Chương 133: Chính Thức Theo Đuổi
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
16/06/2021
Trong phòng bệnh, người kia đã từng là một đại lão một tay che trời ở thành phố S, bây giờ đầu tóc đã sớm thành màu hoa râm, bộ mặt già nua, nhìn còn già hơn tuổi thật đến mười tuổi.
Trịnh Thành Hoa đã sớm biết Tả Ninh muốn đến, nhưng thật sự nhìn thấy trêи mặt ông ta vẫn kinh ngạc, biểu tình cũng rất phức tạp.
Khuôn mặt Tả Ninh không chút biểu tình nhìn ông ta: "Không phải hai năm trước ông muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi tới rồi, có cái gì muốn nói, nói đi."
Trịnh Thành Hoa giật giật cánh môi trắng bệch, thân mình khẽ run, cuối cùng một câu cũng nói không nên lời.
Tả Ninh khẽ cười một tiếng: "Bất luận là trọng ngục giam hay là bệnh viện hẳn là đều có TV đi? Lúc trước tôi bởi vì ông mà lên tin tức, bị phóng viên hỏi rất nhiều vấn đề, ông nhìn thấy không? Cảm giác như thế nào?"
Trịnh Thành Hoa vẫn một bộ muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm cô, nhưng không biết là do cảm xúc quá mức kϊƈɦ động hay là bệnh tình quá mức nghiêm trọng, trong miệng một nửa âm thanh cũng không phát ra được.
"Hai năm trước, cảnh sát Doãn gọi điện thoại cho tôi nói ông có tư cách xin phóng thích để chữa bệnh, cố ý gọi xin ý kiến của tôi. Lúc ấy tôi cảm thấy đặc biệt buồn cười, bất luận là bọn họ muốn liên hệ cho người thân nào của ông cũng không nên liên hệ với tôi chứ, không phải sao?"
Lại nhìn chằm chằm cô hồi lâu, từ trong cổ họng khô khốc của Trịnh Thành Hoa mới chậm rãi phun ra mấy chữ: "Đối...... Không dậy nổi......"
Tả Ninh nhịn không được cười nhạo một tiếng: "Ông không cảm thấy mấy chữ này không hề có ý nghĩa gì sao? Trịnh Thành Hoa, nếu như không phải ông bị bắt vào tù, nếu không phải ông mắc bệnh nặng, tuỳ thời đều có khả năng sẽ chết, liệu ông có nghĩ đến còn có một đứa con gái là tôi hay không?"
Thấy trêи mặt ông ta đều là vẻ thống khổ, khuôn mặt Tả Ninh lại không hề nhúc nhích, tiếp tục nói: "Khi còn nhỏ, tôi đi giày rách tung toé đi học, bị các bạn học nhạo báng, nói tôi không chỉ là con hoang không có cha mà còn nói tôi lớn lên ở đống rác. Tôi đã trốn trong WC khóc suốt một tiết, buổi tối về nhà lại nhìn thấy trong tin tức nơi nơi đều là ông chỉ điểm giang sơm, khí phách hăng hái.
Tôi hỏi Tả Thục Viện, vì sao người cha thân sinh của tôi có địa vì như vậy, có tiền như vậy, lại cố tình không cho tôi một cái gì. Ông biết bà ta trả lời tôi thế nào không? Bà ta hung hăng tát tôi một cái, cảnh cáo tôi không được nhắc lại người trêи TV kia. Bà ta nói, nếu để người khác biết được thân thế của tôi sẽ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông, ông sẽ khiến hai mẹ con tôi không sống nổi."
Nghe cô nói tới đây, Phương Kinh Luân lại đem tay cô nắm chặt thêm vài phần, nhưng Tả Ninh cũng chỉ quay đầu cười cười với hắn, trong mắt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
"Khi còn nhỏ, tôi thật sự quá ngu xuẩn, cư nhiên lại ngu ngốc đến mức nghĩ hết mọi cách đi tìm ông, nhưng kết quả thì sao? Ông đem nhưng thân tình mà tôi chờ mong phá tan thành từng mảnh, còn bởi vì Tả Thục Viện tiết lộ thân phận của ông cho tôi, hai mẹ con tôi thật sự thiếu chút nữa đã sống không nổi.
Còn nhớ khi đó tôi mong ngóng ông nhận tôi là con gái, ông đã nói gì với tôi không? Ông nói, dựa theo quy tắc, tôi không được sinh ra đời. Đồng dạng, ông sống hay chết cũng không liên quan đến tôi."
Nhìn nam nhân trêи giường bện cơ thể đã phát run, Tả Ninh tiếp tục cười vân đạm phong khinh: "Hai năm trước, tôi cự tuyệt giúp ông xin giấy ký tên, cũng cự tuyệt giúp ông trả gánh nặng phí phóng thích chữa bệnh, cho đến hôm nay tôi cũng chưa thấy hối hận. Điều duy nhất tôi không nghĩ tới chính là, ông cư nhiên có thể chống chọi đến bây giờ.
Nhưng mà ngẫm lại, cũng nên để ông tồn tại mới đúng, nếu chết thì quá thống kɧօáϊ, mọi chuyện liền xong hết. Nhưng nếu sống, ông mới có thể chính tai nghe được tin tức con trai lớn chết ở trong ngục, cũng mới có thể biết, cô con gái trước kia được ông sủng ái có thừa, sau khi ra tù căn bản không quan tâm sống chết của ông.
Kỳ thật cùng bọn họ đối lập, tôi thật ra cảm thấy nên cảm ơn ông, cảm ơn ông không nhận tôi, cảm ơn ông đã để cho tôi ăn nhiều đau khổ như vậy từ nhỏ. Nếu không có như vậy, nói không chừng tôi cũng không khác gì những người kia, dưới sự sủng ái của ông làm xằng làm bậy, cuối cùng lại cùng ông vào ngồi trong nhà tù lạnh băng.
Trịnh Thành Hoa, nếu ông muốn gặp tôi, chỉ muốn xin lỗi tôi, muốn cho tôi không hận ông, vậy tôi đây có thể nói với ông, tôi xác thật không hận ông, bởi vì ông không xứng đáng để tôi láng phí tình cảm, ông với tôi chỉ có thể xem như người xa lạ, một người xa lạ cho dù đã chết, tôi cũng sẽ không hỏi một câu.
Nếu ông muốn nghe tôi gọi ông một tiếng ba ba, vậy thì càng đừng mơ mộng, đời này của tôi chỉ có một người ba, ông ấy tên Giang Đông Hải, cũng chỉ có một người mẹ, bà ấy tên Phùng Lam. Ông với Tả Thục Viện đều không xứng đáng."
Nghe được câu cuối cùng, người nằm trêи giường bệnh chậm rãi nhắm mắt, từ khoé mắt chảy xuống một giọt nước mắt.
Nhưng giọt lệ này, không thể hoà tan được trái tim của Tả Ninh.
"Tôi biết ông phóng thích chữa bệnh phải cần đến phí trị liệu, những tiền đó, tôi xác thật có thể bỏ ra, nhưng tôi cảm thấy dùng trêи người ông không hề đáng giá. Vậy nên tôi sẽ dùng gấp mười lần số tiền đó quyên góp cho các vùng quê trêи núi xây dừng trường học. Đợi sau khi ông chết, tôi cũng sẽ không mua đất làm mộ cho ông, nhưng tôi sẽ đem số tiền đó đưa đến cho những nơi cần. Những việc này, ông có thể xem như tôi giúp ông tích đức, cũng coi như là tôi cảm ơn ông đã cũng cấp một giọt tinh tử để tôi có thể xuất hiện trêи đời này."
Bầu trời bên ngoài bên viện là một mảnh xanh thẳm, gió thổi nhẹ qua, khiến cả người sảng kɧօáϊ.
Tả Ninh nhìn Phương Kinh Luân vẫn luôn cầm chặt lấy tay cô, thần sắc còn khẩn trương hơn cả cô, thấp giọng cười: "Anh không phải là bác sĩ tâm lý sao? Đến tột cùng em có chuyện hay không anh không nhìn ra sao? Làm gì mà khẩn trương như vậy?"
Phương Kinh Luân cũng cười: "Anh cũng không biết, giống như chỉ cần đề cập đến em, một chút tri thức chuyên nghiệp của anh đều không dùng được."
"Em thật sự không có việc gì, tới gặp ông ta, chỉ là muốn xác minh cho bản thân, em thật sự đã buông xuống. Kết quả anh cũng nhìn thấy rồi, cho dù đứng ở trước mặt ông ta, trong lòng em thật sự rất bình tĩnh."
Yên lặng nhìn cô hồi lâu, Phương Kinh Luân mới nói: "Nếu trạng thái tâm lí tốt như vậy, anh hỏi em một vấn đề được không?"
"Vấn đề gì?"
"Nếu bây giờ anh nói anh muốn tiếp tục theo đuổi em, liệu có đem đến áp lực cho em như khi còn học đại học không?"
"A?"
"Được anh đã biết, anh là bác sĩ tâm lý, từ phản ứng của em, anh có thể chẩn được bệnh, đáp án là sẽ không. Vậy nên Tả Ninh em nghe cho kỹ đây, từ giờ trở đi, anh muốn một lần nữa chính thức theo đuổi em. Anh không hy vọng em chỉ vì cảm kϊƈɦ năm đó anh giúp em mà lựa chọn ở bên anh, nhưng anh cũng sẽ không vì bất kỳ lý do cự tuyệt nào của em mà từ bỏ."
Tả Ninh vẻ mặt mộng bức, như thế này là thao tác gì? Cô chẳng qua chỉ sửng sốt một chút nhất thời không phản ứng kịp, hắn lại có thể chẩn bệnh ra nhiều thứ như vậy?
"Phương Kinh Luân......"
Lời nói còn chưa dứt lời, hắn đã kéo cô ôm vào ngực: "Năm đó, vì không muốn ảnh hưởng đến bệnh tình của em, anh mới phải lựa chọn rời đi. Về nước hai năm trước, bởi vì anh do dự tự cho mình là đúng, anh lại từ bỏ em một lần, kết quả lại làm anh không tìm thấy em. Bây giờ thật vất vả mới có thể gặp lại, mặc kệ em dùng lý do gì để đẩy anh ra, mặc kệ bên cạnh em có bao nhiêu nam nhân anh cũng sẽ không buông tay."
Trịnh Thành Hoa đã sớm biết Tả Ninh muốn đến, nhưng thật sự nhìn thấy trêи mặt ông ta vẫn kinh ngạc, biểu tình cũng rất phức tạp.
Khuôn mặt Tả Ninh không chút biểu tình nhìn ông ta: "Không phải hai năm trước ông muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi tới rồi, có cái gì muốn nói, nói đi."
Trịnh Thành Hoa giật giật cánh môi trắng bệch, thân mình khẽ run, cuối cùng một câu cũng nói không nên lời.
Tả Ninh khẽ cười một tiếng: "Bất luận là trọng ngục giam hay là bệnh viện hẳn là đều có TV đi? Lúc trước tôi bởi vì ông mà lên tin tức, bị phóng viên hỏi rất nhiều vấn đề, ông nhìn thấy không? Cảm giác như thế nào?"
Trịnh Thành Hoa vẫn một bộ muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm cô, nhưng không biết là do cảm xúc quá mức kϊƈɦ động hay là bệnh tình quá mức nghiêm trọng, trong miệng một nửa âm thanh cũng không phát ra được.
"Hai năm trước, cảnh sát Doãn gọi điện thoại cho tôi nói ông có tư cách xin phóng thích để chữa bệnh, cố ý gọi xin ý kiến của tôi. Lúc ấy tôi cảm thấy đặc biệt buồn cười, bất luận là bọn họ muốn liên hệ cho người thân nào của ông cũng không nên liên hệ với tôi chứ, không phải sao?"
Lại nhìn chằm chằm cô hồi lâu, từ trong cổ họng khô khốc của Trịnh Thành Hoa mới chậm rãi phun ra mấy chữ: "Đối...... Không dậy nổi......"
Tả Ninh nhịn không được cười nhạo một tiếng: "Ông không cảm thấy mấy chữ này không hề có ý nghĩa gì sao? Trịnh Thành Hoa, nếu như không phải ông bị bắt vào tù, nếu không phải ông mắc bệnh nặng, tuỳ thời đều có khả năng sẽ chết, liệu ông có nghĩ đến còn có một đứa con gái là tôi hay không?"
Thấy trêи mặt ông ta đều là vẻ thống khổ, khuôn mặt Tả Ninh lại không hề nhúc nhích, tiếp tục nói: "Khi còn nhỏ, tôi đi giày rách tung toé đi học, bị các bạn học nhạo báng, nói tôi không chỉ là con hoang không có cha mà còn nói tôi lớn lên ở đống rác. Tôi đã trốn trong WC khóc suốt một tiết, buổi tối về nhà lại nhìn thấy trong tin tức nơi nơi đều là ông chỉ điểm giang sơm, khí phách hăng hái.
Tôi hỏi Tả Thục Viện, vì sao người cha thân sinh của tôi có địa vì như vậy, có tiền như vậy, lại cố tình không cho tôi một cái gì. Ông biết bà ta trả lời tôi thế nào không? Bà ta hung hăng tát tôi một cái, cảnh cáo tôi không được nhắc lại người trêи TV kia. Bà ta nói, nếu để người khác biết được thân thế của tôi sẽ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông, ông sẽ khiến hai mẹ con tôi không sống nổi."
Nghe cô nói tới đây, Phương Kinh Luân lại đem tay cô nắm chặt thêm vài phần, nhưng Tả Ninh cũng chỉ quay đầu cười cười với hắn, trong mắt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
"Khi còn nhỏ, tôi thật sự quá ngu xuẩn, cư nhiên lại ngu ngốc đến mức nghĩ hết mọi cách đi tìm ông, nhưng kết quả thì sao? Ông đem nhưng thân tình mà tôi chờ mong phá tan thành từng mảnh, còn bởi vì Tả Thục Viện tiết lộ thân phận của ông cho tôi, hai mẹ con tôi thật sự thiếu chút nữa đã sống không nổi.
Còn nhớ khi đó tôi mong ngóng ông nhận tôi là con gái, ông đã nói gì với tôi không? Ông nói, dựa theo quy tắc, tôi không được sinh ra đời. Đồng dạng, ông sống hay chết cũng không liên quan đến tôi."
Nhìn nam nhân trêи giường bện cơ thể đã phát run, Tả Ninh tiếp tục cười vân đạm phong khinh: "Hai năm trước, tôi cự tuyệt giúp ông xin giấy ký tên, cũng cự tuyệt giúp ông trả gánh nặng phí phóng thích chữa bệnh, cho đến hôm nay tôi cũng chưa thấy hối hận. Điều duy nhất tôi không nghĩ tới chính là, ông cư nhiên có thể chống chọi đến bây giờ.
Nhưng mà ngẫm lại, cũng nên để ông tồn tại mới đúng, nếu chết thì quá thống kɧօáϊ, mọi chuyện liền xong hết. Nhưng nếu sống, ông mới có thể chính tai nghe được tin tức con trai lớn chết ở trong ngục, cũng mới có thể biết, cô con gái trước kia được ông sủng ái có thừa, sau khi ra tù căn bản không quan tâm sống chết của ông.
Kỳ thật cùng bọn họ đối lập, tôi thật ra cảm thấy nên cảm ơn ông, cảm ơn ông không nhận tôi, cảm ơn ông đã để cho tôi ăn nhiều đau khổ như vậy từ nhỏ. Nếu không có như vậy, nói không chừng tôi cũng không khác gì những người kia, dưới sự sủng ái của ông làm xằng làm bậy, cuối cùng lại cùng ông vào ngồi trong nhà tù lạnh băng.
Trịnh Thành Hoa, nếu ông muốn gặp tôi, chỉ muốn xin lỗi tôi, muốn cho tôi không hận ông, vậy tôi đây có thể nói với ông, tôi xác thật không hận ông, bởi vì ông không xứng đáng để tôi láng phí tình cảm, ông với tôi chỉ có thể xem như người xa lạ, một người xa lạ cho dù đã chết, tôi cũng sẽ không hỏi một câu.
Nếu ông muốn nghe tôi gọi ông một tiếng ba ba, vậy thì càng đừng mơ mộng, đời này của tôi chỉ có một người ba, ông ấy tên Giang Đông Hải, cũng chỉ có một người mẹ, bà ấy tên Phùng Lam. Ông với Tả Thục Viện đều không xứng đáng."
Nghe được câu cuối cùng, người nằm trêи giường bệnh chậm rãi nhắm mắt, từ khoé mắt chảy xuống một giọt nước mắt.
Nhưng giọt lệ này, không thể hoà tan được trái tim của Tả Ninh.
"Tôi biết ông phóng thích chữa bệnh phải cần đến phí trị liệu, những tiền đó, tôi xác thật có thể bỏ ra, nhưng tôi cảm thấy dùng trêи người ông không hề đáng giá. Vậy nên tôi sẽ dùng gấp mười lần số tiền đó quyên góp cho các vùng quê trêи núi xây dừng trường học. Đợi sau khi ông chết, tôi cũng sẽ không mua đất làm mộ cho ông, nhưng tôi sẽ đem số tiền đó đưa đến cho những nơi cần. Những việc này, ông có thể xem như tôi giúp ông tích đức, cũng coi như là tôi cảm ơn ông đã cũng cấp một giọt tinh tử để tôi có thể xuất hiện trêи đời này."
Bầu trời bên ngoài bên viện là một mảnh xanh thẳm, gió thổi nhẹ qua, khiến cả người sảng kɧօáϊ.
Tả Ninh nhìn Phương Kinh Luân vẫn luôn cầm chặt lấy tay cô, thần sắc còn khẩn trương hơn cả cô, thấp giọng cười: "Anh không phải là bác sĩ tâm lý sao? Đến tột cùng em có chuyện hay không anh không nhìn ra sao? Làm gì mà khẩn trương như vậy?"
Phương Kinh Luân cũng cười: "Anh cũng không biết, giống như chỉ cần đề cập đến em, một chút tri thức chuyên nghiệp của anh đều không dùng được."
"Em thật sự không có việc gì, tới gặp ông ta, chỉ là muốn xác minh cho bản thân, em thật sự đã buông xuống. Kết quả anh cũng nhìn thấy rồi, cho dù đứng ở trước mặt ông ta, trong lòng em thật sự rất bình tĩnh."
Yên lặng nhìn cô hồi lâu, Phương Kinh Luân mới nói: "Nếu trạng thái tâm lí tốt như vậy, anh hỏi em một vấn đề được không?"
"Vấn đề gì?"
"Nếu bây giờ anh nói anh muốn tiếp tục theo đuổi em, liệu có đem đến áp lực cho em như khi còn học đại học không?"
"A?"
"Được anh đã biết, anh là bác sĩ tâm lý, từ phản ứng của em, anh có thể chẩn được bệnh, đáp án là sẽ không. Vậy nên Tả Ninh em nghe cho kỹ đây, từ giờ trở đi, anh muốn một lần nữa chính thức theo đuổi em. Anh không hy vọng em chỉ vì cảm kϊƈɦ năm đó anh giúp em mà lựa chọn ở bên anh, nhưng anh cũng sẽ không vì bất kỳ lý do cự tuyệt nào của em mà từ bỏ."
Tả Ninh vẻ mặt mộng bức, như thế này là thao tác gì? Cô chẳng qua chỉ sửng sốt một chút nhất thời không phản ứng kịp, hắn lại có thể chẩn bệnh ra nhiều thứ như vậy?
"Phương Kinh Luân......"
Lời nói còn chưa dứt lời, hắn đã kéo cô ôm vào ngực: "Năm đó, vì không muốn ảnh hưởng đến bệnh tình của em, anh mới phải lựa chọn rời đi. Về nước hai năm trước, bởi vì anh do dự tự cho mình là đúng, anh lại từ bỏ em một lần, kết quả lại làm anh không tìm thấy em. Bây giờ thật vất vả mới có thể gặp lại, mặc kệ em dùng lý do gì để đẩy anh ra, mặc kệ bên cạnh em có bao nhiêu nam nhân anh cũng sẽ không buông tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.