Chương 17: Về nhà tạo em bé
Thúy Hường
26/10/2022
Biệt thự nhà họ Hàn...
Sau 6 năm xa cách, bây giờ Lạc Ly gặp lại bố mẹ Hàn Mặc Vũ cũng cảm thấy hơi ngượng, mặc dù hai người họ rất vui vẻ khi cô tới đây. Mẹ anh cứ luôn miệng gọi cô là con dâu, cô muốn giải thích cũng không được. Tức quá đi mất.
Nhưng chưa tức được bao lâu thì mẹ anh đã đưa tiền thưởng cho cô, cơn tức giận trong cô đều tan biến cả. Cô vui vẻ cầm tiền, hai mắt xinh đẹp sáng lấp lánh:
- Dạ, con xin ạ.
Tiền ơi là tiền, mê em nhất!
Trần Linh gật đầu lia lịa, sau đó tới lượt bố anh Hàn Mặc Dương cất tiếng hỏi:
- Tiểu Ly, thế bao giờ hai đứa kết hôn?
- Phải đó, Mặc Vũ cũng đã 24 tuổi, mau mau kết hôn thôi.
Trần Linh cũng hùa theo, lời nói của cả hai khiến cho Lạc Ly ngơ ngác. Cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nở nụ cười lấy lòng:
- Chuyện này... hình như là hơi sớm rồi thì phải... Có thể cho con thêm một thời gian suy nghĩ được không?
- Không được, gạo đã nấu thành cơm rồi, em không chút ăn năn hối lỗi mà chịu trách nhiệm với anh sao?
Còn chưa kịp chờ bố mẹ Hàn Mặc Vũ trả lời thì ngoài cửa đã vang lên một giọng nói quen thuộc. Lạc Ly giật cả mình, cô vội vã trốn sau lưng Trần Linh, bộ dạng khép nép như thỏ con.
Sắc mặt Hàn Mặc Vũ vô cùng khó coi, đen như cái đít nồi. Anh bước tới, ngang nhiên kéo Lạc Ly về phía mình:
- Bố, mẹ, con và Lạc Lạc sẽ kết hôn. Cũng không còn sớm nữa, vợ chồng chúng con xin phép về nhà tạo em bé ạ.
Hả? Một loạt những cụm từ xa lạ vang lên bên tai khiến cho Lạc Ly hoảng sợ tột độ. Cái gì mà "Lạc Lạc" chứ, ai là Lạc Lạc của anh? Còn nữa, tạo em bé là sao? Ông trời đang trêu đùa cô đấy à?
Lạc Ly lập tức lắc đầu kháng nghị, nhưng ngặt nỗi là cả bố và mẹ anh đều tỏ ra hớn hở, gật đầu đồng ý:
- Đi đi, hai đứa mau đi đi. Đừng có chậm trễ nha.
Khoé môi Hàn Mặc Vũ khẽ cong lên một nụ cười xảo quyệt:
- Vâng.
- Nhưng mà con...
Vào thời khắc này, kháng nghị của Lạc Ly chỉ là những lời thừa thãi mà thôi. Không ai thèm nghe cô cả, cô cũng bị Hàn Mặc Vũ ngang nhiên kéo tay đi.
Thôi tiêu rồi, có khi anh định trừng phạt cô thì sao? Hôm nay là cô không nghe lời, đã giấu anh để tới gặp mẹ anh nhận tiền thưởng. Liệu anh có thu hồi lại số tiền thưởng gấp đôi mà anh nói đó không?
Lạc Ly vô cùng lo lắng, cô liền giấu anh nhét tiền vào trong áo lót, khổ nỗi là bộ váy cô đang mặc không còn chỗ nào khác để nhét tiền nữa rồi.
Hàn Mặc Vũ lôi cô vào trong xe, cửa vừa đóng lại, anh lập tức đè lên cơ thể cô, hung hăng chiếm đoạt bờ môi cô. Lạc Ly giật mình phản kháng nhưng vô ích. Hai tay cô đều bị anh một tay tóm gọn lấy, giữ chặt trên đỉnh đầu:
- Lạc Lạc, anh đã nói với em thế nào hả?
Giọng nói của Hàn Mặc Vũ đã pha lẫn chút tức giận, hình như anh giận thật rồi. Lạc Ly phụng phịu, chu môi tỏ ra mình biết lỗi rồi:
- Em xin lỗi anh, nhưng tiền thưởng là do em lao động khổ cực kiếm ra mà, không lấy thì bỏ phí lắm á.
Sắc mặt Hàn Mặc Vũ càng sa sầm hơn, anh liền đưa tay vào bên trong áo ngực của cô, rút lấy tờ chi phiếu và ném ra sau ghế. Lạc Ly hốt hoảng vô cùng, muốn bật dậy để tìm lại tờ chi phiếu nhưng lại bị anh đè chặt hơn.
Cô ấm ức kháng nghị một cách yếu ớt:
- Tiền của em mà, Hàn Mặc Vũ xấu xa, huhu tiền của em...
- Em nói là em lao động khổ cực mà, vậy bây giờ em phục vụ anh, mỗi đêm anh đều trả tiền công lao cho em. Thế nào?1
Lạc Ly xị mặt ra, lắc đầu. Đúng là cô mê tiền thật, nhưng lời đề nghị của anh chẳng khác nào giống như cô làm gái chứ? Cô cũng sẽ không vì tiền mà bán thân kiểu này đâu, tuyệt đối không được:
- Không chịu đâu.
Lạc Ly nũng nịu. Hồi nhỏ mỗi lần cô nhõng nhẽo nũng nịu anh là anh đều chịu thua cả, bây giờ cô muốn sử dụng lại chiêu cũ, nhưng không biết còn có tác dụng với anh không nữa.
Hàn Mặc Vũ cố nhịn cười, dáng vẻ này của cô đáng yêu chết đi được, thật muốn nuốt chửng cô vào bụng ngay lập tức mà. Nhưng, hiện giờ đang trong xe, không tiện cho lắm.
Anh liền giở giọng ngon ngọt, dụ dỗ cô:
- Lạc Lạc ngoan, nghe lời anh đi, em muốn gì anh cũng cho em hết.
Một lời cám dỗ như vậy, quả thật khiến cho Lạc Ly mềm lòng. Cô phụng phịu phồng má lên, suy nghĩ một hồi.
Quả thực cô thích lắm nhưng mà, hiện giờ cô và anh đã là mối quan hệ yêu đương rồi, cô sợ bản thân mình dễ dãi quá sẽ khiến cho anh chán ghét. Tới giờ cô vẫn còn nhớ rõ dư vị ngọt ngào của đêm hôm qua, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ chút nào. Nhưng lí trí mách bảo cô rằng, là con gái nên phải có liêm sỉ tự trọng chút.
Lạc Ly lại nhìn vào đôi mắt mong chờ của Hàn Mặc Vũ, cô càng không đành lòng, cuối cùng cũng phải thoả hiệp:
- Vậy... được rồi.
Sau 6 năm xa cách, bây giờ Lạc Ly gặp lại bố mẹ Hàn Mặc Vũ cũng cảm thấy hơi ngượng, mặc dù hai người họ rất vui vẻ khi cô tới đây. Mẹ anh cứ luôn miệng gọi cô là con dâu, cô muốn giải thích cũng không được. Tức quá đi mất.
Nhưng chưa tức được bao lâu thì mẹ anh đã đưa tiền thưởng cho cô, cơn tức giận trong cô đều tan biến cả. Cô vui vẻ cầm tiền, hai mắt xinh đẹp sáng lấp lánh:
- Dạ, con xin ạ.
Tiền ơi là tiền, mê em nhất!
Trần Linh gật đầu lia lịa, sau đó tới lượt bố anh Hàn Mặc Dương cất tiếng hỏi:
- Tiểu Ly, thế bao giờ hai đứa kết hôn?
- Phải đó, Mặc Vũ cũng đã 24 tuổi, mau mau kết hôn thôi.
Trần Linh cũng hùa theo, lời nói của cả hai khiến cho Lạc Ly ngơ ngác. Cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nở nụ cười lấy lòng:
- Chuyện này... hình như là hơi sớm rồi thì phải... Có thể cho con thêm một thời gian suy nghĩ được không?
- Không được, gạo đã nấu thành cơm rồi, em không chút ăn năn hối lỗi mà chịu trách nhiệm với anh sao?
Còn chưa kịp chờ bố mẹ Hàn Mặc Vũ trả lời thì ngoài cửa đã vang lên một giọng nói quen thuộc. Lạc Ly giật cả mình, cô vội vã trốn sau lưng Trần Linh, bộ dạng khép nép như thỏ con.
Sắc mặt Hàn Mặc Vũ vô cùng khó coi, đen như cái đít nồi. Anh bước tới, ngang nhiên kéo Lạc Ly về phía mình:
- Bố, mẹ, con và Lạc Lạc sẽ kết hôn. Cũng không còn sớm nữa, vợ chồng chúng con xin phép về nhà tạo em bé ạ.
Hả? Một loạt những cụm từ xa lạ vang lên bên tai khiến cho Lạc Ly hoảng sợ tột độ. Cái gì mà "Lạc Lạc" chứ, ai là Lạc Lạc của anh? Còn nữa, tạo em bé là sao? Ông trời đang trêu đùa cô đấy à?
Lạc Ly lập tức lắc đầu kháng nghị, nhưng ngặt nỗi là cả bố và mẹ anh đều tỏ ra hớn hở, gật đầu đồng ý:
- Đi đi, hai đứa mau đi đi. Đừng có chậm trễ nha.
Khoé môi Hàn Mặc Vũ khẽ cong lên một nụ cười xảo quyệt:
- Vâng.
- Nhưng mà con...
Vào thời khắc này, kháng nghị của Lạc Ly chỉ là những lời thừa thãi mà thôi. Không ai thèm nghe cô cả, cô cũng bị Hàn Mặc Vũ ngang nhiên kéo tay đi.
Thôi tiêu rồi, có khi anh định trừng phạt cô thì sao? Hôm nay là cô không nghe lời, đã giấu anh để tới gặp mẹ anh nhận tiền thưởng. Liệu anh có thu hồi lại số tiền thưởng gấp đôi mà anh nói đó không?
Lạc Ly vô cùng lo lắng, cô liền giấu anh nhét tiền vào trong áo lót, khổ nỗi là bộ váy cô đang mặc không còn chỗ nào khác để nhét tiền nữa rồi.
Hàn Mặc Vũ lôi cô vào trong xe, cửa vừa đóng lại, anh lập tức đè lên cơ thể cô, hung hăng chiếm đoạt bờ môi cô. Lạc Ly giật mình phản kháng nhưng vô ích. Hai tay cô đều bị anh một tay tóm gọn lấy, giữ chặt trên đỉnh đầu:
- Lạc Lạc, anh đã nói với em thế nào hả?
Giọng nói của Hàn Mặc Vũ đã pha lẫn chút tức giận, hình như anh giận thật rồi. Lạc Ly phụng phịu, chu môi tỏ ra mình biết lỗi rồi:
- Em xin lỗi anh, nhưng tiền thưởng là do em lao động khổ cực kiếm ra mà, không lấy thì bỏ phí lắm á.
Sắc mặt Hàn Mặc Vũ càng sa sầm hơn, anh liền đưa tay vào bên trong áo ngực của cô, rút lấy tờ chi phiếu và ném ra sau ghế. Lạc Ly hốt hoảng vô cùng, muốn bật dậy để tìm lại tờ chi phiếu nhưng lại bị anh đè chặt hơn.
Cô ấm ức kháng nghị một cách yếu ớt:
- Tiền của em mà, Hàn Mặc Vũ xấu xa, huhu tiền của em...
- Em nói là em lao động khổ cực mà, vậy bây giờ em phục vụ anh, mỗi đêm anh đều trả tiền công lao cho em. Thế nào?1
Lạc Ly xị mặt ra, lắc đầu. Đúng là cô mê tiền thật, nhưng lời đề nghị của anh chẳng khác nào giống như cô làm gái chứ? Cô cũng sẽ không vì tiền mà bán thân kiểu này đâu, tuyệt đối không được:
- Không chịu đâu.
Lạc Ly nũng nịu. Hồi nhỏ mỗi lần cô nhõng nhẽo nũng nịu anh là anh đều chịu thua cả, bây giờ cô muốn sử dụng lại chiêu cũ, nhưng không biết còn có tác dụng với anh không nữa.
Hàn Mặc Vũ cố nhịn cười, dáng vẻ này của cô đáng yêu chết đi được, thật muốn nuốt chửng cô vào bụng ngay lập tức mà. Nhưng, hiện giờ đang trong xe, không tiện cho lắm.
Anh liền giở giọng ngon ngọt, dụ dỗ cô:
- Lạc Lạc ngoan, nghe lời anh đi, em muốn gì anh cũng cho em hết.
Một lời cám dỗ như vậy, quả thật khiến cho Lạc Ly mềm lòng. Cô phụng phịu phồng má lên, suy nghĩ một hồi.
Quả thực cô thích lắm nhưng mà, hiện giờ cô và anh đã là mối quan hệ yêu đương rồi, cô sợ bản thân mình dễ dãi quá sẽ khiến cho anh chán ghét. Tới giờ cô vẫn còn nhớ rõ dư vị ngọt ngào của đêm hôm qua, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ chút nào. Nhưng lí trí mách bảo cô rằng, là con gái nên phải có liêm sỉ tự trọng chút.
Lạc Ly lại nhìn vào đôi mắt mong chờ của Hàn Mặc Vũ, cô càng không đành lòng, cuối cùng cũng phải thoả hiệp:
- Vậy... được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.