Chương 7: Trời đầy sao
Cư Tiểu Diệc
04/07/2013
Sáng sớm, Ôn Thuấn đã ngồi ở một góc cửa hàng, đùa nghịch chăm chút mấy chậu hoa đã sắp hấp hối.
“Hôm nay chị lại đi nông trại sao? Tại sao không nói với tôi một tiếng, tôi có thể đi cùng với chị.” Cận Thiếu Triết nhíu mày hỏi Ôn Thuấn. Cậu biết Ôn Thuấn một tháng sẽ cố định mấy ngày đến nơi trồng hoa để chọn hoa cỏ về bán, còn thuận tiện lấy vài bồn hoa héo rũ mang về chăm sóc, đây dường như là thói quen của cô rồi.
Cửa hàng hoa ngoài việc kiếm lời bằng việc bán hoa ra thì cũng có bán một số chậu hoa nhỏ, hơn nữa theo cậu quan sát, cô dường như rất thích chăm sóc cây nhỏ đầy bùn đất này, mỗi ngày đều để rất nhiều tâm sức vào đó, mấy chậu hoa mang về này, cũng được cô cứu sống không ít.
“Tôi chỉ là đi chọn lựa giống, cũng không phải là việc gì nặng mà, không phải phiền phức thế. Có điều nếu cậu muốn đi như vậy, lần sau tôi sẽ nhớ gọi cậu.” Cô cũng không ngẩng đầu, vẫn đang cẩn thận chiếu cố mấy chậu hoa, tu tu sửa sửa, lại đột nhiên hô to: “A, đúng rồi, hôm nay cậu nhớ mặc quần áo mới tôi mua đấy biết không?”
“Vì sao? Ở trong cửa hàng làm việc rất dễ bị bẩn.” Giọng nói cậu rầu rĩ, dường như rất bất mãn Ôn Thuấn không nhìn cậu, không để ý đến cậu.
“Không có vì sao hết! Quần áo mới mua là để mặc nha, chẳng lẽ cậu còn định cất mãi dưới đáy hòm sao? Mau, mau đi thay vào cho tôi nhìn xem!” Tốt lắm! Rốt cục cũng thu phục xong, cô đứng dậy, xoay xoay thắt lưng mấy cái.
Cận Thiếu Triết nhìn chằm chằm Ôn Thuấn, rồi cũng miễn cưỡng lên lầu thay quần áo. Nhưng lúc cậu xuống bước xuống dưới, phát hiện không biết thầy giáo mình đã đến đây từ lúc nào, đang cùng Ôn Thuấn tán gẫu sôi nổi, trong lòng cậu có chút kinh ngạc, vì thế ho nhẹ hai tiếng, cắt đứt câu chuyện của hai người, ý bảo là mình đã xuống đến nơi rồi.
“Thưa thầy.” Cậu lễ phép chào hỏi một tiếng.
“Thiếu Triết! Được, nhìn không tồi! Đến đây, chuẩn bị tốt để đi thôi!” Thầy giáo vừa lòng nhìn Cận Thiếu Triết, vỗ vỗ bờ vai cậu liền kéo cậu ra bên ngoài.
“Đi đâu? Đi đâu ạ? Cận Thiếu Triết không chịu rời đi, hỏi.
“Cứ đi ra ngoài trước đã rồi từ từ nói, Tiểu Thuấn, chúng ta đi trước!” Thầy giáo chưa kịp phân trần gì cứ thế kéo cậu ra ngoài.
Tiểu Thuấn? Thầy giáo từ khi nào thì nói chuyện thân thiết với Ôn Thuấn như thế? Trong lòng Cận Thiếu Triết có một dấu chấm hỏi to đùng, vô cùng miễn cưỡng bị thầy kéo đi.
“Vâng, chúc hai người mọi việc thuận lợi!” Ôn Thuấn tươi cười theo chân bọn họ nói lời từ biệt, lập tức nhớ tới chuyện gì đó, lại la lớn: “A, khoan đã, cái này, cũng không phải tôi chọn, nhưng mà nhân viên cửa hàng nói đây là đồ tốt nhất rồi, cậu mang dùng trước đi!” Nói xong liền đem một ít dụng cụ vẽ đưa cho cậu, các loại khác nhau, đầy đủ hết cả.
Cận Thiếu Triết cầm gói dụng cụ vẽ to đùng trong tay, càng thêm nghi hoặc, hết nhìn thầy giáo lại nhìn Ôn Thuấn một cái, đang sắp nhìn ra manh mối gì đấy thì lại bị Ôn Thuấn đẩy nhanh ra khỏi cửa.
“Vẫn là Tiểu Thuấn suy nghĩ chu đáo nha, đi thôi! Thiếu Triết, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!”
“Cái gì? Không được! Em không đi!” Cận Thiếu Triết nghe thầy giáo giải thích xong, lập tức phủ quyết đề nghị của ông.
Ôn Thuấn thế nào lại đem học phí của cậu đóng trước, đây là chuyện gì thế? Hơn nữa cậu không phải đã sớm đem thư trúng tuyển ném đi rồi sao? Cô tại sao lại biết chứ, hơn nữa làm sao cô có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ …… Chẳng lẽ, cô ấy vì học phí của cậu mà không sửa chữa lại cửa hàng nữa sao? Không được, như vậy tuyệt đối không được!
Cận Thiếu Triết dừng bước lại, thầy giáo có khuyên thế nào cậu cũng không chịu đi tiếp. Vì thế đành phải ra đòn quyết định: “Tiểu Thuấn biết em nhất định sẽ phản đối, cho nên mới lặng lẽ đem học phí của em đi đóng trước, là muốn tiền trảm hậu tấu, thầy biết mọi thủ tục cô ấy đều đã làm tốt hết cả rồi. Cô ấy nói nếu em không chịu nhập học, thì sẽ đem tiền ném xuống sông cho cá ăn, coi như đấy là sự lựa chọn riêng của cậu.” Thầy giáo cười tươi nhìn cậu, vui vẻ hớn hở nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cậu.
“Em……..” Bảo cậu làm sao mà yên tâm thoải mái để cô ấy làm như vậy đây?
“Yên tâm, cô ấy nói đây là cho cậu mượn, sau này em có rảnh sẽ ở cửa hàng mà giúp đỡ, nhưng không được lĩnh tiền lương đâu!” Thầy giáo cũng đã sớm bàn bạc thật tốt với Ôn Thuấn rồi, hai người biết rõ Cận Thiếu Triết sẽ phản ứng thế nào, cho nên bây giờ ứng đối vô cùng tự nhiên: “Được rồi, Tiểu Thuấn vừa rồi nói với thầy, buổi chiều người ta sẽ đưa hoa đến, nếu em phỏng vấn xong sớm, còn có thể trở về mà giúp đỡ, bằng không một mình cô ấy thì thật vất vả nha!” Đây cũng là do Ôn Thuấn bảo ông nói.
Vừa đi vừa bàn chuyện, nhanh chóng đã đến kí túc xá khoa kiến trúc đại học J. Thật ra hôm nay cũng chỉ là buổi gặp mặt đơn giản, sinh viên mới đầu tiên, mà chủ nhiệm khoa nghe nói trước đó cậu sinh viên này không muốn học, hiện giờ thật vất vả mới thay đổi quyết định, cho nên cũng muốn nhìn xem chàng sinh viên nổi tiếng gần xa này bộ dạng thế nào. Buổi gặp mặt cũng rất thành công, ngoại trừ hỏi mấy vấn đề bên ngoài, thì chủ yếu là xem cậu vẽ tại chỗ luôn, quả nhiên không tồi. Thông qua thầy chủ nhiệm cũ kia, chủ nhiệm khoa cũng biết cái khó xử lúc trước của cậu, nên bắt đầu nói đến chuyện có thể xin học bổng.
Nói chuyện cũng lâu, trong lúc đó thầy giáo của Thiếu Triết nhận được một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cận Thiếu Triết đi trong vườn trường đại học J, nhìn tới nhìn lui các sinh viên ở đây, người thì cưỡi xe đạp, người thì ôm sách vở, kẻ thì ngồi dưới bóng mát cây đại thụ ghi bài, nồng đậm không khí trí thức, không khí đại học tươi mát, phong tình, nơi này là lãnh thổ rất nhiều người tha thiết mơ ước. Ngày hôm qua, cậu đối với nơi này còn vô duyên, mà hôm nay lại đã trở thành một phần tử của nó, cảm giác tất cả đều không phải sự thật vậy, trong lòng cậu có chút mờ mịt.
“Bạn học, bạn học, xin chờ một chút!” Nghe vậy, cậu chậm rãi xoay người nhìn người trước mắt, trong mắt cậu có chút nghi hoặc, là gọi mình sao?
“Này cậu, cậu có phải là Cận Thiếu Triết không? Là tân sinh viên của khoa kiến trúc?” Nam sinh kia mồ hồi đầm đìa hỏi Cận Thiếu Triết.
Cậu gật gật đầu, cứ xem như là vậy đi, dù sao nếu cậu bỏ học, Ôn Thuấn xác định là sẽ cực lực phản đối.
“Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu! Xin chào, phó chủ tịch hội sinh viên Phương Văn Hạo, sinh viên năm thứ ba.” Cậu ta tự giới thiệu, vươn tay ra tỏ vẻ hữu hảo.
Cận Thiếu Triết cũng lễ phép bắt tay lại: “Xin chào, xin hỏi tìm tôi có việc gì?”
“Chuyện là như vậy, ở lễ khai giảng sẽ có một tân sinh viên lên đọc diễn văn, chúng tôi bàn bạc và quyết định, muốn mời cậu lên đại diện cho sinh viên mới phát biểu, đây là một số tư liệu tham khảo, cậu mang về xem trước đi!” Phương Văn Hạo nói xong cũng không giải thích gì thêm, đem một tập chồng tư liệu đưa cho cậu.
“Nhưng mà tôi……..”
“Mong cậu đừng từ chối được không? Tôi tìm cậu rất lâu rồi, tuyển người khác cũng không hợp, huống hồ, điểm đầu vào của cậu cao như thế, việc nhỏ này hẳn là không làm khó được cậu phải không? Làm giúp tôi chuyện này đi mà, tôi gần đây đã sắp sứt đầu mẻ trán đến nơi rồi!” Phương Văn Hạo chắp hai tay tạo thành chữ thập, chân thành khẩn cầu, nhìn như vậy quả thực có chút buồn cười.
Cận Thiếu Triết trầm mặc, giật mình nhìn tập tư liệu cầm trong tay, không biết nên nói thế nào mới tốt.
“Cậu không nói gì coi như đã đáp ứng rồi nha? Vậy cứ như thế nhé! Trên tư liệu tôi có ghi phương thức liên hệ với tôi, giữ liên lạc nhé! Tạm biệt!” Dường như sợ Cận Thiếu Triết đổi ý, Phương Văn Hạo nói xong liền nhanh như chớp chạy mất.
Cận Thiếu Triết cứ như ngã vào trong sương mù, cầm tập tư liệu đi về tận cửa hàng mà tâm tình vẫn còn chưa tỉnh táo lại. Nhưng vừa bước vào cửa hàng cậu đã trợn tròn mắt, bởi vì nhìn thấy thùng giấy rơi trên mặt đất, mà Ôn Thuấn bị vây quanh bởi một đống lùng bùng.
Cậu nhăn mày, vội vàng đi đến giúp cô đỡ các thứ ra: “Chị làm cái gì vậy? Luyện bao cát sao?” Hơn nữa lại lấy chính mình làm bao cát thì đúng hơn.
“Hắc hắc, đúng lúc mấy dải băng gói hoa đã dùng hết, đang nghĩ muốn lấy từ trên ngăn tủ xuống, ai ngờ thành như vậy.” Ôn Thuấn cười hắc hắc giải thích.
“Chị không chờ tôi trở lại lấy được sao?” Cận Thiếu Triết hoàn toàn không đồng ý, có điều vẫn cẩn thận mà đỡ cô dậy.
“Tôi trước đây cũng vẫn tự lấy đấy thôi, hôm nay là không cẩn, là ngoài ý muốn! A, rất đau! Nguy rồi, khẳng định là trật chân rồi!” Cô kêu lên một tiếng, đau đến nhăn mày nhăn mặt.
“Trật chân? Nhanh ngồi xuống tôi xem xem nào! Trước kia, trước kia là không có tôi! Sau này đừng có làm những việc thế này nữa được không, người ta biết chị khỏe lắm rồi.”
“Cận Thiếu Triết, tôi so với cậu còn lớn hơn, tại sao cậu lại giáo huấn tôi thế chứ?” Ôn Thuấn bất mãn ồn ào.
Cận Thiếu Triết hừ lạnh một tiếng, không để ý đến lời cô nói: “Chị ngoài trừ việc lớn hơn tôi hai tuổi, còn có ưu thế gì chứ? Thấp hơn tôi một cái đầu còn không nói, lại còn không biết nấu cơm, làm việc vội vàng, hay xao động……”
“Này, đừng có không cho người ta chút mặt mũi nào thế chứ. A, đau quá, đau, đừng dùng sức như vậy, có biết không!”
“Không dùng sức mà có thể làm tan máu bầm sao? Chị nhớ xem lần trước tự chị xoa thuốc, bao lâu mới khỏi? Suốt một tháng!”
……….
“Ai, đây là diễn văn mà tân sinh viên sẽ lên đọc? Thiếu Triết, cậu đúng là thủ khoa kia đúng không? Bọn họ muốn cậu đại diện cho sinh viên mới đúng không?” Ôn Thuấn đảo mắt nhìn đến tập tư liệu về diễn văn cho tân sinh viên mà Cận Thiếu Triết vừa vứt bỏ một bên.
“Ừm!” Cận Thiếu Triết thản nhiên nói, thậm chí còn không chú ý đến phản ứng nhiệt liệt của Ôn Thuấn. Mấy thứ hư danh này đối với cậu mà nói, một chút cũng không có ý nghĩa. Nhưng mà nếu Ôn Thuấn cao hứng, thì cậu cũng sẽ cao hứng theo.
Khóe miệng Ôn Thuấn tràn nét cười, chân thành vì cậu mà cao hứng: “Oa, cậu thật lợi hại nha, thủ khoa đó! Tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đứng đầu bao giờ, ngay cả sổ số cũng trúng giải thấp nhất!”
“Ôn Thuấn…….” Lúc này, Cận Thiếu Triết vẫn còn đang xoa xoa chân cô, rầu rĩ lên tiếng.
“Ừ, sao thế?”
“Ôn Thuấn……..” Cậu đang nghĩ cứ gọi tên cô như vậy, đến vĩnh viễn….
“Ừm, nói đi, tôi đang nghe đây!”
“Về sau tôi vẫn tiếp tục ở lại chỗ này.”
“Ừm, tôi biết. Tôi bội chi tiền lương cho cậu rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn chạy sao?”
“Tôi là đang nói, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không đi.”
“Ừ, cậu là đang nghĩ tôi sẽ đuổi cậu đi chắc?” Ôn Thuấn nói giọng mũi, ra vẻ nghịch ngợm, nhưng là trong lòng lại có chút ấm áp, cảm giác không thể nói rõ.
“Tôi và giáo sư ở trường có nói chuyện, muốn xin học bổng toàn phần, giáo sư có nói với thành tích như vậy, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Chị về sau không cần phải quan tâm đến học phí của tôi nữa rồi.”
“Ừ, tôi biết.”
“Ôn Thuấn, về sau có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, cùng tôi thương lượng, không được chỉ tự ý làm theo ý mình.”
“Ừm, tôi biết, cậu cũng vậy, không cần xem tôi như người ngoài.”
“Ôn Thuấn, cảm ơn chị, thật sự cảm ơn……” Cuối cùng, cả người Cận Thiếu Triết yếu ớt dựa vào trong lòng Ôn Thuấn, nước mắt bất giác tràn đầy khóe mắt.
Có cái gì bất đồng sao? Cậu biết, kể từ cái ngày mưa kia, mọi thứ đã bất đồng với trước đây.
Không, không, có lẽ là sớm hơn, từ khi cô còn chưa quen biết cậu, đã bất đồng rồi.
“Tôi biết, tôi biết……” Cô thật sự biết, người này và cô đều giống nhau, có tâm hồn cô độc, thật ra cũng mẫn cảm giống như cô, cần được quan tâm, cần được yêu thương.
“Hôm nay chị lại đi nông trại sao? Tại sao không nói với tôi một tiếng, tôi có thể đi cùng với chị.” Cận Thiếu Triết nhíu mày hỏi Ôn Thuấn. Cậu biết Ôn Thuấn một tháng sẽ cố định mấy ngày đến nơi trồng hoa để chọn hoa cỏ về bán, còn thuận tiện lấy vài bồn hoa héo rũ mang về chăm sóc, đây dường như là thói quen của cô rồi.
Cửa hàng hoa ngoài việc kiếm lời bằng việc bán hoa ra thì cũng có bán một số chậu hoa nhỏ, hơn nữa theo cậu quan sát, cô dường như rất thích chăm sóc cây nhỏ đầy bùn đất này, mỗi ngày đều để rất nhiều tâm sức vào đó, mấy chậu hoa mang về này, cũng được cô cứu sống không ít.
“Tôi chỉ là đi chọn lựa giống, cũng không phải là việc gì nặng mà, không phải phiền phức thế. Có điều nếu cậu muốn đi như vậy, lần sau tôi sẽ nhớ gọi cậu.” Cô cũng không ngẩng đầu, vẫn đang cẩn thận chiếu cố mấy chậu hoa, tu tu sửa sửa, lại đột nhiên hô to: “A, đúng rồi, hôm nay cậu nhớ mặc quần áo mới tôi mua đấy biết không?”
“Vì sao? Ở trong cửa hàng làm việc rất dễ bị bẩn.” Giọng nói cậu rầu rĩ, dường như rất bất mãn Ôn Thuấn không nhìn cậu, không để ý đến cậu.
“Không có vì sao hết! Quần áo mới mua là để mặc nha, chẳng lẽ cậu còn định cất mãi dưới đáy hòm sao? Mau, mau đi thay vào cho tôi nhìn xem!” Tốt lắm! Rốt cục cũng thu phục xong, cô đứng dậy, xoay xoay thắt lưng mấy cái.
Cận Thiếu Triết nhìn chằm chằm Ôn Thuấn, rồi cũng miễn cưỡng lên lầu thay quần áo. Nhưng lúc cậu xuống bước xuống dưới, phát hiện không biết thầy giáo mình đã đến đây từ lúc nào, đang cùng Ôn Thuấn tán gẫu sôi nổi, trong lòng cậu có chút kinh ngạc, vì thế ho nhẹ hai tiếng, cắt đứt câu chuyện của hai người, ý bảo là mình đã xuống đến nơi rồi.
“Thưa thầy.” Cậu lễ phép chào hỏi một tiếng.
“Thiếu Triết! Được, nhìn không tồi! Đến đây, chuẩn bị tốt để đi thôi!” Thầy giáo vừa lòng nhìn Cận Thiếu Triết, vỗ vỗ bờ vai cậu liền kéo cậu ra bên ngoài.
“Đi đâu? Đi đâu ạ? Cận Thiếu Triết không chịu rời đi, hỏi.
“Cứ đi ra ngoài trước đã rồi từ từ nói, Tiểu Thuấn, chúng ta đi trước!” Thầy giáo chưa kịp phân trần gì cứ thế kéo cậu ra ngoài.
Tiểu Thuấn? Thầy giáo từ khi nào thì nói chuyện thân thiết với Ôn Thuấn như thế? Trong lòng Cận Thiếu Triết có một dấu chấm hỏi to đùng, vô cùng miễn cưỡng bị thầy kéo đi.
“Vâng, chúc hai người mọi việc thuận lợi!” Ôn Thuấn tươi cười theo chân bọn họ nói lời từ biệt, lập tức nhớ tới chuyện gì đó, lại la lớn: “A, khoan đã, cái này, cũng không phải tôi chọn, nhưng mà nhân viên cửa hàng nói đây là đồ tốt nhất rồi, cậu mang dùng trước đi!” Nói xong liền đem một ít dụng cụ vẽ đưa cho cậu, các loại khác nhau, đầy đủ hết cả.
Cận Thiếu Triết cầm gói dụng cụ vẽ to đùng trong tay, càng thêm nghi hoặc, hết nhìn thầy giáo lại nhìn Ôn Thuấn một cái, đang sắp nhìn ra manh mối gì đấy thì lại bị Ôn Thuấn đẩy nhanh ra khỏi cửa.
“Vẫn là Tiểu Thuấn suy nghĩ chu đáo nha, đi thôi! Thiếu Triết, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!”
“Cái gì? Không được! Em không đi!” Cận Thiếu Triết nghe thầy giáo giải thích xong, lập tức phủ quyết đề nghị của ông.
Ôn Thuấn thế nào lại đem học phí của cậu đóng trước, đây là chuyện gì thế? Hơn nữa cậu không phải đã sớm đem thư trúng tuyển ném đi rồi sao? Cô tại sao lại biết chứ, hơn nữa làm sao cô có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ …… Chẳng lẽ, cô ấy vì học phí của cậu mà không sửa chữa lại cửa hàng nữa sao? Không được, như vậy tuyệt đối không được!
Cận Thiếu Triết dừng bước lại, thầy giáo có khuyên thế nào cậu cũng không chịu đi tiếp. Vì thế đành phải ra đòn quyết định: “Tiểu Thuấn biết em nhất định sẽ phản đối, cho nên mới lặng lẽ đem học phí của em đi đóng trước, là muốn tiền trảm hậu tấu, thầy biết mọi thủ tục cô ấy đều đã làm tốt hết cả rồi. Cô ấy nói nếu em không chịu nhập học, thì sẽ đem tiền ném xuống sông cho cá ăn, coi như đấy là sự lựa chọn riêng của cậu.” Thầy giáo cười tươi nhìn cậu, vui vẻ hớn hở nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cậu.
“Em……..” Bảo cậu làm sao mà yên tâm thoải mái để cô ấy làm như vậy đây?
“Yên tâm, cô ấy nói đây là cho cậu mượn, sau này em có rảnh sẽ ở cửa hàng mà giúp đỡ, nhưng không được lĩnh tiền lương đâu!” Thầy giáo cũng đã sớm bàn bạc thật tốt với Ôn Thuấn rồi, hai người biết rõ Cận Thiếu Triết sẽ phản ứng thế nào, cho nên bây giờ ứng đối vô cùng tự nhiên: “Được rồi, Tiểu Thuấn vừa rồi nói với thầy, buổi chiều người ta sẽ đưa hoa đến, nếu em phỏng vấn xong sớm, còn có thể trở về mà giúp đỡ, bằng không một mình cô ấy thì thật vất vả nha!” Đây cũng là do Ôn Thuấn bảo ông nói.
Vừa đi vừa bàn chuyện, nhanh chóng đã đến kí túc xá khoa kiến trúc đại học J. Thật ra hôm nay cũng chỉ là buổi gặp mặt đơn giản, sinh viên mới đầu tiên, mà chủ nhiệm khoa nghe nói trước đó cậu sinh viên này không muốn học, hiện giờ thật vất vả mới thay đổi quyết định, cho nên cũng muốn nhìn xem chàng sinh viên nổi tiếng gần xa này bộ dạng thế nào. Buổi gặp mặt cũng rất thành công, ngoại trừ hỏi mấy vấn đề bên ngoài, thì chủ yếu là xem cậu vẽ tại chỗ luôn, quả nhiên không tồi. Thông qua thầy chủ nhiệm cũ kia, chủ nhiệm khoa cũng biết cái khó xử lúc trước của cậu, nên bắt đầu nói đến chuyện có thể xin học bổng.
Nói chuyện cũng lâu, trong lúc đó thầy giáo của Thiếu Triết nhận được một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cận Thiếu Triết đi trong vườn trường đại học J, nhìn tới nhìn lui các sinh viên ở đây, người thì cưỡi xe đạp, người thì ôm sách vở, kẻ thì ngồi dưới bóng mát cây đại thụ ghi bài, nồng đậm không khí trí thức, không khí đại học tươi mát, phong tình, nơi này là lãnh thổ rất nhiều người tha thiết mơ ước. Ngày hôm qua, cậu đối với nơi này còn vô duyên, mà hôm nay lại đã trở thành một phần tử của nó, cảm giác tất cả đều không phải sự thật vậy, trong lòng cậu có chút mờ mịt.
“Bạn học, bạn học, xin chờ một chút!” Nghe vậy, cậu chậm rãi xoay người nhìn người trước mắt, trong mắt cậu có chút nghi hoặc, là gọi mình sao?
“Này cậu, cậu có phải là Cận Thiếu Triết không? Là tân sinh viên của khoa kiến trúc?” Nam sinh kia mồ hồi đầm đìa hỏi Cận Thiếu Triết.
Cậu gật gật đầu, cứ xem như là vậy đi, dù sao nếu cậu bỏ học, Ôn Thuấn xác định là sẽ cực lực phản đối.
“Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu! Xin chào, phó chủ tịch hội sinh viên Phương Văn Hạo, sinh viên năm thứ ba.” Cậu ta tự giới thiệu, vươn tay ra tỏ vẻ hữu hảo.
Cận Thiếu Triết cũng lễ phép bắt tay lại: “Xin chào, xin hỏi tìm tôi có việc gì?”
“Chuyện là như vậy, ở lễ khai giảng sẽ có một tân sinh viên lên đọc diễn văn, chúng tôi bàn bạc và quyết định, muốn mời cậu lên đại diện cho sinh viên mới phát biểu, đây là một số tư liệu tham khảo, cậu mang về xem trước đi!” Phương Văn Hạo nói xong cũng không giải thích gì thêm, đem một tập chồng tư liệu đưa cho cậu.
“Nhưng mà tôi……..”
“Mong cậu đừng từ chối được không? Tôi tìm cậu rất lâu rồi, tuyển người khác cũng không hợp, huống hồ, điểm đầu vào của cậu cao như thế, việc nhỏ này hẳn là không làm khó được cậu phải không? Làm giúp tôi chuyện này đi mà, tôi gần đây đã sắp sứt đầu mẻ trán đến nơi rồi!” Phương Văn Hạo chắp hai tay tạo thành chữ thập, chân thành khẩn cầu, nhìn như vậy quả thực có chút buồn cười.
Cận Thiếu Triết trầm mặc, giật mình nhìn tập tư liệu cầm trong tay, không biết nên nói thế nào mới tốt.
“Cậu không nói gì coi như đã đáp ứng rồi nha? Vậy cứ như thế nhé! Trên tư liệu tôi có ghi phương thức liên hệ với tôi, giữ liên lạc nhé! Tạm biệt!” Dường như sợ Cận Thiếu Triết đổi ý, Phương Văn Hạo nói xong liền nhanh như chớp chạy mất.
Cận Thiếu Triết cứ như ngã vào trong sương mù, cầm tập tư liệu đi về tận cửa hàng mà tâm tình vẫn còn chưa tỉnh táo lại. Nhưng vừa bước vào cửa hàng cậu đã trợn tròn mắt, bởi vì nhìn thấy thùng giấy rơi trên mặt đất, mà Ôn Thuấn bị vây quanh bởi một đống lùng bùng.
Cậu nhăn mày, vội vàng đi đến giúp cô đỡ các thứ ra: “Chị làm cái gì vậy? Luyện bao cát sao?” Hơn nữa lại lấy chính mình làm bao cát thì đúng hơn.
“Hắc hắc, đúng lúc mấy dải băng gói hoa đã dùng hết, đang nghĩ muốn lấy từ trên ngăn tủ xuống, ai ngờ thành như vậy.” Ôn Thuấn cười hắc hắc giải thích.
“Chị không chờ tôi trở lại lấy được sao?” Cận Thiếu Triết hoàn toàn không đồng ý, có điều vẫn cẩn thận mà đỡ cô dậy.
“Tôi trước đây cũng vẫn tự lấy đấy thôi, hôm nay là không cẩn, là ngoài ý muốn! A, rất đau! Nguy rồi, khẳng định là trật chân rồi!” Cô kêu lên một tiếng, đau đến nhăn mày nhăn mặt.
“Trật chân? Nhanh ngồi xuống tôi xem xem nào! Trước kia, trước kia là không có tôi! Sau này đừng có làm những việc thế này nữa được không, người ta biết chị khỏe lắm rồi.”
“Cận Thiếu Triết, tôi so với cậu còn lớn hơn, tại sao cậu lại giáo huấn tôi thế chứ?” Ôn Thuấn bất mãn ồn ào.
Cận Thiếu Triết hừ lạnh một tiếng, không để ý đến lời cô nói: “Chị ngoài trừ việc lớn hơn tôi hai tuổi, còn có ưu thế gì chứ? Thấp hơn tôi một cái đầu còn không nói, lại còn không biết nấu cơm, làm việc vội vàng, hay xao động……”
“Này, đừng có không cho người ta chút mặt mũi nào thế chứ. A, đau quá, đau, đừng dùng sức như vậy, có biết không!”
“Không dùng sức mà có thể làm tan máu bầm sao? Chị nhớ xem lần trước tự chị xoa thuốc, bao lâu mới khỏi? Suốt một tháng!”
……….
“Ai, đây là diễn văn mà tân sinh viên sẽ lên đọc? Thiếu Triết, cậu đúng là thủ khoa kia đúng không? Bọn họ muốn cậu đại diện cho sinh viên mới đúng không?” Ôn Thuấn đảo mắt nhìn đến tập tư liệu về diễn văn cho tân sinh viên mà Cận Thiếu Triết vừa vứt bỏ một bên.
“Ừm!” Cận Thiếu Triết thản nhiên nói, thậm chí còn không chú ý đến phản ứng nhiệt liệt của Ôn Thuấn. Mấy thứ hư danh này đối với cậu mà nói, một chút cũng không có ý nghĩa. Nhưng mà nếu Ôn Thuấn cao hứng, thì cậu cũng sẽ cao hứng theo.
Khóe miệng Ôn Thuấn tràn nét cười, chân thành vì cậu mà cao hứng: “Oa, cậu thật lợi hại nha, thủ khoa đó! Tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đứng đầu bao giờ, ngay cả sổ số cũng trúng giải thấp nhất!”
“Ôn Thuấn…….” Lúc này, Cận Thiếu Triết vẫn còn đang xoa xoa chân cô, rầu rĩ lên tiếng.
“Ừ, sao thế?”
“Ôn Thuấn……..” Cậu đang nghĩ cứ gọi tên cô như vậy, đến vĩnh viễn….
“Ừm, nói đi, tôi đang nghe đây!”
“Về sau tôi vẫn tiếp tục ở lại chỗ này.”
“Ừm, tôi biết. Tôi bội chi tiền lương cho cậu rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn chạy sao?”
“Tôi là đang nói, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không đi.”
“Ừ, cậu là đang nghĩ tôi sẽ đuổi cậu đi chắc?” Ôn Thuấn nói giọng mũi, ra vẻ nghịch ngợm, nhưng là trong lòng lại có chút ấm áp, cảm giác không thể nói rõ.
“Tôi và giáo sư ở trường có nói chuyện, muốn xin học bổng toàn phần, giáo sư có nói với thành tích như vậy, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Chị về sau không cần phải quan tâm đến học phí của tôi nữa rồi.”
“Ừ, tôi biết.”
“Ôn Thuấn, về sau có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, cùng tôi thương lượng, không được chỉ tự ý làm theo ý mình.”
“Ừm, tôi biết, cậu cũng vậy, không cần xem tôi như người ngoài.”
“Ôn Thuấn, cảm ơn chị, thật sự cảm ơn……” Cuối cùng, cả người Cận Thiếu Triết yếu ớt dựa vào trong lòng Ôn Thuấn, nước mắt bất giác tràn đầy khóe mắt.
Có cái gì bất đồng sao? Cậu biết, kể từ cái ngày mưa kia, mọi thứ đã bất đồng với trước đây.
Không, không, có lẽ là sớm hơn, từ khi cô còn chưa quen biết cậu, đã bất đồng rồi.
“Tôi biết, tôi biết……” Cô thật sự biết, người này và cô đều giống nhau, có tâm hồn cô độc, thật ra cũng mẫn cảm giống như cô, cần được quan tâm, cần được yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.