Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 130: Em Không Cần

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

14/06/2021

Vậy nên, anh muốn nói với em, em..... Tự xem bản thân là thế thân của chính mình sao?

Nghe Tả Ninh nói như vậy, Du Hạo Nam càng sốt ruột, hắn ngày thường làm việc quyết đoán, bày mưu tính kế, đâu có trải qua thời khắc càng vội càng loạn như thế này hắn không biết phải làm sao?

"Không phải, không phải thế thân, trước nay đều không phải thế thân. Ninh Ninh, anh chưa từng xem em là thế thân của bất kỳ ai, lúc trước để em ở bên anh không phải là bởi vì em giống ai, anh vẫn luôn rõ ràng em chính là Tả Ninh.

Ngày đó em hỏi anh có yêu em không, có thích em hay không, không phải vì anh xem em là thế thân mà không trả lời được, chỉ là từ trước đến giờ anh không biết cái gì gọi là tình yêu, cũng không biết cái gì gọi là sự yêu thích thuần tuý mà em nói.

Thực xin lỗi, anh không nên do dự, anh biết làm như vậy sẽ khiến em hiểu lầm làm em thương tâm, nhưng lúc ấy anh không muốn trả lời em cho có lệ, càng không muốn lừa dối em.

Khi anh không biết em chính là người mà anh vẫn luôn tìm kiếm kia, anh cũng đã có lựa chọn, anh chỉ cần em, không cần bất luận một người nào khác. Mặc kệ là em tóc dài hay tóc ngắn, mặc kệ em là thanh thuần hay cố ý làm ra những bộ dáng kia để kϊƈɦ thích anh, anh vẫn chỉ cần em.

Lúc sinh nhật Văn Niệm Tình, anh nói ra những lời đó không chỉ có vũ nhục em ở trước mặt mọi người còn hại em phải lầm vào nguy hiểm là anh đáng chết, là anh hỗn trướng. Em muốn hận anh như thế nào cũng được, muốn mắng anh đánh anh như thế nào cũng được, nhưng em không thể không tin anh, lời nói hôm nay của anh mỗi câu mỗi chữ đều là nói thật."

Nhìn mồ hôi trêи trán hắn lăn xuống cùng với khuôn mặt đầy vẻ nôn nóng, còn có thành khẩn trong ánh mắt, Tả Ninh trầm mặc một lát, mỉm cười nói: "Em tin anh, cũng không hận anh."

Cơ thể luôn căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, Du Hạo Nam đầu tiên là rất kinh hỉ nhưng ngay sau đó lại có chút không dám tin tưởng: "Em..... Em nói thật sao?"

"Đương nhiên là sự, nhưng mà......" Tả Ninh cười khẽ lắc đầu, "Du Hạo Nam, anh biết không? Lúc trước em thật sự quá sai, chỉ cần người khác quan tâm em một chút, em liền cảm động đến không kiềm chế được, hận không thể đem tất cả sự ấm áp đó nắm trong tay, nhưng lại nhịn không được sợ hãi nó sẽ biến mất, luôn lo được lo mất, luôn..... Làm ra vẻ rối rắm, thật sự đã sống quá mệt mỏi.

Hơn một năm này, em đột nhiên cẩn thận suy nghĩ, thứ mình muốn, tại sao luôn phải chờ đợi người khác bố thí? Em muốn có được ấm áp, muốn được bảo hộ, muốn có cảm giác an toàn, muốn rất nhiều rất nhiều sự yêu thương, muốn một gia đình thuộc về chính mình. Nhưng mà phàm là người khác cho đều có khả năng sẽ biến mất trong một ngày nào đó, em làm gì còn muốn khát cầu mà trông mong những cái đó?

Lúc trước khi được Giang gia nhận nuôi, em không phải cũng một mình sống mười hai năm sao, khó khăn như nào mà chưa trải qua, làm sao có thể được sống trong ấm áp 6 năm liền làm ra vẻ yếu ớt như vậy?

Cho nên, hiện tại, thực xin lỗi, cho dù anh có đem chính trái tim của mình móc ra đưa cho em, em cũng không cần, trái tim của ai, em cũng không cần."

Còn chưa kịp phục hồi tinh thần trong vui sướиɠ, Du Hạo Nam lại trúng một đòn nghiêm trọng. Hai vai của hắn lúc này đã bắt đầu phát run.

Hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều tình cảnh lúc gặp lại cô, nghĩ đến cô có khả năng sẽ sinh khí, nghĩ đến cô sẽ cho hắn một cái tát, nghĩ đến khả năng cô sẽ mắng hắn đánh hắn......



Hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần để cô quở trách, thậm chí là bị cô hận, cũng đã hạ quyết tâm, mặc kệ là đau khổ cầu xin cũng được hay lì lợm la ɭϊếʍ cũng thế, hắn đều phải lấy được sự tha thứ với tín nhiệm của cô.

Hiện giờ, cô dễ dàng nói không hận hắn như vậy, nói tin tưởng hắn, hắn lại không thể sung sướиɠ một chút nào, ngược lại trong lòng lại vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến tuyệt vọng.

Cô nói, cho dù hắn có móc trái tim của hắn ra đưa cho cô, cô cũng không cần.

Cô không cần.

Thần sắc Văn Khải An cũng phức tạp đứng ngốc lăng một chỗ, quay đầu nhìn Tả Ninh đứng gần trong gang tấc rồi lại đột nhiên cảm thấy cô cách hắn rất xa.

Nếu như vừa rồi, trong phòng này có hai nam nhân, còn có một người là người thắng, nhưng giờ phút này như vậy, hắn với Du Hạo Nam cũng không khác gì nhau, đều thất bại thảm hại.

Tả Ninh không muốn, đâu chỉ là trái tim của Du Hạo Nam.

Trái tim của Văn Khải An hắn cô cũng không cần.

Cũng như lúc cô ở dưới thân hắn, còn nói không muốn phụ trách hắn. Bây giờ, mặc dù người đã đứng ở trước mặt hắn, nhưng chỉ sợ cô cũng sẽ tuỳ thời rời đi, không vui không buồn mà rời đi.

"Du Hạo Nam, kỳ thật, giữa hai chúng ta, em cũng sai. Bây giờ nghe anh nói nhiều như vậy, lại cẩn thận suy ngẫm lại, nếu lúc đó chũng ta có thể bình tĩnh nói chuyện cùng nhau, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không giống như vậy. Anh quá kiêu ngạo, mà em cũng quá cố chấp, quá cực đoan, vậy cho nên chúng ta mới gây nên tổn thương cho nhau như vậy. Cũng may, tất cả đã sớm kết thúc, từ nay về sau, hai chúng ta ai đi đường nấy, anh bảo trọng."

Nhìn cô đi ra ban công điềm đạm gỡ quần áo của mình xuống, lại quay về phòng đóng cửa lại. Du Hạo Nam ngốc lăng một lúc lau mới đột nhiên xông lên dùng sức đập cửa: "Ninh Ninh, Ninh Ninh đều do anh, không trách em, trách anh quá ngốc, không nhận ra tình cảm của mình, cũng trách anh quá ngu xuẩn, rõ ràng là vì để ý em rồi lại dùng cách như vậy làm tổn thương em, em đừng như vậy được không? Ninh Ninh......"

Trong phòng không có bất luận tiếng đáp lại nào, Văn Khải An nhìn phương hướng kia một lát, đột nhiên cúi người nhặt lên một cái túi hắn vừa mới ném đi, từ huyền quan* cầm một chuỗi chìa khoá đi đến bên người Du Hạo Nam.

(*huyền quan: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.)

Mở cửa, bước vào, khóa trái, liền mạch lưu loát. Hắn với Tả Ninh ở trong phòng, còn Du Hạo Nam bị ngăn cách bên ngoài.



Tả Ninh đang thay quần áo ở bên trong, thấy Văn Khải An bước vào cũng không giật mình, chỉ liếc cái túi trong tay hắn: "Để em tự làm."

Văn Khải An không nghe cô nói, đi đến đè lên hai vai làm cô ngồi lên trêи giường, xốc váy cô lên cởi qυầи ɭót, lấy tăm bông với thuốc mỡ bên trong túi ra, trầm giọng nói: "Mở chân ra."

Lúc tận tình hoan ái Tả Ninh cũng chưa đỏ mặt, bây giờ nhìn hắn nghiêm trang ngồi xổm giữa hai chân mình, cô ngược lại cảm thấy có chút không tự nhiên.

Văn Khải An thấy cô không phản ứng, liền dùng tay của mình tách hai chân cô ra, bôi thuốc lên tăm bông, chậm rãi đưa đến miệng huyệt có chút sưng đỏ.

"Tê......" Cánh hoa mẫn cảm vừa mới bị tăm bông chạm vào, Tả Ninh liền hít một ngụm khí lạnh, cũng không biết là cảm thấy đau đớn nhiều hay là cảm thấy tê dại nhiều.

"Xin lỗi." Hắn thả nhẹ động tác, trong mắt đều là hối lỗi, "Tối hôm qua...... Anh quá thô lỗ."

Tả Ninh bĩu môi: "Là do em tự mình tìm."

Ngón tay nhẹ nhàng bẻ hai mảnh cánh hoa ra, hắn dùng tăm bông thâm nhập một đoạn, chậm rãi lăn qua nhục bích kiều nộn.

"Ân......" Thẹn thùng rêи rỉ mộ tiếng, Tả Ninh nhanh chóng cắn môi, nhưng hoa huyệt vẫn theo bản năng co rút lại một chút.

Yết hầu của Văn Khải An khẽ nhúc nhích, hô hấp cũng có vài phần hỗn loạn, nhưng vẫn thật cẩn thận bôi thuốc cho cô xong, giúp cô mặc lại qυầи ɭót, sửa sang lại quần áo.

Xem hắn vẻ mặt căng chặt của hắn, Tả Ninh lặng lẽ liếc nhìn xuống giữa háng hắn, phát hiện nơi đó sớm đã dựng thành một túp lều cao, liền nhịn không được cười nhẹ một tiếng: "Ngạnh? Làm sao mà ngạnh nhanh như vậy?"

Văn Khải An không để ý cô trêu chọc, chỉ ách giọng nói: "Bữa sáng mới mua vừa rồi đã bị quăng đổ, anh đưa em ra ngoài ăn."

Tả Ninh chỉ chỉ hạ thể hắn: "Anh xác định có thể cứ để như vậy ra ngoài?"

"Bình tĩnh một chút là được."

"Vậy anh có muốn..... Em giúp anh hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook