Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 36: Ta Thật Không Đáng Tin Cậy!
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
13/11/2024
Hồng Châu.
Đường gia tiêu cục.
Đây là một tiêu cục đột ngột xuất hiện tại Hồng Châu năm gần đây, nghe nói danh tiếng vang xa khắp nơi, từ nam tới bắc đều có người biết đến. Chỉ là ngày thường khách đến cửa không nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại có người thấy các tiêu sư ra vào.
Người tại Hồng Châu thực sự rất nhiều, tiêu cục cũng không ít. Một tiêu cục mới xuất hiện như vậy đương nhiên sẽ bị các thế lực địa phương ghen ghét, không ít người đến gây sự.
Nhưng mỗi lần có người đến gây sự, ngày hôm sau thi thể của bọn hắn đều được tìm thấy ở nơi hoang vắng. Nếu như có người dám đến gây sự lần nữa, cả gia tộc bọn hắn sẽ bị diệt môn.
Thời gian dài trôi qua, những tiếng phản đối cũng dần im bặt.
Tối nay, Đường gia tiêu cục vốn luôn đèn đuốc sáng trưng lại tối om. Từ chiều đến giờ không có ai ra vào.
- Từ chiều đến giờ không thấy ai ra vào cả.
Một thiếu niên mặc thường phục ngồi trong quán trà đối diện, ánh mắt đảo qua đại môn đóng chặt của Đường gia tiêu cục, nhỏ giọng nói.
- Ngũ ca, có phải bọn hắn biết chúng ta định ra tay nên đã chạy trốn rồi không?
Một thiếu niên bên cạnh đưa ra suy đoán.
Càn Ngũ lắc đầu nói:
- Khả năng đó không cao. Nếu không tính đến những trưởng lão, thực lực của chúng ta cùng Sát Thủ Đường ngang nhau. Đường chủ của Sát Thủ Đường trừ phi là lão đại, hoặc là Địa Sát đệ ngũ trở lên xuất thủ, nếu không chúng ta hoàn toàn có thể bắt giữ được. Nếu bọn hắn biết chúng ta định ra tay, theo tính cách của Sát Thủ Đường, bọn hắn sẽ chờ chúng ta đến cửa.
- Vậy là chuyện gì xảy ra?
Càn Tam Thập gãi đầu nói:
- Đến trưa vẫn không thấy một bóng người.
Càn Ngũ quay sang nhìn một thiếu niên mập mạp đang ăn bên cạnh, hỏi:
- Tam Thập Lục, ngươi xem thử tình hình thế nào?
Thiếu niên mập mạp tỏ vẻ ủy khuất:
- Ngũ ca, ta thật sự không đáng tin cậy!
Hắn từ nhỏ đã được Kỷ Hỏa đưa đi học thuật sĩ, đáng tiếc học về chẳng biết gì cả. Thiên Cương Tổ chỉ cho hắn học một chút về thuật pháp, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
Nói đến đây, Kỷ Hỏa cũng cảm thấy đau đầu. Trong Thiên Cương Tổ, chỉ có Tam Thập Lục có chút tư chất để học Huyền Môn thuật số, những người khác thì hoàn toàn không hiểu gì cả, nhìn thấy những thứ liên quan đến thuật pháp là muốn ngủ gật. Còn Địa Sát Tổ thì càng không cần nói, bọn hắn là đám gia hỏa chỉ biết đánh giết.
- Để ngươi xem thì ngươi xem! Đừng nói nhiều!
Càn Ngũ cũng không có cách, đành phải “lấy ngựa chết làm ngựa sống”.
Trước kia, hắn từng hỏi lão đại rằng, nếu gặp phải chuyện khó quyết, nên làm sao.
Kỷ Hỏa lúc ấy liền ung dung đáp:
- Để Tiểu Tam Thập Lục xem thử là được rồi. Dù sao chúng ta cũng chẳng hiểu gì về huyền học. Để hắn xem, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể nói là đã nhờ người trong nghề xem qua, là số mệnh đã định, nghe cũng hợp lý hơn. Đến lúc đó, thành bại thế nào, cũng có thể đổ lỗi cho thuật sĩ.
Nghe thì có vẻ như đang tìm cớ cho thất bại, nhưng đối với lời nói của lão đại, đám tiểu đệ này luôn răm rắp nghe theo như chân lý.
- Nói trước nhé! Nếu ta mà nói sai, đừng có tìm ta!
Tiểu mập mạp lề mề bước tới cửa sổ, vẻ mặt ủy khuất như một đứa trẻ.
Mỗi lần có chuyện gì như thế này, đám ca ca lại giao việc cho hắn quyết định. Dù có sai lầm, đám ca ca cũng chỉ cười ha ha cho qua, nhưng hắn thì lại thấy ủy khuất!
Cảm giác như bị lợi dụng để thử vận may, hoặc là mở hộp quà mù vậy!
Thật không công bằng!
Ghê tởm!
- Ha ha! Không có đâu!
Tam Thập Tam khoác vai tiểu mập mạp, cười toe toét:
- Ta chỉ là muốn cho ngươi luyện tập thôi mà! Nghe nói thuật sĩ phải không ngừng thực hành mới giỏi hơn, đây là cơ hội tốt để ngươi rèn luyện.
- Ta sao cảm thấy các ngươi có vẻ rất hào hứng...
Tiểu mập mạp lẩm bẩm.
Hắn tiến tới cửa sổ, hít sâu một hơi, nhắm mắt niệm thần chú, rồi bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía Đường gia tiêu cục.
- Thế nào?
Đợi một lúc mà tiểu mập mạp vẫn không nói gì, Càn Ngũ liền sốt ruột hỏi.
Tiểu mập mạp nghiêng đầu, ủy khuất nói:
- Ta đã nói là ta không thấy gì cả mà, chẳng có gì hết! Các ngươi không tin ta!
Hai người lập tức trợn tròn mắt, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
- Chính là...
Tiểu mập mạp do dự một chút, vẻ mặt đầy băn khoăn.
- Chính là cái gì?
Tiểu mập mạp chỉ vào Đường gia tiêu cục, nói:
- Không biết tại sao, ta cảm thấy nơi đó luôn có cảm giác bất an.
- Bất an?
Càn Ngũ nheo mắt hỏi:
- Chỉ có Đường gia tiêu cục thôi sao?
Tiểu mập mạp đảo mắt nhìn quanh đám người, rồi lại nhìn về phía con đường, vẻ mặt càng thêm bối rối:
- Kỳ lạ thật, ta cảm thấy mọi người đều có vẻ bất an, không đúng! Là cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất bất an!
Hắn lại chỉ vào Đường gia tiêu cục, nói:
- Nhưng cảm giác bất an ở đó mạnh nhất, tim đập nhanh nhất.
Tam Thập Tam lo lắng nói:
- Cái gì thế này? Sẽ không phải học thuật của ngươi có vấn đề đi?
- Ngươi nói nhảm!
Tiểu mập mạp tức giận quát. Hắn và Tam Thập Tam được Kỷ Hỏa nhặt được cũng chả cách nhau bao nhiêu thời gian, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, nên rất thân thiết.
Tam Thập Tam trêu chọc:
- Thế ngươi thấy ai cũng hoảng hốt làm gì? Chẳng lẽ bọn hắn còn dám ăn thịt ngươi à?
- Ta cũng không biết nữa!
Tiểu mập mạp ủy khuất nói:
- Ta cứ nói là mình học hành lơ là, mỗi lần thầy giảng bài là ta lại ngáy ngủ mất rồi!
- Ngũ ca ngươi thấy sao?
Tam Thập Tam nhìn về phía Càn Ngũ, người từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu suy nghĩ.
Càn Ngũ bỗng ngẩng đầu, quả quyết nói:
- Gọi tất cả mọi người lại, rời khỏi Hồng Châu địa giới!
- Ngũ ca! Chúng ta không phải nhận lệnh theo dõi Sát Thủ Đường để chờ lão đại đến sao?
Tam Thập Tam cùng tiểu mập mạp kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy!
Càn Ngũ gật đầu:
- Cho nên các ngươi đều rời đi, ta sẽ tự mình đến Đường gia tiêu cục điều tra xem sao!
- Ngũ ca! Muốn đi thì chúng ta cùng đi!
Tam Thập Tam sốt ruột nói:
- Nếu có chuyện gì thì nhiều người còn đỡ!
- Không cần, ta đã quyết rồi. Nếu không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ trở về, lão đại hỏi thì ta sẽ một mình chịu trách nhiệm, cùng lắm thì bị Tiểu Hồng Đường đánh cho một trận.
Càn Ngũ nhìn về phía Đường gia tiêu cục,
- Ta đi rồi nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ tìm cách thả bồ câu báo tin, đến lúc đó các ngươi hãy nói cho lão đại biết, để hắn mau chóng đến đây.
- Mặt khác, ta đi rồi, các ngươi hãy kể lại mọi chuyện ở đây cho Càn Thập biết, rời khỏi Hồng Châu sau đó thì mọi hành động đều nghe theo lệnh của Càn Thập.
- Ngũ ca!
Tam Thập Tam sợ đến mức khóc,
- Ngươi đừng hù ta được không, lời này của ngươi nghe cứ như là di ngôn ấy.
Tiểu mập mạp cũng ủy khuất nói:
- Ngũ ca, thật ra là do ta nói linh tinh thôi, chính ta cũng không chắc là có chuyện gì đâu, những chuyện huyền học chẳng đáng tin cậy gì đâu, ngươi đừng như vậy mà!
Càn Ngũ nghiêm túc nhìn về phía hai người bọn hắn, lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh lệnh!
- Rõ!
- Rõ!
Hai người run rẩy toàn thân, gần như vô thức đáp lại.
- Được rồi, gọi các huynh đệ khác đi hết đi, để lại một con bồ câu.
Càn Ngũ phất tay nói.
Chờ hai người đi rồi, Càn Ngũ lại đợi thêm nửa canh giờ, chắc chắn rằng bọn hắn đã đi xa.
Lúc này mới mang theo bồ câu đưa tin, từ góc tường hẻo lánh của Đường gia tiêu cục, một cái xoay người tiến vào viện tử.
Lúc này, bóng đêm đã bao phủ khắp không gian, Đường gia tiêu cục chìm vào màn đêm mù mịt, đến nỗi đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón.
Càn Ngũ vừa đáp xuống đất, chân đã vướng phải vật gì, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Hắn vội vã đưa tay ra sờ mó trong bóng tối.
Là một cái đầu người.
Đường gia tiêu cục.
Đây là một tiêu cục đột ngột xuất hiện tại Hồng Châu năm gần đây, nghe nói danh tiếng vang xa khắp nơi, từ nam tới bắc đều có người biết đến. Chỉ là ngày thường khách đến cửa không nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại có người thấy các tiêu sư ra vào.
Người tại Hồng Châu thực sự rất nhiều, tiêu cục cũng không ít. Một tiêu cục mới xuất hiện như vậy đương nhiên sẽ bị các thế lực địa phương ghen ghét, không ít người đến gây sự.
Nhưng mỗi lần có người đến gây sự, ngày hôm sau thi thể của bọn hắn đều được tìm thấy ở nơi hoang vắng. Nếu như có người dám đến gây sự lần nữa, cả gia tộc bọn hắn sẽ bị diệt môn.
Thời gian dài trôi qua, những tiếng phản đối cũng dần im bặt.
Tối nay, Đường gia tiêu cục vốn luôn đèn đuốc sáng trưng lại tối om. Từ chiều đến giờ không có ai ra vào.
- Từ chiều đến giờ không thấy ai ra vào cả.
Một thiếu niên mặc thường phục ngồi trong quán trà đối diện, ánh mắt đảo qua đại môn đóng chặt của Đường gia tiêu cục, nhỏ giọng nói.
- Ngũ ca, có phải bọn hắn biết chúng ta định ra tay nên đã chạy trốn rồi không?
Một thiếu niên bên cạnh đưa ra suy đoán.
Càn Ngũ lắc đầu nói:
- Khả năng đó không cao. Nếu không tính đến những trưởng lão, thực lực của chúng ta cùng Sát Thủ Đường ngang nhau. Đường chủ của Sát Thủ Đường trừ phi là lão đại, hoặc là Địa Sát đệ ngũ trở lên xuất thủ, nếu không chúng ta hoàn toàn có thể bắt giữ được. Nếu bọn hắn biết chúng ta định ra tay, theo tính cách của Sát Thủ Đường, bọn hắn sẽ chờ chúng ta đến cửa.
- Vậy là chuyện gì xảy ra?
Càn Tam Thập gãi đầu nói:
- Đến trưa vẫn không thấy một bóng người.
Càn Ngũ quay sang nhìn một thiếu niên mập mạp đang ăn bên cạnh, hỏi:
- Tam Thập Lục, ngươi xem thử tình hình thế nào?
Thiếu niên mập mạp tỏ vẻ ủy khuất:
- Ngũ ca, ta thật sự không đáng tin cậy!
Hắn từ nhỏ đã được Kỷ Hỏa đưa đi học thuật sĩ, đáng tiếc học về chẳng biết gì cả. Thiên Cương Tổ chỉ cho hắn học một chút về thuật pháp, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
Nói đến đây, Kỷ Hỏa cũng cảm thấy đau đầu. Trong Thiên Cương Tổ, chỉ có Tam Thập Lục có chút tư chất để học Huyền Môn thuật số, những người khác thì hoàn toàn không hiểu gì cả, nhìn thấy những thứ liên quan đến thuật pháp là muốn ngủ gật. Còn Địa Sát Tổ thì càng không cần nói, bọn hắn là đám gia hỏa chỉ biết đánh giết.
- Để ngươi xem thì ngươi xem! Đừng nói nhiều!
Càn Ngũ cũng không có cách, đành phải “lấy ngựa chết làm ngựa sống”.
Trước kia, hắn từng hỏi lão đại rằng, nếu gặp phải chuyện khó quyết, nên làm sao.
Kỷ Hỏa lúc ấy liền ung dung đáp:
- Để Tiểu Tam Thập Lục xem thử là được rồi. Dù sao chúng ta cũng chẳng hiểu gì về huyền học. Để hắn xem, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể nói là đã nhờ người trong nghề xem qua, là số mệnh đã định, nghe cũng hợp lý hơn. Đến lúc đó, thành bại thế nào, cũng có thể đổ lỗi cho thuật sĩ.
Nghe thì có vẻ như đang tìm cớ cho thất bại, nhưng đối với lời nói của lão đại, đám tiểu đệ này luôn răm rắp nghe theo như chân lý.
- Nói trước nhé! Nếu ta mà nói sai, đừng có tìm ta!
Tiểu mập mạp lề mề bước tới cửa sổ, vẻ mặt ủy khuất như một đứa trẻ.
Mỗi lần có chuyện gì như thế này, đám ca ca lại giao việc cho hắn quyết định. Dù có sai lầm, đám ca ca cũng chỉ cười ha ha cho qua, nhưng hắn thì lại thấy ủy khuất!
Cảm giác như bị lợi dụng để thử vận may, hoặc là mở hộp quà mù vậy!
Thật không công bằng!
Ghê tởm!
- Ha ha! Không có đâu!
Tam Thập Tam khoác vai tiểu mập mạp, cười toe toét:
- Ta chỉ là muốn cho ngươi luyện tập thôi mà! Nghe nói thuật sĩ phải không ngừng thực hành mới giỏi hơn, đây là cơ hội tốt để ngươi rèn luyện.
- Ta sao cảm thấy các ngươi có vẻ rất hào hứng...
Tiểu mập mạp lẩm bẩm.
Hắn tiến tới cửa sổ, hít sâu một hơi, nhắm mắt niệm thần chú, rồi bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía Đường gia tiêu cục.
- Thế nào?
Đợi một lúc mà tiểu mập mạp vẫn không nói gì, Càn Ngũ liền sốt ruột hỏi.
Tiểu mập mạp nghiêng đầu, ủy khuất nói:
- Ta đã nói là ta không thấy gì cả mà, chẳng có gì hết! Các ngươi không tin ta!
Hai người lập tức trợn tròn mắt, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
- Chính là...
Tiểu mập mạp do dự một chút, vẻ mặt đầy băn khoăn.
- Chính là cái gì?
Tiểu mập mạp chỉ vào Đường gia tiêu cục, nói:
- Không biết tại sao, ta cảm thấy nơi đó luôn có cảm giác bất an.
- Bất an?
Càn Ngũ nheo mắt hỏi:
- Chỉ có Đường gia tiêu cục thôi sao?
Tiểu mập mạp đảo mắt nhìn quanh đám người, rồi lại nhìn về phía con đường, vẻ mặt càng thêm bối rối:
- Kỳ lạ thật, ta cảm thấy mọi người đều có vẻ bất an, không đúng! Là cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất bất an!
Hắn lại chỉ vào Đường gia tiêu cục, nói:
- Nhưng cảm giác bất an ở đó mạnh nhất, tim đập nhanh nhất.
Tam Thập Tam lo lắng nói:
- Cái gì thế này? Sẽ không phải học thuật của ngươi có vấn đề đi?
- Ngươi nói nhảm!
Tiểu mập mạp tức giận quát. Hắn và Tam Thập Tam được Kỷ Hỏa nhặt được cũng chả cách nhau bao nhiêu thời gian, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, nên rất thân thiết.
Tam Thập Tam trêu chọc:
- Thế ngươi thấy ai cũng hoảng hốt làm gì? Chẳng lẽ bọn hắn còn dám ăn thịt ngươi à?
- Ta cũng không biết nữa!
Tiểu mập mạp ủy khuất nói:
- Ta cứ nói là mình học hành lơ là, mỗi lần thầy giảng bài là ta lại ngáy ngủ mất rồi!
- Ngũ ca ngươi thấy sao?
Tam Thập Tam nhìn về phía Càn Ngũ, người từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu suy nghĩ.
Càn Ngũ bỗng ngẩng đầu, quả quyết nói:
- Gọi tất cả mọi người lại, rời khỏi Hồng Châu địa giới!
- Ngũ ca! Chúng ta không phải nhận lệnh theo dõi Sát Thủ Đường để chờ lão đại đến sao?
Tam Thập Tam cùng tiểu mập mạp kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy!
Càn Ngũ gật đầu:
- Cho nên các ngươi đều rời đi, ta sẽ tự mình đến Đường gia tiêu cục điều tra xem sao!
- Ngũ ca! Muốn đi thì chúng ta cùng đi!
Tam Thập Tam sốt ruột nói:
- Nếu có chuyện gì thì nhiều người còn đỡ!
- Không cần, ta đã quyết rồi. Nếu không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ trở về, lão đại hỏi thì ta sẽ một mình chịu trách nhiệm, cùng lắm thì bị Tiểu Hồng Đường đánh cho một trận.
Càn Ngũ nhìn về phía Đường gia tiêu cục,
- Ta đi rồi nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ tìm cách thả bồ câu báo tin, đến lúc đó các ngươi hãy nói cho lão đại biết, để hắn mau chóng đến đây.
- Mặt khác, ta đi rồi, các ngươi hãy kể lại mọi chuyện ở đây cho Càn Thập biết, rời khỏi Hồng Châu sau đó thì mọi hành động đều nghe theo lệnh của Càn Thập.
- Ngũ ca!
Tam Thập Tam sợ đến mức khóc,
- Ngươi đừng hù ta được không, lời này của ngươi nghe cứ như là di ngôn ấy.
Tiểu mập mạp cũng ủy khuất nói:
- Ngũ ca, thật ra là do ta nói linh tinh thôi, chính ta cũng không chắc là có chuyện gì đâu, những chuyện huyền học chẳng đáng tin cậy gì đâu, ngươi đừng như vậy mà!
Càn Ngũ nghiêm túc nhìn về phía hai người bọn hắn, lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh lệnh!
- Rõ!
- Rõ!
Hai người run rẩy toàn thân, gần như vô thức đáp lại.
- Được rồi, gọi các huynh đệ khác đi hết đi, để lại một con bồ câu.
Càn Ngũ phất tay nói.
Chờ hai người đi rồi, Càn Ngũ lại đợi thêm nửa canh giờ, chắc chắn rằng bọn hắn đã đi xa.
Lúc này mới mang theo bồ câu đưa tin, từ góc tường hẻo lánh của Đường gia tiêu cục, một cái xoay người tiến vào viện tử.
Lúc này, bóng đêm đã bao phủ khắp không gian, Đường gia tiêu cục chìm vào màn đêm mù mịt, đến nỗi đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón.
Càn Ngũ vừa đáp xuống đất, chân đã vướng phải vật gì, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Hắn vội vã đưa tay ra sờ mó trong bóng tối.
Là một cái đầu người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.