Chương 135: Phiên Ngoại Phương Kinh Luân (2)
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
16/06/2021
Tiếng nghị luận, tiếng cười nhạo, tiếng chụp ảnh...... Tất cả mọi âm thanh đều xoay chuyển bên tai Phương Kinh Luân, hắn có cảm giác phổi của mình sắp nổ tung.
Chiếc xe đó đã sớm rời đi, Tả Ninh vẫn còn cúi người, tiếp tục nhặt tiền rơi trêи mặt đất, mắt điếc tai ngơ với những âm thanh xung quanh.
Không thể nhịn được nữa, Phương Kinh Luân xông lên phía trước, một phen túm cô dậy, đè nặng lửa giận trầm giọng nói: "Đừng nhặt."
Tả Ninh không để ý tới, đẩy tay hắn ra lại lần nữa cúi xuống.
Phương Kinh Luân nỗ lực nhẫn nại tính tình nói lại lần nữa: "Đừng nhặt, nếu cô cần tiền tôi cho cô, muốn nhiều hay ít cũng được, đừng chạm vào những đồng tiền dơ bẩn này."
Tả Ninh vẫn không để ý tới hắn.
Tính tình bạo loạn lập tức nổi lên, Phương Kinh Luân hoàn toàn nổi giận: "Tôi cho cô tiền cô không cần, bây giờ lại đi nhặt những cái này, cô có bệnh sao?"
Nhặt xong đồng tiền cuối cùng, Tả Ninh mới ngồi dậy, mặt không chút biểu tình nhìn Phương Kinh Luân: "Những cái này là tôi nên được, những cái đó của anh không phải."
Nên được? Như thế nào là nên được? Bán thân sao?
"Cô tự cam hạ tiện như vậy sao?"
Giọng nói của Phương Kinh Luân thanh từ sau lưng truyền đến, Tả Ninh lập tức dừng bước, gắt gao siết chặt tiền trong tay.
Vài giây sau, cô cũng không nói một tiếng nào, tiếp tục đi về một phương hướng khác, đó là hướng của cửa hàng nước trái cây.
"Mẹ!"
Phương Kinh Luân thấp chú một tiếng, thề trong lòng, đời này tuyệt đối sẽ không quản chuyện của nữ nhân này nữa, nếu không bị tức chết cũng xứng đáng.
Ảnh chụp Tả Ninh khom lưng nhặt tiền bị người đăng lên trêи diễn đàn trường, với tiêu đề là "Bộ mặt thật của hoa hậu giảng đường: Vì tiền tự cam hạ tiện, không biết liêm sỉ."
Đề tài bị đẩy lên rất cao, cơ hồ toàn bộ trường học đều nghị luận, nói cô bị kim chủ vứt bỏ, lại còn không biết liêm sỉ mà quấn lấy người ta đòi tiền, ngôn luận bất kham tát qua tát lại cuối cùng còn kinh động đến lãnh đạo trường.
Nghe nói Tả Ninh bị gọi đi nói chuyện, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn chưa phải chịu phạt, hơn nữa tất cả diễn đàn đề cập về vấn đề này đều bị gỡ bỏ.
Thái độ của trường học là, tất cả sự tình không phải là sự thật, không được bôi nhọ chửi bới học sinh, làm hư hao danh dự của trường học.
Có người tin, cũng có người không tin, còn có lời đồn truyền ra, nói là Tả Ninh nương tựa vào kim chủ mới, là kim chủ mới giúp cô dẹp yên chuyện này, thậm chí còn có người nói, kim chủ mới chính là một vị lãnh đạo nào đó trong trường.
Phương Kinh Luân thật sự chưa chú ý đến Tả Ninh, bất đắc dĩ đề tài của cô quá nổi, mọi động tĩnh ít nhiều cũng truyền đến tai của hắn.
Cách nói của nhà trường là thật hay giả hắn cũng không muốn phân biệt, hắn vẫn khống chế tốt bản thân, không hề đi quản chuyện của nữ nhân kia. Có đôi khi ở trường học gặp gỡ, hắn cũng làm như không quen biết, dù sao Tả Ninh cũng chưa bao giờ để ý đến hắn.
Mọi chuyện vẫn tiếp tục như vậy cho đến tháng mười hai lễ Giáng Sinh.
Vào đêm Bình An, hội học sinh tổ chức hoạt động chúc mừng ở quảng trường bắc, trường học cũng cung cấp rất nhiều quầy hàng cho học sinh mua bán đồ vật.
Phương Kinh Luân sợ lạnh, vẫn luôn ngồi trước máy sưởi của ký túc xá, nhưng lại không chịu nổi lời rủ rê của bạn cùng phòng, đi theo bọn họ đến quảng trường hoạt động.
Ba người bạn cùng phòng đều đưa theo bạn gái, rất nhanh liền tách ra khỏi hắn, hắn một mình bị gió lạnh thổi run bần bật, cự tuyệt một nữ sinh đang đến gần, đang định quay trở về lên nghe thấy mấy nam sinh gần đấy nghị luận.
"Có kim chủ bao dưỡng còn tới bày quán bán đồ, hoa hậu giảng đường Tả Ninh đây là có tật xấu đi?"
"Khả năng lại bị kim chủ bỏ rơi, nam nhân có tiền đều thật sự tinh, cái loại tàn hoa bại liễu này muốn nếm thử hương vị cũng dễ làm, ai lại ngốc đến mức vẫn nguyện ý bao dưỡng cô ta chứ?"
"Nhưng mà nói thật, dáng người của cô ta cũng thật tốt, chỉ cần nhìn cũng có thể ngạnh."
"Nha? Muốn thượng? Vậy cậu nên đi hỏi một chút một đêm của cô ta là bao nhiêu tiền, dù sao cũng đều là bán, nói không chừng nếu chúng ta cùng nhau góp tiền cho cậu, cậu cũng trả nổi."
"Cùng nhau góp tiền, chẳng lẽ còn cùng nhau ngủ?"
"Vậy thì có tính là cái gì? Cô ta đều bị nam nhân có tiền chơi đùa, nói không chừng còn đồng thời bị một đám nam nhân thượng qua, đầu năm nay, có tiền chính là đại gia, muốn chơi thế nào thì chơi."
Ngôn ngữ càng lúc càng bất kham truyền đến tai, Phương Kinh Luân nổi trận lôi đình, hận không thể trực tiếp xông lên đánh cho đám nam nhân đáng khinh kia một trận. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, rốt cuộc thì bản thân hắn không hề có lập trường gì.
Tả Ninh cũng giống rất nhiều học sinh, nhận một quầy hàng nhà trường cung cấp bán quà Giáng Sinh. Người mua hàng ở quầy của cô là nhiều nhất nhưng không có gì ngoại lệ, tất cả đều là nam sinh.
Thấy không ít ánh mắt những người nhìn Tả Ninh đều là lén lút nghị luận, đều giống như những người vừa rồi, đáng khinh lại ghê tởm. Phương Kinh Luân nén không được lửa giận đang dâng trào, trực tiếp lớn tiếng nói: "Tất cả đồ của cô ấy tôi muốn, mấy người cút xéo cho tôi!"
Mọi người đều biết vị Phương giáo thảo này trong nhà không chỉ có tiền có thế, tính tình bạo lên cũng không hề dễ chọc, vì thế đám đông đang sôi nổi không bao lâu liền tan đi.
Nhìn khuôn mặt Tả Ninh bị lạnh đến đỏ bừng, Phương Kinh Luân tức giận lấy tất cả tiền trong ví ra đưa cho Tả Ninh: "Như này có đủ hay không? Không đủ thì nói, mang số tài khoản đưa cho tôi, sau này muốn bao nhiêu cô cứ trực tiếp nói với tôi, tôi chuyển cho cô."
Tả Ninh không nhận tiền, chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn: "Kịch bản của anh nói sai rồi, anh hẳn là nên giống những người đó, trực tiếp hỏi tôi, bán một đêm bao nhiêu tiền."
Phương Kinh Luân biết cô hiểu lầm ý của mình, nhưng nhìn cặp mắt kia không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, tức giận trong lòng lại tiếp tục tăng lên: "Phải không? Vậy cô sẽ trả lời tôi bao nhiêu tiền? Cả đêm, bao nhiêu tiền?"
Tả Ninh vẫn bình tĩnh mà nhìn hắn: "Tôi biết nhà anh rất có tiền, nhưng xin lỗi, anh mua không nổi."
Nói xong những lời này, cô trực tiếp xách ba lô rời đi, đã không lấy tiền, cũng không lại quản đồ dư lại trêи quầy bán.
Cả một đêm kia, Phương Kinh Luân cũng không quay lại ký túc xá mà tuỳ ý lái xe ở đường lớn trống trải phụ cận.
Ánh mắt của Tả Ninh khi nói hắn không mua nổi kia giống như một cây đao giày xéo trong lòng hắn.
Gió lạnh ở ngoài cửa sổ xe gào thét thổi qua, nhưng thứ hắn nghe được, chính là câu nói mà hắn đã nói với Tả Ninh: Cô tự cam hạ tiện như vậy sao?
Hắn tự nhận là một người có giáo ɖu͙ƈ cao, một người từ nhỏ đã được dạy dỗ phải biết tôn trọng người khác, cư nhiên lại ở trước mặt bao nhiêu người nói như vậy với một cô gái.
Hơn nữa mấy giờ trước, hắn lại một lần nữa tổn thương lòng tự trọng của cô gái kia.
Bất luận Tả Ninh có phải là người như lời đồn đại kia hay không, thì Phương Kinh Luân hắn đều không có tư cách đi chỉ trích người khác, không phải sao?
Hối hận, tự trách, bực bội, buồn bực...... Tất cả mọi cảm xúc đều chồng chất trong lòng, chờ khi hắn nhận ra, chiếc xe đã dừng lại dưới ký túc xá của Tả Ninh.
Hắn nghĩ, việc nào ra việc đó, cho dù sinh hoạt cá nhân của Tả Ninh có hỗn loạn lại bất kham, nhưng chung quy lại hắn cũng phải nói một lời xin lỗi, hơn nữa còn phải giải thích rõ ràng với cô, hắn không có cái loại tâm tư xấu xa như vậy.
Lúc này vẫn còn là rạng sáng, nếu muốn gặp Tả Ninh thì còn phải chờ vài tiếng đồng hồ nữa, nhưng không hiểu sao, hắn lại muốn đứng ở dưới lầu chờ cô.
Kết quả không bao lâu, hắn cư nhiên thật sự thấy được Tả Ninh.
Chỉ là, cô được một nữ sinh cõng chạy xuống, phía đằng sau còn có hai nữ sinh khác, các cô đang nôn nóng gọi điện cho quản túc.
Phương Kinh Luân hạ cửa kính của xe xuống, ở phía xa xa nghe được trong miệng ba người mơ hồ nhắc tới mấy từ "Thuốc ngủ" với "Tự sát".
Một khắc kia, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.
Có phải do hắn nói với cô như vậy cô mới tự sát hay không?
Chiếc xe đó đã sớm rời đi, Tả Ninh vẫn còn cúi người, tiếp tục nhặt tiền rơi trêи mặt đất, mắt điếc tai ngơ với những âm thanh xung quanh.
Không thể nhịn được nữa, Phương Kinh Luân xông lên phía trước, một phen túm cô dậy, đè nặng lửa giận trầm giọng nói: "Đừng nhặt."
Tả Ninh không để ý tới, đẩy tay hắn ra lại lần nữa cúi xuống.
Phương Kinh Luân nỗ lực nhẫn nại tính tình nói lại lần nữa: "Đừng nhặt, nếu cô cần tiền tôi cho cô, muốn nhiều hay ít cũng được, đừng chạm vào những đồng tiền dơ bẩn này."
Tả Ninh vẫn không để ý tới hắn.
Tính tình bạo loạn lập tức nổi lên, Phương Kinh Luân hoàn toàn nổi giận: "Tôi cho cô tiền cô không cần, bây giờ lại đi nhặt những cái này, cô có bệnh sao?"
Nhặt xong đồng tiền cuối cùng, Tả Ninh mới ngồi dậy, mặt không chút biểu tình nhìn Phương Kinh Luân: "Những cái này là tôi nên được, những cái đó của anh không phải."
Nên được? Như thế nào là nên được? Bán thân sao?
"Cô tự cam hạ tiện như vậy sao?"
Giọng nói của Phương Kinh Luân thanh từ sau lưng truyền đến, Tả Ninh lập tức dừng bước, gắt gao siết chặt tiền trong tay.
Vài giây sau, cô cũng không nói một tiếng nào, tiếp tục đi về một phương hướng khác, đó là hướng của cửa hàng nước trái cây.
"Mẹ!"
Phương Kinh Luân thấp chú một tiếng, thề trong lòng, đời này tuyệt đối sẽ không quản chuyện của nữ nhân này nữa, nếu không bị tức chết cũng xứng đáng.
Ảnh chụp Tả Ninh khom lưng nhặt tiền bị người đăng lên trêи diễn đàn trường, với tiêu đề là "Bộ mặt thật của hoa hậu giảng đường: Vì tiền tự cam hạ tiện, không biết liêm sỉ."
Đề tài bị đẩy lên rất cao, cơ hồ toàn bộ trường học đều nghị luận, nói cô bị kim chủ vứt bỏ, lại còn không biết liêm sỉ mà quấn lấy người ta đòi tiền, ngôn luận bất kham tát qua tát lại cuối cùng còn kinh động đến lãnh đạo trường.
Nghe nói Tả Ninh bị gọi đi nói chuyện, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn chưa phải chịu phạt, hơn nữa tất cả diễn đàn đề cập về vấn đề này đều bị gỡ bỏ.
Thái độ của trường học là, tất cả sự tình không phải là sự thật, không được bôi nhọ chửi bới học sinh, làm hư hao danh dự của trường học.
Có người tin, cũng có người không tin, còn có lời đồn truyền ra, nói là Tả Ninh nương tựa vào kim chủ mới, là kim chủ mới giúp cô dẹp yên chuyện này, thậm chí còn có người nói, kim chủ mới chính là một vị lãnh đạo nào đó trong trường.
Phương Kinh Luân thật sự chưa chú ý đến Tả Ninh, bất đắc dĩ đề tài của cô quá nổi, mọi động tĩnh ít nhiều cũng truyền đến tai của hắn.
Cách nói của nhà trường là thật hay giả hắn cũng không muốn phân biệt, hắn vẫn khống chế tốt bản thân, không hề đi quản chuyện của nữ nhân kia. Có đôi khi ở trường học gặp gỡ, hắn cũng làm như không quen biết, dù sao Tả Ninh cũng chưa bao giờ để ý đến hắn.
Mọi chuyện vẫn tiếp tục như vậy cho đến tháng mười hai lễ Giáng Sinh.
Vào đêm Bình An, hội học sinh tổ chức hoạt động chúc mừng ở quảng trường bắc, trường học cũng cung cấp rất nhiều quầy hàng cho học sinh mua bán đồ vật.
Phương Kinh Luân sợ lạnh, vẫn luôn ngồi trước máy sưởi của ký túc xá, nhưng lại không chịu nổi lời rủ rê của bạn cùng phòng, đi theo bọn họ đến quảng trường hoạt động.
Ba người bạn cùng phòng đều đưa theo bạn gái, rất nhanh liền tách ra khỏi hắn, hắn một mình bị gió lạnh thổi run bần bật, cự tuyệt một nữ sinh đang đến gần, đang định quay trở về lên nghe thấy mấy nam sinh gần đấy nghị luận.
"Có kim chủ bao dưỡng còn tới bày quán bán đồ, hoa hậu giảng đường Tả Ninh đây là có tật xấu đi?"
"Khả năng lại bị kim chủ bỏ rơi, nam nhân có tiền đều thật sự tinh, cái loại tàn hoa bại liễu này muốn nếm thử hương vị cũng dễ làm, ai lại ngốc đến mức vẫn nguyện ý bao dưỡng cô ta chứ?"
"Nhưng mà nói thật, dáng người của cô ta cũng thật tốt, chỉ cần nhìn cũng có thể ngạnh."
"Nha? Muốn thượng? Vậy cậu nên đi hỏi một chút một đêm của cô ta là bao nhiêu tiền, dù sao cũng đều là bán, nói không chừng nếu chúng ta cùng nhau góp tiền cho cậu, cậu cũng trả nổi."
"Cùng nhau góp tiền, chẳng lẽ còn cùng nhau ngủ?"
"Vậy thì có tính là cái gì? Cô ta đều bị nam nhân có tiền chơi đùa, nói không chừng còn đồng thời bị một đám nam nhân thượng qua, đầu năm nay, có tiền chính là đại gia, muốn chơi thế nào thì chơi."
Ngôn ngữ càng lúc càng bất kham truyền đến tai, Phương Kinh Luân nổi trận lôi đình, hận không thể trực tiếp xông lên đánh cho đám nam nhân đáng khinh kia một trận. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, rốt cuộc thì bản thân hắn không hề có lập trường gì.
Tả Ninh cũng giống rất nhiều học sinh, nhận một quầy hàng nhà trường cung cấp bán quà Giáng Sinh. Người mua hàng ở quầy của cô là nhiều nhất nhưng không có gì ngoại lệ, tất cả đều là nam sinh.
Thấy không ít ánh mắt những người nhìn Tả Ninh đều là lén lút nghị luận, đều giống như những người vừa rồi, đáng khinh lại ghê tởm. Phương Kinh Luân nén không được lửa giận đang dâng trào, trực tiếp lớn tiếng nói: "Tất cả đồ của cô ấy tôi muốn, mấy người cút xéo cho tôi!"
Mọi người đều biết vị Phương giáo thảo này trong nhà không chỉ có tiền có thế, tính tình bạo lên cũng không hề dễ chọc, vì thế đám đông đang sôi nổi không bao lâu liền tan đi.
Nhìn khuôn mặt Tả Ninh bị lạnh đến đỏ bừng, Phương Kinh Luân tức giận lấy tất cả tiền trong ví ra đưa cho Tả Ninh: "Như này có đủ hay không? Không đủ thì nói, mang số tài khoản đưa cho tôi, sau này muốn bao nhiêu cô cứ trực tiếp nói với tôi, tôi chuyển cho cô."
Tả Ninh không nhận tiền, chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn: "Kịch bản của anh nói sai rồi, anh hẳn là nên giống những người đó, trực tiếp hỏi tôi, bán một đêm bao nhiêu tiền."
Phương Kinh Luân biết cô hiểu lầm ý của mình, nhưng nhìn cặp mắt kia không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, tức giận trong lòng lại tiếp tục tăng lên: "Phải không? Vậy cô sẽ trả lời tôi bao nhiêu tiền? Cả đêm, bao nhiêu tiền?"
Tả Ninh vẫn bình tĩnh mà nhìn hắn: "Tôi biết nhà anh rất có tiền, nhưng xin lỗi, anh mua không nổi."
Nói xong những lời này, cô trực tiếp xách ba lô rời đi, đã không lấy tiền, cũng không lại quản đồ dư lại trêи quầy bán.
Cả một đêm kia, Phương Kinh Luân cũng không quay lại ký túc xá mà tuỳ ý lái xe ở đường lớn trống trải phụ cận.
Ánh mắt của Tả Ninh khi nói hắn không mua nổi kia giống như một cây đao giày xéo trong lòng hắn.
Gió lạnh ở ngoài cửa sổ xe gào thét thổi qua, nhưng thứ hắn nghe được, chính là câu nói mà hắn đã nói với Tả Ninh: Cô tự cam hạ tiện như vậy sao?
Hắn tự nhận là một người có giáo ɖu͙ƈ cao, một người từ nhỏ đã được dạy dỗ phải biết tôn trọng người khác, cư nhiên lại ở trước mặt bao nhiêu người nói như vậy với một cô gái.
Hơn nữa mấy giờ trước, hắn lại một lần nữa tổn thương lòng tự trọng của cô gái kia.
Bất luận Tả Ninh có phải là người như lời đồn đại kia hay không, thì Phương Kinh Luân hắn đều không có tư cách đi chỉ trích người khác, không phải sao?
Hối hận, tự trách, bực bội, buồn bực...... Tất cả mọi cảm xúc đều chồng chất trong lòng, chờ khi hắn nhận ra, chiếc xe đã dừng lại dưới ký túc xá của Tả Ninh.
Hắn nghĩ, việc nào ra việc đó, cho dù sinh hoạt cá nhân của Tả Ninh có hỗn loạn lại bất kham, nhưng chung quy lại hắn cũng phải nói một lời xin lỗi, hơn nữa còn phải giải thích rõ ràng với cô, hắn không có cái loại tâm tư xấu xa như vậy.
Lúc này vẫn còn là rạng sáng, nếu muốn gặp Tả Ninh thì còn phải chờ vài tiếng đồng hồ nữa, nhưng không hiểu sao, hắn lại muốn đứng ở dưới lầu chờ cô.
Kết quả không bao lâu, hắn cư nhiên thật sự thấy được Tả Ninh.
Chỉ là, cô được một nữ sinh cõng chạy xuống, phía đằng sau còn có hai nữ sinh khác, các cô đang nôn nóng gọi điện cho quản túc.
Phương Kinh Luân hạ cửa kính của xe xuống, ở phía xa xa nghe được trong miệng ba người mơ hồ nhắc tới mấy từ "Thuốc ngủ" với "Tự sát".
Một khắc kia, hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.
Có phải do hắn nói với cô như vậy cô mới tự sát hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.