Chương 61: Bàn thấp chiếu trúc học đòi văn vẻ
Mê Lộ Đích Long
04/04/2017
Diệp Khuynh thả chậm bước chân, hứng thú xem chữ đề trên bình phong,
có câu chữ như người, xem toàn bộ bình phong, đại bộ phận là cuồng sinh
sở lưu, thể chữ hào phóng khoáng đạt, thường nghe nói Lâm phu nhân thích phong hoa tuyết nguyệt, quả nhiên không giả.
Các cuồng sinh đó như sợ cô nương không thấy chữ mình, đều viết rất lớn, trong đó có hai bức thể chữ bình thường lại đặc biệt dễ thấy.
Diệp Khuynh đứng gần sát vào, cẩn thận nhìn, một trong số đó viết: “Nhàn lai vô sự gia trung tọa, ngoan đồng nhị tam nhiễu thanh du, chích đạo mê đồ bất tri lộ, vị sát hộ vệ tại tả hữu.”
(Nhàn đến vô sự ngồi trong nhà, hai ba bé con đến quấy nhiễn, chỉ nói lạc đường không biết lộ, không thấy hộ vệ tại hai bên.)
Diệp Khuynh cười vui vẻ, vừa thấy đã biết bút tích Đoạn biểu ca, hắn cũng thật thú vị, người khác đều mượn cảnh sinh tình, chí khí ngút trời hoặc tình sâu tựa biển, biểu ca hay rồi, viết ngay một bài thơ bỡn cợt.
Diệp Khuynh cuối cùng biết được đám ngốc tử Lâm gia dùng cách nào mời vị này ra ngoài, chắc hẳn nói dối lạc đường, Đoạn biểu ca thấy hứng thú, phát hiện hộ vệ mấy đứa trẻ mà vẫn đến.
Trong lòng ấm áp, có biểu ca che chở như vậy, thật đúng là không tệ.
Nàng tâm tình cực tốt nhìn về phía bài thơ còn lại, thể chữ kia vô cùng thanh tuyển, một bút một câu, hơi dùng sức: “Mộng lí tầm khanh thiên bách độ, bất tri hà xử mịch phương tung, thiếu niên phu thê đồng bạch thủ, chấp tử chi thủ duy hữu khanh.”
(Trong mộng tìm khanh trăm ngàn cách, không biết nơi nào tìm phương tung, thiếu niên phu thê cùng đầu bạc, nắm tay cả đời chỉ có khanh.)
Diệp Khuynh cả người không tốt, chữ đề tuy không ghi danh hào nhưng giọng điệu này vừa thấy đã biết Lương Bình đế lưu lại.
Đáng chết, ngay cả bút tích hắn cũng sửa, hoàn toàn không nhìn ra thể chữ của Lương Bình đế, nếu nàng đoán không sai, thể chữ này hẳn là bút tích Nhị Hoàng tử!
Nàng vốn đang cân nhắc, nếu Lương Bình đế lộ dấu vết bị Hiển Khánh đế trực tiếp coi thành yêu quái đi thiêu vậy thì quá đơn giản, hiện tại xem ra, hy vọng xa vời cuối cùng trong lòng nàng cũng biến mất sạch sẽ — tên khốn này đúng là cẩn thận!
Diệp Khuynh buồn bực một phen, lại cân nhắc bốn câu thơ, trong mộng tìm khanh trăm ngàn cách, không biết nơi nào tìm phương tung, lời này rõ ràng đang nói Lương Bình đế khó tiêu hận ý với nàng, hận đến khắc cốt minh tâm, ngay cả nằm mơ cũng không quên tìm nàng báo thù, đáng tiếc không biết kẻ thù thân tại nơi nào!
Thiếu niên phu thê cùng đầu bạc, nắm tay cả đời chỉ có khanh, đây rõ ràng đang kể lại kiếp trước của hai người, hai người thiếu niên kết tóc, quá trình Lương Bình đế ái phi vô số, cuối cùng lại chỉ có một mình nàng, những người khác trở mặt thành thù hoặc tâm như tro tàn, chỉ còn nàng cười đến cuối cùng.
Lương Bình đế đang nhắc nhở mình chớ quên sỉ nhục đã qua!
Diệp Khuynh cân nhắc, càng cảm thấy mình cần phải thận trọng hơn, nàng không sợ người có cừu oán, nhưng bị kẻ thù nhớ thương bất cứ thời khắc nào, vậy thì không tốt.
Bất tri bất giác, Diệp Khuynh đã đi tới mặt cỏ được bình phong quây vòng, liếc mắt nhìn lại, mặt cỏ bày biện khá nhiều bàn thấp cùng chiếu trúc, trên chiếu trúc còn săn sóc trải thêm đệm thêu bằng tơ mảnh.
Mỗi một bàn thấp được kèm theo ô gấm lớn che phủ, trên bàn bày biện các loại hoa quả điểm tâm, nước ngọt, không thể không nói lo lắng chu toàn.
Mà Diệp Khuynh lại nhướng mày, từ lúc Hiển Khánh đế đăng cơ không lâu, bởi vì Hiển Khánh đế xưa nay tiết kiệm, trong quyền quý lập tức thổi lên ngọn gió cổ phong.
Từ trước, Lương Bình đế đam mê săn bắn, y bào đều thiết kiên đơn giản phóng khoáng, tay áo bó, thắt lưng bó. Hiển Khánh đế không thích mã cầu, quý tộc lập tức lư hành y bào váy dài rộng, giày cũng chuyển từ giày vải thành guốc gỗ.
Trong đó, Diệp Khuynh chán ghét mất chính là lưu hành bàn thấp chiếu trúc.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhà cao cửa rộng trong kinh ra ngoài giao du đạp thanh, tất sẽ mang bàn thấp chiếu trúc, nói là như thế mới tận tình vui vẻ với sơn thủy, thể ngộ cái đẹp của tự nhiên.
Mà bàn thấp cũng chia ra rất nhiều loại, theo chất gỗ, chủ yếu phân ra gỗ liễu, gỗ hoa, nhiều chỗ cũng dùng gỗ tùng, vài loại gỗ phú quý như như gỗ hoa lê, gỗ đàn hương thì ít có người dùng.
Diệp Khuynh nhớ, lúc trước có một hộ gia, bởi vì chất liệu bàn thấp mà tạo thành trò cười.
Hộ gia kia xuất thân kinh thương, một nữ nhi trong nhà vào cung, được Hiển Khánh đế sủng hạnh đôi ba lần, biến hóa nhanh chóng, đưa cả nhà thành quyền quý thế gia.
Lúc đi giao du, tất cả các hộ gia đều chuẩn bị bàn thấp, cũng lấy ra, vì hiển lộ gia tộc, cố ý chọn chất liệu gỗ hoa lê trăm năm, lại biến thành trò chê cười.
Lúc đạp thanh, ngồi trên chiếu trúc, lấy điểm tâm trên bàn, chính là muốn phong cách thoải mái không câu nệ tiểu tiết này, mang bàn thấp gỗ hoa lê, phú quý là có, mà lại quá trầm trọng, giống như bưng bát vàng đi xin cơm, còn không buồn cười!
Gỗ hoa lệ được dùng làm gia cụ bài trí trong phủ, không phải dùng lúc đi ra ngoài du ngoạn! Thích khoe khoang như vậy sao không dứt khoát chuyển cả phòng cả nhà đến?!
Dùng gỗ liễu gỗ hoa mộc là vì hai loại cây này tùy tiện thấy được, bày biện tại ngoại ô, thoải mái dung nhập tự nhiên, đó mới là đạo tiêu dao!
Tài liệu không chọn loại quý trọng, cho nên quyền quý tranh đua ở mặt chạm trổ, nhà ai bản điêu khắc mới mẻ, xinh đẹp thì nhà đó được nở mày nở mặt.
Cần phải biết hàng năm có vài ngày như vậy, thí dụ như ngày mùng ba tháng ba, mùng năm tháng năm, mùng bảy tháng bảy, còn có mùng chín tháng chín, đều là thời gian gia đình phú quý tập thể đi du lịch, cũng là thời cơ tốt để so đấu.
Mắt Diệp Khuynh đảo qua mấy chiếc bàn thấp, nao nao, phú quý cùng danh tác của Bình Dương Công chúa thật sự vượt quá nàng tưởng tượng, không biết lúc trước Lương Bình đế đã cho Bình Dương Công chúa bao nhiêu ưu việt.
Hơn mười chiếc bàn thấp trước mặt điêu khắc thành một thoại bản (kịch nói chuyện xưa), đây là thủ pháp các quý tộc thường dùng, vấn đề ở chỗ thoại bản này Diệp Khuynh vừa mới xem cách đây không lâu!
Bàn thấp thứ nhất, một thư sinh tay cầm bánh bao, than thở trước trăng, nghiễm nhiên là màn đầu tiên của vở giai nhân trong họa!
Xem tiếp các bàn thấp, thư sinh trượng nghĩa hiến bánh bao, lão trượng tặng họa, mỹ nhân trong họa bước sen nhẹ nhàng, mang hoa phục cùng mỹ thực tới cho thư sinh —
Một thứ cũng không quên, vừa vặn là cảnh tượng trong thoại bản.
Vấn đề ở chỗ vở này mới diễn được bao lâu? Nếu mỗi vở mới được tung ra, Công chúa Bình Dương đều làm một bộ bàn thấp, phỏng chừng phủ Công chúa hiện tại đã chất đống bàn thấp rồi.
Trong lòng Diệp Khuynh dâng lên vài phần khó chịu, dù là ai thấy người mình ghét sống đặc biệt tốt, đều sẽ không thoải mái.
Nàng ngăn chặn sự khó chịu trong lòng, ngắm xung quanh, thấy khu vực trong bình phong được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngay cả một tảng đá lớn cũng không thấy, trong lòng không vui càng sâu thêm vài phần.
Bàn thấp chiếu trúc mặc dù có chút lưu hành trong quyền quý, vì dùng chất liệu tiết kiệm được Hiển Khánh đế khen ngợi, mà Diệp Khuynh không thích chút nào.
Chiếu trúc kia trải thẳng lên mặt đất, nếu nhập tiệc sẽ phải cởi giày, nữ tử lại không thể vô duyên vô cớ để người khác nhìn thấy chân mình, phải ngồi xếp bằng hoặc ngồi quỳ, để làn váy phủ hết chân.
Dáng ngồi đã cực kỳ không thoải mái, hai chân đỡ toàn thân sức nặng, thắt lưng thẳng, mà sau lưng ngay cả cái để dựa cũng không có, lúc ngồi không thể lộn xộn, thậm chí không thể đổi tư thế, nhích tới nhích lui chương tai gai mắt cỡ nào!
Các cuồng sinh đó như sợ cô nương không thấy chữ mình, đều viết rất lớn, trong đó có hai bức thể chữ bình thường lại đặc biệt dễ thấy.
Diệp Khuynh đứng gần sát vào, cẩn thận nhìn, một trong số đó viết: “Nhàn lai vô sự gia trung tọa, ngoan đồng nhị tam nhiễu thanh du, chích đạo mê đồ bất tri lộ, vị sát hộ vệ tại tả hữu.”
(Nhàn đến vô sự ngồi trong nhà, hai ba bé con đến quấy nhiễn, chỉ nói lạc đường không biết lộ, không thấy hộ vệ tại hai bên.)
Diệp Khuynh cười vui vẻ, vừa thấy đã biết bút tích Đoạn biểu ca, hắn cũng thật thú vị, người khác đều mượn cảnh sinh tình, chí khí ngút trời hoặc tình sâu tựa biển, biểu ca hay rồi, viết ngay một bài thơ bỡn cợt.
Diệp Khuynh cuối cùng biết được đám ngốc tử Lâm gia dùng cách nào mời vị này ra ngoài, chắc hẳn nói dối lạc đường, Đoạn biểu ca thấy hứng thú, phát hiện hộ vệ mấy đứa trẻ mà vẫn đến.
Trong lòng ấm áp, có biểu ca che chở như vậy, thật đúng là không tệ.
Nàng tâm tình cực tốt nhìn về phía bài thơ còn lại, thể chữ kia vô cùng thanh tuyển, một bút một câu, hơi dùng sức: “Mộng lí tầm khanh thiên bách độ, bất tri hà xử mịch phương tung, thiếu niên phu thê đồng bạch thủ, chấp tử chi thủ duy hữu khanh.”
(Trong mộng tìm khanh trăm ngàn cách, không biết nơi nào tìm phương tung, thiếu niên phu thê cùng đầu bạc, nắm tay cả đời chỉ có khanh.)
Diệp Khuynh cả người không tốt, chữ đề tuy không ghi danh hào nhưng giọng điệu này vừa thấy đã biết Lương Bình đế lưu lại.
Đáng chết, ngay cả bút tích hắn cũng sửa, hoàn toàn không nhìn ra thể chữ của Lương Bình đế, nếu nàng đoán không sai, thể chữ này hẳn là bút tích Nhị Hoàng tử!
Nàng vốn đang cân nhắc, nếu Lương Bình đế lộ dấu vết bị Hiển Khánh đế trực tiếp coi thành yêu quái đi thiêu vậy thì quá đơn giản, hiện tại xem ra, hy vọng xa vời cuối cùng trong lòng nàng cũng biến mất sạch sẽ — tên khốn này đúng là cẩn thận!
Diệp Khuynh buồn bực một phen, lại cân nhắc bốn câu thơ, trong mộng tìm khanh trăm ngàn cách, không biết nơi nào tìm phương tung, lời này rõ ràng đang nói Lương Bình đế khó tiêu hận ý với nàng, hận đến khắc cốt minh tâm, ngay cả nằm mơ cũng không quên tìm nàng báo thù, đáng tiếc không biết kẻ thù thân tại nơi nào!
Thiếu niên phu thê cùng đầu bạc, nắm tay cả đời chỉ có khanh, đây rõ ràng đang kể lại kiếp trước của hai người, hai người thiếu niên kết tóc, quá trình Lương Bình đế ái phi vô số, cuối cùng lại chỉ có một mình nàng, những người khác trở mặt thành thù hoặc tâm như tro tàn, chỉ còn nàng cười đến cuối cùng.
Lương Bình đế đang nhắc nhở mình chớ quên sỉ nhục đã qua!
Diệp Khuynh cân nhắc, càng cảm thấy mình cần phải thận trọng hơn, nàng không sợ người có cừu oán, nhưng bị kẻ thù nhớ thương bất cứ thời khắc nào, vậy thì không tốt.
Bất tri bất giác, Diệp Khuynh đã đi tới mặt cỏ được bình phong quây vòng, liếc mắt nhìn lại, mặt cỏ bày biện khá nhiều bàn thấp cùng chiếu trúc, trên chiếu trúc còn săn sóc trải thêm đệm thêu bằng tơ mảnh.
Mỗi một bàn thấp được kèm theo ô gấm lớn che phủ, trên bàn bày biện các loại hoa quả điểm tâm, nước ngọt, không thể không nói lo lắng chu toàn.
Mà Diệp Khuynh lại nhướng mày, từ lúc Hiển Khánh đế đăng cơ không lâu, bởi vì Hiển Khánh đế xưa nay tiết kiệm, trong quyền quý lập tức thổi lên ngọn gió cổ phong.
Từ trước, Lương Bình đế đam mê săn bắn, y bào đều thiết kiên đơn giản phóng khoáng, tay áo bó, thắt lưng bó. Hiển Khánh đế không thích mã cầu, quý tộc lập tức lư hành y bào váy dài rộng, giày cũng chuyển từ giày vải thành guốc gỗ.
Trong đó, Diệp Khuynh chán ghét mất chính là lưu hành bàn thấp chiếu trúc.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhà cao cửa rộng trong kinh ra ngoài giao du đạp thanh, tất sẽ mang bàn thấp chiếu trúc, nói là như thế mới tận tình vui vẻ với sơn thủy, thể ngộ cái đẹp của tự nhiên.
Mà bàn thấp cũng chia ra rất nhiều loại, theo chất gỗ, chủ yếu phân ra gỗ liễu, gỗ hoa, nhiều chỗ cũng dùng gỗ tùng, vài loại gỗ phú quý như như gỗ hoa lê, gỗ đàn hương thì ít có người dùng.
Diệp Khuynh nhớ, lúc trước có một hộ gia, bởi vì chất liệu bàn thấp mà tạo thành trò cười.
Hộ gia kia xuất thân kinh thương, một nữ nhi trong nhà vào cung, được Hiển Khánh đế sủng hạnh đôi ba lần, biến hóa nhanh chóng, đưa cả nhà thành quyền quý thế gia.
Lúc đi giao du, tất cả các hộ gia đều chuẩn bị bàn thấp, cũng lấy ra, vì hiển lộ gia tộc, cố ý chọn chất liệu gỗ hoa lê trăm năm, lại biến thành trò chê cười.
Lúc đạp thanh, ngồi trên chiếu trúc, lấy điểm tâm trên bàn, chính là muốn phong cách thoải mái không câu nệ tiểu tiết này, mang bàn thấp gỗ hoa lê, phú quý là có, mà lại quá trầm trọng, giống như bưng bát vàng đi xin cơm, còn không buồn cười!
Gỗ hoa lệ được dùng làm gia cụ bài trí trong phủ, không phải dùng lúc đi ra ngoài du ngoạn! Thích khoe khoang như vậy sao không dứt khoát chuyển cả phòng cả nhà đến?!
Dùng gỗ liễu gỗ hoa mộc là vì hai loại cây này tùy tiện thấy được, bày biện tại ngoại ô, thoải mái dung nhập tự nhiên, đó mới là đạo tiêu dao!
Tài liệu không chọn loại quý trọng, cho nên quyền quý tranh đua ở mặt chạm trổ, nhà ai bản điêu khắc mới mẻ, xinh đẹp thì nhà đó được nở mày nở mặt.
Cần phải biết hàng năm có vài ngày như vậy, thí dụ như ngày mùng ba tháng ba, mùng năm tháng năm, mùng bảy tháng bảy, còn có mùng chín tháng chín, đều là thời gian gia đình phú quý tập thể đi du lịch, cũng là thời cơ tốt để so đấu.
Mắt Diệp Khuynh đảo qua mấy chiếc bàn thấp, nao nao, phú quý cùng danh tác của Bình Dương Công chúa thật sự vượt quá nàng tưởng tượng, không biết lúc trước Lương Bình đế đã cho Bình Dương Công chúa bao nhiêu ưu việt.
Hơn mười chiếc bàn thấp trước mặt điêu khắc thành một thoại bản (kịch nói chuyện xưa), đây là thủ pháp các quý tộc thường dùng, vấn đề ở chỗ thoại bản này Diệp Khuynh vừa mới xem cách đây không lâu!
Bàn thấp thứ nhất, một thư sinh tay cầm bánh bao, than thở trước trăng, nghiễm nhiên là màn đầu tiên của vở giai nhân trong họa!
Xem tiếp các bàn thấp, thư sinh trượng nghĩa hiến bánh bao, lão trượng tặng họa, mỹ nhân trong họa bước sen nhẹ nhàng, mang hoa phục cùng mỹ thực tới cho thư sinh —
Một thứ cũng không quên, vừa vặn là cảnh tượng trong thoại bản.
Vấn đề ở chỗ vở này mới diễn được bao lâu? Nếu mỗi vở mới được tung ra, Công chúa Bình Dương đều làm một bộ bàn thấp, phỏng chừng phủ Công chúa hiện tại đã chất đống bàn thấp rồi.
Trong lòng Diệp Khuynh dâng lên vài phần khó chịu, dù là ai thấy người mình ghét sống đặc biệt tốt, đều sẽ không thoải mái.
Nàng ngăn chặn sự khó chịu trong lòng, ngắm xung quanh, thấy khu vực trong bình phong được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngay cả một tảng đá lớn cũng không thấy, trong lòng không vui càng sâu thêm vài phần.
Bàn thấp chiếu trúc mặc dù có chút lưu hành trong quyền quý, vì dùng chất liệu tiết kiệm được Hiển Khánh đế khen ngợi, mà Diệp Khuynh không thích chút nào.
Chiếu trúc kia trải thẳng lên mặt đất, nếu nhập tiệc sẽ phải cởi giày, nữ tử lại không thể vô duyên vô cớ để người khác nhìn thấy chân mình, phải ngồi xếp bằng hoặc ngồi quỳ, để làn váy phủ hết chân.
Dáng ngồi đã cực kỳ không thoải mái, hai chân đỡ toàn thân sức nặng, thắt lưng thẳng, mà sau lưng ngay cả cái để dựa cũng không có, lúc ngồi không thể lộn xộn, thậm chí không thể đổi tư thế, nhích tới nhích lui chương tai gai mắt cỡ nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.