Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 17: Muốn Làm Gì? Có Đối Tượng Nào Chưa?
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
28/10/2024
[Bách Xuyên Quy Hải: Học tập Bách gia võ học, tu luyện đến cấp độ đại viên mãn (89/100)]
Trong đầu Kỷ Hỏa hiện lên bóng người cao lớn như đỉnh núi, từng đạo quyền phong của hắn đều như bùng nổ, đến mức thiên địa cũng biến sắc, quyền phong lay động, không ngừng thay đổi hình dạng cùng màu sắc.
Xa xa, những ngọn núi lửa phun trào, mặt đất rung chuyển, bề mặt nứt toác thành từng tầng, dung nham tuôn trào khắp nơi.
Đây là một tuyệt học cường đại, có thể cải thiên hoán địa!
Kỷ Hỏa hít một hơi thật sâu, lúc này chỉ cảm thấy nội lực trong người tràn đầy. Hắn có cảm giác, chỉ cần tùy tiện vung một quyền, có thể lật tung cả đại điện làm hắn thấy ngứa mắt này…
Ý nghĩ này rất nhanh bị hắn dập tắt. Dù có tu luyện Lôi Đình Liệt Hùng Quyền đến đại viên mãn, hắn chỉ mới cùng một cái cấp độ với lão cha mình. Kinh nghiệm chiến đấu cùng nội lực vẫn chưa sánh bằng, đến lúc đó e là chỉ bị đánh cho tê người mà thôi.
Hắn liếc nhìn giá trị tu luyện của mình, khá lắm, bộ Địa giai trung phẩm tuyệt học này đã tiêu tốn của hắn năm mươi vạn điểm tu luyện!
Giờ chỉ còn hơn sáu mươi vạn!
Nếu tiếp tục với võ học cao cấp hơn, chẳng lẽ giá trị tu luyện tích lũy nhiều năm của mình mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ [Bách Xuyên Quy Hải] này sao?
- Có vẻ cần phải tìm cách tích lũy thêm điểm tu luyện. Lúc trước ở Xuyên Tây còn đỡ, nhưng vừa tới kinh thành thì cảm thấy không đủ nữa rồi.
Kỷ Hỏa tự nhủ, ánh mắt bình thản nhìn ra bên ngoài tường thành hoàng cung.
Nơi đó, là giang hồ.
...
Đợi hơn nửa canh giờ, Kỷ Hỏa có thể nghe rõ cãi vã bên trong, mà ngôn từ mắng cũng rất mới lạ. Không hổ quan văn Chu triều, ngay cả cãi nhau cũng có chút tài năng.
Bất quá Kỷ Hỏa chẳng nghe thấy tiếng Kỷ Khiếu Hùng, xem ra hắn đúng là nhàn rỗi vô sự.
Đợi đến khi buổi sáng kết thúc, Kỷ Hỏa lén lút quan sát thấy một đám quan lại mặt mày tái mét, lảo đảo rời đi. Hiển nhiên, tình hình chiến đấu bên trong vô cùng khốc liệt.
- Ngài là Kỷ nhị công tử?
Một lão thái giám tiến đến trước mặt Kỷ Hỏa, cung kính hỏi.
- Là ta.
Kỷ Hỏa đáp.
- Bệ hạ đang đợi ngài ở thư phòng, theo ta đến đó.
Lão thái giám cung kính nói.
- Được rồi, đa tạ công công.
Kỷ Hỏa bước về phía trước, chắp tay hành lễ, tiện tay nhét một lượng bạc vào tay lão thái giám.
Lão thái giám mừng rỡ, khéo léo giấu bạc vào ống tay áo,
- Nhị công tử chớ lo lắng, chỉ cần nói chuyện cẩn thận là được. Bệ hạ hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm.
Hai người đến trước thư phòng, thái giám vào thông báo. Chẳng bao lâu, Kỷ Hỏa được mời vào.
Vừa bước vào thư phòng, Kỷ Hỏa đã thấy lão cha mình cùng một trung niên nhân mặc đạo bào, phong thái tiên phong đạo cốt.
Đó chính là Lý Hưu, Chu triều quốc sư.
Tim Kỷ Hỏa khẽ thắt lại, khóe mắt liếc về phía người ngồi trên ngai vàng.
Hắn mặc hoàng bào Ngũ Trảo Kim Long, tóc đã điểm bạc, nhìn qua khoảng năm sáu mươi tuổi. Trên khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm, thỉnh thoảng lại có đạo tinh quang lóe lên trong mắt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Kỷ Hỏa đã cảm nhận được áp lực vô hình đè nặng lên người. Đây là Chu triều Long khí hộ thân, khí vận gia trì.
Dưới sự áp bức của khí vận gia trì, Kỷ Hỏa cảm thấy cho dù hiện tại hắn một mình đối đầu với lão Hoàng đế, cũng không chắc có thể chiến thắng.
Vậy mà lão Hoàng đế cũng là võ giả, sao lại có vẻ già nua như vậy? Tóc bạc chính là dấu hiệu của tinh khí hao tổn, dù cho hắn có dùng bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không thể khắc phục hoàn toàn. Chắc hẳn trong người hắn cũng có ám thương đi.
Kỷ Hỏa suy nghĩ miên man, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chắp tay hành lễ nói:
- Thảo dân Kỷ Hỏa bái kiến bệ hạ.
Kỷ Khiếu Hùng nhướng mày, tiểu tử thúi này sao lại không quỳ? Chẳng lẽ trước khi ra cửa ta chưa dạy hắ gặp bệ hạ phải hành lễ à? Ngọa tào, ta hình như là chưa dạy thật.
Lý Hưu khẽ vuốt cằm, nheo mắt đánh giá Kỷ Hỏa. Chỉ là cái ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng chỉ thấy Kỷ Hỏa là một người bình thường, nhiều lắm là cảm nhận được hắn khí huyết dồi dào.
Nếu muốn nhìn kỹ hơn chút nữa, trong lòng liền xuất hiện một loại cảm giác run rẩy, lập tức phải tập trung ý chí.
- Lớn mật!
Một tên thái giám bên cạnh lớn tiếng quát.
Lão Hoàng đế khoát tay, không có vấn đề gì nói:
- Vô sự.
Hắn nhìn về phía Kỷ Hỏa, cười nói:
- Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công tìm lại được nhi tử thất lạc nhiều năm, hôm nay rốt cục cũng gặp được, quả nhiên là nhân trung long phượng, tuấn tú lịch sự, rất có phong thái của Trấn Quốc Công lúc trẻ.
Nếu ta mà giống lão cha, đã sớm đi tự vẫn rồi. Ngươi nhìn ra chỗ nào mà nói ta giống lão cha lúc trẻ... Kỷ Hỏa chắp tay nói:
- Đa tạ bệ hạ tán thưởng.
Lão Hoàng đế hỏi tiếp:
- Ngươi sau này có tính toán gì? Trấn Quốc Công vì nước ra sức nhiều năm, nếu ngươi muốn làm quan trong triều, trẫm cũng nói một lời.
Kỷ Khiếu Hùng trong lòng hơi hồi hộp, lo lắng tiểu tử thúi này lại nói ra những lời lung tung.
- Hồi bệ hạ, thảo dân vừa trở về đoàn tụ với gia đình, trước mắt chưa có dự định gì.
Kỷ Hỏa cung kính trả lời.
- Cũng đúng, nghe nói ngươi đã phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, thân phận đột ngột thay đổi, chắc chắn khó thích nghi, vậy trước tiên cứ từ từ.
Lão Hoàng đế lại hỏi:
- Nhưng đã từng kết hôn chưa?
Kỷ Hỏa:
- ...
Hắn đột nhiên cảm thấy đây không phải là chuyện nhà mà là chuyện công sở rồi. Việc làm? Kết hôn? Tiếp theo chẳng phải là muốn giới thiệu đối tượng cho mình à?
- Chưa từng kết hôn.
- Vậy ngươi thích tiểu thư quan gia nào, trẫm ban hôn cho ngươi cũng được.
Lão Hoàng đế cười ha hả nói,
- Chỉ tiếc nữ nhi của trẫm đều lớn tuổi rồi, không hợp với thanh niên tuấn tú như ngươi, trẫm cũng muốn thân thiết hơn với Kỷ ái khanh.
Kỷ Khiếu Hùng vội vàng chắp tay nói:
- Tạ ơn bệ hạ đã chiếu cố, chỉ là tiểu tử này tính tình ngang ngạnh, dã tính khó thuần, sợ làm nhục uy nghi Hoàng gia.
Lời nói ẩn chứa chút nghiến răng, khiến cả Hoàng đế cùng Lý Hưu đều nhíu mày nhìn Kỷ Khiếu Hùng. Lão Kỷ vốn thẳng tính, làm sao lại nói ra những lời này? Chẳng lẽ tiểu tử này chỉ giả vờ thành thật?
Bề ngoài là hài tử trung thực, nhưng bên trong lại là lưu manh?
Ánh mắt lão Hoàng đế lóe lên tia nghi hoặc, chợt nhớ đến chuyện khiến hắn đau đầu mấy ngày nay, liền thử dò hỏi:
- Kỷ tiểu tử, ngươi có từng tập võ?
- Vâng, biết một chút.
Kỷ Hỏa trả lời.
- À... ra là vậy.
Lão Hoàng đế kéo dài âm cuối, trong lòng hơi thất vọng. Hắn đoán rằng Kỷ Hỏa vừa mới nhận thân, cho dù có học được Lôi Đình Liệt Hùng Quyền của Kỷ Khiếu Hùng thì cũng chưa thành thục. Hắn nhớ lại Kỷ Khiếu Hùng học bộ quyền pháp ấy cũng mất rất lâu.
Chỉ là, chuyện kia phải làm sao đây... Hoàng đế nhìn về phía Kỷ Khiếu Hùng.
Là bạn thân nối khố nhiều năm, Kỷ Khiếu Hùng đương nhiên hiểu nỗi lo của lão Hoàng đế. Hắn khẽ nhếch mép cười với Kỷ Hỏa, nụ cười ấy khiến Kỷ Hỏa sởn cả gai ốc.
Không được! Lão cha định làm gì vậy?!
Chưa kịp để Kỷ Hỏa phản ứng, Kỷ Khiếu Hùng đã lớn tiếng tuyên bố:
- Bệ hạ, tiểu tử thúi này ở trong núi học được tam quyền lưỡng cước, không có trở ngại.
Câu nói này ám chỉ rất rõ ràng. Lão Hoàng đế lập tức sáng mắt, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt! Kỷ tiểu tử, tối nay trong cung có yến tiệc, ngươi cũng đến tham dự đi.
Tại sao ta lại có cảm giác bị lão cha lừa một vố... Kỷ Hỏa trừng mắt nhìn lão cha mình, miễn cưỡng đáp:
- Vâng, bệ hạ.
- Được rồi, các ngươi lui xuống đi!
Trong đầu Kỷ Hỏa hiện lên bóng người cao lớn như đỉnh núi, từng đạo quyền phong của hắn đều như bùng nổ, đến mức thiên địa cũng biến sắc, quyền phong lay động, không ngừng thay đổi hình dạng cùng màu sắc.
Xa xa, những ngọn núi lửa phun trào, mặt đất rung chuyển, bề mặt nứt toác thành từng tầng, dung nham tuôn trào khắp nơi.
Đây là một tuyệt học cường đại, có thể cải thiên hoán địa!
Kỷ Hỏa hít một hơi thật sâu, lúc này chỉ cảm thấy nội lực trong người tràn đầy. Hắn có cảm giác, chỉ cần tùy tiện vung một quyền, có thể lật tung cả đại điện làm hắn thấy ngứa mắt này…
Ý nghĩ này rất nhanh bị hắn dập tắt. Dù có tu luyện Lôi Đình Liệt Hùng Quyền đến đại viên mãn, hắn chỉ mới cùng một cái cấp độ với lão cha mình. Kinh nghiệm chiến đấu cùng nội lực vẫn chưa sánh bằng, đến lúc đó e là chỉ bị đánh cho tê người mà thôi.
Hắn liếc nhìn giá trị tu luyện của mình, khá lắm, bộ Địa giai trung phẩm tuyệt học này đã tiêu tốn của hắn năm mươi vạn điểm tu luyện!
Giờ chỉ còn hơn sáu mươi vạn!
Nếu tiếp tục với võ học cao cấp hơn, chẳng lẽ giá trị tu luyện tích lũy nhiều năm của mình mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ [Bách Xuyên Quy Hải] này sao?
- Có vẻ cần phải tìm cách tích lũy thêm điểm tu luyện. Lúc trước ở Xuyên Tây còn đỡ, nhưng vừa tới kinh thành thì cảm thấy không đủ nữa rồi.
Kỷ Hỏa tự nhủ, ánh mắt bình thản nhìn ra bên ngoài tường thành hoàng cung.
Nơi đó, là giang hồ.
...
Đợi hơn nửa canh giờ, Kỷ Hỏa có thể nghe rõ cãi vã bên trong, mà ngôn từ mắng cũng rất mới lạ. Không hổ quan văn Chu triều, ngay cả cãi nhau cũng có chút tài năng.
Bất quá Kỷ Hỏa chẳng nghe thấy tiếng Kỷ Khiếu Hùng, xem ra hắn đúng là nhàn rỗi vô sự.
Đợi đến khi buổi sáng kết thúc, Kỷ Hỏa lén lút quan sát thấy một đám quan lại mặt mày tái mét, lảo đảo rời đi. Hiển nhiên, tình hình chiến đấu bên trong vô cùng khốc liệt.
- Ngài là Kỷ nhị công tử?
Một lão thái giám tiến đến trước mặt Kỷ Hỏa, cung kính hỏi.
- Là ta.
Kỷ Hỏa đáp.
- Bệ hạ đang đợi ngài ở thư phòng, theo ta đến đó.
Lão thái giám cung kính nói.
- Được rồi, đa tạ công công.
Kỷ Hỏa bước về phía trước, chắp tay hành lễ, tiện tay nhét một lượng bạc vào tay lão thái giám.
Lão thái giám mừng rỡ, khéo léo giấu bạc vào ống tay áo,
- Nhị công tử chớ lo lắng, chỉ cần nói chuyện cẩn thận là được. Bệ hạ hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm.
Hai người đến trước thư phòng, thái giám vào thông báo. Chẳng bao lâu, Kỷ Hỏa được mời vào.
Vừa bước vào thư phòng, Kỷ Hỏa đã thấy lão cha mình cùng một trung niên nhân mặc đạo bào, phong thái tiên phong đạo cốt.
Đó chính là Lý Hưu, Chu triều quốc sư.
Tim Kỷ Hỏa khẽ thắt lại, khóe mắt liếc về phía người ngồi trên ngai vàng.
Hắn mặc hoàng bào Ngũ Trảo Kim Long, tóc đã điểm bạc, nhìn qua khoảng năm sáu mươi tuổi. Trên khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm, thỉnh thoảng lại có đạo tinh quang lóe lên trong mắt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Kỷ Hỏa đã cảm nhận được áp lực vô hình đè nặng lên người. Đây là Chu triều Long khí hộ thân, khí vận gia trì.
Dưới sự áp bức của khí vận gia trì, Kỷ Hỏa cảm thấy cho dù hiện tại hắn một mình đối đầu với lão Hoàng đế, cũng không chắc có thể chiến thắng.
Vậy mà lão Hoàng đế cũng là võ giả, sao lại có vẻ già nua như vậy? Tóc bạc chính là dấu hiệu của tinh khí hao tổn, dù cho hắn có dùng bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không thể khắc phục hoàn toàn. Chắc hẳn trong người hắn cũng có ám thương đi.
Kỷ Hỏa suy nghĩ miên man, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chắp tay hành lễ nói:
- Thảo dân Kỷ Hỏa bái kiến bệ hạ.
Kỷ Khiếu Hùng nhướng mày, tiểu tử thúi này sao lại không quỳ? Chẳng lẽ trước khi ra cửa ta chưa dạy hắ gặp bệ hạ phải hành lễ à? Ngọa tào, ta hình như là chưa dạy thật.
Lý Hưu khẽ vuốt cằm, nheo mắt đánh giá Kỷ Hỏa. Chỉ là cái ánh mắt ấy, nhìn thế nào cũng chỉ thấy Kỷ Hỏa là một người bình thường, nhiều lắm là cảm nhận được hắn khí huyết dồi dào.
Nếu muốn nhìn kỹ hơn chút nữa, trong lòng liền xuất hiện một loại cảm giác run rẩy, lập tức phải tập trung ý chí.
- Lớn mật!
Một tên thái giám bên cạnh lớn tiếng quát.
Lão Hoàng đế khoát tay, không có vấn đề gì nói:
- Vô sự.
Hắn nhìn về phía Kỷ Hỏa, cười nói:
- Đã sớm nghe nói Trấn Quốc Công tìm lại được nhi tử thất lạc nhiều năm, hôm nay rốt cục cũng gặp được, quả nhiên là nhân trung long phượng, tuấn tú lịch sự, rất có phong thái của Trấn Quốc Công lúc trẻ.
Nếu ta mà giống lão cha, đã sớm đi tự vẫn rồi. Ngươi nhìn ra chỗ nào mà nói ta giống lão cha lúc trẻ... Kỷ Hỏa chắp tay nói:
- Đa tạ bệ hạ tán thưởng.
Lão Hoàng đế hỏi tiếp:
- Ngươi sau này có tính toán gì? Trấn Quốc Công vì nước ra sức nhiều năm, nếu ngươi muốn làm quan trong triều, trẫm cũng nói một lời.
Kỷ Khiếu Hùng trong lòng hơi hồi hộp, lo lắng tiểu tử thúi này lại nói ra những lời lung tung.
- Hồi bệ hạ, thảo dân vừa trở về đoàn tụ với gia đình, trước mắt chưa có dự định gì.
Kỷ Hỏa cung kính trả lời.
- Cũng đúng, nghe nói ngươi đã phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, thân phận đột ngột thay đổi, chắc chắn khó thích nghi, vậy trước tiên cứ từ từ.
Lão Hoàng đế lại hỏi:
- Nhưng đã từng kết hôn chưa?
Kỷ Hỏa:
- ...
Hắn đột nhiên cảm thấy đây không phải là chuyện nhà mà là chuyện công sở rồi. Việc làm? Kết hôn? Tiếp theo chẳng phải là muốn giới thiệu đối tượng cho mình à?
- Chưa từng kết hôn.
- Vậy ngươi thích tiểu thư quan gia nào, trẫm ban hôn cho ngươi cũng được.
Lão Hoàng đế cười ha hả nói,
- Chỉ tiếc nữ nhi của trẫm đều lớn tuổi rồi, không hợp với thanh niên tuấn tú như ngươi, trẫm cũng muốn thân thiết hơn với Kỷ ái khanh.
Kỷ Khiếu Hùng vội vàng chắp tay nói:
- Tạ ơn bệ hạ đã chiếu cố, chỉ là tiểu tử này tính tình ngang ngạnh, dã tính khó thuần, sợ làm nhục uy nghi Hoàng gia.
Lời nói ẩn chứa chút nghiến răng, khiến cả Hoàng đế cùng Lý Hưu đều nhíu mày nhìn Kỷ Khiếu Hùng. Lão Kỷ vốn thẳng tính, làm sao lại nói ra những lời này? Chẳng lẽ tiểu tử này chỉ giả vờ thành thật?
Bề ngoài là hài tử trung thực, nhưng bên trong lại là lưu manh?
Ánh mắt lão Hoàng đế lóe lên tia nghi hoặc, chợt nhớ đến chuyện khiến hắn đau đầu mấy ngày nay, liền thử dò hỏi:
- Kỷ tiểu tử, ngươi có từng tập võ?
- Vâng, biết một chút.
Kỷ Hỏa trả lời.
- À... ra là vậy.
Lão Hoàng đế kéo dài âm cuối, trong lòng hơi thất vọng. Hắn đoán rằng Kỷ Hỏa vừa mới nhận thân, cho dù có học được Lôi Đình Liệt Hùng Quyền của Kỷ Khiếu Hùng thì cũng chưa thành thục. Hắn nhớ lại Kỷ Khiếu Hùng học bộ quyền pháp ấy cũng mất rất lâu.
Chỉ là, chuyện kia phải làm sao đây... Hoàng đế nhìn về phía Kỷ Khiếu Hùng.
Là bạn thân nối khố nhiều năm, Kỷ Khiếu Hùng đương nhiên hiểu nỗi lo của lão Hoàng đế. Hắn khẽ nhếch mép cười với Kỷ Hỏa, nụ cười ấy khiến Kỷ Hỏa sởn cả gai ốc.
Không được! Lão cha định làm gì vậy?!
Chưa kịp để Kỷ Hỏa phản ứng, Kỷ Khiếu Hùng đã lớn tiếng tuyên bố:
- Bệ hạ, tiểu tử thúi này ở trong núi học được tam quyền lưỡng cước, không có trở ngại.
Câu nói này ám chỉ rất rõ ràng. Lão Hoàng đế lập tức sáng mắt, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt! Kỷ tiểu tử, tối nay trong cung có yến tiệc, ngươi cũng đến tham dự đi.
Tại sao ta lại có cảm giác bị lão cha lừa một vố... Kỷ Hỏa trừng mắt nhìn lão cha mình, miễn cưỡng đáp:
- Vâng, bệ hạ.
- Được rồi, các ngươi lui xuống đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.