Chương 47: Phân Cao Thấp
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
04/06/2021
Trong văn phòng ánh đèn sáng tỏ, Tả Ninh xuyên qua làn khói thuốc nhìn ánh mắt không có biểu tình gì của anh, không biết trong lòng anh đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cô nhớ tới buổi tối hôm tổ chức yến tiệc khởi động máy quay, cũng cảnh tượng này, Du Hạo Nam hút thuốc, nói với cô một câu: “Về sau đi theo tôi, muốn dạng biệt thự nào, tôi đều có thể cho em.”
Tả Ninh tự giễu cười cười: “Vẫn muốn bao nuôi tôi, phải không? Bán mình một lần không đủ, còn muốn nhiều lần?”
“Đêm đó, tôi không có ý đó, hiện tại cũng không phải.”
Dừng một chút, Du Hạo Nam nói tiếp: “Tôi không chạm vào em, là vì không xem chuyện này là một cuộc giao dịch. Vừa rồi, tôi đã gọi cho Ngô tổng của Minh Khải, nếu chính xác thì đêm nay bạn của em có thể ra về nhưng cuộc điện thoại không được đầy đủ, là bởi vì em.
Công ty Minh Khải thu mua công ty kia, lúc trước họp cổ đông bàn giao quyền hành, cho dù xảy ra việc náo loạn khiến cho không thoải mái, nhưng chung quy cũng là chuyện lớn, công ty vẫn phải bàn công việc thu mua với chồng của bạn em, dưới loại tình huống này nếu bắt bạn em vào tù không phải là cử chỉ sáng suốt, đối với chuyện này, tập đoàn đặt ích lợi lớn hơn thù riêng.”
Tả Ninh không hiểu tại sao anh lại giải thích nhiều như vậy với cô, nhưng nghe được Tần Miên Miên không có việc gì, cô cũng thật cao hứng.
“Cho nên, lời nói vừa rồi của tôi, không phải là giao dịch, tôi nói chính là giống như lúc trước em và Thu Dật Bạch vậy, chúng ta, thử xem.”
Lần này Tả Ninh nghe hiểu nhưng lại càng không biết làm sao: “Tôi… Tôi…”
Trước đây, cô đối với người đàn ông này đừng nói là ác cảm, quả thực có thể nói là cực kỳ chán ghét.
Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, câu “Tôi không thích anh” kia chung quy vẫn không phát ra được từ trong cổ họng. Dù sao việc này không tính là giao dịch, cũng là cô thiếu người ta ân tình.
“Em không cần khẩn trương, tôi nói… Chỉ là thử xem.” Du Hạo Nam cười nhẹ: “Không phải muốn nhanh chóng xác định quan hệ, chỉ là thử tìm hiểu một chút, vô luận là tôi đối với em hay là em đối với tôi.”
Tả Ninh thật sự không hiểu được Du Hạo Nam đối với cô có ý gì. Có khi cô cảm thấy, anh có hứng thú với thân thể của cô, có khi lại cảm thấy anh thực chán ghét cô, có khi còn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô, tựa hồ là có chút không giống với người khác.
Tựa như hiện tại, Du Hạo Nam đưa cô tới nhà hàng gần công ty ăn cơm, hai người một đường sóng vai mà đi, không có tiếp xúc nhưng anh lại thường sẽ giúp cô ngăn trở đám đông chen chúc, tránh cho cô bị đụng vào, thoạt nhìn cũng rất ga lăng.
Ga lăng?
Cái từ này, nếu là trước kia, Tả Ninh không thể nào dùng ở trên người người đàn ông đối diện, rõ ràng trước đây anh vẫn luôn có bộ dáng cuồng vọng, không dễ thân cận.
“Em nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không? Mấy món này vốn được chuẩn bị sẵn, vốn là hẹn Dương Cảnh Diệu bàn chuyện công việc, thế cho nên tôi đều gọi món theo khẩu vị của cậu ta.”
Tả Ninh lắc đầu: “Không cần, những món này tôi có thể ăn được.”
Sau đó hai người liền an tĩnh cùng nhau ăn xong bữa cơm nhưng không khí luôn có chút kỳ quái, kỳ quái đến mức Tả Ninh cảm thấy người đối diện thà rằng vẫn như trước kia, là cái bộ dáng mà cô chán ghét thì ít nhất như vậy cô còn có thể châm chọc vài câu, mà không giống như hiện tại, không biết nên nói cái gì.
Cơm nước xong, Tả Ninh tranh đi tính tiền, muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ nhưng Du Hạo Nam không chịu, suýt chút nữa anh đã dùng khí thế lúc chiều dạy dỗ nữ nhân viên kia đối với cô, Tả Ninh sợ tới mức chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cô phát hiện, vô luận là trước đây hay hiện tại, cô vẫn có chút sợ người đàn ông này. Cho nên thời điểm anh nói muốn đưa cô về khách sạn, cô cũng không dám mở miệng cự tuyệt.
“Em cùng Thu Dật Bạch ở cùng nhau?” Khi xe vững vàng dừng ở tầng hầm bãi đỗ xe, Du Hạo Nam vốn luôn trầm mặc lại đột nhiên hỏi một câu.
Tả Ninh xấu hổ cười cười: “Anh ấy ở cạnh phòng tôi, những người khác trong đoàn làm phim cũng ở đây.”
Trên thực tế từ lúc cô cùng Thu Dật Bạch chính thức yêu nhau tới nay, hai người bọn họ mỗi đêm đều cùng giường triền miên, chẳng qua là để hai căn phòng cho có vậy thôi.
Cửa thang máy mở ra, Tả Ninh đang muốn phất tay tạm biệt anh thì ai ngờ anh lại bước vào thang máy trước cả cô: “Quá muộn, một mình em đi thang máy không an toàn, tôi đưa em lên.”
Đều đã vào trong, cô cũng không thể đuổi anh đi, trong lòng có chút lo lắng, ở khách sạn có không ít người của đoàn làm phim, nếu bị nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
“Tinh!”
Thang máy báo hiệu, lại dừng ở một tầng khác, cửa thang máy chậm rãi mở ra, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện ở bên ngoài.
Gương mặt vốn không có biểu tình của Tả Ninh giờ phút này hoàn toàn cứng đờ, hai người ở ngoài kia cũng sửng sốt một chút, lại vẫn lần lượt bước vào.
Đây là lần đầu tiên Tả Ninh thấy bộ dáng Thu Dật Bạch chật vật như vậy.
Đầu tóc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt che kín tơ máu, hốc mắt biến thành màu đen, thoạt nhìn rất mệt mỏi tiều tụy.
Anh thậm chí còn mặc bộ quần áo đêm hôm trước, cả người đầy là mùi rượu, chỉ sợ hai ngày nay không hề nghỉ ngơi.
Anh đứng ở trước mặt Tả Ninh, lẳng lặng nhìn cô xong nhìn Du Hạo Nam, sau đó lại đem ánh mắt đặt lên trên người Tả Ninh.
Cao Hạ mở miệng nói: “Đã trở lại? Buổi chiều cô gấp gáp đi ra ngoài, tôi gửi tin nhắn cô không trả lời, không có việc gì chứ?”
Tả Ninh lắc đầu: “Không có việc gì, Chủ tịch Du… Đã giúp tôi giải quyết.”
Vừa mới dứt lời, cô cảm giác có một bàn tay gắt gao cầm lấy tay mình, cô ra sức muốn né tránh nhưng ngược lại bị giữ chặt.
Thu Dật Bạch nhìn động tác trên tay bọn họ, ánh mắt lạnh băng bắn về phía Du Hạo Nam: “Buông cô ấy ra!”
Du Hạo Nam khinh miệt cười: “Cậu dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này? Đạo diễn sao? Việc riêng của biên kịch không cần anh phải quản.”
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Đạo diễn Thu dùng từ không thỏa đáng, hiện tại phải nói là bạn trai cũ.”
“Tôi không đồng ý chia tay, cô ấy vẫn là bạn gái của tôi.”
Nghe Thu Dật Bạch nói như vậy, Tả Ninh liền biết anh đã xem tin nhắn WeChat. Từ lúc gặp Du Hạo Nam, cô vẫn chưa xem qua di động nên không biết Thu Dật Bạch đã trả lời cô như thế nào, hơn nữa, di động của cô luôn để chế độ im lặng, cũng không biết anh có gọi cho cô hay không.
“Đạo diễn Thu vẫn là đi hỏi thái độ của chủ tịch Thu một chút rồi hãy đến nói những lời này đi.” Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ của mình còn không bảo hộ được, cậu còn là đàn ông sao?”
“Còn không tới lượt cậu dạy dỗ tôi.”
Thu Dật Bạch tiến lên một bước, lôi kéo tay Tả Ninh về phía mình, Du Hạo Nam cũng cố tình không chịu buông tay, vì thế ba người cứ như vậy mà giằng co.
Tả Ninh nỗ lực giãy giụa nhưng hai người đàn ông đều nắm chặt tay cô, muốn thoát cũng không được, cô chỉ có thể nhìn cửa thang máy đang mở rộng, bất đắc dĩ nói: “Tới nơi rồi, hai người mau buông tôi ra.”
Hai người đàn ông hăng hái, không ai chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Cao Hạ nói một câu “Các người làm cô ấy đau”, Thu Dật Bạch cùng Du Hạo Nam mới lần lượt buông tay.
Nhưng cô nhớ tới buổi tối hôm tổ chức yến tiệc khởi động máy quay, cũng cảnh tượng này, Du Hạo Nam hút thuốc, nói với cô một câu: “Về sau đi theo tôi, muốn dạng biệt thự nào, tôi đều có thể cho em.”
Tả Ninh tự giễu cười cười: “Vẫn muốn bao nuôi tôi, phải không? Bán mình một lần không đủ, còn muốn nhiều lần?”
“Đêm đó, tôi không có ý đó, hiện tại cũng không phải.”
Dừng một chút, Du Hạo Nam nói tiếp: “Tôi không chạm vào em, là vì không xem chuyện này là một cuộc giao dịch. Vừa rồi, tôi đã gọi cho Ngô tổng của Minh Khải, nếu chính xác thì đêm nay bạn của em có thể ra về nhưng cuộc điện thoại không được đầy đủ, là bởi vì em.
Công ty Minh Khải thu mua công ty kia, lúc trước họp cổ đông bàn giao quyền hành, cho dù xảy ra việc náo loạn khiến cho không thoải mái, nhưng chung quy cũng là chuyện lớn, công ty vẫn phải bàn công việc thu mua với chồng của bạn em, dưới loại tình huống này nếu bắt bạn em vào tù không phải là cử chỉ sáng suốt, đối với chuyện này, tập đoàn đặt ích lợi lớn hơn thù riêng.”
Tả Ninh không hiểu tại sao anh lại giải thích nhiều như vậy với cô, nhưng nghe được Tần Miên Miên không có việc gì, cô cũng thật cao hứng.
“Cho nên, lời nói vừa rồi của tôi, không phải là giao dịch, tôi nói chính là giống như lúc trước em và Thu Dật Bạch vậy, chúng ta, thử xem.”
Lần này Tả Ninh nghe hiểu nhưng lại càng không biết làm sao: “Tôi… Tôi…”
Trước đây, cô đối với người đàn ông này đừng nói là ác cảm, quả thực có thể nói là cực kỳ chán ghét.
Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, câu “Tôi không thích anh” kia chung quy vẫn không phát ra được từ trong cổ họng. Dù sao việc này không tính là giao dịch, cũng là cô thiếu người ta ân tình.
“Em không cần khẩn trương, tôi nói… Chỉ là thử xem.” Du Hạo Nam cười nhẹ: “Không phải muốn nhanh chóng xác định quan hệ, chỉ là thử tìm hiểu một chút, vô luận là tôi đối với em hay là em đối với tôi.”
Tả Ninh thật sự không hiểu được Du Hạo Nam đối với cô có ý gì. Có khi cô cảm thấy, anh có hứng thú với thân thể của cô, có khi lại cảm thấy anh thực chán ghét cô, có khi còn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô, tựa hồ là có chút không giống với người khác.
Tựa như hiện tại, Du Hạo Nam đưa cô tới nhà hàng gần công ty ăn cơm, hai người một đường sóng vai mà đi, không có tiếp xúc nhưng anh lại thường sẽ giúp cô ngăn trở đám đông chen chúc, tránh cho cô bị đụng vào, thoạt nhìn cũng rất ga lăng.
Ga lăng?
Cái từ này, nếu là trước kia, Tả Ninh không thể nào dùng ở trên người người đàn ông đối diện, rõ ràng trước đây anh vẫn luôn có bộ dáng cuồng vọng, không dễ thân cận.
“Em nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không? Mấy món này vốn được chuẩn bị sẵn, vốn là hẹn Dương Cảnh Diệu bàn chuyện công việc, thế cho nên tôi đều gọi món theo khẩu vị của cậu ta.”
Tả Ninh lắc đầu: “Không cần, những món này tôi có thể ăn được.”
Sau đó hai người liền an tĩnh cùng nhau ăn xong bữa cơm nhưng không khí luôn có chút kỳ quái, kỳ quái đến mức Tả Ninh cảm thấy người đối diện thà rằng vẫn như trước kia, là cái bộ dáng mà cô chán ghét thì ít nhất như vậy cô còn có thể châm chọc vài câu, mà không giống như hiện tại, không biết nên nói cái gì.
Cơm nước xong, Tả Ninh tranh đi tính tiền, muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ nhưng Du Hạo Nam không chịu, suýt chút nữa anh đã dùng khí thế lúc chiều dạy dỗ nữ nhân viên kia đối với cô, Tả Ninh sợ tới mức chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cô phát hiện, vô luận là trước đây hay hiện tại, cô vẫn có chút sợ người đàn ông này. Cho nên thời điểm anh nói muốn đưa cô về khách sạn, cô cũng không dám mở miệng cự tuyệt.
“Em cùng Thu Dật Bạch ở cùng nhau?” Khi xe vững vàng dừng ở tầng hầm bãi đỗ xe, Du Hạo Nam vốn luôn trầm mặc lại đột nhiên hỏi một câu.
Tả Ninh xấu hổ cười cười: “Anh ấy ở cạnh phòng tôi, những người khác trong đoàn làm phim cũng ở đây.”
Trên thực tế từ lúc cô cùng Thu Dật Bạch chính thức yêu nhau tới nay, hai người bọn họ mỗi đêm đều cùng giường triền miên, chẳng qua là để hai căn phòng cho có vậy thôi.
Cửa thang máy mở ra, Tả Ninh đang muốn phất tay tạm biệt anh thì ai ngờ anh lại bước vào thang máy trước cả cô: “Quá muộn, một mình em đi thang máy không an toàn, tôi đưa em lên.”
Đều đã vào trong, cô cũng không thể đuổi anh đi, trong lòng có chút lo lắng, ở khách sạn có không ít người của đoàn làm phim, nếu bị nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?
“Tinh!”
Thang máy báo hiệu, lại dừng ở một tầng khác, cửa thang máy chậm rãi mở ra, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện ở bên ngoài.
Gương mặt vốn không có biểu tình của Tả Ninh giờ phút này hoàn toàn cứng đờ, hai người ở ngoài kia cũng sửng sốt một chút, lại vẫn lần lượt bước vào.
Đây là lần đầu tiên Tả Ninh thấy bộ dáng Thu Dật Bạch chật vật như vậy.
Đầu tóc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt che kín tơ máu, hốc mắt biến thành màu đen, thoạt nhìn rất mệt mỏi tiều tụy.
Anh thậm chí còn mặc bộ quần áo đêm hôm trước, cả người đầy là mùi rượu, chỉ sợ hai ngày nay không hề nghỉ ngơi.
Anh đứng ở trước mặt Tả Ninh, lẳng lặng nhìn cô xong nhìn Du Hạo Nam, sau đó lại đem ánh mắt đặt lên trên người Tả Ninh.
Cao Hạ mở miệng nói: “Đã trở lại? Buổi chiều cô gấp gáp đi ra ngoài, tôi gửi tin nhắn cô không trả lời, không có việc gì chứ?”
Tả Ninh lắc đầu: “Không có việc gì, Chủ tịch Du… Đã giúp tôi giải quyết.”
Vừa mới dứt lời, cô cảm giác có một bàn tay gắt gao cầm lấy tay mình, cô ra sức muốn né tránh nhưng ngược lại bị giữ chặt.
Thu Dật Bạch nhìn động tác trên tay bọn họ, ánh mắt lạnh băng bắn về phía Du Hạo Nam: “Buông cô ấy ra!”
Du Hạo Nam khinh miệt cười: “Cậu dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này? Đạo diễn sao? Việc riêng của biên kịch không cần anh phải quản.”
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Đạo diễn Thu dùng từ không thỏa đáng, hiện tại phải nói là bạn trai cũ.”
“Tôi không đồng ý chia tay, cô ấy vẫn là bạn gái của tôi.”
Nghe Thu Dật Bạch nói như vậy, Tả Ninh liền biết anh đã xem tin nhắn WeChat. Từ lúc gặp Du Hạo Nam, cô vẫn chưa xem qua di động nên không biết Thu Dật Bạch đã trả lời cô như thế nào, hơn nữa, di động của cô luôn để chế độ im lặng, cũng không biết anh có gọi cho cô hay không.
“Đạo diễn Thu vẫn là đi hỏi thái độ của chủ tịch Thu một chút rồi hãy đến nói những lời này đi.” Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ của mình còn không bảo hộ được, cậu còn là đàn ông sao?”
“Còn không tới lượt cậu dạy dỗ tôi.”
Thu Dật Bạch tiến lên một bước, lôi kéo tay Tả Ninh về phía mình, Du Hạo Nam cũng cố tình không chịu buông tay, vì thế ba người cứ như vậy mà giằng co.
Tả Ninh nỗ lực giãy giụa nhưng hai người đàn ông đều nắm chặt tay cô, muốn thoát cũng không được, cô chỉ có thể nhìn cửa thang máy đang mở rộng, bất đắc dĩ nói: “Tới nơi rồi, hai người mau buông tôi ra.”
Hai người đàn ông hăng hái, không ai chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Cao Hạ nói một câu “Các người làm cô ấy đau”, Thu Dật Bạch cùng Du Hạo Nam mới lần lượt buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.