Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 33: Vây Giết
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
28/10/2024
Dưới Hồng Chỉ Tán, xuất hiện một người mặc váy áo màu đỏ. Mái tóc buộc hai bên bằng dây màu đỏ, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, trông như một đóa hoa hồng nhỏ xinh. Đôi chân trần nhỏ nhắn lơ lửng giữa không trung, bên cạnh là Hồng Chỉ Tán vừa vặn che khuất thân hình nho nhỏ của nàng.
Âm Lôi Đồng Tử cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Hắn nhìn thấy rõ Hồng Chỉ Tán cùng tiểu nữ hài, nhưng lại không thể cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Cứ như thể trước mặt hắn không tồn tại một sinh linh nào cả!
Tuy nhiên, một cảm giác sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy hắn, khiến toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
Cảm giác đó như thể thời khắc chết đến gần, hắn không thể chống cự, không thể trốn tránh.
- Động thủ!
Cuối cùng, bản năng sinh tồn đã chiến thắng nỗi sợ hãi, sợ hãi hô lên.
Đêm tối tĩnh lặng bỗng chốc bị xé toạc bởi một luồng sát khí lạnh thấu xương từ hướng tây bắc. Giống như quỷ mị xuyên qua bóng tối vô tận, cuốn tới bằng tốc độ kinh người.
Một điểm hồng mang lóe ra, tựa như một ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm.
Sát cơ mãnh liệt phảng phất như một thanh lưỡi dao vô cùng sắc bén, bao trùm lấy mọi giác quan, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy.
Tiểu Hồng Đường quay đầu lại, nụ cười ngọt ngào trên gương mặt nhỏ nhắn biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Nàng không chút do dự nắm chặt Hồng Chỉ Tán, hướng về phía luồng sát khí kia.
- Keng!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên trong đêm, tiếp theo là một luồng khí xung kích mạnh mẽ. Mặt đất nứt nẻ, tạo thành những vết nứt sâu hoắm. Âm Lôi Đồng Tử cảm nhận rõ ràng uy lực khủng khiếp của cú va chạm ấy, trong lòng không khỏi kinh hãi:
- Mạnh đến vậy sao?
Đúng lúc này, điểm hồng mang ấy rốt cuộc lộ ra.
Đó là một nam trung niên cầm kiếm, đệ thập tứ Sát Thủ Bảng “Phi Hồng Kiếm”.
- Phi Hồng Kiếm, ta đã nói ngươi không thể giết được Hồng Tán, ngươi không tin sao? Giờ thì phải nhận ra sai lầm của mình rồi.
Từ trong bóng tối, một lão già gầy gò xuất hiện, tay cầm một điếu thuốc lá.
Người này chính là “Tẩu thuốc lão đầu”, một tay đánh huyệt cực kỳ tinh xảo, làm người tâm ngoan thủ lạt, sát nghiệt vô số.
- Hắn chỉ muốn khiêu chiến với đệ thất Sát Thủ Bảng ‘Hồng Tán’ trong truyền thuyết, có gì sai đâu?
Một nữ nhân dáng vẻ thướt tha mềm mại thành thục bước ra, người này mặc hở hang, toàn thân cao thấp để lộ ra hương vị thành thục gợi cảm, trang phục thấp ngực, núi đôi to lớn kia cứ như vậy hiện ra.
Nàng che miệng cười trêu đùa:
- Phi Hồng Kiếm, nếu ngươi không địch lại cũng đừng lo, cứ chờ chúng ta tiêu diệt Hồng Tán. Tối nay đến phòng thiếp thân, thiếp thân sẽ an ủi ngươi thật tốt.
Lạc Dục Tiên Tử, đệ nhị thập nhất Sát Thủ Bảng, người này tinh thông ám sát, đặc biệt là khi đối tượng là nam nhân thì tỷ lệ thành công gần như tuyệt đối. Nàng am hiểu thuật Thải Âm Bổ Dương, nội công thâm hậu. Nếu để Lạc Dục Tiên Tử tìm được mấy nam nhân tráng kiện để bồi bổ thân thể, chắc chắn nàng sẽ trở nên mạnh đến mức đáng sợ.
Thế nhưng, những võ giả cường đại thường là những người chỉ biết tập võ, đầu óc chỉ nghĩ đến việc tu luyện. Thường từ chối quan hệ với nữ nhân vì cho rằng sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành. Chính vì thế, thực lực của Lạc Dục Tiên Tử đã đình trệ một thời gian dài. Cũng vì thế mà nàng hay than vãn rằng “Nam nhân thật đáng ghét”.
- Dùng nhiều tiền của của Đại Chu như vậy chỉ để khiêu chiến Hồng Tán, lại còn mời cả chúng ta đến trợ chiến. Các ngươi thật đáng chết, coi trọng thứ tự như vậy sao!
Một tráng hán mặt rỗ đi từ phía bắc, giọng nói the khàn. Mỗi bước chân hắn đặt xuống đều khiến nền gạch men xanh nhạt lõm xuống nửa tấc, đủ thấy nội công của hắn hùng hậu đến mức nào.
Lạc Dục Tiên Tử che miệng cười gian:
- Đoàn bảo chủ chỉ là một kẻ làm ăn, đương nhiên không hiểu nỗi khổ của chúng ta, những kẻ làm sát thủ. Nếu có thể lọt vào top 10, mỗi lần ra tay thù lao sẽ không hề đơn giản, thậm chí còn nhiều tiền hơn nữa.”
Đoạn Hoàng, Hắc Phong bảo chủ. Hắc Phong Bảo vốn là một sơn tặc, từng gây họa cho cả một vùng. Quan phủ nhiều lần đi dẹp loạn nhưng đều thất bại, thậm chí còn bị Đoạn Hoàng giết tận cửa, chặt đầu Huyện lão gia treo lên cổng nha môn. Kể từ đó, Hắc Phong Bảo ngày càng lớn mạnh, trở thành một đại thế lực trong giới giang hồ phương nam.
Lúc này, tẩu thuốc lão đầu, Lạc Dục Tiên Tử, Đoạn Hoàng đã vây quanh Tiểu Hồng Đường. Phi Hồng Kiếm đứng ở phía trước, cầm kiếm chĩa thẳng vào Tiểu Hồng Đường, hoàn toàn bao vây nàng.
Âm Lôi Đồng Tử nhìn qua nhìn lại, cảm thấy mình không tham gia vào trận chiến này thì có vẻ hơi kỳ lạ. Hắn khập khiễng đi về phía Lạc Dục Tiên Tử.
- Cút ra một bên cho ta, đồ lùn!
Lạc Dục Tiên Tử trừng mắt nhìn hắn, không chút khách khí nói.
- Được rồi! Các ngươi cứ từ từ đánh!
Âm Lôi Đồng Tử quay người bỏ chạy, nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại hét lớn:
- Phi Hồng Kiếm, nhớ trả tiền cho ta đấy! Ta đi trước đây!
Phi Hồng Kiếm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng Đường. Đột nhiên, kiếm quang lóe lên, hắn lao tới, một kiếm chém về phía Tiểu Hồng Đường.
Tiểu Hồng Đường mặt không cảm xúc, thu hồi mặt dù, nắm lấy cán ô như một cây đoản côn, dùng Hồng Chỉ Tán đỡ đòn.
Hai người giao đấu nhanh như chớp, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng.
Đoạn Hoàng lạnh lùng nói:
- Không ngờ 'Hồng Tán' trong truyền thuyết đích thực lại là một tiểu nữ hài. Ta cứ tưởng giang hồ đồn đại sai bét.
- Ta cũng không ngờ, một tiểu nữ hài như vậy đã là đệ thất Sát Thủ Bảng. Nếu để nó lớn lên, chúng ta những người đi trước chẳng phải đều phải đi đời nhà ma sao?
Tặc thuốc lão đầu nhả khói, ngạc nhiên nói.
Lạc Dục Tiên Tử che miệng cười:
- Lão Yên Can, ngươi cũng đừng có mà quên thiếp thân. Thiếp mới chỉ đôi mươi thôi đấy.
Đánh rắm...Trong lòng hai người đồng thời chửi thầm, nhưng ngoài miệng ai cũng không dám nói ra. Nữ nhân điên này mà nổi điên lên thì phiền lắm.
Ba người chỉ quan sát tình hình, không có ý định ra tay.
Lần này bọn hắn đến đây cũng chỉ để xem Phi Hồng Kiếm khiêu chiến Hồng Tán. Tất nhiên, nếu Phi Hồng Kiếm thua thì bọn hắn sẽ ra tay giết chết Hồng Tán.
Trong truyền thuyết, Hồng Chỉ Tán của Hồng Tán là bảo vật đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Trên giang hồ có rất nhiều người muốn cướp đoạt bảo vật này. Chỉ tiếc gia hỏa mười vị trí đầu trên Sát Thủ Bảng đều ẩn tàng rất kỹ. Nếu không phải Phi Hồng Kiếm bố cục, chắc là bọn còn không gặp được vị đệ thất Sát Thủ Bảng.
Cuộc chiến giữa hai người diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài chiêu, ba người đã nhận ra Hồng Chỉ Tán quả thật có khả năng phòng thủ kinh người. Dù Phi Hồng Kiếm ra chiêu tinh diệu đến đâu cũng bị Hồng Chỉ Tán ngăn lại.
So sánh với Phi Hồng Kiếm, Tiểu Hồng Đường lại tỏ ra rất thong dong. Nàng phiêu phù giữa không trung, tốc độ nhanh giống như quỷ mị, vô thanh vô tức. Chỉ vài chiêu, trên người Phi Hồng Kiếm đã xuất hiện không ít vết thương do lưỡi tán sắc bén gây ra.
Nếu không phải Phi Hồng Kiếm cũng rất nhanh nhẹn thì đã sớm thất bại rồi.
- Ta thấy Phi Hồng Kiếm không ổn rồi.
Lạc Dục Tiên Tử cười nói.
Đoạn Hoàng nhếch mép:
- Tiên tử, ngươi biết rồi mà, không thể nói nam nhân không được.
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã bay ngược ra, ngã lộn nhào xuống đất.
- Xem ra ta không thể nói lời này rồi.
Đoạn Hoàng nói một cách vô tội.
Phi Hồng Kiếm lảo đảo đứng dậy, ôm ngực, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng không thể tin được. Nhiều năm khổ luyện kiếm thuật, gần đây kiếm pháp càng ngày càng tinh tiến, hắn tưởng rằng mình đã có thực lực ngang với mười vị trí đầu, không ngờ lại dễ dàng bị đánh bại như vậy!
Tiểu nữ hài này là quái vật sao?
Hồng Chỉ Tán nhẹ nhàng xoay tròn.
Tiểu Hồng Đường lúc này chiến ý dâng cao, trong con ngươi xuất hiện một tia hồng quang quỷ dị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát khí, trên người tỏa ra khí kình màu đỏ.
Kết hợp với bộ đồ màu đỏ cùng đôi chân nhỏ phiêu phù giữa không trung, cảnh tượng này khiến người ta không khỏi rùng mình.
- Các ngươi cùng lên đi!
Giọng nói non nớt nhưng đầy sát khí.
Âm Lôi Đồng Tử cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Hắn nhìn thấy rõ Hồng Chỉ Tán cùng tiểu nữ hài, nhưng lại không thể cảm nhận được bất kỳ khí tức nào.
Cứ như thể trước mặt hắn không tồn tại một sinh linh nào cả!
Tuy nhiên, một cảm giác sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy hắn, khiến toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
Cảm giác đó như thể thời khắc chết đến gần, hắn không thể chống cự, không thể trốn tránh.
- Động thủ!
Cuối cùng, bản năng sinh tồn đã chiến thắng nỗi sợ hãi, sợ hãi hô lên.
Đêm tối tĩnh lặng bỗng chốc bị xé toạc bởi một luồng sát khí lạnh thấu xương từ hướng tây bắc. Giống như quỷ mị xuyên qua bóng tối vô tận, cuốn tới bằng tốc độ kinh người.
Một điểm hồng mang lóe ra, tựa như một ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm.
Sát cơ mãnh liệt phảng phất như một thanh lưỡi dao vô cùng sắc bén, bao trùm lấy mọi giác quan, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy.
Tiểu Hồng Đường quay đầu lại, nụ cười ngọt ngào trên gương mặt nhỏ nhắn biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Nàng không chút do dự nắm chặt Hồng Chỉ Tán, hướng về phía luồng sát khí kia.
- Keng!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên trong đêm, tiếp theo là một luồng khí xung kích mạnh mẽ. Mặt đất nứt nẻ, tạo thành những vết nứt sâu hoắm. Âm Lôi Đồng Tử cảm nhận rõ ràng uy lực khủng khiếp của cú va chạm ấy, trong lòng không khỏi kinh hãi:
- Mạnh đến vậy sao?
Đúng lúc này, điểm hồng mang ấy rốt cuộc lộ ra.
Đó là một nam trung niên cầm kiếm, đệ thập tứ Sát Thủ Bảng “Phi Hồng Kiếm”.
- Phi Hồng Kiếm, ta đã nói ngươi không thể giết được Hồng Tán, ngươi không tin sao? Giờ thì phải nhận ra sai lầm của mình rồi.
Từ trong bóng tối, một lão già gầy gò xuất hiện, tay cầm một điếu thuốc lá.
Người này chính là “Tẩu thuốc lão đầu”, một tay đánh huyệt cực kỳ tinh xảo, làm người tâm ngoan thủ lạt, sát nghiệt vô số.
- Hắn chỉ muốn khiêu chiến với đệ thất Sát Thủ Bảng ‘Hồng Tán’ trong truyền thuyết, có gì sai đâu?
Một nữ nhân dáng vẻ thướt tha mềm mại thành thục bước ra, người này mặc hở hang, toàn thân cao thấp để lộ ra hương vị thành thục gợi cảm, trang phục thấp ngực, núi đôi to lớn kia cứ như vậy hiện ra.
Nàng che miệng cười trêu đùa:
- Phi Hồng Kiếm, nếu ngươi không địch lại cũng đừng lo, cứ chờ chúng ta tiêu diệt Hồng Tán. Tối nay đến phòng thiếp thân, thiếp thân sẽ an ủi ngươi thật tốt.
Lạc Dục Tiên Tử, đệ nhị thập nhất Sát Thủ Bảng, người này tinh thông ám sát, đặc biệt là khi đối tượng là nam nhân thì tỷ lệ thành công gần như tuyệt đối. Nàng am hiểu thuật Thải Âm Bổ Dương, nội công thâm hậu. Nếu để Lạc Dục Tiên Tử tìm được mấy nam nhân tráng kiện để bồi bổ thân thể, chắc chắn nàng sẽ trở nên mạnh đến mức đáng sợ.
Thế nhưng, những võ giả cường đại thường là những người chỉ biết tập võ, đầu óc chỉ nghĩ đến việc tu luyện. Thường từ chối quan hệ với nữ nhân vì cho rằng sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành. Chính vì thế, thực lực của Lạc Dục Tiên Tử đã đình trệ một thời gian dài. Cũng vì thế mà nàng hay than vãn rằng “Nam nhân thật đáng ghét”.
- Dùng nhiều tiền của của Đại Chu như vậy chỉ để khiêu chiến Hồng Tán, lại còn mời cả chúng ta đến trợ chiến. Các ngươi thật đáng chết, coi trọng thứ tự như vậy sao!
Một tráng hán mặt rỗ đi từ phía bắc, giọng nói the khàn. Mỗi bước chân hắn đặt xuống đều khiến nền gạch men xanh nhạt lõm xuống nửa tấc, đủ thấy nội công của hắn hùng hậu đến mức nào.
Lạc Dục Tiên Tử che miệng cười gian:
- Đoàn bảo chủ chỉ là một kẻ làm ăn, đương nhiên không hiểu nỗi khổ của chúng ta, những kẻ làm sát thủ. Nếu có thể lọt vào top 10, mỗi lần ra tay thù lao sẽ không hề đơn giản, thậm chí còn nhiều tiền hơn nữa.”
Đoạn Hoàng, Hắc Phong bảo chủ. Hắc Phong Bảo vốn là một sơn tặc, từng gây họa cho cả một vùng. Quan phủ nhiều lần đi dẹp loạn nhưng đều thất bại, thậm chí còn bị Đoạn Hoàng giết tận cửa, chặt đầu Huyện lão gia treo lên cổng nha môn. Kể từ đó, Hắc Phong Bảo ngày càng lớn mạnh, trở thành một đại thế lực trong giới giang hồ phương nam.
Lúc này, tẩu thuốc lão đầu, Lạc Dục Tiên Tử, Đoạn Hoàng đã vây quanh Tiểu Hồng Đường. Phi Hồng Kiếm đứng ở phía trước, cầm kiếm chĩa thẳng vào Tiểu Hồng Đường, hoàn toàn bao vây nàng.
Âm Lôi Đồng Tử nhìn qua nhìn lại, cảm thấy mình không tham gia vào trận chiến này thì có vẻ hơi kỳ lạ. Hắn khập khiễng đi về phía Lạc Dục Tiên Tử.
- Cút ra một bên cho ta, đồ lùn!
Lạc Dục Tiên Tử trừng mắt nhìn hắn, không chút khách khí nói.
- Được rồi! Các ngươi cứ từ từ đánh!
Âm Lôi Đồng Tử quay người bỏ chạy, nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại hét lớn:
- Phi Hồng Kiếm, nhớ trả tiền cho ta đấy! Ta đi trước đây!
Phi Hồng Kiếm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng Đường. Đột nhiên, kiếm quang lóe lên, hắn lao tới, một kiếm chém về phía Tiểu Hồng Đường.
Tiểu Hồng Đường mặt không cảm xúc, thu hồi mặt dù, nắm lấy cán ô như một cây đoản côn, dùng Hồng Chỉ Tán đỡ đòn.
Hai người giao đấu nhanh như chớp, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng.
Đoạn Hoàng lạnh lùng nói:
- Không ngờ 'Hồng Tán' trong truyền thuyết đích thực lại là một tiểu nữ hài. Ta cứ tưởng giang hồ đồn đại sai bét.
- Ta cũng không ngờ, một tiểu nữ hài như vậy đã là đệ thất Sát Thủ Bảng. Nếu để nó lớn lên, chúng ta những người đi trước chẳng phải đều phải đi đời nhà ma sao?
Tặc thuốc lão đầu nhả khói, ngạc nhiên nói.
Lạc Dục Tiên Tử che miệng cười:
- Lão Yên Can, ngươi cũng đừng có mà quên thiếp thân. Thiếp mới chỉ đôi mươi thôi đấy.
Đánh rắm...Trong lòng hai người đồng thời chửi thầm, nhưng ngoài miệng ai cũng không dám nói ra. Nữ nhân điên này mà nổi điên lên thì phiền lắm.
Ba người chỉ quan sát tình hình, không có ý định ra tay.
Lần này bọn hắn đến đây cũng chỉ để xem Phi Hồng Kiếm khiêu chiến Hồng Tán. Tất nhiên, nếu Phi Hồng Kiếm thua thì bọn hắn sẽ ra tay giết chết Hồng Tán.
Trong truyền thuyết, Hồng Chỉ Tán của Hồng Tán là bảo vật đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Trên giang hồ có rất nhiều người muốn cướp đoạt bảo vật này. Chỉ tiếc gia hỏa mười vị trí đầu trên Sát Thủ Bảng đều ẩn tàng rất kỹ. Nếu không phải Phi Hồng Kiếm bố cục, chắc là bọn còn không gặp được vị đệ thất Sát Thủ Bảng.
Cuộc chiến giữa hai người diễn ra rất nhanh, chỉ trong vài chiêu, ba người đã nhận ra Hồng Chỉ Tán quả thật có khả năng phòng thủ kinh người. Dù Phi Hồng Kiếm ra chiêu tinh diệu đến đâu cũng bị Hồng Chỉ Tán ngăn lại.
So sánh với Phi Hồng Kiếm, Tiểu Hồng Đường lại tỏ ra rất thong dong. Nàng phiêu phù giữa không trung, tốc độ nhanh giống như quỷ mị, vô thanh vô tức. Chỉ vài chiêu, trên người Phi Hồng Kiếm đã xuất hiện không ít vết thương do lưỡi tán sắc bén gây ra.
Nếu không phải Phi Hồng Kiếm cũng rất nhanh nhẹn thì đã sớm thất bại rồi.
- Ta thấy Phi Hồng Kiếm không ổn rồi.
Lạc Dục Tiên Tử cười nói.
Đoạn Hoàng nhếch mép:
- Tiên tử, ngươi biết rồi mà, không thể nói nam nhân không được.
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã bay ngược ra, ngã lộn nhào xuống đất.
- Xem ra ta không thể nói lời này rồi.
Đoạn Hoàng nói một cách vô tội.
Phi Hồng Kiếm lảo đảo đứng dậy, ôm ngực, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng không thể tin được. Nhiều năm khổ luyện kiếm thuật, gần đây kiếm pháp càng ngày càng tinh tiến, hắn tưởng rằng mình đã có thực lực ngang với mười vị trí đầu, không ngờ lại dễ dàng bị đánh bại như vậy!
Tiểu nữ hài này là quái vật sao?
Hồng Chỉ Tán nhẹ nhàng xoay tròn.
Tiểu Hồng Đường lúc này chiến ý dâng cao, trong con ngươi xuất hiện một tia hồng quang quỷ dị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát khí, trên người tỏa ra khí kình màu đỏ.
Kết hợp với bộ đồ màu đỏ cùng đôi chân nhỏ phiêu phù giữa không trung, cảnh tượng này khiến người ta không khỏi rùng mình.
- Các ngươi cùng lên đi!
Giọng nói non nớt nhưng đầy sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.