Chương 134: Phiên Ngoại Phương Kinh Luân (1)
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
16/06/2021
Phương Kinh Luân lần đầu tiên gặp Tả Ninh, là ở ngày khai giảng năm học mới của đại học S.
Bởi vì không chịu nghe theo trưởng bối trong nhà muốn hắn xuất ngoại du học, toàn bộ kỳ nghỉ hè của hắn cơ hồ đều là bị ăn mắng. Đặc biệt là ngày khai giảng hôm nay, hắn lại cãi nhau với ba mẹ một trận, cuối cùng trực tiếp kéo hành lý ra cửa, tuyên bố một học kỳ sẽ không quay trở về.
Ngay lúc đó thời tiết đúng là "Nắng gắt cuối thu" trong truyền thuyết, nóng bức vô cùng, cộng thêm hắn một thân hỏa khí, thật sự cần một chút đồ vật để hạ nhiệt, liền lái xe dừng ven đường, đi vào một cửa hàng nước trái cây gần trường đại học mua một ly nước dưa hấu.
Trong tiệm chỉ có một người phục vụ, chính là Tả Ninh.
Động tác ép nước trái cây của cô rất quen thuộc, trêи mặt vẫn luôn treo một nụ cười, nhưng Phương Kinh Luân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô căn bản không muốn cười, bởi vì trong ánh mắt của cô không có nửa điểm ý cười.
Nhìn kỹ, cô không chỉ có hai mắt vô thần, ngay cả sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, hoàn toàn là bộ dáng bị bệnh.
Con nhà nghèo thật không dễ dàng, nhìn như vậy chỉ sợ còn chưa thành niên đã phải đi làm việc, còn để bản thân mệt mỏi thành như vậy.
Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Kinh Luân ngay lúc đó.
Vậy nên lúc trả tiền, hắn trực tiếp mang hết tiền có trong ví tiền ra nói một câu: "Không cần trả lại."
Trêи mặt Tả Ninh lúc này mới hơi có mộ chút biểu tình, nhìn bảy tám đồng tiền màu đỏ trước mặt, bình tĩnh nói: "Trong tiệm không thu tiền bo."
Ngữ khí của cô tràn ngập mệt mỏi, phỏng chừng vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt.
Phương Kinh Luân thiệt tình cảm thấy cô rất đáng thương, nên cũng không để ý đến lời nói của cô, cầm lấy nước trái cây quay đầu liền đi, ai ngờ còn chưa đến bên xe, cánh tay liền bị giữ lại.
Tả Ninh cầm tiền thừa nhét vào trong tay hắn, khuôn mặt không chút biểu tình nói: "Tôi cũng không phải khất cái."
Một khắc kia hắn đột nhiên ý thức được hành vi vừa rồi của mình hình như rất đả thương người. Hắn muốn xin lỗi lại không mở miệng nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô xoay người quay lại trong tiệm.
Vào trường học, hắn vội vàng đi xem ký túc xá, cùng bạn cùng phòng mới nói chuyện phiếm, chơi game ăn cơm tối, rất nhanh liền đem chuyện nhỏ buổi trưa vứt ra sau đầu.
Buổi tối học viện triệu tập sinh viên mới, Phương Kinh Luân cùng ba người bạn cùng phòng đến rất sớm, trực tiếp ngồi ở phía sau, tiếp tục chơi game, trong lúc đó ba người khác vẫn luôn buôn chuyện trêи trời.
"Nghe nói học viện của chúng ta có một đại mỹ nữ, tại sao tôi ngắm nửa ngày cũng không thấy được?"
"Khó trách chơi trò chơi lại đánh lạn như vậy, nhất tâm nhị dụng."
"Tôi cũng nghe nói, ký túc xá cách vách nói gặp nữ sinh đó ở tầng nữ sinh, hình như là làm thêm ở cửa hàng nước trái cây, hôm nay bọn họ còn cố ý mua mấy túi nước trái cây lớn, mời người của cả tầng uống, đáng tiếc chúng ta đi ra ngoài ăn cơm lại không gặp được."
Đối với cái đề tài này khiến Phương Kinh Luân hoàn toàn không có hứng thú sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ lại giữa trưa nhìn thấy gương mặt kia. Tuy nói trạng thái tinh thần không tốt lắm, nhưng cô gái kia xác thật lớn lên rất xinh đẹp, hay đó chính là đại mỹ nữ mà bọn họ nói đến?
Hơn nữa hắn tại sao lại có thể ngu ngốc như vậy? Đáng thương người ta lại trực tiếp đưa tiền? Sao không học theo ký túc xá cách vách, mua nhiều nước trái cây một chút, để người ta nhận được nhiều phần trăm hơn?
Hắn còn đang âm thầm phỏng đoán, liền nghe bạn cùng phòng kϊƈɦ động nói: "Tới rồi, mau xem, thật đúng là đại mỹ nữ."
Phương Kinh Luân ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tả Ninh từ cửa đi vào.
Ban ngày cô ở cửa hàng nước trái cây mặc quần áo lao động to rộng, lúc ấy hắn không chú ý đánh giá, bây giờ nhìn kỹ như vậy, mặc một chiếc váy liền áo, cô không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả dáng người cũng rất đẹp, cho dù khuôn mặt có mệt mỏi nhưng nhìn trong đám người vừa đứng, cô vẫn rất nổi bật.
Phương Kinh Luân rất nhanh liền phát hiện, ở đây nam sinh hơn phân nửa đều đang nhìn Tả Ninh, đương nhiên, nữ sinh cũng có không ít, đến nỗi một nửa nữ sinh kia, nhưng tất nhiên là trộm ngắm cô.
Hắn không nghĩ tới cô cư nhiên cũng là sinh viên năm nhất của trường này, hơn nữa cũng cùng học ở học viện luật, nhưng mà chỗ ở được phân bố nhất định là không cùng ban.
Không chối từ vất vả, vừa làm thêm vừa đi học, thân nghèo chí kiên, thành tích ưu dị...... Phương Kinh Luân không nhịn được ở trong lòng dâng lên một cỗ kính nể với Tả Ninh.
Hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, là phú nhị đại tiêu tiền ăn xài phung phí, kỳ thật vẫn luôn rất bội phục những đứa con nhà nghèo dựa vào chính đôi tay mình dốc sức làm việc.
Sau đó hắn từ trong miệng bạn cùng phòng cũng càng lúc càng biết nhiều hơn về Tả Ninh.
Biết cô ở ban ba, biết cô mỗi ngày không có tiết liền sẽ làm thêm ở cửa hàng nước trái cây, có đôi khi là làm ở KFC hoặc là tiệm bánh ngọt. Biết cô được bầu làm hoa khôi của ban, biết cô được bầu làm hoa khôi của hệ, biết có người ở trêи trang Web của trường đăng ảnh của cô, tiến hành một cái gọi là "Bình chọn hoa hậu giảng đường."
Đương nhiên, cũng có không ít lời đồn đại. Ví dụ như nói, cô bị bao dưỡng, hoặc là cô ra ngoài bán thân. Bởi vì rất nhiều nữ sinh đều nói, một thân Tả Ninh từ trêи xuống dưới đều là hàng hiệu, nhưng cố tình ngày thường lại rất tiết kiệm, cũng thường xuyên đi làm thêm.
Tóm lại, mỹ mạo sau khi được bốn phía tán dương, ác ngôn cũng tùy theo đó mà đến, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng "Chân thật".
Phương Kinh Luân từ trước đến nay đều không chú ý người khác khua môi múa mép, nhưng cố tình người này lại là Tả Ninh, là người được hắn dán lên một nhãn "Thân nghèo chí kiên" tốt đẹp như vậy.
Đồn đãi nghe được càng nhiều, hắn càng muốn tìm hiểu đến cùng.
Bởi vì cùng tồn tại trong một học viện, hai ban không thể né trách việc nghe giảng cùng nhau. Nhân lúc không ai chú ý, Phương Kinh Luân lặng lẽ chụp lén quần áo của Tả Ninh, tích cóp vài bức ảnh gửi qua cho chị gái hắn Phương Dĩ Nhu.
Đối với mấy thứ của nữ nhân này, hắn dốt đặc cán mai, nhưng chị gái hắn lại rất thạo nghề.
Rất nhanh Phương Dĩ Nhu cực kỳ khẳng định mà nói cho hắn, những bộ quần áo đó của Tả Ninh đều là hàng chính phẩm có nhãn hiệu, tuy rằng đã qua model, nhưng giá trị thì không lừa người được.
Phương Kinh Luân không hiểu sao lại phẫn nộ, đặc biệt là tưởng tượng đến lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tiều tuỵ của Tả Ninh, lửa giận của hắn không khống chế được mà sôi trào.
Nhất định phải hư vinh như vậy sao? Tình nguyện làm thêm mệt thành như vậy, cũng muốn tích cóp tiền đi mua một ít quần áo sang trọng sao?
Hoặc là đúng như theo đồn đãi, cô bị người bao dưỡng, những cái đó quần áo là do kim chủ đưa? Thậm chí...... Là cô dùng tiền bán thân mua?
Sau khi tan học, Tả Ninh vẫn trước sau như một mà đi ra ngoài trường học, Phương Kinh Luân biết cô lại muốn đi làm thêm, ngày thường hắn cũng chưa từng để ý tới, nhưng lúc này đây, hắn lại như là trúng tà, lặng lẽ đi theo phía sau cô ra khỏi cổng trường.
Ngoài cửa số 4 đều là vị trí dừng xe, Tả Ninh đi thẳng đến bên cạnh một gốc cây lớn, cùng với một nam nhân trung niên ngồi trong xe đang đối mặt đàm luận cái gì đó.
Phương Kinh Luân đứng ở chỗ xa không nghe rõ, chỉ biết nam nhân kia tựa hồ càng ngày càng phẫn nộ, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, giống như là đang mắng người, cuối cùng còn khom lưng cúi xuống xe, cầm một chồng tiền mặt màu đỏ ra, trực tiếp nện lên người Tả Ninh.
"Cô tìm tôi còn không phải là đòi tiền sao? Cầm lấy rồi cút đi! Cô với tôi đã không còn quan hệ, sau này có thiếu cũng đừng tới tìm tôi!"
Câu nói cuối cùng này nam nhân nói cực kỳ lớn tiếng, không chỉ có Phương Kinh Luân ở phía xa nghe được, học sinh xung quanh vây xem cũng nghe được, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Phương Kinh Luân sớm đã siết chặt tay, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là hy vọng Tả Ninh cầm lấy tiền hung hăng ném lại vào mặt nam nhân kia.
Đáng tiếc cô không có.
Không những không có, ngược lại còn cúi người, nhặt lấy từng đồng từng đồng tiền màu đỏ rơi tung toé trêи mặt đất.
Bởi vì không chịu nghe theo trưởng bối trong nhà muốn hắn xuất ngoại du học, toàn bộ kỳ nghỉ hè của hắn cơ hồ đều là bị ăn mắng. Đặc biệt là ngày khai giảng hôm nay, hắn lại cãi nhau với ba mẹ một trận, cuối cùng trực tiếp kéo hành lý ra cửa, tuyên bố một học kỳ sẽ không quay trở về.
Ngay lúc đó thời tiết đúng là "Nắng gắt cuối thu" trong truyền thuyết, nóng bức vô cùng, cộng thêm hắn một thân hỏa khí, thật sự cần một chút đồ vật để hạ nhiệt, liền lái xe dừng ven đường, đi vào một cửa hàng nước trái cây gần trường đại học mua một ly nước dưa hấu.
Trong tiệm chỉ có một người phục vụ, chính là Tả Ninh.
Động tác ép nước trái cây của cô rất quen thuộc, trêи mặt vẫn luôn treo một nụ cười, nhưng Phương Kinh Luân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô căn bản không muốn cười, bởi vì trong ánh mắt của cô không có nửa điểm ý cười.
Nhìn kỹ, cô không chỉ có hai mắt vô thần, ngay cả sắc mặt cũng rất nhợt nhạt, hoàn toàn là bộ dáng bị bệnh.
Con nhà nghèo thật không dễ dàng, nhìn như vậy chỉ sợ còn chưa thành niên đã phải đi làm việc, còn để bản thân mệt mỏi thành như vậy.
Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Kinh Luân ngay lúc đó.
Vậy nên lúc trả tiền, hắn trực tiếp mang hết tiền có trong ví tiền ra nói một câu: "Không cần trả lại."
Trêи mặt Tả Ninh lúc này mới hơi có mộ chút biểu tình, nhìn bảy tám đồng tiền màu đỏ trước mặt, bình tĩnh nói: "Trong tiệm không thu tiền bo."
Ngữ khí của cô tràn ngập mệt mỏi, phỏng chừng vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt.
Phương Kinh Luân thiệt tình cảm thấy cô rất đáng thương, nên cũng không để ý đến lời nói của cô, cầm lấy nước trái cây quay đầu liền đi, ai ngờ còn chưa đến bên xe, cánh tay liền bị giữ lại.
Tả Ninh cầm tiền thừa nhét vào trong tay hắn, khuôn mặt không chút biểu tình nói: "Tôi cũng không phải khất cái."
Một khắc kia hắn đột nhiên ý thức được hành vi vừa rồi của mình hình như rất đả thương người. Hắn muốn xin lỗi lại không mở miệng nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô xoay người quay lại trong tiệm.
Vào trường học, hắn vội vàng đi xem ký túc xá, cùng bạn cùng phòng mới nói chuyện phiếm, chơi game ăn cơm tối, rất nhanh liền đem chuyện nhỏ buổi trưa vứt ra sau đầu.
Buổi tối học viện triệu tập sinh viên mới, Phương Kinh Luân cùng ba người bạn cùng phòng đến rất sớm, trực tiếp ngồi ở phía sau, tiếp tục chơi game, trong lúc đó ba người khác vẫn luôn buôn chuyện trêи trời.
"Nghe nói học viện của chúng ta có một đại mỹ nữ, tại sao tôi ngắm nửa ngày cũng không thấy được?"
"Khó trách chơi trò chơi lại đánh lạn như vậy, nhất tâm nhị dụng."
"Tôi cũng nghe nói, ký túc xá cách vách nói gặp nữ sinh đó ở tầng nữ sinh, hình như là làm thêm ở cửa hàng nước trái cây, hôm nay bọn họ còn cố ý mua mấy túi nước trái cây lớn, mời người của cả tầng uống, đáng tiếc chúng ta đi ra ngoài ăn cơm lại không gặp được."
Đối với cái đề tài này khiến Phương Kinh Luân hoàn toàn không có hứng thú sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ lại giữa trưa nhìn thấy gương mặt kia. Tuy nói trạng thái tinh thần không tốt lắm, nhưng cô gái kia xác thật lớn lên rất xinh đẹp, hay đó chính là đại mỹ nữ mà bọn họ nói đến?
Hơn nữa hắn tại sao lại có thể ngu ngốc như vậy? Đáng thương người ta lại trực tiếp đưa tiền? Sao không học theo ký túc xá cách vách, mua nhiều nước trái cây một chút, để người ta nhận được nhiều phần trăm hơn?
Hắn còn đang âm thầm phỏng đoán, liền nghe bạn cùng phòng kϊƈɦ động nói: "Tới rồi, mau xem, thật đúng là đại mỹ nữ."
Phương Kinh Luân ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tả Ninh từ cửa đi vào.
Ban ngày cô ở cửa hàng nước trái cây mặc quần áo lao động to rộng, lúc ấy hắn không chú ý đánh giá, bây giờ nhìn kỹ như vậy, mặc một chiếc váy liền áo, cô không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả dáng người cũng rất đẹp, cho dù khuôn mặt có mệt mỏi nhưng nhìn trong đám người vừa đứng, cô vẫn rất nổi bật.
Phương Kinh Luân rất nhanh liền phát hiện, ở đây nam sinh hơn phân nửa đều đang nhìn Tả Ninh, đương nhiên, nữ sinh cũng có không ít, đến nỗi một nửa nữ sinh kia, nhưng tất nhiên là trộm ngắm cô.
Hắn không nghĩ tới cô cư nhiên cũng là sinh viên năm nhất của trường này, hơn nữa cũng cùng học ở học viện luật, nhưng mà chỗ ở được phân bố nhất định là không cùng ban.
Không chối từ vất vả, vừa làm thêm vừa đi học, thân nghèo chí kiên, thành tích ưu dị...... Phương Kinh Luân không nhịn được ở trong lòng dâng lên một cỗ kính nể với Tả Ninh.
Hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, là phú nhị đại tiêu tiền ăn xài phung phí, kỳ thật vẫn luôn rất bội phục những đứa con nhà nghèo dựa vào chính đôi tay mình dốc sức làm việc.
Sau đó hắn từ trong miệng bạn cùng phòng cũng càng lúc càng biết nhiều hơn về Tả Ninh.
Biết cô ở ban ba, biết cô mỗi ngày không có tiết liền sẽ làm thêm ở cửa hàng nước trái cây, có đôi khi là làm ở KFC hoặc là tiệm bánh ngọt. Biết cô được bầu làm hoa khôi của ban, biết cô được bầu làm hoa khôi của hệ, biết có người ở trêи trang Web của trường đăng ảnh của cô, tiến hành một cái gọi là "Bình chọn hoa hậu giảng đường."
Đương nhiên, cũng có không ít lời đồn đại. Ví dụ như nói, cô bị bao dưỡng, hoặc là cô ra ngoài bán thân. Bởi vì rất nhiều nữ sinh đều nói, một thân Tả Ninh từ trêи xuống dưới đều là hàng hiệu, nhưng cố tình ngày thường lại rất tiết kiệm, cũng thường xuyên đi làm thêm.
Tóm lại, mỹ mạo sau khi được bốn phía tán dương, ác ngôn cũng tùy theo đó mà đến, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng "Chân thật".
Phương Kinh Luân từ trước đến nay đều không chú ý người khác khua môi múa mép, nhưng cố tình người này lại là Tả Ninh, là người được hắn dán lên một nhãn "Thân nghèo chí kiên" tốt đẹp như vậy.
Đồn đãi nghe được càng nhiều, hắn càng muốn tìm hiểu đến cùng.
Bởi vì cùng tồn tại trong một học viện, hai ban không thể né trách việc nghe giảng cùng nhau. Nhân lúc không ai chú ý, Phương Kinh Luân lặng lẽ chụp lén quần áo của Tả Ninh, tích cóp vài bức ảnh gửi qua cho chị gái hắn Phương Dĩ Nhu.
Đối với mấy thứ của nữ nhân này, hắn dốt đặc cán mai, nhưng chị gái hắn lại rất thạo nghề.
Rất nhanh Phương Dĩ Nhu cực kỳ khẳng định mà nói cho hắn, những bộ quần áo đó của Tả Ninh đều là hàng chính phẩm có nhãn hiệu, tuy rằng đã qua model, nhưng giá trị thì không lừa người được.
Phương Kinh Luân không hiểu sao lại phẫn nộ, đặc biệt là tưởng tượng đến lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tiều tuỵ của Tả Ninh, lửa giận của hắn không khống chế được mà sôi trào.
Nhất định phải hư vinh như vậy sao? Tình nguyện làm thêm mệt thành như vậy, cũng muốn tích cóp tiền đi mua một ít quần áo sang trọng sao?
Hoặc là đúng như theo đồn đãi, cô bị người bao dưỡng, những cái đó quần áo là do kim chủ đưa? Thậm chí...... Là cô dùng tiền bán thân mua?
Sau khi tan học, Tả Ninh vẫn trước sau như một mà đi ra ngoài trường học, Phương Kinh Luân biết cô lại muốn đi làm thêm, ngày thường hắn cũng chưa từng để ý tới, nhưng lúc này đây, hắn lại như là trúng tà, lặng lẽ đi theo phía sau cô ra khỏi cổng trường.
Ngoài cửa số 4 đều là vị trí dừng xe, Tả Ninh đi thẳng đến bên cạnh một gốc cây lớn, cùng với một nam nhân trung niên ngồi trong xe đang đối mặt đàm luận cái gì đó.
Phương Kinh Luân đứng ở chỗ xa không nghe rõ, chỉ biết nam nhân kia tựa hồ càng ngày càng phẫn nộ, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, giống như là đang mắng người, cuối cùng còn khom lưng cúi xuống xe, cầm một chồng tiền mặt màu đỏ ra, trực tiếp nện lên người Tả Ninh.
"Cô tìm tôi còn không phải là đòi tiền sao? Cầm lấy rồi cút đi! Cô với tôi đã không còn quan hệ, sau này có thiếu cũng đừng tới tìm tôi!"
Câu nói cuối cùng này nam nhân nói cực kỳ lớn tiếng, không chỉ có Phương Kinh Luân ở phía xa nghe được, học sinh xung quanh vây xem cũng nghe được, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Phương Kinh Luân sớm đã siết chặt tay, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là hy vọng Tả Ninh cầm lấy tiền hung hăng ném lại vào mặt nam nhân kia.
Đáng tiếc cô không có.
Không những không có, ngược lại còn cúi người, nhặt lấy từng đồng từng đồng tiền màu đỏ rơi tung toé trêи mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.