Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 24: Ta Sinh Hôm Qua
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
28/10/2024
Một ngày này, không biết bao nhiêu người nhìn thấy đạo vân khí trên thiên không. Vân khí từ phủ quốc công bay thẳng lên, hướng về hoàng thành. Thực lực của Tông Sư thật kinh khủng.
Trước cổng hoàng thành, lúc này có không ít đại thần trong triều mang theo dòng dõi đi vào trong.
- Ha ha ha ha ha! Tiểu tử thối, nắm chặt vào!
- A a a a a a!
Tiếng cười phóng khoáng vang vọng trên bầu trời, một bóng người lớn như ngọn núi nhỏ lao thẳng xuống, ngay khi sắp chạm đất thì đột ngột dừng lại, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất như chuồn chuồn lướt nước. Ngay sau đó, một cuồng phong mạnh hung bạo thổi đến, cuốn bay bụi đá khắp nơi.
- Ha ha ha ha ha! Sướng không? Có phải đã nghiền không?
Kỷ Khiếu Hùng cười lớn, vác Kỷ Hỏa trên vai, lắc lư qua lại trên không trung, chẳng hề để ý đến việc nhi tử của mình đang mặt mày tái mét, muốn nôn ọe.
- Ngươi chờ chút!
Kỷ Hỏa hai chân run rẩy như cánh bướm, lảo đảo đi đến một bên cây đại thụ, nôn khan không ngừng.
- Ngươi còn phải luyện thêm nữa, mới có chút tốc độ đã không chịu nổi rồi! Thể chất quá yếu! Về nhà ta sẽ pha cho ngươi một chút thuốc rượu!
- Ngươi... Ọe!
- Mà này, ngươi muốn nói gì? Có phải đang kinh ngạc trước uy lực của phụ thân không?
- Ọe ọe!
- Ha ha ha ha ha! Không cần ngươi khen! Uy lực của phụ thân thì cả kinh thành đều biết!
Hai phụ tử Kỷ gia ồn ào trước cửa hoàng cung, những quan viên cùng thị vệ xung quanh đều không hề ngạc nhiên, đã quá quen với kiểu cách của Kỷ quốc công rồi.
Nhưng các quan văn lại tò mò suy nghĩ:
- Bọn hắn đang chơi một trò chơi mới à?
Có không ít võ tướng vuốt cằm, nhìn sang những nhi tử yếu ớt của mình, suy tư:
- Hay là lần sau ta cũng làm như vậy? Dù không thể phi thiên độn địa như Kỷ tướng quân, nhưng vác người nhảy qua tường thì cũng không có vấn đề gì.
Một võ tướng có thân hình to lớn nhìn nhi tử của mình, hỏi:
- Hay là lần sau ta cũng làm như vậy?
Nhi tử kia lập tức mặt mày tái nhợt, liên tục lắc đầu:
- Không cần đâu ạ.
Vị võ tướng không cam lòng thầm nghĩ:
- Cảm giác chơi rất vui, không, đây là một phương pháp tu luyện võ nghệ hiệu quả, ngay cả Kỷ tướng quân cũng dùng cách này để huấn luyện nhi tử.
- Ta nghĩ Kỷ tướng quân chỉ đơn giản là thích chơi thôi ạ.
Nhi tử trẻ tuổi lắc đầu nói.
Khi Kỷ Hỏa đã ổn hơn một chút, hai phụ tử cùng nhau đi vào hoàng cung, một đường ồn ào náo nhiệt, chẳng có chút dáng vẻ nào của một đôi phụ tử.
Có vẻ như Kỷ Khiếu Hùng đang rất vui vẻ, có lẽ trước đây hắn luôn giả vờ làm một nghiêm phụ, nhưng giờ đây đã qua một ngày, hắn lại trở về với bản tính thật của mình. Hắn đi một lúc rồi đột nhiên uốn éo eo, đụng mông vào người Kỷ Hỏa.
Kỷ Hỏa lảo đảo bước đi, trong lúc nhất thời tức không nhịn nổi, một cước đá thẳng vào mông Kỷ Khiếu Hùng.
Một tiếng đoàng vang lên giòn tan, kèm theo đó là âm thanh kim loại va chạm.
- Khá lắm, lão cha rốt cuộc mạnh đến mức nào? Ta mặc dù không dùng lực, bất quá thanh âm này cũng quá thanh thúy đi.
Kỷ Hỏa trợn tròn mắt, kinh ngạc.
- Cũng tạm được, lực đạo còn quá kém.
Kỷ Khiếu Hùng lắc đầu bình luận.
Kỷ Hỏa suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Lão cha, năm đó Đại huynh cũng bị ngươi chơi như vậy sao?
- Không thể nào, Quân Hồng thể cốt yếu, không biết võ công, làm sao chịu nổi giày vò. Bây giờ ngươi đã đến, cuối cùng ta cũng có thể thỏa sức trải nghiệm “Hài tử lấy ra để chơi” rồi.
Kỷ Khiếu Hùng tỏ vẻ hài lòng.
- A, ta cảm thấy Đại huynh không hề yếu.
Kỷ Hỏa nghi hoặc.
- Chẳng lẽ nhiều năm qua Đại huynh luôn giả vờ yếu đuối trước mặt lão cha, mà lão cha lại không phát hiện? Một Tông Sư cao thủ như lão cha mà cũng không nhận ra sao? Hay là Đại huynh cố ý không che giấu thực lực trước mặt ta?
Kỷ Hỏa nhìn Kỷ Khiếu Hùng đầy nghi hoặc, nhưng lão cha chỉ cười khẩy, dường như không để ý đến ánh mắt của hắn.
- Nào, nhi tử! Cố gắng thêm chút nữa! Ngươi có phải chưa ăn cơm không?
Kỷ Khiếu Hùng vỗ mông mình,
- Được đá vào mông của Phi Hùng tướng quân là một vinh dự lớn, hôm nay ta sẽ để ngươi tận hưởng cảm giác đó!
Thật không phải là một vinh dự gì đáng tự hào… Kỷ Hỏa mặt không biểu tình lắc đầu từ chối.
- Ngươi không hiểu, đây là một vinh hạnh đặc biệt lớn đấy!
Kỷ Khiếu Hùng lẩm bẩm.
- Năm đó, ta và Phi Liêm đánh nhau ba ngày ba đêm không phân thắng bại, cuối cùng ta đá vào mông hắn một cái mới giành được phần thắng.
Phi Liêm tướng quân, một trong tứ đại danh tướng của Lương Quốc, một Tông Sư cao thủ. Nghe nói hắn là bại tướng dưới tay Kỷ Khiếu Hùng, danh tiếng không được tốt lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt của lão cha, Kỷ Hỏa chợt nhận ra câu chuyện này chắc chắn đã bị lão cha thổi phồng lên nhiều năm, có lẽ danh tiếng của Phi Liêm tướng quân đã bị hạ thấp rất nhiều.
- Tuy nhiên, Phi Liêm quả thực rất mạnh, võ công của hắn rất lợi hại, thế công lại hung mãnh như rắn độc. Nếu sau này ngươi gặp hắn, nhất định phải phòng ngự kỹ thế công của hắn, đừng chủ quan. Một khi lơ là, hắn sẽ bất ngờ tấn công vào sơ hở của ngươi.
Kỷ Khiếu Hùng nhớ lại chuyện xưa, giọng điệu trở nên trầm thấp, hắn vô thức đưa tay sờ lên mông.
Kỷ Hỏa ánh mắt sáng lên, hắn đá thẳng vào mông Kỷ Khiếu Hùng một cái nữa. Lần này hắn vẫn không dùng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ dùng năm phần sức lực. Tuy nhiên, sau nhiều năm tu luyện, năm phần sức lực của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
- Duang!
Một tiếng vang lớn phát ra từ mông của Kỷ Khiếu Hùng, nghe như tiếng kim loại nặng bị va đập mạnh. Quần áo của Kỷ Khiếu Hùng bị căng ra, lộ ra những đường gân nổi lên cuồn cuộn.
Đám đông hiếu kỳ đã sớm để mắt đến cặp phụ tử này. Bỗng, một võ tướng lắp bắp hỏi:
- Kỳ quái, tướng quân từ bao giờ luyện ‘Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam’ thế?
Kỷ Hỏa thu chân lại, mặt không cảm xúc, từng chữ từng chữ hỏi:
- Ngươi... Làm sao lại có khôi giáp trong quần áo?
Kỷ Khiếu Hùng cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn, đồng thời không ngừng xoa đầu Kỷ Hỏa:
- Kim Ti Nhuyễn Giáp đấy! Ngươi không nghĩ tới à? Ha ha ha ha! Không uổng phí ta làm nền bao lâu nay! Ngươi vẫn đá trúng rồi! Ha ha ha ha ha! Một cú đá này lực đạo không tệ, nếu ta không mặc Kim Ti Nhuyễn Giáp thì chắc là cũng hơi đau đấy.
- Biến đi!
Kỷ Hỏa khập khiễng bước đi, hắn nhận ra rằng cách xa lão cha là điều tốt nhất, không chừng lão cha lại bày trò gì khác nữa.
Sao lại có loại cha nào mà lại lừa con mình đá vào nhuyễn giáp?
Thật ghê tởm!
Chẳng lẽ đây là chứng hoang tưởng bị ép? Làm gì có ai bình thường lại đem Kim Ti Nhuyễn Giáp làm quần lót đâu!
- Nhi tử à, ta chỉ đùa một chút thôi mà.
Kỷ Khiếu Hùng cười ha hả đuổi theo, vẫn không ngừng xoa đầu Kỷ Hỏa.
Lúc này, trên đường gặp không ít quan viên triều đình, bất kể là quan văn hay võ tướng đều chào hỏi Kỷ Khiếu Hùng, tò mò nhìn Kỷ Hỏa.
Mọi người đều chứng kiến màn đùa giỡn của hai phụ tử, tò mò hỏi về thân phận của Kỷ Hỏa.
Kỷ Khiếu Hùng chỉ vào mặt đen sì của Kỷ Hỏa, nói một cách hùng hồn:
- Đây là nhi tử của ta!
Các quan viên đều giật mình, một võ tướng hỏi:
- Tướng quân từ lúc nào sinh nhi tử?
Kỷ Khiếu Hùng tính toán một chút, nói:
- Hôm qua.
Các võ tướng đều dơ tay cái lên:
- Không hổ là huyết mạch của Phi Hùng tướng quân, hôm qua sinh mà hôm nay đã lớn thế này!
Trước cổng hoàng thành, lúc này có không ít đại thần trong triều mang theo dòng dõi đi vào trong.
- Ha ha ha ha ha! Tiểu tử thối, nắm chặt vào!
- A a a a a a!
Tiếng cười phóng khoáng vang vọng trên bầu trời, một bóng người lớn như ngọn núi nhỏ lao thẳng xuống, ngay khi sắp chạm đất thì đột ngột dừng lại, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất như chuồn chuồn lướt nước. Ngay sau đó, một cuồng phong mạnh hung bạo thổi đến, cuốn bay bụi đá khắp nơi.
- Ha ha ha ha ha! Sướng không? Có phải đã nghiền không?
Kỷ Khiếu Hùng cười lớn, vác Kỷ Hỏa trên vai, lắc lư qua lại trên không trung, chẳng hề để ý đến việc nhi tử của mình đang mặt mày tái mét, muốn nôn ọe.
- Ngươi chờ chút!
Kỷ Hỏa hai chân run rẩy như cánh bướm, lảo đảo đi đến một bên cây đại thụ, nôn khan không ngừng.
- Ngươi còn phải luyện thêm nữa, mới có chút tốc độ đã không chịu nổi rồi! Thể chất quá yếu! Về nhà ta sẽ pha cho ngươi một chút thuốc rượu!
- Ngươi... Ọe!
- Mà này, ngươi muốn nói gì? Có phải đang kinh ngạc trước uy lực của phụ thân không?
- Ọe ọe!
- Ha ha ha ha ha! Không cần ngươi khen! Uy lực của phụ thân thì cả kinh thành đều biết!
Hai phụ tử Kỷ gia ồn ào trước cửa hoàng cung, những quan viên cùng thị vệ xung quanh đều không hề ngạc nhiên, đã quá quen với kiểu cách của Kỷ quốc công rồi.
Nhưng các quan văn lại tò mò suy nghĩ:
- Bọn hắn đang chơi một trò chơi mới à?
Có không ít võ tướng vuốt cằm, nhìn sang những nhi tử yếu ớt của mình, suy tư:
- Hay là lần sau ta cũng làm như vậy? Dù không thể phi thiên độn địa như Kỷ tướng quân, nhưng vác người nhảy qua tường thì cũng không có vấn đề gì.
Một võ tướng có thân hình to lớn nhìn nhi tử của mình, hỏi:
- Hay là lần sau ta cũng làm như vậy?
Nhi tử kia lập tức mặt mày tái nhợt, liên tục lắc đầu:
- Không cần đâu ạ.
Vị võ tướng không cam lòng thầm nghĩ:
- Cảm giác chơi rất vui, không, đây là một phương pháp tu luyện võ nghệ hiệu quả, ngay cả Kỷ tướng quân cũng dùng cách này để huấn luyện nhi tử.
- Ta nghĩ Kỷ tướng quân chỉ đơn giản là thích chơi thôi ạ.
Nhi tử trẻ tuổi lắc đầu nói.
Khi Kỷ Hỏa đã ổn hơn một chút, hai phụ tử cùng nhau đi vào hoàng cung, một đường ồn ào náo nhiệt, chẳng có chút dáng vẻ nào của một đôi phụ tử.
Có vẻ như Kỷ Khiếu Hùng đang rất vui vẻ, có lẽ trước đây hắn luôn giả vờ làm một nghiêm phụ, nhưng giờ đây đã qua một ngày, hắn lại trở về với bản tính thật của mình. Hắn đi một lúc rồi đột nhiên uốn éo eo, đụng mông vào người Kỷ Hỏa.
Kỷ Hỏa lảo đảo bước đi, trong lúc nhất thời tức không nhịn nổi, một cước đá thẳng vào mông Kỷ Khiếu Hùng.
Một tiếng đoàng vang lên giòn tan, kèm theo đó là âm thanh kim loại va chạm.
- Khá lắm, lão cha rốt cuộc mạnh đến mức nào? Ta mặc dù không dùng lực, bất quá thanh âm này cũng quá thanh thúy đi.
Kỷ Hỏa trợn tròn mắt, kinh ngạc.
- Cũng tạm được, lực đạo còn quá kém.
Kỷ Khiếu Hùng lắc đầu bình luận.
Kỷ Hỏa suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Lão cha, năm đó Đại huynh cũng bị ngươi chơi như vậy sao?
- Không thể nào, Quân Hồng thể cốt yếu, không biết võ công, làm sao chịu nổi giày vò. Bây giờ ngươi đã đến, cuối cùng ta cũng có thể thỏa sức trải nghiệm “Hài tử lấy ra để chơi” rồi.
Kỷ Khiếu Hùng tỏ vẻ hài lòng.
- A, ta cảm thấy Đại huynh không hề yếu.
Kỷ Hỏa nghi hoặc.
- Chẳng lẽ nhiều năm qua Đại huynh luôn giả vờ yếu đuối trước mặt lão cha, mà lão cha lại không phát hiện? Một Tông Sư cao thủ như lão cha mà cũng không nhận ra sao? Hay là Đại huynh cố ý không che giấu thực lực trước mặt ta?
Kỷ Hỏa nhìn Kỷ Khiếu Hùng đầy nghi hoặc, nhưng lão cha chỉ cười khẩy, dường như không để ý đến ánh mắt của hắn.
- Nào, nhi tử! Cố gắng thêm chút nữa! Ngươi có phải chưa ăn cơm không?
Kỷ Khiếu Hùng vỗ mông mình,
- Được đá vào mông của Phi Hùng tướng quân là một vinh dự lớn, hôm nay ta sẽ để ngươi tận hưởng cảm giác đó!
Thật không phải là một vinh dự gì đáng tự hào… Kỷ Hỏa mặt không biểu tình lắc đầu từ chối.
- Ngươi không hiểu, đây là một vinh hạnh đặc biệt lớn đấy!
Kỷ Khiếu Hùng lẩm bẩm.
- Năm đó, ta và Phi Liêm đánh nhau ba ngày ba đêm không phân thắng bại, cuối cùng ta đá vào mông hắn một cái mới giành được phần thắng.
Phi Liêm tướng quân, một trong tứ đại danh tướng của Lương Quốc, một Tông Sư cao thủ. Nghe nói hắn là bại tướng dưới tay Kỷ Khiếu Hùng, danh tiếng không được tốt lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt của lão cha, Kỷ Hỏa chợt nhận ra câu chuyện này chắc chắn đã bị lão cha thổi phồng lên nhiều năm, có lẽ danh tiếng của Phi Liêm tướng quân đã bị hạ thấp rất nhiều.
- Tuy nhiên, Phi Liêm quả thực rất mạnh, võ công của hắn rất lợi hại, thế công lại hung mãnh như rắn độc. Nếu sau này ngươi gặp hắn, nhất định phải phòng ngự kỹ thế công của hắn, đừng chủ quan. Một khi lơ là, hắn sẽ bất ngờ tấn công vào sơ hở của ngươi.
Kỷ Khiếu Hùng nhớ lại chuyện xưa, giọng điệu trở nên trầm thấp, hắn vô thức đưa tay sờ lên mông.
Kỷ Hỏa ánh mắt sáng lên, hắn đá thẳng vào mông Kỷ Khiếu Hùng một cái nữa. Lần này hắn vẫn không dùng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ dùng năm phần sức lực. Tuy nhiên, sau nhiều năm tu luyện, năm phần sức lực của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
- Duang!
Một tiếng vang lớn phát ra từ mông của Kỷ Khiếu Hùng, nghe như tiếng kim loại nặng bị va đập mạnh. Quần áo của Kỷ Khiếu Hùng bị căng ra, lộ ra những đường gân nổi lên cuồn cuộn.
Đám đông hiếu kỳ đã sớm để mắt đến cặp phụ tử này. Bỗng, một võ tướng lắp bắp hỏi:
- Kỳ quái, tướng quân từ bao giờ luyện ‘Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam’ thế?
Kỷ Hỏa thu chân lại, mặt không cảm xúc, từng chữ từng chữ hỏi:
- Ngươi... Làm sao lại có khôi giáp trong quần áo?
Kỷ Khiếu Hùng cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn, đồng thời không ngừng xoa đầu Kỷ Hỏa:
- Kim Ti Nhuyễn Giáp đấy! Ngươi không nghĩ tới à? Ha ha ha ha! Không uổng phí ta làm nền bao lâu nay! Ngươi vẫn đá trúng rồi! Ha ha ha ha ha! Một cú đá này lực đạo không tệ, nếu ta không mặc Kim Ti Nhuyễn Giáp thì chắc là cũng hơi đau đấy.
- Biến đi!
Kỷ Hỏa khập khiễng bước đi, hắn nhận ra rằng cách xa lão cha là điều tốt nhất, không chừng lão cha lại bày trò gì khác nữa.
Sao lại có loại cha nào mà lại lừa con mình đá vào nhuyễn giáp?
Thật ghê tởm!
Chẳng lẽ đây là chứng hoang tưởng bị ép? Làm gì có ai bình thường lại đem Kim Ti Nhuyễn Giáp làm quần lót đâu!
- Nhi tử à, ta chỉ đùa một chút thôi mà.
Kỷ Khiếu Hùng cười ha hả đuổi theo, vẫn không ngừng xoa đầu Kỷ Hỏa.
Lúc này, trên đường gặp không ít quan viên triều đình, bất kể là quan văn hay võ tướng đều chào hỏi Kỷ Khiếu Hùng, tò mò nhìn Kỷ Hỏa.
Mọi người đều chứng kiến màn đùa giỡn của hai phụ tử, tò mò hỏi về thân phận của Kỷ Hỏa.
Kỷ Khiếu Hùng chỉ vào mặt đen sì của Kỷ Hỏa, nói một cách hùng hồn:
- Đây là nhi tử của ta!
Các quan viên đều giật mình, một võ tướng hỏi:
- Tướng quân từ lúc nào sinh nhi tử?
Kỷ Khiếu Hùng tính toán một chút, nói:
- Hôm qua.
Các võ tướng đều dơ tay cái lên:
- Không hổ là huyết mạch của Phi Hùng tướng quân, hôm qua sinh mà hôm nay đã lớn thế này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.