Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 35: Hình Tượng Nát Bấy
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
13/11/2024
- Oa! Ca ca thật mạnh nha! Vừa tới liền dọa bọn hắn ngất đi!
Tiểu Hồng Đường cười hì hì chạy tới, trái xem phải xem.
Kỷ Hỏa một phát tóm lấy nàng, dùng lực xoa đầu nàng, mạnh đến nỗi oa nhi này tức giận trừng mắt nhìn sang:
- Ngươi làm gì vậy?
- Ngươi đã sớm có thể đánh bại bọn hắn, còn kéo dài thời gian làm gì.
Kỷ Hỏa tức giận trừng mắt nhìn lại, sau đó kéo theo Tiểu Hồng Đường hướng về phủ quốc công. Hắn hiểu rõ thực lực của oa nhi này, chỉ là thích chơi đùa quá mức.
Nhặt được Tiểu Hồng Đường ngày ấy, Kỷ Hỏa ngay lập tức rút được Hồng Chỉ Tán từ hệ thống, bên trong còn kèm theo một bản bí tịch. Cảm thấy có duyên với Tiểu Hồng Đường, Kỷ Hỏa liền trao hết cho nàng.
Hồng Chỉ Tán là bảo vật gì, Kỷ Hỏa cũng không rõ. Dù sao hắn chưa từng thấy bảo vật phẩm cấp nào có thể tùy ý thu vào cơ thể như vậy, cũng chưa từng gặp phải đồ vật nào có thể phá vỡ được phòng ngự của Hồng Chỉ Tán.
Mà thiên phú võ học của Tiểu Hồng Đường từ sau đó quả thực khiến Kỷ Hỏa kinh ngạc. Có thể hệ thống tặng võ học chính là dành riêng cho nàng. Học được quyển bí tịch kia, thực lực của Tiểu Hồng Đường đột ngột tăng mạnh, trở thành một tiểu quái vật thực thụ.
- Đã lâu lắm rồi không được đánh một trận thật đã, mà ngươi không cho phép ta khiêu chiến những võ giả cao cấp khác, ta chỉ có thể nghịch ngợm với bọn hắn thôi. Nếu không phải ngươi xuất hiện, ta còn định đánh thêm một lúc nữa đấy!
Tiểu Hồng Đường cười hì hì nói.
- Ở kinh thành này nhiều nhãn tạp, ngọa hổ tàng long, ta sợ ngươi đánh tiếp sẽ thu hút cao thủ chú ý. Đừng quên, kinh thành ít nhất cũng có hai vị Tông Sư.
Kỷ Hỏa giải thích.
- Biết rồi biết rồi!
Tiểu Hồng Đường nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Kỷ Hỏa ngày càng chậm chạp, cứ như lão nam nhân vậy. Dù sao cũng đã mười sáu tuổi rồi, Tiểu Hồng Đường phải hiểu, ừm, phải hiểu...
- Cái gì mà lão nam nhân! Ta mới mười sáu thôi! Vẫn còn là trẻ con!
Kỷ Hỏa tức giận đến nỗi mắt đỏ lên. Ở thế giới trước, hắn vẫn còn là vị thành niên, sao ở thế giới này lại thành lão nam nhân rồi?
Tiểu Hồng Đường nháy mắt nhìn hắn:
- Nhiều người mười bốn tuổi đã lấy vợ sinh con rồi, ngươi mà không phải lão nam nhân thì là gì? Đúng không, Kỷ Hỏa?
Kỷ Hỏa trong lòng chợt run lên, nhớ lại thời đại học bị gọi là "thúc thúc", giờ mới mười sáu tuổi đã phải đối mặt với từ này rồi sao?
- Tại sao ngươi không tìm một người?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Độc thân rất tốt.
Kỷ Hỏa nghi hoặc nhìn nàng,
- Sao ngươi lại hỏi câu này? Không giống như ngươi sẽ quan tâm đến chuyện này.
- Hùng ba ba lén lút hỏi ta, nghe ngóng xem ngươi có người thích không? Sau đó liền rất gấp gáp nói muốn gả một nàng dâu cho ngươi, còn hỏi ta ngươi thích kiểu gì.
Lão cha này mà lại thích tám chuyện như vậy sao? Xem ra việc vào triều mỗi ngày của hắn thật nhàm chán quá đi, cả ngày chỉ muốn tìm chuyện làm thôi... Kỷ Hỏa lại hỏi:
- Vậy ngươi trả lời thế nào?
Tiểu Hồng Đường hồn nhiên ngây thơ đáp:
- Ta chỉ nói thật thôi.
Kỷ Hỏa trong lòng hơi hồi hộp, truy vấn:
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói, ngươi thích nương tử của Vương Nhị thúc, nương tử của Lý thúc, Vương quả phụ ở cửa thôn, còn có nương tử mới cưới của Nhị Ngưu...
Tiểu Hồng Đường nói xong, lại cúi đầu nhìn ngón chân nhỏ xíu của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Cũng không biết tại sao Kỷ Hỏa lại có sở thích kỳ quái như vậy, thật là lạ.
- Khoan đã! Ngươi thật sự nói vậy? Sao ngươi lại có suy nghĩ như thế?
Kỷ Hỏa trợn tròn mắt, giọng nói cao lên vài tông.
- Bởi vì ngươi cứ nhìn chằm chằm vào các nàng mà, nên ta nghĩ ngươi thích kiểu đó sao?
Tiểu Hồng Đường giơ tay nhỏ ra, vẽ một hình cung.
Kỷ Hỏa khóe miệng co giật, cố gắng biện minh:
- Đây không phải là người ta đi ngang qua, liền nhìn nhiều vài lần thôi sao, nếu là các nàng là địch nhân giả trang, còn có thể sớm cảnh báo.
Tiểu Hồng Đường lẩm bẩm:
- Kỷ Hỏa lại lừa người rồi, rõ ràng thích nửa đêm thừa dịp ta ngủ say mà lén đi xem những nữ nhân kia tắm rửa, còn rủ cả bọn tiểu nhị đi cùng, giờ còn không chịu nhận. Lúc nhìn lén cười giống y hệt Hùng ba ba, nước miếng chảy đầy đất.
- Khụ khụ, ta chỉ là dẫn bọn hắn đi tuần tra thôi, đừng có oan uổng người tốt.
Kỷ Hỏa xấu hổ đến chảy mồ hôi lạnh, nên nói một số việc vẫn là nên tránh xa trẻ con.
Hắn chợt nhớ ra, hỏi:
- Khoan đã, ngươi cứ nói y như vậy với lão cha?
- Dạ.
- Lão cha phản ứng thế nào?
- Hắn im lặng rất lâu.
Kỷ Hỏa lo lắng nói:
- Để ta đi giải thích với hắn, chuyện này chắc chắn có thể nói rõ. Hình tượng của ta vẫn còn cứu vãn được.
- Không chỉ vậy đâu, Đại huynh cũng biết rồi.
Kỷ Hỏa ngưng thở, qua hai giây mới lắp bắp tự nhủ:
- Thêm một cái Đại huynh cũng không sao, chỉ cần ta giải thích kỹ, hắn sẽ hiểu.
- Không chỉ đâu.
- Còn ai nữa? !
- Còn có quản gia, mấy tên thị vệ, tỳ nữ, à đúng rồi, cả Phi Hùng Quân lúc đó cũng có mặt.
Tiểu Hồng Đường nói xong, quay đầu nhìn sang nghi ngờ nói:
- Sao lại nát thế?
- Chắc là hình tượng của ta nát bấy rồi.
Kỷ Hỏa cứng đờ mặt, khóc không ra nước mắt.
Tiểu Hồng Đường âm thầm vui vẻ, sau đó nhớ ra, liền hỏi:
- Đúng rồi đúng rồi! Kỷ Hỏa Kỷ Hỏa, ngươi bây giờ đã là Tông Sư chưa?
- Chưa.
Kỷ Hỏa lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta chỉ là dạo này gặp lão cha, có chút ngộ ra mà thôi.
Theo lý mà nói hắn tu luyện gần trăm loại võ học, mỗi loại đều đạt đến cảnh giới cao nhất, về lý thuyết đã sớm là Đại Tông Sư, chỉ là ẩn tàng thuộc tính chồng chất lên nhau, đặc biệt là "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền" đã đạt đến cảnh giới cao nhất, người bình thường chỉ cần tu luyện đến cảnh giới cao nhất là đã là Tông Sư, dù sao võ học này cũng thuộc hàng Địa giai.
Những người khác là cảnh giới tăng lên, võ học mới có thể luyện đến cấp độ tiếp theo, Kỷ Hỏa lại hoàn toàn ngược lại. Hắn là võ học đạt đến cảnh giới cao nhất, còn cảnh giới thì luôn bị kìm hãm, làm sao cũng không đột phá được.
Kỷ Hỏa suy đoán, có thể là do hắn tu luyện võ học đều là hệ thống trực tiếp hấp thụ, thiếu đi sự lĩnh ngộ tâm tính.
Thế nhưng mà, cái việc lĩnh hội tâm tính ấy, đối với một thanh niên từ Trái Đất, vốn mang tư tưởng chủ nghĩa duy vật, thì quả thật quá mức huyền ảo và khó lý giải.
Cứ nói đến việc một người hiện đại khi thông kinh mạch lớn nhỏ thì có thể kích hoạt cơ thể, đạt được một số năng lực đặc thù đi. Nếu không tự mình trải nghiệm, rất khó hình dung cảm giác đó là gì, huống hồ lại chẳng có ai tin.
Mọi người chỉ bảo là:
- Ngươi đánh rắm thôi!
Nếu không phải hai ngày nay lão cha hành hạ hắn mấy lần, thì hắn cũng chẳng thể nào hiểu được cái gì gọi là "Thiên Nhân cảm ứng".
...
Sau khi ba mươi người bọn hắn bắt người đi, rất nhanh liền có người Lục Phiến Môn tới.
Cầm đầu là Thiết Ưng, một trong tứ đại danh bộ.
- Nội lực thật thâm hậu, võ công thật tinh xảo.
- Giao thủ tổng cộng năm người, bốn người vây công một người. Không, đúng hơn là một người đè ép bốn người đánh...
- Đó là cái bẫy.
Hắn nhìn những hỗn loạn trên mặt đất, trong đầu đã phác họa ra cảnh chiến đấu.
- Thế nhưng mà, tại sao cuối cùng lại không đánh? Nếu là năm cao thủ, không lẽ cuối cùng lại đột nhiên thu tay lại?
Thiết Ưng nhíu mày, từ khi xảy ra giao tranh đến khi bọn hắn đến, thời gian không dài. Nếu người bị vây công đánh bại bốn người kia, thì không thể chỉ có chút vết tích này.
Hơn nữa, quá nhanh.
- Trừ phi, còn có người khác ra tay?
Thiết Ưng nhìn về một hướng, rồi lại ngước lên trời, lúc này trăng sáng sao thưa, ánh trăng trong veo soi sáng mặt đất, tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Thế nhưng, khi bọn hắn đến rõ ràng đã để ý thấy trên khu vực này có một mảng mây đen kỳ lạ.
- Tông Sư...
Thiết Ưng giật mình, lập tức ra lệnh:
- Đi dò tra những người canh gác đêm nay, xem có nơi nào xảy ra giao chiến không.
- Vâng.
Tiểu Hồng Đường cười hì hì chạy tới, trái xem phải xem.
Kỷ Hỏa một phát tóm lấy nàng, dùng lực xoa đầu nàng, mạnh đến nỗi oa nhi này tức giận trừng mắt nhìn sang:
- Ngươi làm gì vậy?
- Ngươi đã sớm có thể đánh bại bọn hắn, còn kéo dài thời gian làm gì.
Kỷ Hỏa tức giận trừng mắt nhìn lại, sau đó kéo theo Tiểu Hồng Đường hướng về phủ quốc công. Hắn hiểu rõ thực lực của oa nhi này, chỉ là thích chơi đùa quá mức.
Nhặt được Tiểu Hồng Đường ngày ấy, Kỷ Hỏa ngay lập tức rút được Hồng Chỉ Tán từ hệ thống, bên trong còn kèm theo một bản bí tịch. Cảm thấy có duyên với Tiểu Hồng Đường, Kỷ Hỏa liền trao hết cho nàng.
Hồng Chỉ Tán là bảo vật gì, Kỷ Hỏa cũng không rõ. Dù sao hắn chưa từng thấy bảo vật phẩm cấp nào có thể tùy ý thu vào cơ thể như vậy, cũng chưa từng gặp phải đồ vật nào có thể phá vỡ được phòng ngự của Hồng Chỉ Tán.
Mà thiên phú võ học của Tiểu Hồng Đường từ sau đó quả thực khiến Kỷ Hỏa kinh ngạc. Có thể hệ thống tặng võ học chính là dành riêng cho nàng. Học được quyển bí tịch kia, thực lực của Tiểu Hồng Đường đột ngột tăng mạnh, trở thành một tiểu quái vật thực thụ.
- Đã lâu lắm rồi không được đánh một trận thật đã, mà ngươi không cho phép ta khiêu chiến những võ giả cao cấp khác, ta chỉ có thể nghịch ngợm với bọn hắn thôi. Nếu không phải ngươi xuất hiện, ta còn định đánh thêm một lúc nữa đấy!
Tiểu Hồng Đường cười hì hì nói.
- Ở kinh thành này nhiều nhãn tạp, ngọa hổ tàng long, ta sợ ngươi đánh tiếp sẽ thu hút cao thủ chú ý. Đừng quên, kinh thành ít nhất cũng có hai vị Tông Sư.
Kỷ Hỏa giải thích.
- Biết rồi biết rồi!
Tiểu Hồng Đường nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Kỷ Hỏa ngày càng chậm chạp, cứ như lão nam nhân vậy. Dù sao cũng đã mười sáu tuổi rồi, Tiểu Hồng Đường phải hiểu, ừm, phải hiểu...
- Cái gì mà lão nam nhân! Ta mới mười sáu thôi! Vẫn còn là trẻ con!
Kỷ Hỏa tức giận đến nỗi mắt đỏ lên. Ở thế giới trước, hắn vẫn còn là vị thành niên, sao ở thế giới này lại thành lão nam nhân rồi?
Tiểu Hồng Đường nháy mắt nhìn hắn:
- Nhiều người mười bốn tuổi đã lấy vợ sinh con rồi, ngươi mà không phải lão nam nhân thì là gì? Đúng không, Kỷ Hỏa?
Kỷ Hỏa trong lòng chợt run lên, nhớ lại thời đại học bị gọi là "thúc thúc", giờ mới mười sáu tuổi đã phải đối mặt với từ này rồi sao?
- Tại sao ngươi không tìm một người?
Tiểu Hồng Đường hỏi.
- Độc thân rất tốt.
Kỷ Hỏa nghi hoặc nhìn nàng,
- Sao ngươi lại hỏi câu này? Không giống như ngươi sẽ quan tâm đến chuyện này.
- Hùng ba ba lén lút hỏi ta, nghe ngóng xem ngươi có người thích không? Sau đó liền rất gấp gáp nói muốn gả một nàng dâu cho ngươi, còn hỏi ta ngươi thích kiểu gì.
Lão cha này mà lại thích tám chuyện như vậy sao? Xem ra việc vào triều mỗi ngày của hắn thật nhàm chán quá đi, cả ngày chỉ muốn tìm chuyện làm thôi... Kỷ Hỏa lại hỏi:
- Vậy ngươi trả lời thế nào?
Tiểu Hồng Đường hồn nhiên ngây thơ đáp:
- Ta chỉ nói thật thôi.
Kỷ Hỏa trong lòng hơi hồi hộp, truy vấn:
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói, ngươi thích nương tử của Vương Nhị thúc, nương tử của Lý thúc, Vương quả phụ ở cửa thôn, còn có nương tử mới cưới của Nhị Ngưu...
Tiểu Hồng Đường nói xong, lại cúi đầu nhìn ngón chân nhỏ xíu của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Cũng không biết tại sao Kỷ Hỏa lại có sở thích kỳ quái như vậy, thật là lạ.
- Khoan đã! Ngươi thật sự nói vậy? Sao ngươi lại có suy nghĩ như thế?
Kỷ Hỏa trợn tròn mắt, giọng nói cao lên vài tông.
- Bởi vì ngươi cứ nhìn chằm chằm vào các nàng mà, nên ta nghĩ ngươi thích kiểu đó sao?
Tiểu Hồng Đường giơ tay nhỏ ra, vẽ một hình cung.
Kỷ Hỏa khóe miệng co giật, cố gắng biện minh:
- Đây không phải là người ta đi ngang qua, liền nhìn nhiều vài lần thôi sao, nếu là các nàng là địch nhân giả trang, còn có thể sớm cảnh báo.
Tiểu Hồng Đường lẩm bẩm:
- Kỷ Hỏa lại lừa người rồi, rõ ràng thích nửa đêm thừa dịp ta ngủ say mà lén đi xem những nữ nhân kia tắm rửa, còn rủ cả bọn tiểu nhị đi cùng, giờ còn không chịu nhận. Lúc nhìn lén cười giống y hệt Hùng ba ba, nước miếng chảy đầy đất.
- Khụ khụ, ta chỉ là dẫn bọn hắn đi tuần tra thôi, đừng có oan uổng người tốt.
Kỷ Hỏa xấu hổ đến chảy mồ hôi lạnh, nên nói một số việc vẫn là nên tránh xa trẻ con.
Hắn chợt nhớ ra, hỏi:
- Khoan đã, ngươi cứ nói y như vậy với lão cha?
- Dạ.
- Lão cha phản ứng thế nào?
- Hắn im lặng rất lâu.
Kỷ Hỏa lo lắng nói:
- Để ta đi giải thích với hắn, chuyện này chắc chắn có thể nói rõ. Hình tượng của ta vẫn còn cứu vãn được.
- Không chỉ vậy đâu, Đại huynh cũng biết rồi.
Kỷ Hỏa ngưng thở, qua hai giây mới lắp bắp tự nhủ:
- Thêm một cái Đại huynh cũng không sao, chỉ cần ta giải thích kỹ, hắn sẽ hiểu.
- Không chỉ đâu.
- Còn ai nữa? !
- Còn có quản gia, mấy tên thị vệ, tỳ nữ, à đúng rồi, cả Phi Hùng Quân lúc đó cũng có mặt.
Tiểu Hồng Đường nói xong, quay đầu nhìn sang nghi ngờ nói:
- Sao lại nát thế?
- Chắc là hình tượng của ta nát bấy rồi.
Kỷ Hỏa cứng đờ mặt, khóc không ra nước mắt.
Tiểu Hồng Đường âm thầm vui vẻ, sau đó nhớ ra, liền hỏi:
- Đúng rồi đúng rồi! Kỷ Hỏa Kỷ Hỏa, ngươi bây giờ đã là Tông Sư chưa?
- Chưa.
Kỷ Hỏa lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta chỉ là dạo này gặp lão cha, có chút ngộ ra mà thôi.
Theo lý mà nói hắn tu luyện gần trăm loại võ học, mỗi loại đều đạt đến cảnh giới cao nhất, về lý thuyết đã sớm là Đại Tông Sư, chỉ là ẩn tàng thuộc tính chồng chất lên nhau, đặc biệt là "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền" đã đạt đến cảnh giới cao nhất, người bình thường chỉ cần tu luyện đến cảnh giới cao nhất là đã là Tông Sư, dù sao võ học này cũng thuộc hàng Địa giai.
Những người khác là cảnh giới tăng lên, võ học mới có thể luyện đến cấp độ tiếp theo, Kỷ Hỏa lại hoàn toàn ngược lại. Hắn là võ học đạt đến cảnh giới cao nhất, còn cảnh giới thì luôn bị kìm hãm, làm sao cũng không đột phá được.
Kỷ Hỏa suy đoán, có thể là do hắn tu luyện võ học đều là hệ thống trực tiếp hấp thụ, thiếu đi sự lĩnh ngộ tâm tính.
Thế nhưng mà, cái việc lĩnh hội tâm tính ấy, đối với một thanh niên từ Trái Đất, vốn mang tư tưởng chủ nghĩa duy vật, thì quả thật quá mức huyền ảo và khó lý giải.
Cứ nói đến việc một người hiện đại khi thông kinh mạch lớn nhỏ thì có thể kích hoạt cơ thể, đạt được một số năng lực đặc thù đi. Nếu không tự mình trải nghiệm, rất khó hình dung cảm giác đó là gì, huống hồ lại chẳng có ai tin.
Mọi người chỉ bảo là:
- Ngươi đánh rắm thôi!
Nếu không phải hai ngày nay lão cha hành hạ hắn mấy lần, thì hắn cũng chẳng thể nào hiểu được cái gì gọi là "Thiên Nhân cảm ứng".
...
Sau khi ba mươi người bọn hắn bắt người đi, rất nhanh liền có người Lục Phiến Môn tới.
Cầm đầu là Thiết Ưng, một trong tứ đại danh bộ.
- Nội lực thật thâm hậu, võ công thật tinh xảo.
- Giao thủ tổng cộng năm người, bốn người vây công một người. Không, đúng hơn là một người đè ép bốn người đánh...
- Đó là cái bẫy.
Hắn nhìn những hỗn loạn trên mặt đất, trong đầu đã phác họa ra cảnh chiến đấu.
- Thế nhưng mà, tại sao cuối cùng lại không đánh? Nếu là năm cao thủ, không lẽ cuối cùng lại đột nhiên thu tay lại?
Thiết Ưng nhíu mày, từ khi xảy ra giao tranh đến khi bọn hắn đến, thời gian không dài. Nếu người bị vây công đánh bại bốn người kia, thì không thể chỉ có chút vết tích này.
Hơn nữa, quá nhanh.
- Trừ phi, còn có người khác ra tay?
Thiết Ưng nhìn về một hướng, rồi lại ngước lên trời, lúc này trăng sáng sao thưa, ánh trăng trong veo soi sáng mặt đất, tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Thế nhưng, khi bọn hắn đến rõ ràng đã để ý thấy trên khu vực này có một mảng mây đen kỳ lạ.
- Tông Sư...
Thiết Ưng giật mình, lập tức ra lệnh:
- Đi dò tra những người canh gác đêm nay, xem có nơi nào xảy ra giao chiến không.
- Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.