Boss Phản Diện Cũng Muốn Yêu Đương!?
Chương 19: Bản 1: Bạn học tập trung đi (1)
Dực Hoa Băng
17/04/2024
Nắng chói chang chang. Huỳnh Như đầu đội nón. Một tay nó giữ càng điều khiền xe đạp, một tay cầm que kem ăn giải nhiệt.
“Hú!”
Một chiếc xe máy lượn qua, hất phăng que kem dang dở của nó xuống dưới đường. Hắn thế còn hả hể cười được. Tức lắm! Nó toan chửi mà không được. Bởi hắn chính là đại lưu manh, kiêm đại phản diện của thế giới này.
[Y chủ vừa va chạm với nhân vật phản diện đấy]
“Tôi biết rồi. Trông thấy mà ghét!”
[Y chủ cứ mặc kệ hắn, chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ chính là Đứng nhất khối và Đỗ đại học]
“Ừ”
Nó gật đầu, tiếc nuối cây kem chưa ăn hết kia. Thù này 'bà' sẽ trả!
Lớp 12A11.
Nó nhìn biển ghi tên lớp, nghi vấn.
“Tao học lớp này á?”
[Theo thông tin của nhân vật Y chủ đang đính linh hồn thì đúng là như vậy. Có chuyện gì sao?]
“Thảo nào học dốt như vậy là phải”
[Y chủ ngồi chỗ này, vị trí bàn trên của phản diện nên mong Y nỗ lực đừng gây xích mích đến hắn]
Quái!
Nó cẩn thận ngồi xuống. Hắn, nhân vật phản diện, tên Dung Thịnh. Theo nguồn tin của hệ thống thì hắn là con nhà tài phiệt nên ăn chơi sa đọa, ương bướng vô cùng. Trong mạch truyện, hắn cảm nắng nữ chính. Hắn ghen ghét nam chính, nhiều lần có ý hãm hại. Cao trào là hắn nảy sinh suy nghĩ đê tiện - cưỡng bức nữ chính.
Nghĩ thôi là thấy tởm rồi! Đúng là thằng rác rưởi!!
Nó liếc mắt khinh bỉ hắn. Hình như hắn cảm nhận được mà ngẩn đầu nhìn. Nó vội cất ánh mắt đi, vờ tay lục lọi lấy sách trong ba lô.
Tiếng chuông reo báo đến giờ vào học.
Giáo viên bước vào lớp là một thầy giáo đã trung niên, già dặn. Thầy mặc kệ lớp ồn ào, cầm phấn viết lên bảng một đề văn rồi nói mấy câu đơn giản.
“Tiết hôm nay chỉ làm đề này, ai làm xong có thế mang lên thầy chấm”
Nói xong, thầy trở lại bàn dành cho giáo viên ngồi đọc sách gì đó mà dày cộp. Nó đọc đề rồi bắt đầu viết. Đề thầy giao là nghị luận xã hội về thực trạng mải chơi lười học của học sinh. Nó đang viết dàn ý thì bị bạn học phía dưới ảnh hưởng.
Ruỳnh. Hắn chơi game thua, tức quá hóa giận, giận cá chép thớt. Nó quay xuống định chửi mà thế nào thành...
“Giề?”
Giọng thói hách dịch.
“Chơi game gì vậy?”
Nó hỏi.
“Chess with Friends”
Hắn trả lời.
“Wow! Phát âm tiếng anh chuẩn thế!”
Nó bỗng khen. Đúng mà, hắn đọc tiếng anh rất tốt. Hắn mặc kệ lời nó nói tiếp tục chơi game trên điện thoại.
“Chắc cậu giỏi Tiếng Anh lắm”
Nó bắt chuyện.
[Y chủ dây dưa với phản diện làm gì thế?]
“Ngày trước sống ở nước ngoài”
Hắn đáp lời.
“Thế thì...”
Nó lục cặp sách ra lấy vở bài tập tiếng anh.
“Giúp tôi làm bài này đi”
Nó cẩn thận nói.
“Không”
Hắn thẳng thừng.
“Câu này, theo sau she/he là are nhỉ?”
“is”
Nó ngư ông đắc lợi.
“Còn cái này thì Traffic Con- giét- chừn (Traffic Congestion) nghĩa là bày tỏ hả?”
“Đồng nghĩa với Traffic Jam”
“Là kẹt xe hả?”
“Ờ!... Đệt!”
Màn hình điện thoại của hắn hiện lên “Lose” (thua). Nó thấy mà hơi rén. May sao, nó vừa lúc làm xong bài tập Tiếng Anh rồi.
“Thanks cậu đã giúp đỡ”
Nó quay lên. Hắn nhìn về phía nó.
[Y chủ, phản diện đang lườm ngài kia. Ôi trời cái ánh mắt! Eo ơi, đáng sợ chưa! Hắn chắc ghim Y chủ rồi, tại vì Y mà hắn mới thua ván game]
Mày im lặng được rồi đấy!! Lắm mồm.
Hệ thống tủi thân, liền sủi mất.
Buổi học hôm nay chỉ học mỗi văn nên cũng 'nhàn'. Cả buổi nó vẫn chưa viết được gì. Cứ viết là lại gạch xóa, chẳng biết viết từ đâu. Cuối buổi, nó mạnh dạn mang đống hỗn loạn trong vở lên nhờ thầy 'dọn' giúp.
“Thưa thầy, cứu em”
Nó khẩn cầu tha thiết. Thầy cầm vở nó đọc một lúc thì lấy trong cặp một cuốn tập.
“Thầy cho mượn, buổi học tiếp theo thì trả thầy và bài viết hôm nay nếu có thể”
“Vâng”
Nó nhận lấy, mở ra xem. Cuốn tập ghi các bước khi làm một bài văn và còn có cả dàn ý cũng một bài viết mẫu dài tận mấy tờ lận. Nó cầm vở vui lắm, như giữ được bảo bối vậy. Thầy rời lớp. Buổi học hôm đó kết thúc.
Trong lớp còn mỗi nó và đám bạn của nhận vật phản diện. Hình như bọn họ định rủ nhau đi chơi bóng rổ ở sân vận động của trường. Cũng chẳng liên quan đến nó nên sau khi cất sách và đồ đạc gọn gàng, nó ra về.
Lại đi trên chiếc xe đạp nhưng lần này không còn nón để đội nữa. Chẳng biết đứa ác ôn nào phá nón của nó. Chiếc nón mua mất hơn năm mươi nghìn của mẹ rách tan nát. Một bên tay lại cầm cây kem ăn. Đâu đó, âm thanh quen thuộc của chiếc xe Cub vang tới.
Tự hỏi, số phận của cây kem trên tay nó có giống như lúc gì không?
Bộp.
“Hú!”
Một chiếc xe máy lượn qua, hất phăng que kem dang dở của nó xuống dưới đường. Hắn thế còn hả hể cười được. Tức lắm! Nó toan chửi mà không được. Bởi hắn chính là đại lưu manh, kiêm đại phản diện của thế giới này.
[Y chủ vừa va chạm với nhân vật phản diện đấy]
“Tôi biết rồi. Trông thấy mà ghét!”
[Y chủ cứ mặc kệ hắn, chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ chính là Đứng nhất khối và Đỗ đại học]
“Ừ”
Nó gật đầu, tiếc nuối cây kem chưa ăn hết kia. Thù này 'bà' sẽ trả!
Lớp 12A11.
Nó nhìn biển ghi tên lớp, nghi vấn.
“Tao học lớp này á?”
[Theo thông tin của nhân vật Y chủ đang đính linh hồn thì đúng là như vậy. Có chuyện gì sao?]
“Thảo nào học dốt như vậy là phải”
[Y chủ ngồi chỗ này, vị trí bàn trên của phản diện nên mong Y nỗ lực đừng gây xích mích đến hắn]
Quái!
Nó cẩn thận ngồi xuống. Hắn, nhân vật phản diện, tên Dung Thịnh. Theo nguồn tin của hệ thống thì hắn là con nhà tài phiệt nên ăn chơi sa đọa, ương bướng vô cùng. Trong mạch truyện, hắn cảm nắng nữ chính. Hắn ghen ghét nam chính, nhiều lần có ý hãm hại. Cao trào là hắn nảy sinh suy nghĩ đê tiện - cưỡng bức nữ chính.
Nghĩ thôi là thấy tởm rồi! Đúng là thằng rác rưởi!!
Nó liếc mắt khinh bỉ hắn. Hình như hắn cảm nhận được mà ngẩn đầu nhìn. Nó vội cất ánh mắt đi, vờ tay lục lọi lấy sách trong ba lô.
Tiếng chuông reo báo đến giờ vào học.
Giáo viên bước vào lớp là một thầy giáo đã trung niên, già dặn. Thầy mặc kệ lớp ồn ào, cầm phấn viết lên bảng một đề văn rồi nói mấy câu đơn giản.
“Tiết hôm nay chỉ làm đề này, ai làm xong có thế mang lên thầy chấm”
Nói xong, thầy trở lại bàn dành cho giáo viên ngồi đọc sách gì đó mà dày cộp. Nó đọc đề rồi bắt đầu viết. Đề thầy giao là nghị luận xã hội về thực trạng mải chơi lười học của học sinh. Nó đang viết dàn ý thì bị bạn học phía dưới ảnh hưởng.
Ruỳnh. Hắn chơi game thua, tức quá hóa giận, giận cá chép thớt. Nó quay xuống định chửi mà thế nào thành...
“Giề?”
Giọng thói hách dịch.
“Chơi game gì vậy?”
Nó hỏi.
“Chess with Friends”
Hắn trả lời.
“Wow! Phát âm tiếng anh chuẩn thế!”
Nó bỗng khen. Đúng mà, hắn đọc tiếng anh rất tốt. Hắn mặc kệ lời nó nói tiếp tục chơi game trên điện thoại.
“Chắc cậu giỏi Tiếng Anh lắm”
Nó bắt chuyện.
[Y chủ dây dưa với phản diện làm gì thế?]
“Ngày trước sống ở nước ngoài”
Hắn đáp lời.
“Thế thì...”
Nó lục cặp sách ra lấy vở bài tập tiếng anh.
“Giúp tôi làm bài này đi”
Nó cẩn thận nói.
“Không”
Hắn thẳng thừng.
“Câu này, theo sau she/he là are nhỉ?”
“is”
Nó ngư ông đắc lợi.
“Còn cái này thì Traffic Con- giét- chừn (Traffic Congestion) nghĩa là bày tỏ hả?”
“Đồng nghĩa với Traffic Jam”
“Là kẹt xe hả?”
“Ờ!... Đệt!”
Màn hình điện thoại của hắn hiện lên “Lose” (thua). Nó thấy mà hơi rén. May sao, nó vừa lúc làm xong bài tập Tiếng Anh rồi.
“Thanks cậu đã giúp đỡ”
Nó quay lên. Hắn nhìn về phía nó.
[Y chủ, phản diện đang lườm ngài kia. Ôi trời cái ánh mắt! Eo ơi, đáng sợ chưa! Hắn chắc ghim Y chủ rồi, tại vì Y mà hắn mới thua ván game]
Mày im lặng được rồi đấy!! Lắm mồm.
Hệ thống tủi thân, liền sủi mất.
Buổi học hôm nay chỉ học mỗi văn nên cũng 'nhàn'. Cả buổi nó vẫn chưa viết được gì. Cứ viết là lại gạch xóa, chẳng biết viết từ đâu. Cuối buổi, nó mạnh dạn mang đống hỗn loạn trong vở lên nhờ thầy 'dọn' giúp.
“Thưa thầy, cứu em”
Nó khẩn cầu tha thiết. Thầy cầm vở nó đọc một lúc thì lấy trong cặp một cuốn tập.
“Thầy cho mượn, buổi học tiếp theo thì trả thầy và bài viết hôm nay nếu có thể”
“Vâng”
Nó nhận lấy, mở ra xem. Cuốn tập ghi các bước khi làm một bài văn và còn có cả dàn ý cũng một bài viết mẫu dài tận mấy tờ lận. Nó cầm vở vui lắm, như giữ được bảo bối vậy. Thầy rời lớp. Buổi học hôm đó kết thúc.
Trong lớp còn mỗi nó và đám bạn của nhận vật phản diện. Hình như bọn họ định rủ nhau đi chơi bóng rổ ở sân vận động của trường. Cũng chẳng liên quan đến nó nên sau khi cất sách và đồ đạc gọn gàng, nó ra về.
Lại đi trên chiếc xe đạp nhưng lần này không còn nón để đội nữa. Chẳng biết đứa ác ôn nào phá nón của nó. Chiếc nón mua mất hơn năm mươi nghìn của mẹ rách tan nát. Một bên tay lại cầm cây kem ăn. Đâu đó, âm thanh quen thuộc của chiếc xe Cub vang tới.
Tự hỏi, số phận của cây kem trên tay nó có giống như lúc gì không?
Bộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.