Boss Phản Diện Cũng Muốn Yêu Đương!?
Chương 20: Bản 1: Bạn học tập trung đi (2)
Dực Hoa Băng
17/04/2024
Bộp.
Chiếc xe máy lại lượn qua. Nhưng lần này hắn không cười mà lớn giọng.
“Cho”
Nó ngơ ngác. Nhân vật phản diện ăn nhầm thuốc sổ hay gì à? Kít phanh, dừng lại, nó nhấc túi trong lồng xe. Kem! Có kẹo nữa.
Tự dưng thấy phản diện cũng biết điều!
Sợ kem chảy hết trước khi về đến nhà nên nó quyết định bóc ăn. Thế là hòa, bù cho cây kem lúc gì.
Khu Huỳnh Như sống là nơi đô thị mới quy hoạch nên hàng xóm có hơi trống vắng. Nhà nó cách trường không xa lắm, đạp xe tầm 15 đến 20 phút là tới rồi.
Đường Hoa Hướng Dương. Nhà số 5.
Cắm chìa vào ổ, nó đẩy cửa bước vào nhà. Mẹ Huỳnh làm phóng viên kiêm nhà báo nên thường xuyên không có ở nhà. Bố Huỳnh kinh doanh bất động sản, ngày ngày bận bịu. Từ nhỏ tới lớn, Huỳnh Như đã không thân thiết với bố mẹ nhiều. Người gặp nhiều nhất là bảo mẫu, vừa mất năm ngoái.
Nó đi thẳng lên phòng, mệt mỏi nằm phịch ra giường rồi thiếp đi từ bao giờ không hay.
Bốn giờ chiều.
Đi trên vỉa hè trên đường tới siêu thị, một tay cầm gói kẹo mà phản diện do lúc về, nó nhấm nháp cho đỡ buồn miệng.
Siêu thị.
Nó thấy bóng dáng quen quen. Phản diện đi siêu thị à? Nó còn thấy hắn còn có đồng bọn. Tốt nhất là đừng nhận ra hay bắt chuyện với nó là được. Nó chuyên tâm tìm lấy đồ cần mua để chuẩn bị bữa tối.
[Y chủ định làm món gì?]
Thịt kho tàu, rau cải luộc, khoai chiên. Nó suy nghĩ rồi đáp lời hệ thống.
[Y chủ cần gợi ý món gì không?]
Mày có chức năng này cơ à?
[Đương nhiên, hệ thống tân tiến đang ở bên cạnh Y mà!]
Thế tra cứu hộ tao xem, làm cách nào để trở về thế giới ban đầu mà không cần hoàn thành nhiệm vụ, nhé?
[Cái này thì... hệ thống xin từ chối]
Thế mà còn khoe khoang.
[Hứ! Không bắt chuyện với Y nữa]
Sau khi chọn lựa những thực phẩm cần thiết, nó ra quầy thanh toán. Đừng gần đó là ba đứa con trai với nét mặt không mấy thân thiện. Nó rén lắm.
Thanh niên thời nay không cẩn thận là bị choảng một cách vô lí như chơi!
Thiếu một nghìn rồi! Nó bối rồi, lúng túng.
“Chị ơi, cho em ghi nợ một nghìn được không? Em còn mỗi 197 nghìn thôi ạ!”
Nó xòe đồng tiền hiện có. Chị nhân viên cũng khó xử.
“Cái này thì... chị là nhân viên mới nên... hay là”
“Thế này thì đủ chưa?”
Một tiếng nói cắt ngang, một thiếu niên đưa thêm 10 nghìn đặt chung với đống tiền của nó.
Ơ!
“Cậu cho tôi vay hả?”
Nó bất ngờ, hỏi. Hắn không trả lời ngay mà phải vài giây sau mới “Ừ” một tiếng.
“Mai đi học tôi trả cậu một nghìn“. Kiếm Hiệp Hay
Hắn nghe vậy thì không nói gì mà cười khẩy một cái. Thuốc lá - là thứ hắn mua. Trai tráng mà sa đọa quá! Chẳng mấy mà ung thư phổi!
“Cẩn thận! Cancer!!”
Nó không nhịn được mà nhắc nhở. Hắn bỗng nhíu mày.
“Liên quan à?”
Nó im bật. Quên mất hắn là đại phản diện. Phải an phận, mặc kệ đi!
Sách túi đồ rời siêu thị, nó đi thẳng không ngoảnh đầu. Đúng là tên xấu tính! Ngày mai trả hắn một nghìn là hết nợ. Mà mai học những gì nhỉ?
Ơ! Nó ngớ người, đứng chờ đèn đỏ. Mai là chủ nhật. Thảo nào, hắn cười vào mặt nó là phải.
Đèn giao thông chuyển xanh, nó tính bước qua đường thì nhận ra. Đèn cho xe qua đường mà!!
Má!!! Hôm nay là ngày gì vầy trời???
Về tới nhà. Cạch. Tiếng la lớn của mẹ Huỳnh. Nó giật mình. Sau đó là tiếng bố Huỳnh.
“Thế thì ly hôn đi”
Bố Huỳnh gằn giọng.
“Ha! Được thôi”
Mẹ Huỳnh đau đớn.
“Còn Như sẽ do tôi nuôi! Cấm dành con của tôi.”
Mẹ Huỳnh bật khóc.
“Được, cho cô tất”
Bố Huỳnh to giọng.
Bố Huỳnh toan rời đi, bước đến cửa nhà thì chạm mặt Huỳnh Như. Bố Huỳnh khựng một chút rồi dứt khoát bước ra khỏi nhà.
Cạch. Tiếng đóng cửa lần này không như mọi hôm. Âm thanh lớn tới váng đầu.
Nó xách túi đi vào trong, thấy mẹ đang ngồi sụp xuống sàn nức nở.
“Mẹ...”
Nó tính nói cả câu là 'Mẹ mau ngồi dậy đi', nhưng có cái gì đó như đang siết lấy họng nó, không thốt ra được. Nó trực khóc. Đôi chân bước tới. Hai tay dang ra ôm lấy người mẹ đáng thương.
Hai mẹ con cùng khóc.
Chiếc xe máy lại lượn qua. Nhưng lần này hắn không cười mà lớn giọng.
“Cho”
Nó ngơ ngác. Nhân vật phản diện ăn nhầm thuốc sổ hay gì à? Kít phanh, dừng lại, nó nhấc túi trong lồng xe. Kem! Có kẹo nữa.
Tự dưng thấy phản diện cũng biết điều!
Sợ kem chảy hết trước khi về đến nhà nên nó quyết định bóc ăn. Thế là hòa, bù cho cây kem lúc gì.
Khu Huỳnh Như sống là nơi đô thị mới quy hoạch nên hàng xóm có hơi trống vắng. Nhà nó cách trường không xa lắm, đạp xe tầm 15 đến 20 phút là tới rồi.
Đường Hoa Hướng Dương. Nhà số 5.
Cắm chìa vào ổ, nó đẩy cửa bước vào nhà. Mẹ Huỳnh làm phóng viên kiêm nhà báo nên thường xuyên không có ở nhà. Bố Huỳnh kinh doanh bất động sản, ngày ngày bận bịu. Từ nhỏ tới lớn, Huỳnh Như đã không thân thiết với bố mẹ nhiều. Người gặp nhiều nhất là bảo mẫu, vừa mất năm ngoái.
Nó đi thẳng lên phòng, mệt mỏi nằm phịch ra giường rồi thiếp đi từ bao giờ không hay.
Bốn giờ chiều.
Đi trên vỉa hè trên đường tới siêu thị, một tay cầm gói kẹo mà phản diện do lúc về, nó nhấm nháp cho đỡ buồn miệng.
Siêu thị.
Nó thấy bóng dáng quen quen. Phản diện đi siêu thị à? Nó còn thấy hắn còn có đồng bọn. Tốt nhất là đừng nhận ra hay bắt chuyện với nó là được. Nó chuyên tâm tìm lấy đồ cần mua để chuẩn bị bữa tối.
[Y chủ định làm món gì?]
Thịt kho tàu, rau cải luộc, khoai chiên. Nó suy nghĩ rồi đáp lời hệ thống.
[Y chủ cần gợi ý món gì không?]
Mày có chức năng này cơ à?
[Đương nhiên, hệ thống tân tiến đang ở bên cạnh Y mà!]
Thế tra cứu hộ tao xem, làm cách nào để trở về thế giới ban đầu mà không cần hoàn thành nhiệm vụ, nhé?
[Cái này thì... hệ thống xin từ chối]
Thế mà còn khoe khoang.
[Hứ! Không bắt chuyện với Y nữa]
Sau khi chọn lựa những thực phẩm cần thiết, nó ra quầy thanh toán. Đừng gần đó là ba đứa con trai với nét mặt không mấy thân thiện. Nó rén lắm.
Thanh niên thời nay không cẩn thận là bị choảng một cách vô lí như chơi!
Thiếu một nghìn rồi! Nó bối rồi, lúng túng.
“Chị ơi, cho em ghi nợ một nghìn được không? Em còn mỗi 197 nghìn thôi ạ!”
Nó xòe đồng tiền hiện có. Chị nhân viên cũng khó xử.
“Cái này thì... chị là nhân viên mới nên... hay là”
“Thế này thì đủ chưa?”
Một tiếng nói cắt ngang, một thiếu niên đưa thêm 10 nghìn đặt chung với đống tiền của nó.
Ơ!
“Cậu cho tôi vay hả?”
Nó bất ngờ, hỏi. Hắn không trả lời ngay mà phải vài giây sau mới “Ừ” một tiếng.
“Mai đi học tôi trả cậu một nghìn“. Kiếm Hiệp Hay
Hắn nghe vậy thì không nói gì mà cười khẩy một cái. Thuốc lá - là thứ hắn mua. Trai tráng mà sa đọa quá! Chẳng mấy mà ung thư phổi!
“Cẩn thận! Cancer!!”
Nó không nhịn được mà nhắc nhở. Hắn bỗng nhíu mày.
“Liên quan à?”
Nó im bật. Quên mất hắn là đại phản diện. Phải an phận, mặc kệ đi!
Sách túi đồ rời siêu thị, nó đi thẳng không ngoảnh đầu. Đúng là tên xấu tính! Ngày mai trả hắn một nghìn là hết nợ. Mà mai học những gì nhỉ?
Ơ! Nó ngớ người, đứng chờ đèn đỏ. Mai là chủ nhật. Thảo nào, hắn cười vào mặt nó là phải.
Đèn giao thông chuyển xanh, nó tính bước qua đường thì nhận ra. Đèn cho xe qua đường mà!!
Má!!! Hôm nay là ngày gì vầy trời???
Về tới nhà. Cạch. Tiếng la lớn của mẹ Huỳnh. Nó giật mình. Sau đó là tiếng bố Huỳnh.
“Thế thì ly hôn đi”
Bố Huỳnh gằn giọng.
“Ha! Được thôi”
Mẹ Huỳnh đau đớn.
“Còn Như sẽ do tôi nuôi! Cấm dành con của tôi.”
Mẹ Huỳnh bật khóc.
“Được, cho cô tất”
Bố Huỳnh to giọng.
Bố Huỳnh toan rời đi, bước đến cửa nhà thì chạm mặt Huỳnh Như. Bố Huỳnh khựng một chút rồi dứt khoát bước ra khỏi nhà.
Cạch. Tiếng đóng cửa lần này không như mọi hôm. Âm thanh lớn tới váng đầu.
Nó xách túi đi vào trong, thấy mẹ đang ngồi sụp xuống sàn nức nở.
“Mẹ...”
Nó tính nói cả câu là 'Mẹ mau ngồi dậy đi', nhưng có cái gì đó như đang siết lấy họng nó, không thốt ra được. Nó trực khóc. Đôi chân bước tới. Hai tay dang ra ôm lấy người mẹ đáng thương.
Hai mẹ con cùng khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.