Chương 43
Miêu Đại Gia
10/06/2023
Thật nóng
Muốn bùng nổ.
Nằm trên giường lớn, cả người Bạch Vũ đỏ bừng, mồ hôi tiết ra như mưa. Hắn cảm thấy nóng bỏng vô cùng, có thứ gì đó trong cơ thể như muốn phá vỏ xông ra ngoài.
Hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng lưu chuyển trong cơ thể, đi đến chỗ nào nơi đó liền nóng rực khó có thể chịu được, cỗ năng lượng làm tế bào trong người hắn căng trướng đau đớn.
Có lẽ hắn đang biến đổi đi. Bạch Vũ thầm nghĩ.
Hắn không muốn biến đổi, hắn muốn chống lại cỗ năng lượng này, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Bạch Vũ cố gắng chống lại cỗ năng lượng trong cơ thể nhưng không được, cỗ năng lượng đó quá mạnh cho dù hắn cố gắng thế nào nó vẫn lưu chuyển khắp người hắn như muốn tìm nơi thoát ra.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Bạch Vũ cảm thấy trong người thật thoải mái, cảm giác nóng bỏng không còn nữa, một dòng nhiệt lưu ấm áp bao quanh hắn, dẫn dắt hắn tiếp cận cỗ năng lượng trong người, điều khiển cơ thể hắn phóng thích nó ra bên ngoài.
Bạch Vũ mở to hai mắt đang nhắm chặt, cánh tay tự động đưa lên, một cỗ năng lượng to lớn từ trong cơ thể hắn theo cánh tay chạy thẳng đến lòng bàn tay, sau đó phá không lao ra ngoài.
Không khí trong phòng như bị bóp méo vặn vẹo, một luồng khí vô hình theo hướng cánh tay hắn lao thẳng lên trần nhà. Trần nhà như bị thứ gì đó mạnh mẽ xuyên qua để lại một lỗ thủng to như lòng bàn tay cùng những vết nứt như chân rết.
Trong phòng rất tối, nhưng Bạch Vũ lại có thể nhìn rõ được vết tích trên trần nhà, hai mắt hắn không bị bóng tối ảnh hưởng đến.
Tất cả xảy ra không một tiếng động chỉ có tiếng trần nhà bị đánh vào nứt vỡ.
Bạch Vũ trừng lớn hai mắt không thể tin, hắn nghĩ mình đang nằm mơ nhưng cỗ ấm áp đang chạy khắp toàn thân còn có cỗ năng lượng đầy tràn trong cơ thể nói cho hắn biết đây là sự thật.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tiến hóa?
Ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu làm Bạch Vũ kinh ngạc. Hắn không mấy tin tưởng từ trên giường ngồi dậy thử nhắm mắt lại dựa theo ký ức vừa rồi điều khiển năng lượng trong cơ thể đến lòng bàn tay, sau đó mở mắt ra đưa tay về phía cửa sổ, phóng thích cỗ năng lượng kia.
Xoảng!
Kính cửa sổ bị dòng khí vô hình đánh cho vỡ nát, mảnh vỡ thủy tinh rơi loảng xoảng. Gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào trong phòng, nhẹ nhàng quét vào mặt Bạch Vũ. Bạch Vũ cảm thấy rất lạ, nhắm mắt cảm nhận đồng thời thử điều khiển nó.
Làn gió vô hình thuận theo sự điều khiển của Bạch Vũ lưu luyến trước lòng bàn tay hắn, Bạch Vũ nhẹ nhàng vung tay, gió từ lòng bàn tay tựa như vũ khí sắc bén quét vào tường phòng, trên tường lập tức hiện ra vài vết như bị đao kiếm cắt qua.
Thử vài lần Bạch Vũ đã quen thuộc hơn, hắn vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhìn vết tích mình vừa lưu lại trên bốn bức tường phòng.
Hắn tiến hóa.
Tang thi đã tiến hóa, và bây giờ con người cũng như thế.
Bạch Vũ không biết cỗ năng lượng trong cơ thể mình được gọi là gì, cũng không hiểu vì sao bản thân hắn lại có thể điều khiển được gió cùng không khí xung quanh.
Hiện tại hắn cảm thấy mình rất khỏe, thậm chí sức lực còn tràn đầy hơn trước kia, hai mắt cũng có thể dễ dàng nhìn trong bóng tối, không có chút nào không ổn.
Không những không biến thành tang thi mà hắn còn có dị năng.
Đúng, chính là dị năng.
Bạch Vũ thật sự vui sướng khó kiềm chế, hắn ngửa mặt điên cuồng cười to.
___
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kính rơi vỡ, Lương Đại Thành nắm chặt súng trên tay ra hiệu mọi người im lặng. Thẩm Mộc bị trói giãy dụa đứng lên muốn ngăn cản lại bị Tần Hoài Thu đè lại.
Bọn họ nín thở lắng nghe tiếng động bên trong, chờ hồi lâu lại không nghe được gì ngoài tiếng kính vỡ.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, không biết có nên đi vào hay không.
Bỗng nhiên bên trong vang lên tiếng cười to của Bạch Vũ, cả đám trừng to mắt nhìn chằm chằm cánh cửa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy là biến đổi hay chưa?
Vẫn là Lương Đại Thành há miệng muốn xác định: "Bạch Vũ?"
Một đám người kể cả Thẩm Mộc đều nín thở chờ đợi người bên trong đáp lại. Trong phòng Bạch Vũ lên tiếng đáp lại, Lương Đại Thành mở to mắt kinh ngạc, sau đó là vui mừng hỏi dồn: "Cậu không sao chứ? Lúc nãy gọi không nghe được cậu anh còn tưởng cậu xong đời rồi!"
"Mệt mỏi ngủ thiếp đi." Bạch Vũ đáp.
Hắn biết bản thân đã không sao, cũng không còn nóng sốt nhưng hắn không vội vàng đi ra, muốn chờ thêm một ngày xác định bản thân thật sự không biến đổi.
Bên ngoài đám Lương Đại Thành ôm nhau nhảy nhót, lại vội vàng cởi trói cho Thẩm Mộc. Hai mắt Thẩm Mộc đỏ hoe vừa mừng vừa sợ, mừng vì Bạch Vũ chưa biến đổi cũng sợ cậu chỉ là vui mừng được nhất thời. Bạch Vũ như cũ ở trong phòng không đi ra, bọn gọn cũng ngồi trước cửa cùng nhau canh chừng, Thẩm Mộc thì ngồi dựa lưng vào cửa nói chuyện với Bạch Vũ.
Lúc này Bạch Vũ đã rất tốt, tâm trạng không còn nặng nề người cũng không nóng nảy, ngồi giữa phòng vừa luyện tập dị năng vừa trò chuyện cùng Thẩm Mộc, nghe giọng nói có thể nhận ra được hắn rất có tinh thần.
Bạch Vũ liên tục an ủi Thẩm Mộc nói mình không sao, sốt đã lui trong người không có nơi nào không thoải mái, chỉ là muốn ở trong phòng chờ thêm một ngày nữa xem thế nào.
Chỉ sợ đây là Bạch Vũ cố ý muốn an ủi Thẩm Mộc, mấy người Lương Đại Thành đều nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Mộc nghe được Bạch Vũ nói thì rất vui, lau khóe mắt nhỏ giọng hỏi hắn có đói không có khát không.
Trước khi vào phòng Bạch Vũ đã chuẩn bị thức ăn nước uống sao có thể bị đói đến, đây là Thẩm Mộc quan tâm quá sẽ bị loạn, Bạch Vũ cũng không chê phiền nhất nhất trả lời không bỏ sót câu nào.
Cảm giác nhẹ nhàng vờn quanh lòng bàn tay, Bạch Vũ nhếch miệng vung tay. Không khí như bị xé rách trong chớp mắt, bụp bụp bụp vài tiếng liên tiếp vang lên, bức tường phòng trước mặt nhận thêm vài đạo vết rách, gọn gàng một đường dài như bị vũ khí sắc nhọn rạch qua chứ không như vật nặng đập vào.
Bạch Vũ thử rất nhiều lần muốn khống chế gió chia làm vài đạo chứ không chỉ làm một, sau nhiều lần thất bại hắn đã thành công, tuy sức mạnh cũng bị chia nhỏ theo nhưng Bạch Vũ đã rất hài lòng.
Hắn tự gọi chiêu thức này là kiếm khí.
Lợi dụng gió và khí để tạo ra lưỡi kiếm sắc bén vô hình.
Bạch Vũ cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, tận đến khi năng lượng trong cơ thể cạn kiệt hắn mới nhận ra mỗi lần ra chiêu năng lượng trong cơ thể sẽ theo đó mà hao hụt đi, nếu cạn kiệt hết hắn sẽ không điều khiển gió được nữa.
Năng lượng cạn kiệt sẽ được bổ sung khi nghỉ ngơi.
Năng lượng có giới hạn đồng nghĩa với việc không thể liên tục chiến đấu, cũng không biết có thể thăng cấp hay không.
Bạch Vũ nằm ngửa trên giường nghĩ thầm.
Nếu có thể thăng cấp nhất định sát thương gây ra sẽ tăng cao, năng lượng cũng nhiều hơn.
Còn có, không biết có bao nhiêu người sống sót có khả năng như hắn.
Đúng, Bạch Vũ không cho rằng chỉ có một mình hắn tiến hóa mà còn có rất nhiều người khác. Đây là ông trời không muốn cho loài người bị diệt vong mới để cho con người mạnh lên.
Muốn bùng nổ.
Nằm trên giường lớn, cả người Bạch Vũ đỏ bừng, mồ hôi tiết ra như mưa. Hắn cảm thấy nóng bỏng vô cùng, có thứ gì đó trong cơ thể như muốn phá vỏ xông ra ngoài.
Hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng lưu chuyển trong cơ thể, đi đến chỗ nào nơi đó liền nóng rực khó có thể chịu được, cỗ năng lượng làm tế bào trong người hắn căng trướng đau đớn.
Có lẽ hắn đang biến đổi đi. Bạch Vũ thầm nghĩ.
Hắn không muốn biến đổi, hắn muốn chống lại cỗ năng lượng này, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Bạch Vũ cố gắng chống lại cỗ năng lượng trong cơ thể nhưng không được, cỗ năng lượng đó quá mạnh cho dù hắn cố gắng thế nào nó vẫn lưu chuyển khắp người hắn như muốn tìm nơi thoát ra.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Bạch Vũ cảm thấy trong người thật thoải mái, cảm giác nóng bỏng không còn nữa, một dòng nhiệt lưu ấm áp bao quanh hắn, dẫn dắt hắn tiếp cận cỗ năng lượng trong người, điều khiển cơ thể hắn phóng thích nó ra bên ngoài.
Bạch Vũ mở to hai mắt đang nhắm chặt, cánh tay tự động đưa lên, một cỗ năng lượng to lớn từ trong cơ thể hắn theo cánh tay chạy thẳng đến lòng bàn tay, sau đó phá không lao ra ngoài.
Không khí trong phòng như bị bóp méo vặn vẹo, một luồng khí vô hình theo hướng cánh tay hắn lao thẳng lên trần nhà. Trần nhà như bị thứ gì đó mạnh mẽ xuyên qua để lại một lỗ thủng to như lòng bàn tay cùng những vết nứt như chân rết.
Trong phòng rất tối, nhưng Bạch Vũ lại có thể nhìn rõ được vết tích trên trần nhà, hai mắt hắn không bị bóng tối ảnh hưởng đến.
Tất cả xảy ra không một tiếng động chỉ có tiếng trần nhà bị đánh vào nứt vỡ.
Bạch Vũ trừng lớn hai mắt không thể tin, hắn nghĩ mình đang nằm mơ nhưng cỗ ấm áp đang chạy khắp toàn thân còn có cỗ năng lượng đầy tràn trong cơ thể nói cho hắn biết đây là sự thật.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tiến hóa?
Ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu làm Bạch Vũ kinh ngạc. Hắn không mấy tin tưởng từ trên giường ngồi dậy thử nhắm mắt lại dựa theo ký ức vừa rồi điều khiển năng lượng trong cơ thể đến lòng bàn tay, sau đó mở mắt ra đưa tay về phía cửa sổ, phóng thích cỗ năng lượng kia.
Xoảng!
Kính cửa sổ bị dòng khí vô hình đánh cho vỡ nát, mảnh vỡ thủy tinh rơi loảng xoảng. Gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào trong phòng, nhẹ nhàng quét vào mặt Bạch Vũ. Bạch Vũ cảm thấy rất lạ, nhắm mắt cảm nhận đồng thời thử điều khiển nó.
Làn gió vô hình thuận theo sự điều khiển của Bạch Vũ lưu luyến trước lòng bàn tay hắn, Bạch Vũ nhẹ nhàng vung tay, gió từ lòng bàn tay tựa như vũ khí sắc bén quét vào tường phòng, trên tường lập tức hiện ra vài vết như bị đao kiếm cắt qua.
Thử vài lần Bạch Vũ đã quen thuộc hơn, hắn vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhìn vết tích mình vừa lưu lại trên bốn bức tường phòng.
Hắn tiến hóa.
Tang thi đã tiến hóa, và bây giờ con người cũng như thế.
Bạch Vũ không biết cỗ năng lượng trong cơ thể mình được gọi là gì, cũng không hiểu vì sao bản thân hắn lại có thể điều khiển được gió cùng không khí xung quanh.
Hiện tại hắn cảm thấy mình rất khỏe, thậm chí sức lực còn tràn đầy hơn trước kia, hai mắt cũng có thể dễ dàng nhìn trong bóng tối, không có chút nào không ổn.
Không những không biến thành tang thi mà hắn còn có dị năng.
Đúng, chính là dị năng.
Bạch Vũ thật sự vui sướng khó kiềm chế, hắn ngửa mặt điên cuồng cười to.
___
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kính rơi vỡ, Lương Đại Thành nắm chặt súng trên tay ra hiệu mọi người im lặng. Thẩm Mộc bị trói giãy dụa đứng lên muốn ngăn cản lại bị Tần Hoài Thu đè lại.
Bọn họ nín thở lắng nghe tiếng động bên trong, chờ hồi lâu lại không nghe được gì ngoài tiếng kính vỡ.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, không biết có nên đi vào hay không.
Bỗng nhiên bên trong vang lên tiếng cười to của Bạch Vũ, cả đám trừng to mắt nhìn chằm chằm cánh cửa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy là biến đổi hay chưa?
Vẫn là Lương Đại Thành há miệng muốn xác định: "Bạch Vũ?"
Một đám người kể cả Thẩm Mộc đều nín thở chờ đợi người bên trong đáp lại. Trong phòng Bạch Vũ lên tiếng đáp lại, Lương Đại Thành mở to mắt kinh ngạc, sau đó là vui mừng hỏi dồn: "Cậu không sao chứ? Lúc nãy gọi không nghe được cậu anh còn tưởng cậu xong đời rồi!"
"Mệt mỏi ngủ thiếp đi." Bạch Vũ đáp.
Hắn biết bản thân đã không sao, cũng không còn nóng sốt nhưng hắn không vội vàng đi ra, muốn chờ thêm một ngày xác định bản thân thật sự không biến đổi.
Bên ngoài đám Lương Đại Thành ôm nhau nhảy nhót, lại vội vàng cởi trói cho Thẩm Mộc. Hai mắt Thẩm Mộc đỏ hoe vừa mừng vừa sợ, mừng vì Bạch Vũ chưa biến đổi cũng sợ cậu chỉ là vui mừng được nhất thời. Bạch Vũ như cũ ở trong phòng không đi ra, bọn gọn cũng ngồi trước cửa cùng nhau canh chừng, Thẩm Mộc thì ngồi dựa lưng vào cửa nói chuyện với Bạch Vũ.
Lúc này Bạch Vũ đã rất tốt, tâm trạng không còn nặng nề người cũng không nóng nảy, ngồi giữa phòng vừa luyện tập dị năng vừa trò chuyện cùng Thẩm Mộc, nghe giọng nói có thể nhận ra được hắn rất có tinh thần.
Bạch Vũ liên tục an ủi Thẩm Mộc nói mình không sao, sốt đã lui trong người không có nơi nào không thoải mái, chỉ là muốn ở trong phòng chờ thêm một ngày nữa xem thế nào.
Chỉ sợ đây là Bạch Vũ cố ý muốn an ủi Thẩm Mộc, mấy người Lương Đại Thành đều nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Mộc nghe được Bạch Vũ nói thì rất vui, lau khóe mắt nhỏ giọng hỏi hắn có đói không có khát không.
Trước khi vào phòng Bạch Vũ đã chuẩn bị thức ăn nước uống sao có thể bị đói đến, đây là Thẩm Mộc quan tâm quá sẽ bị loạn, Bạch Vũ cũng không chê phiền nhất nhất trả lời không bỏ sót câu nào.
Cảm giác nhẹ nhàng vờn quanh lòng bàn tay, Bạch Vũ nhếch miệng vung tay. Không khí như bị xé rách trong chớp mắt, bụp bụp bụp vài tiếng liên tiếp vang lên, bức tường phòng trước mặt nhận thêm vài đạo vết rách, gọn gàng một đường dài như bị vũ khí sắc nhọn rạch qua chứ không như vật nặng đập vào.
Bạch Vũ thử rất nhiều lần muốn khống chế gió chia làm vài đạo chứ không chỉ làm một, sau nhiều lần thất bại hắn đã thành công, tuy sức mạnh cũng bị chia nhỏ theo nhưng Bạch Vũ đã rất hài lòng.
Hắn tự gọi chiêu thức này là kiếm khí.
Lợi dụng gió và khí để tạo ra lưỡi kiếm sắc bén vô hình.
Bạch Vũ cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, tận đến khi năng lượng trong cơ thể cạn kiệt hắn mới nhận ra mỗi lần ra chiêu năng lượng trong cơ thể sẽ theo đó mà hao hụt đi, nếu cạn kiệt hết hắn sẽ không điều khiển gió được nữa.
Năng lượng cạn kiệt sẽ được bổ sung khi nghỉ ngơi.
Năng lượng có giới hạn đồng nghĩa với việc không thể liên tục chiến đấu, cũng không biết có thể thăng cấp hay không.
Bạch Vũ nằm ngửa trên giường nghĩ thầm.
Nếu có thể thăng cấp nhất định sát thương gây ra sẽ tăng cao, năng lượng cũng nhiều hơn.
Còn có, không biết có bao nhiêu người sống sót có khả năng như hắn.
Đúng, Bạch Vũ không cho rằng chỉ có một mình hắn tiến hóa mà còn có rất nhiều người khác. Đây là ông trời không muốn cho loài người bị diệt vong mới để cho con người mạnh lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.