Chương 5: Hồng Trà Mai
Cư Tiểu Diệc
04/07/2013
Ngày ngày cứ bình thản như nước như vậy mà trôi qua.
Cận Thiếu Triết đã bắt đầu học tập được nhiều thứ, còn có thể gói hoa cho khách, ngay cả Ôn Thuấn cũng khen ngợi cậu học còn nhanh chóng, lợi hại hơn cả sư phụ là cô đây. Nhưng mà cô biết, cậu ấy luôn yên lặng chăm chỉ mà luyện tập những khi không có khách hàng.
“leng keng” , tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, mang theo sức sống mới đến.
“Hoan nghênh quý khách!” Ôn Thuấn và Cận Thiếu Triết đồng thời lên tiếng, sau đó hai người nhìn nhau ăn ý cười, có điều khi họ nhìn đến người khách kia thì đều có chút kinh ngạc.
“Là thầy ạ? Mời thầy vào ạ!”
“Ôn tiểu thư, xin chào.” Cấu Tứ Nguyên hướng đến Ôn Thuấn mà ấm áp tươi cười, ánh mắt thì vẫn chú ý đến học trò Cận Thiếu Triết kia.
Ôn Thuấn là người rất hiểu chuyện, quay sang nói với Cận Thiếu Triết: “Thiếu Triết, cậu mau đến tiếp đón thầy giáo cậu cho tốt, nơi này một mình tôi trông coi là được rồi.” Hơn một tháng nay, thầy giáo vẫn thường xuyên tới nơi này thăm cậu, xem đã quen mọi thứ chưa, có thiếu thốn cái gì hay không, luôn quan tâm đầy đủ, quả thực giống như thân nhân vậy.
“Thiếu Triết, lần này thầy tới là vì …..” Thầy giáo nhìn Cận Thiếu Triết, chưa gì đã khẩn cấp mở miệng.
“Thầy à, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện vậy!” Cận Thiếu Triết vội vàng ngắt lời, vẫn giống như mọi khi mời thầy giáo đến quán nước gần đó, miễn cho lại trở ngại việc buôn bán trong cửa hàng. Nhưng mà lần này bộ dáng cậu so với trước đây vội vàng hơn nhiều, dường như có gì đó không muốn cho Ôn Thuấn biết, mà Ôn Thuấn cũng đang vội vàng chào khách, cũng không lưu ý đến điểm khác thường của cậu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô nhìn đồng hồ, lần này hình như bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói thì phải, đã đi rất lâu rồi, sẽ không phải xảy ra chuyện gì đó chứ? Cứ giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa hàng, lại lắc lắc đầu tự bảo mình đừng quan tâm nữa.
Trong quán rượu nhỏ.
Hai người bọn họ đã nói chuyện rất lâu nhưng vẫn không đạt được tiếng nói chung.
“Thiếu Triết, em không lo nghĩ đến chút nào sao? Cơ hội này rất khó, người khác cầu còn không được …. Nếu là vấn đề tiền, thầy có thể …..” Cấu Tứ Nguyên vội vàng muốn khuyên nhủ, thuyết phục Cận Thiếu Triết điều gì đó.
Cận Thiếu Triết vẫn thản nhiên trả lời: “Thầy à, em đã nói qua rồi, em không nghĩ lại tiếp tục học hành, thầy cũng không cần lo lắng cho em nhiều quá. Hiện tại em rất tốt. Được rồi thầy ạ, em cũng đi lâu quá rồi, trong cửa hàng còn nhiều việc!” Vừa dứt lời thì cũng đã đứng lên, nâng thầy giáo vẫn còn muốn ngồi lại nói gì đó kéo ra cửa, cẩn thận gọi xe cho thầy.
Cấu Tứ Nguyên cũng đã hơn năm mươi, trong nhà cũng có con học đại học, vợ lại không có việc làm, thật ra hoàn cảnh gia đình cũng không phải tốt. Cho nên ông từng đề nghị Cận Thiếu Triết đến nhà ở cùng đều bị cự tuyệt, cậu không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho thầy mình. Hiện tại, cậu xuất thần nhìn thứ gì đó mà thầy giáo vừa đặt vào tay mình, bất tri bất giác mà bước vào cửa hàng, vừa thấy Ôn Thuấn mới tỉnh táo, thu lại tờ giấy trên tay, cậu cũng không muốn trở thành gánh nặng của Ôn Thuấn.
Cậu vội vàng lên lầu đem cất tờ giấy kia vào, xoa xoa khuôn mặt mình, lại trở lại bình thường mà xuống lầu, hỗ trợ Ôn Thuấn đón khách, gói hoa.
“Thiếu Triết, Thiếu Triết?” Ôn Thuấn vỗ vỗ bả vai cậu.
Cận Thiếu Triết mờ mịt giương mắt hỏi lại: “Ừm, có chuyện gì?”
“Là tôi hỏi cậu có chuyện gì mới đúng! Khách hàng mua hoa bách hợp, không phải cẩm chướng.” Ôn Thuấn nhắc nhở cậu.
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Cậu vội vàng giải thích với người khách kia, lại một lần nữa đem bó hoa sửa sang lại cho tốt.
“Có phải có vấn đề gì hay không? Thầy giáo cậu vừa nói với cậu cái gì thế?” Ôn Thuấn cảm thấy cậu từ lúc trở về luôn không yên lòng, lo lắng không biết có phải có chuyện gì hay không.
“Không có gì, chỉ là thầy bảo tôi trở về tham gia buổi họp lớp thôi mà, có điều tôi không muốn đi.” Đây đều là bạn học cũ khởi xướng tụ hội, cậu không cần phải đến giúp vui.
Cậu cứ thản nhiên nói như vậy, Ôn Thuấn cũng không truy vấn thêm nữa, để tránh lại xuất hiện chuyện tình xấu hổ như lần trước. Thầm nghĩ, đối mặt với bạn bè đều đỗ đại học cả, khẳng định là cậu ấy cũng thấy khổ sở, vì thế cô liền nhìn cậu, cười cười tỏ vẻ hiểu biết.
Rất nhanh đã sắp đến ngày thất tịch, trước đó cũng đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng mua hoa, kinh doanh cũng tốt hơn nhiều. Một số sinh viên không có nhiều tiền nên họ đã lực chọn cách mà nhiều người cũng chọn đó là mua tặng hoa trước và tửi tiền dần. Cho nên dù chưa phải lễ thất tịch cũng đã có rất nhiều người yêu cầu đưa hoa tới cửa.
“Thiếu Triết, cậu một mình trông cửa hàng nha, tôi đem hoa đưa đến đại học J, sẽ nhanh chóng trở về.” Ôn Thuấn gói hoa cẩn thận xong, chuẩn bị ra ngoài, hai bó hoa hồng to khủng khiếp sắp che phủ hết cả người cô rồi, dường như cả đường cũng không nhìn thấy nữa.
“Để tôi giúp chị đưa đi!”
“Không cần, chỗ đó tôi thường đến, quen thuộc đường hơn cậu, huống hồ cũng không phải xa quá, đi một lúc là tới. Thôi, tôi đi đây, nếu không đi cho kịp, mấy vị khách kia sẽ nổi nóng mất.” Mấy ngày nay những người muốn gửi hoa đều là bạn trai tặng cho bạn gái, cái này là liên quan đến chuyện tình cảm của người ta, không thể qua loa được.
Cận Thiếu Triết biết mình không thể lay chuyển được cô nên cũng không kiên trì nữa. Chỉ là cậu nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng lại mặc niệm, đại học J sao?
Tuy rằng vẫn là nghỉ hè, nhưng lễ thất tịch năm này có vẻ đông vui hơn năm ngoái, đã là giữa tháng 8, trong trường cũng có không ít sinh viên trở lại, còn một số là căn bản không về nhà, vẫn ở lại trường học.
Ôn Thuấn đứng trước cửa thư viện đại học J, tay vẫn đang ôm hoa hồng, kiên nhẫn chờ người đến kí nhận. Một nam sinh đi lướt qua người Ôn Thuấn đến chỗ cách đó không xa, ở đấy đã có một nam sinh khác đang vừa chờ vừa tán gẫu với bạn bên cạnh.
“Nha, đây là danh sách cậu muốn liệt kê, toàn bộ đều ở trên này!”
“Cám ơn nhé. À đúng rồi, về cậu tân sinh viên kia cậu đã tìm được hay chưa? Sắp đến khai giảng rồi!”
“Vẫn chưa! Nói đến chuyện này lại buồn bực, tớ liên hệ với cậu ta rất nhiều lần rồi mà không được, nghe nói cậu ta cũng ở thành phố này. Ngay cả mấy thầy giáo muốn gặp cậu ta cũng không có cách nào, chuyện này cũng không biết làm thế nào bây giờ.”
“Mà này, vừa rồi tớ nghe người ta nói cậu ta bảo rằng sẽ không học, có thật hay không đấy?”
“Không thể nào? Cậu ta được mời vào khoa kiến trúc danh tiếng nhất, cũng là người được gọi nhập học đầu tiên, bao nhiêu người muốn vào mà không được, cậu ta lại buông tha như vậy sao?”
“Đúng vậy, sau đêm thất tịch sẽ chuẩn bị cho lễ khai giảng rồi …..”
Ôn Thuấn nghe xong cũng có chút kinh ngạc, lại có người đỗ vào đại học J mà không học sao? Khoa kiến trúc đại học J cũng là danh tiếng nhất nhì trong nước, người kia bị đần độn sao? Đầu năm nay việc lạ cũng đặc biệt hơi bị nhiều đấy. Có điều chuyện này cũng không làm cô miên man suy nghĩ quá lâu, nữ sinh được nhận hoa kia đã vội vàng chạy tới rồi, Ôn Thuấn đưa tờ kí nhận ra tươi cười, lễ phép đưa cho cô ấy kí vào, hoàn tất nhiệm vụ.
Lúc Ôn Thuấn trở lại cửa hàng hoa, phát hiện thấy Thiếu Triết đã thành thạo gói hoa cho khách, động tác cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là cặp kính mắt cồng kềnh cũ kĩ kia che khuất mất một phần khuôn mặt, làm cho một cậu thanh niên tuấn tú trở nên quê mùa, chậm chạp.
“Thiếu Triết, cậu đeo cái mắt kính này đã bao lâu rồi? Hay là để tôi cùng cậu đi chọn một cái kính mới đi?” Cô nhìn cặp mắt kính kia kiểu dáng cũ chắc cũng phải của thập niên bảy mươi tám mươi mất.
Cận Thiếu Triết đẩy mắt kính, mỉm cười nói: “A, mới đeo có ba năm thôi, cũng không có vấn đề gì, không cần lãng phí tiền đi đổi.”
“Cái gì? Ba năm mà thôi? Chẳng lẽ cậu không đi đo lại độ cận sao?” Số đo mắt luôn thay đổi, cho nên hẳn là hàng năm đều phải đi đo lại để thay mắt kính mới đúng chứ.
“Hôm nay lại nhận thêm được mấy đơn đặt hàng, chị xác định là lễ thất tịch sẽ có đủ người giúp sao? Tôi sợ khách đông quá sẽ luống cuống tay chân.” Cận Thiếu Triết đem đề tài đó bỏ qua, đối với Ôn Thuấn còn đang kinh ngạc, cậu cũng chỉ cười cười, lơ đễnh, dù sao kính mắt là chuyện nhỏ, cậu không muốn ngay cả việc này cũng phiền toái đến cô. Cậu không cần chạy theo mốt mới, kiểu dáng gì miễn dùng được là tốt rồi.
“A, việc này à, không sao, bận rộn thế nào cũng đã gặp qua rồi, tôi cũng đã nhờ mấy người bạn, hôm đó các cô ấy sẽ đến đây hỗ trợ.” Cô chuyển cho Cận Thiếu Triết một ánh mắt “No Problem” (không có vấn đề gì), rồi lại nhớ tới điều gì, vội nói: “Đúng rồi, cậu có biết hôm nay tôi nghe được tin gì không? Thủ khoa khoa kiến trúc đại học J lại buông tha cơ hội nhập học? Đáng tiếc quá, nếu đem cơ hội này cho cậu thì tốt rồi……”
Cận Thiếu Triết vốn đang đưa lưng về phía Ôn Thuấn đột nhiên cứng đờ, tay cũng ngưng lại, giọng nói có chút không hiểu nói: “Chị đùa sao! Cho tôi? Tôi cũng không thích học bài, không nên lãng phí cơ hội của người khác.”
“Gì chứ! Tôi thì tôi cảm thấy cậu rất thông minh!” Ôn Thuấn thấy mất hứng khi cậu tự coi nhẹ mình, nhớ tới bài trắc nghiệm IQ hôm đó, cô càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình, cậu ấy không phải không thích học bài mà là hoàn cảnh không cho phép.
“Cho là vậy đi!” Cận Thiếu Triết dường như không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Lễ thất tịch đến càng gần, bọn họ càng ngày càng bận rộn, còn phải chăm sóc bảo quản hoa mới lấy về thật tốt, tránh cho lại héo rũ hết. Vì thế, Ôn Thuấn nhờ mấy người bạn tốt Hạ Tư Hiền, Cao Nhã Huệ đều tới giúp cả. Vừa vào cửa, các cô dường như bị bao phủ bởi hoa. Hai người nhìn xung quanh cuối cùng cũng tìm thấy hai bóng dáng bận rộn ở một góc cửa hàng.
“Hi!” Tư Hiền lớn tiếng chào hỏi hai người.
“Tư Hiền, Nhã Huệ! Các cậu đến rồi! Mau tới đây hỗ trợ, tớ bận sắp chết rồi đây!” Ôn Thuấn giống như nhìn thấy cứu tinh, hưng phấn ngoắc ngoắc hai cô.
Hạ Tư Hiền cùng Cao Nhã Huệ mỉm cười, lừng thững bước qua.
“Tớ chủ yếu đến không phải là để giúp cậu nhé! Mà là đến xem “Quá nhi” bộ dạng dài ngắn thế nào thôi.” Nhã Huệ cười đến ái muội, ánh mắt cũng không kiêng kị gì mà nhìn thẳng Cận Thiếu Triết, nhìn đến mức trong lòng cậu có chút sợ hãi.
“Quá nhi gì cơ?” Cận Thiếu Triết có hơi không hiểu, nghi vấn nhìn Ôn Thuấn.
Ôn Thuấn chun chun mũi, cũng không để ý đến ánh mắt đánh giá của Nhã Huệ, tiếp tục gói hoa.
Tư Hiền rốt cuộc cũng hảo tâm vạch trần đáp án: “Thiếu Triết sao? Tôi có thể gọi cậu như vậy không? Cậu đừng để ý đến cô ấy, cô ấy là người điên đấy!” Thấy Thiếu Triết thoải mái gật đầu, cô mới cười nói tiếp: “Xin chào, lần đầu gặp mặt. Tôi là Hạ Tư Hiền, cậu có thể gọi tôi là Tư Hiền, đây là Nhã Huệ, bởi vì hai người đều không có bạn trai, cho nên chúng tôi mới đáng thương bị Ôn Thuấn chộp tới làm việc, thật cực nhọc.” Cô nói xong liền cười ha hả, ý cười trong mắt nói lên sự việc thật ra vốn không phải như thế.
“Này, các cậu đều là tự nguyện. Đừng có nói vẻ ủy khuất như thế nữa đi, còn có, đừng có kêu cái gì “Quá nhi” nữa, nghe thật không tự nhiên.” Ôn Thuấn không ngẩng đầu cũng biết hai người họ vẻ mặt thế nào, thấp giọng mà oán giận.
“Cô ấy a …..” Tư Hiền chỉ vào Nhã Huệ nói: “Lúc biết chuyện của cậu và tiểu Thuấn, liền nói thẳng là cậu giống như Dương Quá* vậy, phó thác ở chỗ Tiểu Thuấn.” (Meott: Dương Quá là nhân vật trong Thần điêu đại hiệp/ Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung)
Nghe vậy, khuôn mặt Cận Thiếu Triết hơi đỏ lên, xoay người tiếp tục làm việc. Ôn Thuấn rốt cục không nhịn được nữa hung hăng trừng mắt với hai người kia, rồi cũng lại tiếp tục vùi đầu làm. Tư Hiền và Nhã Huệ cười đến run rẩy cả người, không thể ngăn lại nổi, mãi cho đến khi bị Ôn Thuấn ném mấy cái thùng giấy đến, mới kêu thảm thiết liên tục, bắt tay vào làm việc.
“Cậu không cần để ý đến hai người đó, chúng tôi từ tiểu học, đến trung học đều cùng lớp, rất thân thiết nên mới như vậy, hai cậu ấy không có ác ý đâu.” Ôn Thuấn sợ Cận Thiếu Triết trong lòng không thoải mái nên thừa dịp rãnh rỗi một chút, giải thích riêng với cậu.
“Không sao.” Cậu tươi cười với Ôn Thuấn, cho thấy là mình không thèm để ý, nhìn các cô khoái trá cãi nhau ầm ĩ như vậy, bản thân cũng thấy vui vẻ, khoái hoạt lây. Có bạn bè tốt như vậy, thật là có phúc.
Có điều …. Dương Quá và Tiểu Long Nữ? Cũng thật phục hai người ấy có thể nghĩ ra được, nhưng ngẫm lại cũng thấy thật chuẩn xác, Ôn Thuấn dường như ngoại trừ cửa hàng hoa thì không đi đâu hết cả, ngay cả đi dạo phố cũng rất ít khi, không phải giống như một Tiểu Long Nữ phái Cổ Mộ đấy sao? Chỉ là, Tiểu Long Nữ và Dương Quá là quan hệ thầy trò, còn cậu và Ôn Thuấn? Rốt cuộc là cái gì đây?
Rất nhanh lễ thất tịch cũng đã đến, quả nhiên có thể dùng từ đánh giặc để hình dung, Ôn Thuấn còn thuê thêm hai nhân viên thời vụ nữa, nhưng sáu người bọn họ cũng vô cùng bận rộn, cả ngày không có lúc nào rảnh tay. Có điều, cửa hàng hoa cũng thừa dịp này mà buôn bán được lời khá nhiều, Ôn Thuấn cũng quên đi mệt mỏi, nhanh chóng đã nghĩ đến xem mình có dư bao nhiêu tiền để tính đến chuyện sửa chữa, trang trí lại cửa hàng.
Hôm nay lại là một ngày hè giông tố, đầu tiên gió lớn bên ngoài gào thét, sau đó mưa bắt đầu tầm tã trút xuống.
Ôn Thuấn chợt nhớ đến cửa sổ căn gác vốn không được chắc chắn lắm, vừa có gió lớn liền kêu kẽo kẹt liên hồi, cô tự nhắc nhở mình đến lúc sửa sang lại cửa hàng cũng nên thay mấy cái cửa ấy luôn. Cô sợ đồ đạc linh tinh của Thiếu Triết sẽ bị gió thổi mất nên chạy lên trên giúp cậu đóng lại cửa sổ.
Quả nhiên, gió thổi bay mấy tờ giấy xuống sàn, cô bước đến nhặt lên, đột nhiên thất thần, cái này ….. Đây đều là mấy bức vẽ phác họa. Vẽ rất đẹp, phong cách tinh tế, đều là cậu ấy vẽ sao? Cô lật một tờ, lại một tờ, được sắp xếp rất cẩn thận, còn có ngày tháng ghi trên đó, đều là khi đến ở đây mới vẽ, có lãng hoa, có bó hoa, có nội thất cửa hàng, thậm chí còn có …. Bức họa vẽ cô, vẽ rất chân thực, cho đến bây giờ cô cùng không biết thì ra cậu ấy lại vẽ đẹp đến vậy.
Cô nhanh tay thu dọn lại mấy thứ cho tốt, đặt lên trên bàn, có điều thùng rác bên cạnh cái bàn có một gói chuyển phát nhanh khiến cô chú ý, vì trên đó có ghi: Thông báo trúng tuyển đại học.
Cô kì quái nghĩ, Thiếu Triết tại sao lại có cái này, không phải cậu ấy nói mình thi không đỗ hay sao? Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhặt lên, mở ra đọc, bên trong rõ ràng là thông báo trúng tuyển đại học, cùng giấy gọi nhập học, nhưng là đại học J! Khoa kiến trúc! Khoa kiến trúc …………
Đã biết, thầy giáo đã nói tôi thi không tốt, không trúng tuyển……
Liên hệ với cậu ta rất nhiều lần đều không được, nghe nói cũng ở thành phố này …..
Khoa kiến trúc danh tiếng nhất, cũng được gọi nhập học đầu tiên ……
Tôi không thích học bài, không nên lãng phí cơ hội của người khác……..
Cậu ấy chính là cậu sinh viên bỏ qua cơ hội kia?
Ôn Thuấn xoay người đang muốn lao xuống lầu, chất vấn cậu tại sao lại nói dối, nhưng trong nháy mắt chân vừa đặt xuống bậc cầu thang, cô lại rụt về, cẩn thận suy nghĩ. Thiếu Triết….. Cậu ấy cũng đã từ chối lâu rồi? Cậu ấy rõ ràng biết thành tích của mình, nhưng lại muốn làm bộ như không cần, trách không được thầy giáo lại đến tìm cậu nhiều như vậy, nếu là như thế, chắc là đều thương lượng về chuyện này rồi?
Thành tích to lớn như vậy, một người thông minh như vậy, lại ở cửa hàng hoa làm công? Đây mới là chân chân chính chính lãng phí đó.
Nhưng cô nên giúp cậu ấy như thế nào mới là quan trọng? Cậu ấy không nói, chính là muốn bỏ qua, không muốn phiền toái đến mình. Nếu trực tiếp nói với cậu ấy, khẳng định là cậu sẽ cự tuyệt mình, cô ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi lại cân cân nhắc nhắc.
“Ôn Thuấn, chị ở trên đấy lâu vậy. Mau xuống dưới đi…..” Cận Thiếu Triết hô to.
“Ôi chao, đến đây!” Cô khẽ cắn môi, đem mấy thứ trên tay sắp xếp lại như cũ, sau đó lại đặt trở lại thùng rác, làm bộ như chưa từng phát sinh cái gì, chuyện gì cô cũng không biết.
“Chị lên làm gì vậy?” Cận Thiếu Triết thấy sắc mặt cô là lạ nên quan tâm hỏi.
“Trời mưa to, tôi sợ cậu quên đóng cửa sổ thôi, không phải tôi lên giúp cậu thu dọn lại một chút thì cậu toàn quên thôi, còn nhớ lần trước sao, gió to đều thổi bay mất cả quần áo còn gì!”
“Ừm. À quên, nghe chị vừa nói tôi mới nhớ ra mấy hôm nay rác cũng còn chưa đổ, chị trông hàng một chút, tôi chạy đi đổ rác rồi về.”
Thế nên Ôn Thuấn nhìn thấy Cận Thiếu Triết không chút lưu tình nào đem thùng rác chạy ra bên ngoài đổ vào khu chứa rác, mặt trên rõ ràng còn cái phong bì chuyển phát nhanh, vậy mà cậu ấy trở về nhìn bộ dạng như không có việc gì, chẳng lẽ cậu không khổ sở, tiếc nuối hay sao?
Cận Thiếu Triết đã bắt đầu học tập được nhiều thứ, còn có thể gói hoa cho khách, ngay cả Ôn Thuấn cũng khen ngợi cậu học còn nhanh chóng, lợi hại hơn cả sư phụ là cô đây. Nhưng mà cô biết, cậu ấy luôn yên lặng chăm chỉ mà luyện tập những khi không có khách hàng.
“leng keng” , tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, mang theo sức sống mới đến.
“Hoan nghênh quý khách!” Ôn Thuấn và Cận Thiếu Triết đồng thời lên tiếng, sau đó hai người nhìn nhau ăn ý cười, có điều khi họ nhìn đến người khách kia thì đều có chút kinh ngạc.
“Là thầy ạ? Mời thầy vào ạ!”
“Ôn tiểu thư, xin chào.” Cấu Tứ Nguyên hướng đến Ôn Thuấn mà ấm áp tươi cười, ánh mắt thì vẫn chú ý đến học trò Cận Thiếu Triết kia.
Ôn Thuấn là người rất hiểu chuyện, quay sang nói với Cận Thiếu Triết: “Thiếu Triết, cậu mau đến tiếp đón thầy giáo cậu cho tốt, nơi này một mình tôi trông coi là được rồi.” Hơn một tháng nay, thầy giáo vẫn thường xuyên tới nơi này thăm cậu, xem đã quen mọi thứ chưa, có thiếu thốn cái gì hay không, luôn quan tâm đầy đủ, quả thực giống như thân nhân vậy.
“Thiếu Triết, lần này thầy tới là vì …..” Thầy giáo nhìn Cận Thiếu Triết, chưa gì đã khẩn cấp mở miệng.
“Thầy à, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện vậy!” Cận Thiếu Triết vội vàng ngắt lời, vẫn giống như mọi khi mời thầy giáo đến quán nước gần đó, miễn cho lại trở ngại việc buôn bán trong cửa hàng. Nhưng mà lần này bộ dáng cậu so với trước đây vội vàng hơn nhiều, dường như có gì đó không muốn cho Ôn Thuấn biết, mà Ôn Thuấn cũng đang vội vàng chào khách, cũng không lưu ý đến điểm khác thường của cậu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô nhìn đồng hồ, lần này hình như bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói thì phải, đã đi rất lâu rồi, sẽ không phải xảy ra chuyện gì đó chứ? Cứ giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa hàng, lại lắc lắc đầu tự bảo mình đừng quan tâm nữa.
Trong quán rượu nhỏ.
Hai người bọn họ đã nói chuyện rất lâu nhưng vẫn không đạt được tiếng nói chung.
“Thiếu Triết, em không lo nghĩ đến chút nào sao? Cơ hội này rất khó, người khác cầu còn không được …. Nếu là vấn đề tiền, thầy có thể …..” Cấu Tứ Nguyên vội vàng muốn khuyên nhủ, thuyết phục Cận Thiếu Triết điều gì đó.
Cận Thiếu Triết vẫn thản nhiên trả lời: “Thầy à, em đã nói qua rồi, em không nghĩ lại tiếp tục học hành, thầy cũng không cần lo lắng cho em nhiều quá. Hiện tại em rất tốt. Được rồi thầy ạ, em cũng đi lâu quá rồi, trong cửa hàng còn nhiều việc!” Vừa dứt lời thì cũng đã đứng lên, nâng thầy giáo vẫn còn muốn ngồi lại nói gì đó kéo ra cửa, cẩn thận gọi xe cho thầy.
Cấu Tứ Nguyên cũng đã hơn năm mươi, trong nhà cũng có con học đại học, vợ lại không có việc làm, thật ra hoàn cảnh gia đình cũng không phải tốt. Cho nên ông từng đề nghị Cận Thiếu Triết đến nhà ở cùng đều bị cự tuyệt, cậu không muốn gia tăng thêm gánh nặng cho thầy mình. Hiện tại, cậu xuất thần nhìn thứ gì đó mà thầy giáo vừa đặt vào tay mình, bất tri bất giác mà bước vào cửa hàng, vừa thấy Ôn Thuấn mới tỉnh táo, thu lại tờ giấy trên tay, cậu cũng không muốn trở thành gánh nặng của Ôn Thuấn.
Cậu vội vàng lên lầu đem cất tờ giấy kia vào, xoa xoa khuôn mặt mình, lại trở lại bình thường mà xuống lầu, hỗ trợ Ôn Thuấn đón khách, gói hoa.
“Thiếu Triết, Thiếu Triết?” Ôn Thuấn vỗ vỗ bả vai cậu.
Cận Thiếu Triết mờ mịt giương mắt hỏi lại: “Ừm, có chuyện gì?”
“Là tôi hỏi cậu có chuyện gì mới đúng! Khách hàng mua hoa bách hợp, không phải cẩm chướng.” Ôn Thuấn nhắc nhở cậu.
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Cậu vội vàng giải thích với người khách kia, lại một lần nữa đem bó hoa sửa sang lại cho tốt.
“Có phải có vấn đề gì hay không? Thầy giáo cậu vừa nói với cậu cái gì thế?” Ôn Thuấn cảm thấy cậu từ lúc trở về luôn không yên lòng, lo lắng không biết có phải có chuyện gì hay không.
“Không có gì, chỉ là thầy bảo tôi trở về tham gia buổi họp lớp thôi mà, có điều tôi không muốn đi.” Đây đều là bạn học cũ khởi xướng tụ hội, cậu không cần phải đến giúp vui.
Cậu cứ thản nhiên nói như vậy, Ôn Thuấn cũng không truy vấn thêm nữa, để tránh lại xuất hiện chuyện tình xấu hổ như lần trước. Thầm nghĩ, đối mặt với bạn bè đều đỗ đại học cả, khẳng định là cậu ấy cũng thấy khổ sở, vì thế cô liền nhìn cậu, cười cười tỏ vẻ hiểu biết.
Rất nhanh đã sắp đến ngày thất tịch, trước đó cũng đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng mua hoa, kinh doanh cũng tốt hơn nhiều. Một số sinh viên không có nhiều tiền nên họ đã lực chọn cách mà nhiều người cũng chọn đó là mua tặng hoa trước và tửi tiền dần. Cho nên dù chưa phải lễ thất tịch cũng đã có rất nhiều người yêu cầu đưa hoa tới cửa.
“Thiếu Triết, cậu một mình trông cửa hàng nha, tôi đem hoa đưa đến đại học J, sẽ nhanh chóng trở về.” Ôn Thuấn gói hoa cẩn thận xong, chuẩn bị ra ngoài, hai bó hoa hồng to khủng khiếp sắp che phủ hết cả người cô rồi, dường như cả đường cũng không nhìn thấy nữa.
“Để tôi giúp chị đưa đi!”
“Không cần, chỗ đó tôi thường đến, quen thuộc đường hơn cậu, huống hồ cũng không phải xa quá, đi một lúc là tới. Thôi, tôi đi đây, nếu không đi cho kịp, mấy vị khách kia sẽ nổi nóng mất.” Mấy ngày nay những người muốn gửi hoa đều là bạn trai tặng cho bạn gái, cái này là liên quan đến chuyện tình cảm của người ta, không thể qua loa được.
Cận Thiếu Triết biết mình không thể lay chuyển được cô nên cũng không kiên trì nữa. Chỉ là cậu nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng lại mặc niệm, đại học J sao?
Tuy rằng vẫn là nghỉ hè, nhưng lễ thất tịch năm này có vẻ đông vui hơn năm ngoái, đã là giữa tháng 8, trong trường cũng có không ít sinh viên trở lại, còn một số là căn bản không về nhà, vẫn ở lại trường học.
Ôn Thuấn đứng trước cửa thư viện đại học J, tay vẫn đang ôm hoa hồng, kiên nhẫn chờ người đến kí nhận. Một nam sinh đi lướt qua người Ôn Thuấn đến chỗ cách đó không xa, ở đấy đã có một nam sinh khác đang vừa chờ vừa tán gẫu với bạn bên cạnh.
“Nha, đây là danh sách cậu muốn liệt kê, toàn bộ đều ở trên này!”
“Cám ơn nhé. À đúng rồi, về cậu tân sinh viên kia cậu đã tìm được hay chưa? Sắp đến khai giảng rồi!”
“Vẫn chưa! Nói đến chuyện này lại buồn bực, tớ liên hệ với cậu ta rất nhiều lần rồi mà không được, nghe nói cậu ta cũng ở thành phố này. Ngay cả mấy thầy giáo muốn gặp cậu ta cũng không có cách nào, chuyện này cũng không biết làm thế nào bây giờ.”
“Mà này, vừa rồi tớ nghe người ta nói cậu ta bảo rằng sẽ không học, có thật hay không đấy?”
“Không thể nào? Cậu ta được mời vào khoa kiến trúc danh tiếng nhất, cũng là người được gọi nhập học đầu tiên, bao nhiêu người muốn vào mà không được, cậu ta lại buông tha như vậy sao?”
“Đúng vậy, sau đêm thất tịch sẽ chuẩn bị cho lễ khai giảng rồi …..”
Ôn Thuấn nghe xong cũng có chút kinh ngạc, lại có người đỗ vào đại học J mà không học sao? Khoa kiến trúc đại học J cũng là danh tiếng nhất nhì trong nước, người kia bị đần độn sao? Đầu năm nay việc lạ cũng đặc biệt hơi bị nhiều đấy. Có điều chuyện này cũng không làm cô miên man suy nghĩ quá lâu, nữ sinh được nhận hoa kia đã vội vàng chạy tới rồi, Ôn Thuấn đưa tờ kí nhận ra tươi cười, lễ phép đưa cho cô ấy kí vào, hoàn tất nhiệm vụ.
Lúc Ôn Thuấn trở lại cửa hàng hoa, phát hiện thấy Thiếu Triết đã thành thạo gói hoa cho khách, động tác cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là cặp kính mắt cồng kềnh cũ kĩ kia che khuất mất một phần khuôn mặt, làm cho một cậu thanh niên tuấn tú trở nên quê mùa, chậm chạp.
“Thiếu Triết, cậu đeo cái mắt kính này đã bao lâu rồi? Hay là để tôi cùng cậu đi chọn một cái kính mới đi?” Cô nhìn cặp mắt kính kia kiểu dáng cũ chắc cũng phải của thập niên bảy mươi tám mươi mất.
Cận Thiếu Triết đẩy mắt kính, mỉm cười nói: “A, mới đeo có ba năm thôi, cũng không có vấn đề gì, không cần lãng phí tiền đi đổi.”
“Cái gì? Ba năm mà thôi? Chẳng lẽ cậu không đi đo lại độ cận sao?” Số đo mắt luôn thay đổi, cho nên hẳn là hàng năm đều phải đi đo lại để thay mắt kính mới đúng chứ.
“Hôm nay lại nhận thêm được mấy đơn đặt hàng, chị xác định là lễ thất tịch sẽ có đủ người giúp sao? Tôi sợ khách đông quá sẽ luống cuống tay chân.” Cận Thiếu Triết đem đề tài đó bỏ qua, đối với Ôn Thuấn còn đang kinh ngạc, cậu cũng chỉ cười cười, lơ đễnh, dù sao kính mắt là chuyện nhỏ, cậu không muốn ngay cả việc này cũng phiền toái đến cô. Cậu không cần chạy theo mốt mới, kiểu dáng gì miễn dùng được là tốt rồi.
“A, việc này à, không sao, bận rộn thế nào cũng đã gặp qua rồi, tôi cũng đã nhờ mấy người bạn, hôm đó các cô ấy sẽ đến đây hỗ trợ.” Cô chuyển cho Cận Thiếu Triết một ánh mắt “No Problem” (không có vấn đề gì), rồi lại nhớ tới điều gì, vội nói: “Đúng rồi, cậu có biết hôm nay tôi nghe được tin gì không? Thủ khoa khoa kiến trúc đại học J lại buông tha cơ hội nhập học? Đáng tiếc quá, nếu đem cơ hội này cho cậu thì tốt rồi……”
Cận Thiếu Triết vốn đang đưa lưng về phía Ôn Thuấn đột nhiên cứng đờ, tay cũng ngưng lại, giọng nói có chút không hiểu nói: “Chị đùa sao! Cho tôi? Tôi cũng không thích học bài, không nên lãng phí cơ hội của người khác.”
“Gì chứ! Tôi thì tôi cảm thấy cậu rất thông minh!” Ôn Thuấn thấy mất hứng khi cậu tự coi nhẹ mình, nhớ tới bài trắc nghiệm IQ hôm đó, cô càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình, cậu ấy không phải không thích học bài mà là hoàn cảnh không cho phép.
“Cho là vậy đi!” Cận Thiếu Triết dường như không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Lễ thất tịch đến càng gần, bọn họ càng ngày càng bận rộn, còn phải chăm sóc bảo quản hoa mới lấy về thật tốt, tránh cho lại héo rũ hết. Vì thế, Ôn Thuấn nhờ mấy người bạn tốt Hạ Tư Hiền, Cao Nhã Huệ đều tới giúp cả. Vừa vào cửa, các cô dường như bị bao phủ bởi hoa. Hai người nhìn xung quanh cuối cùng cũng tìm thấy hai bóng dáng bận rộn ở một góc cửa hàng.
“Hi!” Tư Hiền lớn tiếng chào hỏi hai người.
“Tư Hiền, Nhã Huệ! Các cậu đến rồi! Mau tới đây hỗ trợ, tớ bận sắp chết rồi đây!” Ôn Thuấn giống như nhìn thấy cứu tinh, hưng phấn ngoắc ngoắc hai cô.
Hạ Tư Hiền cùng Cao Nhã Huệ mỉm cười, lừng thững bước qua.
“Tớ chủ yếu đến không phải là để giúp cậu nhé! Mà là đến xem “Quá nhi” bộ dạng dài ngắn thế nào thôi.” Nhã Huệ cười đến ái muội, ánh mắt cũng không kiêng kị gì mà nhìn thẳng Cận Thiếu Triết, nhìn đến mức trong lòng cậu có chút sợ hãi.
“Quá nhi gì cơ?” Cận Thiếu Triết có hơi không hiểu, nghi vấn nhìn Ôn Thuấn.
Ôn Thuấn chun chun mũi, cũng không để ý đến ánh mắt đánh giá của Nhã Huệ, tiếp tục gói hoa.
Tư Hiền rốt cuộc cũng hảo tâm vạch trần đáp án: “Thiếu Triết sao? Tôi có thể gọi cậu như vậy không? Cậu đừng để ý đến cô ấy, cô ấy là người điên đấy!” Thấy Thiếu Triết thoải mái gật đầu, cô mới cười nói tiếp: “Xin chào, lần đầu gặp mặt. Tôi là Hạ Tư Hiền, cậu có thể gọi tôi là Tư Hiền, đây là Nhã Huệ, bởi vì hai người đều không có bạn trai, cho nên chúng tôi mới đáng thương bị Ôn Thuấn chộp tới làm việc, thật cực nhọc.” Cô nói xong liền cười ha hả, ý cười trong mắt nói lên sự việc thật ra vốn không phải như thế.
“Này, các cậu đều là tự nguyện. Đừng có nói vẻ ủy khuất như thế nữa đi, còn có, đừng có kêu cái gì “Quá nhi” nữa, nghe thật không tự nhiên.” Ôn Thuấn không ngẩng đầu cũng biết hai người họ vẻ mặt thế nào, thấp giọng mà oán giận.
“Cô ấy a …..” Tư Hiền chỉ vào Nhã Huệ nói: “Lúc biết chuyện của cậu và tiểu Thuấn, liền nói thẳng là cậu giống như Dương Quá* vậy, phó thác ở chỗ Tiểu Thuấn.” (Meott: Dương Quá là nhân vật trong Thần điêu đại hiệp/ Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung)
Nghe vậy, khuôn mặt Cận Thiếu Triết hơi đỏ lên, xoay người tiếp tục làm việc. Ôn Thuấn rốt cục không nhịn được nữa hung hăng trừng mắt với hai người kia, rồi cũng lại tiếp tục vùi đầu làm. Tư Hiền và Nhã Huệ cười đến run rẩy cả người, không thể ngăn lại nổi, mãi cho đến khi bị Ôn Thuấn ném mấy cái thùng giấy đến, mới kêu thảm thiết liên tục, bắt tay vào làm việc.
“Cậu không cần để ý đến hai người đó, chúng tôi từ tiểu học, đến trung học đều cùng lớp, rất thân thiết nên mới như vậy, hai cậu ấy không có ác ý đâu.” Ôn Thuấn sợ Cận Thiếu Triết trong lòng không thoải mái nên thừa dịp rãnh rỗi một chút, giải thích riêng với cậu.
“Không sao.” Cậu tươi cười với Ôn Thuấn, cho thấy là mình không thèm để ý, nhìn các cô khoái trá cãi nhau ầm ĩ như vậy, bản thân cũng thấy vui vẻ, khoái hoạt lây. Có bạn bè tốt như vậy, thật là có phúc.
Có điều …. Dương Quá và Tiểu Long Nữ? Cũng thật phục hai người ấy có thể nghĩ ra được, nhưng ngẫm lại cũng thấy thật chuẩn xác, Ôn Thuấn dường như ngoại trừ cửa hàng hoa thì không đi đâu hết cả, ngay cả đi dạo phố cũng rất ít khi, không phải giống như một Tiểu Long Nữ phái Cổ Mộ đấy sao? Chỉ là, Tiểu Long Nữ và Dương Quá là quan hệ thầy trò, còn cậu và Ôn Thuấn? Rốt cuộc là cái gì đây?
Rất nhanh lễ thất tịch cũng đã đến, quả nhiên có thể dùng từ đánh giặc để hình dung, Ôn Thuấn còn thuê thêm hai nhân viên thời vụ nữa, nhưng sáu người bọn họ cũng vô cùng bận rộn, cả ngày không có lúc nào rảnh tay. Có điều, cửa hàng hoa cũng thừa dịp này mà buôn bán được lời khá nhiều, Ôn Thuấn cũng quên đi mệt mỏi, nhanh chóng đã nghĩ đến xem mình có dư bao nhiêu tiền để tính đến chuyện sửa chữa, trang trí lại cửa hàng.
Hôm nay lại là một ngày hè giông tố, đầu tiên gió lớn bên ngoài gào thét, sau đó mưa bắt đầu tầm tã trút xuống.
Ôn Thuấn chợt nhớ đến cửa sổ căn gác vốn không được chắc chắn lắm, vừa có gió lớn liền kêu kẽo kẹt liên hồi, cô tự nhắc nhở mình đến lúc sửa sang lại cửa hàng cũng nên thay mấy cái cửa ấy luôn. Cô sợ đồ đạc linh tinh của Thiếu Triết sẽ bị gió thổi mất nên chạy lên trên giúp cậu đóng lại cửa sổ.
Quả nhiên, gió thổi bay mấy tờ giấy xuống sàn, cô bước đến nhặt lên, đột nhiên thất thần, cái này ….. Đây đều là mấy bức vẽ phác họa. Vẽ rất đẹp, phong cách tinh tế, đều là cậu ấy vẽ sao? Cô lật một tờ, lại một tờ, được sắp xếp rất cẩn thận, còn có ngày tháng ghi trên đó, đều là khi đến ở đây mới vẽ, có lãng hoa, có bó hoa, có nội thất cửa hàng, thậm chí còn có …. Bức họa vẽ cô, vẽ rất chân thực, cho đến bây giờ cô cùng không biết thì ra cậu ấy lại vẽ đẹp đến vậy.
Cô nhanh tay thu dọn lại mấy thứ cho tốt, đặt lên trên bàn, có điều thùng rác bên cạnh cái bàn có một gói chuyển phát nhanh khiến cô chú ý, vì trên đó có ghi: Thông báo trúng tuyển đại học.
Cô kì quái nghĩ, Thiếu Triết tại sao lại có cái này, không phải cậu ấy nói mình thi không đỗ hay sao? Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhặt lên, mở ra đọc, bên trong rõ ràng là thông báo trúng tuyển đại học, cùng giấy gọi nhập học, nhưng là đại học J! Khoa kiến trúc! Khoa kiến trúc …………
Đã biết, thầy giáo đã nói tôi thi không tốt, không trúng tuyển……
Liên hệ với cậu ta rất nhiều lần đều không được, nghe nói cũng ở thành phố này …..
Khoa kiến trúc danh tiếng nhất, cũng được gọi nhập học đầu tiên ……
Tôi không thích học bài, không nên lãng phí cơ hội của người khác……..
Cậu ấy chính là cậu sinh viên bỏ qua cơ hội kia?
Ôn Thuấn xoay người đang muốn lao xuống lầu, chất vấn cậu tại sao lại nói dối, nhưng trong nháy mắt chân vừa đặt xuống bậc cầu thang, cô lại rụt về, cẩn thận suy nghĩ. Thiếu Triết….. Cậu ấy cũng đã từ chối lâu rồi? Cậu ấy rõ ràng biết thành tích của mình, nhưng lại muốn làm bộ như không cần, trách không được thầy giáo lại đến tìm cậu nhiều như vậy, nếu là như thế, chắc là đều thương lượng về chuyện này rồi?
Thành tích to lớn như vậy, một người thông minh như vậy, lại ở cửa hàng hoa làm công? Đây mới là chân chân chính chính lãng phí đó.
Nhưng cô nên giúp cậu ấy như thế nào mới là quan trọng? Cậu ấy không nói, chính là muốn bỏ qua, không muốn phiền toái đến mình. Nếu trực tiếp nói với cậu ấy, khẳng định là cậu sẽ cự tuyệt mình, cô ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi lại cân cân nhắc nhắc.
“Ôn Thuấn, chị ở trên đấy lâu vậy. Mau xuống dưới đi…..” Cận Thiếu Triết hô to.
“Ôi chao, đến đây!” Cô khẽ cắn môi, đem mấy thứ trên tay sắp xếp lại như cũ, sau đó lại đặt trở lại thùng rác, làm bộ như chưa từng phát sinh cái gì, chuyện gì cô cũng không biết.
“Chị lên làm gì vậy?” Cận Thiếu Triết thấy sắc mặt cô là lạ nên quan tâm hỏi.
“Trời mưa to, tôi sợ cậu quên đóng cửa sổ thôi, không phải tôi lên giúp cậu thu dọn lại một chút thì cậu toàn quên thôi, còn nhớ lần trước sao, gió to đều thổi bay mất cả quần áo còn gì!”
“Ừm. À quên, nghe chị vừa nói tôi mới nhớ ra mấy hôm nay rác cũng còn chưa đổ, chị trông hàng một chút, tôi chạy đi đổ rác rồi về.”
Thế nên Ôn Thuấn nhìn thấy Cận Thiếu Triết không chút lưu tình nào đem thùng rác chạy ra bên ngoài đổ vào khu chứa rác, mặt trên rõ ràng còn cái phong bì chuyển phát nhanh, vậy mà cậu ấy trở về nhìn bộ dạng như không có việc gì, chẳng lẽ cậu không khổ sở, tiếc nuối hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.