Chương 6: Cô Muốn Làm Người Đàn Bà Của Từ Hạn Bình
Mộc Mộc
15/05/2022
Cả đêm Mật Nhụy đều miễn cưỡng cười vui, cô nhìn Chu Hiểu Tình đối diện dựa lên người Từ Hạn Bình như xà nữ, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn, ngẫu nhiên còn trộm hôn hắn. Tuy rằng Từ Hạn Bình có chút không thích nhưng cũng không kháng cự.
Thậm chí vì hắn chủ động chia thức ăn, đổ nước cho cô mà làm Chu Hiểu Tình ghen, nhưng đó không phải điều cô muốn, cô thậm chí rất hâm mộ, đố kị với Chu Hiểu Tình.
Mật Nhụy xới cái bát trống trơn, nghĩ không biết khi nào Từ Hạn Bình mới có thể đối đãi với cô giống như đối đãi với một người phụ nữ mà không phải con gái.
Loại tâm tình này kéo dài mãi đến buổi tối khi Từ Hạn Bình đưa cô về nhà, lại dẫn Chu Hiểu Tình đi Điệt Cốc.
“Dì Mạc, con đã về rồi.”
Mật Nhụy cởi giày đi vào, ngoài ý muốn nhìn thấy một người khác.
“Anh cả?”
Từ Ba Ba nửa nằm trên sô pha, một cánh tay đặt trên trán, không mở mắt.
“Lại đây.”
Mật Nhụy không quá muốn đi qua, cô chậm rãi đi lên hai bước rồi dừng lại.
“Dì Mạc đâu?”
Lúc này Từ Ba Ba mới bỏ tay xuống, mở mắt nhìn cô, một khuôn mặt mang vẻ đẹp phi giới tính, yêu ngôn hoặc chúng, chỉ là đôi mắt đào hoa vốn nên nhu tình như nước lại hơi lạnh lùng, môi mỏng hơi cong.
“Anh nói tới đây, không nghe được hả?”
Mật Nhụy chỉ có thể gắng gượng đến gần, mỗi lần nhìn thấy Từ Ba Ba cười, cô luôn có cảm giác sởn tóc gáy.
Khi mới tiến vào Từ gia một năm, có lần Từ Ba Ba cũng cười nói dẫn cô đi công viên giải trí chơi, nhưng khi cô ngồi trên bánh xe quay, hắn lại xoay người bỏ cô xuống.
Mật Nhụy ngoan ngoãn đứng trước mặt Từ Ba Ba, ngón tay bất an xoắn vào nhau.
Từ Ba Ba hừ nhẹ, lưng dựa vào sô pha, đặt hai chân xuống.
“Bóp cho anh một hồi, anh chưa nói dừng thì không được dừng.”
Mật Nhụy ngồi cạnh sô pha, không quá chắc chắn: "Bóp chân hả?”
“Ừ.” Từ Ba Ba mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa như lười nói nữa.
Được sai sử, Mật Nhụy lập tức ngồi vào sau chân Từ Ba Ba, cởi vớ hắn ra, ôm chân vào ngực, bắt đầu mát xa.
Thậm chí vì hắn chủ động chia thức ăn, đổ nước cho cô mà làm Chu Hiểu Tình ghen, nhưng đó không phải điều cô muốn, cô thậm chí rất hâm mộ, đố kị với Chu Hiểu Tình.
Mật Nhụy xới cái bát trống trơn, nghĩ không biết khi nào Từ Hạn Bình mới có thể đối đãi với cô giống như đối đãi với một người phụ nữ mà không phải con gái.
Loại tâm tình này kéo dài mãi đến buổi tối khi Từ Hạn Bình đưa cô về nhà, lại dẫn Chu Hiểu Tình đi Điệt Cốc.
“Dì Mạc, con đã về rồi.”
Mật Nhụy cởi giày đi vào, ngoài ý muốn nhìn thấy một người khác.
“Anh cả?”
Từ Ba Ba nửa nằm trên sô pha, một cánh tay đặt trên trán, không mở mắt.
“Lại đây.”
Mật Nhụy không quá muốn đi qua, cô chậm rãi đi lên hai bước rồi dừng lại.
“Dì Mạc đâu?”
Lúc này Từ Ba Ba mới bỏ tay xuống, mở mắt nhìn cô, một khuôn mặt mang vẻ đẹp phi giới tính, yêu ngôn hoặc chúng, chỉ là đôi mắt đào hoa vốn nên nhu tình như nước lại hơi lạnh lùng, môi mỏng hơi cong.
“Anh nói tới đây, không nghe được hả?”
Mật Nhụy chỉ có thể gắng gượng đến gần, mỗi lần nhìn thấy Từ Ba Ba cười, cô luôn có cảm giác sởn tóc gáy.
Khi mới tiến vào Từ gia một năm, có lần Từ Ba Ba cũng cười nói dẫn cô đi công viên giải trí chơi, nhưng khi cô ngồi trên bánh xe quay, hắn lại xoay người bỏ cô xuống.
Mật Nhụy ngoan ngoãn đứng trước mặt Từ Ba Ba, ngón tay bất an xoắn vào nhau.
Từ Ba Ba hừ nhẹ, lưng dựa vào sô pha, đặt hai chân xuống.
“Bóp cho anh một hồi, anh chưa nói dừng thì không được dừng.”
Mật Nhụy ngồi cạnh sô pha, không quá chắc chắn: "Bóp chân hả?”
“Ừ.” Từ Ba Ba mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa như lười nói nữa.
Được sai sử, Mật Nhụy lập tức ngồi vào sau chân Từ Ba Ba, cởi vớ hắn ra, ôm chân vào ngực, bắt đầu mát xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.