Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá
Chương 21: Ai Đó
Gió lạnh
28/06/2016
càng về khuya, màn đêm rủ xuống dày sương giá, trần bảo nhi
gập người trong lòng hàn mặc phong. Tận hưởng sự che chở trong
cả giấc ngủ. Ánh sáng tờ mờ, mắt cô khẽ động. Tại sao cô lại ở đây? Cổng trường học viện, cô không hiểu làm thế nào mình
lại đến được nơi này. Trần bảo nhi thực sự muốn tỉnh dậy
nhưng như có thứ gì đó đang đè nặng lấy ý thức mơ hồ của cô.
Một mình cô đứng giữa dòng xe cộ tấp nập, rất nhiều xe. Lại
là chiếc xe đó, người đàn ông đang đứng quay lưng với cô, bóng
dáng gần gũi. Từ xa vọng lại những lời gọi trầm, cứ vang,
vang bên tai cô không dứt
- trần bảo nhi. Trần bảo nhi
cô xoay người tìm kiếm, mọi nơi song không thấy. Cuối cùng, chỉ thấy làn gió thổi, người đàn ông đó vẫn quay lưng với cô
- anh. . . Anh là ai?
Người đó vẫn không quay lại với cô. Chỉ những tiếng gọi vẫn vang lên bên tai cô như muốn đánh thức cái gì đó.Trong khi cô đang cố gắng nhìn người đó thì một lực từ phía sau đẩy cô làm cô ngã xuống, đá nhọn đâm vào tay khiến cô đau đến thấu xương. Kẻ xô cô- trần bảo linh, nhìn cô đầy phẫn nộ, chắn ngang tầm nhìn cô với ai đó, miệng không ngừng thét lên
- cô chết rồi. Cô chết rồi
- không. Tôi chưa chết. Tôi vẫn còn sống- cô ôm lấy đầu
- cô đã chết. Đã chết. Đã chết
những tiếng thét áp lấy cô " đã chết. Đã chết!. . . " cùng tiếng gọi trầm "trần bảo nhi. Trần bảo nhi. Trần bảo nhi "
là sao? Ruốt cuộc là chuyện gì? Tất cả bỗng biến mất. Trần bảo nhi đuổi theo mãi,mãi và cuối cùng chỉ là vô vọng
lại một màu đen bao lấy cô, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng. Hàn mặc phong đứng trước mặt cô, mặt lạnh lùng , bàn tay hắn nắm thành quyền, áo sơ mi phẳng phiu đầy máu. Máu đỏ. Hắn như một con ác quỷ trong bóng đêm đang xem cô như là con mồi muốn giết chết. Trần bảo nhi bất giác cất giọng run sợ
- hàn mặc phong
đáp lại cô là tiếng cười khẽ rồi tiếng cạch. . Cạch. . . Tử thần. Hàn mặc phong mang giọng chết chóc
- cô phải chết
tiếng đạn xé tan không khí , lao nhanh về phía con tim nhỏ bé của cô. Trần bảo nhi chỉ biết đứng kinh hoàng, chờ đón cái chết đang tìm đến. Bất ngờ, một bóng đen ôm lấy cô, trần bảo nhi chỉ cảm thấy người đó run lên rồi ôm cô ngã xuống. Người đàn ông xa lạ nhìn cô, một tay nắm lấy tay cô
- anh . . Anh là ai?
Người đàn ông đó mấp máy miệng. Cô không nghe được. Không nghe được gì cả. Ba người đàn ông cùng bước vào giấc mơ của cô. Là cô không thể thoát ra được. Hàn mặc phong khó chịu mở mắt khi cảm thấy cô bấu chặt lấy tay mình, dời con ngươi xuống thân thể phía dưới. Khuôn mặt mang vẻ sợ hãi, trán lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt lại. Hắn kéo cô vào lòng, ôm thật chặt
***
sáng hôm sau, trần bảo nhi vẫn đến trường bình thường nhưng những suy nghĩ rối bời về giấc mơ đêm qua. Không ảo mà nó quá thực, thực đến nỗi cô không nghĩ đó là sự chiêm bao trong đêm của mình. Hình ảnh người đàn ông đứng bên xe và người đàn ông đã đỡ đạn cho cô, họ là ai. Cô không biết họ. Không gặp họ lần nào nhưng cách cô gần họ, cảm giác thân quen đến quái lạ. Một mình cô, một góc, một mớ bộn bề. Giáo sư won bước vào giảng đường. Vẫn vẻ mặt đằm đằm sát khí chiếu đến học viên. Ánh mắt đó lướt qua cô, đem theo một tia khác lạ. Con người cô công tư phân mình, giờ học không bao giờ nghĩ đến việc ngoài lề dù cho nó có quan trọng. Nhưng hình như hôm nay, bản thân cô chẳng thể làm nổi điều đó. Chỉ đợi giờ học kết thúc, cô vội níu tay trần bảo linh khiến cho con người kia giật mình như mang tội. Trần bảo linh không có cảm tình với cô bởi một lý do nào đó mà cô không quan tâm
- tớ có chuyện muốn hỏi cậu
- chuyện gì chứ- trần bảo linh trừng mắt với cô
- người đàn ông hôm qua chở cậu về. Anh ấy. .
- liên quan đến cô sao?- trần bảo linh gắt lên như chạm vào thứ gì cấm kỵ
- anh ấy. . . .
- tôi đã nói là không liên quan đến cô - trần bảo linh nhìn cô, vẻ khó chịu chưa từng thấy
- tớ chỉ. . .
- câm đi
trần bảo linh thét lên rồi bỏ ra ngoài. Trần bảo nhi nhìn theo, miệng lẩm bẩm
- cũng không cần làm quá lên như vậy chứ
trần bảo linh rồi khỏi lớp, tay nắm thành quyền, khuôn mặt hiện lên nỗi lo sợ. Ngay chính thời khắc đó, tim trần bảo linh muốn nhảy ra, cái thời khắc mà con người mang tên trần bảo nhi hỏi về anh trai. Trần bảo linh đã sợ, sợ mất tất cả những gì đã gây dựng nên suốt mười năm. Chợt. Điện thoại trong túi trần bảo linh reo lên
- anh đã điều tra được gì chưa
- cô ta là trẻ mồ côi. Chỉ là trùng hợp cái tên thôi, em không cần lo đến vậy- nếu vậy thì thôi. Anh đến đón em chứ
- tất nhiên rồi. Công chúa nhỏ
trần bảo linh vui vẻ trở về lớp chuẩn bị cho tiếp cho gần một tiếng học. Vừa đặt chân vào cửa, trần bảo linh đã nhìn cô gái nhỏ mang vẻ đẹp thuần khiết hơn cả pha lê, vẻ đẹp từ tạo hóa, từ khoé miệng xinh mấp máy
- cũng không giống lắm
lại tiếp tục một buổi học tử hình, một mình lạc lõng đi bộ. Trước mặt cô, là hình ảnh của trần bảo linh khoác tay một người đàn ông, gương mặt tuấn tú, cao, vận trên mình bộ comple đen quý phái. Trong suy nghĩ của cô, người đàn ông đó liệu có phải là người đàn ông hôm qua? Mà hình như là thế. Khuôn mặt đó, cô chẳng có một chút ấn tượng nào, cảm giác quen thuộc cũng chẳng hề chen đến. Chỉ lạ lẫm đến đáng sợ. Cô sẽ không nghĩ tiếp đến những chuyện mơ hồ không rõ. Hãy cứ tiếp tục sống cho ngày hôm nay. Cộp. Cô vừa va vào ai đó. Con người trần bảo nhi dời từ dưới lên trên, dày da đen bóng, quần âu đen, áo comple cắt may tỷ mỉ. Xem nào. Lên chút nữa. Gương mặt này. Hàn mặc phong nheo mày nhìn cô đang đưa ánh mắt như soi mói hắn
- đang nghĩ gì vậy?
- về một người đàn ông- trần bảo nhi thật thà trả lời nhưng rồi cảm thấy câu trả lời hơi thiếu tính minh bạch liền bổ sung thêm- không phải anh
- dám nghĩ đến đàn ông khác?- hàn mặc phong gằn giọng
- luật pháp không cấm
- nhưng tôi cấm. Điều 16 khoản A: cấm nghĩ đến người đàn ông khác khi đã thuộc quyền sở hữu của bạn trai
- tôi không phải là tài sản để có quyền sở hữu- trần bảo nhi trừng mắt
- có cần tôi viết lên người em ba chữ
- viết gì?
- hoa đã có chủ- hắn đặt ngón tay vào trán cô, mạnh tay đẩy ra sau
- ngã. A. . . - cô hét lên
hàn mặc phong độc ác. Dám bạo lực với phụ nữ ngay cả nơi công cộng. Hắn đúng không phải là đàn ông, mà bản chất hắn trong mắt cô vốn dĩ cũng đã không xứng đáng là đàn ông. Ai là thần may mắn của cô. Cơ thể trần bảo nhi như ngưng lại theo thời gian, mi mắt cô khẽ mở, từ từ , hình ảnh một người đàn ông xa lạ lọt vào. . . gương mặt này. . . Đêm qua. . Là người đó, người đã đỡ đạn cho cô. Trần đông phong nhìn cô gái phía dưới, ánh mắt thoáng chút giao động. Giọng nói lạnh lẽo từ ai đó phát ra
- buông
trần đông phong như trở về với thực tại, đỡ cô dậy, không chút quyến luyến bước đi. Trần bảo nhi chưa hết kinh ngạc, theo bản năng liền muốn đuổi theo
- anh . . .
Sắc mặt khó coi của hàn mặc phong nhìn cô, trần bảo nhi ngược lại không quan tâm, chỉ rong ruổi theo bản năng. Hắn thô bạo kéo cô trở lại, miệng rít lên
- dám tiếp xúc thân mật với đàn ông khác
- anh điên sao? Buông ra - lần đầu tiên, trần bảo nhi giận dữ đến như vậy
hàn mặc phong trong mắt cô không bằng người đàn ông đang đi đó
- buông. Chạy theo đi, một bước tôi liền giết em- hàn mặc phong muôn phần giận dữ, ánh mắt như nhuộm màu của lửa chiếu rừng rực lên thân thể nhỏ bé
- anh. . . Tại sao lại giận dữ với tôi như vậy chứ
- chẳng có một thằng đàn ông ngu ngốc nào đứng nhìn người phụ nữ của mình chạy theo đuôi một thằng đàn ông khác
- nhưng mà tôi và anh. . . Chúng ta. . - cô lắp bắp, trần bảo nhi thật tình không biết nên giải thích như thế nào về mối quan hệ của hai người
-tôi thích em
hàn mặc phong nhìn cô. Câu nói ấy vừa từ miệng hàn mặc phong thốt ra. Tôi thích em. Nó làm tê liệt toàn bộ tế bào trong cơ thể cô. Hàn mặc phong không ngần ngại, kéo cô lại gần mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn thật dài
xuyên qua màu đen trong suốt, cô gái ngồi trong xe đối diện mắt không chớp nhìn đôi nam nữ triền miên không dứt, miệng vô thức
- hàn mặc phong
trần bảo linh đem ánh mắt thù hận như bị cướp đi cái gì đó quan trọng dồn lên trần bảo nhi. Chiếc xe rời đi trong chốc lát. Hàn mặc phong miễn cưỡng rồi khỏi nơi đường như mình đã nghiện, cổ họng phát ra thanh âm có chút khàn đục
- em là của tôi
- trần bảo nhi. Trần bảo nhi
cô xoay người tìm kiếm, mọi nơi song không thấy. Cuối cùng, chỉ thấy làn gió thổi, người đàn ông đó vẫn quay lưng với cô
- anh. . . Anh là ai?
Người đó vẫn không quay lại với cô. Chỉ những tiếng gọi vẫn vang lên bên tai cô như muốn đánh thức cái gì đó.Trong khi cô đang cố gắng nhìn người đó thì một lực từ phía sau đẩy cô làm cô ngã xuống, đá nhọn đâm vào tay khiến cô đau đến thấu xương. Kẻ xô cô- trần bảo linh, nhìn cô đầy phẫn nộ, chắn ngang tầm nhìn cô với ai đó, miệng không ngừng thét lên
- cô chết rồi. Cô chết rồi
- không. Tôi chưa chết. Tôi vẫn còn sống- cô ôm lấy đầu
- cô đã chết. Đã chết. Đã chết
những tiếng thét áp lấy cô " đã chết. Đã chết!. . . " cùng tiếng gọi trầm "trần bảo nhi. Trần bảo nhi. Trần bảo nhi "
là sao? Ruốt cuộc là chuyện gì? Tất cả bỗng biến mất. Trần bảo nhi đuổi theo mãi,mãi và cuối cùng chỉ là vô vọng
lại một màu đen bao lấy cô, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng. Hàn mặc phong đứng trước mặt cô, mặt lạnh lùng , bàn tay hắn nắm thành quyền, áo sơ mi phẳng phiu đầy máu. Máu đỏ. Hắn như một con ác quỷ trong bóng đêm đang xem cô như là con mồi muốn giết chết. Trần bảo nhi bất giác cất giọng run sợ
- hàn mặc phong
đáp lại cô là tiếng cười khẽ rồi tiếng cạch. . Cạch. . . Tử thần. Hàn mặc phong mang giọng chết chóc
- cô phải chết
tiếng đạn xé tan không khí , lao nhanh về phía con tim nhỏ bé của cô. Trần bảo nhi chỉ biết đứng kinh hoàng, chờ đón cái chết đang tìm đến. Bất ngờ, một bóng đen ôm lấy cô, trần bảo nhi chỉ cảm thấy người đó run lên rồi ôm cô ngã xuống. Người đàn ông xa lạ nhìn cô, một tay nắm lấy tay cô
- anh . . Anh là ai?
Người đàn ông đó mấp máy miệng. Cô không nghe được. Không nghe được gì cả. Ba người đàn ông cùng bước vào giấc mơ của cô. Là cô không thể thoát ra được. Hàn mặc phong khó chịu mở mắt khi cảm thấy cô bấu chặt lấy tay mình, dời con ngươi xuống thân thể phía dưới. Khuôn mặt mang vẻ sợ hãi, trán lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt lại. Hắn kéo cô vào lòng, ôm thật chặt
***
sáng hôm sau, trần bảo nhi vẫn đến trường bình thường nhưng những suy nghĩ rối bời về giấc mơ đêm qua. Không ảo mà nó quá thực, thực đến nỗi cô không nghĩ đó là sự chiêm bao trong đêm của mình. Hình ảnh người đàn ông đứng bên xe và người đàn ông đã đỡ đạn cho cô, họ là ai. Cô không biết họ. Không gặp họ lần nào nhưng cách cô gần họ, cảm giác thân quen đến quái lạ. Một mình cô, một góc, một mớ bộn bề. Giáo sư won bước vào giảng đường. Vẫn vẻ mặt đằm đằm sát khí chiếu đến học viên. Ánh mắt đó lướt qua cô, đem theo một tia khác lạ. Con người cô công tư phân mình, giờ học không bao giờ nghĩ đến việc ngoài lề dù cho nó có quan trọng. Nhưng hình như hôm nay, bản thân cô chẳng thể làm nổi điều đó. Chỉ đợi giờ học kết thúc, cô vội níu tay trần bảo linh khiến cho con người kia giật mình như mang tội. Trần bảo linh không có cảm tình với cô bởi một lý do nào đó mà cô không quan tâm
- tớ có chuyện muốn hỏi cậu
- chuyện gì chứ- trần bảo linh trừng mắt với cô
- người đàn ông hôm qua chở cậu về. Anh ấy. .
- liên quan đến cô sao?- trần bảo linh gắt lên như chạm vào thứ gì cấm kỵ
- anh ấy. . . .
- tôi đã nói là không liên quan đến cô - trần bảo linh nhìn cô, vẻ khó chịu chưa từng thấy
- tớ chỉ. . .
- câm đi
trần bảo linh thét lên rồi bỏ ra ngoài. Trần bảo nhi nhìn theo, miệng lẩm bẩm
- cũng không cần làm quá lên như vậy chứ
trần bảo linh rồi khỏi lớp, tay nắm thành quyền, khuôn mặt hiện lên nỗi lo sợ. Ngay chính thời khắc đó, tim trần bảo linh muốn nhảy ra, cái thời khắc mà con người mang tên trần bảo nhi hỏi về anh trai. Trần bảo linh đã sợ, sợ mất tất cả những gì đã gây dựng nên suốt mười năm. Chợt. Điện thoại trong túi trần bảo linh reo lên
- anh đã điều tra được gì chưa
- cô ta là trẻ mồ côi. Chỉ là trùng hợp cái tên thôi, em không cần lo đến vậy- nếu vậy thì thôi. Anh đến đón em chứ
- tất nhiên rồi. Công chúa nhỏ
trần bảo linh vui vẻ trở về lớp chuẩn bị cho tiếp cho gần một tiếng học. Vừa đặt chân vào cửa, trần bảo linh đã nhìn cô gái nhỏ mang vẻ đẹp thuần khiết hơn cả pha lê, vẻ đẹp từ tạo hóa, từ khoé miệng xinh mấp máy
- cũng không giống lắm
lại tiếp tục một buổi học tử hình, một mình lạc lõng đi bộ. Trước mặt cô, là hình ảnh của trần bảo linh khoác tay một người đàn ông, gương mặt tuấn tú, cao, vận trên mình bộ comple đen quý phái. Trong suy nghĩ của cô, người đàn ông đó liệu có phải là người đàn ông hôm qua? Mà hình như là thế. Khuôn mặt đó, cô chẳng có một chút ấn tượng nào, cảm giác quen thuộc cũng chẳng hề chen đến. Chỉ lạ lẫm đến đáng sợ. Cô sẽ không nghĩ tiếp đến những chuyện mơ hồ không rõ. Hãy cứ tiếp tục sống cho ngày hôm nay. Cộp. Cô vừa va vào ai đó. Con người trần bảo nhi dời từ dưới lên trên, dày da đen bóng, quần âu đen, áo comple cắt may tỷ mỉ. Xem nào. Lên chút nữa. Gương mặt này. Hàn mặc phong nheo mày nhìn cô đang đưa ánh mắt như soi mói hắn
- đang nghĩ gì vậy?
- về một người đàn ông- trần bảo nhi thật thà trả lời nhưng rồi cảm thấy câu trả lời hơi thiếu tính minh bạch liền bổ sung thêm- không phải anh
- dám nghĩ đến đàn ông khác?- hàn mặc phong gằn giọng
- luật pháp không cấm
- nhưng tôi cấm. Điều 16 khoản A: cấm nghĩ đến người đàn ông khác khi đã thuộc quyền sở hữu của bạn trai
- tôi không phải là tài sản để có quyền sở hữu- trần bảo nhi trừng mắt
- có cần tôi viết lên người em ba chữ
- viết gì?
- hoa đã có chủ- hắn đặt ngón tay vào trán cô, mạnh tay đẩy ra sau
- ngã. A. . . - cô hét lên
hàn mặc phong độc ác. Dám bạo lực với phụ nữ ngay cả nơi công cộng. Hắn đúng không phải là đàn ông, mà bản chất hắn trong mắt cô vốn dĩ cũng đã không xứng đáng là đàn ông. Ai là thần may mắn của cô. Cơ thể trần bảo nhi như ngưng lại theo thời gian, mi mắt cô khẽ mở, từ từ , hình ảnh một người đàn ông xa lạ lọt vào. . . gương mặt này. . . Đêm qua. . Là người đó, người đã đỡ đạn cho cô. Trần đông phong nhìn cô gái phía dưới, ánh mắt thoáng chút giao động. Giọng nói lạnh lẽo từ ai đó phát ra
- buông
trần đông phong như trở về với thực tại, đỡ cô dậy, không chút quyến luyến bước đi. Trần bảo nhi chưa hết kinh ngạc, theo bản năng liền muốn đuổi theo
- anh . . .
Sắc mặt khó coi của hàn mặc phong nhìn cô, trần bảo nhi ngược lại không quan tâm, chỉ rong ruổi theo bản năng. Hắn thô bạo kéo cô trở lại, miệng rít lên
- dám tiếp xúc thân mật với đàn ông khác
- anh điên sao? Buông ra - lần đầu tiên, trần bảo nhi giận dữ đến như vậy
hàn mặc phong trong mắt cô không bằng người đàn ông đang đi đó
- buông. Chạy theo đi, một bước tôi liền giết em- hàn mặc phong muôn phần giận dữ, ánh mắt như nhuộm màu của lửa chiếu rừng rực lên thân thể nhỏ bé
- anh. . . Tại sao lại giận dữ với tôi như vậy chứ
- chẳng có một thằng đàn ông ngu ngốc nào đứng nhìn người phụ nữ của mình chạy theo đuôi một thằng đàn ông khác
- nhưng mà tôi và anh. . . Chúng ta. . - cô lắp bắp, trần bảo nhi thật tình không biết nên giải thích như thế nào về mối quan hệ của hai người
-tôi thích em
hàn mặc phong nhìn cô. Câu nói ấy vừa từ miệng hàn mặc phong thốt ra. Tôi thích em. Nó làm tê liệt toàn bộ tế bào trong cơ thể cô. Hàn mặc phong không ngần ngại, kéo cô lại gần mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn thật dài
xuyên qua màu đen trong suốt, cô gái ngồi trong xe đối diện mắt không chớp nhìn đôi nam nữ triền miên không dứt, miệng vô thức
- hàn mặc phong
trần bảo linh đem ánh mắt thù hận như bị cướp đi cái gì đó quan trọng dồn lên trần bảo nhi. Chiếc xe rời đi trong chốc lát. Hàn mặc phong miễn cưỡng rồi khỏi nơi đường như mình đã nghiện, cổ họng phát ra thanh âm có chút khàn đục
- em là của tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.