Chương 112: Không khí lạnh
Dã Bồ Tát
23/09/2024
Hồ Già ngây người nhìn Điền Tư một lúc, anh nhẹ nhàng xoa nắn vành tai cô.
Đợi đến khi cô phản ứng lại, trong lòng lại có chút buồn man mác, vừa cười vừa đẩy anh ra rồi nói: "Vậy anh nhanh hoàn thành nó đi, để em còn chơi thử."
Điền Tư nói được. Khi hai người nói chuyện, Tháp Thông Thiên im lìm nằm ở bên cạnh. Điền Tư nghĩ đến bố thì trong lòng lại cảm thấy chua xót, như bị một tảng đá đè lên vậy. Đến tối hai người lại ôm nhau ngủ, Hồ Già đau bụng, lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh, tác dụng của thuốc ibuprofen vẫn chưa lên nên cô cắn mạnh mấy cái lên cổ Điền Tư, ngẩng đầu lại đối diện ánh mắt ngoan ngoãn của anh.
Điền Tư chậm rãi xoa lưng cô, Hồ Già thở một cái thật dài rồi hôn lên hầu kết anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là cuối tuần nên Điền Tư lại phải trở về Dũng Thành.
Chiếc áo len cao cổ đã được giặt còn chưa khô, anh đành phải dán miếng băng cá nhân lên cổ để che đi dấu hôn.
Hồ Già chống tay ở bên cạnh nghiền ngẫm nhìn anh, Điền Tư bật cười. Cô lại quấn lấy như mật ong dính lên trên người anh.
Khi Điền Tư đến nơi ở của Điền Trọng Lân ở Xuân Hà Loan, trong phòng chỉ có dì Chu Nguyệt Cầm, không thấy Điền Trọng Lân đâu.
Điền Tư hỏi bà, "Ông ở đâu ạ?" Chu Nguyệt Cầm nhìn chằm chằm vào cái nồi đất sôi ùng ục thuốc bắc rồi nhỏ giọng trả lời: "Trong phòng đọc sách ấy."
Điền Tư gật đầu, hai người ngâm mình trong mùi thuốc đắng chát, anh nhìn cái nồi đất đen sì rồi cúi mắt hỏi bà: "Chân ông bị đau lắm sao? Sao lại phải uống thuốc nữa vậy ạ?" Chu Nguyệt Cầm nhìn mưa bên ngoài rồi chỉ nói: "Dạo này thời tiết xấu, chân ông lại bị đau, đêm qua đau ra cả mồ hôi nên phải lén dậy uống thuốc giảm đau..." Nói đến nửa chừng thì từ phòng đọc sách truyền đến tiếng Điền Trọng Lân quát giận dữ: "Hồ đồ!"
Điền Tư và Chu Nguyệt Cầm cùng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng sôi trong nồi đất.
"Cô của cháu cũng ở trong đó."
Chu Nguyệt Cầm mở nắp nồi đất rồi nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Điền Tư nghĩ đến quan hệ của cô và chú rồi lại hỏi bà: "Vậy chú cũng đến à?"
"Chỉ có mình cô cháu đến thôi." Chu Nguyệt Cầm thấy thuốc sắc gần xong, tắt lửa, nghiêng đầu nói với Điền Tư: "Hai người ăn trưa xong liền vào phòng đọc sách, nói đến giờ cũng đã ba bốn tiếng rồi." Nói đến đây, Chu Nguyệt Cầmcũng không tiện nói thêm gì nữa, Điền Tư cũng hiểu, anh ra ngoài ngồi ghế sofa một lúc, xem tin tức truyền hình và để âm lượng nhỏ.
Đến giờ ăn cơm, Điền Dục Mẫn và Điền Trọng Lân đều không ra khỏi phòng đọc sách.
Điền Tư lại đợi thêm một tiếng nữa, họ vẫn còn tranh luận.
Điền Dục Mẫn trong phòng đọc sách cũng cứng đầu, không chịu nhượng bộ.
Điền Trọng Lân bị cô chọc giận khiến cho chân trái càng đau nhức tê dại, cũng không tiện đánh đòn nên chỉ đành nhẫn nại.
Chiếc đồng hồ tự kêu Bát Tiên Bát Bảo phía sau ông vẫn đánh nhịp nhẹ nhàng. Bảy giờ, đồng hồ đã đến lúc báo giờ, núi Bồng Lai chạm ngọc vàng trên tháp chuông từ từ mở ra, núi đá lui lại, để lộ ra lầu các tiên đài rực rỡ bên trong, kim loại bên trong quay ròng ròng, sóng biển lưu ly đập bờ, linh thạch cỏ lạ lấp lánh, Bát Tiên chúc thọ.
Điền Trọng Lân liếc nhìn đồng hồ, thực sự bực mình đến mức muốn tắt nó ngay lập tức.
Chiếc đồng hồ này là do Điền Bồi Anh năm đó đấu giá từ Pháp về, rất không hợp với phòng đọc sách giản dị của Điền Trọng Lân, ông đợi đến khi nghỉ hưu mới chịu bày ra.
Điền Trọng Lân uống một ngụm trà.
Ông nghiêm giọng nói: "Bố thấy con chỉ là khả năng chịu áp lực quá kém, bận rộn đến nỗi mụ mị đầu óc, chuyện con nói hôm nay, bố coi như chưa nghe thấy."
Điền Dục Mẫn siết chặt tay, giọng nói giả vờ bình tĩnh: "Bố không nghe thấy, vậy con nói lại lần nữa, chuyện con và Kỳ Chấn Quảng ly thân ai khuyên cũng vô dụng. Những lời anh ta nói với bố qua điện thoại đều là mấy lời văn vở mà thôi, con không muốn nghe cũng không quan tâm. Nếu bố muốn tận mắt thấy chúng con ly hôn thì bố cứ khuyên ngăn tiếp đi."
Điền Trọng Lân bị cô nghẹn đến mức lông mày cũng dựng đứng cả lên.
Trong thư phòng chỉ có ông và Điền Dục Mẫn, Điền Trọng Lân nói chuyện cũng không hề vòng vo.
Điền Trọng Lân thở dài: "Vốn đang yên đang lành mà phải làm thành ra thế này để làm gì? Con có chuyện gì mà bình thường không thể nói với bố mà nhất định phải bùng nổ vào hôm nay? Con đừng nói với bố về tình yêu, đó đều là khái niệm do con người tạo ra, người ta có thể vì tình yêu mà kết hôn, cũng có thể vì tình yêu mà ly hôn. Bố biết con từ đầu đã không thích nó, qua bao nhiêu năm rồi, ít nhiều gì thì cũng có chút tình cảm..."
Điền Trọng Lân nói đến đây lại nhìn Điền Dục Mẫn, má cô hóp lại, ông đau lòng, cau mày hỏi cô: "Con nói cho bố biết, nó có đánh con không, mắng con không, hay là ở bên ngoài lén lút có người khác?"
"Anh ấy không đánh con, không mắng con, cũng không ngoại tình."
"Vậy con đang làm loạn cái gì?"
Điền Dục Mẫn cười khổ rồi lại hỏi lại ông: "Chẳng lẽ nhất định phải là anh ấy đánh con, mắng con, rồi ngoại tình trong hôn nhân thì con mới được ly hôn sao?"
Điền Trọng Lân nhất thời không nói nên lời, Điền Dục Mẫn lại nói: "Con và anh ấy không thể sống chung nữa, có một số chuyện con nói ra, bố sẽ lại tức giận, chê con nhạy cảm nghĩ nhiều nên con cũng không muốn nói. Bây giờ chúng con chỉ ly thân, chuyện ly hôn con vẫn chưa nghĩ rõ ràng, đợi con nghĩ xong sẽ đến thông báo với bố." Điền Dục Mẫn dùng hai chữ "thông báo".
Cô nói xong liền xách túi đi ra ngoài, Điền Trọng Lân gọi cô quay lại, cô cũng không nghe.
Tay Điền Dục Mẫn run rẩy, cô cảm thấy mấy tiếng đồng hồ đối chất với bố trong phòng đọc sách đã tiêu hao hết sức lực của cô.
Mấy hôm trước, cô và Kỳ Chấn Quảng đã cãi nhau về vấn đề học sinh nhảy lầu. Kỳ Chấn Quảng cười cô lắm lòng trắc ẩn, nói thẳng rằng học sinh bây giờ lớn lên trong lu mật, đứa nào cũng yếu đuối, sau đó, anh ta thậm chí còn nhắc đến anh trai cô. Cô không chịu nổi nữa liền bỏ đi ở riêng, Kỳ Chấn Quảng bề ngoài thản nhiên nhưng quay đầu lại gọi cho Điền Trọng Lân, ám chỉ nói mấy nay cô chịu nhiều áp lực nên có mâu thuẫn với anh ta.
Điền Trọng Lân nghe xong cũng nhíu mày, liền nhân dịp cuối tuần gọi cô đến, vừa phê bình, vừa khuyên bảo. Điền Dục Mẫn chỉ thấy mệt mỏi.
Điền Tư thấy thần sắc trên mặt cô không rõ là gì, cuối cùng vẫn đến hỏi Điền Trọng Lân: "Cô bị sao vậy ạ?"
Điền Trọng Lân chống gậy giận dữ quát: "Cháu cứ đi theo cô đi!"
Điền Tư không yên tâm về Điền Dục Mẫn.
Anh nghĩ đến chuyện Thịnh Gia Vọng nói rằng cô đi khám ở khoa tâm thần, lo lắng về tình trạng tâm lý của cô.
Lúc này, Điền Dục Mẫn vẫn chưa lái xe đi, anh liền theo vào gara. Trong bóng tối, Điền Dục Mẫn bị quáng gà nên sờ không thấy đèn, lòng bàn tay cô tê dại, đứng bên xe cúi đầu lục chìa khóa. Điền Tư bật đèn lên, ánh đèn quá chói mắt, Điền Dục Mẫn sợ ánh sáng, thái dương cảm thấy nhức nhối, tay lục túi kéo xuống làm đồ trong túi rơi tứ tung trên mặt đất.
Điền Dục Mẫn còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ biết ôm túi rồi nhìn mặt đất lộn xộn.
"Không sao đâu." Điền Tư nhỏ giọng nói rồi cúi người xuống nhặt.
Rơi từ trong túi cô ra, ngoài đồ lặt vặt hàng ngày còn có hộp thuốc paroxetine hydrochloride bị bẹp dúm.
Điền Tư nhìn thấy hộp thuốc, bàn tay đang dọn dẹp bỗng khựng lại rồi lại nhẹ nhàng nhặt đồ lên, giúp cô gom vào trong túi.
Anh lại hỏi cô: "Cô đã tìm thấy chìa khóa chưa ạ?" Điền Dục Mẫn gật đầu, Điền Tư thấy cô nắm chặt chìa khóa, lại thấy lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh, trong đầu liền liên tưởng đến dáng vẻ của bố anh khi bị bệnh. Hai người họ cách một thế hệ, Điền Dục Mẫn cảm thấy mình mất thể diện trước mặt người ít tuổi hơn nên không chịu nói thêm hay ở lại lâu hơn, vội vội vàng vàng ngồi vào xe rồi lái xe đi.
Điền Tư từ gara quay lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Điền Trọng Lân.
Ông ngồi một mình trước bàn uống thuốc bắc, dì Tiểu Cầm đang dọn dẹp trong bếp, căn nhà cứ như bị tắt âm thanh.
"Cô về rồi ạ." Trong bầu không khí ngột ngạt khô khan như vậy, Điền Tư chỉ có thể bình thản báo cáo với Điền Trọng Lân.
"Cháu đối với cô cháu thật ra rất tích cực, còn đi ra ngoài tiễn cô cháu." Điền Trọng Lân nói một câu không mang theo chút biểu cảm gì, Điền Tư cũng chỉ cười và không nói gì, đi đến ngồi đối diện ông, dì Tiểu Cầm lặng lẽ bưng món ăn lên. Điền Trọng Lân uống thuốc, Điền Tư ăn cơm, hai người đều không nói gì.
Bầu không khí lạnh đang ủ ê giữa họ.
Điền Trọng Lân nghĩ đến chuyện của Điền Dục Mẫn, trong lòng lại thấy tức giận, nghĩ đến biểu cảm và cử chỉ gần đây của Điền Tư, chỉ cảm thấy như họ đều có chuyện gì đó giấu ông. Đợi Điền Tư ăn xong cơm, Điền Trọng Lân đuổi dì giúp việc đi rồi dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Điền Tư, lạnh lùng hỏi anh: "Cháu yêu đương rồi à?"
Điền Tư không ngờ Điền Trọng Lân lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Điền Trọng Lân nghiêm mặt lạnh lùng nhìn anh, con ngươi xám sâu ngưng đọng như không có chút tình người nào.
Điền Tư nghĩ chắc chắn là ông đã thấy được điều gì đó, còn đang tức giận nên chỉ có thể gật đầu thừa nhận: "Đúng là đang yêu đương."
Điền Trọng Lân hỏi: "Đã có bạn gái rồi sao lại giấu không nói với ông? Cô gái đó là ai, các cháu quen nhau thế nào, yêu nhau bao lâu rồi?" Điền Tư đáp: "Quen nhau ở trường, yêu nhau hơn hai tháng rồi." Điền Trọng Lân nghe xong, trong lòng thầm nghĩ thời gian yêu đương của họ cũng ngắn, nếu thật sự muốn chia tay thì cũng dễ. Ông lại nhìn miếng băng dính dán bên hầu kết Điền Tư rồi hỏi anh một câu không mặn không nhạt: "Cổ bị sao vậy?"
Điền Tư nói: "Chơi bóng nên bị trầy."
"Ồ. Đã sát trùng chưa, ông có dung dịch sát khuẩn đó."
Điền Trọng Lân vừa nói, vừa chống gậy lấy ra túi thuốc, đẩy lọ povidone màu nâu cho anh.
Điền Tư nhìn lọ thuốc rồi cười nói, "Chỉ là vết trầy nhỏ thôi, đâu cần phức tạp vậy, dán miếng băng là được rồi."
"Nặng hay nhẹ thì ông nói mới tính, cháu gỡ băng ra cho ông xem." Điền Trọng Lân đứng trước mặt anh, che mất ánh sáng. Điền Tư không lên tiếng nhưng cũng không động tay, Điền Trọng Lân đã hiểu, ông đặt túi thuốc sang một bên rồi cười nói: "Lần trước là chơi bóng bị trật, lần này là chơi bóng bị trầy, sau này cháu còn định chơi bóng mấy lần nữa? Cháu cũng không cần nói nữa, ông đã sớm biết là do cô ấy làm rồi, ông thấy cháu yêu đương mấy tháng, điện thoại cũng không gọi cho ông nữa, cũng biết nói dối rồi!"
Đang nói thì điện thoại của Điền Tư bỗng reo lên. Giờ này thì tám phần là Hồ Già gọi đến.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Điền Trọng Lân nói với anh: "Nghe điện thoại đi."
Đợi đến khi cô phản ứng lại, trong lòng lại có chút buồn man mác, vừa cười vừa đẩy anh ra rồi nói: "Vậy anh nhanh hoàn thành nó đi, để em còn chơi thử."
Điền Tư nói được. Khi hai người nói chuyện, Tháp Thông Thiên im lìm nằm ở bên cạnh. Điền Tư nghĩ đến bố thì trong lòng lại cảm thấy chua xót, như bị một tảng đá đè lên vậy. Đến tối hai người lại ôm nhau ngủ, Hồ Già đau bụng, lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh, tác dụng của thuốc ibuprofen vẫn chưa lên nên cô cắn mạnh mấy cái lên cổ Điền Tư, ngẩng đầu lại đối diện ánh mắt ngoan ngoãn của anh.
Điền Tư chậm rãi xoa lưng cô, Hồ Già thở một cái thật dài rồi hôn lên hầu kết anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là cuối tuần nên Điền Tư lại phải trở về Dũng Thành.
Chiếc áo len cao cổ đã được giặt còn chưa khô, anh đành phải dán miếng băng cá nhân lên cổ để che đi dấu hôn.
Hồ Già chống tay ở bên cạnh nghiền ngẫm nhìn anh, Điền Tư bật cười. Cô lại quấn lấy như mật ong dính lên trên người anh.
Khi Điền Tư đến nơi ở của Điền Trọng Lân ở Xuân Hà Loan, trong phòng chỉ có dì Chu Nguyệt Cầm, không thấy Điền Trọng Lân đâu.
Điền Tư hỏi bà, "Ông ở đâu ạ?" Chu Nguyệt Cầm nhìn chằm chằm vào cái nồi đất sôi ùng ục thuốc bắc rồi nhỏ giọng trả lời: "Trong phòng đọc sách ấy."
Điền Tư gật đầu, hai người ngâm mình trong mùi thuốc đắng chát, anh nhìn cái nồi đất đen sì rồi cúi mắt hỏi bà: "Chân ông bị đau lắm sao? Sao lại phải uống thuốc nữa vậy ạ?" Chu Nguyệt Cầm nhìn mưa bên ngoài rồi chỉ nói: "Dạo này thời tiết xấu, chân ông lại bị đau, đêm qua đau ra cả mồ hôi nên phải lén dậy uống thuốc giảm đau..." Nói đến nửa chừng thì từ phòng đọc sách truyền đến tiếng Điền Trọng Lân quát giận dữ: "Hồ đồ!"
Điền Tư và Chu Nguyệt Cầm cùng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng sôi trong nồi đất.
"Cô của cháu cũng ở trong đó."
Chu Nguyệt Cầm mở nắp nồi đất rồi nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Điền Tư nghĩ đến quan hệ của cô và chú rồi lại hỏi bà: "Vậy chú cũng đến à?"
"Chỉ có mình cô cháu đến thôi." Chu Nguyệt Cầm thấy thuốc sắc gần xong, tắt lửa, nghiêng đầu nói với Điền Tư: "Hai người ăn trưa xong liền vào phòng đọc sách, nói đến giờ cũng đã ba bốn tiếng rồi." Nói đến đây, Chu Nguyệt Cầmcũng không tiện nói thêm gì nữa, Điền Tư cũng hiểu, anh ra ngoài ngồi ghế sofa một lúc, xem tin tức truyền hình và để âm lượng nhỏ.
Đến giờ ăn cơm, Điền Dục Mẫn và Điền Trọng Lân đều không ra khỏi phòng đọc sách.
Điền Tư lại đợi thêm một tiếng nữa, họ vẫn còn tranh luận.
Điền Dục Mẫn trong phòng đọc sách cũng cứng đầu, không chịu nhượng bộ.
Điền Trọng Lân bị cô chọc giận khiến cho chân trái càng đau nhức tê dại, cũng không tiện đánh đòn nên chỉ đành nhẫn nại.
Chiếc đồng hồ tự kêu Bát Tiên Bát Bảo phía sau ông vẫn đánh nhịp nhẹ nhàng. Bảy giờ, đồng hồ đã đến lúc báo giờ, núi Bồng Lai chạm ngọc vàng trên tháp chuông từ từ mở ra, núi đá lui lại, để lộ ra lầu các tiên đài rực rỡ bên trong, kim loại bên trong quay ròng ròng, sóng biển lưu ly đập bờ, linh thạch cỏ lạ lấp lánh, Bát Tiên chúc thọ.
Điền Trọng Lân liếc nhìn đồng hồ, thực sự bực mình đến mức muốn tắt nó ngay lập tức.
Chiếc đồng hồ này là do Điền Bồi Anh năm đó đấu giá từ Pháp về, rất không hợp với phòng đọc sách giản dị của Điền Trọng Lân, ông đợi đến khi nghỉ hưu mới chịu bày ra.
Điền Trọng Lân uống một ngụm trà.
Ông nghiêm giọng nói: "Bố thấy con chỉ là khả năng chịu áp lực quá kém, bận rộn đến nỗi mụ mị đầu óc, chuyện con nói hôm nay, bố coi như chưa nghe thấy."
Điền Dục Mẫn siết chặt tay, giọng nói giả vờ bình tĩnh: "Bố không nghe thấy, vậy con nói lại lần nữa, chuyện con và Kỳ Chấn Quảng ly thân ai khuyên cũng vô dụng. Những lời anh ta nói với bố qua điện thoại đều là mấy lời văn vở mà thôi, con không muốn nghe cũng không quan tâm. Nếu bố muốn tận mắt thấy chúng con ly hôn thì bố cứ khuyên ngăn tiếp đi."
Điền Trọng Lân bị cô nghẹn đến mức lông mày cũng dựng đứng cả lên.
Trong thư phòng chỉ có ông và Điền Dục Mẫn, Điền Trọng Lân nói chuyện cũng không hề vòng vo.
Điền Trọng Lân thở dài: "Vốn đang yên đang lành mà phải làm thành ra thế này để làm gì? Con có chuyện gì mà bình thường không thể nói với bố mà nhất định phải bùng nổ vào hôm nay? Con đừng nói với bố về tình yêu, đó đều là khái niệm do con người tạo ra, người ta có thể vì tình yêu mà kết hôn, cũng có thể vì tình yêu mà ly hôn. Bố biết con từ đầu đã không thích nó, qua bao nhiêu năm rồi, ít nhiều gì thì cũng có chút tình cảm..."
Điền Trọng Lân nói đến đây lại nhìn Điền Dục Mẫn, má cô hóp lại, ông đau lòng, cau mày hỏi cô: "Con nói cho bố biết, nó có đánh con không, mắng con không, hay là ở bên ngoài lén lút có người khác?"
"Anh ấy không đánh con, không mắng con, cũng không ngoại tình."
"Vậy con đang làm loạn cái gì?"
Điền Dục Mẫn cười khổ rồi lại hỏi lại ông: "Chẳng lẽ nhất định phải là anh ấy đánh con, mắng con, rồi ngoại tình trong hôn nhân thì con mới được ly hôn sao?"
Điền Trọng Lân nhất thời không nói nên lời, Điền Dục Mẫn lại nói: "Con và anh ấy không thể sống chung nữa, có một số chuyện con nói ra, bố sẽ lại tức giận, chê con nhạy cảm nghĩ nhiều nên con cũng không muốn nói. Bây giờ chúng con chỉ ly thân, chuyện ly hôn con vẫn chưa nghĩ rõ ràng, đợi con nghĩ xong sẽ đến thông báo với bố." Điền Dục Mẫn dùng hai chữ "thông báo".
Cô nói xong liền xách túi đi ra ngoài, Điền Trọng Lân gọi cô quay lại, cô cũng không nghe.
Tay Điền Dục Mẫn run rẩy, cô cảm thấy mấy tiếng đồng hồ đối chất với bố trong phòng đọc sách đã tiêu hao hết sức lực của cô.
Mấy hôm trước, cô và Kỳ Chấn Quảng đã cãi nhau về vấn đề học sinh nhảy lầu. Kỳ Chấn Quảng cười cô lắm lòng trắc ẩn, nói thẳng rằng học sinh bây giờ lớn lên trong lu mật, đứa nào cũng yếu đuối, sau đó, anh ta thậm chí còn nhắc đến anh trai cô. Cô không chịu nổi nữa liền bỏ đi ở riêng, Kỳ Chấn Quảng bề ngoài thản nhiên nhưng quay đầu lại gọi cho Điền Trọng Lân, ám chỉ nói mấy nay cô chịu nhiều áp lực nên có mâu thuẫn với anh ta.
Điền Trọng Lân nghe xong cũng nhíu mày, liền nhân dịp cuối tuần gọi cô đến, vừa phê bình, vừa khuyên bảo. Điền Dục Mẫn chỉ thấy mệt mỏi.
Điền Tư thấy thần sắc trên mặt cô không rõ là gì, cuối cùng vẫn đến hỏi Điền Trọng Lân: "Cô bị sao vậy ạ?"
Điền Trọng Lân chống gậy giận dữ quát: "Cháu cứ đi theo cô đi!"
Điền Tư không yên tâm về Điền Dục Mẫn.
Anh nghĩ đến chuyện Thịnh Gia Vọng nói rằng cô đi khám ở khoa tâm thần, lo lắng về tình trạng tâm lý của cô.
Lúc này, Điền Dục Mẫn vẫn chưa lái xe đi, anh liền theo vào gara. Trong bóng tối, Điền Dục Mẫn bị quáng gà nên sờ không thấy đèn, lòng bàn tay cô tê dại, đứng bên xe cúi đầu lục chìa khóa. Điền Tư bật đèn lên, ánh đèn quá chói mắt, Điền Dục Mẫn sợ ánh sáng, thái dương cảm thấy nhức nhối, tay lục túi kéo xuống làm đồ trong túi rơi tứ tung trên mặt đất.
Điền Dục Mẫn còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ biết ôm túi rồi nhìn mặt đất lộn xộn.
"Không sao đâu." Điền Tư nhỏ giọng nói rồi cúi người xuống nhặt.
Rơi từ trong túi cô ra, ngoài đồ lặt vặt hàng ngày còn có hộp thuốc paroxetine hydrochloride bị bẹp dúm.
Điền Tư nhìn thấy hộp thuốc, bàn tay đang dọn dẹp bỗng khựng lại rồi lại nhẹ nhàng nhặt đồ lên, giúp cô gom vào trong túi.
Anh lại hỏi cô: "Cô đã tìm thấy chìa khóa chưa ạ?" Điền Dục Mẫn gật đầu, Điền Tư thấy cô nắm chặt chìa khóa, lại thấy lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh, trong đầu liền liên tưởng đến dáng vẻ của bố anh khi bị bệnh. Hai người họ cách một thế hệ, Điền Dục Mẫn cảm thấy mình mất thể diện trước mặt người ít tuổi hơn nên không chịu nói thêm hay ở lại lâu hơn, vội vội vàng vàng ngồi vào xe rồi lái xe đi.
Điền Tư từ gara quay lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Điền Trọng Lân.
Ông ngồi một mình trước bàn uống thuốc bắc, dì Tiểu Cầm đang dọn dẹp trong bếp, căn nhà cứ như bị tắt âm thanh.
"Cô về rồi ạ." Trong bầu không khí ngột ngạt khô khan như vậy, Điền Tư chỉ có thể bình thản báo cáo với Điền Trọng Lân.
"Cháu đối với cô cháu thật ra rất tích cực, còn đi ra ngoài tiễn cô cháu." Điền Trọng Lân nói một câu không mang theo chút biểu cảm gì, Điền Tư cũng chỉ cười và không nói gì, đi đến ngồi đối diện ông, dì Tiểu Cầm lặng lẽ bưng món ăn lên. Điền Trọng Lân uống thuốc, Điền Tư ăn cơm, hai người đều không nói gì.
Bầu không khí lạnh đang ủ ê giữa họ.
Điền Trọng Lân nghĩ đến chuyện của Điền Dục Mẫn, trong lòng lại thấy tức giận, nghĩ đến biểu cảm và cử chỉ gần đây của Điền Tư, chỉ cảm thấy như họ đều có chuyện gì đó giấu ông. Đợi Điền Tư ăn xong cơm, Điền Trọng Lân đuổi dì giúp việc đi rồi dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Điền Tư, lạnh lùng hỏi anh: "Cháu yêu đương rồi à?"
Điền Tư không ngờ Điền Trọng Lân lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Điền Trọng Lân nghiêm mặt lạnh lùng nhìn anh, con ngươi xám sâu ngưng đọng như không có chút tình người nào.
Điền Tư nghĩ chắc chắn là ông đã thấy được điều gì đó, còn đang tức giận nên chỉ có thể gật đầu thừa nhận: "Đúng là đang yêu đương."
Điền Trọng Lân hỏi: "Đã có bạn gái rồi sao lại giấu không nói với ông? Cô gái đó là ai, các cháu quen nhau thế nào, yêu nhau bao lâu rồi?" Điền Tư đáp: "Quen nhau ở trường, yêu nhau hơn hai tháng rồi." Điền Trọng Lân nghe xong, trong lòng thầm nghĩ thời gian yêu đương của họ cũng ngắn, nếu thật sự muốn chia tay thì cũng dễ. Ông lại nhìn miếng băng dính dán bên hầu kết Điền Tư rồi hỏi anh một câu không mặn không nhạt: "Cổ bị sao vậy?"
Điền Tư nói: "Chơi bóng nên bị trầy."
"Ồ. Đã sát trùng chưa, ông có dung dịch sát khuẩn đó."
Điền Trọng Lân vừa nói, vừa chống gậy lấy ra túi thuốc, đẩy lọ povidone màu nâu cho anh.
Điền Tư nhìn lọ thuốc rồi cười nói, "Chỉ là vết trầy nhỏ thôi, đâu cần phức tạp vậy, dán miếng băng là được rồi."
"Nặng hay nhẹ thì ông nói mới tính, cháu gỡ băng ra cho ông xem." Điền Trọng Lân đứng trước mặt anh, che mất ánh sáng. Điền Tư không lên tiếng nhưng cũng không động tay, Điền Trọng Lân đã hiểu, ông đặt túi thuốc sang một bên rồi cười nói: "Lần trước là chơi bóng bị trật, lần này là chơi bóng bị trầy, sau này cháu còn định chơi bóng mấy lần nữa? Cháu cũng không cần nói nữa, ông đã sớm biết là do cô ấy làm rồi, ông thấy cháu yêu đương mấy tháng, điện thoại cũng không gọi cho ông nữa, cũng biết nói dối rồi!"
Đang nói thì điện thoại của Điền Tư bỗng reo lên. Giờ này thì tám phần là Hồ Già gọi đến.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Điền Trọng Lân nói với anh: "Nghe điện thoại đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.