Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Chương 22: Quan Nhân Có Thể Giúp Thiếp Thân Nhặt Cây Gậy Lên Hay Không

Nam Qua Tiểu Mễ Chúc

28/10/2024

- Kinh thành quả là náo nhiệt hơn Xuyên Tây chúng ta nhiều!

Tiểu Hồng Đường như con thỏ nhảy nhót tung tăng trước mặt, đôi mắt tròn xoe liên tục đảo qua đảo lại, tò mò khám phá mọi thứ trong thành thị xa lạ này.

Kỷ Hỏa điềm tĩnh theo sau, ánh mắt lướt qua các ngõ ngách trên đường phố.

Chỉ thấy vài tên ăn mày quần áo rách rưới ngồi xổm, chìa tay xin tiền người qua lại.

Nhưng những người qua lại như không thấy, vội vã bước qua, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn bọn hắn lấy một cái.

Kỷ Hỏa bình tĩnh mở miệng:

- Kinh thành tuy náo nhiệt phồn hoa, nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu vắng chút khí chất yên bình đặc trưng của Xuyên Tây.

So với kinh thành, Xuyên Tây tuy không phồn hoa bằng nhưng lại mang đến cảm giác thân thuộc giản dị hơn. Số lượng ăn mày ở Xuyên Tây cũng ít hơn nhiều. Là do quan phủ quản lý nghiêm minh hay có lý do khác?

Đúng lúc đó, từ trên cao truyền đến tiếng cửa gỗ mở ra, ngay sau đó là tiếng kêu sợ hãi thanh thúy mà mê người vang lên.

Tiếng kêu kia tràn đầy vũ mị cùng xinh đẹp, chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy nóng bừng trong người.

Kỷ Hỏa dừng chân, lùi lại nửa bước. Chỉ nghe "Rắc" một tiếng, một cây gậy chống cửa rơi xuống. Nếu không lùi lại, gậy gỗ đã đập thẳng vào trán hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu phụ ăn mặc gợi cảm đang một tay chống cửa, một tay vẫy về phía hắn, miệng mềm mại nói ra:

- Quan nhân có thể giúp Ngọc nhi nhặt cây gậy gỗ kia không?

Thanh âm thanh thúy dễ nghe, như tiếng chim hoàng yến, mang theo sức quyến rũ mê hoặc lòng người.

Thiếu phụ vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh chứa đầy tình ý. Chỉ cần nhìn vào dung nhan của nàng, người ta đã không khỏi mơ màng, hình dung ra dáng vẻ say lòng người của nàng.

Kỷ Hỏa nhặt cây gậy lên, khóe miệng thiếu phụ khẽ cười, ánh mắt đầy quyến rũ.

Nhưng nụ cười của nàng chợt tắt, bởi vì thiếu niên này lại ném cây gậy về phía cửa, trúng thẳng vào trán nàng.

- Á!

Thiếu phụ hét lên một tiếng, nghe thanh âm đoán chừng là ngã, cửa gỗ đóng sầm lại.

Kỷ Hỏa mỉm cười, đi về phía trước,

- Lại làm được một việc tốt nữa rồi, ta thật tuyệt!

Tiểu Hồng Đường chạy đến, nhìn cửa gỗ đóng chặt, rồi lại nhìn xuống chân mình, oán trách:

- Con hồ ly tinh kia từ đâu chui ra? Hôi kinh khủng!



- Ai biết được, những kẻ lừa đảo như vậy đầy đường.

Hai người ung dung rời đi, chẳng hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra. Giang hồ hiểm ác, những trò lừa đảo như vậy rất phổ biến.

Trước đây, khi Kỷ Hỏa hành tẩu giang hồ, vì sợ trúng độc nên không dám ăn đồ ngoài, chỉ mang theo bánh mì ăn.

Nhưng sau khi luyện công đại thành, bách độc bất xâm, hắn cũng lười biếng hơn, thấy gì ăn nấy.

- Kỷ Hỏa, ngươi thích kiểu nữ hài gì nha? Giống hồ ly tinh lẳng lơ vừa rồi?

Tiểu Hồng Đường vươn hai tay ra, mô phỏng lại dáng vẻ của thiếu phụ.

- Không thích.

Kỷ Hỏa bình thản trả lời.

- Mấy năm nay chưa thấy ngươi thích bất kỳ nữ hiệp hay thánh nữ nào. Lần trước có một nữ hiệp đuổi theo ngươi tận ba ngày ba đêm, ngươi cũng chẳng thèm để ý.

Tiểu Hồng Đường lắc lắc đầu, vẻ mặt tò mò:

- Hay là ngươi thích kiểu khác? Nam nhân các ngươi không phải đều thích kiểu đó à?

- Không thích.

Kỷ Hỏa chợt nhớ đến kiếp trước, hắn từng hẹn hò với một nữ hài. Nàng ta chẳng có gì đặc biệt, mở miệng đã đòi một căn nhà, một chiếc xe hơi, thêm 38.8 vạn tiền sính lễ, còn bắt đặt cọc trước 10 vạn. Hắn đã sực tỉnh, mở mắt nhìn đời, quyết định rời đi.

Kỷ niệm đó khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

- Hay là... ngươi... thích nam nhân?

Tiểu Hồng Đường nhìn Kỷ Hỏa với ánh mắt kỳ lạ, đôi mắt sáng rực lên:

- Ta chỉ có thể nhìn người mang về cho ta một cái tẩu tử, đương nhiên nếu là nam nhân thì... cũng không sao... Ối!

Nàng vội vàng che mặt, hai hàng lệ lấp lánh.

Kỷ Hỏa tức giận quát:

- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Hai người hòa vào dòng người đông đúc, nhanh chóng biến mất.

Một công tử trẻ tuổi mặc hoa phục, đang đứng bên lề đường ngắm đồ chơi, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm theo hướng hai người vừa biến mất.

- Tứ gia, sao vậy?

Một thủ hạ bên cạnh hỏi.



- Hai người kia không giống người trong kinh thành, ta chưa từng thấy bọn hắn bao giờ.

Công tử trẻ tuổi nghi ngờ nói.

Thủ hạ kia lại cười đáp:

- Tứ gia, ngài hay quên quá. Đó chính là Kỷ Hỏa, nhị nhi tử của Kỷ tướng quân, cùng nghĩa muội của hắn. Hôm qua ngài mới phái người đón hắn vào kinh đấy.

Công tử trẻ tuổi gật gù, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng:

- Hóa ra là hắn. Nhờ hắn mà ta mới tranh thủ được sự ủng hộ của võ quan trong triều, ta nên cảm ơn hắn mới phải.

- Vậy để tiểu nhân đi gọi bọn hắn đến đây?

- Không cần, ta đã từng sai người đón hắn từ trên núi xuống, tuy nói được võ tướng ủng hộ, nhưng việc đó cũng không mấy quang minh. Hiện tại không nên tiếp xúc sớm, về sau còn nhiều cơ hội

Công tử trẻ tuổi quay người bước vào đám đông, bên trong đôi mắt tràn đầy băng lãnh:

- Hắn thế mà không có chết tại nơi dã ngoại hoang vu, cũng thật sự là tiểu tử này mạng lớn, sát thủ hoàng huynh phái đi cũng chả có gì đặc biệt.

- Ban đầu ta phái mấy Cấm Vệ Quân đi đón hắn, định để hắn chết trên đường, như vậy mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu hoàng huynh, ta sẽ dễ dàng thu phục lòng người. Ai ngờ hắn lại sống sót.

Thủ hạ suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Dù sao hắn cũng là nhi tử của Trấn Quốc Công, có lẽ là có chỗ khác biệt so với người thường.

- Thật có khả năng.

Vị công tử kia vừa đi vừa nói, dường như còn muốn nói thêm điều gì nữa, thì bỗng một tiếng "Bẹp" vang lên thật lớn. Một cây gậy gỗ nặng nề đập thẳng vào đỉnh đầu hắn.

Ánh mắt công tử ta thoáng hiện lên tia giận dữ, hắn ngẩng đầu lên nhìn.

- Xin ngài thương xót, thay Ngọc nhi đem cây gậy gỗ kia đến đây có được không?

Trên lầu, một phụ nhân xinh đẹp đang phất tay với công tử ca, trên trán nàng không biết từ bao giờ xuất hiện một vết bầm.

- Còn có chuyện hay như vậy?

Công tử ca có chút ngày ngây người, cảm thấy một luồng hỏa diễm từ bụng nhỏ bốc lên, thẳng tiến lên đỉnh đầu. Hắn vội vàng nhặt cây gậy gỗ lên, ánh mắt rực sáng, liền chạy thẳng lên lầu, đồng thời quay lại nói:

- Các ngươi chờ ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại!

Thủ hạ kia ngẩn người ra, lập tức ra hiệu cho hai người khác:

- Đều tại các ngươi không trông coi cẩn thận, hai người đi xem thử tình hình của vị phụ nhân kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook