Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 23: Có Yêu Khí
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
28/10/2024
- Ban đêm ta đi tham gia yến hội. Sau khi trở về chúng ta liền dạo chơi trên đường, nhìn xem có thể bắt được tên giả trang ngươi hay không.
Trở về tiểu viện, Kỷ Hỏa lập tức giao nhiệm vụ cho Tiểu Hồng Đường:
- Ngươi đi tìm Nhị Thập Tam bọn hắn, xem có thông tin gì mới không. Có lẽ lần này không phải nhằm vào ngươi mà là nhằm vào đám oắt con này.
Tiểu Hồng Đường nghe xong, lập tức hưng phấn nói:
- Tuyệt vời! Ta đi ngay. Đã lâu không gặp bọn hắn, không biết võ công của bọn hắn tiến bộ thế nào rồi.
Kỷ Hỏa khẽ nhếch mép, nhớ lại cách Tiểu Hồng Đường đối xử bọn hắn trước đây, liền dặn:
- Nhẹ tay một chút.
- Ta sẽ nhẹ tay mà.
Tiểu Hồng Đường giơ nắm đấm nhỏ lên, vẻ mặt háo hức muốn đánh một trận.
- Lần trước ngươi cũng nói thế, kết quả mấy đứa nhóc đó khóc lóc chạy đến tìm ta kêu ca.
Kỷ Hỏa nhắc lại.
Tiểu Hồng Đường suy nghĩ một lát, nghiêm túc đáp:
- Lần này ta sẽ không để cho bọn hắn có cơ hội tìm ngươi khiếu nại đâu.
...
Kỷ Hỏa muốn nói lại thôi.
Nuôi một tiểu hài bạo lực như vậy không biết có tốt không nữa. Từ sau vụ báo thù diệt môn, Tiểu Hồng Đường dường như bộc phát một gen bạo lực nào đó.
Chiều hôm đó, Tiểu Hồng Đường hớn hở ra khỏi cửa, nhìn bộ dáng kia, hẳn là muốn hung hăng đánh bọn hắn một trận.
Cân nhắc đến đây cũng là đề cao kinh nghiệm tác chiến cho bọn hắn, Kỷ Hỏa chỉ có thể mặc niệm thay bọn hắn.
Mà nói đến, đám oắt con kia dạo này có vẻ lười biếng hơn rồi. Vừa giải quyết Sát Thủ Đường, bọn hắn đã bắt đầu lơ là việc luyện tập.
Đến giữa trưa, Kỷ Hỏa vẫn nằm thư thái trên ghế trong viện, tận hưởng khoảnh khắc yên bình.
- Làm một kẻ lười biếng thật thoải mái, hơn hẳn việc phải cố gắng ở Xuyên Tây.
Kỷ Hỏa cảm thán.
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại những tiếng bước chân nặng nề, nghe như có một con voi đang chạy.
- Ầm
Một tiếng, cánh cửa gỗ bị đẩy tung ra, Kỷ Khiếu Hùng cùng với một tên tiểu cự nhânkhác xông vào, vừa vào đã cằn nhằn:
- Cái viện này xây không được chắc chắn gì cả, cửa nhỏ quá.
Có lẽ khi xây viện này, Đại huynh đã không nghĩ đến việc ngươi sẽ đến đây... Kỷ Hỏa thầm nghĩ.
Kỷ Khiếu Hùng vừa thấy Kỷ Hỏa đang nằm thư thái, lập tức nổi giận:
- Còn trẻ mà đã lười biếng như vậy, sau này làm sao thành đại sự?
Nói rồi hắn tung một quyền về phía Kỷ Hỏa.
Quyền phong chưa đến, Kỷ Hỏa đã cảm thấy như bị một cơn cuồng phong cấp tám thổi vào mặt, đau nhức vô cùng. Nếu trúng phải quyền này, chắc chắn sẽ bị bầm dập mặt mũi.
Hắn đột nhiên đứng lên, cũng tung ra một quyền.
Hai luồng kình khí va chạm dữ dội trên không trung, cát đá tung tóe, cành lá bay tán loạn, không biết bao nhiêu cây lá đã bị sức mạnh kinh hồn này tàn phá.
- Tiểu tử này, so với hôm qua lại còn mạnh hơn nữa!
Ánh mắt Kỷ Khiếu Hùng lóe lên tia kinh ngạc, hắn nhìn ra được trong quyền pháp của Kỷ Hỏa ẩn chứa bóng dáng tuyệt học thành danh của hắn "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền".
Xem ra tiểu tử thúi này cũng không phải là ăn không ngồi rồi. Hắn đã bắt đầu luyện tập bí tịch mà ta truyền cho rồi. Vẻ ngoài tuy ngỗ nghịch thế nhưng thân thể vẫn rất thành thật.
Hắn định lén lút cố gắng, sau đó khiến ta kinh ngạc sao?
Hừ! Loại trò vặt này ta đã chơi qua từ thuở nhỏ!
Chỉ trong chớp mắt, bao nhiêu suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kỷ Khiếu Hùng. Hắn nhanh chóng né tránh quyền phong, vồ tới túm lấy thắt lưng của Kỷ Hỏa, xách lên vai như một bao tải gạo, rồi sải bước ra khỏi cửa.
- Chờ đã! Lão cha! Ngươi muốn làm gì?
Kỷ Hỏa vùng vẫy không ngừng, nhưng Kỷ Khiếu Hùng cứ thế lắc lắc hắn như một con búp bê vải.
- Đi vào cung dự yến hội chứ còn làm gì nữa?
Kỷ Khiếu Hùng trả lời một cách đương nhiên.
- Lúc này mới mấy giờ! Còn sớm lắm!
- Đi sớm một chút là bổn phận của một thần dân.
- Ta là dân thường, không phải thần dân!
- Vậy càng phải đi sớm!
...
Kỷ Hỏa tức giận nói:
- Vậy thì thả ta xuống! Ta tự đi được!
- Không được, ngươi đi chậm quá. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa!
Kỷ Hỏa liếc sang một bên, phát hiện lão cha đang nghiêng đầu sang chỗ khác, trên khuôn mặt râu ria ấy lại nở một nụ cười giống như hoa cúc.
Kỷ Hỏa:
- ? ? ?
Loại nụ cười này Kỷ Hỏa chỉ từng thấy khi lão cha đối mặt với Tiểu Hồng Đường. Bây giờ lão cha lại cười với hắn như vậy, rõ ràng đây không phải là tình huống cha con tình cảm, Kỷ Hỏa chỉ cảm thấy một trận rùng mình.
- Nắm chặt vào! Để ngươi trải nghiệm tốc độ của một Tông Sư!
- Chờ đã! Lão cha, chờ đã!
- Oành!
Một tiếng nổ vang lên, bóng dáng của Kỷ Khiếu Hùng biến mất tại chỗ, lá cây trong vườn bay tán loạn, tiếng sấm ẩn ẩn vang vọng khắp tiểu viện.
Trong một góc khác của phủ quốc công, Kỷ Quân Hồng thong thả uống trà, lật xem những hồ sơ trong tay.
Trong lòng hắn chợt dấy lên một cảm giác lạ, hắn ngước lên bầu trời. Chỉ thấy một đạo khí vân phóng thẳng lên cao, xé toạc tầng mây dày đặc, để lại một vệt xé rách trời xanh thẳm.
Ánh nắng xuyên qua những đám mây vỡ vụn, chiếu xuống những tia sáng vàng óng, thật hùng vĩ.
Mờ ảo trong đó, hắn còn nghe thấy tiếng kêu kinh hãi “A a a a”.
Kỷ Quân Hồng mỉm cười,
- Phụ thân thật sự kỳ vọng rất lớn vào nhị đệ, tự mình dẫn hắn làm quen với lực lượng của Tông Sư.
Văn tiên sinh cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sờ râu cảm thán:
- Võ đạo Tông Sư có thể lật núi lấp biển, thật đáng sợ, không biết Nhị công tử về sau có thể đạt tới cảnh giới này hay không.
- Hắn sẽ.
Kỷ Quân Hồng vừa cười vừa nói.
Văn tiên sinh tò mò hỏi:
- Chủ tử, Nhị công tử hiện tại là mấy phẩm?
- Không biết.
Kỷ Quân Hồng lắc đầu.
- Ngài cũng không nhìn ra sao?
Văn tiên sinh kinh ngạc.
- Không chỉ là ta, ngay cả phụ thân ta cũng không nhìn ra được,
Kỷ Quân Hồng chỉ vào luồng khí vân,
- Phụ thân dùng cách này, cũng là muốn thăm dò phẩm cấp hiện tại của nhị đệ, nhưng ta đoán phụ thân cũng không thể thăm dò ra được.
- Vì sao thăm dò không ra?
Văn tiên sinh vốn là một thuật sĩ, về võ đạo thì không rành lắm.
Kỷ Quân Hồng đứng dậy, duỗi lưng mỏi nói:
- Võ giả khác với người thường, cho dù là cách hô hấp, tư thế đi đứng, hay từng tấc da thịt rung động, đặc biệt là những người khổ luyện.
- Nhị đệ đã trải qua nhiều loại khổ luyện, nhưng hắn giống như sử dụng một phương pháp nào đó, có thể che giấu hoàn toàn cơ thể thành dáng vẻ của người thường, cho dù hắn đứng trước mặt ta, ta cũng không thể nhận ra phẩm cấp của hắn.
- Võ giả phẩm cấp càng cao càng như vậy, sau này đến một trình độ nhất định, lại nhìn qua hoàn toàn giống như người thường, đây cũng là việc phản phác quy chân. Tuy nhiên, để đạt tới cảnh giới này, theo ta biết thì chưa có ai, dù sao phụ thân ta cũng chưa đạt được.
Văn tiên sinh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết một phần. Hắn mới nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, bẩm báo:
- Chủ tử, hôm nay ta phát hiện có yêu khí trong kinh thành, đối phương ẩn giấu rất tốt, ta tìm kiếm rất lâu mà không thấy.
Theo lý mà nói, kinh thành là nơi trọng yếu, có long khí và quốc vận của Đại Chu bảo hộ, bình thường yêu quái không thể vào được. Con yêu quái này không biết dựa vào đâu mà vào được, tóm lại đạo hạnh chắc chắn không tầm thường.
Kỷ Quân Hồng chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời, gió nhẹ lay động góc áo của hắn, mơ hồ có kim sắc quang mang lưu chuyển,
- Đất nước sắp diệt vong, yêu nghiệt nổi lên bốn phía.
- Nhân gian, sắp loạn rồi.
Trở về tiểu viện, Kỷ Hỏa lập tức giao nhiệm vụ cho Tiểu Hồng Đường:
- Ngươi đi tìm Nhị Thập Tam bọn hắn, xem có thông tin gì mới không. Có lẽ lần này không phải nhằm vào ngươi mà là nhằm vào đám oắt con này.
Tiểu Hồng Đường nghe xong, lập tức hưng phấn nói:
- Tuyệt vời! Ta đi ngay. Đã lâu không gặp bọn hắn, không biết võ công của bọn hắn tiến bộ thế nào rồi.
Kỷ Hỏa khẽ nhếch mép, nhớ lại cách Tiểu Hồng Đường đối xử bọn hắn trước đây, liền dặn:
- Nhẹ tay một chút.
- Ta sẽ nhẹ tay mà.
Tiểu Hồng Đường giơ nắm đấm nhỏ lên, vẻ mặt háo hức muốn đánh một trận.
- Lần trước ngươi cũng nói thế, kết quả mấy đứa nhóc đó khóc lóc chạy đến tìm ta kêu ca.
Kỷ Hỏa nhắc lại.
Tiểu Hồng Đường suy nghĩ một lát, nghiêm túc đáp:
- Lần này ta sẽ không để cho bọn hắn có cơ hội tìm ngươi khiếu nại đâu.
...
Kỷ Hỏa muốn nói lại thôi.
Nuôi một tiểu hài bạo lực như vậy không biết có tốt không nữa. Từ sau vụ báo thù diệt môn, Tiểu Hồng Đường dường như bộc phát một gen bạo lực nào đó.
Chiều hôm đó, Tiểu Hồng Đường hớn hở ra khỏi cửa, nhìn bộ dáng kia, hẳn là muốn hung hăng đánh bọn hắn một trận.
Cân nhắc đến đây cũng là đề cao kinh nghiệm tác chiến cho bọn hắn, Kỷ Hỏa chỉ có thể mặc niệm thay bọn hắn.
Mà nói đến, đám oắt con kia dạo này có vẻ lười biếng hơn rồi. Vừa giải quyết Sát Thủ Đường, bọn hắn đã bắt đầu lơ là việc luyện tập.
Đến giữa trưa, Kỷ Hỏa vẫn nằm thư thái trên ghế trong viện, tận hưởng khoảnh khắc yên bình.
- Làm một kẻ lười biếng thật thoải mái, hơn hẳn việc phải cố gắng ở Xuyên Tây.
Kỷ Hỏa cảm thán.
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại những tiếng bước chân nặng nề, nghe như có một con voi đang chạy.
- Ầm
Một tiếng, cánh cửa gỗ bị đẩy tung ra, Kỷ Khiếu Hùng cùng với một tên tiểu cự nhânkhác xông vào, vừa vào đã cằn nhằn:
- Cái viện này xây không được chắc chắn gì cả, cửa nhỏ quá.
Có lẽ khi xây viện này, Đại huynh đã không nghĩ đến việc ngươi sẽ đến đây... Kỷ Hỏa thầm nghĩ.
Kỷ Khiếu Hùng vừa thấy Kỷ Hỏa đang nằm thư thái, lập tức nổi giận:
- Còn trẻ mà đã lười biếng như vậy, sau này làm sao thành đại sự?
Nói rồi hắn tung một quyền về phía Kỷ Hỏa.
Quyền phong chưa đến, Kỷ Hỏa đã cảm thấy như bị một cơn cuồng phong cấp tám thổi vào mặt, đau nhức vô cùng. Nếu trúng phải quyền này, chắc chắn sẽ bị bầm dập mặt mũi.
Hắn đột nhiên đứng lên, cũng tung ra một quyền.
Hai luồng kình khí va chạm dữ dội trên không trung, cát đá tung tóe, cành lá bay tán loạn, không biết bao nhiêu cây lá đã bị sức mạnh kinh hồn này tàn phá.
- Tiểu tử này, so với hôm qua lại còn mạnh hơn nữa!
Ánh mắt Kỷ Khiếu Hùng lóe lên tia kinh ngạc, hắn nhìn ra được trong quyền pháp của Kỷ Hỏa ẩn chứa bóng dáng tuyệt học thành danh của hắn "Lôi Đình Liệt Hùng Quyền".
Xem ra tiểu tử thúi này cũng không phải là ăn không ngồi rồi. Hắn đã bắt đầu luyện tập bí tịch mà ta truyền cho rồi. Vẻ ngoài tuy ngỗ nghịch thế nhưng thân thể vẫn rất thành thật.
Hắn định lén lút cố gắng, sau đó khiến ta kinh ngạc sao?
Hừ! Loại trò vặt này ta đã chơi qua từ thuở nhỏ!
Chỉ trong chớp mắt, bao nhiêu suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kỷ Khiếu Hùng. Hắn nhanh chóng né tránh quyền phong, vồ tới túm lấy thắt lưng của Kỷ Hỏa, xách lên vai như một bao tải gạo, rồi sải bước ra khỏi cửa.
- Chờ đã! Lão cha! Ngươi muốn làm gì?
Kỷ Hỏa vùng vẫy không ngừng, nhưng Kỷ Khiếu Hùng cứ thế lắc lắc hắn như một con búp bê vải.
- Đi vào cung dự yến hội chứ còn làm gì nữa?
Kỷ Khiếu Hùng trả lời một cách đương nhiên.
- Lúc này mới mấy giờ! Còn sớm lắm!
- Đi sớm một chút là bổn phận của một thần dân.
- Ta là dân thường, không phải thần dân!
- Vậy càng phải đi sớm!
...
Kỷ Hỏa tức giận nói:
- Vậy thì thả ta xuống! Ta tự đi được!
- Không được, ngươi đi chậm quá. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa!
Kỷ Hỏa liếc sang một bên, phát hiện lão cha đang nghiêng đầu sang chỗ khác, trên khuôn mặt râu ria ấy lại nở một nụ cười giống như hoa cúc.
Kỷ Hỏa:
- ? ? ?
Loại nụ cười này Kỷ Hỏa chỉ từng thấy khi lão cha đối mặt với Tiểu Hồng Đường. Bây giờ lão cha lại cười với hắn như vậy, rõ ràng đây không phải là tình huống cha con tình cảm, Kỷ Hỏa chỉ cảm thấy một trận rùng mình.
- Nắm chặt vào! Để ngươi trải nghiệm tốc độ của một Tông Sư!
- Chờ đã! Lão cha, chờ đã!
- Oành!
Một tiếng nổ vang lên, bóng dáng của Kỷ Khiếu Hùng biến mất tại chỗ, lá cây trong vườn bay tán loạn, tiếng sấm ẩn ẩn vang vọng khắp tiểu viện.
Trong một góc khác của phủ quốc công, Kỷ Quân Hồng thong thả uống trà, lật xem những hồ sơ trong tay.
Trong lòng hắn chợt dấy lên một cảm giác lạ, hắn ngước lên bầu trời. Chỉ thấy một đạo khí vân phóng thẳng lên cao, xé toạc tầng mây dày đặc, để lại một vệt xé rách trời xanh thẳm.
Ánh nắng xuyên qua những đám mây vỡ vụn, chiếu xuống những tia sáng vàng óng, thật hùng vĩ.
Mờ ảo trong đó, hắn còn nghe thấy tiếng kêu kinh hãi “A a a a”.
Kỷ Quân Hồng mỉm cười,
- Phụ thân thật sự kỳ vọng rất lớn vào nhị đệ, tự mình dẫn hắn làm quen với lực lượng của Tông Sư.
Văn tiên sinh cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sờ râu cảm thán:
- Võ đạo Tông Sư có thể lật núi lấp biển, thật đáng sợ, không biết Nhị công tử về sau có thể đạt tới cảnh giới này hay không.
- Hắn sẽ.
Kỷ Quân Hồng vừa cười vừa nói.
Văn tiên sinh tò mò hỏi:
- Chủ tử, Nhị công tử hiện tại là mấy phẩm?
- Không biết.
Kỷ Quân Hồng lắc đầu.
- Ngài cũng không nhìn ra sao?
Văn tiên sinh kinh ngạc.
- Không chỉ là ta, ngay cả phụ thân ta cũng không nhìn ra được,
Kỷ Quân Hồng chỉ vào luồng khí vân,
- Phụ thân dùng cách này, cũng là muốn thăm dò phẩm cấp hiện tại của nhị đệ, nhưng ta đoán phụ thân cũng không thể thăm dò ra được.
- Vì sao thăm dò không ra?
Văn tiên sinh vốn là một thuật sĩ, về võ đạo thì không rành lắm.
Kỷ Quân Hồng đứng dậy, duỗi lưng mỏi nói:
- Võ giả khác với người thường, cho dù là cách hô hấp, tư thế đi đứng, hay từng tấc da thịt rung động, đặc biệt là những người khổ luyện.
- Nhị đệ đã trải qua nhiều loại khổ luyện, nhưng hắn giống như sử dụng một phương pháp nào đó, có thể che giấu hoàn toàn cơ thể thành dáng vẻ của người thường, cho dù hắn đứng trước mặt ta, ta cũng không thể nhận ra phẩm cấp của hắn.
- Võ giả phẩm cấp càng cao càng như vậy, sau này đến một trình độ nhất định, lại nhìn qua hoàn toàn giống như người thường, đây cũng là việc phản phác quy chân. Tuy nhiên, để đạt tới cảnh giới này, theo ta biết thì chưa có ai, dù sao phụ thân ta cũng chưa đạt được.
Văn tiên sinh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết một phần. Hắn mới nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, bẩm báo:
- Chủ tử, hôm nay ta phát hiện có yêu khí trong kinh thành, đối phương ẩn giấu rất tốt, ta tìm kiếm rất lâu mà không thấy.
Theo lý mà nói, kinh thành là nơi trọng yếu, có long khí và quốc vận của Đại Chu bảo hộ, bình thường yêu quái không thể vào được. Con yêu quái này không biết dựa vào đâu mà vào được, tóm lại đạo hạnh chắc chắn không tầm thường.
Kỷ Quân Hồng chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời, gió nhẹ lay động góc áo của hắn, mơ hồ có kim sắc quang mang lưu chuyển,
- Đất nước sắp diệt vong, yêu nghiệt nổi lên bốn phía.
- Nhân gian, sắp loạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.