Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 32: Đây Là Lần Tiểu Hồng Đường Bị Đánh Đến Thảm Nhất
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
28/10/2024
- Người kia sao còn chưa đến nhỉ? Đã mấy ngày rồi đó.
Tiểu Hồng Đường tay cầm đùi dê, vui vẻ nói ra:
- Tiếp tục thế này ta sắp thành heo mất!
Kỷ Hỏa nằm trên mái nhà, ngước nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi nói:
- Sắp rồi.
- A!!!
Vừa dứt lời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía xa, khiến cả khu vực chấn động.
Kỷ Hỏa cùng Tiểu Hồng Đường đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy một đạo hồng quang lóe lên rồi biến mất, mơ hồ có thể thấy trong tay người đó cầm một cây dù màu đỏ.
Tiểu Hồng Đường định xông ra, Kỷ Hỏa lập tức giữ lại, chỉ vào những bóng người đang chạy tới từ bốn phía:
- Người Lục Phiến Môn cũng tới rồi, chúng ta không tiện ra tay.
- Vậy cứ đứng nhìn à?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Theo dõi từ xa là được. Người đó cố ý gây náo loạn, hắn chắc chắn đã tính toán đường lui để thoát khỏi sự truy đuổi của Lục Phiến Môn. Lúc đó chính là cơ hội của chúng ta.
Kỷ Hỏa bình tĩnh nói.
- Hắn cố ý sao?
- Tiếng kêu thảm thiết lúc nãy là hắn cố tình phát ra,
Kỷ Hỏa cười nói:
- Người thường xuyên giết người đều biết, một đòn chí mạng sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiểu Hồng Đường suy nghĩ một lúc rồi chợt hiểu ra:
- Thật là như vậy.
Hai người âm thầm bám theo, chứng kiến cảnh tượng một nhóm người Lục Phiến Môn giao chiến với bóng người màu đỏ kia.
- Tặc nhân chạy đi đâu!
- 'Hồng Tán' xuất hiện! Mau đuổi theo!
Bị bao vây, người mặc áo đỏ vẫn cười ha hả, không hề nao núng. Cây dù màu đỏ trong tay hắn vung vẩy liên tục, tạo ra một cơn cuồng phong bao phủ lấy những người Lục Phiến Môn.
- Người Lục Phiến Môn toàn là đồ ăn à?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Gần đây kinh thành nhiều chuyện xảy ra, nếu là bình thường thì vụ án này chắc chắn sẽ được quan tâm hơn. Nhưng hiện tại, tứ đại danh bộ đều quá bận.
Đúng lúc đó, một đạo hàn quang lóe lên, một thanh ngân thương từ trong bóng tối đâm tới. Người mặc áo đỏ không kịp né tránh, dùng dù đỡ lấy một kích, bị đánh bay ra ngoài. Ngân thương rút về, bị một bàn tay vững vàng bắt lấy. Một thanh niên mặc đồ đen bước ra, nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi chính là 'Hồng Tán', đệ thất Sát Thủ Bảng sao? Không gì hơn thế này.
Người áo đỏ thu hồi cây dù, lộ ra dung nhan. Nhìn qua chính là hài đồng mày rặm mắt to.
Hắn đè ép cuống họng nói:
- Không tệ, ta chính là Hồng Tán.
Thanh âm non nớt, kiểu nói cũng khiến người ta cảm thấy âm nhu vô cùng. Hơn nữa, lớp trang điểm dày cộp trên mặt hắn, thấy thế nào cũng khó chịu.
Kỷ Hỏa nhổ một bãi nước bọt rồi chỉ vào đứa bé kia, cười nhạo:
- Tiểu Hồng Đường, đây là lần ngươi bị biến thành cái dạng thảm nhất rồi đấy.
Tiểu Hồng Đường tức đến nỗi nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu, hận không thể xông lên cắn đối phương vài cái.
Các quan phủ Lục Phiến Môn chưa từng thấy Hồng Tán bao giờ, khi nghe hắn tự xưng danh, lại nhìn thấy cách ăn mặc này, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Một thanh niên cầm ngân thương, cố giữ vẻ lạnh lùng, nói:
- Nguyên lai Hồng Tán trong truyền thuyết lại có hình dạng như vậy, thật độc đáo. Tiếc là trang điểm còn không bằng các cô nương trong Giáo Phường ti.
- Ta thích thế này, ngươi quản được sao?
Hài đồng cãi lại.
- Ghê tởm! Ta nhịn không được nữa!
Một tên quan phủ tức giận, vung đao xông tới.
Các quan phủ khác cũng đồng loạt tấn công, vây quanh hài đồng
Hài đồng không hề né tránh, dùng cây dù như một cây đoản côn, đánh bại các quan phủ.
- Ăn một thương của Nghiêm Hàn ta!
Thấy các thuộc hạ sắp không chống đỡ nổi, Nghiêm Hàn ra tay. Ngân thương như lôi điện, khí kình bao trùm, uy lực vô cùng.
- Lục phẩm?
Hài đồng dùng cây dù chặn lại, nhưng cây dù lập tức bị đánh vỡ, chỉ còn lại một cái cán.
- Ha ha! Hồng Tán quả nhiên là hư danh! Chỉ có thế thôi sao?
Nghiêm Hàn cười lớn, thương thế như rồng, liên tục đâm về phía hài đồng.
Hài đồng liên tục né tránh, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ. May nhờ khinh công tốt, hắn mới có thể tạm thời né tránh.
Một tên quan phủ tinh mắt thấy hài đồng luôn đi chân trần trên mặt đất, liền ném một cái đinh sắt xuống.
- Nhãi ranh ngươi dám!
Chưa kịp nói hết câu, chân đứa trẻ đã đạp phải đinh sắt, đau đến mức nhăn mặt.
Tên quan phủ cười hả hê:
- Ai bảo ngươi không đi giày cho tử tế.
- Đồ ác ôn!
Hài đồng trừng mắt.
Nghiêm Hàn nhân cơ hội, đâm thẳng vào ngực hài đồng.
Hài đồng hoảng hốt né tránh, nhưng vẫn bị thương ở ngực.
- Xem thương!
Nghiêm Hàn thương thế như rồng, trực tiếp đâm ra, dự định một kích này lấy mạng đối phương.
Hài đồng một tay che ngực, nội kình trên trường thương chấn động đến lục phủ ngũ tạng đều đau nhức vô cùng. Trong mắt của hắn hàn quang lóe lên, đối mặt cường thế công kích này, tay phải thành chưởng, lòng bàn tay có tử sắc ám lôi quang lấp lóe.
- Không tốt!
Nghiêm Hàn giật mình, thân thể không kịp né tránh.
Hài đồng đánh ra một chưởng, chưởng phong mang theo tử lôi, trúng thẳng ngực Nghiêm Hàn. Nghiêm Hàn lập tức phun ra một ngụm máu tươi văng ra xa!
- Nghiêm Bộ đầu!
Các quan lại khác thấy vậy vội vàng xông lên.
Lúc này, hài đồng không do dự nữa, tay phải nâng lên như muốn đỡ cả bầu trời, rồi đột ngột đánh xuống.
Trong nháy mắt, tử lôi bao trùm khắp nơi, mặt đất rung chuyển, các quan lại bị đánh ngã sõng soài.
Khi bọn hắn ngẩng đầu lên thì hài đồng đã chạy mất.
- Đừng đuổi theo.
Nghiêm Hàn ôm ngực ngăn đám người lại. Hắn kéo cổ áo ra, trên ngực có một chưởng ấn màu đen.
Lúc này, một cỗ âm lãnh khí kình đang chảy trong cơ thể hắn, đi đến đâu kinh mạch nơi đó như bị thiểm điện đánh trúng, toàn thân tê liệt. Nếu tiếp tục đánh xuống, e rằng sẽ nguy hiểm hơn.
- Âm Lôi Thủ...
Nghiêm Hàn nghi hoặc.
- A?
Một quan lại chỉ về phía hài đồng vừa chạy đi, kinh ngạc nói:
- Mắt ta hoa mắt sao, lúc nãy tôi thấy có cái gì màu đỏ chạy qua!
...
Âm Lôi Đồng Tử hiện tại rất tức giận, đạp trúng chông sắt, giờ đi lại phải khập khiễng, đau nhức vô cùng.
Trước kia hắn còn chê Hồng Tán cầm dù rất bất tiện, giờ chỉ còn lại cái cán, dùng để chống đỡ làm gậy thì lại thấy thuận tay hơn.
Lúc đầu mặc quần áo nữ nhi, trang điểm lòe loẹt đã rất mất mặt, lại còn bị người ta ném ám khí, còn giẫm phải chông sắt.
Nếu hắn tự mình đem đôi giày kia, cũng không đến nỗi quẫn bách như vậy.
Thật phiền muộn.
Không biết “Hồng Tán” kia làm sao lại thích kiểu ăn mặc kỳ quái này, khi chiến đấu lại không mang giày, chẳng lẽ không sợ giẫm phải ám khí? Chân trần như vậy đi lại cũng đau nhức lắm chứ.
Âm Lôi Đồng Tử dừng bước, thần sắc vội vã quan sát xung quanh.
Không biết từ lúc nào, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Không phải là sự yên tĩnh vào nửa đêm, mà giống như tất cả sự sống đều bị cắt đứt, ngay cả tiếng kêu rít của côn trùng cũng hoàn toàn biến mất.
Cả vùng như chìm vào một sự tĩnh mịch đến rợn người.
Ngay sau đó, trong bóng tối phía trước, xuất hiện nhiều vòng tròn màu đỏ.
Là một thanh không ngừng xoay tròn,
Vừa tinh xảo,
Vừa cổ kính,
Hồng Chỉ Tán.
Tiểu Hồng Đường tay cầm đùi dê, vui vẻ nói ra:
- Tiếp tục thế này ta sắp thành heo mất!
Kỷ Hỏa nằm trên mái nhà, ngước nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi nói:
- Sắp rồi.
- A!!!
Vừa dứt lời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía xa, khiến cả khu vực chấn động.
Kỷ Hỏa cùng Tiểu Hồng Đường đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy một đạo hồng quang lóe lên rồi biến mất, mơ hồ có thể thấy trong tay người đó cầm một cây dù màu đỏ.
Tiểu Hồng Đường định xông ra, Kỷ Hỏa lập tức giữ lại, chỉ vào những bóng người đang chạy tới từ bốn phía:
- Người Lục Phiến Môn cũng tới rồi, chúng ta không tiện ra tay.
- Vậy cứ đứng nhìn à?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Theo dõi từ xa là được. Người đó cố ý gây náo loạn, hắn chắc chắn đã tính toán đường lui để thoát khỏi sự truy đuổi của Lục Phiến Môn. Lúc đó chính là cơ hội của chúng ta.
Kỷ Hỏa bình tĩnh nói.
- Hắn cố ý sao?
- Tiếng kêu thảm thiết lúc nãy là hắn cố tình phát ra,
Kỷ Hỏa cười nói:
- Người thường xuyên giết người đều biết, một đòn chí mạng sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiểu Hồng Đường suy nghĩ một lúc rồi chợt hiểu ra:
- Thật là như vậy.
Hai người âm thầm bám theo, chứng kiến cảnh tượng một nhóm người Lục Phiến Môn giao chiến với bóng người màu đỏ kia.
- Tặc nhân chạy đi đâu!
- 'Hồng Tán' xuất hiện! Mau đuổi theo!
Bị bao vây, người mặc áo đỏ vẫn cười ha hả, không hề nao núng. Cây dù màu đỏ trong tay hắn vung vẩy liên tục, tạo ra một cơn cuồng phong bao phủ lấy những người Lục Phiến Môn.
- Người Lục Phiến Môn toàn là đồ ăn à?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Gần đây kinh thành nhiều chuyện xảy ra, nếu là bình thường thì vụ án này chắc chắn sẽ được quan tâm hơn. Nhưng hiện tại, tứ đại danh bộ đều quá bận.
Đúng lúc đó, một đạo hàn quang lóe lên, một thanh ngân thương từ trong bóng tối đâm tới. Người mặc áo đỏ không kịp né tránh, dùng dù đỡ lấy một kích, bị đánh bay ra ngoài. Ngân thương rút về, bị một bàn tay vững vàng bắt lấy. Một thanh niên mặc đồ đen bước ra, nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi chính là 'Hồng Tán', đệ thất Sát Thủ Bảng sao? Không gì hơn thế này.
Người áo đỏ thu hồi cây dù, lộ ra dung nhan. Nhìn qua chính là hài đồng mày rặm mắt to.
Hắn đè ép cuống họng nói:
- Không tệ, ta chính là Hồng Tán.
Thanh âm non nớt, kiểu nói cũng khiến người ta cảm thấy âm nhu vô cùng. Hơn nữa, lớp trang điểm dày cộp trên mặt hắn, thấy thế nào cũng khó chịu.
Kỷ Hỏa nhổ một bãi nước bọt rồi chỉ vào đứa bé kia, cười nhạo:
- Tiểu Hồng Đường, đây là lần ngươi bị biến thành cái dạng thảm nhất rồi đấy.
Tiểu Hồng Đường tức đến nỗi nắm chặt tay, mắt đỏ ngầu, hận không thể xông lên cắn đối phương vài cái.
Các quan phủ Lục Phiến Môn chưa từng thấy Hồng Tán bao giờ, khi nghe hắn tự xưng danh, lại nhìn thấy cách ăn mặc này, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Một thanh niên cầm ngân thương, cố giữ vẻ lạnh lùng, nói:
- Nguyên lai Hồng Tán trong truyền thuyết lại có hình dạng như vậy, thật độc đáo. Tiếc là trang điểm còn không bằng các cô nương trong Giáo Phường ti.
- Ta thích thế này, ngươi quản được sao?
Hài đồng cãi lại.
- Ghê tởm! Ta nhịn không được nữa!
Một tên quan phủ tức giận, vung đao xông tới.
Các quan phủ khác cũng đồng loạt tấn công, vây quanh hài đồng
Hài đồng không hề né tránh, dùng cây dù như một cây đoản côn, đánh bại các quan phủ.
- Ăn một thương của Nghiêm Hàn ta!
Thấy các thuộc hạ sắp không chống đỡ nổi, Nghiêm Hàn ra tay. Ngân thương như lôi điện, khí kình bao trùm, uy lực vô cùng.
- Lục phẩm?
Hài đồng dùng cây dù chặn lại, nhưng cây dù lập tức bị đánh vỡ, chỉ còn lại một cái cán.
- Ha ha! Hồng Tán quả nhiên là hư danh! Chỉ có thế thôi sao?
Nghiêm Hàn cười lớn, thương thế như rồng, liên tục đâm về phía hài đồng.
Hài đồng liên tục né tránh, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ. May nhờ khinh công tốt, hắn mới có thể tạm thời né tránh.
Một tên quan phủ tinh mắt thấy hài đồng luôn đi chân trần trên mặt đất, liền ném một cái đinh sắt xuống.
- Nhãi ranh ngươi dám!
Chưa kịp nói hết câu, chân đứa trẻ đã đạp phải đinh sắt, đau đến mức nhăn mặt.
Tên quan phủ cười hả hê:
- Ai bảo ngươi không đi giày cho tử tế.
- Đồ ác ôn!
Hài đồng trừng mắt.
Nghiêm Hàn nhân cơ hội, đâm thẳng vào ngực hài đồng.
Hài đồng hoảng hốt né tránh, nhưng vẫn bị thương ở ngực.
- Xem thương!
Nghiêm Hàn thương thế như rồng, trực tiếp đâm ra, dự định một kích này lấy mạng đối phương.
Hài đồng một tay che ngực, nội kình trên trường thương chấn động đến lục phủ ngũ tạng đều đau nhức vô cùng. Trong mắt của hắn hàn quang lóe lên, đối mặt cường thế công kích này, tay phải thành chưởng, lòng bàn tay có tử sắc ám lôi quang lấp lóe.
- Không tốt!
Nghiêm Hàn giật mình, thân thể không kịp né tránh.
Hài đồng đánh ra một chưởng, chưởng phong mang theo tử lôi, trúng thẳng ngực Nghiêm Hàn. Nghiêm Hàn lập tức phun ra một ngụm máu tươi văng ra xa!
- Nghiêm Bộ đầu!
Các quan lại khác thấy vậy vội vàng xông lên.
Lúc này, hài đồng không do dự nữa, tay phải nâng lên như muốn đỡ cả bầu trời, rồi đột ngột đánh xuống.
Trong nháy mắt, tử lôi bao trùm khắp nơi, mặt đất rung chuyển, các quan lại bị đánh ngã sõng soài.
Khi bọn hắn ngẩng đầu lên thì hài đồng đã chạy mất.
- Đừng đuổi theo.
Nghiêm Hàn ôm ngực ngăn đám người lại. Hắn kéo cổ áo ra, trên ngực có một chưởng ấn màu đen.
Lúc này, một cỗ âm lãnh khí kình đang chảy trong cơ thể hắn, đi đến đâu kinh mạch nơi đó như bị thiểm điện đánh trúng, toàn thân tê liệt. Nếu tiếp tục đánh xuống, e rằng sẽ nguy hiểm hơn.
- Âm Lôi Thủ...
Nghiêm Hàn nghi hoặc.
- A?
Một quan lại chỉ về phía hài đồng vừa chạy đi, kinh ngạc nói:
- Mắt ta hoa mắt sao, lúc nãy tôi thấy có cái gì màu đỏ chạy qua!
...
Âm Lôi Đồng Tử hiện tại rất tức giận, đạp trúng chông sắt, giờ đi lại phải khập khiễng, đau nhức vô cùng.
Trước kia hắn còn chê Hồng Tán cầm dù rất bất tiện, giờ chỉ còn lại cái cán, dùng để chống đỡ làm gậy thì lại thấy thuận tay hơn.
Lúc đầu mặc quần áo nữ nhi, trang điểm lòe loẹt đã rất mất mặt, lại còn bị người ta ném ám khí, còn giẫm phải chông sắt.
Nếu hắn tự mình đem đôi giày kia, cũng không đến nỗi quẫn bách như vậy.
Thật phiền muộn.
Không biết “Hồng Tán” kia làm sao lại thích kiểu ăn mặc kỳ quái này, khi chiến đấu lại không mang giày, chẳng lẽ không sợ giẫm phải ám khí? Chân trần như vậy đi lại cũng đau nhức lắm chứ.
Âm Lôi Đồng Tử dừng bước, thần sắc vội vã quan sát xung quanh.
Không biết từ lúc nào, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Không phải là sự yên tĩnh vào nửa đêm, mà giống như tất cả sự sống đều bị cắt đứt, ngay cả tiếng kêu rít của côn trùng cũng hoàn toàn biến mất.
Cả vùng như chìm vào một sự tĩnh mịch đến rợn người.
Ngay sau đó, trong bóng tối phía trước, xuất hiện nhiều vòng tròn màu đỏ.
Là một thanh không ngừng xoay tròn,
Vừa tinh xảo,
Vừa cổ kính,
Hồng Chỉ Tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.