Bọn Chuột Nhắt, Dám Ám Hại Ta!
Chương 14: Tiểu Hồng Đường Thật Đáng Yêu
Nam Qua Tiểu Mễ Chúc
28/10/2024
Sau khi dùng xong bữa tối, Kỷ Hỏa dẫn Tiểu Hồng Đường đến tiểu viện của hắn.
- Tiểu Hồng Đường, đi thôi.
Hắn hướng nàng vẫy tay gọi.
Tiểu Hồng Đường lập tức nhảy khỏi ghế, đôi chân trần bé xíu chạy nhanh về phía Kỷ Hỏa.
- Hùng ba ba, Tiểu Hồng Đường đi xem phòng nhé.
- Đi đi đi, nhớ ghé tìm Hùng ba ba chơi nếu buồn đấy.
Kỷ Khiếu Hùng cười nói. Nếu không có việc bận, hắn đã muốn đi cùng Tiểu Hồng Đường rồi.
Hai huynh muội cùng nhau đi về phía sau viện. Trên đường đi, Tiểu Hồng Đường liên tục líu lo nói chuyện với Kỷ Hỏa.
Kỷ Quân Hồng từ tốn lau miệng, thấy Kỷ Khiếu Hùng vẫn nhìn theo bóng dáng Tiểu Hồng Đường, liền cười nói:
- Phụ thân, nếu ngài cũng muốn đi xem, thì liền đi theo.
- Ta lát nữa phải vào cung.
Kỷ Khiếu Hùng vẫn còn nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Đường, miệng lẩm bẩm không nỡ nói.
Kỷ Quân Hồng gật đầu. Hắn đoán chắc là Tứ hoàng tử cùng nhị đệ trở về gây ra động tĩnh, nên lão hoàng đế muốn phụ thân vào cung bàn về chuyện này.
Dù sao, một võ tướng đứng đầu nếu đứng về một phe, thì việc Song Long Tranh Đế này sẽ không còn thú vị nữa.
Thấy phụ thân vẫn trầm ngâm suy nghĩ, Kỷ Quân Hồng muốn an ủi hắn, nhưng rồi lại thấy hắn bỗng nhiên cười rộ lên như hoa:
- Tiểu Hồng Đường thật đáng yêu.
Kỷ Quân Hồng:
…
Ngươi quá rồi đấy, phụ thân. Mặc dù ngươi muốn có nữ nhi, cũng không cần thế chứ.
- Nói đến, trong nhà có thêm nữ oa oa, cũng thêm phần náo nhiệt.
Kỷ Khiếu Hùng nói xong, rồi nhìn chằm chằm vào đại nhi tử của mình.
Kỷ Quân Hồng hơi hồi hộp, gật đầu:
- Cũng phải. Phụ thân, có lẽ nên sắp xếp cho nhị đệ gặp gỡ các tiểu thư khuê các trong kinh thành. Trước giờ hắn cứ một mực mang Tiểu Hồng Đường theo, giờ cũng nên lập gia đình để cảm nhận hơi ấm gia đình.
Kỷ Khiếu Hùng lại nhìn đại nhi tử, thấy hắn vẫn không có biểu tình gì, mới gật đầu:
- Có lý.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiểu Hỏa phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, chịu nhiều khổ, ta vẫn luôn có lỗi với hắn.
Thấy phụ thân cuối cùng cũng không nhìn mình nữa, Kỷ Quân Hồng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: May mà nhị đệ trở về, chia sẻ bớt áp lực cho ta.
Mà nói đến… Kỷ Quân Hồng chợt nghi hoặc: Tiểu nữ hài mười tuổi, mặc đồ đỏ, chân trần, nghe sao quen quá vậy?
...
- Ngươi cứ ở lại phủ quốc công, không cần đi làm nhiệm vụ nữa.
Kỷ Hỏa nói.
Tiểu Hồng Đường mặt méo xệch:
- A? Thế là ta không được giết người à? Chán chết mất!
- Ngươi giờ là nghĩa nữ của Phi Hùng tướng quân, làm sao có thể cứ muốn giết người?
Kỷ Hỏa tức giận nói:
- Tại sao ngươi lại đến thẳng phủ quốc công, khiến lão cha ta thích ngươi hơn thế? Giờ hắn cứ nhìn ngươi là vui hơn nhìn ta.
Tiểu Hồng Đường chu môi:
- Ta chạy xa xôi đến đây vì huynh, còn giúp ngươi quản lý lũ oắt con, chăm sóc ngươi ăn uống, mà người giờ lại không cho ta giết người… Nam nhân tồi! Tiểu Hồng Đường chán ghét ngươi!
Kỷ Hỏa mặt không cảm xúc nhìn nàng:
- Quần áo ngươi mặc là ta mua, thức ăn đồ uống cũng do ta làm, ngươi còn bảo ta đi làm đầu bếp tại tứ hải quán rượu đê học trộm võ nghệ… Còn nữa, hồi nhỏ ngươi bị bọn buôn người dùng kẹo que lừa gạt, ta đã nửa đêm giết hết bọn hắn để cứu ngươi.
- Hả?
Tiểu Hồng Đường tròn mắt:
- Ngươi nói gì vậy? Ta không biết gì cả!
- Biến đi!
Kỷ Hỏa tức giận nói:
- Nói chung là trừ khi lũ oắt con đó gây ra chuyện mà bọn hắn không giải quyết được, còn lại không cho ngươi xuất thủ.
- Nha…
- Này, bộ đồ này của ngươi, đổi bộ khác đi. Mặc mãi một bộ thế này, người ta nhìn vào dễ bị hoài nghi.
- Không muốn!.
- Còn nữa sao không mang giày vào.
- Không muốn!.
- Vậy là ngươi làm sao để ta nói với lão cha? Một tiểu cô nương mỗi ngày chạy bằng chân trần, trên chân đều không dính bùn? Đây là người bình thường sao?
- Vậy ngươi có tin không? Ta nói với Hùng ba ba là ta bị bệnh nếu đi giày đấy!
- Hắn tin ?!
- Ừ! Còn bị ta lừa mất hai viên Tiểu Trân Châu nữa!
- Sáu.
Kỷ Hỏa đưa tay xoa xoa Tiểu Hồng Đường đầu, nhưng chợt nhớ ra cái gì đấy giọng bất mãn nói:
- Bất quá ngươi phải chú ý , ngày bình thường đừng hiển lộ võ công, dù sao ngươi bây giờ còn treo Bảng Truy Nã trên đầu.
- Biết rồi!
Tiểu Hồng Đường tràn đầy oán niệm nhỏ giọng nói:
- Sớm biết ta liền không lưu người sống, đều do trong tay người kia cầm mứt quả, ta đoạt lấy ăn một miếng nên không muốn giết người, mới bị hắn nhìn thấy.
- Đây cũng không phải là lần một lần hai, quen thuộc liền tốt.
- Ghê tởm oo! !
Không thể phủ nhận, căn viện mà đại ca chuẩn bị quả thực rất hợp ý Kỷ Hỏa. Ngay khi vừa trở về, chưa kịp khám phá kỹ, hắn đã vô cùng hài lòng với mọi thứ.
Còn căn phòng dành cho Tiểu Hồng Đường thì đúng là một thiên đường dành cho tiểu nữ hài: màu hồng phấn ngọt ngào, chiếc giường êm ái đến nỗi Kỷ Hỏa cũng phải ghen tị.
Vừa nhìn thấy căn phòng mới, Tiểu Hồng Đường đã nhảy nhót sung sướng, lăn tròn trên giường, rồi lại chui vào chăn mà nghịch ngợm.
Kỷ Hỏa đã quá quen với tính cách trẻ con của Tiểu Hồng Đường nên chỉ mỉm cười nhìn theo. Trở về phòng mình, hắn gật đầu hài lòng, tự nhủ:
- Căn phòng này thật tuyệt, chỉ tiếc là hơi xa tường phủ quốc công. Nếu đêm nào muốn ra ngoài thì sẽ rất bất tiện. Hay là mình tìm cách đào một đường hầm ngắn hơn nhỉ?
Tiểu Hồng Đường từ bên ngoài chạy vào với vẻ mặt hào hứng. Vì không có ai ở đây nên Tiểu Hồng Đường cứ thế chạy nhảy tung tăng, chân trần lơ lửng trên không, trông cứ như một nàng tiên nhỏ.
- Ca ca ngốc, đêm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"
Nàng chạy đến giá sách, chỉ tay về phía một góc nào đó rồi nói:
- Ở đây có gió thoát ra đấy!
Kỷ Hỏa giật mình, tiến đến giá sách, dùng sức đẩy. Chiếc giá sách dịch chuyển, lộ ra một lối đi bí mật dẫn đến một căn phòng nhỏ. Bên trong có một mảnh giấy.
Kỷ Hỏa cầm lấy xem xét, sắc mặt lập tức cổ quái:
Nhị đệ, đường hầm này thông ra ngoài phủ quốc công đấy. Đừng có leo tường nữa nhé.
Tiểu Hồng Đường tò mò nhìn theo, miệng nhỏ khẽ nhếch:
- Oa! Huynh trưởng ngươi tốt quá đi, nhìn một cái đã biết ngươi thích leo tường rồi!
Kỷ Hỏa tiện tay lắc một cái, mảnh giấy nát thành bột phấn, lẩm bẩm:
- Hắn đang châm chọc ta.
Tiểu Hồng Đường hào hứng nhìn vào lối đi bí mật, đôi mắt sáng long lanh như trăng khuyết:
- Đêm nay ta sẽ đi ra ngoài chơi!
Kỷ Hỏa đáp:
- Tự ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi. Cẩn thận một chút nhé, kinh thành nội tình rất sâu.
Nói rồi, Kỷ Hỏa tiện tay đóng mật đạo lại, chuẩn bị nằm xuống giường nghĩ ngơi.
Đúng như dự đoán, đêm đó, Tiểu Hồng Đường đã lẻn ra ngoài chơi đến nửa đêm mới trở về.
Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh giấc, Kỷ Hỏa đã nghe thấy trong viện có người cung kính gọi:
- Thiếu gia, ngài nên dậy rồi. Lão gia nói muốn dẫn ngươi vào hoàng cung.
- Tiểu Hồng Đường, đi thôi.
Hắn hướng nàng vẫy tay gọi.
Tiểu Hồng Đường lập tức nhảy khỏi ghế, đôi chân trần bé xíu chạy nhanh về phía Kỷ Hỏa.
- Hùng ba ba, Tiểu Hồng Đường đi xem phòng nhé.
- Đi đi đi, nhớ ghé tìm Hùng ba ba chơi nếu buồn đấy.
Kỷ Khiếu Hùng cười nói. Nếu không có việc bận, hắn đã muốn đi cùng Tiểu Hồng Đường rồi.
Hai huynh muội cùng nhau đi về phía sau viện. Trên đường đi, Tiểu Hồng Đường liên tục líu lo nói chuyện với Kỷ Hỏa.
Kỷ Quân Hồng từ tốn lau miệng, thấy Kỷ Khiếu Hùng vẫn nhìn theo bóng dáng Tiểu Hồng Đường, liền cười nói:
- Phụ thân, nếu ngài cũng muốn đi xem, thì liền đi theo.
- Ta lát nữa phải vào cung.
Kỷ Khiếu Hùng vẫn còn nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Đường, miệng lẩm bẩm không nỡ nói.
Kỷ Quân Hồng gật đầu. Hắn đoán chắc là Tứ hoàng tử cùng nhị đệ trở về gây ra động tĩnh, nên lão hoàng đế muốn phụ thân vào cung bàn về chuyện này.
Dù sao, một võ tướng đứng đầu nếu đứng về một phe, thì việc Song Long Tranh Đế này sẽ không còn thú vị nữa.
Thấy phụ thân vẫn trầm ngâm suy nghĩ, Kỷ Quân Hồng muốn an ủi hắn, nhưng rồi lại thấy hắn bỗng nhiên cười rộ lên như hoa:
- Tiểu Hồng Đường thật đáng yêu.
Kỷ Quân Hồng:
…
Ngươi quá rồi đấy, phụ thân. Mặc dù ngươi muốn có nữ nhi, cũng không cần thế chứ.
- Nói đến, trong nhà có thêm nữ oa oa, cũng thêm phần náo nhiệt.
Kỷ Khiếu Hùng nói xong, rồi nhìn chằm chằm vào đại nhi tử của mình.
Kỷ Quân Hồng hơi hồi hộp, gật đầu:
- Cũng phải. Phụ thân, có lẽ nên sắp xếp cho nhị đệ gặp gỡ các tiểu thư khuê các trong kinh thành. Trước giờ hắn cứ một mực mang Tiểu Hồng Đường theo, giờ cũng nên lập gia đình để cảm nhận hơi ấm gia đình.
Kỷ Khiếu Hùng lại nhìn đại nhi tử, thấy hắn vẫn không có biểu tình gì, mới gật đầu:
- Có lý.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tiểu Hỏa phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, chịu nhiều khổ, ta vẫn luôn có lỗi với hắn.
Thấy phụ thân cuối cùng cũng không nhìn mình nữa, Kỷ Quân Hồng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: May mà nhị đệ trở về, chia sẻ bớt áp lực cho ta.
Mà nói đến… Kỷ Quân Hồng chợt nghi hoặc: Tiểu nữ hài mười tuổi, mặc đồ đỏ, chân trần, nghe sao quen quá vậy?
...
- Ngươi cứ ở lại phủ quốc công, không cần đi làm nhiệm vụ nữa.
Kỷ Hỏa nói.
Tiểu Hồng Đường mặt méo xệch:
- A? Thế là ta không được giết người à? Chán chết mất!
- Ngươi giờ là nghĩa nữ của Phi Hùng tướng quân, làm sao có thể cứ muốn giết người?
Kỷ Hỏa tức giận nói:
- Tại sao ngươi lại đến thẳng phủ quốc công, khiến lão cha ta thích ngươi hơn thế? Giờ hắn cứ nhìn ngươi là vui hơn nhìn ta.
Tiểu Hồng Đường chu môi:
- Ta chạy xa xôi đến đây vì huynh, còn giúp ngươi quản lý lũ oắt con, chăm sóc ngươi ăn uống, mà người giờ lại không cho ta giết người… Nam nhân tồi! Tiểu Hồng Đường chán ghét ngươi!
Kỷ Hỏa mặt không cảm xúc nhìn nàng:
- Quần áo ngươi mặc là ta mua, thức ăn đồ uống cũng do ta làm, ngươi còn bảo ta đi làm đầu bếp tại tứ hải quán rượu đê học trộm võ nghệ… Còn nữa, hồi nhỏ ngươi bị bọn buôn người dùng kẹo que lừa gạt, ta đã nửa đêm giết hết bọn hắn để cứu ngươi.
- Hả?
Tiểu Hồng Đường tròn mắt:
- Ngươi nói gì vậy? Ta không biết gì cả!
- Biến đi!
Kỷ Hỏa tức giận nói:
- Nói chung là trừ khi lũ oắt con đó gây ra chuyện mà bọn hắn không giải quyết được, còn lại không cho ngươi xuất thủ.
- Nha…
- Này, bộ đồ này của ngươi, đổi bộ khác đi. Mặc mãi một bộ thế này, người ta nhìn vào dễ bị hoài nghi.
- Không muốn!.
- Còn nữa sao không mang giày vào.
- Không muốn!.
- Vậy là ngươi làm sao để ta nói với lão cha? Một tiểu cô nương mỗi ngày chạy bằng chân trần, trên chân đều không dính bùn? Đây là người bình thường sao?
- Vậy ngươi có tin không? Ta nói với Hùng ba ba là ta bị bệnh nếu đi giày đấy!
- Hắn tin ?!
- Ừ! Còn bị ta lừa mất hai viên Tiểu Trân Châu nữa!
- Sáu.
Kỷ Hỏa đưa tay xoa xoa Tiểu Hồng Đường đầu, nhưng chợt nhớ ra cái gì đấy giọng bất mãn nói:
- Bất quá ngươi phải chú ý , ngày bình thường đừng hiển lộ võ công, dù sao ngươi bây giờ còn treo Bảng Truy Nã trên đầu.
- Biết rồi!
Tiểu Hồng Đường tràn đầy oán niệm nhỏ giọng nói:
- Sớm biết ta liền không lưu người sống, đều do trong tay người kia cầm mứt quả, ta đoạt lấy ăn một miếng nên không muốn giết người, mới bị hắn nhìn thấy.
- Đây cũng không phải là lần một lần hai, quen thuộc liền tốt.
- Ghê tởm oo! !
Không thể phủ nhận, căn viện mà đại ca chuẩn bị quả thực rất hợp ý Kỷ Hỏa. Ngay khi vừa trở về, chưa kịp khám phá kỹ, hắn đã vô cùng hài lòng với mọi thứ.
Còn căn phòng dành cho Tiểu Hồng Đường thì đúng là một thiên đường dành cho tiểu nữ hài: màu hồng phấn ngọt ngào, chiếc giường êm ái đến nỗi Kỷ Hỏa cũng phải ghen tị.
Vừa nhìn thấy căn phòng mới, Tiểu Hồng Đường đã nhảy nhót sung sướng, lăn tròn trên giường, rồi lại chui vào chăn mà nghịch ngợm.
Kỷ Hỏa đã quá quen với tính cách trẻ con của Tiểu Hồng Đường nên chỉ mỉm cười nhìn theo. Trở về phòng mình, hắn gật đầu hài lòng, tự nhủ:
- Căn phòng này thật tuyệt, chỉ tiếc là hơi xa tường phủ quốc công. Nếu đêm nào muốn ra ngoài thì sẽ rất bất tiện. Hay là mình tìm cách đào một đường hầm ngắn hơn nhỉ?
Tiểu Hồng Đường từ bên ngoài chạy vào với vẻ mặt hào hứng. Vì không có ai ở đây nên Tiểu Hồng Đường cứ thế chạy nhảy tung tăng, chân trần lơ lửng trên không, trông cứ như một nàng tiên nhỏ.
- Ca ca ngốc, đêm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"
Nàng chạy đến giá sách, chỉ tay về phía một góc nào đó rồi nói:
- Ở đây có gió thoát ra đấy!
Kỷ Hỏa giật mình, tiến đến giá sách, dùng sức đẩy. Chiếc giá sách dịch chuyển, lộ ra một lối đi bí mật dẫn đến một căn phòng nhỏ. Bên trong có một mảnh giấy.
Kỷ Hỏa cầm lấy xem xét, sắc mặt lập tức cổ quái:
Nhị đệ, đường hầm này thông ra ngoài phủ quốc công đấy. Đừng có leo tường nữa nhé.
Tiểu Hồng Đường tò mò nhìn theo, miệng nhỏ khẽ nhếch:
- Oa! Huynh trưởng ngươi tốt quá đi, nhìn một cái đã biết ngươi thích leo tường rồi!
Kỷ Hỏa tiện tay lắc một cái, mảnh giấy nát thành bột phấn, lẩm bẩm:
- Hắn đang châm chọc ta.
Tiểu Hồng Đường hào hứng nhìn vào lối đi bí mật, đôi mắt sáng long lanh như trăng khuyết:
- Đêm nay ta sẽ đi ra ngoài chơi!
Kỷ Hỏa đáp:
- Tự ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi. Cẩn thận một chút nhé, kinh thành nội tình rất sâu.
Nói rồi, Kỷ Hỏa tiện tay đóng mật đạo lại, chuẩn bị nằm xuống giường nghĩ ngơi.
Đúng như dự đoán, đêm đó, Tiểu Hồng Đường đã lẻn ra ngoài chơi đến nửa đêm mới trở về.
Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh giấc, Kỷ Hỏa đã nghe thấy trong viện có người cung kính gọi:
- Thiếu gia, ngài nên dậy rồi. Lão gia nói muốn dẫn ngươi vào hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.