Bổn Tọa Thấy Trên Trời Có Con Chim Sắt
Chương 3: Của trời cho
Thụy Du
25/02/2023
Like page "Hôm nay Duca có chạy deadline không" để hóng động tĩnh của lão tác giả ở ẩn nha.
___________
Mệt mỏi mở mắt ra, Đọa Thiên phát hiện chính mình đã không còn ở Quỷ Linh cốc nữa. Trái lại, lúc này hắn đang nằm ở trên một thứ vô cùng mềm mại, còn ở trên đầu là một pháp bảo gì đó có thể phát sáng. Đọa Thiên chậm rãi ngồi dậy, phát hiện cánh tay đau đớn. Nhìn một cái, hóa ra tĩnh mạch bị cắt mở bởi một thanh chủy thủ vô cùng tinh xảo, và máu vẫn còn chảy ra.
Đọa Thiên thở dài, chưa có ý định bịt miệng vết thương lại. Hắn nhớ lại cảnh cuối cùng bản thân nhìn thấy, sau đó nhìn xung quanh. Tiểu Oa đâu?
Vừa mới nghĩ tới, một đóa Huyết Liên có một nhãn cầu từ hư không rơi xuống. Cánh hoa cháy tới lợi hại, con mắt cũng uể oải nhìn xuống, không hề có tinh thần. Thấy máu, Tiểu Oa nhanh chóng nhào tới lăn lộn. Lăn một lúc, một góc cánh hoa mới trở nên mịn hơn. Nó dùng bộ rễ leo lên người Đọa Thiên, dụi dụi vào lòng hắn.
– Con vất vả rồi.- Đọa Thiên nhẹ xoa cánh hoa của nó.
Tiểu Oa "Chít" một tiếng.
– Đây là đâu vậy?- Đọa Thiên biết nó đã mệt, nhưng hắn vẫn phải hỏi.
Tiểu Oa lúc này có vẻ sung sức hơn một chút, bắt đầu liên tục phát ra những tiếng "Chít chít". Khoảng hai phút sau, Đọa Thiên cau mày.
Đám nhỏ kia dùng hết tinh túy chúng nó tích trữ được, dùng linh lực trao đổi với Thiên đạo, đem hắn từ thế giới kia mang đi, đổi cho hắn một lần cơ hội sống mới. Hắn lúc này thực không biết chính mình là nên khóc, hay là nên mắng to đám nhóc kia.
Thở dài, Đọa Thiên lấy từ trong tiểu thế giới của chính mình ra một bình đan dược, lấy ra một viên nuốt xuống. Đọa Thiên là tu sĩ Độ kiếp kì, hơn nữa, hắn là Luyện khí sư, lại tích cực đâm đầu vào bí cảnh, chính vì vậy, Đọa Thiên từ mấy trăm năm trước đã có cho chính mình một tiểu thế giới. Tiểu thế giới này chính là một loại không gian cao cấp có thể chứa vật sống.
Hắn từ rất lâu trước đây đã vô cùng cẩn thận, có được tiểu thế giới này, Đọa Thiên liền đem toàn bộ những thứ mà hắn có được bỏ vào bên trong. Hắn không ngu, sẽ không để lại đồ của mình ở Quỷ Linh cốc, nơi mà chẳng ma nào biết có kẻ bất thường nào có thể đột nhập vào hay không. Toàn bộ trận pháp hắn bày ở cái nơi kia, chỉ là để hù người mà thôi, thực chất trong cái cung điện xa hoa kia cái quái gì cũng không có. Đọa Thiên thực muốn nhìn một chút vẻ mặt của những kẻ kia khi thấy trong điện của hắn chỉ có mỗi cái giường cùng cái bàn trà.
Vì không biết tình trạng của thân thể bản thân vừa mới đoạt được, Đọa Thiên chỉ lấy đan dược loại thấp nhất uống vào. Thế nhưng chỉ sau vài phút, hắn đã cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng bỏng trong lục phủ ngũ tạng. Đọa Thiên trong lòng một trận hoảng hốt. Hắn vậy mà lấy một thân xác của phàm nhân? Hơn nữa phàm nhân còn vô cùng yếu đuối?
Cắn răng chịu đựng đau đớn trôi qua, Đọa Thiên liền lập tức nghĩ muốn tu luyện. Hắn lúc này tuy thân xác là phàm nhân, chẳng biết có tư chất thế nào, nhưng hắn có đan dược. Hơn nữa, tâm cảnh lại đã ở Hóa Thần kì. Chỉ cần không ngừng hấp thu linh khí rèn luyện thân thể, hắn có thể trong thời gian nửa năm một lần nữa kết Anh. Với điều kiện tiên quyết chính là nơi này phải có linh khí, hoặc bết bát lắm thì oán khí.
Đọa Thiên chọc Tiểu Oa.
– Cảm nhận xem xung quanh có ai không?
Tiểu Oa bị hắn chọc cho tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn. Nó ngoan ngoãn cảm nhận một chút, sau đó hưng phấn kêu "Chít chít". Kế đó, Tiểu Oa phóng về phía một tấm ván cao hơn đầu người mà Đọa Thiên đoán nó là cái cửa. Cửa trong trí nhớ của hắn là mấy thứ cao tới vài chục mét, được trang trí vô cùng hoa lệ, hơn nữa có hai cánh. Thế nên khi nhìn thấy tấm ván kim loại kia, nhất thời Đọa Thiên nghĩ không ra.
Hắn đi tới cửa, sờ soạng một lúc, lóng ngóng xoay cái nắm cửa, sau đó mở cửa ra. Kế đó, Đọa Thiên ngạc nhiên phát hiện, ở xung quanh vậy mà một người cũng không có. Trái lại, ở trong tầm mắt hắn, dải đất trước mặt, bốn phía ngút ngàn đều là bia mộ.
Tiểu Oa hưng phấn kêu to, lập tức bay ra ngoài cắm rễ. Đọa Thiên nhìn quanh, hiểu được nơi này một con chym cũng không thèm ị, yên tâm đi vào trong, còn không quên đóng cửa lại.
Hắn không ngồi trở lại cái giường mềm mại lạ thường kia, trái lại bày một cái Tụ linh trận cao cấp. Loại trận này, nguyên liệu dự phòng trong tiểu thế giới của hắn không lúc nào không có, nên Đọa Thiên chỉ mất nửa canh giờ liền bày xong.
Hắn ngồi vào tâm trận, sau đó bắt đầu lấy ra rất nhiều thứ. Thanh tẩy phù, linh thủy, Tẩy tủy đan,...
Sống lâu như vậy, những thứ này hắn không có cả kho thì cũng có một đống, dùng không có chút tiếc xót nào.
Đầu tiên, Đọa Thiên dán lên người mình một lá Thanh tẩy phù, uống vào linh thủy, sau đó nuốt xuống tẩy tủy đan. Cùng với linh khí thiên địa bắt đầu kéo tới tụ linh trận, chất dịch màu đen cũng theo đó chảy ra khỏi người Đọa Thiên, bị thanh tẩy phù trừ sạch. Xương cốt tự cường hóa, nội tạng rục rịch, tạp chất bị trừ bỏ. Cả người Đọa Thiên lúc này đang được đan dược tẩy trừ. Mà đau đớn khi tẩy kinh phạt tủy, đương nhiên cũng không phải người thường có thể chịu. Đan dược mà Đọa Thiên nuốt xuống còn có tác dụng đả thông kinh mạch, nên đau đớn này giống như dằn vặt cái thân thể yếu ớt lúc này của hắn.
Giằng co hai canh giờ, Đọa Thiên chẳng biết là chính mình đang mệt mỏi hay là tràn đầy sức lực. Hai trạng thái khác nhau của thể xác và linh hồn khiến cho tâm trí của hắn mỏi mệt. Thế nhưng một giây không có được thực lực là một giây mà Đọa Thiên cảm thấy chính mình cực kì vô dụng. Hắn lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống.
Đan dược này có khả năng tái tạo linh căn, đem thân thể của một phế vật cải tạo thành thiên linh căn mà nhiều kẻ thèm khát. Đọa Thiên có được thứ này khi rèn lô đỉnh cho một tên luyện đan sư Đại Thừa kì.
Đem đan dược nuốt xuống. Lần này không lâu lắm, hắn đã mở mắt ra. Đọa Thiên từ trong không gian lấy ra một tờ giấy nhỏ, đem nó cầm trong tay. Chỉ một lát sau, tờ giấy liền hóa thành mạt sắt, rơi xuống đất. Đọa Thiên nhếch môi. Kim hệ.
Kìm nén hưng phấn trong lòng, Đọa Thiên lấy ra một bình linh thủy trung phẩm nuốt xuống, sau đó ăn vào Dẫn khí đan, bắt đầu dẫn khí nhập thể. Tuy có chút bất ngờ là linh khí ở thế giới này lại nhiều như vậy, nhưng Đọa Thiên lại rất nhanh tiến nhập trạng thái tu luyện. Sáu canh giờ sau, hắn thành công dẫn khí nhập thể, bắt đầu điên cuồng tu luyện cùng đột phá.
Để tu luyện lên tới cảnh giới trước đây là không thể nào, thế nhưng để cải tạo cái thân thể yếu đuối này thì dư sức. Hắn không muốn vừa mới tới một nơi xa lạ đã trở thành một kẻ tay trói gà không chặt.
Một lần tu luyện này của Đọa Thiên chính là nửa năm. Nửa năm đối với tu chân già thì không dài, thế nhưng đối với con người thì cũng là một khoảng thời gian không hề ngắn. Điều khiến cho Đọa Thiên ngạc nhiên nhất chính là trong khoảng thời gian này, hoàn toàn không có ai tới nơi này tìm hắn.
Đọa Thiên thở hắt ra. Xem ra thân thể này cũng bị ruồng bỏ rồi.
Đọa Thiên vận chuyển linh khí trong thân thể. Sau khi cảm thấy hài lòng rồi, hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Đã nửa năm rồi, hắn muốn đi xem xem cái thế giới mà đám nhỏ đưa hắn tới là loại thế giới như thế nào. Dù sao thì tu luyện cũng không thể vội vàng. Dù hắn không có tâm cảnh, thân thể này trong thời gian ngắn cũng không thể chấp nhận được.
Mắt Đọa Thiên khẽ đảo. Xem ra nên cân nhắc đổi một cái thân thể khác.
Đọa Thiên mở cửa. Cảnh tượng bên ngoài hắn đã thấy qua một lần, thế nhưng điều khác biệt lần này chính là có một Tiểu Oa đang ủy khuất khóc thút thít. Nhìn thấy Đọa Thiên, Tiểu Oa lập tức nhào vào vòng tay hắn. Đọa Thiên lúc này mới giật mình. Hắn mải tu luyện, quên mất là Tiểu Oa vẫn còn ở ngoài.
- Xin lỗi con. Aba quên mất thời gian. Ở bên ngoài có bị ai khi dễ không?
"Chít"- Tiểu Oa ủy khuất kêu.
- Không có thì tốt. Ăn no rồi chứ?
Câu này là hỏi cho vui. Thực ra nhìn cánh hoa đỏ thẫm của nó, Đọa Thiên cũng biết là nó đã hấp thu những kẻ được chôn ở đây tới xương trắng cũng chẳng còn. Việc này đối với hắn cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
– Có cái nào còn kí ức không?- Đọa Thiên hỏi. Nếu có, vậy thì hắn đỡ phải đi tìm hiểu về cái thế giới này rồi.
Tiểu Oa nhìn Đọa Thiên, lại nhìn xuống.
– Con ăn mà quên không thu thập kí ức cho aba có đúng không.
"Chít" Tiểu Oa ủ rũ đáp một tiếng.
Đọa Thiên thở dài.
– Được rồi. Vậy vào trong thôi.
Thế nhưng vừa xoay người, ánh mắt Đọa Thiên đã thay đổi. Hắn đem Tiểu Oa ném vào tiểu thế giới, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Có một cái gì đó đang tiếp cận nơi này với tốc độ rất nhanh. Mặc dù không biết đó là cái gì, cũng không cảm nhận được ma khí hay linh khí, thế nhưng cái tốc độ của thứ đó cũng đủ khiến cho Đọa Thiên phải dè chừng.
Hắn đứng ngoài hiên, ngẩng đầu lên nhìn. Cái thứ đang rơi xuống phải cao tới 60 thước, hình thù kì quái, lởm chà lởm chởm vô cùng khó coi. Thế nhưng, nếu thứ bằng kim loại đó thực sự rơi xuống nơi này thì sẽ tạo nên động tĩnh cực kì lớn. Tuy không hiểu vì sao ở nơi này nửa năm nhưng vẫn không có ma nào tới tìm, nhưng Đọa Thiên cực kì không muốn vì một chuyện này mà thu hút những kẻ không mong muốn. Dù sao thì hắn cũng đang ở trong một thế giới xa lạ.
Hắn hít một hơi, vận chuyển linh khí trong thân thể, ném ra một lá phù, sau đó nâng tay lên.
Một cơn gió cực mạnh từ mặt đất thổi lên, khiến cho tốc độ rơi của vật kia chậm lại. Mặc dù nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, thế nhưng với thực lực của thân thể và của hắn hiện tai, làm cũng có chút quá sức.
Khoảng một phút sau, vật thể lạ kia từ tự hạ xuống trước mặt Đọa Thiên. Khi mãi không thấy nó cử động, Đọa Thiên mới đem Tiểu Oa từ tiểu thế giới ra, ôm nó đi xung quanh. Ban đầu nhìn thì thứ này đối với hắn thật xa lạ, giống như một cục sắt hỗn loạn. Thế nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống thì lại có chút quen thuộc. Hai tay, hai chân, một cái đầu hình thù kì lạ. Xem ra, nó là dựa vào còn người mà tạo hình.
Đọa Thiên nhìn một lát, sau đó lấy từ trong không gian ra một thanh kiếm không tồi thử chọc. Hắn không cảm nhận được chút linh khí nào từ thứ này. Hẳn là không có hại gì.
Không chọc thì thôi, chọc vào mới biết cái thứ hình thù kì quái này cứng tới độ nào. Đọa Thiên nhíu mày. Thanh kiếm này của hắn không tính là tốt nhất, thế nhưng kim loại tạo ra nó cũng tính là hiếm thấy. Vậy mà lại gặp một thứ cứng hơn?
Tính tò mò của Đọa Thiên lập tức bị đánh thức.
Đọa Thiên vươn tay sờ sờ. Là kim loại, xúc cảm không khác biệt gì với những loại khác, chỉ là bên trong dường như có một loại năng lượng kì quái không biết tên lưu chuyển.
Sờ xong, Đọa Thiên lại đi vòng quanh nhìn xem. Toàn thân thứ này được ghép lại bằng những miếng sắt không đồng đều và những mối nối nhỏ xíu mà từ ngoài không nhìn vào được. Chúng cũng được gia công cực kì tỉ mỉ, các chi tiết cũng vừa khít với nhau. Cách làm này hắn chưa từng thấy, nhưng cũng rất tò mò muốn biết. Nói chung là ngoại trừ vẻ ngoài xấu không tả được, thứ này là một... cái gì đó... được làm vô cùng khá.
Khi đang phân vân có nên phá nó ra để tìm hiểu không, Đọa Thiên chợt nhảy dựng khi nhìn thấy phần thân của nó tự động mở ra, bên trong còn hơi bốc khói. Cảnh giác nhìn một lát mà không thấy nó có động tĩnh gì khác, Đọa Thiên mới đi lại nhìn xem. Khi hắn nhìn vào bên trong, liền kinh ngạc tới muốn phát ra tiếng.
Thiên đạo hỡi, bên trong cục kim loại này có người!
___________
Mệt mỏi mở mắt ra, Đọa Thiên phát hiện chính mình đã không còn ở Quỷ Linh cốc nữa. Trái lại, lúc này hắn đang nằm ở trên một thứ vô cùng mềm mại, còn ở trên đầu là một pháp bảo gì đó có thể phát sáng. Đọa Thiên chậm rãi ngồi dậy, phát hiện cánh tay đau đớn. Nhìn một cái, hóa ra tĩnh mạch bị cắt mở bởi một thanh chủy thủ vô cùng tinh xảo, và máu vẫn còn chảy ra.
Đọa Thiên thở dài, chưa có ý định bịt miệng vết thương lại. Hắn nhớ lại cảnh cuối cùng bản thân nhìn thấy, sau đó nhìn xung quanh. Tiểu Oa đâu?
Vừa mới nghĩ tới, một đóa Huyết Liên có một nhãn cầu từ hư không rơi xuống. Cánh hoa cháy tới lợi hại, con mắt cũng uể oải nhìn xuống, không hề có tinh thần. Thấy máu, Tiểu Oa nhanh chóng nhào tới lăn lộn. Lăn một lúc, một góc cánh hoa mới trở nên mịn hơn. Nó dùng bộ rễ leo lên người Đọa Thiên, dụi dụi vào lòng hắn.
– Con vất vả rồi.- Đọa Thiên nhẹ xoa cánh hoa của nó.
Tiểu Oa "Chít" một tiếng.
– Đây là đâu vậy?- Đọa Thiên biết nó đã mệt, nhưng hắn vẫn phải hỏi.
Tiểu Oa lúc này có vẻ sung sức hơn một chút, bắt đầu liên tục phát ra những tiếng "Chít chít". Khoảng hai phút sau, Đọa Thiên cau mày.
Đám nhỏ kia dùng hết tinh túy chúng nó tích trữ được, dùng linh lực trao đổi với Thiên đạo, đem hắn từ thế giới kia mang đi, đổi cho hắn một lần cơ hội sống mới. Hắn lúc này thực không biết chính mình là nên khóc, hay là nên mắng to đám nhóc kia.
Thở dài, Đọa Thiên lấy từ trong tiểu thế giới của chính mình ra một bình đan dược, lấy ra một viên nuốt xuống. Đọa Thiên là tu sĩ Độ kiếp kì, hơn nữa, hắn là Luyện khí sư, lại tích cực đâm đầu vào bí cảnh, chính vì vậy, Đọa Thiên từ mấy trăm năm trước đã có cho chính mình một tiểu thế giới. Tiểu thế giới này chính là một loại không gian cao cấp có thể chứa vật sống.
Hắn từ rất lâu trước đây đã vô cùng cẩn thận, có được tiểu thế giới này, Đọa Thiên liền đem toàn bộ những thứ mà hắn có được bỏ vào bên trong. Hắn không ngu, sẽ không để lại đồ của mình ở Quỷ Linh cốc, nơi mà chẳng ma nào biết có kẻ bất thường nào có thể đột nhập vào hay không. Toàn bộ trận pháp hắn bày ở cái nơi kia, chỉ là để hù người mà thôi, thực chất trong cái cung điện xa hoa kia cái quái gì cũng không có. Đọa Thiên thực muốn nhìn một chút vẻ mặt của những kẻ kia khi thấy trong điện của hắn chỉ có mỗi cái giường cùng cái bàn trà.
Vì không biết tình trạng của thân thể bản thân vừa mới đoạt được, Đọa Thiên chỉ lấy đan dược loại thấp nhất uống vào. Thế nhưng chỉ sau vài phút, hắn đã cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng bỏng trong lục phủ ngũ tạng. Đọa Thiên trong lòng một trận hoảng hốt. Hắn vậy mà lấy một thân xác của phàm nhân? Hơn nữa phàm nhân còn vô cùng yếu đuối?
Cắn răng chịu đựng đau đớn trôi qua, Đọa Thiên liền lập tức nghĩ muốn tu luyện. Hắn lúc này tuy thân xác là phàm nhân, chẳng biết có tư chất thế nào, nhưng hắn có đan dược. Hơn nữa, tâm cảnh lại đã ở Hóa Thần kì. Chỉ cần không ngừng hấp thu linh khí rèn luyện thân thể, hắn có thể trong thời gian nửa năm một lần nữa kết Anh. Với điều kiện tiên quyết chính là nơi này phải có linh khí, hoặc bết bát lắm thì oán khí.
Đọa Thiên chọc Tiểu Oa.
– Cảm nhận xem xung quanh có ai không?
Tiểu Oa bị hắn chọc cho tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn. Nó ngoan ngoãn cảm nhận một chút, sau đó hưng phấn kêu "Chít chít". Kế đó, Tiểu Oa phóng về phía một tấm ván cao hơn đầu người mà Đọa Thiên đoán nó là cái cửa. Cửa trong trí nhớ của hắn là mấy thứ cao tới vài chục mét, được trang trí vô cùng hoa lệ, hơn nữa có hai cánh. Thế nên khi nhìn thấy tấm ván kim loại kia, nhất thời Đọa Thiên nghĩ không ra.
Hắn đi tới cửa, sờ soạng một lúc, lóng ngóng xoay cái nắm cửa, sau đó mở cửa ra. Kế đó, Đọa Thiên ngạc nhiên phát hiện, ở xung quanh vậy mà một người cũng không có. Trái lại, ở trong tầm mắt hắn, dải đất trước mặt, bốn phía ngút ngàn đều là bia mộ.
Tiểu Oa hưng phấn kêu to, lập tức bay ra ngoài cắm rễ. Đọa Thiên nhìn quanh, hiểu được nơi này một con chym cũng không thèm ị, yên tâm đi vào trong, còn không quên đóng cửa lại.
Hắn không ngồi trở lại cái giường mềm mại lạ thường kia, trái lại bày một cái Tụ linh trận cao cấp. Loại trận này, nguyên liệu dự phòng trong tiểu thế giới của hắn không lúc nào không có, nên Đọa Thiên chỉ mất nửa canh giờ liền bày xong.
Hắn ngồi vào tâm trận, sau đó bắt đầu lấy ra rất nhiều thứ. Thanh tẩy phù, linh thủy, Tẩy tủy đan,...
Sống lâu như vậy, những thứ này hắn không có cả kho thì cũng có một đống, dùng không có chút tiếc xót nào.
Đầu tiên, Đọa Thiên dán lên người mình một lá Thanh tẩy phù, uống vào linh thủy, sau đó nuốt xuống tẩy tủy đan. Cùng với linh khí thiên địa bắt đầu kéo tới tụ linh trận, chất dịch màu đen cũng theo đó chảy ra khỏi người Đọa Thiên, bị thanh tẩy phù trừ sạch. Xương cốt tự cường hóa, nội tạng rục rịch, tạp chất bị trừ bỏ. Cả người Đọa Thiên lúc này đang được đan dược tẩy trừ. Mà đau đớn khi tẩy kinh phạt tủy, đương nhiên cũng không phải người thường có thể chịu. Đan dược mà Đọa Thiên nuốt xuống còn có tác dụng đả thông kinh mạch, nên đau đớn này giống như dằn vặt cái thân thể yếu ớt lúc này của hắn.
Giằng co hai canh giờ, Đọa Thiên chẳng biết là chính mình đang mệt mỏi hay là tràn đầy sức lực. Hai trạng thái khác nhau của thể xác và linh hồn khiến cho tâm trí của hắn mỏi mệt. Thế nhưng một giây không có được thực lực là một giây mà Đọa Thiên cảm thấy chính mình cực kì vô dụng. Hắn lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống.
Đan dược này có khả năng tái tạo linh căn, đem thân thể của một phế vật cải tạo thành thiên linh căn mà nhiều kẻ thèm khát. Đọa Thiên có được thứ này khi rèn lô đỉnh cho một tên luyện đan sư Đại Thừa kì.
Đem đan dược nuốt xuống. Lần này không lâu lắm, hắn đã mở mắt ra. Đọa Thiên từ trong không gian lấy ra một tờ giấy nhỏ, đem nó cầm trong tay. Chỉ một lát sau, tờ giấy liền hóa thành mạt sắt, rơi xuống đất. Đọa Thiên nhếch môi. Kim hệ.
Kìm nén hưng phấn trong lòng, Đọa Thiên lấy ra một bình linh thủy trung phẩm nuốt xuống, sau đó ăn vào Dẫn khí đan, bắt đầu dẫn khí nhập thể. Tuy có chút bất ngờ là linh khí ở thế giới này lại nhiều như vậy, nhưng Đọa Thiên lại rất nhanh tiến nhập trạng thái tu luyện. Sáu canh giờ sau, hắn thành công dẫn khí nhập thể, bắt đầu điên cuồng tu luyện cùng đột phá.
Để tu luyện lên tới cảnh giới trước đây là không thể nào, thế nhưng để cải tạo cái thân thể yếu đuối này thì dư sức. Hắn không muốn vừa mới tới một nơi xa lạ đã trở thành một kẻ tay trói gà không chặt.
Một lần tu luyện này của Đọa Thiên chính là nửa năm. Nửa năm đối với tu chân già thì không dài, thế nhưng đối với con người thì cũng là một khoảng thời gian không hề ngắn. Điều khiến cho Đọa Thiên ngạc nhiên nhất chính là trong khoảng thời gian này, hoàn toàn không có ai tới nơi này tìm hắn.
Đọa Thiên thở hắt ra. Xem ra thân thể này cũng bị ruồng bỏ rồi.
Đọa Thiên vận chuyển linh khí trong thân thể. Sau khi cảm thấy hài lòng rồi, hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Đã nửa năm rồi, hắn muốn đi xem xem cái thế giới mà đám nhỏ đưa hắn tới là loại thế giới như thế nào. Dù sao thì tu luyện cũng không thể vội vàng. Dù hắn không có tâm cảnh, thân thể này trong thời gian ngắn cũng không thể chấp nhận được.
Mắt Đọa Thiên khẽ đảo. Xem ra nên cân nhắc đổi một cái thân thể khác.
Đọa Thiên mở cửa. Cảnh tượng bên ngoài hắn đã thấy qua một lần, thế nhưng điều khác biệt lần này chính là có một Tiểu Oa đang ủy khuất khóc thút thít. Nhìn thấy Đọa Thiên, Tiểu Oa lập tức nhào vào vòng tay hắn. Đọa Thiên lúc này mới giật mình. Hắn mải tu luyện, quên mất là Tiểu Oa vẫn còn ở ngoài.
- Xin lỗi con. Aba quên mất thời gian. Ở bên ngoài có bị ai khi dễ không?
"Chít"- Tiểu Oa ủy khuất kêu.
- Không có thì tốt. Ăn no rồi chứ?
Câu này là hỏi cho vui. Thực ra nhìn cánh hoa đỏ thẫm của nó, Đọa Thiên cũng biết là nó đã hấp thu những kẻ được chôn ở đây tới xương trắng cũng chẳng còn. Việc này đối với hắn cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
– Có cái nào còn kí ức không?- Đọa Thiên hỏi. Nếu có, vậy thì hắn đỡ phải đi tìm hiểu về cái thế giới này rồi.
Tiểu Oa nhìn Đọa Thiên, lại nhìn xuống.
– Con ăn mà quên không thu thập kí ức cho aba có đúng không.
"Chít" Tiểu Oa ủ rũ đáp một tiếng.
Đọa Thiên thở dài.
– Được rồi. Vậy vào trong thôi.
Thế nhưng vừa xoay người, ánh mắt Đọa Thiên đã thay đổi. Hắn đem Tiểu Oa ném vào tiểu thế giới, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Có một cái gì đó đang tiếp cận nơi này với tốc độ rất nhanh. Mặc dù không biết đó là cái gì, cũng không cảm nhận được ma khí hay linh khí, thế nhưng cái tốc độ của thứ đó cũng đủ khiến cho Đọa Thiên phải dè chừng.
Hắn đứng ngoài hiên, ngẩng đầu lên nhìn. Cái thứ đang rơi xuống phải cao tới 60 thước, hình thù kì quái, lởm chà lởm chởm vô cùng khó coi. Thế nhưng, nếu thứ bằng kim loại đó thực sự rơi xuống nơi này thì sẽ tạo nên động tĩnh cực kì lớn. Tuy không hiểu vì sao ở nơi này nửa năm nhưng vẫn không có ma nào tới tìm, nhưng Đọa Thiên cực kì không muốn vì một chuyện này mà thu hút những kẻ không mong muốn. Dù sao thì hắn cũng đang ở trong một thế giới xa lạ.
Hắn hít một hơi, vận chuyển linh khí trong thân thể, ném ra một lá phù, sau đó nâng tay lên.
Một cơn gió cực mạnh từ mặt đất thổi lên, khiến cho tốc độ rơi của vật kia chậm lại. Mặc dù nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, thế nhưng với thực lực của thân thể và của hắn hiện tai, làm cũng có chút quá sức.
Khoảng một phút sau, vật thể lạ kia từ tự hạ xuống trước mặt Đọa Thiên. Khi mãi không thấy nó cử động, Đọa Thiên mới đem Tiểu Oa từ tiểu thế giới ra, ôm nó đi xung quanh. Ban đầu nhìn thì thứ này đối với hắn thật xa lạ, giống như một cục sắt hỗn loạn. Thế nhưng nếu nhìn từ trên cao xuống thì lại có chút quen thuộc. Hai tay, hai chân, một cái đầu hình thù kì lạ. Xem ra, nó là dựa vào còn người mà tạo hình.
Đọa Thiên nhìn một lát, sau đó lấy từ trong không gian ra một thanh kiếm không tồi thử chọc. Hắn không cảm nhận được chút linh khí nào từ thứ này. Hẳn là không có hại gì.
Không chọc thì thôi, chọc vào mới biết cái thứ hình thù kì quái này cứng tới độ nào. Đọa Thiên nhíu mày. Thanh kiếm này của hắn không tính là tốt nhất, thế nhưng kim loại tạo ra nó cũng tính là hiếm thấy. Vậy mà lại gặp một thứ cứng hơn?
Tính tò mò của Đọa Thiên lập tức bị đánh thức.
Đọa Thiên vươn tay sờ sờ. Là kim loại, xúc cảm không khác biệt gì với những loại khác, chỉ là bên trong dường như có một loại năng lượng kì quái không biết tên lưu chuyển.
Sờ xong, Đọa Thiên lại đi vòng quanh nhìn xem. Toàn thân thứ này được ghép lại bằng những miếng sắt không đồng đều và những mối nối nhỏ xíu mà từ ngoài không nhìn vào được. Chúng cũng được gia công cực kì tỉ mỉ, các chi tiết cũng vừa khít với nhau. Cách làm này hắn chưa từng thấy, nhưng cũng rất tò mò muốn biết. Nói chung là ngoại trừ vẻ ngoài xấu không tả được, thứ này là một... cái gì đó... được làm vô cùng khá.
Khi đang phân vân có nên phá nó ra để tìm hiểu không, Đọa Thiên chợt nhảy dựng khi nhìn thấy phần thân của nó tự động mở ra, bên trong còn hơi bốc khói. Cảnh giác nhìn một lát mà không thấy nó có động tĩnh gì khác, Đọa Thiên mới đi lại nhìn xem. Khi hắn nhìn vào bên trong, liền kinh ngạc tới muốn phát ra tiếng.
Thiên đạo hỡi, bên trong cục kim loại này có người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.