Chương 5: Cô Muốn Làm Người Đàn Bà Của Từ Hạn Bình
Mộc Mộc
15/05/2022
“Con thấy ba ba là tốt nhất, không tốt hơn ba ba thì con không thèm.”
Từ Hạn Bình rất hưởng thụ, nhịn không được nhéo má cô: "Bé con, ánh mắt rất cao đó.”
Mật Nhụy còn muốn nói thêm thì điện thoại của Từ Hạn Bình đã vang lên.
“À.”
“Ừm.”
Từ Hạn Bình nói không nhiều lắm, thường chỉ lên tiếng hai lần, gần như là bên kia nói chuyện.
Trong xe quá an tĩnh, thậm chí Mật Nhụy có thể nghe được giọng nói ngọt ngào bên kia đầu dây điện thoại.
Không qua bao lâu, Từ Hạn Bình đã cúp máy, sau đó căn dặn: "Đi xuống Thúy Trúc Viên đón tiểu Tinh.”
"Vâng, trưởng quan." Vương Hổ lái xe sang một hướng khác.
Mật Nhụy không khỏi dẩu miệng, tay ôm Từ Hạn Bình cũng buông lỏng ra.
“Sao vậy, không thích đi ăn cơm với ba ba à?”
Mật Nhụy cọ mũi giày: "Không có, chỉ là thích ăn cơm chung với một mình ba ba hơn thôi.”
Từ Hạn Bình cũng không tức giận: “Vậy hôm nay đi ăn cùng với chị Thanh trước.”
Mật Nhụy gật đầu, cô biết nói thêm nữa thì Từ Hạn Bình sẽ không vui.
“Thật ra Hiểu Tinh khá tốt, nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì ba ba sẽ kết hôn với cô ấy.”
“Cái gì?” Mật Nhụy đột nhiên ngẩng đầu, nói lắp: “Sao, sao sẽ… Việc này quá đột ngột.”
Từ Hạn Bình vẫn rất bình tĩnh: "Vẫn chưa quyết định, chỉ là ba ba đang suy xét. Rốt cuộc cô ấy là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vậy mà ở cùng với lão già như ba ba năm sáu năm, không oán không hối hận. Hơn nữa người nhà cô ấy luôn thúc giục, tạo áp lực rất lớn cho cô ấy. Ba ba cũng không thể mài mòn thanh xuân tươi đẹp của người ta mà chẳng cho một lời hứa hẹn nào.”
Mật Nhụy suýt chút nữa khóc lên: "Ba ba không phải lão già! Ba ba lợi hại nhất, vừa cao vừa đẹp trai lại có trách nhiệm, là nam tử hán chân chính có thể bảo vệ quốc gia, còn có thể bảo vệ con, người tốt như vầy, ai cũng muốn gả ~”
Từ Hạn Bình dở khóc dở cười, không có biện pháp nào với việc Mật Nhụy thổi phồng.
Thấy cô đau lòng, hắn ôm cô vào trong ngực: "Thật ra còn một nguyên nhân nữa, đó là ba ba phải cảm tạ cô ấy. Nếu không phải bốn năm trước cô ấy mời ba ba cùng tham gia《Biến X Ký thì ba ba cũng sẽ không có đứa con gái đáng yêu tri kỷ như con, con nói xem có phải không?”
Từ Hạn Bình rất hưởng thụ, nhịn không được nhéo má cô: "Bé con, ánh mắt rất cao đó.”
Mật Nhụy còn muốn nói thêm thì điện thoại của Từ Hạn Bình đã vang lên.
“À.”
“Ừm.”
Từ Hạn Bình nói không nhiều lắm, thường chỉ lên tiếng hai lần, gần như là bên kia nói chuyện.
Trong xe quá an tĩnh, thậm chí Mật Nhụy có thể nghe được giọng nói ngọt ngào bên kia đầu dây điện thoại.
Không qua bao lâu, Từ Hạn Bình đã cúp máy, sau đó căn dặn: "Đi xuống Thúy Trúc Viên đón tiểu Tinh.”
"Vâng, trưởng quan." Vương Hổ lái xe sang một hướng khác.
Mật Nhụy không khỏi dẩu miệng, tay ôm Từ Hạn Bình cũng buông lỏng ra.
“Sao vậy, không thích đi ăn cơm với ba ba à?”
Mật Nhụy cọ mũi giày: "Không có, chỉ là thích ăn cơm chung với một mình ba ba hơn thôi.”
Từ Hạn Bình cũng không tức giận: “Vậy hôm nay đi ăn cùng với chị Thanh trước.”
Mật Nhụy gật đầu, cô biết nói thêm nữa thì Từ Hạn Bình sẽ không vui.
“Thật ra Hiểu Tinh khá tốt, nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì ba ba sẽ kết hôn với cô ấy.”
“Cái gì?” Mật Nhụy đột nhiên ngẩng đầu, nói lắp: “Sao, sao sẽ… Việc này quá đột ngột.”
Từ Hạn Bình vẫn rất bình tĩnh: "Vẫn chưa quyết định, chỉ là ba ba đang suy xét. Rốt cuộc cô ấy là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vậy mà ở cùng với lão già như ba ba năm sáu năm, không oán không hối hận. Hơn nữa người nhà cô ấy luôn thúc giục, tạo áp lực rất lớn cho cô ấy. Ba ba cũng không thể mài mòn thanh xuân tươi đẹp của người ta mà chẳng cho một lời hứa hẹn nào.”
Mật Nhụy suýt chút nữa khóc lên: "Ba ba không phải lão già! Ba ba lợi hại nhất, vừa cao vừa đẹp trai lại có trách nhiệm, là nam tử hán chân chính có thể bảo vệ quốc gia, còn có thể bảo vệ con, người tốt như vầy, ai cũng muốn gả ~”
Từ Hạn Bình dở khóc dở cười, không có biện pháp nào với việc Mật Nhụy thổi phồng.
Thấy cô đau lòng, hắn ôm cô vào trong ngực: "Thật ra còn một nguyên nhân nữa, đó là ba ba phải cảm tạ cô ấy. Nếu không phải bốn năm trước cô ấy mời ba ba cùng tham gia《Biến X Ký thì ba ba cũng sẽ không có đứa con gái đáng yêu tri kỷ như con, con nói xem có phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.