Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 18: [Dừng Được Rồi]
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
28/10/2024
Sau khi Kỷ gia phụ tử rời đi, lão Hoàng đế quay sang nhìn Lý Hưu lúc này đang cúi đầu trầm tư, đôi mắt khép hờ.
Biểu tình này lão Hoàng đế đã quá quen thuộc. Nó thường hiện lên khi Lý Hưu đang miên man suy nghĩ, nhất là mỗi buổi triều thần.
Hắn ra hiệu cho các thị vệ lui ra, chỉ còn lại mình cùng Lý Hưu trong thư phòng.
- Quốc sư,
Lão Hoàng đế lên tiếng,
- Ngươi thấy Kỷ tiểu tử thế nào?
- A?
Lý Hưu lấy lại tinh thần, vội vàng đáp,
- Rất tốt.
- Tốt đến mức nào?
Lão Hoàng đế hỏi tiếp.
- Nhân trung long phượng, tuấn tú lịch sự, phong thái chẳng khác nào Trấn Quốc Công thời trẻ!
Lý Hưu giơ ngón cái lên, tỏ vẻ tán thành hết lời.
Lão Hoàng đế trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm,
- Trẫm muốn ngươi bói toán, xem Kỷ tiểu tử này có gây bất lợi cho Đại Chu hay không?
Lý Hưu trong lòng thoáng chốc hồi hộp. Quả nhiên là điều gì đến cũng đến. Hắn cười khổ nói:
- Bệ hạ, không cần thiết đâu.
Lão Hoàng đế lắc đầu, định nói gì đó thì chợt ho khan hai tiếng, sắc mặt đỏ bừng bất thường.
- Bệ hạ, xin hãy giữ gìn long thể!
Lý Hưu vội vàng nói.
Lão Hoàng đế mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại. Trong đôi mắt ấy thoáng hiện lệ mang, lạnh lùng nói:
- Trẫm muốn ngươi bói toán!
Lý Hưu cảm thấy như có một cỗ khí thế bén nhọn bao trùm lấy mình, tựa như một đầu hung thú đang rình rập, chỉ cần hắn có chút vọng động, nó sẽ lập tức lao tới.
- Vâng.
Lý Hưu thở dài trong lòng, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Từ trong ngực, hắn rút ra ba đồng tiền đồng, hờ hững ném xuống. Nhìn chúng lăn tròn một lúc, hắn lại nhặt lên, tiếp tục tung hứng.
Thực ra, ở cảnh giới của Lý Hưu, một cành cây, một sợi cỏ đều có thể trở thành một quẻ bói. Nhưng hắn vẫn chọn cách sử dụng thuật bói toán nguyên thủy nhất, điều đó cho thấy hắn vô cùng coi trọng lần xem bói này.
Lão Hoàng đế hài lòng gật đầu, chậm rãi lên tiếng:
- Thời gian ta còn lại không nhiều. Giờ ta phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, mới có thể đi làm việc kia.
Lý Hưu không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, một bên thong thả tung quẻ.
- Hai tiểu tử kia cứ để chúng tự do tranh giành. Miễn là không làm lung lay được Đại Chu, ai thắng ai cũng không quan trọng, người đó sẽ kế vị ta.
- Điều khiến ta lo lắng nhất hiện tại là Phi Hùng Quân! Đại Chu không thể thiếu Phi Hùng Quân. Lão Kỷ trung thành với Đại Chu, tính tình thẳng thắn, sẽ không làm gì có lỗi với ta. Đại nhi tử của hắn yếu đuối, không thể đảm đương trọng trách chưởng quản Phi Hùng Quân.
- Nếu không có tiểu tử này, khi lão Kỷ về hưu, ta sẽ chọn người khác kế thừa Phi Hùng Quân. Dù thực lực của Phi Hùng Quân có giảm sút thì cũng không đáng ngại. Nhưng giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu tử biết võ nghệ như vậy... Hắn chính là người danh chính ngôn thuận thừa kế Phi Hùng Quân. Nếu hắn có hai lòng, nắm giữ Phi Hùng Quân... e rằng sẽ trở thành một mối họa lớn cho Đại Chu.
Lão Hoàng đế nói đến đây, tức giận mắng:
- Tiểu tử hỗn trướng kia! Tranh đoạt ngôi vị thì tranh đoạt, sao lại đi tìm một tiểu tử ở đâu ra thế này? Bây giờ không ít võ tướng đã ủng hộ hắn. Hắn còn đắc ý lắm, thật không biết thêm một biến số này sẽ lưu lại tai hại ngầm cho Đại Chu! Thật sự là ngu không ai bằng... Khụ khụ!
Lý Hưu khép chặt mắt, trong lòng vô cùng lo lắng. Thực ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hỏa, hắn đã nhận ra tiểu tử này không tuân theo hoàng thất, cũng không trung thành với Đại Chu. Bây giờ việc bói toán.
Nếu quẻ này dự báo điều gì không hay, vậy người đó sẽ ra sao? Bệ hạ nhất định sẽ liều lĩnh diệt trừ mọi mối đe dọa đối với Đại Chu.
Nhưng Trấn Quốc Công đã tìm về được tiểu tử này, nếu động thủ với hắn, lão Hùng sẽ phát cuồng hay không?
Võ đạo Tông Sư, lại là Phi Hùng cương mãnh nhất, ai có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của hắn? Chẳng lẽ phải để hắn một mình chống đỡ?
Chiến đấu cùng võ đạo Tông Sư, cho dù Lý Hưu là thuật sĩ, trong lòng cũng rất hoảng.
Trong lòng suy nghĩ miên man, sau một hồi cân nhắc, Lý Hưu gieo quẻ một lần cuối. Đôi mắt hắn chăm chú quan sát mắt quẻ tượng, rồi chợt kêu lên.
- Làm sao?
Lão Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, khí thế thu liễm, ẩn tàng như mạch nước ngầm trong biển sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể dấy lên sóng gió lớn. Ngay cả Lý Hưu cũng cảm thấy rùng mình.
- Bệ hạ,
Lý Hưu vẻ mặt quái dị nhìn vào quẻ tượng, chậm rãi nói:
- Theo quẻ tượng, Kỷ Hỏa về sau sẽ là Đại Chu tướng tinh, thậm chí... có thể mở rộng cương thổ.
Trong thư phòng, bầu không khí nặng nề như bị đóng băng, rồi đột ngột tan biến.
Lão Hoàng đế trầm ngâm một lúc, mới lên tiếng hỏi:
- Ngươi chắc chắn về điều này?
- Quẻ tượng đã biểu hiện như vậy.
Lý Hưu cũng không dám khẳng định tuyệt đối, hắn liếc mắt nhìn Kỷ Hỏa, nhận ra Kỷ Hỏa không phải hạng người dễ bảo, nhưng quẻ tượng lại chỉ rõ điều đó.
- Trẫm thấy tiểu tử kia ngang ngược, chẳng hề kính sợ hoàng thất. Ngươi có chắc không?
Lão Hoàng đế lại hỏi một lần nữa.
Lý Hưu đành nói:
- Bệ hạ, thần cũng thấy tiểu tử kia không thành thật, nhưng quẻ tượng đã nói như vậy.
Lão Hoàng đế nheo mắt nhìn Lý Hưu. Hắn biết rõ quốc sư này rất xảo quyệt, những suy nghĩ trong lòng hắn đều bị quốc sư nắm bắt. Nhưng hắn cũng biết, quốc sư sẽ không dám nói dối mình.
- Ngươi thử xem lại một lần nữa,
Lão Hoàng đế ra lệnh,
- Lần này, ngươi hãy tính tương lai của Kỷ Hỏa.
- Dạ!
Lần này, Lý Hưu rất sẵn lòng. Hắn cũng tò mò muốn biết kết quả sẽ ra sao, ai cũng biết, coi số mạng là một trò chơi nguy hiểm, nhưng lại là trò chơi hấp dẫn nhất.
Lý Hưu nhắm chặt mắt, hai ngón tay khẽ bấm. Hắn đang cố gắng tính toán, phân tích từng chút một, chỉ thấy một tầng mê vụ bao phủ Kỷ Hỏa.
Cùng lúc đó, bầu trời ngoài cửa sổ tối sầm lại, mây đen cuộn trào, ẩn chứa lôi định. Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Lý Hưu, một dự cảm xấu xa đang len lỏi trong lòng. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, đạo lôi trên trời kia sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Này!
Ta cũng không tin!
Lão phu đời này cũng không phải chỉ mới bỉ đánh một hai lần.
Cũng lắm chỉ là về nhà nằm vài tháng, lại không cần phải lên triều.
Vừa nghĩ đến đó, hắn liền muốn phá tan lớp mê vụ bao quanh Kỷ Hỏa. Nhưng ngay lúc ấy, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, trực tiếp viết xuống ba chữ:
[Dừng được rồi]
Lý Hưu giật mình. Đây là năng lực đặc thù mà chỉ những thuật sĩ đạt đến Tông Sư mới có. Có thể coi đó là một loại "Thiên Khải", một cách để thăm dò thiên mệnh.
Tuy nhiên, năng lực này không phải lúc nào cũng chính xác cùng hữu dụng. Từ khi đạt đến cảnh giới Tông Sư, Lý Hưu thường xuyên nhận được những gợi ý như "Hôm nay trời mưa", "Về nhà sớm", "Hôm nay không nên vào triều"... Những gợi ý này thường rất mơ hồ, chỉ giúp hắn tránh được một vài rắc rối nhỏ nhặt.
Ví dụ như có lần, hắn nhận được gợi ý "Chờ một chút", nhờ đó đã tránh được việc bị một cành cây rơi trúng đầu. Cành cây đó sau đó đã đập trúng một quan viên đi ngang qua, khiến người này vô cùng tức giận.
Nhưng lần này thì khác. Lời cảnh báo quá rõ ràng và cụ thể, đến mức khiến Lý Hưu không thể không do dự.
Biểu tình này lão Hoàng đế đã quá quen thuộc. Nó thường hiện lên khi Lý Hưu đang miên man suy nghĩ, nhất là mỗi buổi triều thần.
Hắn ra hiệu cho các thị vệ lui ra, chỉ còn lại mình cùng Lý Hưu trong thư phòng.
- Quốc sư,
Lão Hoàng đế lên tiếng,
- Ngươi thấy Kỷ tiểu tử thế nào?
- A?
Lý Hưu lấy lại tinh thần, vội vàng đáp,
- Rất tốt.
- Tốt đến mức nào?
Lão Hoàng đế hỏi tiếp.
- Nhân trung long phượng, tuấn tú lịch sự, phong thái chẳng khác nào Trấn Quốc Công thời trẻ!
Lý Hưu giơ ngón cái lên, tỏ vẻ tán thành hết lời.
Lão Hoàng đế trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm,
- Trẫm muốn ngươi bói toán, xem Kỷ tiểu tử này có gây bất lợi cho Đại Chu hay không?
Lý Hưu trong lòng thoáng chốc hồi hộp. Quả nhiên là điều gì đến cũng đến. Hắn cười khổ nói:
- Bệ hạ, không cần thiết đâu.
Lão Hoàng đế lắc đầu, định nói gì đó thì chợt ho khan hai tiếng, sắc mặt đỏ bừng bất thường.
- Bệ hạ, xin hãy giữ gìn long thể!
Lý Hưu vội vàng nói.
Lão Hoàng đế mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại. Trong đôi mắt ấy thoáng hiện lệ mang, lạnh lùng nói:
- Trẫm muốn ngươi bói toán!
Lý Hưu cảm thấy như có một cỗ khí thế bén nhọn bao trùm lấy mình, tựa như một đầu hung thú đang rình rập, chỉ cần hắn có chút vọng động, nó sẽ lập tức lao tới.
- Vâng.
Lý Hưu thở dài trong lòng, ngồi xếp bằng trên mặt đất. Từ trong ngực, hắn rút ra ba đồng tiền đồng, hờ hững ném xuống. Nhìn chúng lăn tròn một lúc, hắn lại nhặt lên, tiếp tục tung hứng.
Thực ra, ở cảnh giới của Lý Hưu, một cành cây, một sợi cỏ đều có thể trở thành một quẻ bói. Nhưng hắn vẫn chọn cách sử dụng thuật bói toán nguyên thủy nhất, điều đó cho thấy hắn vô cùng coi trọng lần xem bói này.
Lão Hoàng đế hài lòng gật đầu, chậm rãi lên tiếng:
- Thời gian ta còn lại không nhiều. Giờ ta phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, mới có thể đi làm việc kia.
Lý Hưu không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, một bên thong thả tung quẻ.
- Hai tiểu tử kia cứ để chúng tự do tranh giành. Miễn là không làm lung lay được Đại Chu, ai thắng ai cũng không quan trọng, người đó sẽ kế vị ta.
- Điều khiến ta lo lắng nhất hiện tại là Phi Hùng Quân! Đại Chu không thể thiếu Phi Hùng Quân. Lão Kỷ trung thành với Đại Chu, tính tình thẳng thắn, sẽ không làm gì có lỗi với ta. Đại nhi tử của hắn yếu đuối, không thể đảm đương trọng trách chưởng quản Phi Hùng Quân.
- Nếu không có tiểu tử này, khi lão Kỷ về hưu, ta sẽ chọn người khác kế thừa Phi Hùng Quân. Dù thực lực của Phi Hùng Quân có giảm sút thì cũng không đáng ngại. Nhưng giờ đột nhiên xuất hiện một tiểu tử biết võ nghệ như vậy... Hắn chính là người danh chính ngôn thuận thừa kế Phi Hùng Quân. Nếu hắn có hai lòng, nắm giữ Phi Hùng Quân... e rằng sẽ trở thành một mối họa lớn cho Đại Chu.
Lão Hoàng đế nói đến đây, tức giận mắng:
- Tiểu tử hỗn trướng kia! Tranh đoạt ngôi vị thì tranh đoạt, sao lại đi tìm một tiểu tử ở đâu ra thế này? Bây giờ không ít võ tướng đã ủng hộ hắn. Hắn còn đắc ý lắm, thật không biết thêm một biến số này sẽ lưu lại tai hại ngầm cho Đại Chu! Thật sự là ngu không ai bằng... Khụ khụ!
Lý Hưu khép chặt mắt, trong lòng vô cùng lo lắng. Thực ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hỏa, hắn đã nhận ra tiểu tử này không tuân theo hoàng thất, cũng không trung thành với Đại Chu. Bây giờ việc bói toán.
Nếu quẻ này dự báo điều gì không hay, vậy người đó sẽ ra sao? Bệ hạ nhất định sẽ liều lĩnh diệt trừ mọi mối đe dọa đối với Đại Chu.
Nhưng Trấn Quốc Công đã tìm về được tiểu tử này, nếu động thủ với hắn, lão Hùng sẽ phát cuồng hay không?
Võ đạo Tông Sư, lại là Phi Hùng cương mãnh nhất, ai có thể ngăn cản cơn thịnh nộ của hắn? Chẳng lẽ phải để hắn một mình chống đỡ?
Chiến đấu cùng võ đạo Tông Sư, cho dù Lý Hưu là thuật sĩ, trong lòng cũng rất hoảng.
Trong lòng suy nghĩ miên man, sau một hồi cân nhắc, Lý Hưu gieo quẻ một lần cuối. Đôi mắt hắn chăm chú quan sát mắt quẻ tượng, rồi chợt kêu lên.
- Làm sao?
Lão Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, khí thế thu liễm, ẩn tàng như mạch nước ngầm trong biển sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể dấy lên sóng gió lớn. Ngay cả Lý Hưu cũng cảm thấy rùng mình.
- Bệ hạ,
Lý Hưu vẻ mặt quái dị nhìn vào quẻ tượng, chậm rãi nói:
- Theo quẻ tượng, Kỷ Hỏa về sau sẽ là Đại Chu tướng tinh, thậm chí... có thể mở rộng cương thổ.
Trong thư phòng, bầu không khí nặng nề như bị đóng băng, rồi đột ngột tan biến.
Lão Hoàng đế trầm ngâm một lúc, mới lên tiếng hỏi:
- Ngươi chắc chắn về điều này?
- Quẻ tượng đã biểu hiện như vậy.
Lý Hưu cũng không dám khẳng định tuyệt đối, hắn liếc mắt nhìn Kỷ Hỏa, nhận ra Kỷ Hỏa không phải hạng người dễ bảo, nhưng quẻ tượng lại chỉ rõ điều đó.
- Trẫm thấy tiểu tử kia ngang ngược, chẳng hề kính sợ hoàng thất. Ngươi có chắc không?
Lão Hoàng đế lại hỏi một lần nữa.
Lý Hưu đành nói:
- Bệ hạ, thần cũng thấy tiểu tử kia không thành thật, nhưng quẻ tượng đã nói như vậy.
Lão Hoàng đế nheo mắt nhìn Lý Hưu. Hắn biết rõ quốc sư này rất xảo quyệt, những suy nghĩ trong lòng hắn đều bị quốc sư nắm bắt. Nhưng hắn cũng biết, quốc sư sẽ không dám nói dối mình.
- Ngươi thử xem lại một lần nữa,
Lão Hoàng đế ra lệnh,
- Lần này, ngươi hãy tính tương lai của Kỷ Hỏa.
- Dạ!
Lần này, Lý Hưu rất sẵn lòng. Hắn cũng tò mò muốn biết kết quả sẽ ra sao, ai cũng biết, coi số mạng là một trò chơi nguy hiểm, nhưng lại là trò chơi hấp dẫn nhất.
Lý Hưu nhắm chặt mắt, hai ngón tay khẽ bấm. Hắn đang cố gắng tính toán, phân tích từng chút một, chỉ thấy một tầng mê vụ bao phủ Kỷ Hỏa.
Cùng lúc đó, bầu trời ngoài cửa sổ tối sầm lại, mây đen cuộn trào, ẩn chứa lôi định. Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Lý Hưu, một dự cảm xấu xa đang len lỏi trong lòng. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, đạo lôi trên trời kia sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Này!
Ta cũng không tin!
Lão phu đời này cũng không phải chỉ mới bỉ đánh một hai lần.
Cũng lắm chỉ là về nhà nằm vài tháng, lại không cần phải lên triều.
Vừa nghĩ đến đó, hắn liền muốn phá tan lớp mê vụ bao quanh Kỷ Hỏa. Nhưng ngay lúc ấy, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, trực tiếp viết xuống ba chữ:
[Dừng được rồi]
Lý Hưu giật mình. Đây là năng lực đặc thù mà chỉ những thuật sĩ đạt đến Tông Sư mới có. Có thể coi đó là một loại "Thiên Khải", một cách để thăm dò thiên mệnh.
Tuy nhiên, năng lực này không phải lúc nào cũng chính xác cùng hữu dụng. Từ khi đạt đến cảnh giới Tông Sư, Lý Hưu thường xuyên nhận được những gợi ý như "Hôm nay trời mưa", "Về nhà sớm", "Hôm nay không nên vào triều"... Những gợi ý này thường rất mơ hồ, chỉ giúp hắn tránh được một vài rắc rối nhỏ nhặt.
Ví dụ như có lần, hắn nhận được gợi ý "Chờ một chút", nhờ đó đã tránh được việc bị một cành cây rơi trúng đầu. Cành cây đó sau đó đã đập trúng một quan viên đi ngang qua, khiến người này vô cùng tức giận.
Nhưng lần này thì khác. Lời cảnh báo quá rõ ràng và cụ thể, đến mức khiến Lý Hưu không thể không do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.