Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 132: Đã Trở Lại

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

16/06/2021

Nếu nói Du Hạo Nam dùng một từ để hình dung bữa cơm này thì nhất định chính là nghẹn ở họng.

Tả Ninh ăn càng vui vẻ, biểu hiện càng nhẹ nhàng, trong lòng hắn càng khó chịu.

Lúc trước khi nhìn thấy Tả Ninh, hắn sợ nhất chính là cô hận hắn, không chịu tha thứ cho hắn.

Nhưng hôm nay, ngược lại hắn đặc biệt hy vọng Tả Ninh có thể bố thí cho hắn một chút hận ý, cho dù chỉ là một chút oán hận hay trách cứ, thì ít nhất hắn cũng có thể giải thích, hắn ở trong lòng cô còn có một vị trí nhỏ.

Nhưng mà cô có thể ngồi đối diện với hắn cùng hắn bình tĩnh nói chuyện phiếm, có thể cười với hắn, thậm chí ngẫu nhiên còn mở miệng trêu chọc. Chỉ có điều trong đó không hề có oán, không có hận càng không có tình yêu.

Cô chỉ xem hắn như một người bạn ngày xưa, hoặc là ngay cả tư cách làm bạn bè cũng không có, mà chỉ là một người có quen biết mà thôi.

Ăn cơm trưa xong, người giúp việc thu dọn nhà ở, Tả Ninh ngồi trêи sô pha nhàn nhã ăn trái cây, Du Hạo Nam lại đến cọ cọ bên người cô ngồi xuống, cười nói lấy lòng: "Ninh Ninh, không phải em vẫn muốn mua biệt thự hoa sen khê bạn sao? Đợi khi anh trở về liền đem biệt thự đó sang tên cho em được không?"

"Nhưng bây giờ em không muốn biệt thự kia nữa, bởi vì em đã không còn chấp nhất."

Nhìn nam nhân có chút thất vọng, Tả Ninh thấp thấp thở dài một tiếng: "Du Hạo Nam, anh không cảm thấy anh vẫn luôn nhớ thương Tả Ninh 18 tuổi kia cũng là một chấp nhất rất vô vị sao? Nếu anh thật sự yêu cô ấy, thì cho dù mười bảy năm sau cô ấy mới một lần nữa xuất hiện bên cạnh anh, anh cũng nên nhận ra cô ấy mới đúng, nhưng anh đến cô ấy là ai anh cũng không xác định rõ, như vậy...... Anh cho rằng đó là yêu sao?"

"Mặc kệ khi đó có phải chấp nhất hay không, nhưng anh xác định tình yêu đó anh đã bỏ, hiện tại bên người anh là Tả Ninh 25 tuổi."

Tả Ninh cười khẽ lắc lắc đầu: "Nhưng mà, em hiện tại 27, không phải bộ dáng 18 tuổi anh nhớ thương, cũng không phải Tả Ninh 25 tuổi luôn làm ra vẻ rối rắm."

Thấy hắn còn muốn nói gì nữa, Tả Ninh dứt khoát quay sang nói chuyện với Văn Khải An: "Buổi tối em muốn ăn cá hấp, có thể nói đầu bếp chuẩn bị một chút không?"

Văn Khải An gật gật đầu: "Còn muốn ăn cái gì, đều có thể nói ông ấy làm."

"Không có, hơi mệt, muốn đi ngủ trưa một lát."

Tả Ninh ngáp một cái đi về phòng của Văn Khải An, hai nam nhân cũng không quấy rầy cô, nhưng khi đến chạng vạng vẫn chưa thấy cô rời giường.

Văn Khải An cảm thấy không thích hợp, mở cửa phòng ra mới nhìn thấy, bên trong làm gì có bóng dáng của cô? Ngay cả chăn cũng đã lạnh, phỏng chừng cô đã rời đi rất lâu rồi.



Cũng thẳng đến lúc này hắn mới nhớ, buổi chiều có một khoảng thời gian, Du Hạo Nam ở trong thư phòng họp hội nghị với nhân viên qua video, còn hắn vì bị đổ cả phê nên mới đi vào phòng tắm.

Tả Ninh đại khái là lặng lẽ rời đi lúc đó, bọn họ cư nhiên bởi vì cô cố ý nói muốn ăn cơm chiều, vậy nên thật sự không nghĩ tới cô sẽ rời đi.

Chỉ có duy nhất một điều chính là lần này Tả Ninh trả lời WeChat của hắn.

Văn Khải An: Em đi đâu?

Tả Ninh: Tiếp tục lữ hành tìm cảm hứng. Xin lỗi, rời đi khi không nói với các anh.

Chỉ cần cô nguyện ý trả lời WeChat của hắn, vậy không phải lo lắng. Văn Khải An chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình như vậy.

Đều nói rất nhiều nam nhân rút căn vô tình, Tả Ninh cảm thấy tính chất của bản thân hiện tại cũng không sai biệt lắm, ngủ xong không phụ trách, vỗ vỗ ʍôиɠ liền chạy lấy người, cũng không biết như vậy có phải bị gọi tra nữ hay không?

Nhưng như vậy thì tính là gì? Cho dù thật sự sẽ có người tới chỉ thẳng vào mặt cô mắng to cô cũng không để ý.

Vậy nên cô một lần nữa lên đường, tìm một huyện nhỏ có phong cảnh không tệ lắm ở lại, bắt đầu hoàn thành tiểu thuyết vừa nảy ra trong đầu cô.

Ngay từ đầu viết tiểu thuyết, ngược lại không phải vì kiếm tiền, chỉ đơn thuần dùng chữ ghi lại khoảng thời gian vui vẻ lúc trước ở Giang gia, lừa mình dối người để bản thân sa vào trong đó, tìm được một chút an ủi.

Sau khi bệnh trầm cảm dần dần được chữa khỏi, cô lại chấp nhất với việc kiếm tiền mua biệt thự kia, vậy nên mới không biết ngày đêm gõ chữ, thành một tác giả cần mẫn nhất trong miệng độc giả.

Hiện giờ, cô cái gì cũng không còn chấp nhất, sáng tác đối với cô chỉ đơn thuần là hứng thú yêu thích, mà hứng thú này còn mang đến cho cô thu nhập không tồi, để cô cũng đủ tư cách hưởng thụ sinh hoạt tư bản, ngược lại là một tuần hoàn khá tốt.

Đã hơn một năm nay, cô đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết mà lúc trước đã nói với Du Hạo Nam vốn dĩ lấy bối cảnh thời đại Chiến Quốc, chỉ là không sắp xếp viết với phát biểu mà chỉ để bản thảo tồn lên.

Cô muốn nếm thử một cái mới, chính là bỏ những ý kiến của độc giả ra, tất cả chỉ làm theo suy nghĩ của mình.

Trong dĩ vãng cô luôn không đủ quyết đoán, nhịn không được đi xem đánh giá của người đọc, hướng đi của cốt truyện cũng không tự chủ được mà chịu ảnh hưởng của người đọc. Nhưng bây giờ, cô muốn viết cái gì sẽ viết cái đó, bất luận người khác khen hay chê cô cũng không để ý.

Ở huyện nhỏ này gần một tháng, một ngày khi viết đến cừu hận của nam chính đi vào quá khứ, cô đột nhiên kẹt văn, viết như thế nào cũng thấy không thích hợp.



Trong lúc vô tình lại nhấn gọi cho một người, nhìn đến ba chữ "Cảnh sát Doãn", ngược lại đột nhiên khiến cô sửng sốt một chút.

Đây là người mà trước kia cô còn dùng số điện thoại cũ cho cô, sau khi đổi số điện thoại mới, cô vẫn nhịn không được mà giữ lại số điện thoại của người này.

Sau khi điện thoại được kết nối, phía đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nam tính hoà ái: "Xin chào."

"Cảnh sát Doãn, tôi là Tả Ninh, chính là người hai năm trước đã liên hệ cho ông để cho Trịnh Thành Hoa được phóng thích chữa bệnh."

Đối phương rõ ràng sửng sốt vài giây: "Tả tiểu thư? Vậy ngài hiện tại......"

"Ông ta còn sống không?" Trong miệng hỏi như vậy, nhưng đáp án kỳ thật đã khẳng định, nếu người kia đã chết, tất nhiên báo chí sẽ đưa tin.

"Còn sống, nhưng mà nghe nói tình trạng không được tốt lắm, hẳn là không còn sống được bao lâu."

Tả Ninh vẫn phải trở về thành phố S, ngồi phi cơ liền đến một nơi gọi là " Bệnh viện trạm giam trung tâm", bởi vì là đi thăm tù nhân nên không tránh được việc phải xử lý rất nhiều thủ tục.

Chờ đến khi cô đi theo nhân viên công tác đến khu nằm viện mới phát hiện ở bên ngoài cửa đã có người đứng chờ.

Phương Kinh Luân mặc một thân âu phục màu đen, cả người nhìn qua so với lần trước gặp mặt hình như thành thục hơn một chút, nhìn thấy Tả Ninh, hắn rất tự nhiên tiến lên: "Đã trở lại?"

"Sao anh lại biết em ở chỗ này?"

"Nhà của anh là bệnh viện tư nhân, là đồng ngành nên ít nhiều cũng có chút lui tới bệnh viện bên này. Vừa vặn anh có quen biết vài người bên trong này, làm phiền bọn họ, nếu em tới, trước phải báo cho anh biết trước tiên."

"Làm sao anh có thể khẳng định em sẽ đến đây gặp Trịnh Thành Hoa?"

"Không có cách nào khẳng định, nhưng cũng xem như có cái khả năng này." Phương Kinh Luân đi ra phía trước gắt gao nắm chặt tay cô, "Đi thôi, anh đi cùng em đến gặp ông ta, anh cũng đã làm thủ tục thỏa đáng."

Nếu là lúc trước, Tả Ninh xác thật cần một người đi cùng cô, thậm chí cho dù có người đi cùng, cô cũng không muốn thấy người kia.

Nhưng hôm nay, cô tự mình đã có thể thản nhiên đối mặt, nhưng nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, cô cũng không cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook