Chương 42
Miêu Đại Gia
10/06/2023
Quý Hảo bị Bạch Vũ đưa ra ngoài, để làm gì thì đám người Thẩm Mộc không
biết, chỉ biết lúc quay về thì chỉ có một mình Bạch Vũ, trên người hắn
sạch sẽ không dính chút máu nào, hỏi thì hắn chỉ nói đã chết chứ không
nói chết như thế nào, mấy người họ đoán chắn gã không được chết nhẹ
nhàng, nhưng Bạch Vũ không muốn nói họ cũng không hỏi đến nữa.
Họ có súng nhưng vì tiếng súng quá lớn dễ dàng thu hút tang thi nên không phải bất đắc dĩ Bạch Vũ cũng không muốn dùng đến, hắn phân phát cho mỗi người một cây súng, hướng dẫn cách bắn, nhưng khi ra ngoài chỉ đeo trên lưng sử dụng vẫn là đao và búa.
Biết được quân đội xây dựng căn cứ cho người sống sót, tất cả bọn họ đều rất vui mừng, muốn lên đường đến đó ngay lập tức. Bạch Vũ rất cẩn thận mấy ngày sau đó mỗi lần ra ngoài thu thập vật tư đều chú ý tìm tờ giấy thông báo như Trương Hành đã nói, sau vài ngày hắn thật sự tìm được, đúng như những gì Trương Hành nói, có căn cứ có quân đội có cả những thứ họ không dám nghĩ tới như điện sử dụng năng lượng mặt trời, còn có nước, có bác sĩ có thuốc, khiến người ta vui sướng muốn hét lớn chính là thông báo có nhắc đến một loại vaccine kháng lại virus trên tang thi, bất cứ ai bị thương do tang thi nếu đến đó kịp thời căn cứ nhất định có thể cứu sống.
Có vaccine kháng lại virus còn chuyện gì có thể khiến người bùng lên hy vọng hơn chuyện này?
Đám người Bạch Vũ nhìn thông báo trên cửa trước của một tiệm tạp hóa, vui mừng đến muốn khóc, gần nửa năm lưu lạc cố gắng sinh tồn trong vô vọng, cuối cùng hy vọng đã được thắp sáng. Cho dù thông báo này chỉ là một trò lừa gạt họ đều nguyện ý tin tưởng, thà rằng mang hy vọng chứ không muốn sống mà không biết ngày mai sẽ ra sao.
Ôm chầm lấy nhau nhảy nhót vui sướng hồi lâu, Bạch Vũ mới cười nói: "Trên đường đi cần chuẩn bị nhiều thứ, chúng ta lại thu thập thêm vài lần nữa, còn có xăng, tìm thêm chút sau đó lập tức lên đường!"
Thẩm Mộc nhìn thông báo dán trên cửa lau khóe mắt ướt át, họ nói quân đội đã cử người đến khắp mọi nơi trên đất nước để thông báo nhất định không bỏ sót nơi nào, tin chắc nếu cha mẹ cậu đọc được thông báo cũng sẽ đến đó, cậu đến đó nhất định sẽ gặp lại họ.
Vài lần ra ngoài đều không thu được tin tức gì, Lưu Hoàng Nghĩa trùng hợp có suy nghĩ như Thẩm Mộc, tin chắc nếu cha mẹ hắn nhìn thấy thông báo cũng sẽ đến đó, thay vì tìm kiếm như ruồi không đầu thì tìm đến căn cứ có lẽ sẽ gặp lại nhau.
Trong lòng vui sướng giết tang thi cũng không cảm thấy mệt mỏi, một đội người nhanh chóng thu thập những thứ ít ỏi còn sót lại trong tiệm tạp hóa, cười đùa vui vẻ leo lên xe trở lại khách sạn. Chỉ cần nghĩ đến việc đến căn cứ không cần sợ bị cảm nhiễm nữa họ liền vui sướng đến không ngủ được, nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Đôi khi vui sướng quá mức ông trời cũng sẽ chướng mắt, giữa không trung vài bông tuyết lả tả rơi xuống chẳng mấy chốc đã phủ kín bầu trời đêm.
Bạch Vũ từ trong mơ màng mở mắt ra, cảm giác lạnh lẽo lan toàn thân, hắn giật mình bừng tỉnh, trong phòng tối om một mảnh, ánh nến đã tắt từ lúc nào. Bạch Vũ kéo chăn lên đắp cho Thẩm Mộc, Thẩm Mộc mơ màng hỏi hắn lúc nào rồi, Bạch Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cũng như trong phòng tối om om. Hắn lần mò thắp nến lên sau đó xuống giường đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vài bông tuyết rơi xuống khung cửa sổ, trong lòng Bạch Vũ lập tức trùng xuống.
Tuyết lại rơi.
Không chỉ có tuyết rơi, thứ đang chờ đợi bọn họ e rằng còn đáng sợ hơn cả tuyết.
Đó chính là đêm đen không chút ánh sáng.
____
Đã rất lâu rất lâu, Bạch Vũ không biết bọn họ đã ngồi đây bao lâu, bao nhiêu cây nến đốt lên rồi cháy hết nhưng bóng đêm bên ngoài không có dấu hiệu tan đi. Họ không biết lúc này là đêm hay ngày, cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, không biết phải làm gì, hoang mang lo sợ là tất cả những gì họ có trong lúc này cùng với màn đêm vô cùng vô tận.
Bọn họ ngồi lại cùng nhau, chỉ khi mệt mỏi muốn ngủ mới trở về phòng, không vì gì khác chỉ là muốn cùng nhau để biết rằng họ vẫn sống, tìm kiếm cảm giác an toàn từ người bên cạnh.
Bạch Vũ ôm Thẩm Mộc trong ngực dựa lưng vào tường nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nến le lói lúc lên lúc xuống tựa như tâm trạng của họ lúc này.
Nhìn đến ai cũng là vẻ mặt nặng nề, Bạch Vũ mở miệng trấn an: "Đừng lo lắng, chúng ta có rất nhiều lương thực và nước." Đúng vậy, thứ họ có chỉ là lương thực và nước thứ giúp họ sống sót.
Nằm trong ngực hắn, Thẩm Mộc nhắm mắt không nói, từ khi nào cậu chỉ muốn trốn trong ngực hắn không ra, không muốn phải nhìn đến một màu đen xám xịt bên ngoài.
Ủ rũ không phải là cách, Lương Đại Thành vỗ vỗ tay nói: "Đúng thế, chúng ta không sợ đói chết, ngồi trong này không phải ra ngoài chém giết tang thi không an toàn hơn sao? Không cần lo mạng nhỏ bị chúng gặm mất."
Biết hai người họ muốn trấn an, người khác cũng cố gắng cười lên phụ họa: "Có ai đói không nào, muốn ăn bánh quy hay không?"
Không biết đêm tối sẽ kéo dài trong bao lâu, họ cần tiết kiệm củi lửa không thật sự cần thiết sẽ không dùng đến.
Không ra ngoài hoạt động trong lòng lại nặng nề không có ai muốn ăn, Bạch Vũ cũng không ép, xem như tiết kiệm chút lương thực khi nào đói lại ăn sau.
Bóng đêm cứ như vậy kéo dài, ngay khi bọn họ có suy nghĩ đã quen với nó thì một lần nữa bọn họ lại phải đứng bên bờ vực suy sụp.
Bạch Vũ phát sốt.
Điều này khiến tất cả trở nên kinh hoảng, đặc biệt là Thẩm Mộc và Lương Đại Thành, họ còn nhớ trước khi Tả Linh Ngọc biến đổi từng phát sốt qua.
Thẩm Mộc gào khóc không muốn buông Bạch Vũ ra, cho dù hắn nói cái gì cậu cũng chỉ lắc đầu.
Bạch Vũ nhận ra bản thân bắt đầu nóng lên, trong lòng vừa sợ vừa tuyệt vọng càng là lo lắng cho Thẩm Mộc, nếu hắn biến đổi Thẩm Mộc sẽ thế nào đây? Hắn không muốn, không cam lòng nhưng không thể chống lại ý trời.
Bạch Vũ ôm lấy Thẩm Mộc nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, dỗ dành: "Mộc Mộc ngoan, anh chỉ ở trong phòng, em ở lại đây với mọi người..."
Thẩm Mộc khóc lóc không muốn: "Em cùng anh, em cùng anh!"
Bạch Vũ muốn nhốt mình trong phòng, nếu hắn biến đổi cũng sẽ không làm hại đến Thẩm Mộc. Hắn cứng rắn đẩy Thẩm Mộc ra giao cho Hùng Đại Hào và Tần Hoài Thu giữ chặt lấy cậu, nhận lấy dây thừng từ tay Lương Đại Thành, khô khốc nói: "Lão đại, nếu như... Nhờ anh chăm sóc cho Mộc Mộc."
Lương Đại Thành cắn răng quát: "Câm miệng, cậu sẽ không có chuyện gì!"
Thẩm Mộc giãy dụa quá mức kịch liệt, Bạch Vũ sợ bản thân không nhịn được cho cậu vào phòng theo, dứt khoát quay người vào trong rầm một tiếng đóng cửa lại, lại dùng dây thừng cột chặt cửa còn đẩy một cái tủ nặng trịnh đến chặn thêm một tầng, hắn sợ Thẩm Mộc đi vào, cũng sợ bản thân bị biến đổi xông ra ngoài làm hại đến mọi người.
Làm xong tất cả, Bạch Vũ dùng đây thừng một đầu cột vào cổ chân, đầu khác thì cột vào khung cửa sổ, còn thử dùng hết sức giật mạnh, nhìn thấy khung cửa sổ không chút lung lay mới yên tâm.
Bên ngoài tiếng khóc của Thẩm Mộc đâm vào tai Bạch Vũ phát đau, hắn hít sâu một hơi tàn nhẫn hướng ra ngoài quát: "Câm miệng, còn khóc đợi anh ra ngoài sẽ đánh chết em!"
Thẩm Mộc nghe hắn quát khóc càng hăng, tận đến khi mệt mỏi không khóc nổi nữa mới ngồi tựa lưng vào cánh cửa phòng ôm lấy đầu gối gục đầu không nói tiếng nào.
Đám người Lương Đại Thành cùng nhau ngồi chung với Thẩm Mộc chờ đợi từng giây từng phút trôi qua. Lần đó Tả Linh Ngọc chỉ phát sốt từ sáng đến tối đã biến đổi, hiện tại bọn họ lại không phân biệt được ngày đêm, chỉ có thể cùng nhau ngồi chờ động tĩnh, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng gọi Bạch Vũ, nghe được hắn đáp lại liền nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Bạch Vũ cảm tháy cực kỳ mệt mỏi đầu óc dần mơ hồ, hắn leo lên giường muốn nằm nghỉ chốc lát, nghe được Lương Đại Thành gọi hắn đáp lại một tiếng, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trong mơ Bạch Vũ chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào trong hố lửa, nóng đến không cách nào diễn tả được, hắn giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được, cả người hắn nóng đến phát điên, muốn hủy diệt tất cả.
Bên ngoài, cách một chốc Lương Đại Thành lại mở miệng gọi: "Bạch Vũ?"
Trong phòng không có tiếng đáp lại, Thẩm Mộc ngẩng đầu mở to mắt, kinh hoảng gọi: "Bạch Vũ, Bạch Vũ?"
Không có tiếng trả lời, đám người hốt hoảng đứng dậy, đáy lòng trùng xuống, Thẩm Mộc điên cuồng đập cửa muốn xông vào, hai mắt Lương Đại Thành đỏ hoe, chỉ vào Tần Hoài Thu và Hùng Đại Hào nói: "Hai người giữ cậu ta lại."
Nói xong bước nhanh về phòng lúc trở ra trên tay đã cầm theo súng cùng dây thừng, Thẩm Mộc mở to mắt nhìn hắn: "Anh muốn làm gì? Anh muốn giết anh ấy sao?"
Lương Đại Thành quăng dây thừng cho Tần Hoài Thu nói: "Trói Thẩm Mộc lại."
Tần Hoài Thu lưỡng lự nhìn hắn, Lương Đại Thành nhắm mắt giọng nói có chút nghẹn ngào: "Nếu như.... Chắc chắn Bạch Vũ không muốn nhìn thấy bản thân làm tổn thương Thẩm Mộc. Tôi sẽ ra tay, nhưng sợ Thẩm Mộc cản trở, trói lại đi."
Để nói ra lời này trong lòng Lương Đại Thành cỡ nào đau đớn, từ thời niên thiếu Bạch Vũ đã theo hắn, không phải nói quá nhưng Lương Đại Thành quả thực xem Bạch Vũ như con trai mà chiếu cố, có người cha nào có thể tàn nhẫn ra tay với con của mình, nhưng hắn phải làm vì hắn biết Bạch Vũ muốn như thế.
Tần Hoài Thu cắn răng trói Thẩm Mộc lại, mặc cho cậu giãy dụa cũng không thả ra, còn dùng vải bịt miệng Thẩm Mộc không cho cậu la hét, nếu Bạch Vũ biến đổi nghe được tiếng hét chắc chắn sẽ xông ra ngoài.
Nhìn Thẩm Mộc như thế lại nghĩ đến Bạch Vũ đang trong phòng không rõ sống chết, Cố Ân che miệng nghẹn ngào, đám Hùng Đại Hào cũng đỏ mắt lại cắn răng nhịn xuống.
Họ có súng nhưng vì tiếng súng quá lớn dễ dàng thu hút tang thi nên không phải bất đắc dĩ Bạch Vũ cũng không muốn dùng đến, hắn phân phát cho mỗi người một cây súng, hướng dẫn cách bắn, nhưng khi ra ngoài chỉ đeo trên lưng sử dụng vẫn là đao và búa.
Biết được quân đội xây dựng căn cứ cho người sống sót, tất cả bọn họ đều rất vui mừng, muốn lên đường đến đó ngay lập tức. Bạch Vũ rất cẩn thận mấy ngày sau đó mỗi lần ra ngoài thu thập vật tư đều chú ý tìm tờ giấy thông báo như Trương Hành đã nói, sau vài ngày hắn thật sự tìm được, đúng như những gì Trương Hành nói, có căn cứ có quân đội có cả những thứ họ không dám nghĩ tới như điện sử dụng năng lượng mặt trời, còn có nước, có bác sĩ có thuốc, khiến người ta vui sướng muốn hét lớn chính là thông báo có nhắc đến một loại vaccine kháng lại virus trên tang thi, bất cứ ai bị thương do tang thi nếu đến đó kịp thời căn cứ nhất định có thể cứu sống.
Có vaccine kháng lại virus còn chuyện gì có thể khiến người bùng lên hy vọng hơn chuyện này?
Đám người Bạch Vũ nhìn thông báo trên cửa trước của một tiệm tạp hóa, vui mừng đến muốn khóc, gần nửa năm lưu lạc cố gắng sinh tồn trong vô vọng, cuối cùng hy vọng đã được thắp sáng. Cho dù thông báo này chỉ là một trò lừa gạt họ đều nguyện ý tin tưởng, thà rằng mang hy vọng chứ không muốn sống mà không biết ngày mai sẽ ra sao.
Ôm chầm lấy nhau nhảy nhót vui sướng hồi lâu, Bạch Vũ mới cười nói: "Trên đường đi cần chuẩn bị nhiều thứ, chúng ta lại thu thập thêm vài lần nữa, còn có xăng, tìm thêm chút sau đó lập tức lên đường!"
Thẩm Mộc nhìn thông báo dán trên cửa lau khóe mắt ướt át, họ nói quân đội đã cử người đến khắp mọi nơi trên đất nước để thông báo nhất định không bỏ sót nơi nào, tin chắc nếu cha mẹ cậu đọc được thông báo cũng sẽ đến đó, cậu đến đó nhất định sẽ gặp lại họ.
Vài lần ra ngoài đều không thu được tin tức gì, Lưu Hoàng Nghĩa trùng hợp có suy nghĩ như Thẩm Mộc, tin chắc nếu cha mẹ hắn nhìn thấy thông báo cũng sẽ đến đó, thay vì tìm kiếm như ruồi không đầu thì tìm đến căn cứ có lẽ sẽ gặp lại nhau.
Trong lòng vui sướng giết tang thi cũng không cảm thấy mệt mỏi, một đội người nhanh chóng thu thập những thứ ít ỏi còn sót lại trong tiệm tạp hóa, cười đùa vui vẻ leo lên xe trở lại khách sạn. Chỉ cần nghĩ đến việc đến căn cứ không cần sợ bị cảm nhiễm nữa họ liền vui sướng đến không ngủ được, nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Đôi khi vui sướng quá mức ông trời cũng sẽ chướng mắt, giữa không trung vài bông tuyết lả tả rơi xuống chẳng mấy chốc đã phủ kín bầu trời đêm.
Bạch Vũ từ trong mơ màng mở mắt ra, cảm giác lạnh lẽo lan toàn thân, hắn giật mình bừng tỉnh, trong phòng tối om một mảnh, ánh nến đã tắt từ lúc nào. Bạch Vũ kéo chăn lên đắp cho Thẩm Mộc, Thẩm Mộc mơ màng hỏi hắn lúc nào rồi, Bạch Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cũng như trong phòng tối om om. Hắn lần mò thắp nến lên sau đó xuống giường đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vài bông tuyết rơi xuống khung cửa sổ, trong lòng Bạch Vũ lập tức trùng xuống.
Tuyết lại rơi.
Không chỉ có tuyết rơi, thứ đang chờ đợi bọn họ e rằng còn đáng sợ hơn cả tuyết.
Đó chính là đêm đen không chút ánh sáng.
____
Đã rất lâu rất lâu, Bạch Vũ không biết bọn họ đã ngồi đây bao lâu, bao nhiêu cây nến đốt lên rồi cháy hết nhưng bóng đêm bên ngoài không có dấu hiệu tan đi. Họ không biết lúc này là đêm hay ngày, cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm, không biết phải làm gì, hoang mang lo sợ là tất cả những gì họ có trong lúc này cùng với màn đêm vô cùng vô tận.
Bọn họ ngồi lại cùng nhau, chỉ khi mệt mỏi muốn ngủ mới trở về phòng, không vì gì khác chỉ là muốn cùng nhau để biết rằng họ vẫn sống, tìm kiếm cảm giác an toàn từ người bên cạnh.
Bạch Vũ ôm Thẩm Mộc trong ngực dựa lưng vào tường nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nến le lói lúc lên lúc xuống tựa như tâm trạng của họ lúc này.
Nhìn đến ai cũng là vẻ mặt nặng nề, Bạch Vũ mở miệng trấn an: "Đừng lo lắng, chúng ta có rất nhiều lương thực và nước." Đúng vậy, thứ họ có chỉ là lương thực và nước thứ giúp họ sống sót.
Nằm trong ngực hắn, Thẩm Mộc nhắm mắt không nói, từ khi nào cậu chỉ muốn trốn trong ngực hắn không ra, không muốn phải nhìn đến một màu đen xám xịt bên ngoài.
Ủ rũ không phải là cách, Lương Đại Thành vỗ vỗ tay nói: "Đúng thế, chúng ta không sợ đói chết, ngồi trong này không phải ra ngoài chém giết tang thi không an toàn hơn sao? Không cần lo mạng nhỏ bị chúng gặm mất."
Biết hai người họ muốn trấn an, người khác cũng cố gắng cười lên phụ họa: "Có ai đói không nào, muốn ăn bánh quy hay không?"
Không biết đêm tối sẽ kéo dài trong bao lâu, họ cần tiết kiệm củi lửa không thật sự cần thiết sẽ không dùng đến.
Không ra ngoài hoạt động trong lòng lại nặng nề không có ai muốn ăn, Bạch Vũ cũng không ép, xem như tiết kiệm chút lương thực khi nào đói lại ăn sau.
Bóng đêm cứ như vậy kéo dài, ngay khi bọn họ có suy nghĩ đã quen với nó thì một lần nữa bọn họ lại phải đứng bên bờ vực suy sụp.
Bạch Vũ phát sốt.
Điều này khiến tất cả trở nên kinh hoảng, đặc biệt là Thẩm Mộc và Lương Đại Thành, họ còn nhớ trước khi Tả Linh Ngọc biến đổi từng phát sốt qua.
Thẩm Mộc gào khóc không muốn buông Bạch Vũ ra, cho dù hắn nói cái gì cậu cũng chỉ lắc đầu.
Bạch Vũ nhận ra bản thân bắt đầu nóng lên, trong lòng vừa sợ vừa tuyệt vọng càng là lo lắng cho Thẩm Mộc, nếu hắn biến đổi Thẩm Mộc sẽ thế nào đây? Hắn không muốn, không cam lòng nhưng không thể chống lại ý trời.
Bạch Vũ ôm lấy Thẩm Mộc nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, dỗ dành: "Mộc Mộc ngoan, anh chỉ ở trong phòng, em ở lại đây với mọi người..."
Thẩm Mộc khóc lóc không muốn: "Em cùng anh, em cùng anh!"
Bạch Vũ muốn nhốt mình trong phòng, nếu hắn biến đổi cũng sẽ không làm hại đến Thẩm Mộc. Hắn cứng rắn đẩy Thẩm Mộc ra giao cho Hùng Đại Hào và Tần Hoài Thu giữ chặt lấy cậu, nhận lấy dây thừng từ tay Lương Đại Thành, khô khốc nói: "Lão đại, nếu như... Nhờ anh chăm sóc cho Mộc Mộc."
Lương Đại Thành cắn răng quát: "Câm miệng, cậu sẽ không có chuyện gì!"
Thẩm Mộc giãy dụa quá mức kịch liệt, Bạch Vũ sợ bản thân không nhịn được cho cậu vào phòng theo, dứt khoát quay người vào trong rầm một tiếng đóng cửa lại, lại dùng dây thừng cột chặt cửa còn đẩy một cái tủ nặng trịnh đến chặn thêm một tầng, hắn sợ Thẩm Mộc đi vào, cũng sợ bản thân bị biến đổi xông ra ngoài làm hại đến mọi người.
Làm xong tất cả, Bạch Vũ dùng đây thừng một đầu cột vào cổ chân, đầu khác thì cột vào khung cửa sổ, còn thử dùng hết sức giật mạnh, nhìn thấy khung cửa sổ không chút lung lay mới yên tâm.
Bên ngoài tiếng khóc của Thẩm Mộc đâm vào tai Bạch Vũ phát đau, hắn hít sâu một hơi tàn nhẫn hướng ra ngoài quát: "Câm miệng, còn khóc đợi anh ra ngoài sẽ đánh chết em!"
Thẩm Mộc nghe hắn quát khóc càng hăng, tận đến khi mệt mỏi không khóc nổi nữa mới ngồi tựa lưng vào cánh cửa phòng ôm lấy đầu gối gục đầu không nói tiếng nào.
Đám người Lương Đại Thành cùng nhau ngồi chung với Thẩm Mộc chờ đợi từng giây từng phút trôi qua. Lần đó Tả Linh Ngọc chỉ phát sốt từ sáng đến tối đã biến đổi, hiện tại bọn họ lại không phân biệt được ngày đêm, chỉ có thể cùng nhau ngồi chờ động tĩnh, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng gọi Bạch Vũ, nghe được hắn đáp lại liền nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Bạch Vũ cảm tháy cực kỳ mệt mỏi đầu óc dần mơ hồ, hắn leo lên giường muốn nằm nghỉ chốc lát, nghe được Lương Đại Thành gọi hắn đáp lại một tiếng, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trong mơ Bạch Vũ chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào trong hố lửa, nóng đến không cách nào diễn tả được, hắn giãy dụa muốn thoát ra nhưng không được, cả người hắn nóng đến phát điên, muốn hủy diệt tất cả.
Bên ngoài, cách một chốc Lương Đại Thành lại mở miệng gọi: "Bạch Vũ?"
Trong phòng không có tiếng đáp lại, Thẩm Mộc ngẩng đầu mở to mắt, kinh hoảng gọi: "Bạch Vũ, Bạch Vũ?"
Không có tiếng trả lời, đám người hốt hoảng đứng dậy, đáy lòng trùng xuống, Thẩm Mộc điên cuồng đập cửa muốn xông vào, hai mắt Lương Đại Thành đỏ hoe, chỉ vào Tần Hoài Thu và Hùng Đại Hào nói: "Hai người giữ cậu ta lại."
Nói xong bước nhanh về phòng lúc trở ra trên tay đã cầm theo súng cùng dây thừng, Thẩm Mộc mở to mắt nhìn hắn: "Anh muốn làm gì? Anh muốn giết anh ấy sao?"
Lương Đại Thành quăng dây thừng cho Tần Hoài Thu nói: "Trói Thẩm Mộc lại."
Tần Hoài Thu lưỡng lự nhìn hắn, Lương Đại Thành nhắm mắt giọng nói có chút nghẹn ngào: "Nếu như.... Chắc chắn Bạch Vũ không muốn nhìn thấy bản thân làm tổn thương Thẩm Mộc. Tôi sẽ ra tay, nhưng sợ Thẩm Mộc cản trở, trói lại đi."
Để nói ra lời này trong lòng Lương Đại Thành cỡ nào đau đớn, từ thời niên thiếu Bạch Vũ đã theo hắn, không phải nói quá nhưng Lương Đại Thành quả thực xem Bạch Vũ như con trai mà chiếu cố, có người cha nào có thể tàn nhẫn ra tay với con của mình, nhưng hắn phải làm vì hắn biết Bạch Vũ muốn như thế.
Tần Hoài Thu cắn răng trói Thẩm Mộc lại, mặc cho cậu giãy dụa cũng không thả ra, còn dùng vải bịt miệng Thẩm Mộc không cho cậu la hét, nếu Bạch Vũ biến đổi nghe được tiếng hét chắc chắn sẽ xông ra ngoài.
Nhìn Thẩm Mộc như thế lại nghĩ đến Bạch Vũ đang trong phòng không rõ sống chết, Cố Ân che miệng nghẹn ngào, đám Hùng Đại Hào cũng đỏ mắt lại cắn răng nhịn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.