Bổn Tọa Thấy Trên Trời Có Con Chim Sắt
Chương 4: Thế giới mới
Thụy Du
25/02/2023
Đọa Thiên rất nhanh hồi phục lại từ cơn hoảng sợ. Chỉ là một người thôi mà, có cái gì phải hoảng hốt chứ? Hắn cẩn thận nhìn tình huống bên trong. Bên trong cục kim loại kì lạ này là một nam nhân tóc ngắn với bộ trang phục kì lạ, trên người cũng gắn một mớ dây dợ. Dây dợ đủ màu sắc bắt nguồn từ cục kim loại này, xem ra bên trong còn nhiều chi tiết hơn.
Hứng thú của Đọa Thiên lập tức bị khơi ra. Hắn cẩn thận nghiên cứu xung quanh. Ngoại trừ mấy sợi dây kia thì còn rất nhiều nút với hình thù không đồng nhất. Chúng tỏa ra ánh sáng khác nhau, nhưng nhiều nhất là màu đỏ. Có một vài nút thì không sáng.
Tạm thời bỏ qua những thứ đó, Đọa Thiên nhìn khuôn mặt nam nhân. Khuôn mặt này ở tu chân giới không thể coi là đẹp, nhưng nếu là phàm nhân, thì đảm bảo người này phải là đế vương. Khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị, kể cả khi hôn mê thì cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo vốn có của hắn. Lông mày đậm, mi dài, môi hơi mỏng. Còn về thân thể. Đọa Thiên nhíu mày nhìn thân thể nam nhân, lại so với thân thể mình. Vì cái gì lại chênh lệch nhiều như vậy cơ chứ?
Ở nơi này nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên Đọa Thiên gặp được đồng loại. Đây quả thực là một cơ hội tốt để khai thác thông tin.
– Tiểu Oa, con giúp ba vác phàm nhân này vào nhà được không?- Đọa Thiên xoa xoa tiểu Oa.
Nhãn cầu của Tiểu Oa đảo trên người nam nhân kia, kế đó, nó nhảy xuống từ tay Đọa Thiên, kéo dài bộ rễ của mình ra, sau đó kéo nam nhân ra khỏi cục sắt. Đọa Thiên trợ giúp lấy cái vòng ra khỏi đầu nam nhân, sau đó nhàn hạ đi vào.
Ngoại trừ lúc mới vào cửa do tư thế không đúng nên bị đập đầu, toàn bộ quá trình sau đó phải nói là khá thuận lợi. Đọa Thiên để Tiểu Oa đặt nam nhân kia lên cái giường mềm duy nhất trong nhà, sau đó đưa linh lực vào cơ thể y đi một vòng. Kế đó, hắn kinh ngạc phát hiện ra, nam nhân này hoàn toàn không phải là tu chân giả, vậy mà lại có thể chất và linh hồn lực cường đại ngang với một Phân thần kì.
Phát hiện này khiến cho Đọa Thiên đột nhiên có chút do dự.
Tùy tiện nhặt một người cũng là Phân thần kì, như vậy có phải là quá nguy hiểm rồi không?
Nhưng mặc dù là như vậy, Đọa Thiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội duy nhất này.
Hắn cắn răng.
Làm liều vậy.
Để khai thác được thông tin, Đọa Thiên càng thêm chắc chắn, bản thân phải cứu phàm nhân trước mắt này.
Thế nhưng... linh hồn lực bị tổn thương nặng nề, nội tạng bị dập nát nhiều chỗ, xương sườn cũng có vài cái bị gãy, còn chưa nói tới phần xương đùi bị tổn hại.
Tuy chữa những thứ này, chỉ cần một viên đan dược là xong, thế nhưng Đọa Thiên có chút băn khoăn. Thứ nhất, là bởi vì hắn không biết đại phu ở nơi này trình độ như thế nào. Đan dược chữa trị tuy tốt, thế nhưng dược tính còn lưu lại ít nhất là một hai tháng. Mà nếu nam nhân có cách rời khỏi đây, sau đó đi kiểm tra thương thế của mình, vậy thì hắn nhất định sẽ gặp nguy. Hiện tại tùy tiện tóm một người cũng có thể chất ngang bằng hắn, làm sao hắn biết được còn có ai khác hay không. Nếu có, vậy thì nhất định là một cái phiền toái.
Thứ hai, riêng chuyện nam nhân này có thể chất và linh hồn lực cùng đẳng cấp với hắn, đã làm Đọa Thiên bất ngờ. Nếu thực sự chữa trị bằng đan dược, tới khi y tỉnh lại mà nghi ngờ hắn, thì hắn chưa chắc đã đánh lại được.
Thứ ba, có quá nhiều thứ hắn không biết về người này.
Tuy nhiên, nếu hiện tại không cứu trị, chỉ khoảng nửa khắc nữa, nam nhân này tuyệt đối sẽ tắt thở. Cắn răng, Đọa Thiên đem nam nhân vào trong tiểu thế giới của mình.
Tiểu thế giới của Đọa Thiên là một nơi hoàn toàn khác so với Quỷ Linh cốc. Nơi này đều là ban ngày, không có ban đêm. Hoa cỏ, chim muông còn sống rất nhiều. Hơn nữa, nơi đây là thánh địa trồng thảo dược. Trong này có một tòa cung điện nhỏ mà hắn tự xây, bên trong mới là nơi chân chính chứa pháp khí mà hắn luyện chế cùng thu thập. Ngoài pháp khí, còn có bí tịch, đan dược cùng kha khá thứ loạn thất bát tao khác mà hắn kiếm được trong vài cái bí cảnh. Trong tiểu thế giới, quan trọng nhất, còn có kha khá hạt giống huyết liên mà đám nhóc nhả ra. Đọa Thiên dự định, nếu sau này tìm được nơi thích hợp, hắn sẽ thử trồng xuống xem sao.
Đương nhiên, ngoài những thứ đó, trong tiểu thế giới còn có một thứ mà Đọa Thiên trước nay vẫn lấy làm đắc ý, đó là ba hồ linh thủy mà hắn thu được trong một bí cảnh. Hạ phẩm, Thượng phẩm, và Cực phẩm. Linh thủy hạ phẩm có tác dụng cải thiện trạng thái mệt mỏi, thanh lọc tạp chất trong cơ thể, cùng với công năng chữa trị khá tốt. Đó là loại mà lúc trước Đọa Thiên đã dùng. Linh thủy thượng phẩm là loại có thể trợ giúp tu luyện cho tu hành giả từ Hóa thần kì trở lên, có tác dụng chữa trị cùng cải thiện thể chất cực mạnh. Mà loại cực phẩm, cho tới nay, Đọa Thiên chỉ dùng để luyện khí, một giọt cũng không uống. Thứ nhất, vì hắn cảm thấy không cần thiết. Thứ hai, bởi vì một giọt linh tuyền cực phẩm có thể giúp hắn luyện ra pháp khí thượng phẩm, gần sánh với tiên khí, ngu gì đem nuốt xuống bụng.
Cắn răng một cái, Đọa Thiên đem nam nhân bỏ vào một cái thùng tắm loại nhỏ, sau đó dẫn linh thủy thượng phẩm chảy vào trong thùng. Nhìn mực nước trong hồ giảm mất một phần tư, trái tim của Đọa Thiên đau xót.
Linh thủy vừa tiếp xúc với thân thể nam nhân liền bắt đầu trị liệu cho thân thể sắp tàn của nam nhân, cùng với đó là đả thông toàn bộ kinh mạch. Trước kia hắn chính là xót linh thủy thượng phẩm có thể tăng xác suất luyện thành pháp khí thượng phẩm mới đem tẩy tủy đan ra nuốt, sau đó uống linh thủy hạ phẩm, vậy mà hiện tại. Hừ, nếu nam nhân này mà không cho hắn thông tin hắn cần biết, hắn tuyệt đối đem thân xác của y ra nuôi một hạt Huyết liên.
Đọa Thiên ngắm nhìn nam nhân trước mặt từ đầu tới cuối. Bộ quần áo màu đen đậm bó sát thân thể cao lớn đầy sức mạnh. Bên trên đính một số cục sắt không rõ tác dụng. Đọa Thiên một đường nhìn xuống, sau đó nhíu mày, bắt lấy cánh tay nam nhân.
Chỉ nhìn thấy trên cổ tay của y có một cái vòng sắt nhỏ vừa khít. Mà ở trên đó, có một thứ gì đó đang nhấp nháy. Ánh sáng đỏ đánh vào thị giác Đọa Thiên, khơi dậy kí ức đã đóng bụi từ rất lâu trước đây của hắn.
Ngục tù tăm tối đầy chuột bọ.
Cái vòng tay đóng vào tận xương, với một viên Huyết Châu liên tục nhấp nháy mỗi khi cảm ứng được chủ nhân tới gần.
Những vết giới tiên chằng chịt trên cơ thể, những cơn đau mà giới tiên mang tới mỗi khi cử động thân thể.
Chẳng biết đã qua bao nhiêu năm, vẫn khiến cho người ta khó chịu, vẫn khiến cho ruột gan đảo lộn. Đọa Thiên nhíu mày, đem cái vòng trên cổ tay nam nhân bóp nát, sau đó quẳng cổ tay y vào thùng.
Đọa Thiên tặc lưỡi.
Dự tính thời gian nam nhân tỉnh còn rất lâu, Đọa Thiên để Tiểu Oa vào trong cung điện lấy ra một cái lô đỉnh cùng một mớ nguyên liệu mà lâu lắm rồi hắn không đụng tới, bắt đầu tìm lại cảm giác.
Luyện ra hai thanh kiếm cùng một cái nhẫn không gian, thấy thời gian cũng không sai, Đọa Thiên đem nam nhân từ thùng nước kéo ra. Nếu lúc bị ném vào y còn cau chặt mày, phát ra những tiếng hầm hừ mơ hồ, thì lúc này đã thư thái hơn trước nhiều. Đọa Thiên bắt mạch cho y. Hừ, tốt lắm. Kinh mạch toàn bộ đả thông, năng lượng kì quái bên trong cũng không còn loạn thất bát tao như cuộn chỉ rối nữa. Xương cốt hồi phục, nội thương đã ổn.
Đầu tiên là cho nam nhân một cái pháp thuật làm khô cơ bản nhất, sau đó, liền mang y ra khỏi không gian. Đặt nam nhân lên giường, Đọa Thiên lấy một thanh chủy thủ nhỏ ra, đem phần ngực áo của nam nhân cắt nát, sau đó xé ra.
Hắn đặt con dao lên ngực nam nhân.
Dường như bị xúc cảm lạnh lẽo đánh thức, nam nhân mở choàng mắt. Vốn định lập tức theo phản xạ bắt lấy người, nhưng vì linh hồn lực bị tổn thương quá mạnh, thân thể còn chưa hoàn toàn chịu kiểm soát.
Thấy nam nhân đã tỉnh, Đọa Thiên cũng không có chút nao núng nào. Muốn hoàn toàn hồi phục thì cũng phải mất một thời gian nữa. Dù hắn lúc này đang ở trạng thái suy yếu thì cũng vẫn có thể chế ngự y.
Nhưng dường như nam nhân cũng không thể tùy ý khống chế thân thể được. Nhận ra điều này, Đọa Thiên nở nụ cười. Mặc dù hắn cực kì xinh đẹp, thế nhưng trên mặt có một vết sẹo dài, cười lên không khỏi khiến cho người ta rùng mình.
- Nếu muốn sống thì nằm im. Nếu muốn chết, ta không ngại.
Đọa Thiên nhấc chủy thủ ra, nhún vai, giống như chờ đợi câu trả lời từ nam nhân. Nam nhân không biết là nghĩ cái gì, nhắm mắt lại, dường như đã nhận mệnh.
Đọa Thiên cười cười, không do dự nhấn dao xuống.
Dù sao thì lần tiếp theo tỉnh lại y cũng sẽ không nhớ được. Dù có nhớ được, hắn cũng chẳng sợ.
Xem như nam nhân này số xui tận mạng mới gặp phải hắn.
Sau khi vẽ trên ngực nam nhân những kí tự kì quái, Đọa Thiên nhanh chóng đọc một chú ngữ.
Chỉ thấy những vết cắt kia có vẻ như đang lành lại, lại có vẻ đang chìm càng ngày càng sâu vào da thịt nam nhân.
Đọa Thiên không để ý. Hắn cất chủy thủ đi, cài áo của nam nhân vào, thong thả chờ đợi.
_________
Caesar biết bản thân không thể nào sống sót được. Trong khoảnh khắc cơ giáp thoát khỏi hố đen vũ trụ, y thay vì thở phào, thì lại không cam tâm mà nhắm mắt. Là một người sở hữu thể lực cấp SS cùng tinh thần lực cấp S, y biết thương thế của bản thân nghiêm trọng tới mức độ nào. Dù không cam tâm, thế nhưng Caesar cũng không có cách nào. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, tâm trí của Caesar xuất hiện một loạt hình ảnh. Y nghiến răng, ý thức chìm vào bóng tối.
Y nghĩ lần tới tỉnh lại y sẽ được thấy thiên đường, hoặc cũng có thể là địa ngục. Nhưng sự thực lại khiến cho y bất ngờ.
Trước mắt y không phải thiên đường, cũng chẳng phải địa ngục, mà là một Omega với một vết sẹo dài trên mặt.
Chỉ mất 2 giây để Caesar hiểu ra là mình đã được người này cứu. Mặc dù không hiểu là bằng cách nào, thế nhưng y quả thực không cảm nhận được bất kì thương tích nào trên thân thể cả. Xương cốt lành lặn, tinh thần lực đầy đủ, thậm chí ngoại thương cũng không có.
Tình huống lúc đó... nếu trực tiếp nhét y vào trong khoang điều trị hạng nhất thì cũng phải mất ít nhất 3 tháng. Xem ra một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Trong thời gian đó, ở Đế đô không biết đã xảy ra những chuyện gì.
Nghĩ tới Đế đô, ánh mắt Caesar hơi âm trầm. Nhưng hắn cũng chỉ như vậy trong một khoảnh khắc thoáng qua. Lúc này, thứ mà hắn cần chú ý không phải là Đế đô mà là người ở trước mắt mình với đúng.
Từ lúc Caesar tỉnh lại cũng đã vài phút, thế nhưng Omega kia cái gì cũng không nói, giống như đang chờ đợi y lên tiếng trước. Hết cách, Caesar mở miệng.
- Là cậu đã cứu tôi sao?
- Ừm.- Omega mở miệng, thanh âm còn rất dễ nghe.
- Nơi này là nơi nào?
- Không biết.- Omega lắc đầu.
Caesar nhướn mày. Nơi này không phải là nơi ở của hắn sao? Vì sao lại nói là không biết? Y liếc mắt nhìn xung quanh. Nơi này là một căn phòng nhỏ tới độ ngay cả nhà tắm của nhà y cũng không bằng. Thứ duy nhất trong phòng là cái tủ quần áo đối diện cái giường mà y đang nằm. Xem ra hoàn cảnh của Omega này cũng không phải là rất tốt.
- Cậu sống ở đây?
- Nửa năm gần đây thì đúng vậy.- Omega gật đầu.
- Nửa năm?
- Ừm. Từ khi tôi có trí nhớ là nửa năm trước. Trong khoảng thời gian đó vẫn luôn ở đây.- Omega thành thật đáp.
Lời này Caesar chỉ tin một nửa, thế nhưng cũng tính là một câu trả lời xác đáng.
- Ngươi tên là gì?- Omega đột nhiên hỏi?
- Caesar. Caesar Impera.- Caesar đáp.
Tên tuổi của y hiện tại không còn ai trong Liên minh không biết. Trừ khi người này là gián điệp được huấn luyện bài bản hoặc là không thuộc Liên minh thì nhất định sẽ để lộ ra một chút biểu cảm khác thường.
Người đối diện Caesar quả nhiên không biểu lộ gì cả. Hắn coi cái tên vừa nghe được như mọi cái tên khác, cứ thế tiếp nhận. Thậm chí Caesar còn thấy hắn tự lẩm nhẩm cái tên vài lần. Dường như không quen, hắn phải nói lại vài lần.
Caesar hơi nhướn mày. Diễn? Hay là thực sự không biết?
Chưa để Caesar tìm được câu trả lời, Omega đã hỏi y một câu khác.
- Vì sao ngươi lại rơi từ trên trời xuống?
- Cơ giáp bị hỏng sau khi bị hút vào lỗ đen vũ trụ.
- Cơ giáp là cái gì? Có phải là cục kim loại bự tổ chảng rơi cùng ngươi xuống không? Còn có lỗ đen vũ trụ là cái gì?- Omega vẻ mặt đầy hứng thú hỏi tiếp.
Caesar dùng ánh mắt đánh giá nhìn về phía Omega trước mặt. Giả vờ? Hay là người này thực sự mất trí nhớ? Thực sự giả vờ được tới mức này sao? Nếu mất trí... vậy thì tình trạng này đúng là rất nặng.
Không rõ tình hình, thân thể lại chưa thể cử động được như ý muốn, thế nên Caesar chỉ đành thuận nước đẩy thuyền. Y trả lời câu hỏi của Omega đối diện, thế nhưng càng nói, vấn đề Omega này muốn hỏi càng nhiều. Nhiều tới độ Caesar bị hỏi tới hoài nghi nhân sinh, cuối cùng mới tự kết luận là người đối diện mất trí nhớ thật.
- Cái gì là vũ trụ? Còn có tiểu hành tinh? Súng máy? Phi thuyền?- Omega càng hỏi càng hăng hái. Hiện tại nếu đưa cho hắn quyển vở và cái bút chì, có lẽ hắn sẽ trở thành học sinh tiêu biểu trong lớp học.
Vấn đề nối tiếp vấn đề, Caesar trả lời thực sự không xuể.
Caesar không biết có phải chính mình đang bị trêu đùa hay không, chăm chú nhìn Omega. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cùng vẻ mặt kia, y chỉ có thể chịu đựng trả lời toàn bộ. Thế nhưng vấn đề xuất hiện giống như cấp số nhân, thực sự không có điểm dừng.
Không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết là Caesar thực sự không chống đỡ nổi nữa mà lịm đi, các vấn đề mới dừng lại.
Đọa Thiên nhìn gương mặt có chút trắng của Caesar, nhân từ đút cho y một giọt linh thủy trung phẩm, sau đó ngồi trên ghế thừ người sắp xếp lại thông tin mình vừa mới nhận được.
Nơi mà hắn sống lại này dường như có chút thần kì, thậm chí có thể gọi là huyền huyễn. Ở thời đại của hắn, tu chân giả dù có lực lượng có thể dời non lấp bể, san phẳng núi sông, thế nhưng ở thời đại này, nhân loại lại tìm được cách đặt chân lên các vì sao.
Bọn họ không có linh lực, chỉ dựa vào lực lượng của mình mà trở nên cường đại. Bọn họ không có pháp khí, nhưng lại phát minh ra những công cụ có thể khiến họ bay vào khoảng không vũ trụ, sinh sống trên những vì sao.
Hóa ra, hiện tại, con người không chỉ có nam nhân và nữ nhân, mà được chia làm ba giới tính là Alpha, Omega và Beta. Dù đặc điểm ngoại hình là nam hay nữ, thì Alpha, vẫn là cấp bậc mạnh mẽ nhất, được kính trọng nhất, và có địa vị cao nhất trong xã hội. Tỷ như nam nhân tên Caesar đang nằm trước mặt hắn. Địa vị của y trong xã hội này tương đương với đại tướng quân trong quân đội phàm nhân, hoặc là một trưởng lão trong một môn phái. Omega, thần kì hơn, lại có thể chất yếu đuối, nhưng linh hồn lực khá linh hoạt hơn so với Alpha, hơn nữa còn có khả năng sinh ra hậu đại có tư chất tốt. Chính vì vậy, Omega rất được trân trọng. Còn về phần Beta, tuy cũng có khả năng sinh sản, nhưng đó là khi được một Alpha cực mạnh mẽ gieo giống. Còn khi Beta quan hệ, khả năng sinh ra hậu đại là Alpha gần như bằng 0. Sinh ra đều là Beta hoặc Omega. Beta thực lực đều ở bậc trung, chỉ có rất ít trường hợp đặc biệt mới có khả năng ngang bằng Alpha. Thế nhưng bọn họ chiếm phần lớn nhất trong xã hội, nhiều gấp bảy, tám lần Alpha và Omega gộp lại.
Mà hắn, theo lời Caesar, là một Omega.
Đối với việc này, Đọa Thiên không có ý kiến gì. Hắn lúc này đang chìm trong trầm tư bởi vì sự thần kỳ của thế giới này.
Đối với một luyện khí sư như hắn, một thế giới mới lạ với rất nhiều thứ mà hắn chưa từng nhìn thấy chứa đựng một sức hấp dẫn không thể nào cưỡng lại được.
Hắn muốn rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, muốn đi ra ngoài nhìn xem nơi mới lạ này.
Hắn liếc nhìn Caesar đang ngủ ở trên giường. Hiện tại hắn có một kẻ có thể giúp hắn làm điều đó. Chỉ là hắn có một chút do dự.
Đọa Thiên đã từng có thời có rất nhiều thuộc hạ dưới trướng, chỉ là những kẻ đó không có ai mạnh hơn hắn. Nhưng nam nhân tên Caesar này thì hoàn toàn khác biệt. Thực lực của y ở Tu chân giới hoàn toàn có thể làm chủ một môn phái. Nếu có năng lực thì thậm chí còn có thể phi thăng.
Giữ người như thế này bên cạnh giống như một con dao hai lưỡi, nhất là khi kiến thức của y về thế giới và con người nơi này không đủ dùng.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác...
Đọa Thiên ngẩng đầu nhìn trần nhà xa lạ, thở dài.
Quả thực là Thiên đạo đang làm khó hắn mà.
Hứng thú của Đọa Thiên lập tức bị khơi ra. Hắn cẩn thận nghiên cứu xung quanh. Ngoại trừ mấy sợi dây kia thì còn rất nhiều nút với hình thù không đồng nhất. Chúng tỏa ra ánh sáng khác nhau, nhưng nhiều nhất là màu đỏ. Có một vài nút thì không sáng.
Tạm thời bỏ qua những thứ đó, Đọa Thiên nhìn khuôn mặt nam nhân. Khuôn mặt này ở tu chân giới không thể coi là đẹp, nhưng nếu là phàm nhân, thì đảm bảo người này phải là đế vương. Khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị, kể cả khi hôn mê thì cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo vốn có của hắn. Lông mày đậm, mi dài, môi hơi mỏng. Còn về thân thể. Đọa Thiên nhíu mày nhìn thân thể nam nhân, lại so với thân thể mình. Vì cái gì lại chênh lệch nhiều như vậy cơ chứ?
Ở nơi này nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên Đọa Thiên gặp được đồng loại. Đây quả thực là một cơ hội tốt để khai thác thông tin.
– Tiểu Oa, con giúp ba vác phàm nhân này vào nhà được không?- Đọa Thiên xoa xoa tiểu Oa.
Nhãn cầu của Tiểu Oa đảo trên người nam nhân kia, kế đó, nó nhảy xuống từ tay Đọa Thiên, kéo dài bộ rễ của mình ra, sau đó kéo nam nhân ra khỏi cục sắt. Đọa Thiên trợ giúp lấy cái vòng ra khỏi đầu nam nhân, sau đó nhàn hạ đi vào.
Ngoại trừ lúc mới vào cửa do tư thế không đúng nên bị đập đầu, toàn bộ quá trình sau đó phải nói là khá thuận lợi. Đọa Thiên để Tiểu Oa đặt nam nhân kia lên cái giường mềm duy nhất trong nhà, sau đó đưa linh lực vào cơ thể y đi một vòng. Kế đó, hắn kinh ngạc phát hiện ra, nam nhân này hoàn toàn không phải là tu chân giả, vậy mà lại có thể chất và linh hồn lực cường đại ngang với một Phân thần kì.
Phát hiện này khiến cho Đọa Thiên đột nhiên có chút do dự.
Tùy tiện nhặt một người cũng là Phân thần kì, như vậy có phải là quá nguy hiểm rồi không?
Nhưng mặc dù là như vậy, Đọa Thiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội duy nhất này.
Hắn cắn răng.
Làm liều vậy.
Để khai thác được thông tin, Đọa Thiên càng thêm chắc chắn, bản thân phải cứu phàm nhân trước mắt này.
Thế nhưng... linh hồn lực bị tổn thương nặng nề, nội tạng bị dập nát nhiều chỗ, xương sườn cũng có vài cái bị gãy, còn chưa nói tới phần xương đùi bị tổn hại.
Tuy chữa những thứ này, chỉ cần một viên đan dược là xong, thế nhưng Đọa Thiên có chút băn khoăn. Thứ nhất, là bởi vì hắn không biết đại phu ở nơi này trình độ như thế nào. Đan dược chữa trị tuy tốt, thế nhưng dược tính còn lưu lại ít nhất là một hai tháng. Mà nếu nam nhân có cách rời khỏi đây, sau đó đi kiểm tra thương thế của mình, vậy thì hắn nhất định sẽ gặp nguy. Hiện tại tùy tiện tóm một người cũng có thể chất ngang bằng hắn, làm sao hắn biết được còn có ai khác hay không. Nếu có, vậy thì nhất định là một cái phiền toái.
Thứ hai, riêng chuyện nam nhân này có thể chất và linh hồn lực cùng đẳng cấp với hắn, đã làm Đọa Thiên bất ngờ. Nếu thực sự chữa trị bằng đan dược, tới khi y tỉnh lại mà nghi ngờ hắn, thì hắn chưa chắc đã đánh lại được.
Thứ ba, có quá nhiều thứ hắn không biết về người này.
Tuy nhiên, nếu hiện tại không cứu trị, chỉ khoảng nửa khắc nữa, nam nhân này tuyệt đối sẽ tắt thở. Cắn răng, Đọa Thiên đem nam nhân vào trong tiểu thế giới của mình.
Tiểu thế giới của Đọa Thiên là một nơi hoàn toàn khác so với Quỷ Linh cốc. Nơi này đều là ban ngày, không có ban đêm. Hoa cỏ, chim muông còn sống rất nhiều. Hơn nữa, nơi đây là thánh địa trồng thảo dược. Trong này có một tòa cung điện nhỏ mà hắn tự xây, bên trong mới là nơi chân chính chứa pháp khí mà hắn luyện chế cùng thu thập. Ngoài pháp khí, còn có bí tịch, đan dược cùng kha khá thứ loạn thất bát tao khác mà hắn kiếm được trong vài cái bí cảnh. Trong tiểu thế giới, quan trọng nhất, còn có kha khá hạt giống huyết liên mà đám nhóc nhả ra. Đọa Thiên dự định, nếu sau này tìm được nơi thích hợp, hắn sẽ thử trồng xuống xem sao.
Đương nhiên, ngoài những thứ đó, trong tiểu thế giới còn có một thứ mà Đọa Thiên trước nay vẫn lấy làm đắc ý, đó là ba hồ linh thủy mà hắn thu được trong một bí cảnh. Hạ phẩm, Thượng phẩm, và Cực phẩm. Linh thủy hạ phẩm có tác dụng cải thiện trạng thái mệt mỏi, thanh lọc tạp chất trong cơ thể, cùng với công năng chữa trị khá tốt. Đó là loại mà lúc trước Đọa Thiên đã dùng. Linh thủy thượng phẩm là loại có thể trợ giúp tu luyện cho tu hành giả từ Hóa thần kì trở lên, có tác dụng chữa trị cùng cải thiện thể chất cực mạnh. Mà loại cực phẩm, cho tới nay, Đọa Thiên chỉ dùng để luyện khí, một giọt cũng không uống. Thứ nhất, vì hắn cảm thấy không cần thiết. Thứ hai, bởi vì một giọt linh tuyền cực phẩm có thể giúp hắn luyện ra pháp khí thượng phẩm, gần sánh với tiên khí, ngu gì đem nuốt xuống bụng.
Cắn răng một cái, Đọa Thiên đem nam nhân bỏ vào một cái thùng tắm loại nhỏ, sau đó dẫn linh thủy thượng phẩm chảy vào trong thùng. Nhìn mực nước trong hồ giảm mất một phần tư, trái tim của Đọa Thiên đau xót.
Linh thủy vừa tiếp xúc với thân thể nam nhân liền bắt đầu trị liệu cho thân thể sắp tàn của nam nhân, cùng với đó là đả thông toàn bộ kinh mạch. Trước kia hắn chính là xót linh thủy thượng phẩm có thể tăng xác suất luyện thành pháp khí thượng phẩm mới đem tẩy tủy đan ra nuốt, sau đó uống linh thủy hạ phẩm, vậy mà hiện tại. Hừ, nếu nam nhân này mà không cho hắn thông tin hắn cần biết, hắn tuyệt đối đem thân xác của y ra nuôi một hạt Huyết liên.
Đọa Thiên ngắm nhìn nam nhân trước mặt từ đầu tới cuối. Bộ quần áo màu đen đậm bó sát thân thể cao lớn đầy sức mạnh. Bên trên đính một số cục sắt không rõ tác dụng. Đọa Thiên một đường nhìn xuống, sau đó nhíu mày, bắt lấy cánh tay nam nhân.
Chỉ nhìn thấy trên cổ tay của y có một cái vòng sắt nhỏ vừa khít. Mà ở trên đó, có một thứ gì đó đang nhấp nháy. Ánh sáng đỏ đánh vào thị giác Đọa Thiên, khơi dậy kí ức đã đóng bụi từ rất lâu trước đây của hắn.
Ngục tù tăm tối đầy chuột bọ.
Cái vòng tay đóng vào tận xương, với một viên Huyết Châu liên tục nhấp nháy mỗi khi cảm ứng được chủ nhân tới gần.
Những vết giới tiên chằng chịt trên cơ thể, những cơn đau mà giới tiên mang tới mỗi khi cử động thân thể.
Chẳng biết đã qua bao nhiêu năm, vẫn khiến cho người ta khó chịu, vẫn khiến cho ruột gan đảo lộn. Đọa Thiên nhíu mày, đem cái vòng trên cổ tay nam nhân bóp nát, sau đó quẳng cổ tay y vào thùng.
Đọa Thiên tặc lưỡi.
Dự tính thời gian nam nhân tỉnh còn rất lâu, Đọa Thiên để Tiểu Oa vào trong cung điện lấy ra một cái lô đỉnh cùng một mớ nguyên liệu mà lâu lắm rồi hắn không đụng tới, bắt đầu tìm lại cảm giác.
Luyện ra hai thanh kiếm cùng một cái nhẫn không gian, thấy thời gian cũng không sai, Đọa Thiên đem nam nhân từ thùng nước kéo ra. Nếu lúc bị ném vào y còn cau chặt mày, phát ra những tiếng hầm hừ mơ hồ, thì lúc này đã thư thái hơn trước nhiều. Đọa Thiên bắt mạch cho y. Hừ, tốt lắm. Kinh mạch toàn bộ đả thông, năng lượng kì quái bên trong cũng không còn loạn thất bát tao như cuộn chỉ rối nữa. Xương cốt hồi phục, nội thương đã ổn.
Đầu tiên là cho nam nhân một cái pháp thuật làm khô cơ bản nhất, sau đó, liền mang y ra khỏi không gian. Đặt nam nhân lên giường, Đọa Thiên lấy một thanh chủy thủ nhỏ ra, đem phần ngực áo của nam nhân cắt nát, sau đó xé ra.
Hắn đặt con dao lên ngực nam nhân.
Dường như bị xúc cảm lạnh lẽo đánh thức, nam nhân mở choàng mắt. Vốn định lập tức theo phản xạ bắt lấy người, nhưng vì linh hồn lực bị tổn thương quá mạnh, thân thể còn chưa hoàn toàn chịu kiểm soát.
Thấy nam nhân đã tỉnh, Đọa Thiên cũng không có chút nao núng nào. Muốn hoàn toàn hồi phục thì cũng phải mất một thời gian nữa. Dù hắn lúc này đang ở trạng thái suy yếu thì cũng vẫn có thể chế ngự y.
Nhưng dường như nam nhân cũng không thể tùy ý khống chế thân thể được. Nhận ra điều này, Đọa Thiên nở nụ cười. Mặc dù hắn cực kì xinh đẹp, thế nhưng trên mặt có một vết sẹo dài, cười lên không khỏi khiến cho người ta rùng mình.
- Nếu muốn sống thì nằm im. Nếu muốn chết, ta không ngại.
Đọa Thiên nhấc chủy thủ ra, nhún vai, giống như chờ đợi câu trả lời từ nam nhân. Nam nhân không biết là nghĩ cái gì, nhắm mắt lại, dường như đã nhận mệnh.
Đọa Thiên cười cười, không do dự nhấn dao xuống.
Dù sao thì lần tiếp theo tỉnh lại y cũng sẽ không nhớ được. Dù có nhớ được, hắn cũng chẳng sợ.
Xem như nam nhân này số xui tận mạng mới gặp phải hắn.
Sau khi vẽ trên ngực nam nhân những kí tự kì quái, Đọa Thiên nhanh chóng đọc một chú ngữ.
Chỉ thấy những vết cắt kia có vẻ như đang lành lại, lại có vẻ đang chìm càng ngày càng sâu vào da thịt nam nhân.
Đọa Thiên không để ý. Hắn cất chủy thủ đi, cài áo của nam nhân vào, thong thả chờ đợi.
_________
Caesar biết bản thân không thể nào sống sót được. Trong khoảnh khắc cơ giáp thoát khỏi hố đen vũ trụ, y thay vì thở phào, thì lại không cam tâm mà nhắm mắt. Là một người sở hữu thể lực cấp SS cùng tinh thần lực cấp S, y biết thương thế của bản thân nghiêm trọng tới mức độ nào. Dù không cam tâm, thế nhưng Caesar cũng không có cách nào. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, tâm trí của Caesar xuất hiện một loạt hình ảnh. Y nghiến răng, ý thức chìm vào bóng tối.
Y nghĩ lần tới tỉnh lại y sẽ được thấy thiên đường, hoặc cũng có thể là địa ngục. Nhưng sự thực lại khiến cho y bất ngờ.
Trước mắt y không phải thiên đường, cũng chẳng phải địa ngục, mà là một Omega với một vết sẹo dài trên mặt.
Chỉ mất 2 giây để Caesar hiểu ra là mình đã được người này cứu. Mặc dù không hiểu là bằng cách nào, thế nhưng y quả thực không cảm nhận được bất kì thương tích nào trên thân thể cả. Xương cốt lành lặn, tinh thần lực đầy đủ, thậm chí ngoại thương cũng không có.
Tình huống lúc đó... nếu trực tiếp nhét y vào trong khoang điều trị hạng nhất thì cũng phải mất ít nhất 3 tháng. Xem ra một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Trong thời gian đó, ở Đế đô không biết đã xảy ra những chuyện gì.
Nghĩ tới Đế đô, ánh mắt Caesar hơi âm trầm. Nhưng hắn cũng chỉ như vậy trong một khoảnh khắc thoáng qua. Lúc này, thứ mà hắn cần chú ý không phải là Đế đô mà là người ở trước mắt mình với đúng.
Từ lúc Caesar tỉnh lại cũng đã vài phút, thế nhưng Omega kia cái gì cũng không nói, giống như đang chờ đợi y lên tiếng trước. Hết cách, Caesar mở miệng.
- Là cậu đã cứu tôi sao?
- Ừm.- Omega mở miệng, thanh âm còn rất dễ nghe.
- Nơi này là nơi nào?
- Không biết.- Omega lắc đầu.
Caesar nhướn mày. Nơi này không phải là nơi ở của hắn sao? Vì sao lại nói là không biết? Y liếc mắt nhìn xung quanh. Nơi này là một căn phòng nhỏ tới độ ngay cả nhà tắm của nhà y cũng không bằng. Thứ duy nhất trong phòng là cái tủ quần áo đối diện cái giường mà y đang nằm. Xem ra hoàn cảnh của Omega này cũng không phải là rất tốt.
- Cậu sống ở đây?
- Nửa năm gần đây thì đúng vậy.- Omega gật đầu.
- Nửa năm?
- Ừm. Từ khi tôi có trí nhớ là nửa năm trước. Trong khoảng thời gian đó vẫn luôn ở đây.- Omega thành thật đáp.
Lời này Caesar chỉ tin một nửa, thế nhưng cũng tính là một câu trả lời xác đáng.
- Ngươi tên là gì?- Omega đột nhiên hỏi?
- Caesar. Caesar Impera.- Caesar đáp.
Tên tuổi của y hiện tại không còn ai trong Liên minh không biết. Trừ khi người này là gián điệp được huấn luyện bài bản hoặc là không thuộc Liên minh thì nhất định sẽ để lộ ra một chút biểu cảm khác thường.
Người đối diện Caesar quả nhiên không biểu lộ gì cả. Hắn coi cái tên vừa nghe được như mọi cái tên khác, cứ thế tiếp nhận. Thậm chí Caesar còn thấy hắn tự lẩm nhẩm cái tên vài lần. Dường như không quen, hắn phải nói lại vài lần.
Caesar hơi nhướn mày. Diễn? Hay là thực sự không biết?
Chưa để Caesar tìm được câu trả lời, Omega đã hỏi y một câu khác.
- Vì sao ngươi lại rơi từ trên trời xuống?
- Cơ giáp bị hỏng sau khi bị hút vào lỗ đen vũ trụ.
- Cơ giáp là cái gì? Có phải là cục kim loại bự tổ chảng rơi cùng ngươi xuống không? Còn có lỗ đen vũ trụ là cái gì?- Omega vẻ mặt đầy hứng thú hỏi tiếp.
Caesar dùng ánh mắt đánh giá nhìn về phía Omega trước mặt. Giả vờ? Hay là người này thực sự mất trí nhớ? Thực sự giả vờ được tới mức này sao? Nếu mất trí... vậy thì tình trạng này đúng là rất nặng.
Không rõ tình hình, thân thể lại chưa thể cử động được như ý muốn, thế nên Caesar chỉ đành thuận nước đẩy thuyền. Y trả lời câu hỏi của Omega đối diện, thế nhưng càng nói, vấn đề Omega này muốn hỏi càng nhiều. Nhiều tới độ Caesar bị hỏi tới hoài nghi nhân sinh, cuối cùng mới tự kết luận là người đối diện mất trí nhớ thật.
- Cái gì là vũ trụ? Còn có tiểu hành tinh? Súng máy? Phi thuyền?- Omega càng hỏi càng hăng hái. Hiện tại nếu đưa cho hắn quyển vở và cái bút chì, có lẽ hắn sẽ trở thành học sinh tiêu biểu trong lớp học.
Vấn đề nối tiếp vấn đề, Caesar trả lời thực sự không xuể.
Caesar không biết có phải chính mình đang bị trêu đùa hay không, chăm chú nhìn Omega. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cùng vẻ mặt kia, y chỉ có thể chịu đựng trả lời toàn bộ. Thế nhưng vấn đề xuất hiện giống như cấp số nhân, thực sự không có điểm dừng.
Không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết là Caesar thực sự không chống đỡ nổi nữa mà lịm đi, các vấn đề mới dừng lại.
Đọa Thiên nhìn gương mặt có chút trắng của Caesar, nhân từ đút cho y một giọt linh thủy trung phẩm, sau đó ngồi trên ghế thừ người sắp xếp lại thông tin mình vừa mới nhận được.
Nơi mà hắn sống lại này dường như có chút thần kì, thậm chí có thể gọi là huyền huyễn. Ở thời đại của hắn, tu chân giả dù có lực lượng có thể dời non lấp bể, san phẳng núi sông, thế nhưng ở thời đại này, nhân loại lại tìm được cách đặt chân lên các vì sao.
Bọn họ không có linh lực, chỉ dựa vào lực lượng của mình mà trở nên cường đại. Bọn họ không có pháp khí, nhưng lại phát minh ra những công cụ có thể khiến họ bay vào khoảng không vũ trụ, sinh sống trên những vì sao.
Hóa ra, hiện tại, con người không chỉ có nam nhân và nữ nhân, mà được chia làm ba giới tính là Alpha, Omega và Beta. Dù đặc điểm ngoại hình là nam hay nữ, thì Alpha, vẫn là cấp bậc mạnh mẽ nhất, được kính trọng nhất, và có địa vị cao nhất trong xã hội. Tỷ như nam nhân tên Caesar đang nằm trước mặt hắn. Địa vị của y trong xã hội này tương đương với đại tướng quân trong quân đội phàm nhân, hoặc là một trưởng lão trong một môn phái. Omega, thần kì hơn, lại có thể chất yếu đuối, nhưng linh hồn lực khá linh hoạt hơn so với Alpha, hơn nữa còn có khả năng sinh ra hậu đại có tư chất tốt. Chính vì vậy, Omega rất được trân trọng. Còn về phần Beta, tuy cũng có khả năng sinh sản, nhưng đó là khi được một Alpha cực mạnh mẽ gieo giống. Còn khi Beta quan hệ, khả năng sinh ra hậu đại là Alpha gần như bằng 0. Sinh ra đều là Beta hoặc Omega. Beta thực lực đều ở bậc trung, chỉ có rất ít trường hợp đặc biệt mới có khả năng ngang bằng Alpha. Thế nhưng bọn họ chiếm phần lớn nhất trong xã hội, nhiều gấp bảy, tám lần Alpha và Omega gộp lại.
Mà hắn, theo lời Caesar, là một Omega.
Đối với việc này, Đọa Thiên không có ý kiến gì. Hắn lúc này đang chìm trong trầm tư bởi vì sự thần kỳ của thế giới này.
Đối với một luyện khí sư như hắn, một thế giới mới lạ với rất nhiều thứ mà hắn chưa từng nhìn thấy chứa đựng một sức hấp dẫn không thể nào cưỡng lại được.
Hắn muốn rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, muốn đi ra ngoài nhìn xem nơi mới lạ này.
Hắn liếc nhìn Caesar đang ngủ ở trên giường. Hiện tại hắn có một kẻ có thể giúp hắn làm điều đó. Chỉ là hắn có một chút do dự.
Đọa Thiên đã từng có thời có rất nhiều thuộc hạ dưới trướng, chỉ là những kẻ đó không có ai mạnh hơn hắn. Nhưng nam nhân tên Caesar này thì hoàn toàn khác biệt. Thực lực của y ở Tu chân giới hoàn toàn có thể làm chủ một môn phái. Nếu có năng lực thì thậm chí còn có thể phi thăng.
Giữ người như thế này bên cạnh giống như một con dao hai lưỡi, nhất là khi kiến thức của y về thế giới và con người nơi này không đủ dùng.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác...
Đọa Thiên ngẩng đầu nhìn trần nhà xa lạ, thở dài.
Quả thực là Thiên đạo đang làm khó hắn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.