Chương 6: Lan Phi Châu
Cư Tiểu Diệc
11/04/2014
(Nguyên bản tiếng hán là Phi Châu Cận, dịch qua tiếng Anh là Viola Africa, nên để là Lan Phi Châu)“Cái gì? Cậu nói cậu ta trúng tuyển khoa kiến trúc đại học J nhưng lại không nghĩ sẽ đi học? Là thật hay giả?” Hạ Tư Hiền khó có thể tin, vốn đang
nhàn nhã uống nước chanh, nghe xong thiếu chút nữa đã phun ra hết.Tin tức này rất chấn động nha, bỏ qua đại học J? Văn sở vị văn. (Meott: mới nghe lần đầu, chưa bao giờ nghe thấy điều này)“Này, cậu đừng kinh ngạc thế chứ, nhỏ giọng thôi, mọi người đều đang nhìn
chúng ta đấy!” Ôn Thuấn cúi thấp đầu xuống, có chút ngượng ngùng nhìn
xung quanh, hôm nay co chính là vì việc này mà bỏ lại một mình Cận Thiếu Triết trông quán, tự mình đến tìm Tư Hiền thương lượng: “Là thật, tớ đã nhìn thấy giấy báo trúng tuyển rồi. Cậu cũng đã biết hoàn cảnh của cậu
ta rồi đấy. Cậu ta nói không muốn học cũng là lấy cớ, đều là hoàn cảnh
bắt buộc.”“Đợi đã, đợi đã, cậu nói xem, trường trung học của cậu
ta không phải là trung học Trí X đấy chứ?” Hạ Tư Hiền nghĩ nghĩ một
chút, đột nhiên nheo mắt lại đặt câu hỏi.“Ừm, sao cậu lại biết chứ?” Ôn Thuấn nhớ rõ mình cũng chưa từng nhắc tới mà.Tư Hiền vội vàng lấy từ trong túi ra một cuốn album lớn, liều mạng lật
xem, cuối cùng ánh mắt dừng ở một trang, không ngẩng đầu lên mà lại tiếp tục hỏi một lần nữa để xác nhận: “Thực sự là Cận Thiếu Triết trường cấp ba Trí X”“Là thật? Tớ lừa cậu có thể kiếm được tiền sao? Rốt
cuộc là có chuyện gì?” Ôn Thuấn nhìn vẻ mặt của cô có chút kì kì quái
quái, tâm tình cũng căng như dây đàn.“Cậu tự nhìn xem.” Cô đưa
tập tranh cho Ôn Thuấn, giải thích: “Tập tranh này được tài trợ bởi công ty in ấn của bọn tớ, mà công việc của tớ là lên kế hoạch tuyên truyền.
Nhìn bức tranh này xem, đây là một bức họa có tên là “Hoàng hôn lẻ
loi” (Kat: nàng Meott để là “Mặt trời lặn cô đơn”, ta để vậy được hơm
các tình iu?),đoạt giải thưởng cho nhóm trung học, người kí tên chính là Cận Thiếu Triết, hơn nữa xem thời gian thì bức họa này là từ một năm
trước, nghe người ta nói thầy giáo cậu ta đem bài tập của cậu đến tham
gia triển lãm, cũng không phải cố ý dự thi, không nghĩ tới lại đạt giải
nhất. Ngày hôm qua lúc làm việc, nghe thấy tên có chút quen tai, hôm nay nghe cậu nói như vậy, thì bức tranh kia đúng là cậu ta vẽ?”Ôn
Thuấn vừa nghe Tư Hiền nói, vừa kinh ngạc nhìn bức họa trên trang sách
kia một cách xuất thần, vẫn là thói quen ghi ngày tháng dưới góc trái,
cùng với chữ viết của Cận Thiếu Triết giống nhau như đúc.“Đúng là cậu ấy vẽ…..” Cô lẩm bẩm nói, nếu không xem qua mấy bức phác họa trên
căn gác của cậu có lẽ cô còn có thể nghĩ đây là Hạ Tư Hiền nói giỡn,
nhưng hiện tại cô biết đây là sự thật.“Thì ra cậu ta có năng
khiếu nghệ thuật trời cho, lại còn thi được vào đại học J, cậu ta thật
sự không định học sao?” Tư Hiền cảm thấy có chút bất khả tư nghị, nghĩ
lại ngày trước mình thi đại học, vật lộn học hành đến phát điên cũng chỉ vào được một trường bình thường, bây giờ cũng chỉ là một nhân viên còn
non nớt, nếu vào được đại học J thì sẽ không thế, có thể nói tiền đồ sẽ
không phải bàn đi. Có điều ….. nghĩ đến hoàn cảnh của cậu ta cũng không
tốt lắm, aiz, cái xã hội này, có tài hoa mà không có tiền bồi dưỡng đào
tạo thì cũng khó mà tỏa sáng được.“Tớ sẽ làm cho cậu ấy chịu đi
học! Cậu nghĩ xem một nhân tài như vậy lại ở cửa hàng hoa của tớ bán
hoa, không phải là quá lãng phí sao?” Cô chỉ chỉ vào bức tranh nói vô
cùng khẳng định, dù sao cô cũng vốn đã đi đến quyết định rồi, chỉ là
muốn tìm ai đó để chia sẻ ý nghĩ của mình mà thôi.Hạ Tư Hiền cũng thoải mái mà tán thành: “Những người tài giỏi như thế sẽ giúp ích cho
xã hội rất nhiều! Có điều cậu vừa mới đầu tư thêm cho cửa hàng, hiện tại có nhiều tiền như vậy sao? Tớ cũng vừa mới đi làm, cũng chỉ là nguyệt
quang tộc* mà thôi, hay là để tớ nói với ba mẹ mượn tiền của họ…..” Bản
thân cô trong tay lại không có tiền mà giúp bạn một phen, vẻ mặt có chút ảo não.* Nguyệt quang tộc (– Ánh trăng tộc – Moonlite): thuật
ngữ Internet của dân mạng TQ, chỉ những người một tháng kiếm được bao
nhiêu là tiêu hết bấy nhiêu, đồng thời cũng chỉ những người thu nhập một tháng không nhiều, tiền kiếm được chỉ có thể dùng vào việc sinh hoạt
của cá nhân. (Một cách chơi chữ. Nguyệt : trăng / tháng. Quang: hết
sạch)Ôn Thuấn hiểu được ý tốt của Tư Hiền, liền cười cười với cô: “Không cần, tớ đem việc trang trí lại cửa hàng lùi lại sau, chắc là đủ
rồi, còn nếu muốn vay tiền, không phải tớ đã tìm Nhã Huệ rồi sao?”Hạ Tư Hiền ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, nhà Nhã Huệ làm ăn buôn bán, gia
cảnh giàu có, những cũng không có tính tình đại tiểu thư gì hết, đối với cô và Ôn Thuấn đều là bạn bè tốt, cũng không có gì giấu nhau.“Tớ không muốn phiền toái các cậu nữa. Muốn tự dùng sức mình để trợ giúp
cậu ấy. Cũng không phải vì cậu ấy…. Tư Hiền, cậu ấy luôn làm tớ nghĩ đến Khởi Phàm, cậu nói tớ có thể không giúp sao? Năm đó nếu không phải có
Phàm ca, cũng không có tớ ngày hôm nay, có lẽ đã thành bà cụ non rồi, có lẽ…..”“Tiểu Thuấn, Tiểu Thuấn, được rồi, đừng nhắc lại nữa, đều
đã trôi qua rồi, cậu hiểu không? Lạc Phàm hiểu được, anh ấy đều hiểu
được, anh ấy cũng hi vọng cậu có thể hiểu được, ngẫm lại xem, cậu đã
quên anh ấy từng nói gì sao? Cậu hãy ra khỏi kí ức ấy đi, không cần khốn khổ nhớ lại, cậu có một cuộc sống mới của chính mình, hiểu không?”Thần sắc Ôn Thuấn có chút mê man: “Ừh, tớ cũng đã tận lực rồi, cậu xem, một
năm nay không phải tớ rất tốt sao? Đến trường, làm việc, không có vấn đề gì. Tớ chỉ cảm thấy, tớ và Thiếu Triết là cùng một loại người, đều là
rất cô độc, nhưng mà tớ thực sự may mắn, có các cậu ở bên, còn cậu ấy,
thậm chí ngay cả một người bạn cũng không có, cho nên…..”Cô không có nhiều tiền, thậm chí cũng chỉ có thể duy trì cuộc sống và công việc ở cửa hàng, nhưng có một người ngày ấy đã kéo cô_ một người không hề quen biết, ra khỏi cuộc sống tăm tối trước đây, cho nên mới có Ôn Thuấn ngày hôm nay. Có lẽ cô và Cận Thiếu Triết là có duyên, cái loại duyên phận
chẳng thể nói rõ được ấy, lại làm cho cô làm ra quyết định này. Từ khi
nhìn bóng dáng của cậu ấy cô đơn giống mình, từ khi dẫn cậu trở về từ
dưới cái gầm cầu kia, cô đã nhận định, người này chính là bạn của cô, mà đã là bạn bè, thì không nên so đo nhiều quá.“Ừ, bất luận cậu quyết định như thế nào đều sẽ tốt đẹp cả, nhớ kĩ, luôn có bọn mình ở bên cạnh giúp đỡ cậu!”“Đã biết!” Ôn Thuấn thoải mái nở nụ cười, nói ra được, tâm tình cũng được thoải mái.Sau khi trở về, Ôn Thuấn luôn ngồi trước máy tính tính tính toán toán, thế
này không đúng, thế kia không được, như vậy đều không đủ, đều là hủy đi
đông tường bổ tây tường. Xem ra, thực sự phải đem kế hoạch sửa chữa
trang hoàng lại mặt tiền gác lại mới có thể lo học phí cho cậu ấy nộp.
Quên đi, không phải đã sớm quyết định vậy rồi sao? Trang hoàng lại cửa
hàng thì có thể chậm trễ, còn trường học bên kia thì không đợi mình nha.Hạ quyết tâm rồi, cô cầm lấy điện thoại: “Alo, xin hỏi có phải là thầy văn đấy không ạ? Tôi là Ôn Thuấn…….” Buổi chiều hôm đó, cô đã hàn huyên với thầy giáo của Thiếu Triết rất lâu, cuối cùng cũng đạt được tiếng nói
chung.“Chị định bao giờ sẽ sửa chữa lại cửa hàng? Như vậy có phải cần dừng kinh doanh một thời gian không?” Hôm nay sau khi ăn xong, Cận
Thiếu Triết đột nhiên hỏi Ôn Thuấn. Lễ thất tịch qua đi, lượng khách
giảm đi rất nhiều, cậu nghĩ nếu thừa dịp này mà trang hoàng lại cũng
không tổn thất nhiều lắm.“À, đợi một thời gian, tôi quyết định tạm thời không sửa chữa lại nữa.”“Vì sao? Không phải đã sớm quyết định tốt rồi sao?” Cậu thấy Ôn Thuấn mỗi
ngày đều đọc lại ghi chép kế hoạch trang hoàng cửa hàng kia, chắc là suy nghĩ vấn đề này cũng đã lâu, tại sao lại đột nhiên không làm nữa?“Tôi đã hỏi thăm rồi, thời gian sửa chữa sẽ rất lâu, cửa hàng cũng chỉ mới
bước đầu kinh doanh, tôi muốn chờ một thời gian tích lũy được một nguồn
khách hàng ổn định đã rồi mới tính đến chuyện đó. A! Cậu không cần mở
cửa hàng nữa, ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy túi xách, chúng ta ra
phố một chút!” Ôn Thuấn tùy tiện lấy một lí do qua loa để che giấu cậu,
sau đó nói xong cũng bỏ chạy vào phòng, một lát sau mới đi ra.“Đi dạo phố? Không cần mở cửa hàng sao? Chị muốn hẹn bạn bè đi đâu thì cứ
đi đi. Tôi đi mở cửa hàng cho.” Cận Thiếu Triết theo bản năng cự tuyệt,
cậu không thích những nơi đông người, náo nhiệt. (Meott: chẳng bù cho
mình J)“Tôi không nói sẽ không mở, có điều cậu cũng lâu rồi không ra ngoài còn gì. Đừng có cả ngày làm tổ trong cửa hàng tôi, làm cho mấy người kia lại chê cười chúng ta là phái Cổ Mộ. Đi, đi, đi thôi. Cả ngày cứ như một ông cụ non ấy, đi ra ngoài nhìn thế giới xem nào. Chúng ta
tuy rằng không giàu có, không thể lúc nào cũng chạy theo mốt này nọ,
nhưng dù sao cũng phải biết mốt là cái gì, không cần tách rời với thời
đại nha!” Cô nhanh nhẹn kéo Cận Thiếu Triết còn đang đứng do dự, còn
chưa kịp phân trần gì kia, ra khỏi cửa.Ôn Thuấn không để ý tay
hai người vẫn còn đang nắm vào nhau, nhưng Cận Thiếu Triết vẫn nhìn, vẫn xuất thần, mặt hơi đỏ, tim đập thật sự rất nhanh, đợi khi bừng tỉnh
lại, bọn họ đã đi đến giữa phố rồi.Đầu tiên, bọn họ đến tiệm kính mắt.Cận Thiếu Triết cận có hơi nặng, cặp mắt kính kia của cậu vốn đã sớm sai số rồi, lại bị Ôn Thuấn lấy mất nên cái gì cũng không thấy rõ, chỉ ngây
ngốc như manocanh tùy cô đùa nghịch, Ôn Thuấn bảo cậu thế nào liền làm
thế ấy, không thể nào chống án, dường như đem toàn bộ kiểu mắt kính
trong tiệm đều thử qua, lúc ấy mới chọn được một cái kính vuông gọng
đen. Hình thức so với cái trước kia thì đã đẹp hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không đem gần hết khuôn mặt kia che kín đi mất. Cuối cùng vẫn là do Cận Thiếu Triết chọn, Ôn Thuấn nói chọn thế nào cũng sẽ theo ý cậu, nhưng
tóm lại, cô nhất định phải bắt cậu ấy thay cái mắt kính đen to quá khổ
kia đi, lí do vì nó quá cũ kĩ, lạc hậu rồi.Ôn Thuấn bất mãn ồn ào: “Vì cái gì mà không chọn cái kính kia, tôi thấy cậu đeo cái đó rất đẹp!”“Cái kia giá đến một ngàn, tôi đem hết tiền lương ra còn chưa đủ ấy, tôi
không mua!” Có đôi lúc, Cận Thiếu Triết cố chấp ngang bướng như trâu
vậy, làm người ta giận sôi lên.Cửa hàng thứ hai họ vào là một
shop quần áo, Ôn Thuấn nói với nhân viên cửa hàng muốn chọn một bộ quần
áo sinh viên bây giờ hay mặc cho Cận Thiếu Triết thử. Lúc cậu từ phòng
thay đồ đi ra, cô mới phát hiện, thì ra Cận Thiếu Triết này là một người có dáng chuẩn nha, đáng tiếc bình thường đều bị mấy bộ quần áo rộng
thùng thình che lại, không thể tưởng tượng được mặc đồ mới vào lại đẹp
thế này!“Tiểu thư, hai người rất xứng đôi nha! Cô không chọn một
bộ sao? Như vậy vừa vặn thành quần áo tình nhân với bạn trai cô.” Nhân
viên cửa hàng lấy lòng thuyết phục.“Chúng tôi không phải……” Cận Thiếu Triết đang muốn giải thích quan hệ của bọn họ.Ôn Thuấn lại đúng lúc đánh gãy lời cậu: “Ha ha, không cần, cậu ấy mua là
được rồi, tôi cũng mới mua, hiện tại không cần. Hai bộ này phiền cô gói
lại giùm tôi.”“Cảm ơn quý khách đã đến cửa hàng! Hoan nghênh lần sau lại tới!”“Tại sao chị lại không giải thích với cô ấy?” Cận Thiếu Triết hỏi cô.“Ai da, may mắn cô ấy còn chưa nói cậu là em trai tôi, bằng không không
phải là nói tôi già đi sao? Ừm…..” Ôn Thuấn có chút đắc ý nói tiếp:
“Nhìn bộ dạng cậu hiện tại làm bạn trai tôi cũng được đó, có muốn hay
không? Sao vậy, thẹn thùng à, hay là cậu cũng để ý?”“Không có.”
Nhưng mà bàn tay cậu xách túi đồ lại siết chặt, ngay cả chính cậu cũng
không biết, sự phấn khích mơ hồ trong lòng kia là cái gì.Thành phố huyên náo đã dần về đêm, ánh đèn nê ông trên đường mờ ảo khiến Ôn Thuấn không thấy rõ được vẻ mặt của Cận Thiếu Triết.“Nói giỡn cũng tốt đấy chứ, tôi nói với cô ấy hôm nay là sinh nhật bạn trai
tôi, cô ấy liền giảm giá 8% đấy! Để cô ấy hiểu lầm một chút cũng không
có vấn đề gì. Đúng rồi, nói đến đây, tôi còn không biết sinh nhật cậu
ngày nào đấy.”“Tôi sinh nhật 31 tháng 9. Còn chị?” Trong lòng Cận Thiếu Triết như có dòng nước ấm nhè nhẹ chảy qua, đây là lần đầu tiên
ngoài mẹ cậu ra, quan tâm đến sinh nhật cậu.“31 tháng 9 à, là
chòm sao Thiên xứng* nha, còn tôi là 23 tháng 1, là Bảo bình*. Vừa hay,
chúng ta đều thuộc chòm Phong tượng*, chẳng trách lại hợp ý như thế.” Ôn Thuấn nghĩ ngợi nói.Mà Cận Thiếu Triết đối với mấy cái chòm sao
này nọ đến bây giờ vốn chưa từng nghiên cứu qua, trước đây cũng chỉ mơ
hồ nghe mấy bạn nữ trong lớp đề cập qua, cho nên cũng không bình luận gì thêm.“Vậy tiếp theo có phải chúng ta đi về hay không?”Đi
ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Ôn Thuấn đột nhiên dừng lại nói:
“Này, cậu cầm mấy thứ này, đứng bên ngoài đợi tôi một chút nha!” Cô vội
vàng chạy đi, cũng không biết mua cái gì, lại vội vàng chạy ra: “Được
rồi, nhiệm vụ mua sắm hôm nay hoàn thành, có thể dọn đường hồi phủ rồi!”“Mua cái gì vậy, có nặng hay không? Cùng nhau cầm đi, để tôi xách giúp!” Cận Thiếu Triết không phải là quá truyền thống muốn biểu hiện phong độ của
mình, chỉ là bản thân là nam tử khí khái, mà cậu thấy Ôn Thuấn luôn
thích đem mọi chuyện trút lên người cô ấy, còn luôn coi cậu là đứa nhỏ,
cậu không thích trở thành cái kiểu không có cảm giác đã lớn thế này.“Không cần, cũng không nặng đâu.” Cô cười. Nói giỡn sao? Mấy thứ bên trong này hiện tại không thể cho cậu thấy được, nếu không đã bắt cậu giúp rồi.Ở trên đường về, Cận Thiếu Triết hỏi Ôn Thuấn: “Tại sao đột nhiên chị lại đi mua mấy thứ này nọ giúp tôi?” Vấn đề này cậu đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là cô cứ chọn cái này chọn cái kia nên cũng chưa có cơ hội mà hỏi được.“Aiz, cái này cậu còn không biết sao?” Ôn Thuấn cố ý nhíu nhíu đôi mày thanh
tú, nhìn cậu đánh giá một chút: “Người làm chủ này đang muốn cắt xén
tiền lương của cậu cho nên trước hết phải ngon ngọt với cậu một chút,
miễn cho cậu phản kháng lại! Hơn nữa….. đem cậu sửa sang lại cho tốt
rồi, nếu cậu làm việc không ổn cũng còn có thể đem cậu đi bán được giá
tốt nha!” “Gian thương vô lương tâm…….” Cận Thiếu Triết có chút
trẻ con ồn ào nói lại, nhưng cậu hiểu được Ôn Thuấn là vì nghĩ đến cảm
nhận của cậu nên mới nói như vậy, nếu không vì sao mà chính cô không hề
mua thứ gì, lại giúp cậu mua nhiều như vậy? Nhưng cậu có cái gì đáng giá để cô đối tốt như vậy sao?Ôn Thuấn không hề biết Cận Thiếu Triết bên cạnh tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, chỉ đắc ý cười đến vui tươi, hớn
hở: “Đúng rồi, chúng ta đến chỗ bác Cao ăn khuya! Cậu còn chưa được nếm
qua cháo xương heo ở đó đúng không? Ngon siêu cấp, quả thực sánh với nhà hàng năm sao đấy! Đi thôi, đi thôi, nhắc đến tôi sắp chảy nước miếng
rồi.”“Có khoa trương như vậy không? Tôi đang bắt đầu hoài nghi mình nấu ăn …..”“Ha ha, cậu ghen tị phải không? Yên tâm, tôi đã quen với khẩu vị cậu nấu mất rồi, không thể thay thế được!”Tiếng cười như chuông bạc liên tiếp vang lên dưới bầu trời đêm thành thị,
dưới bóng đèn mờ ảo, hai bóng người đan xen vào nhau, có cái gì đó ….
đang thay đổi….Không thể thay thế được! Câu nói này, cậu thích!* Thiên Xứng (Libra): Biểu tượng của Thiên Xứng là chiếc cân đĩa cách
điệu - tượng trưng cho chiếc cân của Astraea, nữ thần công lý thời La
Mã. Người thuộc cung Thiên Xứng ngày nay có thể đưa ra những phán quyết
chính xác và là nhà đàm phán tài ba khi nhìn rõ 2 mặt lợi hại của bất kỳ vấn đề nào.* Bảo Bình (Aquarius): Biểu tượng của Bảo Bình là vị
thần nước (còn có biểu tượng từ chữ tượng hình Mu của Ai Cập cổ, có
nghĩa là nước). Người Ai Cập cổ cũng có vị thần nước tên là Hapi, thường đổ nước xuống trái đất bằng 2 bình lớn. Ngày nay, những người thuộc
cung Bảo Bình truyền bá dòng chảy thông thái của mình đi toàn thế giới.* Phong Tượng: Có rất nhiều cách phân loại chòm sao trong đó cách chia
làm 4 nhóm là được ứng dụng nhiều nhất. Chia 12 chòm sao thành 4 nguyên
tố: Hỏa - Thổ - Phong - Thủy.Chòm Hỏa Tượng (Fire): chòm Bạch
Dương, chòm Sư Tữ, chòm Nhân Mã : Ấm áp, cuồng nhiệt dều coi là nét đặc
sắc cơ bản của Hỏa Tượng, sở trường của họ là "xúi bẩy gây chuyện" và
"cổ động lòng người", tính cách của họ có chút nóng vội, thuộc mẫu người nghĩ đến và nói đến là hành động ngay.Chòm Thổ Tượng (Earth):
chòm Kim Ngưu, chòm Thất Nữ, chòm Sơn Dương: Ỗn định, chủ nghĩa hiện
thực là nét đặc sắc cơ bản của Thổ Tượng, họ coi trọng điều kiện vật
chất và hưỡng thụ giác quan. Vì đứng sau Hỏa Tượng nên họ nhận sứ mệnh
hoàn thành nhiệm vụ. Họ là bậc thầy kiến trúc của 12 cung Hoàng Đạo.Chòm Phong Tượng (Air): chòm Song Tữ, chòm Thiên Xứng, chòm Thủy Bình (Bảo
Bình): Có trí tuệ, khéo giao tiếp là nét đặc sắc cơ bản của Phong Tượng, họ đặc biệt có tài diễn thuyết và thuyết phục lòng người. Khéo ăn nói
vì thế họ là những người tiếp tục phát huy vai trò trên cơ sở của chòm
Thổ TượngChòm Thủy Tượng (Water): chòm Cự Giải, chòm Thiên Yết,
chòm Song Ngư. Tâm tư, cảm giác, trí tưỡng tượng là nét đặc sắc cơ bản
của chòm Thủy Tượng. Có thể nói họ không khéo ăn nói như chòm Phong
Tượng, nhưng họ có thể thông qua sự biểu đạt tình cảm để thể hiện cảm
nhận về thế giới, đây là bí quyết độc đáo của họ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.