Chương 62: Phú quý áp người
Mê Lộ Đích Long
04/04/2017
Mỗi lần Diệp Khuynh gặp phải tình huống này thường sẽ kêu nữ quan bên người chuẩn bị vài tấm đệm gấm dày tầm ba tấc, ngồi dựa ra sau hoặc
ngồi thế nào thoải mái là được, dù sao nàng là Hoàng Thái hậu, nàng lớn
nhất!
Mà hiện nay không thuận tiện như vậy được, nàng cũng quên không tính đến vụ này, Lâm phu nhân là người tình thơ ý họa như vậy, tất nhiên sẽ học đòi văn vẻ một phen.
Diệp Như đi theo Diệp Khuynh, oán giận không thôi: “Muội đã sớm nói đừng có tham gia Thất Tịch hội đồ bỏ này mà, tỷ xem, chiếu trúc ngồi không thoải mái nhất!”
Diệp Khuynh nhíu mày liếc nhìn Diệp Như, buồn bực trong lòng thoáng tiêu tán bớt, dù có chuyện gì, có người xui xẻo cùng mình chung quy vẫn tốt hơn.
Diệp Khuynh đang do dự nên đứng tham gia yến hội hay gọi người chuyển mấy ghế tựa đến, hoặc là xoay người bước đi, thì thấy ngoài bình phong một đội nhân bước vào, hai nha hoàn đi đầu bề ngoài vô cùng xinh đẹp, mộtngười mặc một thân lăng la quần bảy sắc, cổ tay đeo vòng ngọc xanh biếc màu sắc đẹp đẽ, người còn lại mặc dương điệp quần màu xanh lục, tóc cài trâm phương miệng ngậm trân châu to cỡ ngón tay cái.
Hai nha hoàn đứng chỗ kia, chỉ có bốn chữ miêu tả rõ nhất – châu quang bảo khí! (quý giá rực rỡ)
Diệp Khuynh nghĩ thầm, Bình Dương Công chúa ra tay quả nhiên hào phóng, ngay cả trang sức hai cung nữ đeo cũng so được với các tiểu chủ tử trong cung.
Tầm mắt nàng rơi xuống phía sau hai nha hoàn, đồng tử khẽ co lại, không đúng, Bình Dương Công chúa là Hoàng thân, cung nữ thái giám bên người ăn mặc đều theo lệ thường, đội nhân mã này tuy người người ăn mặc phú quý, mà không phải thủ hạ của Bình Dương Công chúa!
Diệp Khuynh thấy hai nha hoàn chỉ huy đội người này làm việc, chuyển vài tấm chiếu trúc đi, lại đặt vào hai chiếc sạp thấp lại, nàng vui mừng quá đỗi – sạp thấp nghiễm nhiên là giường quý phi phiên bản nhỏ, cao hơn mặt đất một khoảng, lại có chỗ tựa lưng, ngồi thoải mái hơn nhiều.
Nàng lập tức thấu lên, cười tỉm tìm nói với nha hoàn mặc dương điệp quần xanh lục: “Vị đại tỷ này, tiểu sinh có lễ, xin hỏi chỗ này dành cho người phương nào?”
Nha hoàn kia sửng sốt, thấy rõ ràng Diệp Khuynh ăn mặc trang điểm mới che miệng cười khẽ: “Cô nương nhà ai mà bướng bỉnh thế này, còn lấy áo thư sinh ra mặc.”
Diệp Khuynh khụ hai tiếng, giật mình, nhớ tới Phó Giáo úy thủ hạ Lâm Đống, cố ý đùa nàng, gấp quạt lại, chắp tay vái chào: “Tiểu sinh năm nay vừa tròn mười tám, chưa hôn phối, nhà có ruộng rốt vài mẫu, không biết cô nương xuân xanh bao nhiêu, nhà tại nơi nào, trong nhà có ai?”
Nha hoàn váy xanh lục cùng với nha hoàn còn lại cười ha ha: “Dáng vẻ cô nương rất giống một tên ngốc chúng ta quen, tên ngốc kia cứ thấy cô nương trẻ tuổi là chạy tới nói mấy câu này —“
Diệp Khuynh cười, xem ra Phó Giáo úy đúng là tiếng xấu lan xa, nàng cố ý nói tiếp: “Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đồ cưới của cô nương bao nhiêu —“
Hai nha hoàn kia cười thành một đoàn, ngay cả Diệp Như cũng phì cười, ôm bụng ngửa tới ngửa lui, “Đại, Đại tỷ, hôm nay muội mới biết tỷ hài hước thế này, khụ khụ, muội không được —“
Nha hoàn quần áo xanh biếc cười đủ, duỗi tay gõ lên trán Diệp Khuynh, trêu tức: “Cô nương trêu đùa mà vẫn hơn hẳn tên ngốc kia.”
Dừng lại, nàng cười đáp: “Không dối gạt cô nương, chủ nhân chúng ta chính là lão Thái quân phủ Hộ Quốc Tướng quân này, cô nương gọi Lâm lão phu nhân là được, lão phu nhân thường ngày không để ý tục sự, hôm nay đến tham gia náo nhiệt, bởi vì tuổi lớn, không ngồi được chiếu trúc, cho nên mới chuyển hai chiếc sạp thấp này lại.”
Diệp Khuynh vui vẻ, từ bố cục toàn phủ đã nhìn ra, Lâm lão Thái quân và Lâm phu nhân xưa nay không hợp, sạp thấp đương nhiên không phải chuẩn bị cho Lâm phu nhân, Lâm phủ lại không có nữ quyến khác, Lâm lão phu nhân dùng một chiếc, chiếc còn lại tất nhiên bỏ không.
Diệp Khuynh lập tức cười tủm tỉm mở miệng: “Tiểu sinh xưa nay không thích ngồi xếp bằng, hai vị tỷ tỷ có thể cho chút phương tiện được không, để ta cũng ngồi một chiếc sạp thấp?”
Thiếu nữ quần áo xanh lục lộ ra vẻ do dự, thiếu nữ còn lại kéo tay áo nàng, hai cô nương thầm thì một phen, Diệp Khuynh nghiêng tai lắng nghe, cái gì mà tôn thiếu gia, cái gì tôn thiếu phu nhân, lại có từ hôn, hôn sự khó làm linh tinh.
Một lát sau, hai nha hoàn thương nghị xong xuôi, quay lại, nha hoàn quần áo xanh lục hơi cong gối, do dự mở miệng: “Thật không dám giấu, chỗ ngồi này là lão Thái quân chuẩn bị dành cho cô nương người thích, nếu cô nương ngồi vào cũng không sao, có điều không được nói là chúng nô tỳ cho phép, chỉ nói cô nương tự mình ngồi, như vậy được không?”
Từ đôi ba câu hai người nói, cùng với lời giải thích của cô nương xanh lục, Diệp Khuynh đã hiểu ra ngọn nguồn sự tình —
Sạp thấp tổng cộng hai chiếc, một chiếc lão Thái quân bản thân mình ngồi, chiếc còn lại chắc hẳn để cho cháu dâu bà nhìn trúng, nếu có cô nương bà thích thì kêu nàng ngồi gần để xem cẩn thận hơn.
Có điều Lâm Đống vừa mới từ hôn trên ngự điện, phỏng chừng hiện tại tìm đối tượng hôn phối khả năng không lớn, chỗ Hiển Khánh đế đã không qua được, không cẩn thận là tội khi quân, hai nha hoàn cũng nhìn thấu điểm này cho nên mới tự tiện quyết định.
Diệp Khuynh nghe huyền ca hiểu nhã ý, lập tức cười: “Vậy đa tạ hai vị cô nương, thật ra sạp thấp lớn như vậy, nếu Lâm lão Thái quân thích cô nương nào, mời nàng ấy ngồi cùng sạp, chẳng lẽ không thân cận hơn?”
Thiếu nữ xanh lục liếc mắt với đồng bạn, lo lắng ở đáy mắt biến mất, nàng vui mừng nói: “Cô nương nói rất đúng, thật ra lão phu nhân rất thích những người như cô nương.”
Giọng nói nhỏ hơn, thiếu nữ xanh lục tiếp tục cất lời: “Cô nương không ngại hoạt bát một chút, hào phóng một chút, dỗ lão phu nhân vui vẻ, không thiếu được ưu việt!”
Diệp Khuynh có thâm ý nhìn trâm phượng ngậm ngọc trên tóc thiếu nữ xanh lục, cười đáp: “Đa tạ cô nương chỉ điểm, tiểu sinh bên này có lễ.”
Dừng lại, Diệp Khuynh nói tiếp: “Khụ, đồ cưới cô nương cho dù ít một chút cũng không sao.”
Thiếu nữ xanh lục cùng đồng bạn lại cười thành đoàn, thấy hạ nhân bên cạnh đã bố trí thỏa đáng, vẫy tay với Diệp khuynh, cáo từ rời đi, mờ ẩn còn nghe thấy tiếng hai người thảo luận: “Cô nương kia thật thú vị.” “Nếu nàng được lão thái thái cùng phu nhân đồng thời coi trọng, sính cho tôn thiếu gia thì tốt rồi.” “Haiz, lão phu nhân chỉ thích đối đầu với phu nhân, ngươi cũng không phải không biết.”
Hai thiếu nữ nhất tề than thở, tiếng thảo luận dần dần bay xa.
Diệp Khuynh phe phẩy quạt, nghĩ thầm, nếu Lâm lão phu nhân biết ngồi bên cạnh bà là người cháu dâu vô duyên bị từ hôn, không biết biểu cảm sẽ thế nào, tưởng tượng đã cảm thấy phấn khích.
Diệp Khuynh quay đầu cười nói với Diệp Như: “Đi thôi, chúng ta chiếm chỗ trước.”
Diệp Như cũng vô cùng mừng rỡ, khen thật tâm: “Đại tỷ thật lợi hại.”
Diệp Khuynh cười không nói, hai người cùng ngồi xuống sạp thấp, thời gian trôi qua, lục tục có cô nương đi lại, thấy Diệp Vân xuất hiện, Diệp Như vội vàng vẫy tay, gọi nàng cùng đến ngồi.
Diệp Vân ngạc nhiên xem sạp thấp hai người ngồi, mở miệng hỏi: “Cái này từ đâu đến?”
Diệp Như dương dương tự đắc khoe: “Muội với Đại tỷ đến sớm nên chiếm trước.”
Các cô nương xung quanh nghe vậy, nhất tề nhìn lại, khinh thường trong mắt càng tăng thêm.
Diệp Vân hừ nhẹ một tiếng, giải thích, hóa ra chiếc thuyền các nàng cũng xuất hiện vấn đề giống thuyền Diệp Khuynh, có hai cô nương mặc áo sam màu nguyệt bạch trùng với màu bình phong bên ngoài.
Vốn tưởng rằng là chất liệu lưu hành năm nay, ai ngờ Công chúa Bình Dương tung ra danh tác như thế.
Vì biểu lộ nghĩa khí, các cô nương đều canh giữ bên cạnh hai cô nương mặc áo màu nguyệt bạch, tỏ vẻ kiên quyết không xuống thuyền.
Nói tới đây Diệp Vân không cho là đúng nhướng mi: “Một đám rõ ràng đều muốn rời thuyền mà còn liều chống đối, nếu không phải Lâm phu nhân sai người đến chỉ điểm, sợ rằng vẫn còn đang canh thủ cơ!”
Trong lúc ba tỷ muội nói chuyện, bàn bên xung quanh lục tục ngồi đầy người, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo, thấy hai đội nhân mã đồng thời đến, một đội tiểu sam thanh y, trên áo sam thêu tùng trúc mai, một đội lăng la tơ lụa, phú quý ngập mắt.
Hồng Tụ hơi khom người, nhẹ giọng nói với Lâm phu nhân ngồi trong kiệu: “Phu nhân, là tòa giá của lão phu nhân.”
Lâm phu nhân cắn răng, lão bà bảo thủ này, lần nào cũng vậy, rõ ràng hai người có thể tính lệch thời gian đến, mà cứ muốn tranh đường với mình, nếu không bà làm sao phải xây thêm một đường nữa trong phủ!
Lâm phu nhân nâng bàn tay vén mành, hạ cỗ kiệu, cung kính đi tới đội ngũ còn lại, đứng ổn định trước nhuyễn kiệu thanh lam, dịu dàng nói: “Con dâu mời mẹ chồng đi trước.”
Lâm lão Thái quân không thèm liếc bà, nàng dâu quản sự bên cạnh vung tay lên, cỗ kiệu trực tiếp đi thẳng về phía bình phong.
Lâm phu nhân thấy cỗ kiệu của Lâm lão Thái quân đã đi vào bình phong mới xoay người, bước chân như gió về tới kiệu mình, Hồng Tụ sớm chuẩn bị nâng một khay quạt xếp lên, Lâm phu nhân tùy tiện cầm một chiếc, nghiến răng nghiến lợi xé, liên tục xé hỏng năm cây quạt cơn giận trong lòng bà mới tính thuận xuống.
Hồng Tụ vung tay lên, cỗ kiệu một lần nữa đi tiếp.
Tòa giá Lâm lão phu nhân vừa tiến vào, phần đông khuê tú ào ào đứng dậy, Diệp Khuynh cũng tò mò xem phía trước, Lâm lão phu nhân này gả vào Lâm phủ vài chục năm, mà nàng chưa một lần gặp qua, nói không hiếu kỳ là giả, đáng tiếc mỗi lần hỏi Lâm Giác, hắn đều cười không nói, hình như có gì khó khăn, khiến Diệp Khuynh càng thêm tò mò, cuối cùng thậm chí không tiếc dùng ý chỉ Hoàng Thái hậu tuyên Lâm lão phu nhân tiến cung, đáng tiếc bị người ta mượn cớ ốm cự tuyệt.
Rất nhanh cỗ kiệu dừng trước sạp thấp, thiếu nữ xanh lục vừa rồi đáp lời Diệp Khuynh tiến lên, cẩn thận nhấc mành kiệu, một chiếc giày thêu xuất hiện trong mắt mọi người.
Giày thêu không lớn lại gắn đầy trân châu, cảnh tượng xa hoa, theo chiếc giày thêu này đặt xuống đất, chủ nhân chiếc giày rốt cuộc xuất hiện trong tầm nhìn Diệp Khuynh.
Đó là một lão phụ nhân hơi béo, mặt mày đoan trang, mặc áo sam thêu hai chữ phúc thọ bằng chỉ vàng chỉ bạc, trên đầu buộc đai, đai buộc đầu gắn một viên huyết thạch cực đại, cổ đeo chuỗi dài hạt châu san hô vừa to vừa tròn, đầy đủ một trăm hạt.
Trang sức trên người lão phụ nhân không tính nhiều mà thứ nào cũng là tinh phẩm hiếm thấy, xem toàn thân, chỉ có bốn chữ đủ để hình dung – phú quý áp người!
Mà hiện nay không thuận tiện như vậy được, nàng cũng quên không tính đến vụ này, Lâm phu nhân là người tình thơ ý họa như vậy, tất nhiên sẽ học đòi văn vẻ một phen.
Diệp Như đi theo Diệp Khuynh, oán giận không thôi: “Muội đã sớm nói đừng có tham gia Thất Tịch hội đồ bỏ này mà, tỷ xem, chiếu trúc ngồi không thoải mái nhất!”
Diệp Khuynh nhíu mày liếc nhìn Diệp Như, buồn bực trong lòng thoáng tiêu tán bớt, dù có chuyện gì, có người xui xẻo cùng mình chung quy vẫn tốt hơn.
Diệp Khuynh đang do dự nên đứng tham gia yến hội hay gọi người chuyển mấy ghế tựa đến, hoặc là xoay người bước đi, thì thấy ngoài bình phong một đội nhân bước vào, hai nha hoàn đi đầu bề ngoài vô cùng xinh đẹp, mộtngười mặc một thân lăng la quần bảy sắc, cổ tay đeo vòng ngọc xanh biếc màu sắc đẹp đẽ, người còn lại mặc dương điệp quần màu xanh lục, tóc cài trâm phương miệng ngậm trân châu to cỡ ngón tay cái.
Hai nha hoàn đứng chỗ kia, chỉ có bốn chữ miêu tả rõ nhất – châu quang bảo khí! (quý giá rực rỡ)
Diệp Khuynh nghĩ thầm, Bình Dương Công chúa ra tay quả nhiên hào phóng, ngay cả trang sức hai cung nữ đeo cũng so được với các tiểu chủ tử trong cung.
Tầm mắt nàng rơi xuống phía sau hai nha hoàn, đồng tử khẽ co lại, không đúng, Bình Dương Công chúa là Hoàng thân, cung nữ thái giám bên người ăn mặc đều theo lệ thường, đội nhân mã này tuy người người ăn mặc phú quý, mà không phải thủ hạ của Bình Dương Công chúa!
Diệp Khuynh thấy hai nha hoàn chỉ huy đội người này làm việc, chuyển vài tấm chiếu trúc đi, lại đặt vào hai chiếc sạp thấp lại, nàng vui mừng quá đỗi – sạp thấp nghiễm nhiên là giường quý phi phiên bản nhỏ, cao hơn mặt đất một khoảng, lại có chỗ tựa lưng, ngồi thoải mái hơn nhiều.
Nàng lập tức thấu lên, cười tỉm tìm nói với nha hoàn mặc dương điệp quần xanh lục: “Vị đại tỷ này, tiểu sinh có lễ, xin hỏi chỗ này dành cho người phương nào?”
Nha hoàn kia sửng sốt, thấy rõ ràng Diệp Khuynh ăn mặc trang điểm mới che miệng cười khẽ: “Cô nương nhà ai mà bướng bỉnh thế này, còn lấy áo thư sinh ra mặc.”
Diệp Khuynh khụ hai tiếng, giật mình, nhớ tới Phó Giáo úy thủ hạ Lâm Đống, cố ý đùa nàng, gấp quạt lại, chắp tay vái chào: “Tiểu sinh năm nay vừa tròn mười tám, chưa hôn phối, nhà có ruộng rốt vài mẫu, không biết cô nương xuân xanh bao nhiêu, nhà tại nơi nào, trong nhà có ai?”
Nha hoàn váy xanh lục cùng với nha hoàn còn lại cười ha ha: “Dáng vẻ cô nương rất giống một tên ngốc chúng ta quen, tên ngốc kia cứ thấy cô nương trẻ tuổi là chạy tới nói mấy câu này —“
Diệp Khuynh cười, xem ra Phó Giáo úy đúng là tiếng xấu lan xa, nàng cố ý nói tiếp: “Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là đồ cưới của cô nương bao nhiêu —“
Hai nha hoàn kia cười thành một đoàn, ngay cả Diệp Như cũng phì cười, ôm bụng ngửa tới ngửa lui, “Đại, Đại tỷ, hôm nay muội mới biết tỷ hài hước thế này, khụ khụ, muội không được —“
Nha hoàn quần áo xanh biếc cười đủ, duỗi tay gõ lên trán Diệp Khuynh, trêu tức: “Cô nương trêu đùa mà vẫn hơn hẳn tên ngốc kia.”
Dừng lại, nàng cười đáp: “Không dối gạt cô nương, chủ nhân chúng ta chính là lão Thái quân phủ Hộ Quốc Tướng quân này, cô nương gọi Lâm lão phu nhân là được, lão phu nhân thường ngày không để ý tục sự, hôm nay đến tham gia náo nhiệt, bởi vì tuổi lớn, không ngồi được chiếu trúc, cho nên mới chuyển hai chiếc sạp thấp này lại.”
Diệp Khuynh vui vẻ, từ bố cục toàn phủ đã nhìn ra, Lâm lão Thái quân và Lâm phu nhân xưa nay không hợp, sạp thấp đương nhiên không phải chuẩn bị cho Lâm phu nhân, Lâm phủ lại không có nữ quyến khác, Lâm lão phu nhân dùng một chiếc, chiếc còn lại tất nhiên bỏ không.
Diệp Khuynh lập tức cười tủm tỉm mở miệng: “Tiểu sinh xưa nay không thích ngồi xếp bằng, hai vị tỷ tỷ có thể cho chút phương tiện được không, để ta cũng ngồi một chiếc sạp thấp?”
Thiếu nữ quần áo xanh lục lộ ra vẻ do dự, thiếu nữ còn lại kéo tay áo nàng, hai cô nương thầm thì một phen, Diệp Khuynh nghiêng tai lắng nghe, cái gì mà tôn thiếu gia, cái gì tôn thiếu phu nhân, lại có từ hôn, hôn sự khó làm linh tinh.
Một lát sau, hai nha hoàn thương nghị xong xuôi, quay lại, nha hoàn quần áo xanh lục hơi cong gối, do dự mở miệng: “Thật không dám giấu, chỗ ngồi này là lão Thái quân chuẩn bị dành cho cô nương người thích, nếu cô nương ngồi vào cũng không sao, có điều không được nói là chúng nô tỳ cho phép, chỉ nói cô nương tự mình ngồi, như vậy được không?”
Từ đôi ba câu hai người nói, cùng với lời giải thích của cô nương xanh lục, Diệp Khuynh đã hiểu ra ngọn nguồn sự tình —
Sạp thấp tổng cộng hai chiếc, một chiếc lão Thái quân bản thân mình ngồi, chiếc còn lại chắc hẳn để cho cháu dâu bà nhìn trúng, nếu có cô nương bà thích thì kêu nàng ngồi gần để xem cẩn thận hơn.
Có điều Lâm Đống vừa mới từ hôn trên ngự điện, phỏng chừng hiện tại tìm đối tượng hôn phối khả năng không lớn, chỗ Hiển Khánh đế đã không qua được, không cẩn thận là tội khi quân, hai nha hoàn cũng nhìn thấu điểm này cho nên mới tự tiện quyết định.
Diệp Khuynh nghe huyền ca hiểu nhã ý, lập tức cười: “Vậy đa tạ hai vị cô nương, thật ra sạp thấp lớn như vậy, nếu Lâm lão Thái quân thích cô nương nào, mời nàng ấy ngồi cùng sạp, chẳng lẽ không thân cận hơn?”
Thiếu nữ xanh lục liếc mắt với đồng bạn, lo lắng ở đáy mắt biến mất, nàng vui mừng nói: “Cô nương nói rất đúng, thật ra lão phu nhân rất thích những người như cô nương.”
Giọng nói nhỏ hơn, thiếu nữ xanh lục tiếp tục cất lời: “Cô nương không ngại hoạt bát một chút, hào phóng một chút, dỗ lão phu nhân vui vẻ, không thiếu được ưu việt!”
Diệp Khuynh có thâm ý nhìn trâm phượng ngậm ngọc trên tóc thiếu nữ xanh lục, cười đáp: “Đa tạ cô nương chỉ điểm, tiểu sinh bên này có lễ.”
Dừng lại, Diệp Khuynh nói tiếp: “Khụ, đồ cưới cô nương cho dù ít một chút cũng không sao.”
Thiếu nữ xanh lục cùng đồng bạn lại cười thành đoàn, thấy hạ nhân bên cạnh đã bố trí thỏa đáng, vẫy tay với Diệp khuynh, cáo từ rời đi, mờ ẩn còn nghe thấy tiếng hai người thảo luận: “Cô nương kia thật thú vị.” “Nếu nàng được lão thái thái cùng phu nhân đồng thời coi trọng, sính cho tôn thiếu gia thì tốt rồi.” “Haiz, lão phu nhân chỉ thích đối đầu với phu nhân, ngươi cũng không phải không biết.”
Hai thiếu nữ nhất tề than thở, tiếng thảo luận dần dần bay xa.
Diệp Khuynh phe phẩy quạt, nghĩ thầm, nếu Lâm lão phu nhân biết ngồi bên cạnh bà là người cháu dâu vô duyên bị từ hôn, không biết biểu cảm sẽ thế nào, tưởng tượng đã cảm thấy phấn khích.
Diệp Khuynh quay đầu cười nói với Diệp Như: “Đi thôi, chúng ta chiếm chỗ trước.”
Diệp Như cũng vô cùng mừng rỡ, khen thật tâm: “Đại tỷ thật lợi hại.”
Diệp Khuynh cười không nói, hai người cùng ngồi xuống sạp thấp, thời gian trôi qua, lục tục có cô nương đi lại, thấy Diệp Vân xuất hiện, Diệp Như vội vàng vẫy tay, gọi nàng cùng đến ngồi.
Diệp Vân ngạc nhiên xem sạp thấp hai người ngồi, mở miệng hỏi: “Cái này từ đâu đến?”
Diệp Như dương dương tự đắc khoe: “Muội với Đại tỷ đến sớm nên chiếm trước.”
Các cô nương xung quanh nghe vậy, nhất tề nhìn lại, khinh thường trong mắt càng tăng thêm.
Diệp Vân hừ nhẹ một tiếng, giải thích, hóa ra chiếc thuyền các nàng cũng xuất hiện vấn đề giống thuyền Diệp Khuynh, có hai cô nương mặc áo sam màu nguyệt bạch trùng với màu bình phong bên ngoài.
Vốn tưởng rằng là chất liệu lưu hành năm nay, ai ngờ Công chúa Bình Dương tung ra danh tác như thế.
Vì biểu lộ nghĩa khí, các cô nương đều canh giữ bên cạnh hai cô nương mặc áo màu nguyệt bạch, tỏ vẻ kiên quyết không xuống thuyền.
Nói tới đây Diệp Vân không cho là đúng nhướng mi: “Một đám rõ ràng đều muốn rời thuyền mà còn liều chống đối, nếu không phải Lâm phu nhân sai người đến chỉ điểm, sợ rằng vẫn còn đang canh thủ cơ!”
Trong lúc ba tỷ muội nói chuyện, bàn bên xung quanh lục tục ngồi đầy người, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo, thấy hai đội nhân mã đồng thời đến, một đội tiểu sam thanh y, trên áo sam thêu tùng trúc mai, một đội lăng la tơ lụa, phú quý ngập mắt.
Hồng Tụ hơi khom người, nhẹ giọng nói với Lâm phu nhân ngồi trong kiệu: “Phu nhân, là tòa giá của lão phu nhân.”
Lâm phu nhân cắn răng, lão bà bảo thủ này, lần nào cũng vậy, rõ ràng hai người có thể tính lệch thời gian đến, mà cứ muốn tranh đường với mình, nếu không bà làm sao phải xây thêm một đường nữa trong phủ!
Lâm phu nhân nâng bàn tay vén mành, hạ cỗ kiệu, cung kính đi tới đội ngũ còn lại, đứng ổn định trước nhuyễn kiệu thanh lam, dịu dàng nói: “Con dâu mời mẹ chồng đi trước.”
Lâm lão Thái quân không thèm liếc bà, nàng dâu quản sự bên cạnh vung tay lên, cỗ kiệu trực tiếp đi thẳng về phía bình phong.
Lâm phu nhân thấy cỗ kiệu của Lâm lão Thái quân đã đi vào bình phong mới xoay người, bước chân như gió về tới kiệu mình, Hồng Tụ sớm chuẩn bị nâng một khay quạt xếp lên, Lâm phu nhân tùy tiện cầm một chiếc, nghiến răng nghiến lợi xé, liên tục xé hỏng năm cây quạt cơn giận trong lòng bà mới tính thuận xuống.
Hồng Tụ vung tay lên, cỗ kiệu một lần nữa đi tiếp.
Tòa giá Lâm lão phu nhân vừa tiến vào, phần đông khuê tú ào ào đứng dậy, Diệp Khuynh cũng tò mò xem phía trước, Lâm lão phu nhân này gả vào Lâm phủ vài chục năm, mà nàng chưa một lần gặp qua, nói không hiếu kỳ là giả, đáng tiếc mỗi lần hỏi Lâm Giác, hắn đều cười không nói, hình như có gì khó khăn, khiến Diệp Khuynh càng thêm tò mò, cuối cùng thậm chí không tiếc dùng ý chỉ Hoàng Thái hậu tuyên Lâm lão phu nhân tiến cung, đáng tiếc bị người ta mượn cớ ốm cự tuyệt.
Rất nhanh cỗ kiệu dừng trước sạp thấp, thiếu nữ xanh lục vừa rồi đáp lời Diệp Khuynh tiến lên, cẩn thận nhấc mành kiệu, một chiếc giày thêu xuất hiện trong mắt mọi người.
Giày thêu không lớn lại gắn đầy trân châu, cảnh tượng xa hoa, theo chiếc giày thêu này đặt xuống đất, chủ nhân chiếc giày rốt cuộc xuất hiện trong tầm nhìn Diệp Khuynh.
Đó là một lão phụ nhân hơi béo, mặt mày đoan trang, mặc áo sam thêu hai chữ phúc thọ bằng chỉ vàng chỉ bạc, trên đầu buộc đai, đai buộc đầu gắn một viên huyết thạch cực đại, cổ đeo chuỗi dài hạt châu san hô vừa to vừa tròn, đầy đủ một trăm hạt.
Trang sức trên người lão phụ nhân không tính nhiều mà thứ nào cũng là tinh phẩm hiếm thấy, xem toàn thân, chỉ có bốn chữ đủ để hình dung – phú quý áp người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.