Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu
Chương 54: Cứng đầu
Xuân Phong Lựu Hỏa
11/10/2021
Biên tập: Heo Mũm Mĩm (Hội chạy Deadlines)
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Bạch Thư Ý suýt nữa thì bùng nổ khi nghe Khương Vũ nói vậy.
Bà ta thật sự không thể tưởng tượng được việc Bộ Đàn Yên đã mất nhiều năm nhưng người đàn bà này vẫn như một bóng ma lẩn quẩn trong giai đoạn trưởng thành của bà ta. Hơn nữa còn ảnh hưởng nhiều đến mức khiến cho bà ta lại mất khống chế.
Sắc mặt Bạch Như Ý u ám, thấp giọng nói với Khương Vũ đang đứng trên sân khấu: “Em vì bảo vệ thần tượng và đức tin của em mà không tiếc hủy hoại tương lai của bản thân sao?”
Khương Vũ còn chưa lên tiếng thì Tiết Gia Di bỗng nhiên lại cắt ngang: “Em nhận lỗi với cô Bạch thì có sao đâu. Cô Bạch hết lòng dạy em là vì muốn tốt cho em. Em có biết Esmeralda là đâu không? Cho dù em ở lớp F thì đã như một vũ công ba lê rồi. Có tí chuyện này mà em bỏ cả tương lai của mình. Không đáng.”
Khương Vũ biết Tiết Gia Di không thích cô. Ngữ khí thì nghe như châm chọc nhưng vế sau lại không sai.
Vì tình cảm nhất thời mà từ bỏ đi bao nhiêu là nỗ lực, từ bỏ đi tương lai tươi sáng,… Có đáng giá không?
Khương Vũ không biết đáp án.
Nhưng điều duy nhất cô biết rõ là cô không sai.
Có lẽ, có lẽ thế giới của người trưởng thành không phân biệt đúng sai, chỉ có lợi và hại.
Nhưng trên thế giới này có một số người vẫn vững lòng tin.
Có lẽ rất ngốc, nhưng Khương Vũ vẫn kiên định với nhận định của mình.
“Em không sai.” Cô vẫn lặp lại ba chữ này.
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu [1]. Nếu cô Bạch cảm thấy em không phù hợp với Esmeralda, em có thể thôi học.”
Bạch Thư Ý lạnh nhạt nói: “Đã như vậy…”
“Nhưng em vẫn muốn nói, ba lê không nên chỉ có một hình thức và quy tắc chung. Quan trọng nhất vẫn là truyền tải được nội dung và tình cảm đến khán giả. Kỹ năng chỉ ở vị trí thứ hai, chúng ta không nên quá phụ thuộc vào nó.”
Khi cô vừa nói xong, có một vài thầy cô đã vào nghề lâu năm trong dàn ban giám khảo thầm sợ hãi, bất an.
Vào năm ấy, Bạch Thư Ý đã hoàn toàn thất bại trước Bộ Đàn Yên trong trận chiến cuối cùng vì câu nói này. Khi ấy, Bộ Đàn Yên cũng đứng từ trên cao nhìn xuống mà nói với Bạch Thư Ý như vậy.
“Kỹ năng chỉ thể hiện ở tay chân, cơ thể. Đảo ngược thứ tự thì sẽ không thể nào có được một phần trình diễn ba lê đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”
Câu nói này như lưỡi dao sắc cứ găm mãi ở trong lòng Bạch Thư Ý mấy năm nay.
Bây giờ ngay cả Khương Vũ cũng đâm vào miệng vết thương của bà.
***
Tạ Uyên lẳng lặng ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên không ai biết ông ta có đến đây.
Chỉ có Cừu Lệ đang đứng gần đó.
Tạ Uyên không phát hiện ra Cừu Lệ đang quan sát ông ta từ nãy đến giờ vì tất cả sự chú ý của ông ta đã đặt vào hết cô gái đang đứng trên sân khấu.
Cái cách nói chuyện, từng cái chớp mắt, cứng đầu cứng cổ,… không khác gì cô gái đã từng theo đuổi ông ta. Cô gái không ngại gì mà nhảy múa trên phố đông người qua lại làm cho ông ta vui.
Đều bướng bỉnh như nhau.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cũng không cần làm xét nghiệm ADN. Tạ Uyên có thể hoàn toàn khẳng định Khương Vũ chính là con gái của ông ta, là con gái của ông ta với Bộ Đàn Yên.
Tạ Uyên chuẩn bị đứng dậy giúp Khương Vũ thì Tiết Gia Di bỗng lên tiếng: “Hai cô trò không cần cãi nhau. Ai nấy đều biết rõ khả năng của Khương Vũ như ban ngày. Thư Ý, nếu cô thực sự muốn đánh rớt em ấy, chỉ sợ mọi người không phục.”
Bạch Thư Ý lạnh nhạt nhìn Tiết Gia Di. Bà ta biết rõ Tiết Gia Di đang cho bắc thang cho bà ta.
Hôm nay nhiều học sinh như vậy, nếu Khương Vũ bị bà ta cho thôi học ở Esmeralda thì thể nào đám học sinh ấy cũng bàn tán lung tung, nói bà ta là tổ trưởng của Esmeradal nên lạm dụng chức quyền để đuổi học sinh không đồng quan điểm với mình!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh dự của bà ta sẽ bị hủy hoại.
“Vậy cô có đề xuất gì?” Bạch Thư Ý dửng dưng hỏi Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di không muốn để Bạch Thư Ý toại nguyện, vì thế nói: “Nếu cô Bạch đã không muốn nhận em ấy nữa, mà lớp B của tôi học sinh nghe lời quá, có một học sinh phản nghịch như vậy thì thú vị thật.”
“Cái gì!”
Bạch Thư Ý không thể tin được mà nhìn bà ta: “Cô muốn nhận em ấy? Cô không phải ghét nhất bị…”
“Cô Bạch, tôi từ trước tới nay là người rất ngay thẳng, không lấy việc công trả thù việc riêng.”
Thì ra Tiết Gia Di muốn cạnh tranh với Bạch Thư Ý. Nếu Tiết Gia Di nhận Khương Vũ làm học trò thì chắc chắn Khương Vũ có thể giúp bà ta giành được giải thưởng trong các giải đấu sau này.
Ai mà không muốn có được trò giỏi chứ. Giáo viên cũng giống như học sinh, ganh đua cạnh tranh nhau rất khốc liệt.
Bạch Thư Ý sao có thể để chuyện này xảy ra!
Bạch Thư Ý sẽ không cho Khương Vũ đến lớp của Tiết Gia Di. Bà ta không thể đuổi học cô, cũng không thể tiếp tục dạy cô bởi vì bà ta đã đồng ý với nhà họ Thẩm rằng sẽ nhận Thẩm Ngạo Tình làm học trò riêng.
Bà ta chỉ có thể làm dịu lại bầu không khí, giọng nói cũng nhu hòa hơn: “Đương nhiên là một học sinh, em có thể tiếp thu hoặc không với ý kiến của giáo viên dành cho em. Giáo viên sẽ không ép em phải làm theo như họ.”
Bà ta nói như vậy chẳng khác gì bôi tro chét chấu vào mặt mình.
Học sinh chụm đầu ríu rít bàn tán bảo rằng chưa bao giờ thấy thái độ của Bạch Thư Ý nói chuyện với học sinh như bây giờ.
Bạch Thư Ý tức tối mà nhìn chằm chằm Tiết Gia Di. Nếu không phải bà ta tự nhiên nhảy ra thì Bạch Thư Ý đâu phải đến mức mất mặt, chịu thua trước học trò của mình?
“Khương Vũ, như vậy đi. Em chọn giữa lớp A và lớp B, thế nào? Đồng hành với cô Tiết hay là tiếp tục theo cô là do em lựa chọn.”
Đám học sinh nhốn nháo cả lên. Giữa lớp A và lớp B, đương nhiên là chọn lớp A rồi. Những vũ công được múa chính chủ yếu đều là học sinh lớp A mà!
Ai mà không muốn vào lớp A!
Sắc mặt Tiết Gia Di u ám nhìn Bạch Thư Ý. Mà Bạch Thư Ý cũng thoải mái đối mặt với bà ta.
Bà ta mặc kệ, cho dù không muốn nhận Khương Vũ làm học trò riêng nữa nhưng vẫn muốn giữ cô lại, không thể cho người khác được lợi.
Nhưng Khương Vũ lại khiến mọi người đi đến một bất ngờ khác, “Em chọn lớp F.”
“Cái gì?”
Tiết Gia Di và Bạch Thư Ý đứng hình!
Cô chọn lớp F!
Đám học sinh giật mình, rồi quay qua nhau xì xào.
“Khương Vũ vào lớp F à!”
“Cho cậu ấy chọn lớp A hoặc B, vậy mà lại chọn lớp F?”
“Không phải đâu!”
“Giống như cậu ấy đang từ chối hai giáo viên giỏi nhất Esmeralda!”
“Ngầu đét!”
***
Tiết Gia Di không tin vào tai mình, nghĩ qua nghĩ lại cũng không nghĩ đến trường hợp Khương Vũ sẽ chọn lớp F.
“Em, em chắc chắn?”
Tạ Uyên nghiêm túc nhìn Khương Vũ trên sân khấu. Nếu cô có gì khó xử, ông ta đều có thể giúp cô.
Con gái thất lạc lâu như vậy khiến ông ta khao khát được cưng chiều, nâng niu cô con gái của mình. Nó muốn cái gì ông cũng có thể cho nó.
Nhưng con gái như có cách làm riêng của mình, Tạ Uyên muốn giúp cũng không giúp được.
Khương Vũ vẫn kiên trì: “Em đã nghĩ xong rồi ạ. Em đồng ý vào lớp F.”
Bạch Thư Ý thản nhiên nói: “Khương Vũ, đừng vì giận dỗi mà lỡ dở tương lai của mình.”
Khương Vũ bình tĩnh đáp lại: “Thực ra đây là điều mà cô Bạch đã dạy em lúc trước. Sân khấu không chỉ là của một người duy nhất, dù cho múa chính hay múa phụ thì mỗi một vai diễn đều rất quan trọng. Em đã nghĩ kỹ rồi, có lẽ lớp F sẽ là bắt đầu mới của em.”
Bạch Thư Ý á khẩu trước câu nói này của cô, cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Không sai. Bạch Thư Ý đã dạy Khương Vũ như vậy trong lần tuyển chọn đầu tiên. Bà ta không ngờ cô vẫn nhớ điều ấy.
Bạch Thư Ý cũng biết những gì đã và đang xảy ra không phải nhằm vào bà ta, Khuong Vũ chỉ muốn giữ vững lập trường của mình mà thôi.
Bạch Thư Ý cảm thấy mình không khác gì thằng hề.
***
Lần thi sát hạch lần này loại những học sinh nhờ vào gia đình để vào học như Từ Hạng Minh. Những người tiếp tục được ở lại đều là những hạt giống xuất sắc được lựa chọn trong hàng nghìn người.
Người trở thành tâm điểm của hôm nay đương nhiên là Khương Vũ, người đang ở trên đỉnh rớt thẳng xuống đáy.
Lớp F là lớp có số học sinh nhiều nhất. Vì không có trật tự kỷ cương khiến lớp F trở thành nơi bị Esmeradal xem thường.
Ở Esmeralda, học sinh lớp F sẽ không có bất kỳ quyền lợi nào. Ngay cả học sinh của lớp E D C cũng coi thường bọn họ.
Nhưng đây là lựa chọn của Khương Vũ.
Chính câu nói của Cừu Lệ đã hoàn toàn đánh thức cô.
Lúc trước ngựa non háu đá, cho rằng trong lần trình diễn đầu tiên trước khán giả sẽ rất nhanh chạm đến đỉnh cao danh vọng. Tựa như ngủ một giấc dậy thấy ngày mai mình đã thành Bộ Đàn Yên thứ hai.
Quá ngây thơ.
Cô còn chưa đến giai đoạn phát triển hết khả năng của mình.
Có lẽ lớp F sẽ là điểm xuất phát hoàn toán mới dành cho cô. Nó sẽ nhắc nhở cô không được kiêu ngạo, từng bước từng bước chạm đến vinh quang mới giúp ta đứng ở trên đấy vững vàng.
***
Khương Vũ thay trang phục biểu diễn ra, mặc quần áo rồi khoác ba lô đi ra phòng thay đồ.
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn vô cùng tiếc cho Khương Vũ. Nhưng mọi người vẫn còn học chung một trường nên hai người họ cũng vui thay.
“Thực ra cô Bạch là một người rất kiêu ngạo.” Lâm Miểu nói: “Em không nên cãi lại cô ấy trước mặt nhiều người như vậy. Nhận lỗi và tiếp tục làm học trò riêng của cô ấy không phải tốt hơn sao?”
Mộc Tử Nhàn cũng đồng ý với quan điểm này: “Cô Bạch quan hệ rộng, nếu cậu có thể đi theo cô ấy thì thể nào tương lai về sau cũng rộng mở. Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Ngạo Tình kia được hời.”
Thẩm Ngạo Tình thay thế vị trí của Khương Vũ, cùng Ôn Luân trở thành học trò riêng của Bạch Thư Ý. Nếu cô ta có thể giữ vị trí này thì múa chính trong các chuyến lưu diễn sau này của Esmeralda chắc chắn chính là cô ta.
Khương Vũ dửng dưng: “Không sao đâu, được múa chung với các cậu là vui rồi. Không cần phải có được vị trí múa chính.”
“Oa, trên thế giới này còn có người không muốn múa chính sao?” Lâm Miểu không tin Khương Vũ: “Em đừng tự an ủi bản thân nữa. Được làm nữ hoàng thiên nga thì ai đời lại đóng bốn con thiên nga nhỏ.”
Khương Vũ bình thản mà mỉm cười.
Trước kia cô một hai phải được làm nữ hoàng thiên nga, nhưng suy nghĩ bây giờ của cô đã thay đổi.
Chẳng phải Bộ Đàn Yên cũng đi từ những vai nhỏ, nỗ lực tô điểm cho vai diễn của mình. Dần dần, tài năng của bà ấy cũng đã được khán giả chú ý đến.
Tuy Khương Vũ vào lớp F nhưng khả năng của cô không chỉ dừng lại ở chữ F. Cô rất tin tưởng vào mình.
***
Ba cô gái đi ra bằng cửa sau. Ở hành lang, bỗng Khương Vũ nhìn thấy Tạ Uyên đang đứng đợi cách đó không xa.
Phong cách ăn mặc thoải mái, trẻ trung. Áo hoodie tối màu, quần đen và giày thể thao. Chỉ nhìn sơ qua thì không biết đấy là ông chủ của công ty về khoa học kỹ thuật lớn nhất Bắc Thành.
“Khương Vũ, bố cậu à?”
“Hả?”
“Oa, hai người giống nhau ghê chứ.”
“…”
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn không quấy rầy “bố con” nói chuyện nên hai người họ xin phép đi trước.
Khương Vũ quan sát Tạ Uyên. Ông ta dù đã qua độ tuổi trung niên nhưng vẻ ngoài tuấn tú, khí chất lỗi lạc. Vì tập thể dục thường xuyên nên cơ thể săn chắc, khỏe mạnh.
Khương Vũ không thấy mình và ông ta giống nhau tí nào. Có lẽ là Mộc Tử Nhàn và Lâm Miểu nghĩ đó là bố cô nên mới nói hai người giống nhau.
Cô đi nhanh lại, tò mò: “Sao hôm nay chú Tạ đến đây vậy?”
“Chú là cổ đông của Esmeralda.” Tạ Uyên giải thích: “Hôm nay là ngày tập huấn cuối cùng nên đến đây xem thử.”
Đôi mắt Khương Vũ hẹp dài híp cong lại, cười nói: “Thì ra là chú đi ‘vi hành’[2].”
Khương Vũ nghĩ Tạ Uyên ‘vi hành’. Nếu quản lý Esmeralda biết ông ta đến đây thì thể nào cũng dẫn người theo sau tiếp đón, làm gì có chuyện yên hơi lặng tiếng thế này.
Tạ Uyên nói thẳng: “Chú rất tò mò về cháu đấy. Ban đầu cứ nghĩ cháu vào lớp A, ngờ đâu lại xuống thẳng lớp F.”
“Chú đừng cười cháu.” Khương Vũ gãi đầu, ngại ngùng nói: “Hôm nay cháu phát huy không tốt.”
“Chú lại thấy cháu phát huy rất tốt.” Tạ Uyên cười tươi – một nụ cười không thường thấy ở ông ta: “Bao năm rồi mới có học sinh dám đối nghịch với Bạch Thư Ý. Bình thường các giáo viên ở Esmeralda không ai dám làm thế với bà ấy đâu.”
“Chú đừng nói vậy.” Khương Vũ rầu rĩu nói: “Chú càng nói cháu càng thấy hối hận. Vừa nãy là do kích động nhất thời, máu dồn lên não.”
Tạ Uyên ân cần quan tâm Khương Vũ, “Nếu cháu không muốn ở lại lớp F thì chú có thể chuyển cháu đến lớp mà chú muốn, cháu muốn học giáo viên nào ở Esmeralda cũng được.”
Khương Vũ hơi kinh ngạc nhìn Tạ Uyên: “Cháu cảm ơn chú, chú cứ hay nói đùa.”
“Cháu thấy chú giống hay nói đùa?”
Khương Vũ không biết vì sao Tạ Uyên tốt với mình như vậy. Cho nên cô không dám tùy tiện nhận tình cảm của ông ta: “Không sao đâu chú, lớp F cũng tốt. Cháu muốn có một cơ hội để bắt đầu lại.”
Tạ Uyên biết mình không thể xen vào quá nhiều. Con gái ông còn hiếu thắng hơn cả Bộ Đàn Yên. Nếu ông ta giúp cô, có khi còn hủy hoại cô.
Điều này sẽ không tốt cho cô.
Tạ Uyên không hề muốn ép cô, chỉ cần cô không hối hận với lựa chọn của mình. Mà có hối hận, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho cô.
“Đúng rồi, chú Tạ đã tìm thấy con gái của mình chưa?” Khương Vũ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này nên tò mò hỏi: “Hay là có manh mối gì không chú?”
“Tìm được rồi.” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Nhưng chú không dám nhận con bé.”
Khương Vũ khó hiểu: “Vì sao vậy ạ?”
Tạ Uyên nhìn cô đầy trìu mến: “Con bé có một gia đình rất hạnh phúc. Bà mẹ ấy cũng rất yêu con bé, con bé hiện tại cũng tốt lắm. Con bé vừa biết cố gắng lại còn chăm chỉ. Cho nên chú không biết có nên quấy rầy cuộc sống yên bình của nó hay không?”
Khương Vũ hơi đăm chiêu mà gật đầu: “Nếu vậy đúng là không nên quấy rầy.”
“Ừ. Chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy con bé, lặng lẽ bảo vệ nó thì chú đã mãn nguyện rồi.”
“Nhưng mà chú cũng có thể thử từ từ nói với cô ấy. Nếu cô ấy biết mình vẫn còn có bố, không hẳn là sẽ không vui đâu.”
Tạ Uyên trìu mến nhìn cô: “Sẽ sao?”
“Dù sao thì chú Tạ cũng là người tốt mà.”
“Chú tốt lắm sao?”
“Vâng!”
Khương Vũ nở nụ cười: “Nếu chú nói là bố cháu, chắc chắn cháu sẽ rất vui.”
Trái tim Tạ Uyên đập thình thịch, từng bước đến gần Khương Vũ. Ông đang định nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói lãnh đạm vang lên phía sau.
“Khương Vũ.”
Tạ Uyên quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ đen đang dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn ông ta.
Tạ Uyên nhớ rất rõ về cậu. Đã từng gặp câu ở trường một lần, ấn tượng của Tạ Uyên với cậu rất xấu.
“Bạn trai cháu đến.” Khương Vũ lễ phép nói với Tạ Uyên: “Cảm ơn chú hôm nay đã đến xem cháu biểu diễn. Nếu chú không có chuyện gì nữa thì cháu xin phép đi trước ạ.”
“Chờ một chút.”
Tạ Uyên gọi Khương Vũ. Ông ta nhìn Cừu Lệ ở xa xa đang bồn chồn.
Cuối cùng thì chuyện bạn trai của con gái ông cũng không tiện ý kiến.
Tạ Uyên đã điều tra thân phận, hoàn cảnh gia đình và những việc đã xảy ra với Cừu Lệ. Thật sự quá bất ổn. Vì điều ấy mà khiến cho cậu luôn phẩng phất cái chất xấu xa, âm u nặng nề.
Bậc làm cha làm mẹ, ai mà đồng ý cho con gái mình qua lại với người như vậy bao giờ.
Tạ Uyên nhớ đến những ngày tháng mình và A Đàn yêu nhau bị nhà họ Bộ phản đối kịch liệt. Nhà họ gần như mang hết tất cả tài sản, quan hệ chỉ để chèn ép ông ta dưới đáy.
Tạ Uyên rất muốn làm như vậy với Cừu Lệ. Chuyện này đối với ông ta dễ như trở bàn tay nhưng cái khó là khi mình đứng trên lập trường của con cái, mình phải hiểu và bao dung, tôn trọng quyết định của nó.
Tạ Uyên đã từng trải qua những điều ấy. Cho nên ông ta không muốn Khương Vũ phải khổ sở.
“Cháu cẩn thận đấy nhé! Có chuyện gì cứ gọi điện cho chú trước tiên.”
“Vâng, chú Tạ yên tâm, anh ấy tốt lắm.”
Khương Vũ nói đoạn, chạy về phía Cừu Lệ.
Tạ Uyên nhìn bóng lưng hai người rời đi. Sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.
“Chuyện học bạ sáng nay cậu nói với tôi, giờ trình bày tình hình cụ thể cho tôi xem.”[1]Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
[2] Vi hành là một từ cổ, dùng để chỉ việc các vị vua quan cải trang đi ra khỏi nơi làm việc để xem xét tình hình dân chúng.
Hiệu đính: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Bạch Thư Ý suýt nữa thì bùng nổ khi nghe Khương Vũ nói vậy.
Bà ta thật sự không thể tưởng tượng được việc Bộ Đàn Yên đã mất nhiều năm nhưng người đàn bà này vẫn như một bóng ma lẩn quẩn trong giai đoạn trưởng thành của bà ta. Hơn nữa còn ảnh hưởng nhiều đến mức khiến cho bà ta lại mất khống chế.
Sắc mặt Bạch Như Ý u ám, thấp giọng nói với Khương Vũ đang đứng trên sân khấu: “Em vì bảo vệ thần tượng và đức tin của em mà không tiếc hủy hoại tương lai của bản thân sao?”
Khương Vũ còn chưa lên tiếng thì Tiết Gia Di bỗng nhiên lại cắt ngang: “Em nhận lỗi với cô Bạch thì có sao đâu. Cô Bạch hết lòng dạy em là vì muốn tốt cho em. Em có biết Esmeralda là đâu không? Cho dù em ở lớp F thì đã như một vũ công ba lê rồi. Có tí chuyện này mà em bỏ cả tương lai của mình. Không đáng.”
Khương Vũ biết Tiết Gia Di không thích cô. Ngữ khí thì nghe như châm chọc nhưng vế sau lại không sai.
Vì tình cảm nhất thời mà từ bỏ đi bao nhiêu là nỗ lực, từ bỏ đi tương lai tươi sáng,… Có đáng giá không?
Khương Vũ không biết đáp án.
Nhưng điều duy nhất cô biết rõ là cô không sai.
Có lẽ, có lẽ thế giới của người trưởng thành không phân biệt đúng sai, chỉ có lợi và hại.
Nhưng trên thế giới này có một số người vẫn vững lòng tin.
Có lẽ rất ngốc, nhưng Khương Vũ vẫn kiên định với nhận định của mình.
“Em không sai.” Cô vẫn lặp lại ba chữ này.
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu [1]. Nếu cô Bạch cảm thấy em không phù hợp với Esmeralda, em có thể thôi học.”
Bạch Thư Ý lạnh nhạt nói: “Đã như vậy…”
“Nhưng em vẫn muốn nói, ba lê không nên chỉ có một hình thức và quy tắc chung. Quan trọng nhất vẫn là truyền tải được nội dung và tình cảm đến khán giả. Kỹ năng chỉ ở vị trí thứ hai, chúng ta không nên quá phụ thuộc vào nó.”
Khi cô vừa nói xong, có một vài thầy cô đã vào nghề lâu năm trong dàn ban giám khảo thầm sợ hãi, bất an.
Vào năm ấy, Bạch Thư Ý đã hoàn toàn thất bại trước Bộ Đàn Yên trong trận chiến cuối cùng vì câu nói này. Khi ấy, Bộ Đàn Yên cũng đứng từ trên cao nhìn xuống mà nói với Bạch Thư Ý như vậy.
“Kỹ năng chỉ thể hiện ở tay chân, cơ thể. Đảo ngược thứ tự thì sẽ không thể nào có được một phần trình diễn ba lê đẹp nhất, hoàn mỹ nhất.”
Câu nói này như lưỡi dao sắc cứ găm mãi ở trong lòng Bạch Thư Ý mấy năm nay.
Bây giờ ngay cả Khương Vũ cũng đâm vào miệng vết thương của bà.
***
Tạ Uyên lẳng lặng ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên không ai biết ông ta có đến đây.
Chỉ có Cừu Lệ đang đứng gần đó.
Tạ Uyên không phát hiện ra Cừu Lệ đang quan sát ông ta từ nãy đến giờ vì tất cả sự chú ý của ông ta đã đặt vào hết cô gái đang đứng trên sân khấu.
Cái cách nói chuyện, từng cái chớp mắt, cứng đầu cứng cổ,… không khác gì cô gái đã từng theo đuổi ông ta. Cô gái không ngại gì mà nhảy múa trên phố đông người qua lại làm cho ông ta vui.
Đều bướng bỉnh như nhau.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cũng không cần làm xét nghiệm ADN. Tạ Uyên có thể hoàn toàn khẳng định Khương Vũ chính là con gái của ông ta, là con gái của ông ta với Bộ Đàn Yên.
Tạ Uyên chuẩn bị đứng dậy giúp Khương Vũ thì Tiết Gia Di bỗng lên tiếng: “Hai cô trò không cần cãi nhau. Ai nấy đều biết rõ khả năng của Khương Vũ như ban ngày. Thư Ý, nếu cô thực sự muốn đánh rớt em ấy, chỉ sợ mọi người không phục.”
Bạch Thư Ý lạnh nhạt nhìn Tiết Gia Di. Bà ta biết rõ Tiết Gia Di đang cho bắc thang cho bà ta.
Hôm nay nhiều học sinh như vậy, nếu Khương Vũ bị bà ta cho thôi học ở Esmeralda thì thể nào đám học sinh ấy cũng bàn tán lung tung, nói bà ta là tổ trưởng của Esmeradal nên lạm dụng chức quyền để đuổi học sinh không đồng quan điểm với mình!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh dự của bà ta sẽ bị hủy hoại.
“Vậy cô có đề xuất gì?” Bạch Thư Ý dửng dưng hỏi Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di không muốn để Bạch Thư Ý toại nguyện, vì thế nói: “Nếu cô Bạch đã không muốn nhận em ấy nữa, mà lớp B của tôi học sinh nghe lời quá, có một học sinh phản nghịch như vậy thì thú vị thật.”
“Cái gì!”
Bạch Thư Ý không thể tin được mà nhìn bà ta: “Cô muốn nhận em ấy? Cô không phải ghét nhất bị…”
“Cô Bạch, tôi từ trước tới nay là người rất ngay thẳng, không lấy việc công trả thù việc riêng.”
Thì ra Tiết Gia Di muốn cạnh tranh với Bạch Thư Ý. Nếu Tiết Gia Di nhận Khương Vũ làm học trò thì chắc chắn Khương Vũ có thể giúp bà ta giành được giải thưởng trong các giải đấu sau này.
Ai mà không muốn có được trò giỏi chứ. Giáo viên cũng giống như học sinh, ganh đua cạnh tranh nhau rất khốc liệt.
Bạch Thư Ý sao có thể để chuyện này xảy ra!
Bạch Thư Ý sẽ không cho Khương Vũ đến lớp của Tiết Gia Di. Bà ta không thể đuổi học cô, cũng không thể tiếp tục dạy cô bởi vì bà ta đã đồng ý với nhà họ Thẩm rằng sẽ nhận Thẩm Ngạo Tình làm học trò riêng.
Bà ta chỉ có thể làm dịu lại bầu không khí, giọng nói cũng nhu hòa hơn: “Đương nhiên là một học sinh, em có thể tiếp thu hoặc không với ý kiến của giáo viên dành cho em. Giáo viên sẽ không ép em phải làm theo như họ.”
Bà ta nói như vậy chẳng khác gì bôi tro chét chấu vào mặt mình.
Học sinh chụm đầu ríu rít bàn tán bảo rằng chưa bao giờ thấy thái độ của Bạch Thư Ý nói chuyện với học sinh như bây giờ.
Bạch Thư Ý tức tối mà nhìn chằm chằm Tiết Gia Di. Nếu không phải bà ta tự nhiên nhảy ra thì Bạch Thư Ý đâu phải đến mức mất mặt, chịu thua trước học trò của mình?
“Khương Vũ, như vậy đi. Em chọn giữa lớp A và lớp B, thế nào? Đồng hành với cô Tiết hay là tiếp tục theo cô là do em lựa chọn.”
Đám học sinh nhốn nháo cả lên. Giữa lớp A và lớp B, đương nhiên là chọn lớp A rồi. Những vũ công được múa chính chủ yếu đều là học sinh lớp A mà!
Ai mà không muốn vào lớp A!
Sắc mặt Tiết Gia Di u ám nhìn Bạch Thư Ý. Mà Bạch Thư Ý cũng thoải mái đối mặt với bà ta.
Bà ta mặc kệ, cho dù không muốn nhận Khương Vũ làm học trò riêng nữa nhưng vẫn muốn giữ cô lại, không thể cho người khác được lợi.
Nhưng Khương Vũ lại khiến mọi người đi đến một bất ngờ khác, “Em chọn lớp F.”
“Cái gì?”
Tiết Gia Di và Bạch Thư Ý đứng hình!
Cô chọn lớp F!
Đám học sinh giật mình, rồi quay qua nhau xì xào.
“Khương Vũ vào lớp F à!”
“Cho cậu ấy chọn lớp A hoặc B, vậy mà lại chọn lớp F?”
“Không phải đâu!”
“Giống như cậu ấy đang từ chối hai giáo viên giỏi nhất Esmeralda!”
“Ngầu đét!”
***
Tiết Gia Di không tin vào tai mình, nghĩ qua nghĩ lại cũng không nghĩ đến trường hợp Khương Vũ sẽ chọn lớp F.
“Em, em chắc chắn?”
Tạ Uyên nghiêm túc nhìn Khương Vũ trên sân khấu. Nếu cô có gì khó xử, ông ta đều có thể giúp cô.
Con gái thất lạc lâu như vậy khiến ông ta khao khát được cưng chiều, nâng niu cô con gái của mình. Nó muốn cái gì ông cũng có thể cho nó.
Nhưng con gái như có cách làm riêng của mình, Tạ Uyên muốn giúp cũng không giúp được.
Khương Vũ vẫn kiên trì: “Em đã nghĩ xong rồi ạ. Em đồng ý vào lớp F.”
Bạch Thư Ý thản nhiên nói: “Khương Vũ, đừng vì giận dỗi mà lỡ dở tương lai của mình.”
Khương Vũ bình tĩnh đáp lại: “Thực ra đây là điều mà cô Bạch đã dạy em lúc trước. Sân khấu không chỉ là của một người duy nhất, dù cho múa chính hay múa phụ thì mỗi một vai diễn đều rất quan trọng. Em đã nghĩ kỹ rồi, có lẽ lớp F sẽ là bắt đầu mới của em.”
Bạch Thư Ý á khẩu trước câu nói này của cô, cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Không sai. Bạch Thư Ý đã dạy Khương Vũ như vậy trong lần tuyển chọn đầu tiên. Bà ta không ngờ cô vẫn nhớ điều ấy.
Bạch Thư Ý cũng biết những gì đã và đang xảy ra không phải nhằm vào bà ta, Khuong Vũ chỉ muốn giữ vững lập trường của mình mà thôi.
Bạch Thư Ý cảm thấy mình không khác gì thằng hề.
***
Lần thi sát hạch lần này loại những học sinh nhờ vào gia đình để vào học như Từ Hạng Minh. Những người tiếp tục được ở lại đều là những hạt giống xuất sắc được lựa chọn trong hàng nghìn người.
Người trở thành tâm điểm của hôm nay đương nhiên là Khương Vũ, người đang ở trên đỉnh rớt thẳng xuống đáy.
Lớp F là lớp có số học sinh nhiều nhất. Vì không có trật tự kỷ cương khiến lớp F trở thành nơi bị Esmeradal xem thường.
Ở Esmeralda, học sinh lớp F sẽ không có bất kỳ quyền lợi nào. Ngay cả học sinh của lớp E D C cũng coi thường bọn họ.
Nhưng đây là lựa chọn của Khương Vũ.
Chính câu nói của Cừu Lệ đã hoàn toàn đánh thức cô.
Lúc trước ngựa non háu đá, cho rằng trong lần trình diễn đầu tiên trước khán giả sẽ rất nhanh chạm đến đỉnh cao danh vọng. Tựa như ngủ một giấc dậy thấy ngày mai mình đã thành Bộ Đàn Yên thứ hai.
Quá ngây thơ.
Cô còn chưa đến giai đoạn phát triển hết khả năng của mình.
Có lẽ lớp F sẽ là điểm xuất phát hoàn toán mới dành cho cô. Nó sẽ nhắc nhở cô không được kiêu ngạo, từng bước từng bước chạm đến vinh quang mới giúp ta đứng ở trên đấy vững vàng.
***
Khương Vũ thay trang phục biểu diễn ra, mặc quần áo rồi khoác ba lô đi ra phòng thay đồ.
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn vô cùng tiếc cho Khương Vũ. Nhưng mọi người vẫn còn học chung một trường nên hai người họ cũng vui thay.
“Thực ra cô Bạch là một người rất kiêu ngạo.” Lâm Miểu nói: “Em không nên cãi lại cô ấy trước mặt nhiều người như vậy. Nhận lỗi và tiếp tục làm học trò riêng của cô ấy không phải tốt hơn sao?”
Mộc Tử Nhàn cũng đồng ý với quan điểm này: “Cô Bạch quan hệ rộng, nếu cậu có thể đi theo cô ấy thì thể nào tương lai về sau cũng rộng mở. Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Ngạo Tình kia được hời.”
Thẩm Ngạo Tình thay thế vị trí của Khương Vũ, cùng Ôn Luân trở thành học trò riêng của Bạch Thư Ý. Nếu cô ta có thể giữ vị trí này thì múa chính trong các chuyến lưu diễn sau này của Esmeralda chắc chắn chính là cô ta.
Khương Vũ dửng dưng: “Không sao đâu, được múa chung với các cậu là vui rồi. Không cần phải có được vị trí múa chính.”
“Oa, trên thế giới này còn có người không muốn múa chính sao?” Lâm Miểu không tin Khương Vũ: “Em đừng tự an ủi bản thân nữa. Được làm nữ hoàng thiên nga thì ai đời lại đóng bốn con thiên nga nhỏ.”
Khương Vũ bình thản mà mỉm cười.
Trước kia cô một hai phải được làm nữ hoàng thiên nga, nhưng suy nghĩ bây giờ của cô đã thay đổi.
Chẳng phải Bộ Đàn Yên cũng đi từ những vai nhỏ, nỗ lực tô điểm cho vai diễn của mình. Dần dần, tài năng của bà ấy cũng đã được khán giả chú ý đến.
Tuy Khương Vũ vào lớp F nhưng khả năng của cô không chỉ dừng lại ở chữ F. Cô rất tin tưởng vào mình.
***
Ba cô gái đi ra bằng cửa sau. Ở hành lang, bỗng Khương Vũ nhìn thấy Tạ Uyên đang đứng đợi cách đó không xa.
Phong cách ăn mặc thoải mái, trẻ trung. Áo hoodie tối màu, quần đen và giày thể thao. Chỉ nhìn sơ qua thì không biết đấy là ông chủ của công ty về khoa học kỹ thuật lớn nhất Bắc Thành.
“Khương Vũ, bố cậu à?”
“Hả?”
“Oa, hai người giống nhau ghê chứ.”
“…”
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn không quấy rầy “bố con” nói chuyện nên hai người họ xin phép đi trước.
Khương Vũ quan sát Tạ Uyên. Ông ta dù đã qua độ tuổi trung niên nhưng vẻ ngoài tuấn tú, khí chất lỗi lạc. Vì tập thể dục thường xuyên nên cơ thể săn chắc, khỏe mạnh.
Khương Vũ không thấy mình và ông ta giống nhau tí nào. Có lẽ là Mộc Tử Nhàn và Lâm Miểu nghĩ đó là bố cô nên mới nói hai người giống nhau.
Cô đi nhanh lại, tò mò: “Sao hôm nay chú Tạ đến đây vậy?”
“Chú là cổ đông của Esmeralda.” Tạ Uyên giải thích: “Hôm nay là ngày tập huấn cuối cùng nên đến đây xem thử.”
Đôi mắt Khương Vũ hẹp dài híp cong lại, cười nói: “Thì ra là chú đi ‘vi hành’[2].”
Khương Vũ nghĩ Tạ Uyên ‘vi hành’. Nếu quản lý Esmeralda biết ông ta đến đây thì thể nào cũng dẫn người theo sau tiếp đón, làm gì có chuyện yên hơi lặng tiếng thế này.
Tạ Uyên nói thẳng: “Chú rất tò mò về cháu đấy. Ban đầu cứ nghĩ cháu vào lớp A, ngờ đâu lại xuống thẳng lớp F.”
“Chú đừng cười cháu.” Khương Vũ gãi đầu, ngại ngùng nói: “Hôm nay cháu phát huy không tốt.”
“Chú lại thấy cháu phát huy rất tốt.” Tạ Uyên cười tươi – một nụ cười không thường thấy ở ông ta: “Bao năm rồi mới có học sinh dám đối nghịch với Bạch Thư Ý. Bình thường các giáo viên ở Esmeralda không ai dám làm thế với bà ấy đâu.”
“Chú đừng nói vậy.” Khương Vũ rầu rĩu nói: “Chú càng nói cháu càng thấy hối hận. Vừa nãy là do kích động nhất thời, máu dồn lên não.”
Tạ Uyên ân cần quan tâm Khương Vũ, “Nếu cháu không muốn ở lại lớp F thì chú có thể chuyển cháu đến lớp mà chú muốn, cháu muốn học giáo viên nào ở Esmeralda cũng được.”
Khương Vũ hơi kinh ngạc nhìn Tạ Uyên: “Cháu cảm ơn chú, chú cứ hay nói đùa.”
“Cháu thấy chú giống hay nói đùa?”
Khương Vũ không biết vì sao Tạ Uyên tốt với mình như vậy. Cho nên cô không dám tùy tiện nhận tình cảm của ông ta: “Không sao đâu chú, lớp F cũng tốt. Cháu muốn có một cơ hội để bắt đầu lại.”
Tạ Uyên biết mình không thể xen vào quá nhiều. Con gái ông còn hiếu thắng hơn cả Bộ Đàn Yên. Nếu ông ta giúp cô, có khi còn hủy hoại cô.
Điều này sẽ không tốt cho cô.
Tạ Uyên không hề muốn ép cô, chỉ cần cô không hối hận với lựa chọn của mình. Mà có hối hận, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho cô.
“Đúng rồi, chú Tạ đã tìm thấy con gái của mình chưa?” Khương Vũ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này nên tò mò hỏi: “Hay là có manh mối gì không chú?”
“Tìm được rồi.” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Nhưng chú không dám nhận con bé.”
Khương Vũ khó hiểu: “Vì sao vậy ạ?”
Tạ Uyên nhìn cô đầy trìu mến: “Con bé có một gia đình rất hạnh phúc. Bà mẹ ấy cũng rất yêu con bé, con bé hiện tại cũng tốt lắm. Con bé vừa biết cố gắng lại còn chăm chỉ. Cho nên chú không biết có nên quấy rầy cuộc sống yên bình của nó hay không?”
Khương Vũ hơi đăm chiêu mà gật đầu: “Nếu vậy đúng là không nên quấy rầy.”
“Ừ. Chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy con bé, lặng lẽ bảo vệ nó thì chú đã mãn nguyện rồi.”
“Nhưng mà chú cũng có thể thử từ từ nói với cô ấy. Nếu cô ấy biết mình vẫn còn có bố, không hẳn là sẽ không vui đâu.”
Tạ Uyên trìu mến nhìn cô: “Sẽ sao?”
“Dù sao thì chú Tạ cũng là người tốt mà.”
“Chú tốt lắm sao?”
“Vâng!”
Khương Vũ nở nụ cười: “Nếu chú nói là bố cháu, chắc chắn cháu sẽ rất vui.”
Trái tim Tạ Uyên đập thình thịch, từng bước đến gần Khương Vũ. Ông đang định nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói lãnh đạm vang lên phía sau.
“Khương Vũ.”
Tạ Uyên quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ đen đang dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn ông ta.
Tạ Uyên nhớ rất rõ về cậu. Đã từng gặp câu ở trường một lần, ấn tượng của Tạ Uyên với cậu rất xấu.
“Bạn trai cháu đến.” Khương Vũ lễ phép nói với Tạ Uyên: “Cảm ơn chú hôm nay đã đến xem cháu biểu diễn. Nếu chú không có chuyện gì nữa thì cháu xin phép đi trước ạ.”
“Chờ một chút.”
Tạ Uyên gọi Khương Vũ. Ông ta nhìn Cừu Lệ ở xa xa đang bồn chồn.
Cuối cùng thì chuyện bạn trai của con gái ông cũng không tiện ý kiến.
Tạ Uyên đã điều tra thân phận, hoàn cảnh gia đình và những việc đã xảy ra với Cừu Lệ. Thật sự quá bất ổn. Vì điều ấy mà khiến cho cậu luôn phẩng phất cái chất xấu xa, âm u nặng nề.
Bậc làm cha làm mẹ, ai mà đồng ý cho con gái mình qua lại với người như vậy bao giờ.
Tạ Uyên nhớ đến những ngày tháng mình và A Đàn yêu nhau bị nhà họ Bộ phản đối kịch liệt. Nhà họ gần như mang hết tất cả tài sản, quan hệ chỉ để chèn ép ông ta dưới đáy.
Tạ Uyên rất muốn làm như vậy với Cừu Lệ. Chuyện này đối với ông ta dễ như trở bàn tay nhưng cái khó là khi mình đứng trên lập trường của con cái, mình phải hiểu và bao dung, tôn trọng quyết định của nó.
Tạ Uyên đã từng trải qua những điều ấy. Cho nên ông ta không muốn Khương Vũ phải khổ sở.
“Cháu cẩn thận đấy nhé! Có chuyện gì cứ gọi điện cho chú trước tiên.”
“Vâng, chú Tạ yên tâm, anh ấy tốt lắm.”
Khương Vũ nói đoạn, chạy về phía Cừu Lệ.
Tạ Uyên nhìn bóng lưng hai người rời đi. Sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.
“Chuyện học bạ sáng nay cậu nói với tôi, giờ trình bày tình hình cụ thể cho tôi xem.”[1]Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
[2] Vi hành là một từ cổ, dùng để chỉ việc các vị vua quan cải trang đi ra khỏi nơi làm việc để xem xét tình hình dân chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.