Chương 92: Không Ngừng Giày Xéo
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
10/06/2021
Môi dưới của Thu Dật Mặc đã rách ra một vết thương nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh nay lại càng lạnh hơn.
Tay phải của anh còn giữ hai tay cô trêи đỉnh đầu, mà tay trái lại đang bị người đàn ông phía sau gắt gao nắm lấy, không thể động đậy.
"Anh đã đồng ý với em, sẽ không cưỡng ép cô ấy." Trêи tay Thu Dật Bạch dùng sức, đôi mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Thu Dật Mặc: "Hiện tại cô ấy không muốn."
Tả Ninh chưa bao giờ nhìn thấy Thu Dật Bạch như vậy.
Bởi vì vừa uống rượu xong, cổ và tai của Thu Dật Bạch có chút phiếm hồng, thậm chí hơi thở nóng rực khi nói chuyện đều có thể ngẫu nhiên lướt qua trêи mặt cô.
Nhưng cả người Thu Dật Bạch đều để lộ ra hơi thở thậm chí còn lạnh lẽo hơn so với Thu Dật Mặc. Đôi mắt đào hoa ngày thường luôn chứa ý cười bất giác liền sẽ mê hoặc lòng người, giờ phút này lại len lỏi một tia hàn ý, ánh nhìn làm cho người ta cảm thấy rét lạnh đến tận xương cốt.
Bất động hai giây, rốt cuộc Thu Dật Mặc cũng buông tay phải ra, nhưng anh vẫn chưa từng quay đầu lại nhìn Thu Dật Bạch mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Tả Ninh: "Ngày đó những lời tôi nói ở bệnh viện, có câu nào không phải là nói thật? Em lại hận tôi như vậy?"
"Nói thật thì như thế nào? Tôi hận nhất chính là bị tính kế và bị uy hiếp. Ba anh tính kế tôi lên giường với anh, dùng ảnh giường chiếu ép tôi chia tay Thu Dật Bạch. Mà anh, tính kế nói cho Phương Kinh Luân biết, nói tôi là người phụ nữ ɖâʍ đãng sớm ba chiều bốn ong bướm lả lơi, dùng ảnh giường chiếu bắt tôi phải nghe lời anh. Hai cha con các người, đến tột cùng thì có gì khác nhau? Đều cao cao tại thượng như vậy, luôn tự cho mình là đúng, đều cảm thấy có thể đem mọi người nắm giữ trong lòng bàn tay, tùy ý đùa bỡn."
Nói đến đây, Tả Ninh bất chợt cười cười tự giễu: "Lúc trước nghe Thu Dật Bạch nói anh sẽ cùng anh ấy giúp tôi lấy những tấm ảnh đó về, tôi còn cảm kϊƈɦ anh, cho nên cho dù anh coi đây là thứ để ép tôi đi gặp anh, tôi cũng chấp nhận, nhưng thì ra... Căn bản anh không phải muốn giúp tôi, cũng không phải vì Thu Dật Bạch, chẳng qua chỉ là anh tìm được lợi thế có thể đồng thời uy hiếp cả tôi và anh ấy. Tôi đối với anh mà nói, chỉ là một công cụ phát tiết, Thu Dật Bạch trong lòng anh, chẳng qua cũng chỉ là một người em trai mà anh không cần quan tâm đến cảm giác của anh ấy, không phải sao?"
Hành lang vốn yên tĩnh, sau khi cô nói ra những lời này, không khí càng thêm yên tĩnh đến đáng sợ. Ánh mắt của Thu Dật Bạch sớm đã chuyển lên người cô, mà từ đầu đến cuối Thu Dật Mặc vẫn lạnh lùng mà đối diện với cô.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, người đàn ông mà từ trước đến nay trêи gương mặt chưa từng có biểu tình nào khác rốt cuộc cũng xoay người, không nói một lời mà rời đi.
Bóng dáng vẫn cao lớn như cũ, bước chân vẫn cứ trầm ổn.
Tả Ninh chỉ liếc mắt một cái đã thu lại ánh mắt, nhìn tấm thảm ngăn nắp sạch sẽ dưới đất rồi thấp giọng nói với Thu Dật Bạch: "Cảm ơn."
"Giữa anh và em từ khi nào đã trở nên khách sáo như vậy?"
Cô vẫn không dám nhìn Thu Dật Bạch mà chỉ nhẹ giọng nói: "Chúng ta đã chia tay."
"Em cùng Du Hạo Nam ở bên nhau sao?"
Nghĩ đến anh đã nghe được những lời vừa rồi cô nói với Thu Dật Mặc, Tả Ninh cũng không muốn che giấu thêm nữa, cô gật đầu: "Phải."
"Vừa rồi anh ấy nói, em thích Phương Kinh Luân."
"Không phải, nhưng cậu ấy là một người rất quan trọng đối với em."
"Còn quan trọng hơn so với anh, có đúng không?" Hỏi xong câu này, Thu Dật Bạch đột nhiên cười nhẹ ra tiếng: "Đương nhiên là quan trọng hơn so với anh, chúng ta đã chia tay, bây giờ anh... được xem là gì?"
"Thu Dật Bạch....."
"Anh biết, tất cả đều do anh, em không có sai, là anh không có năng lực bảo vệ em, là anh không có năng lực đối kháng với ba, cho nên mới để ông ấy làm tổn thương em, cũng là anh không có năng lực ngăn cản Thu Dật Mặc chạm vào em, cho nên anh lại càng không có tư cách chất vấn chuyện của em cùng người đàn ông khác?"
Giọng điệu của anh tràn đầy sự tự giễu, nghe ra cả người đã mệt mỏi đến cực điểm, Tả Ninh chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn: "Thu Dật Bạch..."
"Em còn thích anh không? Cho dù... chỉ là một chút..."
Còn thích sao?
Tả Ninh ngẩng đầu, yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc trước mặt.
Cô muốn phủ nhận, nhưng lại không làm được, rõ ràng người đàn ông này vẫn chưa bao giờ bị cô xóa tan khỏi đáy lòng.
Cô muốn thừa nhận, cũng làm không được, bởi vì cô đã ở bên Du Hạo Nam, vì cô đã động tâm với một người đàn ông khác.
"Trong lòng em vẫn có anh, phải không?" Nhìn ánh mắt né tránh của cô, Thu Dật Bạch nhếch môi, chậm rãi lộ ra nụ cười đẹp mắt.
"Nhưng em..."
Tả Ninh còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị một bàn tay hữu lực túm chặt kéo vào toilet, chờ cô hồi phục tinh thần, cả người đã rơi vào trong cái ôm ấm áp của Thu Dật Bạch.
"Nơi này không có camera, để anh ôm em một lát." Hai tay của anh gắt gao ôm cô, giống như sợ rằng chỉ cần anh buông lỏng tay, cô liền sẽ lập tức biến mất: "Từ lúc em nói chia tay với anh cho đến bây giờ, đã một tháng rưỡi, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, mỗi ngày đều muốn ôm em như vậy."
Nghe trong lời nói của anh tràn ngập thống khổ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc trêи người anh, Tả Ninh vươn tay muốn kéo hai tay của anh xuống, nhưng cuối cùng tay cô lại lơ lửng giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống trêи lưng anh.
"Ninh Ninh, anh rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ em. Mỗi lần nhìn thấy Thu Dật Mặc đưa em trở về, anh đều ghen ghét đến điên rồi, nhìn Du Hạo Nam theo đuổi em, anh thật sự muốn giống như trước kia, không chút khách khí đuổi anh ta đi. Nhưng mà anh không có tư cách. Anh đã thử, thử qua vô số lần, muốn đối chọi với người kia, muốn cùng người kia đàm phán, thậm chí bỏ cả lòng tự trọng đi cầu xin ông ấy, cầu xin ông ấy để em và anh ở bên nhau, cầu xin ông ấy xóa bỏ những tấm ảnh chụp đó, nhưng anh đã thua, lần nào cũng thua."
"Thu Dật Bạch..." Đôi tay Tả Ninh trêи lưng anh không tự giác mà ôm chặt vài phần: "Không cần, không cần vì em mà đi cầu xin ông ta, em đã...."
"Không cần nhắc lại chuyện chia tay, anh không muốn nghe lại hai chữ này." Thu Dật Bạch có chút chật vật mà đánh gãy lời nói của cô, nhìn vết máu dính trêи môi cô, anh chậm rãi vươn tay phải, dùng lòng bàn ta giúp cô lau đi từng chút, giống như muốn đem dấu vết của Thu Dật Mặc lưu lại xóa bỏ.
"Thu...."
Cô vừa mở miệng thì anh đã cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô, sau đó nhẹ nhàng ɭϊếʍ mút.
Cảm giác tê dại quen thuộc truyền đến, Tả Ninh gần như là theo bản năng mở miệng, để đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, ở bên trong khoang miệng của cô tùy ý quấy loạn.
Toilet trống trải rộng mở, chỉ có hơi thở của bọn họ quanh quẩn, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng tràn ngập hơi thở tình ɖu͙ƈ.
Tay phải Thu Dật Bạch thâm nhập vào cổ áo của cô, xuyên qua nội y vuốt ve bộ ngực, không ngừng khiêu khích nụ hoa mẫn cảm, Tả Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được mà ưm một tiếng, tất cả lý trí đều bị ném ra sau đầu.
Thân thể của cô, trước sau như một mà khát vọng anh.
Tay phải của anh còn giữ hai tay cô trêи đỉnh đầu, mà tay trái lại đang bị người đàn ông phía sau gắt gao nắm lấy, không thể động đậy.
"Anh đã đồng ý với em, sẽ không cưỡng ép cô ấy." Trêи tay Thu Dật Bạch dùng sức, đôi mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Thu Dật Mặc: "Hiện tại cô ấy không muốn."
Tả Ninh chưa bao giờ nhìn thấy Thu Dật Bạch như vậy.
Bởi vì vừa uống rượu xong, cổ và tai của Thu Dật Bạch có chút phiếm hồng, thậm chí hơi thở nóng rực khi nói chuyện đều có thể ngẫu nhiên lướt qua trêи mặt cô.
Nhưng cả người Thu Dật Bạch đều để lộ ra hơi thở thậm chí còn lạnh lẽo hơn so với Thu Dật Mặc. Đôi mắt đào hoa ngày thường luôn chứa ý cười bất giác liền sẽ mê hoặc lòng người, giờ phút này lại len lỏi một tia hàn ý, ánh nhìn làm cho người ta cảm thấy rét lạnh đến tận xương cốt.
Bất động hai giây, rốt cuộc Thu Dật Mặc cũng buông tay phải ra, nhưng anh vẫn chưa từng quay đầu lại nhìn Thu Dật Bạch mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm Tả Ninh: "Ngày đó những lời tôi nói ở bệnh viện, có câu nào không phải là nói thật? Em lại hận tôi như vậy?"
"Nói thật thì như thế nào? Tôi hận nhất chính là bị tính kế và bị uy hiếp. Ba anh tính kế tôi lên giường với anh, dùng ảnh giường chiếu ép tôi chia tay Thu Dật Bạch. Mà anh, tính kế nói cho Phương Kinh Luân biết, nói tôi là người phụ nữ ɖâʍ đãng sớm ba chiều bốn ong bướm lả lơi, dùng ảnh giường chiếu bắt tôi phải nghe lời anh. Hai cha con các người, đến tột cùng thì có gì khác nhau? Đều cao cao tại thượng như vậy, luôn tự cho mình là đúng, đều cảm thấy có thể đem mọi người nắm giữ trong lòng bàn tay, tùy ý đùa bỡn."
Nói đến đây, Tả Ninh bất chợt cười cười tự giễu: "Lúc trước nghe Thu Dật Bạch nói anh sẽ cùng anh ấy giúp tôi lấy những tấm ảnh đó về, tôi còn cảm kϊƈɦ anh, cho nên cho dù anh coi đây là thứ để ép tôi đi gặp anh, tôi cũng chấp nhận, nhưng thì ra... Căn bản anh không phải muốn giúp tôi, cũng không phải vì Thu Dật Bạch, chẳng qua chỉ là anh tìm được lợi thế có thể đồng thời uy hiếp cả tôi và anh ấy. Tôi đối với anh mà nói, chỉ là một công cụ phát tiết, Thu Dật Bạch trong lòng anh, chẳng qua cũng chỉ là một người em trai mà anh không cần quan tâm đến cảm giác của anh ấy, không phải sao?"
Hành lang vốn yên tĩnh, sau khi cô nói ra những lời này, không khí càng thêm yên tĩnh đến đáng sợ. Ánh mắt của Thu Dật Bạch sớm đã chuyển lên người cô, mà từ đầu đến cuối Thu Dật Mặc vẫn lạnh lùng mà đối diện với cô.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, người đàn ông mà từ trước đến nay trêи gương mặt chưa từng có biểu tình nào khác rốt cuộc cũng xoay người, không nói một lời mà rời đi.
Bóng dáng vẫn cao lớn như cũ, bước chân vẫn cứ trầm ổn.
Tả Ninh chỉ liếc mắt một cái đã thu lại ánh mắt, nhìn tấm thảm ngăn nắp sạch sẽ dưới đất rồi thấp giọng nói với Thu Dật Bạch: "Cảm ơn."
"Giữa anh và em từ khi nào đã trở nên khách sáo như vậy?"
Cô vẫn không dám nhìn Thu Dật Bạch mà chỉ nhẹ giọng nói: "Chúng ta đã chia tay."
"Em cùng Du Hạo Nam ở bên nhau sao?"
Nghĩ đến anh đã nghe được những lời vừa rồi cô nói với Thu Dật Mặc, Tả Ninh cũng không muốn che giấu thêm nữa, cô gật đầu: "Phải."
"Vừa rồi anh ấy nói, em thích Phương Kinh Luân."
"Không phải, nhưng cậu ấy là một người rất quan trọng đối với em."
"Còn quan trọng hơn so với anh, có đúng không?" Hỏi xong câu này, Thu Dật Bạch đột nhiên cười nhẹ ra tiếng: "Đương nhiên là quan trọng hơn so với anh, chúng ta đã chia tay, bây giờ anh... được xem là gì?"
"Thu Dật Bạch....."
"Anh biết, tất cả đều do anh, em không có sai, là anh không có năng lực bảo vệ em, là anh không có năng lực đối kháng với ba, cho nên mới để ông ấy làm tổn thương em, cũng là anh không có năng lực ngăn cản Thu Dật Mặc chạm vào em, cho nên anh lại càng không có tư cách chất vấn chuyện của em cùng người đàn ông khác?"
Giọng điệu của anh tràn đầy sự tự giễu, nghe ra cả người đã mệt mỏi đến cực điểm, Tả Ninh chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn: "Thu Dật Bạch..."
"Em còn thích anh không? Cho dù... chỉ là một chút..."
Còn thích sao?
Tả Ninh ngẩng đầu, yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc trước mặt.
Cô muốn phủ nhận, nhưng lại không làm được, rõ ràng người đàn ông này vẫn chưa bao giờ bị cô xóa tan khỏi đáy lòng.
Cô muốn thừa nhận, cũng làm không được, bởi vì cô đã ở bên Du Hạo Nam, vì cô đã động tâm với một người đàn ông khác.
"Trong lòng em vẫn có anh, phải không?" Nhìn ánh mắt né tránh của cô, Thu Dật Bạch nhếch môi, chậm rãi lộ ra nụ cười đẹp mắt.
"Nhưng em..."
Tả Ninh còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị một bàn tay hữu lực túm chặt kéo vào toilet, chờ cô hồi phục tinh thần, cả người đã rơi vào trong cái ôm ấm áp của Thu Dật Bạch.
"Nơi này không có camera, để anh ôm em một lát." Hai tay của anh gắt gao ôm cô, giống như sợ rằng chỉ cần anh buông lỏng tay, cô liền sẽ lập tức biến mất: "Từ lúc em nói chia tay với anh cho đến bây giờ, đã một tháng rưỡi, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, mỗi ngày đều muốn ôm em như vậy."
Nghe trong lời nói của anh tràn ngập thống khổ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc trêи người anh, Tả Ninh vươn tay muốn kéo hai tay của anh xuống, nhưng cuối cùng tay cô lại lơ lửng giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống trêи lưng anh.
"Ninh Ninh, anh rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ em. Mỗi lần nhìn thấy Thu Dật Mặc đưa em trở về, anh đều ghen ghét đến điên rồi, nhìn Du Hạo Nam theo đuổi em, anh thật sự muốn giống như trước kia, không chút khách khí đuổi anh ta đi. Nhưng mà anh không có tư cách. Anh đã thử, thử qua vô số lần, muốn đối chọi với người kia, muốn cùng người kia đàm phán, thậm chí bỏ cả lòng tự trọng đi cầu xin ông ấy, cầu xin ông ấy để em và anh ở bên nhau, cầu xin ông ấy xóa bỏ những tấm ảnh chụp đó, nhưng anh đã thua, lần nào cũng thua."
"Thu Dật Bạch..." Đôi tay Tả Ninh trêи lưng anh không tự giác mà ôm chặt vài phần: "Không cần, không cần vì em mà đi cầu xin ông ta, em đã...."
"Không cần nhắc lại chuyện chia tay, anh không muốn nghe lại hai chữ này." Thu Dật Bạch có chút chật vật mà đánh gãy lời nói của cô, nhìn vết máu dính trêи môi cô, anh chậm rãi vươn tay phải, dùng lòng bàn ta giúp cô lau đi từng chút, giống như muốn đem dấu vết của Thu Dật Mặc lưu lại xóa bỏ.
"Thu...."
Cô vừa mở miệng thì anh đã cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô, sau đó nhẹ nhàng ɭϊếʍ mút.
Cảm giác tê dại quen thuộc truyền đến, Tả Ninh gần như là theo bản năng mở miệng, để đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, ở bên trong khoang miệng của cô tùy ý quấy loạn.
Toilet trống trải rộng mở, chỉ có hơi thở của bọn họ quanh quẩn, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng tràn ngập hơi thở tình ɖu͙ƈ.
Tay phải Thu Dật Bạch thâm nhập vào cổ áo của cô, xuyên qua nội y vuốt ve bộ ngực, không ngừng khiêu khích nụ hoa mẫn cảm, Tả Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được mà ưm một tiếng, tất cả lý trí đều bị ném ra sau đầu.
Thân thể của cô, trước sau như một mà khát vọng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.