)
Cô quyết định phải đổi phương hướng. Vào giờ nghỉ trưa, cô không đi tìm Điền Tư mà tự mình tra cứu thông tin để thi nghệ thuật. Cô nhận ra rằng người giúp cô đưa ra quyết định mãi mãi là chính cô. Hồ Già dự định thi diễn viên, Bắc Điện, Trung Hí, Trung Truyền, Thượng Hý (*) là bốn trường lớn nên xếp ở nhóm đầu. Tiếp theo là Nam Nghệ, Chiết Truyền và các trường khác, sau những trường này là các trường đại học tổng hợp có mở chuyên ngành về diễn xuất điện ảnh chuyên nghiệp, những trường này là có yêu cầu cao nhất về điểm môn văn hóa.
(*Bắc Điện: Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Trung Hí: Học viện Hý kịch Trung ương.
Trung Truyền: Đại học Truyền thông Trung Quốc.
Thượng Hý: Học viện Hý kịch Thượng Hải.
Nam Nghệ: Đại học Nghệ thuật Nam Kinh.
Chiết Truyền: Đại học Truyền thông Chiết Giang.)
Thi nghệ thuật là kỳ thi có rào cản thông tin nghiêm trọng nhất.
Cách để phá vỡ rào cản là bỏ tiền, đến cơ sở đào tạo thi nghệ thuật để tập huấn.
Dũng Thành không có trường nghệ thuật, ở địa phương toàn là mấy cơ sở nhỏ, chưa đào tạo ra được mấy sinh viên của bốn trường lớn.
Hồ Già bướng bỉnh nhưng cũng kiêu ngạo, cô đã quyết định học làm diễn viên thì nhất định phải đi Bắc Kinh và Thượng Hải thi. Nhưng Bắc Kinh và Thượng Hải đều đắt vô cùng! Cô tra học phí cơ sở đào tạo thi nghệ thuật nổi tiếng ở Bắc Kinh, một tháng đã phải chi ba vạn, sinh viên còn phải tự lo ăn ở. Hồ Già tưởng đây đã là cao nhất rồi, cô lướt xuống dưới còn thấy có lớp có nhiều người đỗ vào trường nổi tiếng còn ra giá hai mươi vạn. Hồ Già từ năm lớp 10 đã bắt đầu đi làm, cô tiết kiệm chi tiêu mà đến giờ cũng chỉ tiết kiệm được bốn vạn, chỉ đủ để đốt trong một tháng.
Từ khi nào mà tiền lại không đáng giá thế này? Hồ Già cảm thấy lồng ngực mình như bị nhấn chìm.
Lý Huệ Quân được thả ra.
Hồ Già có tiết nên không thể đi đón, đợi đến khi tan học cpp liền vội về nhà.
Căn nhà cũ mấy ngày không được thông gió, Hồ Già vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi dầu mỡ, mùi báo cũ mốc trong bếp.
Trong căn nhà yên tĩnh, Lý Huệ Quân nằm trên giường, thân thể mỏi mệt, bà ngủ rồi, Hồ Già đứng trước cửa nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng bước qua, đắp chăn cho bà, lúc nhấc tay, Hồ Già đối diện với ánh mắt của Lý Huệ Quân. Bà tỉnh rồi cũng không lên tiếng gì, chỉ nhìn chằm chằm Hồ Già. Trong bóng tối, bụi bặm cũng lặng im, đôi mắt của bà như của một động vật hoang dã nào đó.
Lý Huệ Quân yên tĩnh được mấy ngày.
Nói là yên tĩnh còn không bằng nói là thành cái xác không hồn. Bà ăn uống, đại hay tiểu tiện đều theo nhu cầu sinh lý, không nói chuyện, cũng không nổi nóng.
Hồ Già không có thời gian để ăn sáng, cô lấy ít bánh mì nguyên cám khô khan ra để đối phó, cô sợ Lý Huệ Quân cũng không ăn cơm tử tế nên trước khi ra cửa luôn nấu cháo cho bà trong nồi cơm điện, còn lại bỏ thêm ít khoai lang vào trong. Lý Huệ Quân ăn cháo xong rồi lại tiếp tục nằm lên giường, cứ như vậy lại hai ba ngày qua đi. Hai mẹ con như trở thành bạn cùng phòng lạnh lùng của nhau.
Thứ sáu rồi mà Hồ Già vẫn chưa nhận được WeChat của Vicky.
Cảm giác thất bại thực sự rất yên tĩnh, bong bóng vỡ còn có chút âm thanh, nhưng thất bại thì hoàn toàn không có.
Chu Lai nói với Hồ Già: "Không chọn chị thì đó là thiệt thòi của họ." Có lẽ vẫn cảm thấy chưa đủ đã, Chu Lai lại bổ sung thêm một câu: "Sau này em không uống nước nhà họ nữa, không có mắt thẩm mỹ." Hồ Già đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Chu Lai mà bật cười.
Hồ Già nhẹ nhàng nói: "Đừng quá khích như vậy, không được chọn mới là chuyện bình thường."
Chu Lai thở dài: "Nhưng em vẫn rất buồn."
Chị cũng vậy. Hồ Già thầm nói trong lòng.
Tuần này là tuần cuối của tháng nên thứ bảy vẫn phải học thêm một buổi sáng tự học.
Vào giờ ra chơi dài, Hồ Già đi tìm Điền Tư cùng đi ăn sáng, anh dẫn cô lên sân thượng của tòa giảng đường.
Điền Tư cởi áo khoác ra rồi trải lên sàn xi măng khô ráo, để Hồ Già ngồi lên đó. Anh không quan tâm bẩn hay sạch mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô. Bầu trời xanh đến mức vô lý, còn quá đáng hơn hình nền cổ điển của Windows, gió lớn thổi từ trên cao, mái tóc dài của Hồ Già bay phấp phới, không chịu một chút ràng buộc nào, Điền Tư nhìn cô một lúc rồi cười nói: "Giống ca sĩ nhạc rock."
Hồ Già hỏi lại: "Ca sĩ rock ăn trứng luộc à?"
Cô lại cắn một miếng trứng luộc.
Điền Tư an ủi cô: "Lần này không được thì chúng ta còn có lần sau."
Hồ Già gật đầu: "Em biết, thứ em lo không phải là chuyện này, mà là chuyện khác." Cô không muốn nói với anh về chuyện của Lý Huệ Quân.
Điền Tư hiểu bầu không khí này, anh không hỏi là chuyện gì. Hồ Già ăn xong trứng luộc trên tay, anh lại bóc giúp cô thêm, hai người đều yên lặng, Hồ Già uống ngụm sữa đậu nành làm ẩm cổ họng rồi mới lại mở miệng nói chuyện: "Em lên mạng tra cơ sở đào tạo để thi nghệ thuật, ở Dũng Thành đều là cơ sở nhỏ, căn bản không nắm bắt được chênh lệch thông tin tốt, tốt nhất vẫn là đến Thượng Hải để tập huấn, nhưng như vậy sẽ rất đốt tiền, em không có tiền, cũng không thể chạy đi đâu được."
Điền Tư nghe xong liền hỏi: "Cần bao nhiêu tiền?"
Hồ Già nói: "Cần ít nhất sáu vạn, còn chưa bao gồm cả ăn ở."
Điền Tư lại hỏi cô: "Vậy bố mẹ em bên đó nói sao? Họ có chịu chi không?" Nếu họ không chi thì anh sẽ giúp cô chi.
Hồ Già nghĩ đến Lý Huệ Quân liền cảm thấy đắng chát, cô chỉ cười nói: "Để em thử nài nỉ xem, nếu thực sự không được, thì coi như em vay, sau này cũng không cần họ nuôi nữa, chắc họ cũng không đến nỗi không chịu đi."
Điền Tư vỗ về cô: "Đừng lo lắng."
Anh rất cẩn trọng mà hỏi: "Chúng ta cùng đi Thượng Hải được không? Ăn ở để anh lo."
Điền Tư rất nghiêm túc, Hồ Già lại bật cười, cô đẩy đẩy anh: "Làm gì vậy? Anh còn định nổ vàng (*) nữa à?"
(*爆金币 (bào jīn bì): Nghĩa đen là "nổ vàng", nhưng đây là một thuật ngữ internet ở Trung Quốc, thường dùng để chỉ việc chi tiêu nhiều tiền hoặc kiếm được nhiều tiền một cách nhanh chóng.)
Thấy tâm trạng cô có chuyển biến tốt, Điền Tư cũng cười theo, anh dịu dàng nói: "Là làm bảo mẫu, không phải nổ vàng, hơn nữa, anh không muốn em phải lo lắng."
"Em không lo lắng, cũng không cần anh nuôi em như nuôi con gái." Hồ Già cắn miếng trứng luộc, cô cầm quả trứng lên xem dưới ánh nắng, "Lòng đỏ trứng nhìn dưới ánh nắng thật giống như một ngôi sao, em nhìn rồi thì sẽ không thấy lo lắng nữa, thế giới này chắc hẳn vẫn còn tốt đẹp."
Anh nhìn thấy trên người cô mặc một bộ váy ngủ lụa mềm mại, lòng cũng mềm nhũn theo, anh cúi mắt cười với cô.
"Kiếm đâu ra bức chữ này vậy?" Hồ Già mở bức thư pháp của Điền Trọng Lân ra, "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức - Anh đã mạnh vậy rồi còn mà còn muốn ganh đua nữa à? Cất đi, cất đi đi, nhìn vào là thấy áp lực." Cô tặc lưỡi ra vẻ kì quái thật rồi đẩy chữ cho Điền Tư.
Điền Tư nhận lấy, anh cuộn chữ lại, để sang một bên rồi ôm cô vào lòng, chỉ yên lặng ôm như vậy.
Hồ Già lẩm bẩm: "Anh lại lén ngửi em."
Điền Tư nghiêng đầu rồi lại hôn cô một cái. Hồ Già vỗ vỗ lưng anh, cô biết anh không vui.
Từ trong lồng ngực Điền Tư, cô thầm đánh giá nhà anh, cô nhìn thấy trên tường từ đông lẫn tây đều treo toàn thư pháp, chữ khải thì mang nét gân cốt rõ ràng, chữ hành thì phóng khoáng và mạnh mẽ, hình chữ vuông thì cứng như muốn nhốt người vào, cô nghĩ đến bức chữ vừa xem, thư pháp trong nhà Điền Tư rõ ràng đều là do cùng một người viết, có lẽ đó chính là ông nội của anh.
Cô thử hỏi: "Mang về rồi mà không treo lên à?"
Điền Tư nhẹ nhàng nói: "Không phải em nói là mang nhiều áp lực sao? Không treo nữa."
Hai người ngồi trên sofa một lúc, Điền Tư ôm Hồ Già hỏi: "Chuyện quảng cáo thế nào rồi?"
"Mới ngày thứ hai thôi mà, kết quả vẫn chưa có đâu." Hồ Già gác chân lên chân anh rồi lại nói, "Cũng có thể họ không cần em đâu."
"Sẽ cần mà." Điền Tư khẳng định. Tâm trạng hai người đều không mấy vui vẻ, họ tựa vào nhau, Hồ Già tính ngày trong lòng, tuần sau Lý Huệ Quân sẽ ra ngoài rồi, cô phải làm sao đây? Hồ Già là con gái của Lý Huệ Quân, lúc đối mặt với nhau, cô luôn kém mẹ một bậc, đối với mẹ, Hồ Già hoàn toàn không có quyền uy. Cô chỉ hy vọng sau khi Lý Huệ Quân ra ngoài có thể cải tà quy chính.
Một tuần mới lại bắt đầu.
Hồ Già rốt cuộc vẫn để ý kết quả thử vai, vào giờ nghỉ trưa hay tan học, cô đều xem WeChat.
Vào giờ tự học buổi tối, Hồ Già vẫn trốn ở cầu thang xem điện thoại, Vicky vẫn chưa nhắn tin lại cho cô.
Đã qua bốn ngày rồi, khung chat của Vicky đã bị đẩy xuống bên dưới như một viên sỏi bị quăng xuống, sắp chìm đến đáy giếng.
Hồ Già khóa màn hình rồi lại mở ra, chiếc màn hình nội địa được thay vào vừa vàng vừa tối vừa chậm, điều này khiến cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng thật cũ kỹ và u ám.
Nguyễn Lệ đạt thành tích tốt trong kỳ thi vừa rồi.
Hồ Già không muốn biết về cuộc sống của Nguyễn Lệ nhưng ông trời lại cứ luôn như vậy, chuyện cô không muốn biết, nó cũng có trăm nghìn cách để nói cho cô.
Vào tiết sinh hoạt lớp, Vương Phú Xuân bấm vào trang web chính thức của trường Quyến Trung trên màn hình lớn, tin vui Nguyễn Lệ đoạt giải liền nhảy ra. Trong ảnh, Nguyễn Lệ mặc một bộ đồng phục sạch sẽ với nụ cười rạng rỡ. Ai cũng nhìn ra rằng tương lai của cô ta thật sáng lạn.
"Con nhỏ này là ai vậy?" Từ Duệ huýt một tiếng sáo.
Hồ Già bôi dầu gió lên thái dương.
Trong lòng cô vẫn có cảm giác bồn chồn nhẹ, cô tự nhủ đừng nên nóng vội nhưng vẫn bị bầu không khí của lớp 12 cuốn theo.
Hồ Già biết dù cố gắng thế nào cô cũng không thể thi đỗ Thanh Bắc Phúc Giao (*), cuối cùng, cô có thể vào một trường song phi bình thường cũng đã là tốt rồi.
(*Thanh Bắc Phục Giao: Viết tắt của 4 trường: Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh (Bắc Đại), Đại học Phúc Đán, Đại học Giao Thông. Còn 'Song phi' thì dùng để chỉ những trường đại học không thuộc nhóm trường '211' lẫn '985' của Trung Quốc.)
Cô quyết định phải đổi phương hướng. Vào giờ nghỉ trưa, cô không đi tìm Điền Tư mà tự mình tra cứu thông tin để thi nghệ thuật. Cô nhận ra rằng người giúp cô đưa ra quyết định mãi mãi là chính cô. Hồ Già dự định thi diễn viên, Bắc Điện, Trung Hí, Trung Truyền, Thượng Hý (*) là bốn trường lớn nên xếp ở nhóm đầu. Tiếp theo là Nam Nghệ, Chiết Truyền và các trường khác, sau những trường này là các trường đại học tổng hợp có mở chuyên ngành về diễn xuất điện ảnh chuyên nghiệp, những trường này là có yêu cầu cao nhất về điểm môn văn hóa.
(*Bắc Điện: Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Trung Hí: Học viện Hý kịch Trung ương.
Trung Truyền: Đại học Truyền thông Trung Quốc.
Thượng Hý: Học viện Hý kịch Thượng Hải.
Nam Nghệ: Đại học Nghệ thuật Nam Kinh.
Chiết Truyền: Đại học Truyền thông Chiết Giang.)
Thi nghệ thuật là kỳ thi có rào cản thông tin nghiêm trọng nhất.
Cách để phá vỡ rào cản là bỏ tiền, đến cơ sở đào tạo thi nghệ thuật để tập huấn.
Dũng Thành không có trường nghệ thuật, ở địa phương toàn là mấy cơ sở nhỏ, chưa đào tạo ra được mấy sinh viên của bốn trường lớn.
Hồ Già bướng bỉnh nhưng cũng kiêu ngạo, cô đã quyết định học làm diễn viên thì nhất định phải đi Bắc Kinh và Thượng Hải thi. Nhưng Bắc Kinh và Thượng Hải đều đắt vô cùng! Cô tra học phí cơ sở đào tạo thi nghệ thuật nổi tiếng ở Bắc Kinh, một tháng đã phải chi ba vạn, sinh viên còn phải tự lo ăn ở. Hồ Già tưởng đây đã là cao nhất rồi, cô lướt xuống dưới còn thấy có lớp có nhiều người đỗ vào trường nổi tiếng còn ra giá hai mươi vạn. Hồ Già từ năm lớp 10 đã bắt đầu đi làm, cô tiết kiệm chi tiêu mà đến giờ cũng chỉ tiết kiệm được bốn vạn, chỉ đủ để đốt trong một tháng.
Từ khi nào mà tiền lại không đáng giá thế này? Hồ Già cảm thấy lồng ngực mình như bị nhấn chìm.
Lý Huệ Quân được thả ra.
Hồ Già có tiết nên không thể đi đón, đợi đến khi tan học cpp liền vội về nhà.
Căn nhà cũ mấy ngày không được thông gió, Hồ Già vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi dầu mỡ, mùi báo cũ mốc trong bếp.
Trong căn nhà yên tĩnh, Lý Huệ Quân nằm trên giường, thân thể mỏi mệt, bà ngủ rồi, Hồ Già đứng trước cửa nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng bước qua, đắp chăn cho bà, lúc nhấc tay, Hồ Già đối diện với ánh mắt của Lý Huệ Quân. Bà tỉnh rồi cũng không lên tiếng gì, chỉ nhìn chằm chằm Hồ Già. Trong bóng tối, bụi bặm cũng lặng im, đôi mắt của bà như của một động vật hoang dã nào đó.
Lý Huệ Quân yên tĩnh được mấy ngày.
Nói là yên tĩnh còn không bằng nói là thành cái xác không hồn. Bà ăn uống, đại hay tiểu tiện đều theo nhu cầu sinh lý, không nói chuyện, cũng không nổi nóng.
Hồ Già không có thời gian để ăn sáng, cô lấy ít bánh mì nguyên cám khô khan ra để đối phó, cô sợ Lý Huệ Quân cũng không ăn cơm tử tế nên trước khi ra cửa luôn nấu cháo cho bà trong nồi cơm điện, còn lại bỏ thêm ít khoai lang vào trong. Lý Huệ Quân ăn cháo xong rồi lại tiếp tục nằm lên giường, cứ như vậy lại hai ba ngày qua đi. Hai mẹ con như trở thành bạn cùng phòng lạnh lùng của nhau.
Thứ sáu rồi mà Hồ Già vẫn chưa nhận được WeChat của Vicky.
Cảm giác thất bại thực sự rất yên tĩnh, bong bóng vỡ còn có chút âm thanh, nhưng thất bại thì hoàn toàn không có.
Chu Lai nói với Hồ Già: "Không chọn chị thì đó là thiệt thòi của họ." Có lẽ vẫn cảm thấy chưa đủ đã, Chu Lai lại bổ sung thêm một câu: "Sau này em không uống nước nhà họ nữa, không có mắt thẩm mỹ." Hồ Già đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Chu Lai mà bật cười.
Hồ Già nhẹ nhàng nói: "Đừng quá khích như vậy, không được chọn mới là chuyện bình thường."
Chu Lai thở dài: "Nhưng em vẫn rất buồn."
Chị cũng vậy. Hồ Già thầm nói trong lòng.
Tuần này là tuần cuối của tháng nên thứ bảy vẫn phải học thêm một buổi sáng tự học.
Vào giờ ra chơi dài, Hồ Già đi tìm Điền Tư cùng đi ăn sáng, anh dẫn cô lên sân thượng của tòa giảng đường.
Điền Tư cởi áo khoác ra rồi trải lên sàn xi măng khô ráo, để Hồ Già ngồi lên đó. Anh không quan tâm bẩn hay sạch mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô. Bầu trời xanh đến mức vô lý, còn quá đáng hơn hình nền cổ điển của Windows, gió lớn thổi từ trên cao, mái tóc dài của Hồ Già bay phấp phới, không chịu một chút ràng buộc nào, Điền Tư nhìn cô một lúc rồi cười nói: "Giống ca sĩ nhạc rock."
Hồ Già hỏi lại: "Ca sĩ rock ăn trứng luộc à?"
Cô lại cắn một miếng trứng luộc.
Điền Tư an ủi cô: "Lần này không được thì chúng ta còn có lần sau."
Hồ Già gật đầu: "Em biết, thứ em lo không phải là chuyện này, mà là chuyện khác." Cô không muốn nói với anh về chuyện của Lý Huệ Quân.
Điền Tư hiểu bầu không khí này, anh không hỏi là chuyện gì. Hồ Già ăn xong trứng luộc trên tay, anh lại bóc giúp cô thêm, hai người đều yên lặng, Hồ Già uống ngụm sữa đậu nành làm ẩm cổ họng rồi mới lại mở miệng nói chuyện: "Em lên mạng tra cơ sở đào tạo để thi nghệ thuật, ở Dũng Thành đều là cơ sở nhỏ, căn bản không nắm bắt được chênh lệch thông tin tốt, tốt nhất vẫn là đến Thượng Hải để tập huấn, nhưng như vậy sẽ rất đốt tiền, em không có tiền, cũng không thể chạy đi đâu được."
Điền Tư nghe xong liền hỏi: "Cần bao nhiêu tiền?"
Hồ Già nói: "Cần ít nhất sáu vạn, còn chưa bao gồm cả ăn ở."
Điền Tư lại hỏi cô: "Vậy bố mẹ em bên đó nói sao? Họ có chịu chi không?" Nếu họ không chi thì anh sẽ giúp cô chi.
Hồ Già nghĩ đến Lý Huệ Quân liền cảm thấy đắng chát, cô chỉ cười nói: "Để em thử nài nỉ xem, nếu thực sự không được, thì coi như em vay, sau này cũng không cần họ nuôi nữa, chắc họ cũng không đến nỗi không chịu đi."
Điền Tư vỗ về cô: "Đừng lo lắng."
Anh rất cẩn trọng mà hỏi: "Chúng ta cùng đi Thượng Hải được không? Ăn ở để anh lo."
Điền Tư rất nghiêm túc, Hồ Già lại bật cười, cô đẩy đẩy anh: "Làm gì vậy? Anh còn định nổ vàng (*) nữa à?"
(*爆金币 (bào jīn bì): Nghĩa đen là "nổ vàng", nhưng đây là một thuật ngữ internet ở Trung Quốc, thường dùng để chỉ việc chi tiêu nhiều tiền hoặc kiếm được nhiều tiền một cách nhanh chóng.)
Thấy tâm trạng cô có chuyển biến tốt, Điền Tư cũng cười theo, anh dịu dàng nói: "Là làm bảo mẫu, không phải nổ vàng, hơn nữa, anh không muốn em phải lo lắng."
"Em không lo lắng, cũng không cần anh nuôi em như nuôi con gái." Hồ Già cắn miếng trứng luộc, cô cầm quả trứng lên xem dưới ánh nắng, "Lòng đỏ trứng nhìn dưới ánh nắng thật giống như một ngôi sao, em nhìn rồi thì sẽ không thấy lo lắng nữa, thế giới này chắc hẳn vẫn còn tốt đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.