Bóng Đã Vào Rổ, Anh Đổ Em Chưa?
Chương 4: Buổi sáng ở nhà thi đấu
Kati
05/10/2024
Trải qua một vài buổi tập, Chu Phi Phi đã dần quen với các thành viên trong đội bóng rổ. Người hợp tính với cô nhất có lẽ là Tuấn Kiệt. Anh chàng này dễ gần và không bao giờ trêu cô vì chiều cao có hạn. Chu Phi Phi dáng người nhỏ nhắn, đứng giữa đàn anh mét 8 cũng khổ tâm lắm chứ chẳng đùa.
...----------------...
Sáng sớm chủ nhật, Chu Phi Phi nhận được tin nhắn của Tuấn Kiệt. Anh rủ cô đến nhà thi đấu để tập luyện. Giờ này, hầu hết các học sinh trong đội tuyển đều đi học thêm nên sân khá vắng.
Hẹn 9 giờ nhưng mới 8 giờ Chu Phi Phi đã sẵn sàng để ra khỏi nhà. Cô dự định là sẽ đến sớm, khởi động rồi tập một mình cho nóng tay trước.
Khi đến nơi, Chu Phi Phi để ý thấy đèn bên trong phòng thay đồ mở. Cô không nghĩ nhiều, tưởng hôm qua có người quên tắt nên đi một mạch từ cửa chính đến.
Nghe tiếng mở cửa, Tề Đức Hạo bên trong liền giật mình quay mặt ra nhìn. Anh đang cởi trần, tay cầm chiếc khăn lớn lau mồ hôi. Cả nửa thân hình chắc nịch của anh cứ thế mà phơi bày ra trước mắt của Chu Phi Phi.
Tề Đức Hạo vừa mới tập bóng rổ xong nên trên những sợi tóc còn vương lại những giọt mồ hôi óng ánh. Làn da anh ướt át và cơ ngực, cơ bụng 6 múi thì đang nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở gấp gáp.
Bây giờ cô gái nhỏ mới biết thế nào gọi là "mỹ nam". Cái ngoại hình này mà không đi làm mẫu ảnh thì đúng là phí của trời! Chu Phi Phi vô thức nuốt nước bọt.
Cô phát hiện, trên cổ Tề Đức Hạo còn có một vết sẹo mờ khoảng 10 cm. Bình thường anh ta mặc đồng phục trường có cổ áo cao nên khó mà để ý. Khi cởi trần và khoảng cách đủ gần thì dễ nhìn ra hơn.
Xung quanh yên ắng mà nơi đây chỉ có 1 nam 1 nữ làm không khí trở nên gượng gạo. Tề Đức Hạo xấu hổ mặc nốt cái áo vào rồi thu dọn đồ đạc, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy là có hơi thích thích nhưng cô bé vẫn còn cái liêm sỉ. Tay cô đưa lên che mắt:
- Ch-Chào anh ạ! Em chưa thấy gì đâu nhé!
Lúc nãy cái nhìn không chớp mắt của Chu Phi Phi đã phản bội lại cô rồi. Tề Đức Hạo liền trêu cô:
- Nước dãi ướt áo rồi còn chối.
Thế mà Chu Phi Phi như một con cừu non nớt lại tưởng thật. Cô vội sờ lên cổ áo:
- Ơ ủa... đâu có đâu...
Nhỏ này khờ khủng khiếp. Cuối cùng khóe môi Tề Đức Hạo cũng không nhịn được mà nhếch lên một chút. Anh xách túi lên, không quên cất bóng vào thùng rồi đi về hướng cửa. Chu Phi Phi tránh sang một bên.
Khi đi ngang, Tề Đức Hạo đứng lại như nhớ ra gì đó. Anh quay lại nhìn cô gái nhỏ:
- Đúng rồi, em nên tập lối chơi chuyền bóng nhiều hơn là giữ khư khư bên mình từ đầu đến cuối sân.
Hóa ra Tề Đức Hạo đã quan sát Chu Phi Phi mấy lần, bây giờ anh đang có ý tốt. Phần vì vừa mới qua khoảnh khắc xấu hổ, phần vì trước đó hai người có cãi nhau chút ít nên bây giờ Chu Phi Phi hơi lúng túng. Tay gãi đầu loạn xạ:
- À... dạ... em hiểu rồi... M- Mà sao anh về sớm thế ạ? Sao không ở lại chút nữa, có anh Tuấn Kiệt đến rồi 3 người mình tập chung?
Tề Đức Hạo cười nhẹ:
- Anh đến đây từ lúc 6 giờ rồi.
- Uầy... sớm quá...
Chu Phi Phi chớp chớp đôi mắt, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ tính chăm chỉ của tiền bối. Nét mặt của cô làm cho Tề Đức Hạo có thiện cảm hơn một chút. Anh hạ giọng:
- À chuyện lần trước... thật ra là vì anh bị phạt, phải ngồi trong lớp chép bài nên mới không ra sân xem em chơi. Chứ anh không phải là anh có thành ý gì với em đâu.
Sao từ một kẻ đáng ghét bỗng dưng trở nên đáng yêu thế này? Chu Phi Phi cũng hiểu chuyện, gật đầu lia lịa:
- Dạ vâng không sao không sao! Hiểu lầm thôi!
- Ừ. Sau này trong lúc tập luyện có khó khăn gì thì nói anh giúp. Em là em gái của thằng Minh Triết nên cứ xem anh như anh trai là được.
- Em hiểu rồi ạ!
- Ngoan.
Cái chữ "ngoan" đó phát ra với một chất giọng cực kì trầm ấm. Con tim Chu Phi Phi suýt nữa thì rơi mất một nhịp. Ông này vừa đẹp trai, vừa giỏi thể thao, vừa có cái giọng xịn xò thế này thì bảo sao không gắn với 2 chữ "đào hoa" cho được.
- Thôi, anh đi nhé! Tập đi!
- Bai anh!
Thế là từ một kẻ xấu xa lừa tình, Tề Đức Hạo hôm nay trông giống chàng trai nhẹ nhàng dễ thương hơn.
Cô gái nhỏ nhìn theo bóng lưng ấy. Áo của anh mang số 5. Càng nhìn càng thấy cuốn hút.
"Anh ấy cũng có vài khía cạnh khá tốt đấy chứ".
Lẩm bẩm trong miệng xong thì Chu Phi Phi lập tức tỉnh lại. Hai bàn tay vỗ vỗ lên hai bên má.
"Thôi mặc kệ cái lá cờ đỏ đó đi! Dù sao cũng không liên quan tới mình! Tập trước đã!"
...----------------...
Sáng sớm chủ nhật, Chu Phi Phi nhận được tin nhắn của Tuấn Kiệt. Anh rủ cô đến nhà thi đấu để tập luyện. Giờ này, hầu hết các học sinh trong đội tuyển đều đi học thêm nên sân khá vắng.
Hẹn 9 giờ nhưng mới 8 giờ Chu Phi Phi đã sẵn sàng để ra khỏi nhà. Cô dự định là sẽ đến sớm, khởi động rồi tập một mình cho nóng tay trước.
Khi đến nơi, Chu Phi Phi để ý thấy đèn bên trong phòng thay đồ mở. Cô không nghĩ nhiều, tưởng hôm qua có người quên tắt nên đi một mạch từ cửa chính đến.
Nghe tiếng mở cửa, Tề Đức Hạo bên trong liền giật mình quay mặt ra nhìn. Anh đang cởi trần, tay cầm chiếc khăn lớn lau mồ hôi. Cả nửa thân hình chắc nịch của anh cứ thế mà phơi bày ra trước mắt của Chu Phi Phi.
Tề Đức Hạo vừa mới tập bóng rổ xong nên trên những sợi tóc còn vương lại những giọt mồ hôi óng ánh. Làn da anh ướt át và cơ ngực, cơ bụng 6 múi thì đang nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở gấp gáp.
Bây giờ cô gái nhỏ mới biết thế nào gọi là "mỹ nam". Cái ngoại hình này mà không đi làm mẫu ảnh thì đúng là phí của trời! Chu Phi Phi vô thức nuốt nước bọt.
Cô phát hiện, trên cổ Tề Đức Hạo còn có một vết sẹo mờ khoảng 10 cm. Bình thường anh ta mặc đồng phục trường có cổ áo cao nên khó mà để ý. Khi cởi trần và khoảng cách đủ gần thì dễ nhìn ra hơn.
Xung quanh yên ắng mà nơi đây chỉ có 1 nam 1 nữ làm không khí trở nên gượng gạo. Tề Đức Hạo xấu hổ mặc nốt cái áo vào rồi thu dọn đồ đạc, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy là có hơi thích thích nhưng cô bé vẫn còn cái liêm sỉ. Tay cô đưa lên che mắt:
- Ch-Chào anh ạ! Em chưa thấy gì đâu nhé!
Lúc nãy cái nhìn không chớp mắt của Chu Phi Phi đã phản bội lại cô rồi. Tề Đức Hạo liền trêu cô:
- Nước dãi ướt áo rồi còn chối.
Thế mà Chu Phi Phi như một con cừu non nớt lại tưởng thật. Cô vội sờ lên cổ áo:
- Ơ ủa... đâu có đâu...
Nhỏ này khờ khủng khiếp. Cuối cùng khóe môi Tề Đức Hạo cũng không nhịn được mà nhếch lên một chút. Anh xách túi lên, không quên cất bóng vào thùng rồi đi về hướng cửa. Chu Phi Phi tránh sang một bên.
Khi đi ngang, Tề Đức Hạo đứng lại như nhớ ra gì đó. Anh quay lại nhìn cô gái nhỏ:
- Đúng rồi, em nên tập lối chơi chuyền bóng nhiều hơn là giữ khư khư bên mình từ đầu đến cuối sân.
Hóa ra Tề Đức Hạo đã quan sát Chu Phi Phi mấy lần, bây giờ anh đang có ý tốt. Phần vì vừa mới qua khoảnh khắc xấu hổ, phần vì trước đó hai người có cãi nhau chút ít nên bây giờ Chu Phi Phi hơi lúng túng. Tay gãi đầu loạn xạ:
- À... dạ... em hiểu rồi... M- Mà sao anh về sớm thế ạ? Sao không ở lại chút nữa, có anh Tuấn Kiệt đến rồi 3 người mình tập chung?
Tề Đức Hạo cười nhẹ:
- Anh đến đây từ lúc 6 giờ rồi.
- Uầy... sớm quá...
Chu Phi Phi chớp chớp đôi mắt, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ tính chăm chỉ của tiền bối. Nét mặt của cô làm cho Tề Đức Hạo có thiện cảm hơn một chút. Anh hạ giọng:
- À chuyện lần trước... thật ra là vì anh bị phạt, phải ngồi trong lớp chép bài nên mới không ra sân xem em chơi. Chứ anh không phải là anh có thành ý gì với em đâu.
Sao từ một kẻ đáng ghét bỗng dưng trở nên đáng yêu thế này? Chu Phi Phi cũng hiểu chuyện, gật đầu lia lịa:
- Dạ vâng không sao không sao! Hiểu lầm thôi!
- Ừ. Sau này trong lúc tập luyện có khó khăn gì thì nói anh giúp. Em là em gái của thằng Minh Triết nên cứ xem anh như anh trai là được.
- Em hiểu rồi ạ!
- Ngoan.
Cái chữ "ngoan" đó phát ra với một chất giọng cực kì trầm ấm. Con tim Chu Phi Phi suýt nữa thì rơi mất một nhịp. Ông này vừa đẹp trai, vừa giỏi thể thao, vừa có cái giọng xịn xò thế này thì bảo sao không gắn với 2 chữ "đào hoa" cho được.
- Thôi, anh đi nhé! Tập đi!
- Bai anh!
Thế là từ một kẻ xấu xa lừa tình, Tề Đức Hạo hôm nay trông giống chàng trai nhẹ nhàng dễ thương hơn.
Cô gái nhỏ nhìn theo bóng lưng ấy. Áo của anh mang số 5. Càng nhìn càng thấy cuốn hút.
"Anh ấy cũng có vài khía cạnh khá tốt đấy chứ".
Lẩm bẩm trong miệng xong thì Chu Phi Phi lập tức tỉnh lại. Hai bàn tay vỗ vỗ lên hai bên má.
"Thôi mặc kệ cái lá cờ đỏ đó đi! Dù sao cũng không liên quan tới mình! Tập trước đã!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.