Chương 113: Tuyết đầu mùa
Dã Bồ Tát
23/09/2024
Điền Tư nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia không phải Hồ Già, mà là cậu anh. Ông ngoại anh gặp chuyện rồi.
Điền Tư bắt chuyến tàu cao tốc sớm nhất về Thượng Hải, Điền Trọng Lân muốn cùng đi, Điền Tư thấy chân ông bất tiện nên khuyên ngăn lại.
Trên tàu cao tốc, Điền Tư cúi mắt, tâm trạng anh rối bời. Trời càng lúc càng lạnh, sắp đến ga Hồng Kiều còn đổ mưa, tàu từ từ lăn bánh tiến lên, kéo giọt mưa trên cửa sổ thành nét chéo mảnh mai. Điền Tư không tự chủ được mà nghĩ đến những lời nôn nóng của cậu anh trong điện thoại, ông ngoại không ổn rồi, cháu mau qua đây đi. Đến thời khắc then chốt, điều mà người ta có thể nói luôn rất ít.
Điền Tư đến bệnh viện.
Giấy thông báo nguy kịch đã được đưa xuống, cậu và bà ngoại trông thật lẻ loi.
Điền Tư hỏi cậu: "Ông ngoại thế nào rồi ạ?" Cậu anh nhìn về phía phòng cấp cứu rồi lắc đầu với anh.
"Hôm qua còn có thể dùng ngón tay ra hiệu với tôi, sao hôm nay lại không được nữa." Bà ngoại khẽ nói.
Cậu anh nghe lời bà ngoại, khóe mắt lại đỏ hoe. Tóc bà ngoại không buộc gọn, bên trán rũ xuống một lọn mềm mại. Bình thường bà ra ngoài luôn thích bôi dầu hoa quế, phải cuốn tóc mượt mà sáng bóng mới chịu gặp người. Có lần, bà ngoại ăn nhiều cua hoàng đế, nửa đêm phải đi cấp cứu, bà cũng phải chải tóc gọn gàng, thoa son môi rồi mới đi. So với lúc đó, hôm nay bà nhìn thật sự tiều tụy.
Bác sĩ đi ra ngoài rồi tìm cậu anh nói chuyện.
Cậu anh ra hiệu cho Điền Tư, bảo anh ở bên bà ngoại. Điền Tư nắm lấy tay bà ngoại, lòng bàn tay bà thật lạnh lẽo.
Bác sĩ và cậu anh nói chuyện nhỏ ở cuối hành lang, Điền Tư chỉ mơ hồ nghe được mấy từ khóa như tuổi quá cao, không thể phẫu thuật, điều trị bảo tồn. Cậu anh đứng dưới ánh sáng mờ, biểu cảm không rõ ràng, chỉ gật gật đầu, nói rất ít. Hai người nói chuyện xong, cậu anh quay lại rồi nói với bà ngoại: "Phải kiên cường một chút, chuẩn bị tâm lý, dù cứu được hay không cứu được thì nước mắt cũng phải nén lại, đừng khóc lóc ở đây, sẽ không hay ho, ông cụ mà biết thì cũng sẽ tức giận đấy."
Vừa dứt lời, bà ngoại đã rơi nước mắt.
Lời cậu anh nói như nước đổ lá khoai.
Ba người đợi đến ba, bốn giờ sáng.
Ông ngoại được cứu trở về, bà ngoại che mặt khóc lên thành tiếng. Cậu anh ôm bà rồi nói: "Được rồi được rồi, cứu về được rồi còn khóc gì nữa."
Mấy ngày sau bệnh viện mới cho phép Điền Tư và mọi người vào thăm ông ngoại ở ICU. Nhìn số liệu trên màn hình trong phòng bệnh, Điền Tư đột nhiên hiểu "cứu về" nghĩa là gì, bác sĩ chỉ cứu lại được nhịp tim của ông ngoại, ông vẫn hôn mê, ông ngoại mất đi tất cả khả năng vận động, khả năng biểu đạt, ông chỉ có thể mở đôi mắt vàng vọt, vô cảm nhìn họ.
Theo bảng đánh giá hôn mê Glasgow, điểm của ông ngoại ở mức thấp nhất.
Bác sĩ nói, ông bị chính cơ thể của mình giam cầm.
Bà ngoại đi đến nắm tay ông ngoại.
Ông ngoại không có biểu cảm gì, mắt vẫn nhìn trần nhà. Ông quá gầy, nhãn cầu như vì gầy mà muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Khi về đến nhà, bà ngoại tự nhốt mình trong phòng tắm không chịu ra. Cậu anh gõ cửa bên ngoài gọi, bà ngoại đều không đáp. Cậu thực sự là sợ quá, gọi Điền Tư đến giúp phá cửa. Bà ngoại co ro ở trong bồn tắm không động đậy. Cậu anh nói tình trạng này của bà ngoại không phải là chuyện tốt. Ban ngày cậu phải đi đến công ty nên Điền Tư liền lại về ở nhà ông bà ngoại, bầu bạn với bà.
Hồ Già gọi điện hỏi thăm Điền Tư mấy lần, Điền Tư đều nói nhà anh không có chuyện gì, chỉ là sức khỏe của người già không được tốt.
Điền Trọng Lân đến Thượng Hải một chuyến, sau khi gặp ông ngoại anh, biểu cảm trên mặt ông cũng không mấy sáng sủa, ôn tồn nói với bà ngoại và cậu anh mấy câu an ủi.
Sau đó, Điền Trọng Lân lại hỏi Điền Tư qua điện thoại, hỏi anh cậu và bà ngoại định xử lý thế nào. Điền Tư biết ý của Điền Trọng Lân hỏi xử lý thế nào là xử lý hậu sự ra sao. Trong điện thoại, Điền Tư nói lấp lửng, chỉ bảo họ định điều trị bảo tồn.
Tối đến, cậu anh và bà ngoại lại cãi nhau.
Bà ngoại lấy ra bài báo mà bà đọc được trên mạng, nói rằng muốn cho ông ngoại phẫu thuật mở sọ.
Cậu anh gần như van nài: "Đừng giày vò thêm nữa, người đã già rồi, mở mắt cũng đã mệt, mẹ còn muốn ông ấy như thế nào nữa? Buông tha cho ông ấy đi có được không."
Giọng bà ngoại lại cao lên: "Có ý gì? Buông tha cho ông ấy là sao, tôi làm sao cơ? Tôi chỉ muốn ông già của tôi khỏe thì tôi có gì sai, với lại ông ấy cũng có thể phẫu thuật mà, anh xem trên báo kia người phẫu thuật cũng cùng tuổi ông ấy, sao ông ấy lại không thể phẫu thuật? Anh chỉ là không muốn tiếp tục bỏ nỗ lực vào ông ấy nữa mà thôi, tôi thấy anh liên lạc với người ở nghĩa trang..."
Nói đến đây, cậu anh lại càng muốn cãi với bà ngoại.
"Con làm sao cơ? Con chuẩn bị sớm một chút cũng sai à? Với lại con có cho ông ấy ngừng điều trị đâu, con không có mà!"
Cãi nhau đến cuối cùng, hai người đều đỏ mặt tía tai, bà ngoại tức đến phát ốm, nằm liệt giường.
Điền Tư bận chăm sóc bà ngoại nên chỉ có thể tranh thủ mà đi xem phim với Hồ Già.
Khi đi ra khỏi rạp, Hồ Già vươn vai nói: "Quay phim đẹp thật đấy."
Điền Tư cười, "Vậy à?" Hồ Già im lặng một lúc rồi nghiêng đầu hỏi anh: "Em thấy con chó nhỏ trong phim cũng rất dễ thương, anh thấy sao?"
Anh gật đầu đáp lại, Hồ Già nhìn anh một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Điền Tư, trong phim hoàn toàn không có chó, dạo này anh sao vậy?"
Điền Tư cười nhạt nói: "Không có chó con à? Vậy có lẽ là anh nhớ nhầm rồi. Anh ổn mà, em đừng lo cho anh, mau trở về học đi."
Cuối tuần, bà ngoại và cậu vẫn lạnh mặt với nhau.
Điền Tư đi cùng cậu anh đến nghĩa trang và mang theo hoa.
Nghĩa trang được tu sửa rất đẹp, có tùng, có mai, có dâu, nhìn từ xa thì giống như một khu biệt thự.
Mộ của ông ngoại đã được mua từ sáu bảy năm trước, vẻ ngoài trang nghiêm và yên tĩnh. Bia mộ chỉ khắc tên ông và vẫn chưa sơn. Cậu anh ngồi xuống, nhẹ nhàng gỡ lá rụng trên bia mộ, ấn theo rãnh chữ khắc, dùng ngón tay viết tên ông ngoại một cách chậm rãi, rồi lại từ từ đứng dậy. Bia mộ bên cạnh ông ngoại thì đã sơn, dưới lòng đất là một linh hồn của người khác đã ngủ yên.
Cậu anh cẩn thận lau cái bia đó, phủi bụi trên dòng chữ vàng, hiện ra hai chữ Trì Vận.
"Sau này ông ngoại lại có thể ở cùng mẹ cháu rồi." Cậu anh nói.
Điền Tư gật đầu rồi đặt hoa trước mộ Trì Vận.
Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa. (*)(*Tuyết đầu mùa: Bản gốc là ngày Tiểu Tuyết. Tiểu tuyết (小雪) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Việt Nam , , , . Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch (Bắc bán cầu), hoặc 21 hay 22 tháng 5 (Nam bán cầu), khi ở 240° ( bằng 240°). Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết xuất hiện.)
Dự báo thời tiết nói chiều sẽ có tuyết rơi. Điền Tư và cậu còn chưa ra khỏi nghĩa trang thì mưa tuyết đã rơi xuống.
Hôm nay là ngày giỗ của Trì Vận, hạt tuyết nhỏ vụn rơi nhẹ nhàng lên người họ, Điền Tư đột nhiên cảm thấy, mẹ anh đã trở về thăm anh rồi. Điền Tư và cậu đi rất chậm, họ xuống khỏi núi giả, qua tán lá tùng ướt đẫm, thoáng thấy có người quen - bà ngoại đã chải tóc dịu dàng, ôm bó hoa từ từ đi lên núi. Cuối cùng bà vẫn đến thăm đứa con gái nhỏ yêu quý nhất của mình.
Đầu dây bên kia không phải Hồ Già, mà là cậu anh. Ông ngoại anh gặp chuyện rồi.
Điền Tư bắt chuyến tàu cao tốc sớm nhất về Thượng Hải, Điền Trọng Lân muốn cùng đi, Điền Tư thấy chân ông bất tiện nên khuyên ngăn lại.
Trên tàu cao tốc, Điền Tư cúi mắt, tâm trạng anh rối bời. Trời càng lúc càng lạnh, sắp đến ga Hồng Kiều còn đổ mưa, tàu từ từ lăn bánh tiến lên, kéo giọt mưa trên cửa sổ thành nét chéo mảnh mai. Điền Tư không tự chủ được mà nghĩ đến những lời nôn nóng của cậu anh trong điện thoại, ông ngoại không ổn rồi, cháu mau qua đây đi. Đến thời khắc then chốt, điều mà người ta có thể nói luôn rất ít.
Điền Tư đến bệnh viện.
Giấy thông báo nguy kịch đã được đưa xuống, cậu và bà ngoại trông thật lẻ loi.
Điền Tư hỏi cậu: "Ông ngoại thế nào rồi ạ?" Cậu anh nhìn về phía phòng cấp cứu rồi lắc đầu với anh.
"Hôm qua còn có thể dùng ngón tay ra hiệu với tôi, sao hôm nay lại không được nữa." Bà ngoại khẽ nói.
Cậu anh nghe lời bà ngoại, khóe mắt lại đỏ hoe. Tóc bà ngoại không buộc gọn, bên trán rũ xuống một lọn mềm mại. Bình thường bà ra ngoài luôn thích bôi dầu hoa quế, phải cuốn tóc mượt mà sáng bóng mới chịu gặp người. Có lần, bà ngoại ăn nhiều cua hoàng đế, nửa đêm phải đi cấp cứu, bà cũng phải chải tóc gọn gàng, thoa son môi rồi mới đi. So với lúc đó, hôm nay bà nhìn thật sự tiều tụy.
Bác sĩ đi ra ngoài rồi tìm cậu anh nói chuyện.
Cậu anh ra hiệu cho Điền Tư, bảo anh ở bên bà ngoại. Điền Tư nắm lấy tay bà ngoại, lòng bàn tay bà thật lạnh lẽo.
Bác sĩ và cậu anh nói chuyện nhỏ ở cuối hành lang, Điền Tư chỉ mơ hồ nghe được mấy từ khóa như tuổi quá cao, không thể phẫu thuật, điều trị bảo tồn. Cậu anh đứng dưới ánh sáng mờ, biểu cảm không rõ ràng, chỉ gật gật đầu, nói rất ít. Hai người nói chuyện xong, cậu anh quay lại rồi nói với bà ngoại: "Phải kiên cường một chút, chuẩn bị tâm lý, dù cứu được hay không cứu được thì nước mắt cũng phải nén lại, đừng khóc lóc ở đây, sẽ không hay ho, ông cụ mà biết thì cũng sẽ tức giận đấy."
Vừa dứt lời, bà ngoại đã rơi nước mắt.
Lời cậu anh nói như nước đổ lá khoai.
Ba người đợi đến ba, bốn giờ sáng.
Ông ngoại được cứu trở về, bà ngoại che mặt khóc lên thành tiếng. Cậu anh ôm bà rồi nói: "Được rồi được rồi, cứu về được rồi còn khóc gì nữa."
Mấy ngày sau bệnh viện mới cho phép Điền Tư và mọi người vào thăm ông ngoại ở ICU. Nhìn số liệu trên màn hình trong phòng bệnh, Điền Tư đột nhiên hiểu "cứu về" nghĩa là gì, bác sĩ chỉ cứu lại được nhịp tim của ông ngoại, ông vẫn hôn mê, ông ngoại mất đi tất cả khả năng vận động, khả năng biểu đạt, ông chỉ có thể mở đôi mắt vàng vọt, vô cảm nhìn họ.
Theo bảng đánh giá hôn mê Glasgow, điểm của ông ngoại ở mức thấp nhất.
Bác sĩ nói, ông bị chính cơ thể của mình giam cầm.
Bà ngoại đi đến nắm tay ông ngoại.
Ông ngoại không có biểu cảm gì, mắt vẫn nhìn trần nhà. Ông quá gầy, nhãn cầu như vì gầy mà muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Khi về đến nhà, bà ngoại tự nhốt mình trong phòng tắm không chịu ra. Cậu anh gõ cửa bên ngoài gọi, bà ngoại đều không đáp. Cậu thực sự là sợ quá, gọi Điền Tư đến giúp phá cửa. Bà ngoại co ro ở trong bồn tắm không động đậy. Cậu anh nói tình trạng này của bà ngoại không phải là chuyện tốt. Ban ngày cậu phải đi đến công ty nên Điền Tư liền lại về ở nhà ông bà ngoại, bầu bạn với bà.
Hồ Già gọi điện hỏi thăm Điền Tư mấy lần, Điền Tư đều nói nhà anh không có chuyện gì, chỉ là sức khỏe của người già không được tốt.
Điền Trọng Lân đến Thượng Hải một chuyến, sau khi gặp ông ngoại anh, biểu cảm trên mặt ông cũng không mấy sáng sủa, ôn tồn nói với bà ngoại và cậu anh mấy câu an ủi.
Sau đó, Điền Trọng Lân lại hỏi Điền Tư qua điện thoại, hỏi anh cậu và bà ngoại định xử lý thế nào. Điền Tư biết ý của Điền Trọng Lân hỏi xử lý thế nào là xử lý hậu sự ra sao. Trong điện thoại, Điền Tư nói lấp lửng, chỉ bảo họ định điều trị bảo tồn.
Tối đến, cậu anh và bà ngoại lại cãi nhau.
Bà ngoại lấy ra bài báo mà bà đọc được trên mạng, nói rằng muốn cho ông ngoại phẫu thuật mở sọ.
Cậu anh gần như van nài: "Đừng giày vò thêm nữa, người đã già rồi, mở mắt cũng đã mệt, mẹ còn muốn ông ấy như thế nào nữa? Buông tha cho ông ấy đi có được không."
Giọng bà ngoại lại cao lên: "Có ý gì? Buông tha cho ông ấy là sao, tôi làm sao cơ? Tôi chỉ muốn ông già của tôi khỏe thì tôi có gì sai, với lại ông ấy cũng có thể phẫu thuật mà, anh xem trên báo kia người phẫu thuật cũng cùng tuổi ông ấy, sao ông ấy lại không thể phẫu thuật? Anh chỉ là không muốn tiếp tục bỏ nỗ lực vào ông ấy nữa mà thôi, tôi thấy anh liên lạc với người ở nghĩa trang..."
Nói đến đây, cậu anh lại càng muốn cãi với bà ngoại.
"Con làm sao cơ? Con chuẩn bị sớm một chút cũng sai à? Với lại con có cho ông ấy ngừng điều trị đâu, con không có mà!"
Cãi nhau đến cuối cùng, hai người đều đỏ mặt tía tai, bà ngoại tức đến phát ốm, nằm liệt giường.
Điền Tư bận chăm sóc bà ngoại nên chỉ có thể tranh thủ mà đi xem phim với Hồ Già.
Khi đi ra khỏi rạp, Hồ Già vươn vai nói: "Quay phim đẹp thật đấy."
Điền Tư cười, "Vậy à?" Hồ Già im lặng một lúc rồi nghiêng đầu hỏi anh: "Em thấy con chó nhỏ trong phim cũng rất dễ thương, anh thấy sao?"
Anh gật đầu đáp lại, Hồ Già nhìn anh một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Điền Tư, trong phim hoàn toàn không có chó, dạo này anh sao vậy?"
Điền Tư cười nhạt nói: "Không có chó con à? Vậy có lẽ là anh nhớ nhầm rồi. Anh ổn mà, em đừng lo cho anh, mau trở về học đi."
Cuối tuần, bà ngoại và cậu vẫn lạnh mặt với nhau.
Điền Tư đi cùng cậu anh đến nghĩa trang và mang theo hoa.
Nghĩa trang được tu sửa rất đẹp, có tùng, có mai, có dâu, nhìn từ xa thì giống như một khu biệt thự.
Mộ của ông ngoại đã được mua từ sáu bảy năm trước, vẻ ngoài trang nghiêm và yên tĩnh. Bia mộ chỉ khắc tên ông và vẫn chưa sơn. Cậu anh ngồi xuống, nhẹ nhàng gỡ lá rụng trên bia mộ, ấn theo rãnh chữ khắc, dùng ngón tay viết tên ông ngoại một cách chậm rãi, rồi lại từ từ đứng dậy. Bia mộ bên cạnh ông ngoại thì đã sơn, dưới lòng đất là một linh hồn của người khác đã ngủ yên.
Cậu anh cẩn thận lau cái bia đó, phủi bụi trên dòng chữ vàng, hiện ra hai chữ Trì Vận.
"Sau này ông ngoại lại có thể ở cùng mẹ cháu rồi." Cậu anh nói.
Điền Tư gật đầu rồi đặt hoa trước mộ Trì Vận.
Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa. (*)(*Tuyết đầu mùa: Bản gốc là ngày Tiểu Tuyết. Tiểu tuyết (小雪) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Việt Nam , , , . Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch (Bắc bán cầu), hoặc 21 hay 22 tháng 5 (Nam bán cầu), khi ở 240° ( bằng 240°). Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết xuất hiện.)
Dự báo thời tiết nói chiều sẽ có tuyết rơi. Điền Tư và cậu còn chưa ra khỏi nghĩa trang thì mưa tuyết đã rơi xuống.
Hôm nay là ngày giỗ của Trì Vận, hạt tuyết nhỏ vụn rơi nhẹ nhàng lên người họ, Điền Tư đột nhiên cảm thấy, mẹ anh đã trở về thăm anh rồi. Điền Tư và cậu đi rất chậm, họ xuống khỏi núi giả, qua tán lá tùng ướt đẫm, thoáng thấy có người quen - bà ngoại đã chải tóc dịu dàng, ôm bó hoa từ từ đi lên núi. Cuối cùng bà vẫn đến thăm đứa con gái nhỏ yêu quý nhất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.