Chương 129: Mỗi Lần Đều Ngược Đời Như Vậy
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
14/06/2021
Nói cái gì mà không tìm đường chết sẽ không phải chết, cái này Tả Ninh thật sự tràn đầy cảm xúc.
Rõ ràng ngay từ đầu Văn Khải An, cho dù nghẹn tới cực điểm cũng nỗ lực khắc chế chiếu cô cảm nhận của cô.
Nhưng cố tình cô lại nhịn không được chọc hắn, kết quả cuối cùng chính là, cái người nhìn qua là một nam nhân văn nhã cấm ɖu͙ƈ kia hoàn toàn mất khống chế, giống như dã thú ở trong cơ thể cô đâm loạn, cho dù cô khóc lóc xin tha cũng không dừng lại, khiến cô trực tiếp ở dưới thân hắn mệt đến ngủ say.
Sáng sớm tỉnh lại, nam nhân kia không thấy bóng dáng, mà cả người cô vẫn bủn rủn, thậm chí nơi tư mật dưới bụng nhỏ cũng có chút đau đau, cô dùng tay bẻ ra mới thấy vừa hồng lại vừa sưng, tối qua thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng hết thảy, đều là cô tự tìm.
Giãy giụa đứng dậy, mở tủ quần áo ra cầm lấy kiện áo sơ mi trắng của hắn tròng lên trêи cơ thể trần trụi, Tả Ninh vừa mới đi ra phòng khách liền nhìn thấy quần áo đang phơi trêи ban công.
Tưởng tượng lại nam nhân kia giống như một văn vật chữa trị sư nghiêm túc lại cẩn thận giặt nội y cho mình, Tả Ninh nhịn không được cười nhẹ, hận lúc ấy không thể ở bên người hắn quan sát.
Mơ hồ nhớ lại tối hôm qua là Văn Khải An ôm cô đi phòng tắm tắm rửa, đáng tiếc cô quá mệt mỏi, không thấy được biểu tình của hắn ngay lúc đó, không biết có phải đem cô như một kiện văn vật cẩn thận xử lý hay không? Haizz, ngẫm lại đúng là một tiếc nuối lớn.
Vừa mới định ngồi xuống sô pha, ʍôиɠ lại truyền đến cảm giác đau đớn một chút, thảm trong phòng khách quá cứng, tối hôm qua ở trêи thảm làm hai lần, lúc ấy không có cảm giác, bây giờ ngược lại lại không chịu nổi.
Tả Ninh trở mình, trực tiếp nằm lên sô pha chơi điện thoại, vừa mở WeChat ra mới phát hiện cư nhiên nhiều thêm một bạn tốt, xem ra là Văn Khải An tối hôm qua nhân lúc cô ngủ thêm vào.
Hai mươi phút trước hắn còn gửi cho cô một tin nhắn: Dậy đừng chạy loạn, anh đi mua thuốc với bữa sáng cho em.
Vừa xem xong tin nhắn liền nghe thấy có tiếng người mở cửa, Tả Ninh cũng không quay đầu lại trêu chọc nói: "Xử nam vừa mới khai trai lại lâu không được ăn thịt thật là đáng sợ, phía dưới của em đều sưng lên rồi, anh nói xem nếu để mấy người bạn của anh biết anh ở trêи giường cuồng dã như vậy, bọn họ có thể kinh hãi đến rớt cằm không?"
Không nghe được trả lời, cô còn tưởng rằng người phía sau bị cô gọi là xử nam mà sinh khí, nhanh chóng tăng cường điệu lên: "Phía dưới của em thật sự đã sưng lên, cho dù anh không cao hứng cũng không thể làm, em ăn không......."
Một chữ "Tiêu" còn chưa nói ra khỏi miệng, nụ cười trêи mặt Tả Ninh đã hoàn toàn cứng đờ.
Người tới căn bản không phải là Văn Khải An.
Trong tay Du Hạo Nam vẫn còn cầm chìa khoá, cả người vẫn đang trong trạng thái ngốc lăng, chỉ yên lặng nhìn Tả Ninh trêи sô pha, cảm xúc trong mắt phức tạp, giống như có vui mừng như điên, có khϊế͙p͙ sợ, có mất mát, cũng có cả đau lòng.....
Tả Ninh ngây người hai giây, nghĩ đến bản thân giờ phút này còn đang nằm sấp trêи sô pha với tư thế ʍôиɠ hướng về cửa, chỉ sợ bây giờ chỗ tư mật hắn cũng có thể thấy được, sợ mức lập tức nhảy lên khỏi sô pha: "Anh anh anh..... Tại sao anh lại ở đây?"
Quan hệ của hai người này con mẹ nó cũng quá thần kỳ đi? Lúc ở thành phố S, bọn họ có chìa khoá nhà của nhau còn chưa tính, bây giờ chỗ này chính là chỗ Văn Khải An đi công tác, tại sao Du Hạo Nam vẫn còn có chìa khoá?
Hơn nữa vì sao mỗi lần đều ngược đời như vậy, cô ở nhà của Văn Khải An có thể gặp gỡ Du Hạo Nam, ở trong nhà Du Hạo Nam không hiểu sao cũng có thể gặp được Văn Khải An?
"Em......" Âm thanh thấp thấp từ trong miệng Du Hạo Nam tràn ra, hắn chỉ cảm thấy yết hầu phát đau, mỗi một âm tiết đều nói cực kỳ cao, "Ninh Ninh...... Anh vẫn luôn...... Đi tìm em...... Không nghĩ tới......"
Vốn là nhìn thấy cô phải rất vui mừng, nhưng nụ cười trêи mặt hắn lại là nụ cười chua xót.
Nhìn người trước mặt toàn thân trêи dưới chỉ có một kiện áo sơ mi, chỗ cổ không che kín còn thấy được dấu hôn, cộng với những lời nói vừa rồi của cô, hắn không cần suy đoán gì hết, tất cả đều hiện ra rõ ràng trước mắt rồi.
Đầu tiên là Cao Hạ, sau đó lại là Văn Khải An. Biết rõ trước khi cô mất tích, bọn họ cùng cô đã phát sinh quan hệ, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy, vẫn làm hắn cảm thấy ngực đau đến lợi hại.
Cửa phòng lại lần nữa được mở ra, người lần này tiến vào là Văn Khải An, trêи tay còn xách theo hai cái túi.
Nhìn thấy Du Hạo Nam, hắn cũng rõ ràng sửng sốt một chút.
Lại nhìn Du Hạo Nam trước mặt Tả Ninh, bộ ngực cao ngất, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng có thể nhìn thấy đầu иɦũ ɦσα nhỏ hơi đứng thẳng, cùng với khu rừng đen rậm rập như ẩn như hiện dưới hạ thân.
Đồng tử Văn Khải An hơi co lại, ném mấy cái túi trong tay xuống đất, nhanh chóng sải bước đến sô pha lấy chiếc thảm phủ thêm cho Tả Ninh, sau khi che cô kín mít mới quay ra hỏi Du Hạo Nam: "Khi nào thì quay lại?"
Thấy bạn tốt ngày thường làm chuyện gì cũng không vội không xao động lại khẩn trương che khuất cơ thể Tả Ninh như vậy, còn cố ý nắm lấy tay cô kéo ra phía sau, Du Hạo Nam tự giễu cười nhẹ một tiếng: "Vừa đến."
"Quay lại?" Tả Ninh nghi hoặc nhìn Văn Khải An, "Anh là đến đây công tác, anh ấy đến là vì cái gì? Lúc trước cũng ở chỗ này của anh sao?"
"Anh tới này là tìm em." Du Hạo Nam tiếp tục nhìn chằm chằm Tả Ninh, "Anh đã đi qua Ninh Hạ, đi qua trấn Thanh Hà, nhớ lại lúc trước em có nói với anh muốn đi tìm cảm hứng viết tiểu thuyết lịch sử, nên mới tìm kiếp khắp cổ thành cố đô, cuối cùng là tới nơi này."
Văn Khải An nhàn nhạt mà bổ sung nói: "Vừa vặn anh đến bên này công tác, cậu ta liền đến chỗ anh ở, mấy ngày trước cậu ta lại đến mấy cái trấn nhỏ, anh không nghĩ nhanh như vậy đã quay lại cho nên....."
Tả Ninh khẽ cười một tiếng, nhìn Du Hạo Nam thấp thấp nói: "Hà tất gì phải vậy? Chúng ta đã sớm kết thúc."
"Không! Không có kết thúc!" Du Hạo Nam rất muốn xông lên gắt gao ôm cô, nhưng ngại Văn Khải An che trước người cô, hắn chỉ có thể đi lên phía trước vượt hai bước lại dừng lại, "Ninh Ninh, mấy năm nay em không phải vẫn muốn mua biệt thự hoa sen khê bạn sao? Biệt thự đó anh đã sớm mua từ chín năm trước, đêm đó..... Lần đầu tiên anh hôn em đêm đó, anh tới chỗ đó cũng là để chờ em.
Em còn nhớ không? Chín năm trước, anh bị đánh đến khắp người toàn là thương tích, là em bôi thuốc cầm máu cho anh, cũng là em giúp anh gọi xe cứu thương. Sau đó anh đã quay lại tìm em, mỗi ngày đều ở bên ngoài nghe em đánh đàn, vốn dĩ định để vết thương khỏi hẳn sẽ đến gặp em, nhưng nhà em đã dọn đi rồi, anh tìm người điều tra đã lâu nhưng không có kết quả.
Mấy năm nay anh vẫn luôn đi tìm em, chỉ là do anh đã quá ngu ngốc, người kia nói em muốn đi Mỹ du học anh cũng tin. Nhưng từ trước đến nay anh không nghĩ tới khả năng, em không phải con gái ruột của Giang gia, vậy nên mới phải tìm lâu như vậy, mới có thể để anh nhiều lúc luôn hoài nghi em là người kia nhưng lại lần lượt phủ định."
Nghe Du Hạo Nam từ trước đến nay luôn kiêu ngạo cuồng vọng lại giống như có chút chật vật mà nói ra những lời này, Tả Ninh sửng sốt một hồi lâu mới đem hết những chuyện mà hắn nói tiêu hoá xong: "Vậy nên, anh muốn nói với em, em..... Tự xem bản thân là thế thân của chính mình."
Rõ ràng ngay từ đầu Văn Khải An, cho dù nghẹn tới cực điểm cũng nỗ lực khắc chế chiếu cô cảm nhận của cô.
Nhưng cố tình cô lại nhịn không được chọc hắn, kết quả cuối cùng chính là, cái người nhìn qua là một nam nhân văn nhã cấm ɖu͙ƈ kia hoàn toàn mất khống chế, giống như dã thú ở trong cơ thể cô đâm loạn, cho dù cô khóc lóc xin tha cũng không dừng lại, khiến cô trực tiếp ở dưới thân hắn mệt đến ngủ say.
Sáng sớm tỉnh lại, nam nhân kia không thấy bóng dáng, mà cả người cô vẫn bủn rủn, thậm chí nơi tư mật dưới bụng nhỏ cũng có chút đau đau, cô dùng tay bẻ ra mới thấy vừa hồng lại vừa sưng, tối qua thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng hết thảy, đều là cô tự tìm.
Giãy giụa đứng dậy, mở tủ quần áo ra cầm lấy kiện áo sơ mi trắng của hắn tròng lên trêи cơ thể trần trụi, Tả Ninh vừa mới đi ra phòng khách liền nhìn thấy quần áo đang phơi trêи ban công.
Tưởng tượng lại nam nhân kia giống như một văn vật chữa trị sư nghiêm túc lại cẩn thận giặt nội y cho mình, Tả Ninh nhịn không được cười nhẹ, hận lúc ấy không thể ở bên người hắn quan sát.
Mơ hồ nhớ lại tối hôm qua là Văn Khải An ôm cô đi phòng tắm tắm rửa, đáng tiếc cô quá mệt mỏi, không thấy được biểu tình của hắn ngay lúc đó, không biết có phải đem cô như một kiện văn vật cẩn thận xử lý hay không? Haizz, ngẫm lại đúng là một tiếc nuối lớn.
Vừa mới định ngồi xuống sô pha, ʍôиɠ lại truyền đến cảm giác đau đớn một chút, thảm trong phòng khách quá cứng, tối hôm qua ở trêи thảm làm hai lần, lúc ấy không có cảm giác, bây giờ ngược lại lại không chịu nổi.
Tả Ninh trở mình, trực tiếp nằm lên sô pha chơi điện thoại, vừa mở WeChat ra mới phát hiện cư nhiên nhiều thêm một bạn tốt, xem ra là Văn Khải An tối hôm qua nhân lúc cô ngủ thêm vào.
Hai mươi phút trước hắn còn gửi cho cô một tin nhắn: Dậy đừng chạy loạn, anh đi mua thuốc với bữa sáng cho em.
Vừa xem xong tin nhắn liền nghe thấy có tiếng người mở cửa, Tả Ninh cũng không quay đầu lại trêu chọc nói: "Xử nam vừa mới khai trai lại lâu không được ăn thịt thật là đáng sợ, phía dưới của em đều sưng lên rồi, anh nói xem nếu để mấy người bạn của anh biết anh ở trêи giường cuồng dã như vậy, bọn họ có thể kinh hãi đến rớt cằm không?"
Không nghe được trả lời, cô còn tưởng rằng người phía sau bị cô gọi là xử nam mà sinh khí, nhanh chóng tăng cường điệu lên: "Phía dưới của em thật sự đã sưng lên, cho dù anh không cao hứng cũng không thể làm, em ăn không......."
Một chữ "Tiêu" còn chưa nói ra khỏi miệng, nụ cười trêи mặt Tả Ninh đã hoàn toàn cứng đờ.
Người tới căn bản không phải là Văn Khải An.
Trong tay Du Hạo Nam vẫn còn cầm chìa khoá, cả người vẫn đang trong trạng thái ngốc lăng, chỉ yên lặng nhìn Tả Ninh trêи sô pha, cảm xúc trong mắt phức tạp, giống như có vui mừng như điên, có khϊế͙p͙ sợ, có mất mát, cũng có cả đau lòng.....
Tả Ninh ngây người hai giây, nghĩ đến bản thân giờ phút này còn đang nằm sấp trêи sô pha với tư thế ʍôиɠ hướng về cửa, chỉ sợ bây giờ chỗ tư mật hắn cũng có thể thấy được, sợ mức lập tức nhảy lên khỏi sô pha: "Anh anh anh..... Tại sao anh lại ở đây?"
Quan hệ của hai người này con mẹ nó cũng quá thần kỳ đi? Lúc ở thành phố S, bọn họ có chìa khoá nhà của nhau còn chưa tính, bây giờ chỗ này chính là chỗ Văn Khải An đi công tác, tại sao Du Hạo Nam vẫn còn có chìa khoá?
Hơn nữa vì sao mỗi lần đều ngược đời như vậy, cô ở nhà của Văn Khải An có thể gặp gỡ Du Hạo Nam, ở trong nhà Du Hạo Nam không hiểu sao cũng có thể gặp được Văn Khải An?
"Em......" Âm thanh thấp thấp từ trong miệng Du Hạo Nam tràn ra, hắn chỉ cảm thấy yết hầu phát đau, mỗi một âm tiết đều nói cực kỳ cao, "Ninh Ninh...... Anh vẫn luôn...... Đi tìm em...... Không nghĩ tới......"
Vốn là nhìn thấy cô phải rất vui mừng, nhưng nụ cười trêи mặt hắn lại là nụ cười chua xót.
Nhìn người trước mặt toàn thân trêи dưới chỉ có một kiện áo sơ mi, chỗ cổ không che kín còn thấy được dấu hôn, cộng với những lời nói vừa rồi của cô, hắn không cần suy đoán gì hết, tất cả đều hiện ra rõ ràng trước mắt rồi.
Đầu tiên là Cao Hạ, sau đó lại là Văn Khải An. Biết rõ trước khi cô mất tích, bọn họ cùng cô đã phát sinh quan hệ, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy, vẫn làm hắn cảm thấy ngực đau đến lợi hại.
Cửa phòng lại lần nữa được mở ra, người lần này tiến vào là Văn Khải An, trêи tay còn xách theo hai cái túi.
Nhìn thấy Du Hạo Nam, hắn cũng rõ ràng sửng sốt một chút.
Lại nhìn Du Hạo Nam trước mặt Tả Ninh, bộ ngực cao ngất, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng có thể nhìn thấy đầu иɦũ ɦσα nhỏ hơi đứng thẳng, cùng với khu rừng đen rậm rập như ẩn như hiện dưới hạ thân.
Đồng tử Văn Khải An hơi co lại, ném mấy cái túi trong tay xuống đất, nhanh chóng sải bước đến sô pha lấy chiếc thảm phủ thêm cho Tả Ninh, sau khi che cô kín mít mới quay ra hỏi Du Hạo Nam: "Khi nào thì quay lại?"
Thấy bạn tốt ngày thường làm chuyện gì cũng không vội không xao động lại khẩn trương che khuất cơ thể Tả Ninh như vậy, còn cố ý nắm lấy tay cô kéo ra phía sau, Du Hạo Nam tự giễu cười nhẹ một tiếng: "Vừa đến."
"Quay lại?" Tả Ninh nghi hoặc nhìn Văn Khải An, "Anh là đến đây công tác, anh ấy đến là vì cái gì? Lúc trước cũng ở chỗ này của anh sao?"
"Anh tới này là tìm em." Du Hạo Nam tiếp tục nhìn chằm chằm Tả Ninh, "Anh đã đi qua Ninh Hạ, đi qua trấn Thanh Hà, nhớ lại lúc trước em có nói với anh muốn đi tìm cảm hứng viết tiểu thuyết lịch sử, nên mới tìm kiếp khắp cổ thành cố đô, cuối cùng là tới nơi này."
Văn Khải An nhàn nhạt mà bổ sung nói: "Vừa vặn anh đến bên này công tác, cậu ta liền đến chỗ anh ở, mấy ngày trước cậu ta lại đến mấy cái trấn nhỏ, anh không nghĩ nhanh như vậy đã quay lại cho nên....."
Tả Ninh khẽ cười một tiếng, nhìn Du Hạo Nam thấp thấp nói: "Hà tất gì phải vậy? Chúng ta đã sớm kết thúc."
"Không! Không có kết thúc!" Du Hạo Nam rất muốn xông lên gắt gao ôm cô, nhưng ngại Văn Khải An che trước người cô, hắn chỉ có thể đi lên phía trước vượt hai bước lại dừng lại, "Ninh Ninh, mấy năm nay em không phải vẫn muốn mua biệt thự hoa sen khê bạn sao? Biệt thự đó anh đã sớm mua từ chín năm trước, đêm đó..... Lần đầu tiên anh hôn em đêm đó, anh tới chỗ đó cũng là để chờ em.
Em còn nhớ không? Chín năm trước, anh bị đánh đến khắp người toàn là thương tích, là em bôi thuốc cầm máu cho anh, cũng là em giúp anh gọi xe cứu thương. Sau đó anh đã quay lại tìm em, mỗi ngày đều ở bên ngoài nghe em đánh đàn, vốn dĩ định để vết thương khỏi hẳn sẽ đến gặp em, nhưng nhà em đã dọn đi rồi, anh tìm người điều tra đã lâu nhưng không có kết quả.
Mấy năm nay anh vẫn luôn đi tìm em, chỉ là do anh đã quá ngu ngốc, người kia nói em muốn đi Mỹ du học anh cũng tin. Nhưng từ trước đến nay anh không nghĩ tới khả năng, em không phải con gái ruột của Giang gia, vậy nên mới phải tìm lâu như vậy, mới có thể để anh nhiều lúc luôn hoài nghi em là người kia nhưng lại lần lượt phủ định."
Nghe Du Hạo Nam từ trước đến nay luôn kiêu ngạo cuồng vọng lại giống như có chút chật vật mà nói ra những lời này, Tả Ninh sửng sốt một hồi lâu mới đem hết những chuyện mà hắn nói tiêu hoá xong: "Vậy nên, anh muốn nói với em, em..... Tự xem bản thân là thế thân của chính mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.