Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 167: Hạnh Phúc?

Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu

21/06/2021

Một ngày mùa đông trôi qua thật sự rất nhanh, ban ngày vốn đã ngắn, buổi sáng rời giường, sớm tối lại chui vào trong ổ chăn, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều vượt qua ở trêи giường, Tả Ninh cảm thấy một ngày trôi qua của mình càng ngày càng uể oải.

Mấy căn phòng cách vách tiến hành trang hoàng đã được hơn phân nửa tiến độ, bây giờ cũng không quá ồn ào, vậy nên có đôi khi cô ngủ một giấc đến tận giữa trưa mới dậy, thậm chí còn nếm thử qua việc cả ngày đều nằm trêи giường, tuy rằng trong chung cư có máy sưởi, nhưng mà cô cảm thấy ở trong ổ chăn càng thoải mái hơn.

Đương nhiên, tiền đề là không ai đem cô từ trong ổ chăn kéo lên.

"Ai nha, ngủ thêm năm phút đồng hồ, năm phút đồng hồ nữa thôi mà!" Túm lấy cái chăn bị người ta kéo ra che lại nửa người trêи, Tả Ninh hai mắt lim dim làm nũng, "Người ta vẫn còn buồn ngủ mà!"

Văn Khải An đứng ở mép giường nhìn cô buồn cười, không thể không nói bộ dáng ngủ nướng này của cô đáng yêu tới cực điểm. Nếu không phải hôm nay có việc nhất thiết phải nhanh chóng ra ngoài, hắn thật sự muốn chui vào trong ổ chăn, cùng cô làm vận động sau đó cùng nhau ngủ.

"Em bảo anh 8 giờ gọi em dậy, bây giờ đã là 8 giờ 15 phút rồi."

Thấy mèo lười nhỏ trêи giường vẫn không nhúc nhích cuộn tròn trong ổ chăn, Văn Khải An chỉ đành cúi người, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô, "Hôm nay em có một cuộc hẹn nói về chuyện bản quyền, em không sợ lỡ hẹn sao?"

"A ——" Tả Ninh bất đắc dĩ xốc lên chăn, đôi mắt vẫn híp chặt lại, làm thế nào cũng không mở ra được, nhưng mà trong lúc vô tình liếc nhìn người đứng ở bên giường, cô bỗng chốc từ trêи giường ngồi dậy.

"Anh anh anh..... Sao hôm nay anh lại mặc thành như vậy?"

Lúc trước khi thời tiết chưa lạnh, cho dù mỗi ngày không phải đi làm, Văn Khải An cơ hồ đều mặc áo sơ mi phối với quần âu. Sau khi vào đông, hắn bên trong dứt khoát mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác một áo khoác màu đen hoặc màu lam, nhìn qua ngoại trừ nghiêm túc thì vẫn là nghiêm túc.

Nhưng bây giờ hắn mặc một chiếc áo khoác len dạ màu vàng nhạt phối hợp bên trong là một chiếc áo lông cổ cao màu trắng, cộng thêm màu da của hắn vốn đã trắng, dáng người đĩnh bạt, cả người nhìn qua quả thật rất soái, tinh thần phấn chấn bồng bột, căn bản không giống một nam nhân 30 tuổi.

Thấy Tả Ninh hai mắt tỏa ánh sáng, Văn Khải An đắc ý giương khóe môi: "Thấy thế nào? Rất tuấn tú?"

"Soái muốn chết!" Tả Ninh nhào lên treo ở trêи người hắn, "Ba" một cái hôn lên cánh môi mỏng của hắn, "Thiếu chút nữa em còn tưởng là Phương Kinh Luân."

"Cho nên ý của em là, chỉ có Phương Kinh Luân mới có thể ăn mặc soái như vậy? Ngày thường anh mặc đồ đều rất xấu?" Mới vừa bị hành động của cô chọc đến hoa tâm nở rồi, ai ngờ nghe đến câu cuối cùng khuôn mặt hắn lại trầm xuống, dùng sức cắn lên mũi cô một ngụm.



"Ai nha, đừng lưu lại dấu vết, còn muốn ra ngoài!" Tả Ninh duỗi tay xoa xoa cái mũi, ra vẻ hung tướng trừng mắt liếc hắn một cái, "Quỷ hẹp hòi!"

"Ai bảo em khen cậu ta trước mặt anh?" Văn Khải An duỗi tay sờ sờ đầu cô, "Nhanh chóng đi rửa mặt, bằng không sẽ đến muộn."

Kỳ thật trong hai năm Tả Ninh bỏ đi cũng đã khắc phục được bóng ma tâm lý và lấy được bằng lái, chỉ là sau khi quay lại thành phố S vẫn luôn chậm chạp không mua xe, bây giờ Văn Khải An thanh nhàn ở nhà lại trở thành tài xế chuyên trách của cô.

Lần này hẹn gặp cô chính là một công ty khoa học kỹ thuật, muốn mua bộ tiểu thuyết lịch sử của cô để cải biên thành manga anime, nói thật ra mấy bộ tiểu thuyết mà cô bán bản quyền, ngoại trừ 《 Nhà 》 được Thu Dật Bạch quay phim, mấy cái khác thật sự là bị sửa đến một lời khó nói hết.

Nhưng mà cô vẫn luôn duy trì phát triển quốc mạn, cho nên lần đầu gặp mặt nói chuyện rất thuận lợi.

Khi đi ra khỏi office building, tuyết ngoài trời đang rơi, nhìn mấy đứa nhỏ ở ở công viên cách đó không xa đang xây người tuyết, cô đột nhiên bị khơi dậy tính trẻ con: "Em cũng muốn chơi."

Văn Khải An ở trong xe ra đón cô ôn nhu cười: "Được, anh đưa em đi chơi."

Vì thế Văn Khải An thật sự đưa cô đến một chỗ rất thích hợp làm người tuyết—— ở hoa viên trong một căn biệt thự của hắn.

Tuyết rơi lớn liên tục mấy ngày, đọng lại trong hoa viên có thể bao phủ đến đầu gối, tuyết chỗ này rất sạch sẽ, bốn phía lại an tĩnh, nếu như lạnh còn có thể kịp thời đi vào phòng sưởi máy sưởi, tắm nước nóng, quả thật là một lựa chọn không tồi.

Tả Ninh nói muốn làm một cái với Văn Khải An, nhưng mà lăn nửa ngày cũng chỉ lăn ra được một quả cầu tuyết lớn, căn bản không nhìn ra được là cái gì.

"Ha ha, thật ngốc." Chồng chất đến cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng nhìn không được, thật hận không thể một chân đạp nó ngã lăn.

"Em đến đây." Tả Ninh vừa vào nhà, Văn Khải An đã đưa cho cô nước ấm, cởi áo khoác, sau đó dùng tay chậm rãi vỗ cỗ nhưng vỗ vỗ nhưng bông tuyết dính trêи áo.

Ngón tay của hắn thon dài tinh tế, có tuyết trắng phụ trợ lại càng thêm xinh đẹp, mỗi cái động tác đều không chút cẩu thả, ánh mắt cũng cực kỳ chuyên chú. Tả Ninh bất tri bất giác liền xem đến ngây người, âm thầm nghĩ, lúc hắn làm việc đại khái cũng là bộ dạng này đi, khi nghiêm túc lên thật là đặc biệt có mị lực.



Chờ khi cô từ trong ngây người phản ứng lại, người tuyết trước mặt cao so với cô không sai biệt lắm, nhưng cũng chỉ là ba quả cầu tuyết nhỏ không đồng nhất, tạm thời vẫn còn chưa nhìn ra cái gì.

"Đây rồi, công cụ quan trọng nhất đã tới."

Khi hắn từ dưới lầu đi lên, trong tay cầm một cái mũ kiểu nữ, khăn quàng cổ, đôi mắt bằng vải dệt màu đen, cùng vải dệt màu đỏ làm miệng.

Tất cả đồ vật nhất nhất vào chỗ, lại dùng nắp bút màu cam cắm lên làm mũi, nhìn qua nghiễm nhiên chính là một gương mặt tươi cười sáng lạn.

"Cái này...... Là em sao?"

Đại khái là bởi vì hắn dùng mũ cùng khăn quàng cổ lần trước Tả Ninh để lại chỗ này, bây giờ cô thấy thế nào cũng cảm thấy người tuyết kia cùng với bản thân mình rất giống.

Văn Khải An gật gật đầu, lại ngắt ấy hai nhánh cây khô trong hoa viên cắm ở hai bên sườn người tuyết làm cánh tay, làm thành một tư thế ôm, chờ đến khi vừa lòng với trạng thái của người tuyết, hắn mới quay người nhìn Tả Ninh: "Năng lực có hạn, chỉ có thể xếp được như vậy."

"Như này đã phi thường không tồi rồi, nhưng mà tay của nó tại sao lại biến thành như vậy? Nhìn giống như đang giương nanh múa vuốt."

"Này còn không phải là em sao? Biết không? Sáng nay bộ dáng em giương hai tay cười nhằm về phía anh, đặc biệt đẹp, mỗi ngày anh đều muốn nhìn thấy, chính là dáng vẻ kia của em, vui vẻ, hạnh phúc, vô ưu vô lự. Tả Ninh, kỳ thật bây giờ anh không cầu gì quá xa vời, chỉ có một hy vọng duy nhất là, vĩnh viễn có thể hạnh phúc với em như vậy."

Bông tuyết vẫn bay múa, dừng trêи áo lông màu trắng cùng với tóc đen của hắn, một giây sau liền không thấy dấu vết. Mà hắn đứng trong một mảnh tuyết trắng, trêи mặt mang theo nụ cười ấm áp, trong mắt toàn là nhu tình.

Một khắc kia, trong lòng Tả Ninh chỉ có một ý niệm: Nam nhân như vậy, là thiên sứ sao?

Sau đó, cô cũng giống như người tuyết đang đứng ở một bên, không tự giác mà giương khoé miệng, mở hai tay ra nhào vào trong ngực hắn, cùng hắn gắt gao ôm nhau.

Kỳ thật cô không biết bản thân mình bây giờ có tính là hạnh phúc không, nhưng mà ở trong lòng ngực hắn, cô thật sự cảm thấy ấm áp và yên lặng xưa nay chưa từng có.

Cái ôm của hắn, tiếng tim hắn đập, hơi thở của hắn, tất cả mọi thứ đều khiến cô vô cùng quyến luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook